Đồ Đệ Có Liêm Sĩ – Chương 8

Chương 8: Không Đành Lòng

Đêm hôm sau, phong tuyết không dứt tranh nhau trút xuống như tơ liễu, Côn Sơn cao vót trong mây không thắng được lạnh giá, cây mai trên đỉnh núi lạnh giá thấy xương, trải qua đủ loại tàn phá, ngọn đèn dầu trong gian nhà gỗ chợt tắt, một người ôm bạch hồ cùng thỏ rừng đi ra ngoài sau đó không nhanh không chậm đóng cửa lại.

Vốn dĩ không định mang con thỏ đi, muốn phóng sinh, nhưng nghiệt chướng trong lòng không nghe, nhất định muốn mang lương thực dữ trữ theo, sắp chết vẫn nhớ thương một miếng ăn.

Ban đêm đỉnh núi quá lạnh, hai sinh vật lông dài đều bị lạnh đến phát run, song song rút vào nhau, không ngừng nép vào khuỷu tay của Mộc Thanh.

Mộc Thanh rũ mắt nhìn, lấy ra một tấm linh phù có họa hình một con hạc dùng linh lực đốt cháy, một con bạch hạc tuấn dật xuất hiện, nó ngẩng cao đầu dang rộng đôi cánh, sau đó kính cẩn phủ phục.

” Lạc Thành huyện An Bình, Trần phủ.” Mộc Thanh thấp giọng nói.

Bạch hạc kêu một tiếng đáp lại.

Cưỡi hạc ngày đi nghìn dặm, rời Côn Sơn đến huyện An Bình lúc hừng đông, không sớm không muộn.

Lạc Thành địa giới rộng lớn, Côn Sơn nằm ở phía tây, mà huyện An Bình tọa lạc ở phía đông, ở vào giao giới giữa Đà Hà và Trường Giang, là khu vực trung chuyển kinh doanh buôn bán, nơi đây đông đúc náo nhiệt khác với Côn Sơn hoang tàn vắng vẻ, gần với chủ thành.

Con phố phí Bắc hàng đêm sáng rực, buôn bán náo nhiệt, cách đó không xa đội thuyền lui tới không dứt, hai bên bờ sông bắt đầu từ giờ dần đã có người buôn bán tiếng rao không dứt, canh nóng sôi trào, hương khí bốn phía từ thật xa cũng có thể ngửi thấy.

Trần gia nằm ở cuối con phố phía Bắc, trước cửa là hai con sư tử đá uy vũ trợn mắt.

Mộc Thanh đặt chân tại một cánh rừng bên ngoài thị trấn, chậm rãi đi bộ vào trấn.

Tháng giêng là thời gian náo nhiệt nhất trong năm, vừa bước sang năm mới, trước cửa Trần gia vẫn còn treo hai chiếc đèn lồng đỏ, lúc đó mới vừa rạng sáng, gió lạnh thổi qua, lồng đèn lay động theo gió, ngọn nên ở bên trong gần như bị thổi tắt.

Xa xa ồn ào náo nhiệt hình thành sự đối lập rõ riệt với nơi đây, phủ đệ to như vậy nhưng đại môn đóng chặt không có chút sinh khí, dường như đã sớm phủ đầy bụi bậm, đột nhiên có cảm giác quỷ khí um tùm.

Mộc Thanh quan sát cánh cửa cao lớn, nặng nề áp lực khiến nàng vô thức nhíu mày, sau đó nàng nâng tay gõ cửa.

Mở cửa chính là một lão nhân thân hình câu lũ, ngay cả bước đi cũng không vững, hắn phải dùng rất nhiều sức mới mở nổi cánh cửa, nhìn thấy Mộc Thanh một thân bạch y đạo bào, run rẩy hỏi:” Nguyên quân có chuyện gì?”

Mộc Thanh nói cho hắn biết mục đích nàng đến đây.

Lão nhân cuống quít mời nàng vào trong, cung kính lại sợ hãi.

Huyện An Bình trực thuộc Lạc Thành, mà Lạc Thành được Phượng Linh Tông bảo hộ, phàm nhân chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của vị đệ nhất tông sư này, nhưng kỳ danh thì không người nào không biết. Lão nhân cho rằng Mộc tông sư hiển hách Tu Chân Giới nhiều năm hẳn là không còn trẻ, nhưng không nghĩ tới nàng thoạt nhìn còn trẻ tuổi như vậy, mặt tựa hoa đào chốn cửu thiên, hắn không dám chậm trễ, cung kính dẫn đường.

