Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 71

Chương 72: Đến Nơi

 

Sóng biển từng đợt, giữa đêm khuya trống vắng từng tiếng lọt vào tai.

Bạch Xu không thắp đèn lên, cũng không có một câu trả lời, mà chỉ đưa môi đến gần.

Hành động này đã phá vỡ rào cản yếu ớt giữa hai người, tăng thêm phần triền miên trong bóng tối.

Có gió thổi vào từ khe cửa sổ, từng cơn không ngừng nghỉ, khiến người ta đột nhiên cảm thấy có chút lạnh. Mộc Thanh không thể phản kháng  mà tiếp tục đón nhận, lúc nụ hôn mềm nhẹ dịu dàng của Bạch Xu dừng trên cằm nàng, rồi từ từ đi xuống, nàng do dự trong chốc lát, dường như đang rối rắm rốt cuộc nên làm như thế nào, nhưng đến cuối cùng vẫn không hề có hành động gì.

Y phục bị kéo ra, nàng khẽ cong đầu gối, dùng tư thế nửa quỳ ngồi trên người Bạch Xu, một hồi lại ôm lấy vòng eo thanh mảnh đến quá mức của Bạch Xu.

Dù sao cũng đang ở trên thuyền, xung quanh còn có những tu sĩ khác, hơn nữa ngày mai sẽ đến Phổ La Sơn, nên hai sư đồ không dám quá làm càn, vẫn giữ lấy điểm mấu chốt cuối cùng.

Nhưng đêm nay hai người chưa từng ngủ, mà không ngừng dây dưa, an ủi lẫn nhau, cho đến khi bầu trời ngoài cửa sổ dần sáng, lúc này mới xem như kết thúc.

Các nàng đều ướt đẫm mồ hôi, nhất là Mộc Thanh, nàng ngồi trên đùi Bạch Xu, thái dương và bên gáy đều có mồ hôi mỏng, hô hấp có chút bất ổn, nàng khẽ cúi đầu, rũ mắt bình tĩnh nhìn Bạch Xu, ánh mắt như nước dấy lên từng gợn sóng, yên lặng nhưng hơn cả lên tiếng.

Bạch Xu nắm tay nàng đặt lên ngực mình, cùng nàng đối diện.

Lúc này có ánh sáng chiếu vào từ cửa sổ, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của hai người.

Mộc Thanh khẽ cong ngón tay, rồi lại giãn ra.

Cứ thế nhìn nhau hồi lâu, Bạch Xu bỗng nhiên câu cổ nàng, phút chốc thay đổi tư thế, đè nàng ở dưới thân.

Ước chừng một khắc sau, thừa dịp trời còn chưa sáng, hai người ôm nhau nghỉ ngơi.

Trời sáng rất nhanh, chỉ vừa chợp mắt bên ngoài đã hoàn toàn sáng rõ.

Bạch Xu lúc ngủ đã biến trở lại bản thể, cuộn người nằm một góc, lúc tỉnh lại Mộc Thanh đã xuống giường ra ngoài bưng một bình trà nóng và điểm tâm trở về.

Trời sáng, cả hai sư đồ đều ăn ý không đề cập đến chuyện đêm qua.

Giang Lâm rỗi rãnh nên đến thăm một chuyến, đúng lúc hai người đang uống trà, người này tinh thần không tệ, vết thương trên người cũng gần như hồi phục, nên đặc biệt đến tìm Mộc Thanh tặng đan dược..

” Đến lúc đó vào Thiên Tiệm Thập Tam Thành, cũng không biết sẽ thế nào, đan đan dược này ngươi mang theo bên người, đừng quên.” Giang Lâm nói, sau đó cầm lấy bình sứ chứa đan dược, giới thiệu công dụng của từng loại một.

Tu vi của Giang Lâm thấp hơn so với Mộc Thanh và Thanh Hư, đi cùng chính là vì muốn chăm sóc mọi người, nàng thật sự tận chức tận trách, đã chuẩn bị sẵn đan dược để phân phát cho mỗi người một phần.

Mộc Thanh nhận lấy rồi nói tiếng cảm ơn.

