Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 83

Chương 83: Phản Phệ

 

Mộc Thanh xưa nay là một người nội liễm tâm tư thâm trầm, rất ít khi ra lời quan tâm đến người nào, cho dù là năm đó ma tộc đánh đến trước mặt nàng cũng chưa từng như thế.

Mộc tông sư tính tình nhẫn nại, không thích nhiều lời, thỉnh thoảng nói một hai câu thì đó tuyệt đối chính là lời thật lòng, không mang theo chút hư tình giả ý.

Cho đến hôm nay, nàng chưa từng nói những lời quan tâm thân thiết, cũng chưa từng làm ra cử chỉ thân mật gì, chỉ vài ngày gần đây mới thân cận Bạch Xu nhiều một chút, tuy rằng nói đi nói lại cũng chỉ những câu đơn giản này, nhưng rốt cuộc cũng không giống với trước kia.

Bạch Xu chỉ nghiêng đầu nhìn nàng mà không lên tiếng.

Dưới ánh đèn yếu ớt, ánh sáng nhu hòa tràn ngập gian phòng.

Cho dù không ai lên tiếng phát vỡ sự yên lặng, nhưng bầu không khí vẫn có một chút ngưng trệ, ánh sáng mờ nhạt dường như mang theo nhiệt độ sưởi ấm tận lòng người. Mộc Thanh có chút bối rối, tự biết vừa mới bản thân đã lắm lời, liền nắm chặt thân bút, cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng, xem như chưa nói gì.

Bạch Xu đứng bên cạnh mài mực, sau khi rửa tay lại pha một bình trà.

Mộc Thanh liếc nhìn Bạch Xu, nhìn thấy nàng ấy thong thả ung dung, bưng trà đến nhưng cũng không rót cho nàng một chung mà không biết từ chỗ nào lấy ra một chiếc khăn trắng, dùng nước trà tráng qua chung, lau khô một lần rồi mới châm trà.

Chỉ một việc nhỏ bé không đáng kể, có cũng được không có cũng được, ở trong trạch viện đã từng làm không biết bao nhiêu lần, hiện tại Bạch Xu lại đặc biệt dụng tâm, dường như cầm trong tay không phải là một chung trà bình thường mà là món bảo vật quý giá.

Ngón tay của Bạch Xu thon dài, đầu ngón tay khéo léo, khớp xương rõ ràng, bởi vì tương đối gầy cho nên có thể mơ hồ nhìn thấy mạch máu ẩn hiện dưới lớp da non mềm trắng nõn.

Mộc Thanh không nhịn được mà nhìn nhiều một chút, ánh mắt lướt qua tay trái đang cầm chung trà, lát sau mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục vẽ phù chú.

Bạch Xu đã sớm nhận thấy ánh mắt của nàng, nhưng không lên tiếng, thấy nàng dời mắt, lúc này mới đưa chung trà nóng đến trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Sư tôn uống trà.”

Mộc Thanh dừng động tác nhưng cũng không đưa tay đón lấy chung trà, đầu cũng không ngẩng lên, mà chỉ ra vẻ lơ đãng nói: “Để trên bàn, lát nữa sẽ uống.”

Biết nàng da mặt mỏng, Bạch Xu cũng không miễn cưỡng mà chỉ đặt chung trà lên bàn, sau đó tiếp tục mài mực.

Mà đứng bên trái Mộc Thanh, hơi nghiêng về phía sau, như vậy sẽ không gây vướn bận, đồng thời có thể nhìn rõ từng động tác. Mộc Thanh xưa nay thận trọng, tất nhiên đã phát hiện tâm tư của đối phương, động tác trên tay chậm lại một chút, một khắc sau đã khôi phục bình thường.

Đêm nay còn có việc quan trọng phải làm, nên Bạch Xu chỉ yên tĩnh ở một bên hỗ trợ, thỉnh thoảng giúp đỡ mài mực, thỉnh thoảng tìm đồ vật cho Mộc Thanh, hai sư đồ không nhiều lời, nhưng yên lặng hơn có tiếng, giữa hai người luôn có một loại cảm giác gắn bó không thể tách rời, đều bị nhất cử nhất động của đối phương làm ảnh hưởng.