Mộc Thanh đạm nhạt nói một tiếng:” Làm phiền.”

Lão nhân kinh sợ:” Hẳn là hẳn là, trái lại làm phiền nguyên quân.”

Hắn cho rằng Mộc Thanh cũng giống như Giang Lâm, cũng là đến giải quyết sự cố ở Trần gia, Mộc Thanh cũng không giải thích.

Trong đình viện Trần phủ có trồng một cây hòe, ở vào hướng Đông, cành cây to lớn tán lá sum suê, sinh trưởng tốt đến mức sắp hoàn toàn che khuất góc phía Đông của đình viện, giữa mùa đông, lá cây đã sớm rụng hết, thoạt nhìn có chút điêu tàn.

Người giàu có vẫn luôn thích trông cây cảnh trong đình viện, kết thụ cát tường, hải đường phú quý, thanh trúc cao nhã thoát tục, về phần cây hòe, kỳ thật có tác dụng trấn yểm, cũng có thể trừ tà hóa giải sát khí, chiêu vận vượng tài hơn nữa đến mùa hè còn có thể che nắng hóng mát, cho nên không ít người đều sẽ trồng loại cây này trong nhà.

Lúc đi ngang qua đình viện, Mộc Thanh tùy ý nhìn xung quanh. Chủ nhân của Trần phủ này thật sự rất chút ý phong thủy, người bình thường chỉ bày một trận phong thuỷ, còn hắn thì khác, hận không thể giống như trồng củ cải chỗ nào cũng bày bố, chỉ trong một đình viện đã bày ba trận phong thủy, canh phòng nghiêm ngặt giống như thần giữ của, rất sợ vận may sẽ chảy ra dù chỉ một chút.

Bởi vì trận phong thuỷ quá nhiều, trong phủ có vẻ rất trầm úc, bên ngoài gió lạnh hiu hắt, bên trong lại dường như bị ngăn cách hoàn toàn không cảm nhận được gió thổi, quá rợn người.

Mộc Thanh nhíu mày, bất quá vẫn không nói gì.

Nắm lông trắng rũ rượi khẽ động móng vuốt, ngẩng đầu từ trong khuỷu tay của Mộc Thanh, bầu không khí nặng nề khiến Bạch Xu có chút khó chịu, nàng trợn to mắt xem xung quanh rồi lại yên tĩnh nằm sấp.

Nghiệt chướng này thực sự là một chút cũng không chịu để yên, có lẽ là cảm thấy con thỏ quá chiếm chỗ, liền không khách khí dùng chân sau đạp người ta mấy cái, dở sống dở chết rồi vẫn còn muốn tác oai tác quái. Con thỏ không dám phản kháng, dịch cái mông nhích ra bên ngoài, nó nghiễm nhiên chính là một cái túi trút giận.

Lão nhân dẫn các nàng đến dãy phòng phía Nam, cũng chính là chỗ ở dành cho khách nhân.

Bởi vì đã truyền tin đến trước, A Lương đã chờ ở chỗ này từ rất sớm, nhìn thấy Mộc Thanh đến, tiểu tử này vội vã nghênh tiếp, quy củ hô:” Sư bá.”

A Lương là đồ đệ của Giang Lâm, tháng trước mới tròn mười bốn, hắn mày rậm mắt to, không cao, dáng vẻ gầy yếu, làn da có hơi đen, bất quá tính tình thiện lương thành thật, vẫn luôn làm cho người ta yêu thích.

Mộc Thanh rất thích tiểu tử này, thần sắc lãnh đạm cũng hòa hoãn chút ít, gật đầu đáp lại.

A Lương hàm hậu mỉm cười, vô thức sờ mũi:” Tối qua sư tôn còn đang nói ngài buổi trưa mới đến, bảo ta đi đón, kết quả ngài đến sớm như vậy, Côn Sơn cách nơi này rất xa, ngày là đi đường cả đêm sao?”

Hắn tính cách nhiệt tình tốt bụng, vừa nói vừa đưa tay muốn giúp đỡ ôm hồ ly, Mộc Thanh yên lặng tránh đi, đưa con thỏ cho hắn, A Lương hoàn toàn không phát hiện, lập tức ôm lấy con thỏ.

Rốt cục rời khỏi tổ tông thô bạo không nói lý kia, con thỏ vội vàng chui vào lòng A Lương, cái đuôi ngắn củn lắc qua lắc lại.