Giang Lâm căn dặn vài câu, muốn nàng sau khi đến Phổ La Sơn vạn sự phải cẩn thận.

Mộc Thanh lên tiếng trả lời, trong lúc vô tình ngẩng đầu thoáng nhìn thấy vết tích xanh tím bên gáy Giang Lâm, chẳng qua có cổ áo che khuất nên không dễ dàng bị phát hiện.

Nàng ngẩn người, sau đó dời mắt, ra vẻ cái gì cũng không thấy, không biết.

Bạch Xu biến trở lại hình dạng hồ ly lười nhác nằm trên bàn, cũng thoáng nhìn thấy vết tích trên người Giang Lâm, trái lại một chút cũng không ngạc nhiên.

Giang Lâm hoàn toàn không nhận thấy điều gì khác thường, tặng đan dược xong liền rời đi, tiếp tục đến chỗ những người khác.

Mộc Thanh có chút không được tự nhiên, bưng chén trà nóng nhấp hai ngụm. Bạch Xu nghiêng đầu nhìn nàng một cái, cứ thế gối đầu lên móng vuốt lẳng lặng nằm sấp, không bao lâu lại đột nhiên nhảy vào trong lòng Mộc Thanh. Mộc Thanh dừng một chút, rũ mắt nhìn xuống, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau mới nhẹ giọng nói: “Sắp đến Phổ La Sơn rồi, sau khi ra ngoài nên cẩn thận một chút.”

Bạch Xu chỉ vẫy đuôi mà không lên tiếng.

Tốc độ của thuyền rất nhanh, ước chừng nửa canh giờ sau đã tiến vào sương mù dày đặc màu hồ phách, trước đó đệ tử của Thái Nhất Môn đã nhanh nhẹn đóng tất cả cửa sổ và cửa thông gió trong khoan thuyền, đồng thời căn dặn mọi người đừng đốt đèn, cũng đừng hoảng loạn, cứ yên lặng đợi ở trong phòng là được rồi.

Trước lúc tiến vào trong sương mù, Mộc Thanh đã mang theo Bạch Xu đến gian phòng đối diện, tập hợp cùng các tu sĩ khác.

Hôm nay nàng không để Bạch Xu ở trong túi vải mà nâng ở trên tay.

Theo con thuyền ngày càng tiến sâu vào sương mù, ánh sáng trong khoan thuyền cũng dần trở nên mờ nhạt, cho đến lúc hoàn toàn đen tối.

Có đệ tử không hiểu quy tắc, ngây ngốc lẩm bẩm một câu: “Tối như vậy, vì sao không đốt đèn…”

Theo đó chính là những lời răn dạy đến từ sư huynh của hắn.

Không đốt đèn tất nhiên là có nguyên do, không phải quy tắc tùy tiện lập ra. Nhiều năm trước có một nhóm tu sĩ lập một đội thuyền vào Thiên Tiệm Thập Tam Thành để điều tra, lúc đi ngang qua khu vực sương mù này đã đốt đèn, kết quả không bao lâu sau cả người lẫn thuyền đều bốc cháy, ngọn lửa lan rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã nuốt chửng tất cả sự vật, làm thế nào cũng không thể dập tắt, cho đến khi đốt con thuyền thành tro bụi mới bỏ qua, cuối cùng chỉ có sót lại một chiếc thuyền chưa kịp đốt đèn.

Tầng sương mù này tất nhiên không phải sương mù thông thường, bên trong rốt cuộc ẩn giấu thứ gì cũng không ai biết, đốt đèn không khác nào tự tìm phiền phức, tốt nhất là nên yên tĩnh chờ đợi.

Mộc Thanh và Thanh Hư ngồi trước bàn, luôn cảnh giác tất cả động tĩnh xung quanh.

Thanh Hư các nàng cho đến bây giờ chưa từng đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành, Mộc Thanh là người xuất thân từ nơi này, tất nhiên vô cùng hiểu rõ.

