Đồ Đệ Có Liêm Sỉ – Chương 81

Chương 81: Bí ẩn

 

Lúc này nhất cử nhất động của Chu đại phu đều vô cùng kỳ quái, theo lý thuyết mấy ngày hôm trước Mộc Thanh mới truyền linh lực cho hắn, hồn thể của hắn không nên là loại trạng thái này mới phải, cũng không biết vì sao hắn lại không có ý thức giống như Trần Kỳ Chi lúc trước, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng, dường như đang tìm kiếm thứ gì.

Đêm nay không trăng không sao, trước đó lại vừa trải qua một trận ác chiến, bên ngoài không có mấy người.

Mặc dù Chu đại phu không có ý thức, nhưng lại chủ động tránh né không để bị người khác phát hiện. Nhóm người Mộc Thanh ẩn nấp ở phía sau, lẩn trong bóng đêm đi dọc đường phố.

Mộc Thanh dùng pháp chú lên mọi người, kể cả Chu đại phu cũng được nàng dùng thuật ẩn thân, không sợ bị người khác nhìn thấy.

Bởi vì màn đêm vừa buông xuống, trên đường còn không ít , tuần tra ban đêm, ánh đèn sáng rực, toàn thành được canh phòng nghiêm ngặt.

Chu đại phu hành động bất tiện, trên người hắn còn bị phù chú trói buộc, vẫn dĩ không thể rời khỏi nhã các nhưng Mộc Thanh muốn điều tra manh mối nên đã âm thầm phá giải trói buộc cho hắn. Không hiểu vì sao nàng vẫn luôn cảm thấy chuyến đi này sẽ có phát hiện, nên nhất định phải đi xem, dù sao bộ dạng hiện tại của Chu đại phu thực sự không tầm thường, hắn giống như đang bị triệu hoán.

Hắn là một vong hồn chấp niệm sâu nặng, quỷ tu sĩ của Thiên Tiệm Thập Tam Thành là oán quỷ chấp nhất không chịu rời khỏi thế gian, cả hai đều có một điểm chung này, ngoại trừ tu vi cách biệt thì hai trường hợp rất tương tự nhau.

Mọi việc khác thường tất có nguyên nhân, có lẽ trong thành còn có bí mật gì đó không muốn cho ai biết, chỉ là người thường và tu sĩ đều không phát hiện ra, chỉ có quỷ hồn mới bị ảnh hưởng mà thôi.

Vẻ mặt Mộc Thanh trầm trọng, Bạch Xu cũng yên lặng theo sau.

Đệ tử của Thái Nhất Môn cảm thấy khó hiểu, mắt thấy Chu đại phu càng đi càng xa, qua hai lối rẽ thì sẽ không nhìn thấy nhã các nữa, hắn không khỏi lo lắng, muốn ngăn cản Chu đại phu nhưng e ngại Mộc Thanh nên không dám hành động, nghẹn một hồi mới do dự hỏi: “Mộc tông sư, đây rốt cuộc là muốn làm gì? Hắn bị làm sao vậy?”

Nếu như Mộc Thanh hiểu rõ thì đã không cần phải đi theo. Nàng không trả lời đệ tử Thái Nhất Môn, mắt thấy Chu đại phu lại rẽ vào một con hẻm chật hẹp, nàng nhỏ giọng nói: “Đuổi theo.”

Đệ tử Thái Nhất Môn kinh ngạc, tự biết bản thân lắm lời, do dự chốc lát rốt cuộc vẫn lập tức đuổi theo.

Bước chân của Chu đại phu càng lúc càng nhanh, nhưng đôi mắt vẫn vô thần, hắn vô ý thức tiếp tục tiến về phía trước, không dừng lại dù chỉ một khắc, đi qua con hẻm, rẽ trái, lại tiếp tục vào con hẻm khác… từ đầu đến cuối đều không có một chút do dự.

Dần dần càng đi càng xa, hai sư đồ đều mơ hồ đoán được hắn đang muốn đi đâu.

Vạn gia, phố Khánh Hoà.

Con đường này Mộc Thanh đã từng đi qua, nửa đoạn sau Bạch Xu quả thực quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, lúc trước nàng đến Triệu phủ trộm đồ, chính là đi con đường này.

