Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 80

Chương 80: Bất thường

 

Thật ra Thiên Tiệm Thập Tam Thành có tổng cộng bảy mươi ba vị quân chủ, Mộc Thanh là chủ nhân đời thứ bảy mươi hai của lão long, tất nhiên chính là quân chủ đời thứ bảy mươi hai của Thiên Tiệm Thập Tam Thành, chẳng qua khi đó tình huống tương đối phức tạp, sau khi tại vị hai năm nàng một mình rời khỏi Thiên Tiệm Thập Tam Thành, từ đó cũng không đặt chân đến nơi này nữa.

Xuất phát từ các loại nguyên do, Thiên Tiệm Thập Tam Thành không thừa nhận thân phận của Mộc Thanh, các đại tông phái năm đó cũng thức thời không đề cập đến, cho dù sau này Mộc Thanh được người trong thiên hạ tôn sùng là tôn thượng, nhưng việc này vẫn bị vùi lấp. Mấy năm sau, đến lúc Mộc Thanh thu nhận Bạch Xu, khi thế nhân nhắc đến nàng đã hoàn toàn không liên quan gì đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành, nàng là tôn thượng được nghìn vạn người kính ngưỡng, là một tán tu độc lai độc vãng, quanh năm hành tung bất định.

Rốt cuộc đều là quá khứ, Mộc Thanh không muốn nghĩ đến, Bạch Xu cũng không lắm miệng, hai sư đồ một trước một sau lên lầu hai, sau đó Mộc Thanh một mình đến phòng Giang Lâm, còn Bạch Xu trở về phòng trước.

Giang Lâm không ở trong phòng, cũng không biết nàng ấy đã đi đâu.

Mộc Thanh cho rằng Giang Lâm ở trong phòng nên gõ cửa, nhưng đợi một hồi cũng không thấy người, nàng lại ra ngoài tìm một vòng, cuối cùng tìm được nàng ấy ở bên kia đường. Giang Lâm vẫn trông chừng thi thể lạnh lẽo của A Lương, vẫn bộ dạng thất thần đó, cả người khô héo không có một chút sức lực, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

Xa xa nhìn một chút, Mộc Thanh cũng không bước đến quấy rầy.

Lúc trở về Tây Viện, nàng vừa bước vào cửa lớn đã nhìn thấy con thỏ trắng trong góc tường, vì thế không khỏi kinh ngạc.

Trước đó đều là A Lương dốc lòng chăm sóc nó, hôm nay hắn đã không còn nữa, con thỏ này cũng không nơi nương tựa, chỉ có thể nhảy Đông nhảy Tây tìm cỏ ăn.

Mộc Thanh đứng bất động hồi lâu, sau đó muốn bước đến mang con thỏ đi, không ngờ còn chưa đi được mấy bước, phía sau đã có người đến.

Con thỏ cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn, có lẽ bởi vì quá nhát gan, sau một khắc nó lại co đầu rụt cổ chui vào trong góc, hận không thể vùi đầu xuống đất, cái mông to tròn cũng sắp co thành một quả cầu.

Chỉ lúc nhìn thấy Bạch Xu nó mới như thế, sợ bị ăn tươi nuốt sống.

Mộc Thanh còn tưởng là Bạch Xu đến, nào ngờ nhìn lại chỉ thấy hai đệ tử đỡ lấy Ngọc Hoa bị trọng thương trở về.

Ngọc Hoa mất máu quá nhiều, cả người đều là vết thương, ngay cả đứng cũng đứng không vững, thoạt nhìn vô cùng chật vật, từ trước đến nay nàng là một người cực kỳ nghiêm túc tuân thủ quy tắc, đây là lần đầu tiên rơi vào cảnh này.

Thấy Ngọc Hoa bị thương nặng như vậy, Mộc Thanh đỡ lấy nàng: “Để ta.”

Trên người hai đệ tử cũng có vết thương, nhìn thấy Mộc Thanh liền lễ phép hô: “Trường Trữ trưởng lão.”

“Các ngươi về phòng trước, không cần phải xen vào việc này.” Mộc Thanh nói: “Trở về băng bó vết thương một chút.”

Hai đệ tử hành lễ, đồng loạt trả lời: “Đa tạ Trường Trữ trưởng lão.”