Mộc Thanh vẫn không nâng mắt nhìn Bạch Xu một cái, một bên vẽ phù chú một bên lập kết giới, nói cho nàng biết kế hoạch của mình, chờ tất cả mọi việc đã xử lý thỏa đáng thì mới uống chung trà đã nguội lạnh trên bàn.

Ước chừng giờ Hợi, Thanh Hư và Giang Lâm trở về, hai người không rời khỏi nhã các mà chỉ đi dạo trò chuyện giải sầu trên hàng lang của Tây viện.

Giang Lâm vẫn dáng vẻ cũ, vạn sự không để trong lòng, sắc mặt rất khó coi, nhưng rõ ràng đã tốt hơn trước đó không ít, cũng không biết Thanh Hư đã nói những gì với nàng.

Cái chết của A Lương là cấm kỵ, không người nào dám đề cập đến, vì vậy tất cả mọi người đều im lặng, không ai dám mở miệng nói lung tung.

Mộc Thanh gọi mọi người trong tông môn vào phòng Ngọc Hoa, nói là có việc muốn thương lượng, nhưng không nói cụ thể là chuyện gì.

Trùng hợp Giang Lâm cũng dự định đến thăm Ngọc Hoa đang trọng thương. Vẻ mặt nàng có phần hờ hững, nhưng đến cùng vẫn quan tâm người trong tông phái, nhìn thấy Ngọc Hoa bị thương thành như vậy, trước hết vẫn bắt mạch cho nàng ấy.

“Bị nội thương?” Giang Lâm nhíu mày, vốn cho rằng Ngọc Hoa chỉ bị ngoại thương, không ngờ còn bị nội thương nghiêm trọng như vậy.

Ngọc Hoa không để tâm, bình thản nói: “Không sao, không đáng ngại.”

Tâm tình của Giang Lâm tương đối nặng nề, không lải nhải giống như thường ngày, nàng chỉ lấy một lọ thuộc trút hai viên dược cho Ngọc Hoa uống, đây là dan được dùng để khôi phục nguyên khí, nhưng cũng giúp ích đối với điều trị nội thương.

Thanh Hư ở bên cạnh yên lặng đứng nhìn.

Biết Giang Lâm vẫn còn đắm chìm trong cái chết của A Lương, Ngọc Hoa cũng không lắm miệng mà chỉ nhận lấy đan dược, sau đó nhẹ giọng nói: “Nén bi thương.”

Sắc mặt của Giang Lâm không có gì thay đổi, cũng không trả lời, có lẽ là không muốn nhắc lại, sau đó nàng lại cúi đầu tìm kiếm trong đống chai lọ của mình.

Các đệ tử mặc kệ có đang bị thương hay không đều nhanh chóng tập hợp, dù sao Mộc Thanh đã truyền âm cho mọi người, ai cũng phải đến. So sánh với Ngọc Hoa và Lục Phó Ngôn bị trọng thương thì những người khác vẫn còn tốt, bọn họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đều tự giác không hỏi nhiều, vào cửa liền im lặng chờ đợi.

Cuối cùng Mộc Thanh mới khoan thai đến muộn,  chậm rãi ôm con thỏ vào trong phòng.

Nàng nhìn quét qua một vòng, xác nhận tất cả mọi người đều đã trình diện, lúc này mới nói: “Đã để mọi người đợi lâu.”

Chúng đệ tử lên tiếng chào hỏi: “Trường Trữ trưởng lão.”

Mộc Thanh chỉ gật đầu, không đóng cửa mà chỉ thuận tay lập ra một tầng kết giới. Nhìn chư vị trưởng lão và chủ sự, cùng với các vị đệ tử, nét mặt của nàng không có bất cứ thay đổi gì, nhìn không ra tâm tình.

Thanh Hư là người đầu tiên lên tiếng, có lẽ bởi vì cảm thấy bầu không khí quá áp lực, tất cả mọi người đều trầm mặc không hé răng, Thanh Hư vốn ít không khỏi lên tiếng hỏi: “Gọi tất cả mọi người đến đây, là xảy ra chuyện gì sao?”

Tất nhiên là có chuyện, hơn nữa còn tương đối quan trọng, bằng không sẽ không hưng sư động chúng như vậy. Nhưng có phần kỳ lạ, dù sao Mộc Thanh xưa nay không phải tác phong này, nàng nhất quán bình thản cho dù Thái Sơn sụp xuống cũng không chớp mắt, không thích làm những chuyện phô trương, đây là lần đầu tiên.

