Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 72

Chương 72: Cửa đá

 

Hắc khí tràn ngập Phổ La Sơn giống như đột nhiên sống dậy, đang dùng tốc độ cực nhanh ngưng tụ lại rồi thong thả kéo về phía này. Hắc khí dày đặc, đen nhánh tựa như sắp ngưng kết thành thực thể, người trên thuyền nhìn ra bên ngoài, lúc nhìn thấy khí thể  đang ồ ạt kéo đến đều không khỏi khiếp sợ.

Cũng ngay tại lúc này, con thuyền dừng lại, vững vàng tiếp đất.

Mọi người trên thuyền đều nhìn thấy cảnh tượng này, vội vàng đổ dồn về phía mũi thuyền.

Mộc Thanh các nàng đi ở phía sau, có hai vị trưởng lão tính tình nôn nóng vội vã đi ra ngoài, muốn ngăn chặn hắc khí, không ngờ bọn họ đã quá khinh xuất, đoàn hắc khí trực tiếp xông đến xuyên qua cơ thể một người trong số đó, người kia liền giống như bị một loại sức mạnh vô hình siết chặt yếu hầu, chỉ trong chớp mắt đã quỳ trên mặt đất, cơ thể bắt đầu giãy dụa nhưng làm thế nào cũng không thể thoát ra được.

Đáng sợ hơn nữa chính là theo hắc khí càng lúc càng dày đặc, da thịt trên người hắn bắt đầu nứt nẻ thối rữa, chỉ trong chốc lát toàn thân da tróc thịt bong giống như một hạt bắp rang, ngay sau đó hóa thành một bãi thịt vụn.

Biến cố xảy đến quá nhanh, khiến mọi người không kịp ra tay cứu giúp, vừa đến nơi đã nhìn thấy tử trạng thê thảm của hắn.

Vị trưởng lão này thực lực không thấp, nhưng lúc này hắn còn chưa kịp phản ứng, chưa kịp kêu la, cứ thế mà chết đi.

Đồng tử của Mộc Thanh co chặt, lập tức ra tay kéo vị trưởng lão mặc đạo bào trở lại, đồng thời lập kết giới bảo vệ mọi người.

Thanh Hư phản ứng rất nhanh, lo lắng những người xung quanh tiếp tục đến gần, liền hô to: “Đừng đến gần, đứng yên tại chỗ!”

Nhìn thấy một người đang sống sờ sờ trong nháy mắt hóa thành một bãi máu thịt mơ hồ, trưởng lão mặc đạo bào sợ đến mặt mũi trắng bệch, không nhịn được mà rùng mình liên tục lui về phía sau cho đến lúc không thể lui lại được nữa, hai chân run rẩy đến mức thở không ra hơi.

Bọn họ vẫn chưa xuống thuyền thì đã có một người chết, hơn nữa người chết không phải một tiểu lâu la mà là một vị trưởng lão hàng thật giá thật, quả thật quá đáng sợ.

Có đệ tử dưới chân giống như mọc rễ, không dám cử động, cổ họng giống như bị thứ gì bóp nghẹn, đôi môi run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nếu không phải xung quanh còn có nhóm người Mộc Thanh trấn thủ, sợ rằng những người này sẽ lập tức bỏ chạy.

Không phải bọn họ nhát gan, mà là nơi này quá kinh khủng, trước khi đến tất cả mọi người đều tưởng tượng không ra Phổ La Sơn rốt cuộc có bộ dạng gì, chỉ từ trong sách hiểu biết qua loa, mà hiện tại tận mắt chứng kiến, chấn động cùng sợ hãi vượt xa dự đoán, tất nhiên không khỏi hoảng loạn.

“Kỳ quái.” Giang Lâm ngẩng đầu nhìn đám hắc khí: “Phổ La Sơn từ khi nào lại trở thành bộ dạng quái quỷ này?”

Bởi vì khả năng sống sót trở về là cực kỳ thấp, cho nên đã lâu không ai dám đến đây, lần trước có người đến rồi thuận lợi rời đi đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước, khi đó Phổ La Sơn cũng không giống như hiện giờ, căn bản không có hắc khí lượn lờ, lúc ấy cây cối xanh tươi, không có gì dị thường, khác hôm nay một trời một vực.