Mộc Thanh không trả lời A Lương mà chỉ hỏi:” Sư tôn ngươi đâu, vẫn chưa dậy sao?”

Giang Lâm luôn luôn lười nhác, quen hưởng thụ, thời tiết lạnh như vậy không chừng nàng còn đang trốn ở trong chăn.

Trong lòng A Lương biết sư tôn nhà mình là đức hạnh gì, cũng không biện giải, chỉ cười ha hả nói:” Hẳn là đã dậy rồi, sư tỷ vừa mới đi gọi nàng.”

Hắn nhìn Bạch Xu, rốt cuộc đã biết trước Mộc Thanh lần này vì sao mà đến cho nên không khỏi hiếu kỳ trộm nhìn một chút, lúc phát hiện Bạch Xu ngẩng đầu đối diện với mình, trong nháy mắt sửng sốt, lập tức hỏi:” Sư bá sao lại nuôi một con linh sủng, vân hồ hay là tuyết hồ? Màu lông trắng tuyết, nhìn như là vân hồ.”

Mộc Thanh phủ nhận:” Không phải linh sủng.”

A Lương mỉm cười nói:” Nhìn rất đáng yêu, béo béo tròn tròn.”

Mộc Thanh nói:” Trên núi tùy tiện nhặt được.”

Nhận thấy hai người đang bàn luận về mình, Bạch Xu đảo tròng mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Thanh, nàng không có tinh thần, chỉ chốc lát sau lại nằm sấp xuống, đầu gối lên cánh tay Mộc Thanh, đôi mắt nhìn chằm chằm A Lương không chớp mắt.

A Lương không biết nàng là yêu, bàn tay thiếu bị đánh mà sờ soạng đầu nàng, nghiệt chướng tức giận, nhe răng muốn cắn người, bất quá bị Mộc Thanh ngăn cản.

“Nàng tính nết không tốt, chớ có sờ.”

A Lương xấu hổ thu tay lại, gật đầu.

Giang Lâm mới vừa thức dậy, còn buồn ngủ mà ngồi bên cạnh bàn, đệ tử đi theo nàng đã bưng trà nóng đến, nàng đang muốn sai khiến đại đồ đệ đi chuẩn bị một chút thức ăn cho mình, quay đầu liền nhìn thấy A Lương dẫn theo Mộc Thanh tiến vào, nhất thời tỉnh ngủ.

Sắc mặt Mộc Thanh lãnh trầm ngưng trọng, đại khái là bất mãn bộ dạng tản mạn này của nàng.

Rõ ràng tính tình xoi mói của vị này, Giang Lâm ngượng ngùng, vãn hồi tôn nghiêm mà giải thích:” Sáng sớm đã chờ ngươi, đang muốn cho người đi xem thì ngươi đã đến. Di, đây là con hồ ly của ngươi? Nhìn có vẻ còn béo hơn, thịt trên người thật săn chắc, một tay cũng sắp ôm không nổi.”

Cái miệng của nàng thật sự muốn ăn đòn, cong cong quẹo quẹo bới móc người khác.

Hôm qua Bạch Xu không thể cho nàng một móng vuốt, sáng nay hơi có chút sức lực, nghe người kia thế mà dám nói nàng béo, liền tàn bạo gào lên, đáng tiếc nàng hiện tại không có sức lực, vốn định làm bộ dạng hung dữ, nhưng kết quả chỉ có thể yếu ớt ô một tiếng.

Giang Lâm vui vẻ:” Ôi, còn hung dữ, rất nóng tính a —”

Bạch Xu giương móng vuốt muốn cào Giang Lâm, Giang Lâm linh hoạt né tránh, Bạch Xu tức giận nghiêng đầu nhìn Mộc Thanh, bất mãn kêu một tiếng.

“Được rồi.” Mộc Thanh nói:”Nếu rãnh rỗi thì mau xem giúp nàng đi.”

Giang Lâm đê tiện, tay mắt lanh lẹ chọc vào cái bụng mềm mại của Bạch Xu, nhất định muốn trêu chọc tổ tông này. Bạch Xu giận đến xù lông, dù cho chỉ còn nửa hơi thở cũng muốn giương móng vuốt cào người, hai chân sau giãy dụa, nhe răng trợn mắt.

Đệ tử ở bên cạnh đều buồn cười, các nữ đệ tử che mặt che miệng, bộ dạng này của Giang Lâm, mười ngày nửa tháng lại gây sự, hiện nay đã là trưởng lão miễn cưỡng thu liễm một chút, nhưng có lúc vẫn quản không được bản thân, thích đùa cợt người khác. Nàng bề ngoài nhân khuôn nhân dạng, nhưng không làm việc con người nên làm.