Mộc Thanh chỉ khoát tay, một bên truyền linh lực cho Ngọc Hoa một bên đỡ người lên lầu, cũng không nhìn con thỏ đang co ro trong góc tường nữa.

Con thỏ vẫn co người không cử động, chờ đến khi xung quanh không có động tĩnh nó mới thử ngẩng đầu, ba cánh môi bắt đầu nhai cỏ.

Bạch Xu đứng sau cửa sổ lầu hai thu hết cảnh tượng này vào đáy mắt, bình tĩnh nhìn hồi lâu mới xuống lầu, bước đến trước mặt con thỏ.

Con thỏ nhát gan, sợ đến thân thể run lên bần bật, chẳng qua lúc này không trốn tránh giống như trước đó, nó sợ hãi trộm nhìn Bạch Xu, tùy ý nàng ôm nó lên, thân thể cứng nhắc thật lâu, cuối cùng vẫn khuất phục vùi đầu vào khuỷu tay Bạch Xu.

Bạch Xu từ đầu đến cuối không nói lời nào, hơn nữa cũng không làm gì, mà chỉ xuống lầu mang nó đi, sau đó tìm một ít cỏ khô đút cho nó.

Bởi vì thế cục hỗn loạn, người chết và bị thương không ít, nghi thức mai táng sẽ không lập tức cử hành, nhưng thi thể vẫn đặt ở đó cũng không phải là cách, một đêm qua đi, thi thể của A Lương bốn đệ tử Phượng Linh Tông đưa về Phù Ngọc Sơn.

Giang Lâm phải ở lại An Dương, không thể tự mình đưa tiễn hắn, chỉ có từ xa thể an bài hậu sự cho đồ đệ này một cách thỏa đáng.

“Hỏa táng, siêu độ, tro cốt đặt trong hũ, qua thời gian này, bản quân sẽ đưa hắn về Kinh Châu.” Nàng đạm nhạt nói, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc dao động.

Theo lý thuyết, đệ tử của Phượng Linh Tông nếu không phạm sai lầm, sau khi chết sẽ được an táng ở Phù Ngọc Sơn, như vậy sau này hàng năm đều có thể được bái tế, nhưng Giang Lâm hiểu rõ tiểu tử kia, hắn luôn tâm tâm niệm niệm mẫu thân của mình, không quên được nơi bản thân sinh ra, cho nên muốn đưa hắn về Kinh Châu an táng.

Bốn đệ tử tuân mệnh, đồng thanh trả lời.

Sau đó Mộc Thanh đến phòng Giang Lâm ngồi một chút, cũng không nói chuyện gì mà chỉ ngồi xuống uống hai tách trà.

Giang Lâm xưa nay thích lải nhải lúc này trở nên trầm mặc hơn rất nhiều, có lẽ vẫn còn tự trách bản thân, nàng vẫn luôn ở trong phòng điều chế đan dược, dường như có việc để làm trong lòng sẽ dễ chịu hơn một chút. Xác thực là như vậy, con người một khi bận rộn, dồn tinh lực vào chuyện khác thì sẽ không có thời gian để suy nghĩ nhiều.

Thanh Hư cũng đã đến một lần, nhưng không vào cửa mà chỉ đứng ở bên ngoài trong thời gian nửa chung trà.

Giang Lâm biết Thanh Hư đến, nhưng ngay cả đầu cũng không nâng lên một cái, tỏ ra không hay biết.

Mộc Thanh buông chén trà, trước khi rời đi chỉ đặt một quyển sách y thuật lên bàn, nhẹ giọng nói: “A Lương nhờ ta tìm giúp ngươi.”

Đó là chuyện của năm trước, A Lương nhớ kỹ tháng sáu năm sau chính là sinh thần của Giang Lâm, hắn suy nghĩ nát óc, dự định tìm một quyển sách y thuật làm lễ vật cho nàng, đáng tiếc tìm kiếm khắp nơi cũng hỏi không ít người, nhưng không tìm được.