Mộc Thanh nhíu mày, đặt Bạch Xu ngồi trên vai mình, căn dặn: “Đừng chạy lung tung.”

Những người bên cạnh nghe thấy, nhưng đều cho rằng nàng đang nhắc nhở mọi người, cho nên cũng không quá để tâm. Bạch Xu dùng đuôi cọ nhẹ vào cổ nàng, xem như đáp lại.

Trên tấm gỗ trước mũi thuyền vẫn nằm một vũng máu thịt, máu loãng bắt đầu chảy ra, những nơi bị máu chảy đến đều bắt đầu mục nát. Có người khiếp sợ né tránh, lo lắng sẽ dính vào người mình.

Mộc Thanh đốt một tấm linh phù ném vào vũng máu, trong phút chốc nó đã bị đốt sạch, hóa thành hư vô. Nàng nâng mắt nhìn lại, hắc khí ngưng tụ dường như có ý thức, quanh quẩn bên ngoài kết giới không tan đi, thỉnh thoảng còn thử xâm nhập kết giới, thế tới rào rạt thề phải ăn sống nuốt tươi mọi người.

Đó là một luồn oán khí sâu nặng, xem ra là thoát ra từ Thiên Tiệm Thập Tam Thành, xem bọn họ là kẻ xâm nhập cho nên mới hung ác như vậy.

Lệ quỷ bình thường trải qua trăm năm tu luyện còn có thể gây họa một phương, huống hồ là tu sĩ của Thiên Tiệm Thập Tam Thành sau khi chết đi, du hồn bị giam cầm ở chỗ này hơn ba nghìn năm, chấp niệm quá sâu lệ khí quá nặng, thực sự khó đối phó.

“Xảy ra chuyện gì?” Một chủ sự của Hóa Đan Tông đột nhiên hô lên, đưa tay chỉ vào ngọn núi bên kia: “Lại có một luồn hắc khí kéo đến!”

Mọi người lập tức nhìn theo, cũng ngay lúc này, hắc khí một luồn tiếp một luồn xông tới, rậm rạp một mảng lớn, khiến người ta tê dại cả da đầu.

Sự lợi hại của thứ này mới vừa rồi tất cả mọi người đã tận mắt chứng kiến, nên lúc này ai cũng trợn tròn mắt, có người bắp chân run rẩy, lắp bắp nói: “Sao, sao… lại nhiều như vậy…”

Những đệ tử yếu tâm lý thoáng chốc lui lại nửa bước, đệ tử của Hoàng trưởng lão trực tiếp cầu cứu: “Sư phụ!”

Hoàng trưởng lão cũng sợ hãi trong lòng, bị hắn gọi như vậy tức giận đến mức muốn cho hắn một cái tát, nhưng thời điểm này không thể tự rối loạn trận tuyến, nên chỉ đành quát lớn: “Đứng yên, hoảng hốt cái gì mà hoảng hốt, chuẩn bị nghênh địch!”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả mọi người trên thuyền lúc này mới lấy lại tinh thần, tay cầm binh khí chuẩn bị ứng phó.

Ngay lúc mọi người chuẩn bị nghênh chiến, Bạch Xu lại có một sách lược tuyệt nhiên bất đồng, nàng tiến đến bên tai Mộc Thanh, dùng giọng nói chỉ hai người mới có thể nghe thấy, trầm thấp nói: “Ngồi thuyền đi qua, không nên cứng đối cứng.”

Hai sư đồ chung sống nhiều năm, tất nhiên hiểu ý của đối phương, Mộc Thanh không chút do dự, vận chuyển linh lực điều khiến con thuyền, trực tiếp bay về phía đỉnh núi Phổ La.

Cùng lúc đó, Bạch Xu vẫy đuôi, âm thầm tăng thêm một tầng cấm chế cho con thuyền.

Đáng tiếc những người khác không hiểu mục đích của các nàng, ngoại trừ nhóm người Phượng Linh Tông, các tông phái còn lại đều luống cuống, Hoàng trưởng lão hô lên: “Mộc tông sư, ngươi muốn làm gì?! Sao còn tiếp tục xuông lên, dừng lại, mau dừng lại!”