Ngọc Hoa được đệ tử đỡ ngồi xuống bàn, sắc mặt của nàng rất kém, bởi vì bị thương khắp người nên đôi môi không chút huyết sắc, nhìn qua có phần chật vật.

Hôm nay Ngọc Hoa cực lực bảo vệ chúng đệ tử, cũng vì vậy mà bị thương, đây là chuyện mọi người đều thấy, hiện tại thấy dáng vẻ này của nàng đám người Triều Sinh sư huynh vừa đau lòng vừa kính nể, người có tầm nhìn đến sẽ đứng bên cạnh chờ căn dặn.

Mộc Thanh nhìn vào trong mắt, nhưng không có quá nhiều cảm xúc.

Nàng giao con thỏ cho Lục Phó Ngôn, lúc này mới nói: “Tông chủ truyền âm cho bản quân, hiện tại vài thành trì xung quanh Phù Ngọc Sơn đều gặp tai họa, đêm nay đặc biệt gọi mọi người đến, là tông chủ muốn ta truyền đạt tin tức.”

Ngữ điệu của nàng không nhanh không chậm, giống như chuyện này thật sự là do Thái Chân nói.

Nghe vậy, Thanh Hư có chút kinh ngạc, bởi vì không lâu trước đó nàng đã truyền âm cho Thái Chân, tình huống của Phù Ngọc Sơn cũng không nghiêm trọng giống như Mộc Thanh đã nói mà có sự chênh lệch rất lớn, xung quanh Phù Ngọc Sơn so với thành An Dương thật ra cũng coi như yên bình, dù sao hơn phân nửa đệ tử của Phượng Linh Tông đều đã xuống núi trấn áp ma vật.

Nhưng những đệ tử khác cũng không hiểu rõ chân tướng nên tin tưởng đó là thật, tất cả đều kinh ngạc không ngớt.

Ngọc Hoa tương đối bình tĩnh, giương mắt nhìn lên, không hiểu Mộc Thanh đây là muốn làm gì.

Mộc Thanh cũng không sợ bị vạch trần mà bình tĩnh thu hết phản ứng của mọi người vào đáy mắt, sau đó tiếp tục nói, giọng của nàng không lớn, mỗi chữ mỗi câu đều rất nhẹ nhàng, trước nói đến việc khởi thi xung quanh Phù Ngọc Sơn, cộng thêm ma vật thường xuyên xuất hiện, tiếp đến là các loại hiện tượng bất thường.

Chúng đệ tử nghe đến khiếp sợ, những trưởng lão và chủ sự biết rõ chân tướng thì cảm thấy khó hiểu, không biết nàng muốn làm gì, không khỏi cảm thấy có chút khác thường.

Ngay cả Giang Lâm cũng nhíu mày, không khỏi ngẩng đầu nhìn nàng.

Nhưng mà rất nhanh, Giang Lâm đã phát hiện ra điều bất thường.

Bạch Xu không có mặt.

Trước kia hồ ly trắng luôn thích nằm trên vai Mộc Thanh, hoặc là nằm sấp trong lòng bàn tay, cho dù đã biến thành hình người nhưng vẫn luôn theo sát bên cạnh Mộc Thanh như hình với bóng, nhưng hiện tại lại không thấy bóng dáng của nàng ấy.

Vừa rồi lúc vào cửa Mộc Thanh ôm con thỏ, cũng là một con vật lông trắng béo tròn cho nên mọi người không cảm thấy có gì không đúng, dù sao bình thường trên người Mộc Thanh luôn có một túm lông trắng, tối nay cũng là túm lông trắng, thoạt nhìn không cảm thấy có gì kỳ lạ, hơn nữa nàng vừa vào cửa đã kín đáo đưa túm lông trắng cho Lục Phó Ngôn, vì thế tất cả mọi người đều không chú ý đến.

Ngọc Hoa dường như đã phát hiện từ lâu, ánh mắt trở nên thâm trầm.

Cũng không biết như thế nào, ngay lúc Mộc Thanh vừa dứt câu, cổ họng Ngọc Hoa dâng lên cảm giác tanh ngọt, trong miệng thoáng chốc tràn ngập mùi máu tươi. Sắc mặt của nàng cũng thay đổi, hai tay siết thành nắm đấm, cố nén không biểu hiện ra ngoài.

