Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 51

Chương 51: Ràng buộc

 

Bạch Xu ngồi trong phòng, chờ đến khi Mộc Thanh ra ngoài đóng cửa lại ánh mắt của nàng mới khôi phục vẻ thanh tỉnh, rồi lại nhìn về phía cửa hồi lâu mới cởi y phục trên người đổi thành y phục đệ tử.

 

Trải qua chuyện vừa rồi, ngoại bào màu trắng trở nên nhăn nheo thấm đầy mồ hôi, đã bẩn tất nhiên là không thể cứ thế trả lại chỗ cũ. Bạch Xu thong thả xuống giường, treo ngoại bào lên bức bình phong sau đó trở lại nằm trên giường.

 

Ước chừng một khắc sau, Mộc Thanh mới dẫn Giang Lâm trở lại, hai gian phòng khá gần nhau nên có lẽ các nàng đã đợi bên ngoài một lúc rồi mới đi vào.

 

Lúc các nàng vào cửa, Bạch Xu đang nhắm mắt, không biết có phải ngủ hay không. Mộc Thanh vô thức nhìn lên giường, thấy đối phương đã thu đuôi lại, mái tóc màu ngân bạch cũng biến thành màu đen, nàng bất giác thở dài, lúc nãy nàng đi quá vội, đã quên dùng pháp thuật ngụy trang cho nghiệt chướng.

 

Giang Lâm không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, nào biết khúc chiết giữa hai người các nàng, nên cũng không chút để tâm, tiến lên bắt mạch cho Bạch Xu, bỏ lại hai bình đan dược xem như xong việc.

 

“Không có vấn đề gì, vận khí một lúc là được rồi.” Giang Lâm cũng nói,  đan dược nàng cho có tác dụng tẩm bổ kinh mạch, hơn nữa còn tỏa ra hương thơm.

 

Bạch Xu vẫn nằm bất động, dường như có chút khó chịu, Mộc Thanh nhận lấy thay nàng ấy, đồng thời dùng ánh mắt như nước mà nhìn xuống.

 

Giang Lâm thu hết cảnh tượng này vào đáy mắt, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác quái dị nhưng lại không thể nói rõ kỳ quái ở chỗ nào, vì vậy thức thời im miệng, chỉ lo xem xét đan dược của mình, sau đó dường như nhớ đến điều gì, nàng lấy ra một lọ sứ hoa xanh đưa cho Mộc Thanh, nước thuốc bên trong cũng có tác dụng bồi bổ, chỉ cần nhỏ vài giọt vào nước trong lúc tắm.

 

Dù sao cũng là y tu cấp bậc trưởng lão, đan dược của Giang Lâm đều là ngàn vàng khó cầu, không phải chỉ là nói lung tung.

 

Xem bệnh xong, Giang Lâm và Mộc Thanh trò chuyện riêng chốc lát, có một số lời không tiện nói trước mặt Bạch Xu.

 

Giang Lâm phát hiện sự dị thường của Bạch Xu, thần lực trong người nàng ấy rất hồn hậu, muốn không phát hiện cũng khó, lúc trước Giang Lâm mặc kệ việc này là bởi vì cảm thấy đó là chuyện của Mộc Thanh, nàng không nên nhúng tay nhiều, cho rằng Mộc Thanh có thể xử lý thích đáng. Nhưng từ Vu Sơn Trấn đến thành An Dương xảy ra không ít chuyện, ít nhiều đều liên quan đến Bạch Xu, nàng không thể tiếp tục thờ ơ, dù sao cũng phải giải quyết.

 

Nhưng Giang Lâm lần này xử sự coi như uyển chuyển, đại ý chính là nên nói cho Thái Chân biết chân tướng, dù sao nếu thật sự xảy ra biến cố khó giải quyết, Mộc Thanh là trưởng lão của Phượng Linh Tông, mà Phượng Linh Tông lại là tông phái đứng đầu Tu Chân Giới, đến lúc đó nhất định tiến thoái lưỡng nan. Chủ động nói rõ sự việc, cùng nhau tìm cách giải quyết dù sao cũng yên tâm hơn.

 

Mộc Thanh ừ một tiếng coi như đồng ý, không phản bác cũng không nói gì thêm.

 

Giang Lâm không phải kẻ thích dài dòng, nói xong liền đi tìm A Lương.