Còn thuyền đi rất nhanh, chỉ chốc lát đã đến giữa sườn núi, mà hắc khí dường như cũng đã phát hiện nên lập tức xông lên, thoạt nhìn sắp chính diện va chạm.

Nghĩ đến cái chết thê thảm của vị trưởng lão vừa rồi, những người còn lại vô cùng khiếp sợ, vì vậy không khỏi tức giận trực tiếp quát lớn: “Mộc tông sư, ngươi muốn làm gì?!”

Những người khác cũng lên tiếng: “Mau tránh đi, tránh sang một bên!”

Giang Lâm các nàng mặc dù không biết Mộc Thanh muốn làm gì, nhưng hiện tại tình huống nguy cấp, mà tất cả đều tin tưởng Mộc Thanh nên chưa từng xen vào.

Lục Phó Ngôn đứng bên cạnh Mộc Thanh vẻ mặt lạnh lẽo, bình tĩnh thu hồi thanh kiếm trong tay, đẩy đám người đang vây đến, chân thật đáng tin nói: “Xin các vị lui về phía sau một chút, tránh ra một chút.”

Có người tức giận muốn phản bác, nhưng còn chưa lên tiếng thì luồn hắc khí đã hung hăng va chạm vào con thuyền, giây tiếp theo bỗng chốc xuyên qua thân thể của bọn họ.

Mọi người vẫn chưa kịp hoàn hồn thì hắc khí đã thẳng tắp lao về phía chỗ con thuyền vừa đậu, còn những người bị hắc khí xuyên qua lại không tổn thương một sợi tóc. Bọn họ đều sững sốt, rồi lập tức kinh ngạc nhìn về phía Mộc Thanh, nhưng Mộc Thanh không hề giải thích bất cứ điều gì, hồ ly trắng trên vai nàng cũng chỉ ngồi bất động.

Giang Lâm quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện vị trí con thuyền vừa đậu không biết từ khi nào đã có thêm một con thuyền giống y như đúc, lúc này nàng mới chợt hiểu ra, đây là Mộc Thanh dùng thủ thuật che mắt mê hoặc luồn hắc khí kia.

Mặc dù không biết vừa rồi vì sao vẫn bình an vô sự, nhưng tảng đá treo trong lòng mọi người cuối cùng cũng rơi xuống, người kêu gào lớn tiếng nhất lúc này cũng im tiếng.

Vừa rồi tình huống khẩn cấp, Mộc Thanh làm sao có thời gian giải thích, nếu chờ nói rõ rồi mới tái hành động chỉ sợ hiện tại mọi người đều đã biến thành một bãi thịt nát.

Càng đến gần Phổ La Sơn, khung cảnh trên núi càng trở nên rõ ràng, đất vàng biến thành màu xám đen, khắp núi dường như bịt kín bởi một lớp tro bụi, hoang vắng điêu tàn.

Ở đây cái gì cũng không có, thậm chí một cành cây ngọn cỏ cũng không nhìn thấy được, chỉ còn lại đá và bùn.

Năm đó Mộc Thanh rời khỏi Thiên Tiệm Thập Tam Thành, nơi này vẫn còn xanh tươi bốn mùa như xuân, không ngờ quay trở về lần nữa đã trở thành dáng vẻ này, quả thực cách biệt một trời một vực.

Nàng phóng tầm mắt quan sát, sau đó rũ mi, trên mặt không chút gợn sóng, không nhìn ra chút tâm tư khác thường gì.

Bạch Xu ở bên cạnh nàng, hai sư đồ lặng lẽ không nói mà chỉ điều khiển con thuyền lướt qua luồn hắc khí.

Một khoảng cách nhìn như rất xa nhưng chỉ chốc lát đã lên đến đỉnh núi, phía trên có một bãi đất trống, xung quanh dựng không ít tượng đá đã bị phong hoá, đầu cùng của bãi đất là một cánh cửa đá to lớn.