Nhưng cho dù chịu đựng như thế nào thì sắc mặt vẫn sẽ thay đổi, vốn dĩ đã tái nhợt, hiện tại càng thêm khó coi, dường như sắp bị hút khô tất cả huyết sắc.

Những người xung quanh không nhận thấy, Mộc Thanh cũng không có biểu hiện gì khác thường.

Thanh Hư tương đối nhạy bén, vô thức nhìn về phía Ngọc Hoa.

Ngọc Hoa miễn cưỡng chịu đựng cảm giác không khỏe, nhưng làm thế nào cũng không nhịn được, cả người giống như một chiếc lá khô, ngồi cũng ngồi không vững. Sắc mặt của nàng lập tức trở nên tái nhợt, khuôn mặt bị một làn sương mù đen đặc bao phủ, đang muốn đứng lên nhưng lại không khống chế được mà phun ra một ngụm máu tươi.

Làn sương đen quanh quẩn không tan, tựa như có tảng đá nặng nghìn cân đang đè ép, khiến nàng không thể đứng lên.

Mộc Thanh kinh ngạc, ánh mắt trầm xuống, cứ thế lạnh nhạt nhìn nàng.

Cũng đúng lúc này, các đệ tử mới phát hiện trên cửa, trên tường không biết từ khi nào đã bị dán đầy những tấm linh phù ẩn chứa linh lực mạnh mẽ, chính là những tấm linh phù này đang áp chế Ngọc Hoa!

Trước khi Mộc Thanh vào cửa đã lập ra một tầng kết giới, mọi người tưởng rằng nàng sợ bị nên dùng để ngăn cách với thế giới bên ngoài, thật ra không phải, đó chỉ là thủ thuật che mắt mà thôi, mục đích chính là che giấu những tấm linh phù này. Vừa rồi Mộc Thanh nói những lời này chẳng qua nhằm phân tán sự chú ý của mọi người, nàng vẫn luôn âm thầm bày bố, cùng Bạch Xu nội ứng ngoại hợp, tất cả mọi người đều không phát hiện.

Chúng đệ tử không biết xảy ra chuyện gì, có người bị hù dọa, muốn đến đỡ Ngọc Hoa nhưng lại bị một sức mạnh vô hình ngăn cản.

Mộc Thanh lạnh lùng nhìn Ngọc Hoa quỳ rạp xuống đất, không có nửa phần xúc động hoặc là không đành lòng, mà chỉ trầm giọng nói: “Đều lui ra, tránh xa một chút.”

Các đệ tử như bị sét đánh, không hiểu vì sao, đều kinh ngạc nói: “Trường Trữ trưởng lão?!”

Đồ đệ của Ngọc Hoa càng kích động, còn muốn liều lĩnh xông lên.

“Sư tôn!”

“Sư tôn ngươi làm sao vậy!”

Thanh Hư cũng không biết xảy ra chuyện gì, lúc này liền kéo Giang Lâm ra phía sau, phòng bị nhìn Mộc Thanh, nghi hoặc hỏi: “Trường Trữ, ngươi muốn làm gì?”

Lúc này không có thời gian giải thích, Mộc Thanh không trả lời mà chỉ động thủ đánh một đạo pháp quyết về phía Ngọc Hoa.

Một đạo pháp quyết không thể gây thương tổn đến người bình thường, nhưng Ngọc Hoa lại giống như nhận một đòn chí mạng, cả người dường như sắp bị đánh tan. Trong miệng tất cả đều là máu, gân xanh nổi rõ trên gáy, rất nhanh đã biến thành màu đen, vừa nhìn đã biết không bình thường.

Đây là bị phản phệ.

Mộc Thanh không ra tay, mà do Bạch Xu làm.

Hai sư đồ chia binh hai đường, một người giữ chân, một người đến chỗ cây hòe giải quyết quỷ tu sĩ ẩn náo trong thân cây, sau đó lợi dụng trận pháp đối phó chúng, chính vì thế sẽ có một người ở trong phòng bị phản phệ.

Mặc dù biện pháp này có hiệu quả, nhưng Mộc Thanh không ngờ đến người đó sẽ là Ngọc Hoa.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!