Màn sương này vẫn luôn tồn tại, là linh sủng của quân chủ đời thứ nhất sau khi chết hóa thành sương mù, ngăn cản người ngoài tiến vào ngoại vi kết giới. Trong sương ẩn giấu khong ít yêu quái hộ sơn, mà nay Thiên Tiệm Thập Tam Thành đã bỏ hoang, những yêu quái này khong còn bị khế ước ràng buộc, trở nên vô chủ, thực lực cũng vô cùng kinh khủng, nếu muốn đối phó sẽ rất vướng tay vướng chân, tốt nhất là không đến kinh động đến chúng.

Mộc Thanh âm thầm tăng thêm một tầng cấm chế cho con thuyền, nàng nhắm mắt lại, phóng thích thần thức để thăm dò hoàn cảnh xung quanh.

Đám yêu quái ẩn trong sương mù đang nhìn chằm chằm vào con thuyền, sau khi nàng phóng thích thần thức, dường như chúng đã cảm nhận được sự tồn tại của người mang huyết mạch thuộc về Thiên Tiệm Thập Tam Thành, tất cả nhất thời vô thức thối lui.

Phát hiện hành động của Mộc Thanh, Bạch Xu bỗng nhiên dùng đuôi quấn lấy cổ tay nàng, bởi vì không thể nói chuyện nên chỉ có thể dùng đó để nhắc nhở.

Mộc Thanh mở mắt ra, nâng tay vuốt lưng hồ ly trằng, xem như đáp lại.

Những người khác không cảm nhận được sự tồn tại của yêu quái, nhưng vẫn vô cùng cảnh giác, trái tim sắp nhảy lên đến cổ họng, bọn họ rất sợ sẽ đột nhiên có thứ gì đó nhảy ra từ trong sương mù.

Hơn nữa sau khi đi được một đoạn đường, thân thuyền đột nhiên va chạm vài thứ gì đó, cả con thuyền lắc lư, mọi người lập tức đề phòng, thậm chí có người lấy vũ khí ra.

Mộc Thanh vẫn bình thản, trở tay một cái. Chỉ thoáng chốc, con thuyền tiếp tục tiến về phía trước.

Vừa rồi va chạm phải hộ sơn kết giới cho nên mới như vậy, Mộc Thanh đã mở kết giới ra, dĩ nhiên có thể tiến vào một cách thuận lợi.

Ngoại trừ Bạch Xu thì không ai biết nội tình, tất cả đều ở trong trạng thái vô cùng căng thẳng. Bạch Xu không chút để tâm, mà chỉ lười biếng nằm trên người Mộc Thanh, thỉnh thoảng ngoắc đuôi.

Sợ xảy ra biến cố, con thuyền giảm tốc độ, ước chừng qua hai khắc mới bay ra khỏi màn sương dày đặc, trong phòng cũng dần trở nên sáng sủa, trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Mộc Thanh mặt không biểu cảm mà châm trà, nhấp một ngụm, lại đảo mắt quan sát sắc mặt của mọi người, âm thầm phỏng đoán.

Không biết Thanh Hư đã đứng bên cạnh Giang Lâm từ khi nào, rõ ràng là có ý che chở.

Mộc Thanh thu hết cảnh tượng này vào đáy mắt, rồi lại lập tức nhìn đi nơi khác.

Ra khỏi sương mù, cách đó không xa chính là Phổ La Sơn, mở cửa sổ là có thể nhìn thấy. Một đệ tử kiềm chế không được mà ló đầu ra xem,  khi nhìn thấy tình huống bên kia thoáng chốc trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng.

Trên sách cổ hiện nay có rất nhiều ghi chép về Phổ La Sơn và Thiên Tiệm Thập Tam Thành, trong tất cả các sách Phổ La Sơn đều là sự tồn tại giống như thế ngoại đào viên, nhưng lúc này, núi cao vạn trượng đã từng được tiên khí bao quanh đã bị bao phủ bởi một tầng hắc khí dày đặc, cây cỏ khô héo, không chút sức sống, hoang vu đến đáng sợ.

Trước khi tiến vào sương mù, bầu trời còn trong xanh, ánh nắng ấm áp, nhưng vừa ra khỏi màn sương dường như đã tiến vào một không gian hoàn toàn độc lập, bầu trời âm u tựa như sắp sụp đổ, xung quanh tràn ngập vẻ hoang vắng điêu tàn, rõ ràng không có băng tuyến nhưng lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo tận xương giống như đặt mình giữa mùa đông.