Người của Tẩy Kiếm Tông đã từng thấy cánh cửa đá này trong sách cổ, lúc này ánh mắt phát sáng, vui vẻ nói: “Khởi động pháp trận, đi qua cánh cửa đá này liền có thể tiến vào Thiên Tiệm Thập Tam Thành.”

Mộc Thanh dĩ nhiên biết rõ hơn hắn, nội tâm nàng rất bình tĩnh, trực tiếp điều khiển con thuyền dừng lại trước cánh cửa đá, sau đó nhìn Thanh Hư: “Phá trận.”

Nàng có thể không cần tốn nhiều sức vẫn có thể vào thành, nhưng lại không thể bại lộ trước mặt mọi người, nên chỉ đành tiến hành theo kế hoạch đã định trước.

Thanh Hư gật đầu, đánh ra bốn hạt châu về bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, sau đó niệm pháp chú, chỉ thoáng chốc bốn hạt châu trở về vị trí cũ, phát ra bạch quang chói mắt, đồng thời mở ra con đường dẫn vào Thiên Tiệm Thập Tam Thành.

Cánh cửa đá bị phong hoá dường như đã chịu tác động nào đó, trong nháy mắt trở lại dáng vẻ hoàn chỉnh không chút hư hao, phía sau cánh cửa chính là lối vào không gian dị giới.

Đó chính là Thiên Tiệm Thập Tam Thành.

Biện pháp này không giữ được quá lâu, Mộc Thanh không chút do dự, sử dụng linh lực điều khiển con thuyền tiến vào sau cánh cửa đá, con thuyền vừa vào trong bốn hạt châu cũng hóa thành bột phấn, cánh cửa cũng đóng lại.

Hữu kinh vô hiểm tiến vào Thiên Tiệm Thập Tam Thành, tất cả mọi người thở dài một hơi, chuyến đi này thuận lợi hơn so với mọi người tưởng tượng rất nhiều, chí ít ngoại trừ vị trưởng lão kia thì những người khác vẫn bình an vô sự.

Không gian dị giới tuyệt nhiên không giống với bên ngoài, vừa vào trong không gian bỗng trở nên rộng rãi sáng sủa, khung cảnh nơi này tương tự bên ngoài cửa đá, cũng là một bãi đất trống có nhiều tượng đá, phóng tầm mắt liền có thể thấy được núi non thành trì ở phía xa.

Nhưng khác với sự hoang tàn của Phổ La Sơn, nơi này non xanh nước biếc, cây cỏ xanh tươi, ngoại trừ không nhìn thấy một bóng người thì không có gì bất thường.

Xung quanh quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió thổi, Mộc Thanh phóng thích thần thức thăm dò một chút, nhưng không phát hiện được gì.

Ở đây ngoại trừ thành trì bỏ hoang cùng với núi non cây cỏ thì không còn gì khác.

Phạm vi tầm nhìn bọn họ có thể đạt được cũng chỉ là một phần nhỏ của Thiên Tiệm Thập Tam Thành, không gian dị giới này vô cùng rộng lớn, dù sao nếu có thể chia làm mười ba thành trì, cách biệt với thế gian và thiên ngoại, vậy tất nhiên là không thể khinh thường.

Con thuyền từ bên ngoài bao vào trong thành, dừng lại trên một con phố đổ nát, Mộc Thanh xuống thuyền trước, những người còn lại lần lượt theo sau.

Vừa rồi lúc ở bên ngoài mọi người vẫn còn lo lắng hãi hùng, hiện nay hoàn cảnh thay đổi, có người buông lỏng cảnh giác hiếu kỳ nhìn Đông nhìn Tây, lúc phát hiện trên vách tường có khắc nhiều ký hiệu kỳ lạ, bọn họ còn không hiểu rõ mà quan sát, thậm chí thấp giọng hỏi người bên cạnh: “Đây là viết cái gì?”

Mộc Thanh đi ở phía trước lập tức biến sắc, nâng tay đánh tới.

“Cẩn thận, mau tránh ra!”

Nhưng mà vẫn chậm một chút, hai đệ tử Hóa Đan Tông đi ở sau cùng đã bị ngọn lửa u lam đột nhiên xuất hiện nuốt chửng, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành tro bụi.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!