Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 78

Chương 78: Trở về thành

 

Trong thành là một mảnh tĩnh mịch, ngay cả tiếng gió thổi rất khẽ cũng có thể nghe được.

Đường phố phía Nam đã thắp đèn, ánh nến mờ nhạt không ngừng lay động dường như sắp tắt. Bên ngoài của quá dày, ngay cả khoảng cách năm sáu bước cũng không nhìn rõ, đi lại trên đường giống như đang mò mẫn trong đêm, hoàn toàn không xác định được phương hướng.

Con thuyền hư hỏng, sửa chữa cần tốn thời gian nhất định, nhóm người tạm thời nghỉ ngơi ở một tửu quán bỏ hoang. Hoàng trưởng lão và những người bị thương ngồi dựa lưng vào tường, hữu khí vô lực mà nhắm mắt nghỉ ngơi, những người còn lại vội vàng chăm sóc bọn họ.

Lục Phó Ngôn chảy rất nhiều máu, sắc mặt trắng bệch giống như tờ giấy, hắn ngồi trong góc, vẻ mặt ngưng trọng nhìn sang bên kia.

Bên kia có hai chiếc bàn đấu lại với nhau, A Lương được đặt nằm trên đó, hắn đã không còn hô hấp, ngực không phập phồng, thi thể dần sản sinh những thay đổi nên có sau khi chết.

Bởi vì trong phòng có thêm một thi thể trẻ tuổi, tâm tình của mọi người cũng theo đó trở nên trầm trọng, dù cho bọn họ vẫn nghi ngờ vì sao bạch hồ lại đột nhiên biến thành hồng y nữ tử, nhưng không ai lên tiếng, giờ phút này trong lòng mọi người khó tránh có một chút bi thương.

A Lương chỉ là một trong số những người đã chết đi, từ lúc đến Phổ La Sơn mỗi tông phái đều có người lần lượt chết đi, đồng môn, trưởng lão, chủ sự… Có người thậm chí ngay cả thi thể cũng không giữ lại được. Lúc đến có hơn mười người, hiện tại không còn được một nửa, tạm thời cũng không thể rời khỏi đây, tiếp đến sẽ như thế nào còn chưa biết.

Giang Lâm đứng trong góc phòng, hơn phân nửa thân thể đều ẩn trong bóng tối, môi nàng gần như khô nứt, cả người không chút sức sống, khuôn mặt cứng nhắc không chút biểu cảm, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hai chiếc bàn.

Không ai dám đến hỏi một câu, càng không ai đến khuyên nhủ.

Loại thời điểm này yên lặng là tốt nhất, an ủi sẽ gây phản tác dụng, dù sao cũng là một người đang sống sờ sờ, lúc đi tiểu tử kia còn tất cung tất kính nói sẽ chờ nàng trở về, ai biết lại không thể chờ đến lúc đó thì hắn đã đi rồi.

Thanh Hư cũng không đến đó, mà để cho Giang Lâm một mình yên tĩnh, còn nàng chỉ yên lặng trông chừng.

Từ lúc A Lương chết, Giang Lâm chưa từng nói một lời nào. Trước khi rời khỏi thành An Dương, A Lương đã vài lần nói muốn đi cùng các nàng, nhưng Giang Lâm lo lắng dọc đường biến cố quá nhiều, cho nên mới thay đổi chủ ý muốn hắn ở lại An Dương, cho rằng như vậy sẽ bảo vệ hắn chu toàn, nào ngờ lại có kết cục hiện tại.

Nếu như lúc đó dẫn hắn đi cùng…

Lẽ ra nên dẫn hắn theo, hiện tại An Dương tình hình phức tạp, cực kỳ bất ổn, nàng và Mộc Thanh đều rời đi, nơi đó cũng chỉ còn lại Ngọc Hoa, người có thể bảo vệ hắn lại càng ít.

Hắn mới mười bốn tuổi, theo Giang Lâm mười năm, chỉ học được chút bản lĩnh luyện đan xem bệnh, tu vi căn bản không sánh bằng người khác, trong lúc nguy hiểm nào có năng lực tự bảo vệ bản thân.