 

Mộc Thanh nhíu mày, sắc mặt thay đổi, suy nghĩ hồi lâu mới trở về phòng.

 

Người ngoài không biết tình huống cụ thể, càng không biết những khúc mắc trong quá khứ, nên cách nghĩ ắt sẽ bất đồng, nhưng nàng có suy nghĩ riêng, vừa phải bận tâm đến tông môn vừa phải giải quyết chuyện quá khứ một cách thích đáng.

 

Từ lúc ở Vu Sơn Trấn nàng đã đoán trước sẽ có cục diện hôm nay, quá khứ phức tạp, sự xuất hiện của Bạch Xu, nam nhân mang mặt nạ… Đủ loại dấu hiệu, không thể nào chỉ là trùng hợp, phía sau tất nhiên tiềm tàng rất nhiều bí mật không muốn người biết, nhưng tạm thời che giấu chưa muốn bóc trần mà thôi.

 

Mộc Thanh không biểu lộ tâm tình lên trên mặt, vừa vào cửa nàng lập tức khôi phục dáng vẻ bình tĩnh đạm nhiên. Không lâu sau lại gọi tiểu nhị mang nước nóng đến, dùng bình phong ngăn phòng ra làm hai, để nghiệt chướng cả người thấm mồ hôi ngâm trong nước thuốc, đồng thời giúp đối phương ổn định thần lực đang hỗn loạn.

 

Sau khi làm xong mọi việc, nàng tĩnh tâm ngồi tu luyện sau bình phong, cố ý kéo giãn khoảng cách.

 

Tất cả mọi việc sắp diễn ra một cách bình thường.

 

Giờ Tý, nàng lên giường nghỉ ngơi.

 

Bạch Xu ngâm nước thuốc xong, vừa lau khô người thì lập tức biến trở thành một nắm lông trắng, để tránh xấu hổ.

 

Bởi vì sự việc trước đó mà Mộc Thanh có phần né tránh, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận hình dạng hồ ly của nghiệt chướng, nàng vừa nằm xuống, nắm lông trắng đã bật người dán đến, nhất định muốn nằm trên cổ nàng để tìm cảm giác tồn tại.

 

“Không sao rồi?” Nàng trầm mặc thật lâu mới hỏi.

 

Bạch Xu dùng đầu cọ vào cằm của nàng, khẽ vẫy chiếc đuôi: “Ừ.”

 

Giọng nói lộ vẻ uể oải không có tinh thần, nghe qua dường như thực sự rất khó chịu.

 

Mộc Thanh dừng một chút, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn yên lặng.

 

Một người một hồ ly dựa sát vào nhau, cứ thế nằm đến nửa đêm.

 

Bóng đêm ngoài cửa sổ quá mức ảm đạm, mặt trăng hình bán nguyệt ẩn nấp sau tầng mây, ánh trăng kiều diễm chiếu xuống mặt đất, len qua cửa sổ, phủ một tầng ánh sáng mơ hồ lên người các nàng.

 

Mộc Thanh cho rằng Bạch Xu đã ngủ say, nàng xoay người nghiên mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng vẫn còn đang suy nghĩ.

 

Bạch Nhược Trần, Dung Nguyệt, Đào Hoa Đảo… Bí ẩn trùng trùng, vì sao lại là An Dương, lẽ nào nơi đây đã từng diễn ra sự kiện quan trọng gì đó? Trong ấn tượng của nàng, thành An Dương coi như yên bình, dù cho trải qua vài lần chiến loạn thế gian nhưng vẫn tính là bình thường.

 

Có rất nhiều việc không thể lý giải, nàng suy nghĩ nửa ngày manh mối vẫn quay lại trên người Bạch Xu, tất cả nghi vấn đều xoay quanh nghiệt chướng này.

 

Nghĩ rồi lại nghĩ, cơn buồn ngủ chợt đến, cuối cùng cả người cũng trở nên ảm đạm mông lung giống như bóng đêm ngoài cửa sổ.

 

Trong lúc mơ màng, vẫn chưa hoàn toàn ngủ say, Mộc Thanh nhận thấy sự thay đổi ở bên cạnh, hồ ly bỗng nhiên biến thành người rồi ôm lấy nàng từ phía sau.