Mộc Thanh lạnh lùng liếc một cái, nàng lúc này mới thu tay lại, không được tự nhiên chỉnh lý tay áo, bưng trà nóng nhấp một ngụm:” Lập tức xem đây.”

A Lương lại rót một tách trà, hai tay dâng cho Mộc Thanh:” Sư bá uống trà.”

Mộc Thanh ôm chặt Bạch Xu:” Cảm ơn.”

A Lương có chút ngại ngùng, cảm thấy đây là việc bản thân phải làm, dù sao cũng phải thủ lễ với tôn trưởng, nhận được tiếng cảm ơn này khiến cho hắn có chút không biết làm sao. Bất quá rất nhanh hắn liền sững sốt, bởi vì Mộc Thanh vẫn chưa kịp bưng trà lên uống, nắm lông trắng đã dùng chân trước bám lấy cạnh bàn, rướn đầu đi liếm nước trà, nghiệt chướng này thật là tự tiện, một chút lễ nghĩa cũng không biết.

Niệm tình nàng chỉ là một con hồ ly, đệ tử xung quanh chưa từng lên tiếng, chỉ có Giang Lâm nhướng mày, nhìn Mộc Thanh bằng ánh mắt dò xét.

Mộc Thanh mặt không thay đổi, ngay cả mi tâm cũng không nhíu một cái.

Uống trà xong, Giang Lâm nâng tay ý bảo những người khác đi ra ngoài, đóng cửa lại để chữa trị cho Bạch Xu. Thật ra hôm qua nàng đã đoán được Mộc Thanh sẽ đến, nên sớm có chuẩn bị, đối với yêu thú mà nói nguyên đan biến mất xác thực là vết thương trí mệnh, nhưng lại không làm khó được nàng, mấy năm nay gặp qua không ít nghi nan tạp chứng, xương trắng mọc ra thịt cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên, huống là chuyện này.

Nếu không có nguyên đan vậy thì tạo ra một viên khác, bất quá nguyên đan được tái tạo vẫn có khác biệt với nguyên đan vốn có, nguyên đan của bản thể là hình cầu, mà nguyên đan tái tạo ra ở dạng hỗn độn, tương đương với tạo ra một cái vỏ bọc cho yêu lực ở trong đan điền.

Khó thì không khó, nhưng trước khi ra tay, Giang Lâm làm giá bễ nghễ nhìn Mộc Thanh, chậm rãi nói:” Cứu nó, ngươi nợ ta một cái nhân tình.”

Mộc Thanh nhấc mí mắt, một chữ không đáp.

Giang Lâm đã quen dáng vẻ này, nàng biết đây là đồng ý, khóe môi cong lên, trực tiếp nói điều kiện.

” Chuyện của Trần gia có chút vướng tay chân, ngươi ở lại giúp đỡ.”

Mộc Thanh không lập tức đồng ý, ôn hoà hỏi:” Xảy ra chuyện gì?”

Lo lắng lúc tái tạo nguyên đan Bạch Xu sẽ lộn xộn, Giang Lâm dùng ngón trỏ điểm huyệt Bạch Xu, tiện thể cấm ngôn:” Người của Trần phủ không phải đã đánh mất hồn phách sao, hai ngày nay ta vội vàng chiêu hồn cho bọn họ, nhưng mà tối qua chiêu hồn ba lần, ngươi đoán kết quả thế nào?”

Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn nàng.

Giang Lâm nói:” Một người cũng không gọi về được, cả nhà mười tám người, cho dù tùy tiện gọi cũng phải gọi được một hai người, phải, một người đều không gọi được. Đây đâu chỉ là mất hồn, sợ rằng là bị câu hồn rồi, nếu không tại sao lại như vậy.”

Người có ba hồn bảy vía, lúc sống có ba hồn bảy phách, khi chết bảy phách tiêu tán trước sau là ba hồn rời đi, hồn là dương phách là âm, âm dương tương hợp mới có thể bình an trôi chảy. Ba hồn chia làm thiên hồn địa hồn cùng mệnh hồn, mệnh hồn làm chỉnh, sẽ luôn ở trong thân thể, nếu như không có mệnh hồn người sẽ trực tiếp tử vong, mà thiên hồn và địa hồn thường ở bên ngoài thân thể, tam hồn hiếm khi tụ lại, hai hồn này nếu như không có, nhẹ thì hoang mang lo sợ, nặng thì si ngốc hôn mê, giống như mười tám người Trần gia hiện tại.

