Đồ Đệ Có Liêm Sĩ – Chương 11

Chương 11: Nơi Hoang Dâm

Nghiệt chướng này trước đó ở trên lầu trộm bánh ngọt, vẫn chưa kịp ăn miếng nào đã bị tạp dịch của Yến Ngọc Lâu phát hiện, nàng nhanh chân bỏ chạy, nào biết tránh trái tránh phải lại xông vào gian phòng của Liễu Thu Nương, mà sau khi vào cửa nàng luôn choáng váng, đầu nhẹ chân nặng sờ không được phương hướng, chờ lúc thanh tỉnh một chút thì đã bị Liễu Thu Nương ôm ở trên tay.

Nàng hiện tại yêu lực rất thấp, ngay cả hóa hình cũng không thể, sau khi giãy dụa vài lần cảm giác đầu óc càng mơ hồ, vì vậy không giãy dụa nữa, chờ lúc dễ chịu một chút, vừa mở mắt đã bị ôm đến trên sân khấu.

Tay Liễu Thu Nương lạnh tựa hàn băng của Tam Cửu Thiên, hoàn toàn không giống người bình thường, Bạch Xu bị mềm nhẹ vuốt ve vài cái, cảm giác được hàn ý um tùm suýt nữa xù lông, nàng bị khống chế, không thể thoát thân, chỉ có thể tùy ý đối phương xoa tròn bóp dẹp. Trước mặt nhiều người như vậy, Liễu Thu Nương ngược lại cũng không làm gì, chỉ trìu mến sờ đầu của nàng, dùng giọng nói cực thấp cực nhẹ, nói:” Thật ngoan..”

Ngữ khí âm lãnh làm cho người ta sởn tóc gáy, có cảm giác trống rỗng không thể diễn tả, nơi nào cũng lộ ra vể quái dị.

Bạch Xu coi như thông minh, biết mình không thể lộn xộn, tạm thời yên tĩnh nằm sấp.

Sóng ngầm cuồn cuộn cũng cũng không ảnh hưởng đến những người dưới sân khấu, các khách nhân đại náo la hét, muốn nàng tháo khăn che, muốn chiêm ngưỡng thiên tư tuyệt sắc.

Có người đập vỡ bình rượu, tung vàng ném bạc, có người gào thét đỏ mặt tía tai, có người trong lòng ngứa ngáy thẳng thắn nhào vào trong nước, xô đẩy bơi về phía sân khấu, còn có một số kẻ dục vọng bộc phát hành vi hạ lưu thối nát, thực sự xấu xí đến cực điểm.

Mộc Thanh mặt không biểu tình, không mặn không nhạt liếc mắt nhìn nắm lông trắng trên sân khấu.

Nghiệt chướng kia còn bị vây trong trái thái mờ mịt, nghiêng đầu nhìn Đông nhìn Tây, tựa hồ không rõ tình hình.

Lúc nhìn thấy Bạch Xu ở nơi đó, Giang Lâm cũng sửng sốt, ngay sau đó thần sắc phức tạp. Liễu Thu Nương vừa xuất hiện, một cổ âm khí dày đặc quanh quẩn không tiêu tán, phàm nhân và người tu tiên tu vi thấp nhìn không ra, nhưng nàng và Mộc Thanh xem rất rõ ràng, cách thật xa đều có thể thấy hắc khí nồng nặc bao quanh đối phương.

Trên người Liễu Thu Nương có mùi hương rất kỳ lạ, mùi hương này giống như có sinh mệnh, xa xa đã có thể ngửi thấy được, kỳ quái chính là mùi hương này cũng không nồng nặc, trái lại nhàn nhạt ngửi vào rất thư thái.

Giang Lâm cẩn thận ngửi thử, đến lúc cảm thấy bất ổn, thần sắc đã trở nên rất là cổ quái, không được tự nhiên dùng khủy tay chọc vào Mộc Thanh, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được hỏi:”Ngửi thấy mùi gì không?”

Mộc Thanh tất nhiên là phát hiện trước, đạm nhiên gật đầu.

” Mùi hôi huân thiên.” Giang Lâm ghét bỏ nói:” Đến cùng đã chết bao lâu rồi, thực sự là muốn chết.”

Hai người các nàng tu vi cao, vừa ngửi đã mơ hồ ngửi được mùi thi thể thối rửa, Liễu Thu Nương dù có che lấp hoàn mỹ đến đâu, chỉ bằng mùi thối này liền bại lộ, vốn định đến xem thử, không ngờ thật sự gặp được.

Liễu Thu Nương này rất to gan, dám tác quái ở chốn thanh lâu hổn độn nhiều người, còn phô trương thanh thế, cũng không sợ bị phát hiện.

Bất quá cho dù phát hiện ra mấu chốt, hai người cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao tu sĩ đến Yến Ngọc Lâu không ít, nhất định không chỉ các nàng phát hiện ra dị thường, Liễu Thu Nương dám lộ liễu như thế, tất có chỗ lợi hại, không thể tùy tiện hành động.

Giang Lâm ẩn ý mà tắc lưỡi hai tiếng, ý vị sâu xa.

Tố Tố cô nương ở bên cạnh cho rằng đây là đang thán phục, liền có một chút ghen tị ôm lấy vai Giang Lâm, ngồi vào trên đùi nàng, bất mãn oán trách:”Công tử cũng thích Thu Nương sao, vừa rồi không phải còn nói vừa ý ta, sao liền thay đổi rồi?”

Bị Liễu Thu Nương đoạt mất danh tiếng, tất nhiên là mất hứng, người khác không dám nói, Tố Tố cô nương nhanh mồm nhanh miệng không hài lòng mà nói thẳng ra.