Đệ tử kia ngạc nhiên không ngớt, lẩm bẩm nói: “Sao lại như vậy…”

Những người khác cũng ồ lên cảm khái, trước kia đã nghe mô tả về Phổ La Sơn, mà nay tận mắt chứng kiến ngạc nhiên không cách nào hình dung quả thực không cách nào hình dung.

Bạch Xu đã từng gặp qua cảnh tượng này, nên cũng không kinh ngạc, Mộc Thanh vẻ mặt trầm tĩnh, không chút ngạc nhiên trước hiện trạng của Phổ La Sơn, dù sao những người ở đây đã chết, hơn ba nghìn năm qua, những vong hồn bỏ mạng oan uổng không được siêu độ, bị giam cầm ở nơi này ngày qua ngày, cũng không muốn rời đi, oán khí tận trời tích lũy mấy nghìn năm, nơi này dĩ nhiên sẽ trở thành dáng vẻ hiện tại.

Xa xa vừa nhìn đã cảm thấy kinh khủng, lên trên núi sẽ càng đáng sợ hơn nữa.

“Nghe nói các đời quân chủ của Thiên Tiệm Thập Tam Thành không ai không phải là người chí cao vô thượng, lòng mang thiên hạ, nơi này cũng từng là thánh địa tu chân nổi danh có thể sánh ngang với chốn thiên ngoại, mà nay rơi vào kết cục này, thực sự là…” Có người cảm khái thổn thức không thôi.

Mộc Thanh nghe vậy ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói chính là Hoàng trưởng lão đã từng đứng ra chỉ chứng nàng, sau đó liền thu hồi ánh mắt.

Bạch Xu nằm trên người khẽ cọ vào tay nàng, hai sư đồ không nói lời nào, nhưng trong lòng đều hiểu rõ.

Hiện nay cách năm xưa đã rất nhiều năm, thế nhân không biết trong quá khứ Thiên Tiệm Thập Tam Thành rốt cuộc là như thế nào, nhưng hai người các nàng đều biết.

Nhiều năm trước, bởi vì có thần tộc trấn thủ, chốn thiên ngoại quả thật hoàn toàn xứng đáng với vị trí đệ nhất Tu Chân Giới, còn Thiên Tiệm Thập Tam Thành chỉ là một không gian dị giới cách xa trần thế, nhưng vật đổi sao dời cuối cùng đời này tiếp đời khác, thần tộc vẫn là thần tộc của trước kia, nhưng Thiên Tiệm Thập Tam Thành đã không còn nhỏ bé vô danh, đến thời đại của Mộc Thanh, Thiên Tiệm Thập Tam Thành đã vượt qua chốn thiên ngoại, thánh địa tu chân được thế nhân kính ngưỡng nhất cũng chính là nơi đây.

Trận thượng cổ đại chiến, Thiên Tiệm Thập Tam Thành là tiên phong, cũng là thế lực bị thiệt hại nghiêm trọng nhất, tất cả huy hoàng và vinh quang từng có cũng chôn vùi trong cuộc chiến này.

Hiện nay thế nhân không biết tình hình thực tế của trận chiến năm đó, mà chỉ từ trên sách cổ hiểu biết đôi điều, nhắc đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành, dù ngoài miệng cảm khái thế nào thì trong lòng vẫn đặt thiên ngoại và thần tộc đặt ở vị thứ nhất, đây mới là việc khiến người ta thổn thức nhất.

Vài tu sĩ ngươi một câu ta một câu phụ họa Hoàng trưởng lão, bọn họ đều thở dài cảm thán.

Mộc Thanh lặng lẽ không nói gì.

Con thuyền tiếp tục tiến về phía trước, sẽ nhanh chóng tiếp đất. Đúng lúc này, tu sĩ mặc áo lam tay cầm bội kiếm bỗng nhiên biến sắc, chỉ ra bên ngoài kinh hô: “Hắc khí… hắc khí đang di chuyển về phía này!”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!