Đệ tử Thái Nhất Môn phản ứng chậm nhất, lúc sắp đến phố Khánh Hoà hắn mới giật mình lẩm bẩm: “Đây là muốn đến phố Khánh Hoà sao?”

Vừa dứt lời, Chu đại phu đã xoay người đi vào đầu phố Khánh Hoà.

Chẳng lẽ là muốn đến Vạn gia?

Chu đại phu hiện tại có phần giống với Trần Kỳ Chi lúc trước, không có ý thức chỉ hành động theo bản năng, lúc còn sống chấp niệm của hắn chính là muốn chăm sóc vợ con của đồ đệ mình, sau khi chết cũng không yên lòng, lẽ nào lần này cũng là như vậy, là các nàng đoán sai rồi sao?

Mộc Thanh nhíu mày, đứng xa xa nhìn, sau đó tiếp tục theo sau để tìm hiểu đến cùng.

Lúc dịch bệnh mới vừa bùng phát, phố Khánh Hoà là nơi hỗn loạn nhất, cộng thêm một lần đám người Dung Nguyệt đến gây chuyện khiến nơi này càng thảm hại hơn, nhưng bởi vì được quan phủ quản lý và duy trì trật tự nên cũng coi như yên bình.

Thái Nhất Môn Thái Nhất Môn nhúng tay, phố Khánh Hoà gần đây tuy rằng nguy cơ trùng trùng nhưng một ngày trước dịch bệnh đã được khống chế, hiện nay nơi này không còn hỗn loạn giống như trước đó, ngược lại có phần trật tự, nhưng rồi lại bởi vì bị quỷ tu sĩ tiến công mà các cửa hàng hai bên đường và bách tính đều đóng chặt cửa, thoạt nhìn chỉ còn lại bóng đêm đen kịt.

Dọc đường thông suốt, Chu đại phu tiếp tục ngây dại tiến bước.

Nhưng hắn không dừng lại trước cửa Vạn gia mà trực tiếp lướt qua, nhìn cũng chưa từng nhìn một cái.

Mộc Thanh và Bạch Xu nhìn nhau, hai người đã phát hiện ra một chút manh mối, cũng đoán được một chút tình huống.

Nếu như không phải xuất phát từ chấp niệm, vậy chỉ còn lại một khả năng là đang bị triệu hoán, nhưng Chu đại phu chỉ là một cô hồn dã quỷ thông thường, hắn vừa mới chết hơn nữa nhiều ngày qua luôn bị giam trong pháp khí, đối phương không lý do gì để triệu hoán hắn mới phải, khả năng duy nhất chính là chuyện ngoài ý muốn.

Dĩ nhiên, chuyện ngoài ý muốn này cũng không đơn giản, thuần túy là quá mức trùng hợp, có lẽ ngay cả người áo đen cũng không ngờ đến.

Trần gia sau khi chết thiếu chút nữa bị Dẫn Linh Trận ở phía sau Trần gia thôn nuốt chững, lại bị ma khí nhập thể, suýt nữa trở thành oan hồn không có ý thức, may mắn lúc đó trưởng lão của Thái Nhất Môn ra tay nên mới ‘cứu’ được hắn.

Bất kể về sau có thanh trừ ma khí trên người Chu đại phu hay không, trận pháp và ma khí đã để lại dấu ấn sâu sắc trong hồn thể của hắn, trước đó hắn không xảy ra chuyện gì là bởi vì bị giam trong pháp khí, căn bản không cảm nhận được sự triệu hoán từ bên ngoài, nhưng đêm nay hắn được thả ra, đúng lúc được triệu hoán.

Đây là muốn đi tìm người đang triệu hoán.

Mà người triệu hoán chính là kẻ đã sắp đặt trận pháp phía sau Trần gia thôn, có thể là người áo đen, cũng có thể là đồng đảng của người áo đen.

Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán của Mộc Thanh, có phải thật hay không còn phải gặp được người đó thì mới biết. Nhưng còn một khả năng chính là lúc này đối phương đang ẩn náo trong thành An Dương, những quỷ tu sĩ kia cũng thế, bọn họ thông qua biện pháp nào đó che giấu tung tích, có thể là một loại pháp khí, cũng có thể là một loại trận pháp.