Giang Lâm mỉm cười, thu hồi ánh mắt, ôm eo nàng, nâng tay giả vờ xoa cằm nàng, dụ dỗ:”Nào có, bản công tử thích nhất chính là Tố Tố.”

Người này thực sự là không biết xấu hổ, lời gì cũng dám nói ra miệng.

Biết là nói dối nhưng Tố Tố cô nương vẫn có chút e thẹn, Giang Lâm bộ dạng tuấn tú, hư tình giả ý cũng có thể dụ dỗ người khác. Những cô nương khác thấy thế cũng vậy đến từng tiếng ‘công tử’, đều muốn nghe lời tâm tình.

Giang Lâm ngoài mặt dỗ dành các cô nương, kì thực âm thầm hỏi thăm nội tình của Liễu Thu Nương.

Mộc Thanh thong dong ngồi nghe, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn sân khấu phía dưới.

Liễu Thu Nương xốc khăn che mặt lên, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, môi đỏ như son, diễm lệ thoát tục, quả nhiên khuynh thành, rõ ràng quanh năm đều ở nơi trăng hoa, lại không chút dung tục thấp kém.

Muốn che không che là câu người nhất, nửa khuôn mặt là đủ rồi.

Nàng nâng ánh mắt nhìn một chút, vuốt nhẹ bạch hồ trong lòng, thản nhiên đi hai bước, chợt một cơn gió kéo đến, thổi bay khăn che mặt.

Toàn bộ Yến Ngọc Lâu trở nên ồn ào nhốn nháo, hỗn loạn hơn cả vừa rồi.

Tú bà đứng dưới đài cười đến mức đôi mắt híp thành một đường, lập tức rèn sắt khi còn nóng để cho những khách nhân kia đấu giá, người ra giá cao nhất có thể ở cùng Liễu Thu Nương một đêm.

Lầu hai bên này, hai người từ trong miệng các cô nương biết được, Liễu Thu Nương từ nhỏ đã bị bán vào Yến Ngọc Lâu, năm ấy bất quá mới bảy tuổi, lúc đó quá nhỏ chỉ có thể ở trong lâu làm những việc như bưng trà đưa nước, bởi vì tuổi nhỏ không làm được việc cũng chịu không ít đòn roi, đến lúc mười hai mười ba tuổi, tú bà có tâm tư bồi dưỡng nàng, lúc này mới miễn cưỡng sống tốt hơn một chút, nhưng Liễu Thu Nương tính tình quật cường không muốn dùng sắc đẹp tiếp khách, bởi vậy ăn rất nhiều trái đắng, một lần vô cùng tàn nhẫn chính là giữa mùa đông bị lột sạch y phục ném vào trong tuyết, thiếu chút nữa bị lạnh chết.

Chuyện như vậy cũng không ít, mà cô nương trong lâu phần lớn đều đã trải qua, các nàng không muốn nói thêm, nói đến sau đó còn có chút cực kỳ hâm mộ, hiện nay bán mình đều phải phân cao thấp sang hèn, các nàng tất nhiên là không so được với Liễu Thu Nương.

Các nàng nói rất nhiều việc, nhưng một chữ cũng không đề cập đến việc Liễu Thu Nương cùng Trần thiếu gia bỏ trốn, có lẽ tú bà đã cảnh báo mọi người, Liễu Thu Nương hôm nay là người đứng đầu Yến Ngọc Lâu, ai dám nói huyên thuyên ở sau lưng.

Chờ dưới lầu sắp đấu giá xong, Giang Lâm lập tức nhét một chút ngân lượng cho Tố Tố các nàng, cùng Mộc Thanh nhân cơ hội đó mà rời đi.

Liễu Thu Nương đã ôm bạch hồ rời sân khấu, quay về khuê phòng ở phía Bắc lầu ba.

Giang Lâm muốn đuổi theo, nhưng bị Mộc Thanh kéo lại.

” Đi bên kia.”

Hai người lẩn trong đám người, giấu kín thân mình âm thầm lên đến lầu ba.

Càng lên cao, càng đến gần gian phòng của Liễu Thu Nương, mùi thối lại càng nồng hơn, phàm nhân không ngửi thấy, Giang Lâm ghê tởm muốn nôn, Mộc Thanh lại không có phản ứng gì.

Bất đồng với sự ầm ĩ nháo nhiệt dưới lầu, lầu ba vô cùng yên tĩnh, giống như ngăn cách với lầu dưới, âm thanh hoang dâm nhốn nháo dường như cách rất xa xôi.

Hai người không nhanh không chậm theo sát, chờ đi đến ngã rẽ, đột nhiên nhìn thấy cách đó không xa có một con — hồ ly ngồi phịch ở trên mặt đất giống như sắp chết.

Nghiệt chướng kia hẳn là muốn đứng lên nhưng bởi vì quá choáng váng, vừa dùng sức liền rồi ngã xuống, ngã rất nặng.

Giang Lâm nhịn cười, đang muốn thông báo một tiếng với Mộc Thanh, đã thấy người này hờ hững bước đến, cúi người, nắm lấy sau gáy của nắm lông trắng, giống như xách con thỏ mà xách nàng lên.

Bạch Xu vẫn chưa phản ứng kịp, vô thức dùng bốn chân giãy dụa trên không trung vài cái.

Mà cùng lúc đó, một luồn khí lãnh kéo đến, hành lang vắng vẻ trong nháy mắt trở nên âm trầm, âm thanh dưới lầu hoàn toàn không nghe thấy nữa.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!