Quyển sách này là Mộc Thanh tìm được trước khi đến Côn Sơn, vốn định tìm cơ hội thích hợp giao cho tiểu tử kia, đáng tiếc còn chưa tìm được cơ hội. Hôm nay giao quyển sách này cho Giang Lâm, miễn cưỡng xem như A Lương tặng cho nàng ấy.

Giang Lâm giật mình, cánh môi khẽ động, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Đặt ở đó đi.”

Mộc Thanh để lại quyển sách rồi rời đi.

Nàng có việc phải ra ngoài một chuyến, chờ lúc đi ngang qua cửa phòng Giang Lâm, lại vô ý nhìn thấy Thanh Hư ở bên trong. Nàng không nhìn nhiều mà trực tiếp đi qua.

Từ hôm qua liên tục lọt vào sự tấn công của quỷ tu sĩ, thành An Dương chưa từng được yên ổn, liên tục xảy ra náo động và xung đột, khắp nơi hỗn loạn, phố Khánh Hoà và phố Cửu Khúc chính là hai nơi hỗn loạn nhất, một số bách tính cho rằng hồng thủy ôn dịch liên quan đến quỷ tu sĩ, vì thế thu dọn hành lý gia sản, tụ tập trước cổng thành muốn rời khỏi nơi này.

Tu sĩ không thể tổn thương đến bách tính vô tội, không được động thủ, quan phủ phái không ít quan binh đến trấn thủ, kiên quyết không cho bách tính ra khỏi thành.

Loại thời điểm này bên ngoài cũng không an toàn hơn so với trong thành, đi chỗ nào tị nạn cũng sẽ gặp nguy hiểm, hơn nữa trong thành An Dương và phụ cận có rất nhiều tu sĩ, ở trong thành dù sao vẫn an toàn hơn lang thang ở bên ngoài. Đáng tiếc bách tính đang lo lắng hãi hùng chỉ một lòng một dạ muốn ra khỏi thành, căn bản nghe không lọt tai, mặc kệ quan phủ tận tình khuyên bảo thế nào bọn họ vẫn muốn cách xa thành An Dương một chút, bởi vì đám quỷ tu sĩ chỉ biết công thành, sẽ không quan tâm bọn họ có phải là thường dân hay không.

Cuối cùng quan phủ cứng rắn xua đuổi, trò khôi hài này mới có thể kết thúc.

Đêm nay, Lâm An và Lạc Thành lần lượt truyền đến tin tức, hai nơi này cũng náo động không yên, khởi thi, oán quỷ hoành hành, không ngừng có ma vật lui tới…

Lấy An Dương làm trung tâm, các đại môn phái xung quanh bắt đầu liên tiếp xảy ra chuyện, dù cho mọi người đã có sự phòng bị từ trước nhưng vẫn bị đánh đến trở tay không kịp, bị áp chế gắt gao.

Hôm qua trải qua hai lần chiến loạn, tu sĩ thuộc các tông phái trong thành An Dương tử thương không ít, đây chính là lúc cần đến sự trợ giúp nhất, nhưng hiện tại các tông phái ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn sức lực phái người đến giúp.

Nghĩ đến điểm này, tâm trạng của mọi người đều chùng xuống.

Người áo đen đã có kế hoạch trước, tất cả đều nằm trong kế hoạch của người đó, tiến công An Dương, chặt đứt tiếp ứng từ các tông phái khác, lần lượt đánh bại hai môn, ba phái, bốn tông, đây là muốn đuổi tận giết tuyệt.

Lúc này không chỉ có bách tính trong thành mà ngay cả các tu sĩ cũng cảm thấy hoảng loạn.

Cho dù như vậy, những người trong nhã các vẫn mỗi người mang tâm tư riêng, Liễu Thành Nghĩa đã sớm nhận được tin tức, biết Bạch Xu không phải linh sủng, hắn nhận định nàng chính là hung thủ giết người, các trưởng lão và đệ tử của Tẩy Kiếm Tông cũng nghĩ như vậy, chẳng qua hiện nay tình huống nguy cấp bọn họ không dám chính diện xung đột với Mộc Thanh và Bạch Xu mà thôi, tất cả đều nhẫn nhịn không bộc phát.

Tẩy Kiếm Tông và Phượng Linh Tông ở cùng một biệt viện, từ sau khi nhóm người Mộc Thanh trở về, quan hệ giữa hai tông môn đã như nước với lửa.