Rất nhanh, Chu đại phu đi đến dưới cây hòe già cuối phố, bước chân của hắn dần dần chậm lại, cuối cùng đứng trước thân cây hòe già.

Sau đó Mộc Thanh các nàng cũng dừng lại, âm thầm quan sát.

Có lẽ trong nháy mắt này Bạch Xu đã nhận ra gì đó, nàng biến sắc, lập tức ra tay kéo lấy Chu đại phu đang ngây dại, đồng thời cũng kéo Mộc Thanh và đệ tử kia ẩn nấp ở một bên, dùng kết giới che giấu hành tung.

Mộc Thanh cũng nhận thấy bất thường, chẳng qua vừa rồi không phản ứng nhanh bằng Bạch Xu.

Đệ tử Thái Nhất Môn kinh ngạc chưa kịp hoàn hồn, không biết hai người các nàng rốt cuộc muốn làm gì, lúc hắn nhìn về phía gốc cây hòe lần nữa, thân cây vừa rồi còn đứng thẳng đột nhiên trở nên vặn vẹo, từng đạo bóng đen không biết đến từ đâu, sau đó đồng loạt chui vào trong thân cây. Hắn kinh ngạc không ngớt, tu vi quá thấp kiến thức quá ít, nhìn không ra những bóng đen kia rốt cuộc là thứ gì, chỉ nhìn thấy rậm rạp một mảnh mà cảm thấy da đầu tê dại.

Mộc Thanh và Bạch Xu tất nhiên nhận ra những bóng đen này.

Đó là quỷ tu sĩ của Thiên Tiệm Thập Tam Thành, cũng giống như suy đoán lúc trước, bọn họ quả thật ẩn nấp trong thành An Dương.

Mộc Thanh yên lặng quan sát, nhớ đến những việc xảy ra ở Thiên Tiệm Thập Tam Thành.

Có lẽ trận pháp này đã được bày bố từ rất lâu, dù là thông đến Thiên Tiệm Thập Tam Thành hay là ẩn thân trong cây hòe, còn có đủ loại chuyện trước đó, thật ra đều được an bày từ rất sớm. Mộc Thanh không cảm thấy ngoài ý muốn, ngược lại có thể nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.

Không bao lâu sau, cây hòe lại trở về dáng vẻ bình thường, nếu không phải vừa rồi các nàng tận mắt nhìn thấy, có lẽ không ai nghĩ rằng những quỷ tu sĩ kia sẽ ẩn thân bên trong cây hòe nho nhỏ này.

Mấy người lẳng lặng quan sát, cũng không vội vàng hành động.

Đệ tử Thái Nhất Môn thấy thấy bên kia nửa ngày không có động tĩnh, liền thả lỏng một chút, nhưng cũng không dám hiện thân, dù sao hai người Mộc Thanh vẫn còn đang ở đây.

Mộc Thanh và Bạch Xu đều kiên trì chờ đợi, hoàn toàn không nóng nảy, dường như còn đang chờ đợi thứ gì đó.

Nhưng mà qua nửa khắc thời gian vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.

Bóng đêm dày nặng vô biên, xung quanh tĩnh mịch, đã khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có. Đệ tử Thái Nhất Môn không đủ nhẫn nại, đợi một hồi lâu vẫn chưa nhìn thấy động tĩnh liền nóng lòng, nhiệm vụ của hắn chính là trông chừng Chu đại phu, không ngờ lại gặp phải loại chuyện này, bất kể ra sao trở về đều phải chịu hình phạt, bởi vì Dương môn chủ từng đích thân căn dặn nhất định phải canh giữ nghiêm ngặt, không thể tùy tiện để Chu đại phu ra ngoài.

Hắn nể tình Mộc Thanh là trưởng lão của Phượng Linh Tông, là đệ nhất tông sư cho nên mới nhẫn nhịn, hiện tại nhìn thấy hình ảnh kinh khủng ở chỗ cây hòe, liền muốn truyền âm báo cho Dương môn chủ biết, nhưng vừa muốn hành động đã bị Bạch Xu không kiên nhẫn ngăn lại.