Lúc ấy vừa đến huyện An Bình, Giang Lâm cho rằng đây là thuật sĩ không biết xấu hổ nào đó hoặc là kẻ thù của Trần gia làm, mà khi nàng điều tra kỹ mới phát hiện sự tình vượt xa những gì bản thân nghĩ, kẻ thiếu đạo đức đi câu hồn kia thực lực không kém, có thể đã vượt xa nàng, tuyệt đối khó đối phó, nàng đã bẩm báo việc này với tông môn, hiện tại Mộc Thanh đến đúng lúc có thể ở lại giúp đỡ.

Mộc Thanh không cự tuyệt, lại nhìn bạch hồ đã đem đôi mắt trừng đến tròn vo, thấp giọng hỏi:” Người của Trần gia đang ở chỗ nào?”

“Trong từ đường, ta đã bảo A Lương bọn họ dời mọi người đến đó, tập hợp lại cũng tiện chăm sóc.” Giang Lâm nói xong, biết nàng đây là nguyện ý hỗ trợ, mới bắt đầu tái tạo nguyên đan cho Bạch Xu, vừa vận chuyển linh lực vừa hỏi:” Đợi lát nữa cùng đi xem đi?”

Mộc Thanh không nói, rũ mi nhìn nắm lông trắng trong chốc lát rồi mới ừ một tiếng.

Tái tạo nguyên đan tương đương với cắt da xẻ thịt, giống như dùng dao nhọn cắt vào kinh mạch, hơn nữa lưỡi dao còn không quá sắc bén, phải dùng sức mới được, đau đớn là không thể tránh khỏi, cho nên Giang Lâm mới định thân cho Bạch Xu cũng cấm ngôn, tránh cho nàng la hét lộn xộn.

Bạch Xu rất thống khổ, không thể cử động không thể lên tiếng, đôi mắt trừng lớn, lông cả người dựng đứng, nàng cảm thấy đan điền giống như có lửa đốt, vừa đau vừa khó chịu, hận không thể tại chỗ lăn lộn phát tiết, nhưng mà không cử động được nên chỉ có thể chịu đựng.

Nghiệt chướng này chưa bao giờ chịu tội như vậy, mà ngay cả lúc đầu ngã xuống vách núi bị thương chết khiếp cũng chưa từng đau đớn như thế, nàng thống khổ nhìn chằm chằm Mộc Thanh, cuối cùng chớp mắt, sống sờ sờ bị đau đến hôn mê.

Hôn mê cũng tốt, chí ít sẽ không cần thống khổ như vậy nữa.

Giang Lâm buồn cười:”Cứ như vậy hôn mê, chờ lát nữa còn nhiều thứ chờ nàng phải chịu.”

Mộc Thanh ở một bên trông chừng, nhìn thấy Bạch Xu ngất xỉu, không khỏi nhíu chặt mi tâm, thần sắc mơ hồ lộ vẻ không kiên nhẫn.

“Còn muốn bao lâu?” Nàng trầm giọng hỏi.

Giang Lâm mạn bất kinh tâm trả lời:” Lúc này mới chỉ là bắt đầu, còn rất sớm.”

Nói xong, nàng rũ mắt nhìn nắm lông trắng giống như đã chết, tấm tắc hai tiếng:” Thực sự là uổng cả người toàn thịt, chút đau đớn này cũng chịu không nổi.”

Miệng thật độc.

Bất quá cũng là nói thật, đau đớn hiện tại xác thực không coi là gì, chờ lát sau dùng linh lực, Bạch Xu lập tức đau đến tỉnh lại.

Cứ như vậy vài lần, tiêu hao hơn nửa canh giờ, tái tạo nguyên đan mới xem như kết thúc.

Lúc đó bên ngoài đã giữa trưa, Giang Lâm thu tay lại, mặc kệ Bạch Xu chết sống, nhàn nhã đi ra ngoài ăn sáng, chuyện còn lại trực tiếp ném cho A Lương bọn họ làm.

Bạch Xu hôn mê nửa ngày, thẳng đến lúc trời tối mới tỉnh dậy, vừa mở mắt đã nhìn thấy Mộc Thanh ngồi bên giường, nàng liền suy yếu đáng thương nói:” A Xu đau quá…”

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!