Mộc Thanh không quan tâm những việc này, Bạch Xu cũng không để ở trong lòng, mặc kệ những người đó muốn làm gì, hoặc mang tâm tư gì.

Mộc Thanh lần thứ hai nhận được tin tức từ Phù Ngọc Sơn truyền đến, biết được bên kia lại xảy ra hai vụ khởi thi, hai sư đồ đều cảm thấy nghi ngờ, rõ ràng ngay từ đầu sự việc liên quan đến ma tộc, nhưng vì sao tất cả mọi chuyện gần đây đều là thi thi mượn hồn, mặc dù có rất nhiều ma vật xuất hiện, nhưng cũng chỉ là lần các nàng đến thành An Dương.

Bạch Xu trầm tư hồi lâu, suy đoán: “Có lẽ ma tộc chỉ là vỏ bọc che mắt.”

Dung Nguyệt mặc dù đã nhập ma nhưng nàng ta từng là một thành viên của thần hồ tộc, ở vào thế đối lập với ma tộc, cho dù đã rơi vào ma đạo nhưng vẫn sẽ bị ma tộc bài xích, vì thế nàng ta không thể triệu hồi nhiều ma vật làm việc cho mình, bọn họ mang các oan hồn của Thiên Tiệm Thập Tam Thành đi chính là muốn mượn sức mạnh từ chúng.

Mà tất cả những việc này tất nhiên liên quan đến người áo đen, người này nhất định đã tu luyện cấm thuật gì đó nên mới có thể sai khiến nhiều oan hồ như vậy.

Nhưng có một việc từ đầu chí cuối đều làm cho người ta hoài nghi, mọi người đều biết người sống sinh thời oán khí càng nặng, càng mạnh, sau khi chết sẽ càng lợi hại, nhất là theo thời gian trôi qua nếu như oán linh không được siêu độ, bọn họ sẽ dần dần mất đi ý thức, hoàn toàn trở thành ác quỷ chỉ biết giết chóc.

Tất cả chỉ là trùng hợp thôi sao, ba nghìn năm trước Thiên Tiệm Thập Tam Thành bị tàn sát, dẫn đến tồn tại vô số oan hồn khiến người ta run sợ, mà những oan hồn này lúc còn sống thực lực không tầm thường, hơn nữa còn chết thảm sau đó trải qua hơn ba nghìn năm bị oán hận ăn mòn…

Bạch Xu không dám vọng đoán, Mộc Thanh hiểu ý của nàng, không khỏi yên lặng suy nghĩ.

Màn đêm buông xuống, hai sư đồ đến thăm Chu đại phu vẫn còn đang bị giam giữ.

Hai người vốn chỉ muốn đến xem Chu đại phu thế nào rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện.

Chỉ mới một thời gian ngắn không gặp, hồn phách của Chu đại phu dường như đã mất đi ý thức, rơi vào trạng thái ngây dại, hắn dường như không thể nhận biết những việc diễn ra bên ngoài, sau khi được thả ra liền cố chấp muốn đi ra cửa.

Đệ tử Thái Nhất Môn canh giữ ngoài cửa cho rằng hắn muốn bỏ trốn, lập tức ném một tấm linh phù muốn khống chế hắn.

Bình thường chiêu này tất nhiên sẽ hữu dụng, nhưng lần này lại không chút hiệu quả, Chu đại phu vẫn tiếp tục đi ra cửa.

“To gan, muốn chạy đi đâu.” Đệ tử kia quát lớn: “Còn không đứng lại!”

Nhưng Chu đại phu mắt điếc tai ngơ, tròng mắt chưa từng chuyển động dù chỉ một chút, dường như bị thứ gì đó dẫn dắt, muốn tiếp tục đi về phía trước.

Đệ tử kia nhìn thấy tình thế cấp bách, muốn ra tay không khách khí nhưng lại bị Mộc Thanh nâng tay ngăn cản.

Mộc Thanh đăm chiêu nhìn Chu đại phu, thấp giọng nói: “Không nên ngăn cản hắn, đi theo sau.”

Nói xong, nàng cách khoảng không mở cửa ra, sau đó đi theo Chu đại phu.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!