 

Đó là một cử chỉ thân thiết đi quá giới hạn, nhưng rồi lại không có hành động gì khác, dường như là cử chỉ vô ý, là thói quen khi ngủ của nghiệt chướng, không cẩn thận biến thành người, sau đó vô ý ôm lấy nàng mà thôi.

 

Bạch Xu bất động, Mộc Thanh cũng bất động.

 

Cứ thế giằng co, hai bên thăm dò lẫn nhau.

 

Lúc đi ngủ ăn mặc mỏng manh, ôm nhau kín kẽ như thế khiến xúc cảm trở nên rõ ràng hơn cả lúc sáng, cảm giác mềm mại no đủ phía sau vô cùng dày vò, thân thể Mộc Thanh cứng nhắc, nàng muốn di chuyển ra xa một chút, nào biết còn chưa cử động đã bị kia ôm chặt hơn.

 

Tiếng hít thở của Bạch Xu có phần trầm nặng, nhiệt ý phả vào cần cổ mẫn cảm của nàng, một lần lại một lần, nhưng hô hấp đều đặng, có lẽ thật sự ngủ rồi.

 

Mộc Thanh không được tự nhiên, muốn tránh cũng không thể tránh, nhưng nàng không đẩy đối phương ra, sợ sẽ đánh thước nàng ấy.

 

Hơi thở nóng ẩm phía sau khiến nàng không còn buồn ngủ ngược lại cảm thấy vô cùng dày vò, làm thế nào cũng không thể an giấc, nhưng rồi không biết đã mơ mơ màng màng thiếp đi từ lúc nào, bất quá không ngủ sau mà vẫn giữ lại một chút thanh tỉnh, nói chung là ngủ không yên ổn.

 

Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, nàng cảm giác được người phía sau càng lúc càng dán chặt, gần như giam cầm nàng vào trong ngực, cảm giác ấm áp triền miên theo nhau mà đến, lan tràn mỗi một tấc cơ thể, giữa hai người dường như sản sinh ra một mối liên hệ không thể cắt đứt, xúc cảm ấm áp càng sâu, ngay cả trong kinh mạch cũng tựa như có dòng nước ẩm đang dao động.

 

Càng kỳ quái hơn chính là Mộc Thanh có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, muốn thanh tỉnh một chút nhưng không cách nào thoát khỏi loại tình cảnh này, giống như bị bóng đè, giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được, loại cảm giác này thật sự rất kỳ lạ, giống như đột nhiên bị ràng buộc cùng với một thứ gì đó, không thể tự chủ càng không thể tách rời.

 

Mộc Thanh chưa từng trải qua loại tình huống này, nên vẫn chìm trong sương mù, cũng không biết khi nào mới có thể thoát ra. Có lẽ chịu sự ảnh hưởng, đến lúc nàng hoàn toàn ngủ say một đoạn ký ức đột nhiên xuất hiện, không biết là thời điểm nào, nàng và Bạch Xu cũng nằm trên cùng một chiếc giường, Bạch Xu ôm nàng từ phía sau, hành vi càn rỡ.

 

Y phục của nàng tán loạn bất kham, chỉ có một tấm chăn mỏng khoác lên bở vai để thân thể không quá mức bại lộ mà thôi.

 

Cũng là đêm khuya thanh tĩnh, dưới ánh trăng lạnh lẽo như nước, cửa sổ mở rộng thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi vào, nhưng không thể thổi tan hoang đường cùng ái dục trong căn phòng.

 

“Sư tôn…” Bạch Xu từ phía sau trầm thấp gọi nàng, sau đó in một nụ hôn lên cần cổ trơn bóng, cố ý không cho nàng được dễ chịu.

 

Mộc Thanh khép hờ đôi mắt, hơi thở hỗn loạn, từ đầu chí cuối không hề đáp lại.

 

Nghiệt đồ cho xưa nay đều như vậy, luôn luôn có biện pháp khiến nàng khó chịu, chẳng những không thu liễm, ngược lại càng ngày càng lỗ mãng.

 

Bạch Xu khom người, đôi môi mỏng hơi lạnh dừng trên lưng nàng, để lại vết nước từ lưng đến sau gáy rồi sau tai… Muốn ngậm không ngậm, vẫn luôn khắc chế trêu đùa.