Thời điểm này Bạch Xu sẽ không nhiều lời vô ích với hắn, cũng sẽ không giải thích mà trực tiếp hạ định thân thuật, không cho hắn làm hỏng chuyện.

Mộc Thanh ngầm đồng ý.

Đệ tử này xác thực lắm chuyện, nếu không phải lo lắng trở về sẽ khó ăn nói, dẫn đến phiền phức không cần thiết, nàng tất nhiên sẽ không để hắn đi theo.

Đúng lúc này, phía cây hòe rốt cuộc có động tĩnh, một người bước ra từ trong thân cây.

Là người áo đen.

Người đó dường như rất mệt mỏi, sống lưng cong xuống, vừa ra tới đã đưa tay chống lên thân cây, bước chân cũng không vững.

Nghĩ cũng phải, muốn khống chế được nhiều quỷ tu sĩ như vậy, nhất định vô cùng tổn hao tinh lực, còn có thể bị phản phệ, ban ngày người này đã hai lần khống chế quỷ tu sĩ công thành, sức mạnh xói mòn có bao nhiêu kinh khủng.

Hiện tại người áo đen bị thương nặng, nếu Mộc Thanh và Bạch Xu ra tay, nhất định có thể bắt được người, nhưng không hiểu vì sau trong lòng Mộc Thanh mơ hồ cảm thấy mọi việc sẽ không dễ dàng như vậy. Nàng nhìn Bạch Xu, ra hiệu nàng ấy đừng tùy tiện hành động, quan sát trước rồi nói tiếp.

Bạch Xu hiểu rõ mà gật đầu, yên lặng nâng tay lên che chở sư tôn nhà mình.

Cảm nhận được sư tiếp xúc từ phía sau, Mộc Thanh ngẩn người nhưng không làm gì cả, mà chỉ làm như không biết.

Bạch Xu rũ mi, thu hết phản ứng của Mộc Thanh vào đáy mắt.

Đệ tử Thái Nhất Môn bị định thân tất nhiên là không thể nhìn thấy cảnh tượng này, hắn không thể cử động nên chỉ có thể trừng to đôi mắt.

Mà bên kia, dường như bị phản phệ quá nặng, người áo đen khó có thể khống chế bản thân, người đó đỡ lấy thân cây cả người gần như quỳ trên mặt đất, yết hấu giống như bị bóp chặt, vô lực cúi đầu xuống.

Cả người đều bị hắc khí bao phủ, vô cùng khó chịu.

Hắc khí này chính là oán khí của quỷ tu sĩ ngưng kết mà thành, người áo đen khống chế quỷ tu sĩ, cho nên những oán khí này cũng sẽ phản phệ lên người kẻ khống chế.

Mộc Thanh nhíu mày, nghi hoặc trong lòng càng lúc càng sâu.

Bị phản phệ nghiêm trọng như vậy, không nên a, người áo đen đã có thể mang tất cả oan hồn rời khỏi Thiên Tiệm Thập Tam Thành thì chút oán khí này có đáng là gì.

Nhưng mà vượt ra ngoài dự đoán, người áo đen không chỉ thua dưới oán khí, mà chỉ chốc lát sau đã trực tiếp ngã xuống, quỳ rạp trên mặt đất giống như một vũng bùn nhão.

Mộc Thanh không khỏi kinh ngạc, không nhịn được muốn tiến đến kiểm tra.

Bạch Xu kéo nàng lại, trầm thấp nói: “Chờ một chút…”

Vừa dứt lời, người áo đen nằm trên mặt đất phút chốc hóa thành một lá bùa, cũng giống như Bạch Nhược Trần trước đây.

Là thuật phân thân!

Không chỉ như thế, một lát sau lá bùa tự động bốc cháy, nó bị ngọn lửa nuốt chửng, chỉ còn lại một nhúm tro tàn, ngay khi tro tàn rơi xuống đất, một bóng dáng cao gầy xuất hiện.

Người đó cũng trùm kín thân thể bằng một chiếc áo choàng, ngón tay thon dài kẹp một tấm bùa mới, chỉ thấy người đó niệm pháp chú, ném tấm bùa lên, một người áo đen mới lại xuất hiện.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!