Thanh Hư truyền âm liên hệ Ngọc Hoa, thành An Dương bên kia đã đại loạn, Ngọc Hoa bị trọng thương, trước đó còn đang phái người đi tìm A Lương, không ngờ tiểu tử này lại đột nhiên xuất hiện ở Thiên Tiệm Thập Tam Thành.

Việc này vô cùng kỳ lạ, sau khi nhóm người Mộc Thanh rời khỏi An Dương thì trực tiếp đến Phổ La Sơn, trên đường cũng không bị trì hoãn, mà A Lương lại có thể bị đưa đến nơi này sớm hơn một ngày, điều này thật sự rất kỳ lạ.

So với những người khác lòng nghi ngờ của Thanh Hư rất nặng, ngay từ đầu nàng đã hoài nghi An Dương có nội gián, nhưng sau khi sự việc xảy ra, người của các tông phái trong thành An Dương, ngoại trừ A Lương biến mất thì những người khác vẫn có mặt, điều này khiến nàng không thể hiểu được.

Có lẽ A Lương được mang đến đây thông qua trận pháp, nhưng Thanh Hư không cách nào nghĩ ra rốt cuộc là ai làm việc này, mục đích là gì.

Mộc Thanh và Bạch Xu lại biết, các nàng đều nghĩ đến một người, một người Bạch Xu đã từng gặp tại đây từ hơn trăm năm trước.

Đông Xích.

Tuy chỉ là suy đoán nhưng khả năng lên đến tám chín phần, bằng không ngoại trừ nàng ta còn có thể là ai.

Đây là mục đích mà một trăm năm trước Đông Xích đến nơi này, lúc trước Bạch Xu không nghĩ ra hiện tại bất chợt nghĩ đến, thật ra nàng ta chính là đến đây bố trận, có lẽ đã sắp đặt tất cả mọi chuyện từ rất lâu, từ hơn một trăm năm trước lúc A Lương còn chưa sinh ra, khi đó hậu nhân của Thiên Tiệm Thập Tam Thành là phụ thân hoặc mẫu thân của hắn, hoặc là thế hệ trước, nhưng bởi vì thời cơ chưa đến nên mới chờ đến bây giờ.

Những người đó có lẽ đã sớm tìm được A Lương, đồng thời âm thầm theo dõi nhiều năm, hoặc là chuẩn bị xong những việc khác, đến gần đây mới tìm được hắn…

Mộc Thanh trầm tư, sắc mặt không được tốt lắm, nàng có rất nhiều nghi vấn, vì sao mọi chuyện lại trùng hợp đến thế? Rốt cuộc có phải là Đông Xích làm hay không, nếu như phải, vậy nàng ta và người áo đen có quan hệ gì? Nội gián trong thành An Dương là ai?

A Lương không còn nữa, Mộc Thanh không dễ chịu.

Tiểu tử kia từ nhỏ lanh lợi, tâm địa thiện lương, còn thường xuyên xuống núi giúp đỡ dân chúng xung quanh xem phong thuỷ, chữa bệnh, luôn rất được lòng các đồng môn ở Phượng Linh Tông, cũng rất được các các trưởng lão yêu thích. Tiểu ăn mày nhặt về từ nhóm nạn dân này, cho đến bây giờ chưa từng ghi thù, mấy năm nay vẫn hàm hậu thành thật, chăm chỉ cầu tiến.

Hắn từng tràn đầy chờ mong nói với nhóm người Lục Phó Ngôn: “Vài năm nữa nếu như có thể xuất sư, ta muốn ngao du bốn phương, hành y tế thế giống như sư tôn.”

Hắn nói xong liền nở nụ cười, vô thức sờ mũi, dường như cảm thấy bản thân đang khoe khoang, nên không khỏi xấu hổ, nghẹn một hồi mới nói: “Muốn cứu được nhiều người.”