 

“Ngày mai sẽ đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành, không có gì muốn nói sao?” Bạch Xu cố ý thì thầm bên tai nàng, nỉ non mang đầy tình ý, nhìn thấy Mộc Thanh không đáp lại liền thấp giọng chậm rãi nói: “Sư tôn để ý ta đi…”

 

Trong tình cảnh này Mộc Thanh nhất định là nói không nên lời, nàng chỉ có thể dùng sức bắt lấy cánh tay nghiệt chướng, khép mắt giây lát, dường như mất khống chế mà khẽ năng cằm, ngã người tựa vào lòng đối phương.

 

Ánh trang đẹp tựa cảnh xuân, chiếu rọi tất cả sự vật trong phòng, chuyện bí ẩn không thể cho ai biết hoàn toàn bại lộ dưới ánh trăng bạc, hơn nữa còn được phóng đại vô hạn, tựa như những ngọn cỏ mềm mại sinh trưởng sau cơn mưa, một khi gặp ánh nắng sẽ phát triển không ngừng.

 

“Đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành sẽ có rất nhiều việc phải làm, sợ là cơ hội gặp mặt sẽ ít đi.” Bạch Xu đột nhiên dừng lại, nàng ấy lật người để nàng nằm sắp trên người mình, một tay vuốt ve vòng eo mảnh mai, chậm rãi đi xuống, một tay nâng cằm của nàng, hôn nhẹ lên khóe môi, lại tiếp tục nghiền ngẫm hỏi: “Sư tôn thật sự không có gì muốn nói sao?”

 

Mộc Thanh không biết vì sao lại nhớ đến những hình ảnh này, thanh cao như nàng vốn nên cảm thấy xấu hổ giống như trước đây, nhưng lúc này không hiểu sao nàng chỉ cảm thấy có chút khó chịu.

 

Gian phòng tràn ngập quyến luyến ái muội này dường như vô cùng quan trọng đối với Mộc Thanh, là một nơi vô cùng đáng quý.

 

Cảm thụ như vậy thật sự rất kỳ lạ.

 

Mộc Thanh ngủ không yên ổn.

 

Bạch Xu ở phía sau cũng không yên giấc, đến lúc rạng sáng nàng cử động, siết chặt cánh tay đang ôm bên hông Mộc Thanh.

 

 

Một đêm ngủ đến bình minh.

 

Phượng Linh Tông bên kia, Ngọc Hoa dẫn một nhóm đệ tử đến thành An Dương, sau khi vào thành nhóm người tìm một nơi kín đáo để chờ Mộc Thanh các nàng đến âm thầm tập hợp.

 

Lúc đó Thanh Hư cũng đã vào thành tụ họp cùng mọi người.

 

Lúc các nàng đến An Dương thì đã qua một ngày, các tông phái khác cũng lần lượt đến đây, vài đại thế gia cũng phái người đến, thanh thế rất lớn.

 

Mộc Thanh để Bạch Xu hóa hình trốn vào túi vải, tạm thời đừng ra ngoài để tránh gây thêm phiền phức.

 

Nhìn thấy trong một đêm đã có rất nhiều người đến, trong đó có cả trưởng lão và chủ sự của các tông phái, A Lương theo bên cạnh Giang Lâm hiển nhiên rất kinh ngạc, không ngờ cục diện lại phô trương như vậy.

 

Mọi người được Thái Nhất Môn triệu tập đến, cũng không biết rốt cuộc có chuyện lớn gì. Xung quanh có rất nhiều tai mắt, A Lương không dám ăn nói lung tung, nên chỉ có thể im miệng không hỏi.

 

Sau khi nhìn thấy những người này, Mộc Thanh các nàng rơi vào trầm tư, ai cũng không dám manh động, tất cả đều đi về phía nhã các, cũng chính là tiểu viện tối qua.

 

Bên ngoài nhã các có đệ tử Thái Nhất Môn đón tiếp, mọi người được dẫn vào bên trong kết giới, đi qua hai cánh cửa đá và một dãy hành lang khúc chiết, đến một biệt viện trống trãi.

 

Môn chủ Thái Nhất Môn ở ngay bên trong, đứng cùng hắn ngoại trừ Hoài Không còn có gia chủ Liễu gia đại danh đỉnh đỉnh – Liễu Thành Nghĩa.

 

Nhìn thấy Liễu Thành Nghĩa, Thanh Hư nhất thời giận tái mặt.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!