Khi đó hắn được Giang Lâm cứu về từ Kinh Châu, nhiều năm trôi qua thật ra trong lòng vẫn nhớ đến quá khứ, hắn vĩnh viễn nhớ kỹ cuộc sống bi tham lưu lạc trên đường, nhóm nạn dân khổ sở trèo non lội suối, trên đường đến thành Kinh Châu đã chết hơn một nửa, nhưng chỉ có số ít người là chết đói, đa số đều là bệnh chết, bệnh lâu không được chữa trị, có người được kẻ khác dìu dắt, có người bị bỏ lại, chờ đến Kinh Châu chỉ còn lại vài người, sau đó lại bệnh chết một nhóm, dù cho khi đó đã có quan phủ và Phượng Linh Tông che chở.

Tiểu tử này tuổi còn nhỏ, chưa trải sự đời, chính vì thế mà đặc biệt chính trực, hắn chỉ mới mười bốn tuổi…

Mộc Thanh nhìn chiếc bàn bên kia, thấy thiếu niên khiêm tốn hữu lễ yên lặng nằm đó, cuối cùng tiếc hận dời mắt không muốn nhìn nữa.

Sắc mặt Giang Lâm rất khó coi, cũng không biết rốt cục đang suy nghĩ chuyện gì.

Bạch Xu nhìn A Lương đã không còn hơi thở, sau đó lại quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Sương mù dày đặc, âm khí vây quanh, thành An Dương đại loạn, mọi người lại bị vây khốn ở nơi này…

Nói đúng ra là vây khốn nàng và Mộc Thanh ở nơi này. Đây tất nhiên là kế hoạch của người áo đen và Dung Nguyệt, cầm chân các nàng, dương đông kích tây.

Dĩ nhiên, sẽ không giữ chân các nàng được lâu, con thuyền đã sắp sửa chữa xong, mọi người sẽ nhanh chóng rời khỏi đây.

Bạch Xu đang suy nghĩ một việc, hơn mười vạn oan hồn của Thiên Tiệm Thập Tam Thành đã đi đâu, người áo đen mang những oan hồn ý ý ngập trời này đi, là muốn làm gì?

Hơn ba nghìn năm trước, sau khi Mộc Thanh chết trong Nguyên Thủy Cổ Trận, để trả thù đám thần tộc cao cao tại thượng ở thiên ngoại, nàng cũng đã từng làm không ít chuyện điên cuồng, mượn hồn, mượn thi, không phải chưa từng làm, nhưng lúc ấy cho dù nàng điên cuồng mất lý trí như thế nào cũng sẽ không liên lụy đến thần hồ tộc trên Đào Hoa Đảo, mà chỉ phong tỏa toàn bộ lối ra vào, dù sao nàng cũng muốn đánh cược một lần, Bạch Nhược Trần đã không còn, Đào Hoa Đảo chỉ như cá nằm trên thớt, bị không ít người mơ ước.

Khi đó nàng lợi dụng những thần binh đã chết để đối phó kẻ tối cao cầm quyền thiên ngoại, cũng giống như hôm nay ở Thiên Tiệm Thập Tam Thành, những kẻ đó dùng những quỷ tu sĩ đã chết làm con rối, chẳng qua năm đó nàng không điên cuồng thị huyết, oan có đầu nợ có chủ, mặc dù huyết tẩy Chính Anh Điện nhưng cuối cùng cũng chỉ giả quyết những kẻ ngán đường rồi tìm kẻ ra quyết sách để tính sổ.

Cho đến bây giờ Bạch Xu chưa từng là người tốt, nhưng thuở nhỏ chịu sự quản giáo của Mộc Thanh nên cũng không đến mức thâm độc tàn sát vô số nhằm hả giận.

Có tu sĩ đang âm thầm quan sát âm thầm.

Sự xuất hiện của Bạch Xu quá mức bất ngờ, giờ phút này cho dù không ai lên tiếng, cho dù trong phòng còn thi thể của một thiếu niên, có người xúc động trong lòng nhưng cũng không nhiều, bọn họ mỗi người một tâm tư, thậm chí có người đang âm thầm kiêng kỵ Bạch Xu, hơn nữa đã truyền tin tức về tông môn và An Dương.

Có người nghĩ đến cái chết của Liễu Nhân Thiện và trưởng lão Tẩy Kiếm Tông mấy ngày trước, nghĩ đến cục diện căng thẳng của các bên khi đó không khỏi tự hỏi liệu có phải hai người Liễu Nhân Thiện đã vô ý phát hiện bí mật của Bạch Xu cho nên mới bị hạ độc thủ.

Càng nghĩ càng cảm thấy không ổn.

Ánh mắt những người này nhìn Bạch Xu dần dần thay đổi, từ dựa dẫm chuyển thành nghi kỵ và đề phòng. Trong phòng còn có những tu sĩ trước đó được Bạch Xu cứu giúp, bọn họ chẳng những không cảm kích ngược lại còn sợ hãi, sợ bản thân sẽ là người bị hại tiếp theo, còn có người hoài nghi Bạch Xu có liên quan đến nhóm người Dung Nguyệt, dù sao trong hoàn cảnh này không thể không đề phòng, thật hư khó có thể phân rõ.

Bạch Xu làm sao có thể nhìn không ra tâm tư của những người này, nhưng nàng không hề để tâm.

Mộc Thanh ra ngoài một chuyến để truyền âm cho Thái Chân đang ở Phù Ngọc Sơn.

Phù Ngọc Sơn cũng không yên bình, bắt đầu từ hôm qua dưới chân núi liên tiếp xảy ra chuyện, ôn dịch, khởi thi, vô duyên vô cớ có người chết, Thái Chân đã phái không ít đệ tử xuống núi, nhưng hết biến cố này đến biến cố khác, thật sự là trở tay không kịp.

“Những nơi khác thì sao?” Mộc Thanh hỏi.

Thái Chân thở dài: “Cũng tương tự, Thiên Cơ Môn mới vừa truyền âm đến, nói Lâm An đã xảy ra chuyện, nửa đêm hôm qua trong thành đột nhiên có rất nhiều nam nam đồng nữ mất tích.”

Hiện tượng bất thường nổi lên bốn phía, chỉ sợ không lâu nữa sẽ xảy ra chuyện lớn.

Những người kia xuất quỷ nhập thần, đừng nói là bắt giữ, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy. Tối nay Thái Chân sẽ xuống núi, đích thân dẫn người ra ngoài điều tra.

Hai người trò chuyện không bao lâu, một đệ tử Phượng Linh Tông đã đến bẩm báo, con thuyền đã được sửa xong, có thể lập tức khởi hành.

Giang Lâm tùy ý tìm một tấm ván, yên lặng đặt thi thể đã cứng đờ của tiểu đồ đệ lên trên đó, lăng không mang theo hắn đi ở phía trước.

Người chết lớn nhất, những người còn lại theo ở phía sau, cũng không ai dám tiến lên.

Đường về nhanh hơn không ít, trước khi xuất phát Bạch Xu rót không ít thần lực vào con thuyền, Thiên Tiệm Thập Tam Thành Thiên Tiệm Thập Tam Thành đến Phổ La Sơn, lại qua Thương Bắc Hải, cuối cùng vào truyền tống trận trở lại thành An Dương đã là rạng sáng.

Lúc này thành An Dương còn hỗn loạn hơn so với lúc mọi người rời đi, Thái Nhất Môn điều động thêm rất nhiều người, từ ba dặm ngoài thành canh phòng kéo dài vào trong thành, nhưng bởi vì buổi tối vừa trải qua một trận huyết chiến, bách tính trong thành lẫn tu sĩ đều vô cùng hoảng loạn.

Nhóm người Mộc Thanh trở lại thành An Dương đúng lúc gặp phải một đợt tiến công của quỷ tu sĩ.

Ngọc Hoa cực lực thống lĩnh chúng đệ tử ra ứng chiến, nàng vốn bị thương, kết quả lúc này lại bị bao vậy, tình thế càng thêm nguy cấp. Nàng đã không còn vẻ khí định thần nhàn của ngày xưa mà đã trở nên chật vật, tay trái còn đang chảy máu, sau lưng bị chém một đao, nhóm đệ tử còn thảm hại hơn, có người còn chưa đỡ được hai chiêu đã bỏ mạng.

Một đệ tử tinh mắt nhìn thấy con thuyền, giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, run giọng hô lên: “Nhóm người Mộc tông sư trở về rồi!”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!