Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 21

Chương 21

 

Thật ra Tân Kiều đã nghĩ rốt cuộc là có sao hay không sao.

Tân Mộc đã không có vấn đề gì, lúc này cô mới có tâm tư để suy nghĩ những việc khác.

Chu Côn Ngọc người này quá phức tạp, Tân Kiều bắt đầu phân tích từ ngày đầu tiên nhận thức của nàng.

Đầu tiên là Tân Kiều sinh lòng hiếu kỳ, cô hiếu kỳ vì sao một cô gái bị buộc bom lên người nhưng đôi mắt còn có thể trong trẻo như thơ. Về sau ngẫm lại, điều này có lẽ liê quan đến nghề nghiệp của Chu Côn Ngọc.

Về sau cô phát hiện, người mà cô cảm thấy hiếu kỳ, cũng đang hiếu kỳ về cô.

Chu Côn Ngọc cảm thấy hứng thú đối với cô  có lẽ bởi hai nguyên nhân. Thứ nhất, cô tự xưng là chính trực, tự xưng là có nguyên tắc, thứ hai, tận sâu trong lòng cô rất không phục đối với những người giống như Chu Côn Ngọc.

Đại khái là cốt khí khó thuần của cô rước lấy sự quan tâm của Chu tiểu thư. Chu Côn Ngọc ném mồi câu xuống, chính là muốn nhìn xem người như cô, có thể chống đỡ được bao lâu.

Về sau hai người bắt đầu trở nên kỳ quái, có lẽ là từ buổi tối hôm đó, cô đứng trước cửa nhà Chu Côn Ngọc, hôn lên cổ Chu Côn Ngọc.

Hiện tại nhớ đến việc này, Tân Kiều vẫn nhịn không được hít sâu một hơi, tự hỏi bản thân làm sao dám.

Sau đó yết hầu khẽ trượt, càng hàm ý thêm sâu sắc.

Chu Côn Ngọc người này, cũng không thuần thục giống như ấn tượng ban đầu của cô, bởi vì từ sau lần đó, thái độ của nàng đối với Tân Kiều cũng trở nên có một chút kỳ lạ.

Nàng kỳ lạ ở điểm nào?

Lúc này Tân Kiều ăn táo xong rửa tay trở về, ngồi cạnh giường bệnh, lòng bàn tay trái đỡ lấy khửu tay phải, tay trái chống cằm, đầu ngón tay lau đi vệt nước còn chưa khô, khiến cằm bỗng chốc ẩm ướt.

Tuy rằng cảm giác yêu thích đã từng thoáng hiện trong đầu Tân Kiều, nhưng rất nhanh đã bị chính cô bác bỏ.

Hiện tại nói ‘thích’, bất kể như thế nào đều quá xa vời.

Loại cảm giác kỳ lạ này có lẽ bắt nguồn từ một lần Tân Kiều lỗ mãng tiếp cận, khiến hai người phát hiện sức hút tự nhiên từ đối phương.

Tân Kiều không biết Chu Côn Ngọc nghĩ như thế nào, nhưng cô là người thiên hướng tư duy khoa học điển hình, phân tích không rõ con người của Chu Côn Ngọc, cho nên chí ít cô muốn hiểu rõ bản thân trước.

Nếu như không có áp lực về bệnh tình của Tân Mộc, cô còn có thể sản sinh sự ỷ lại sâu sắc như thế đối với Chu Côn Ngọc sao?

Lúc này cô đổi tay, biến thành tay trái chống cằm.

Đáp án là cô không biết.

Cho đến bây giờ cô chưa từng động tâm đối với người nào, cho nên ở phương diện này thật sự là không có kinh nghiệm.

Nếu nói như vậy, cô hôn cổ Chu Côn Ngọc, có phải rất đê tiện hay không?

Nhưng ngay từ đầu, là Chu Côn Ngọc quyến rũ cô trước, nếu vậy người đê tiện là Chu Côn Ngọc mới đúng.

Ôi chao, ‘đê tiện’ là sử dụng như vậy sao?

Tân Kiều suy nghĩ lung tung, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm, trong lúc vô tình nhấc mắt, phát hiện Tân Mộc đang nhìn cô không chớp mắt.

Tân Kiều hỏi: “Làm sao vậy?”

Tân Mộc: “Chị đang suy nghĩ gì?”

“Chị…” Tân Kiều dừng một chút: “Đang suy nghĩ buổi tối ăn gì.”

“Thật sao?” Cô quăng ra một đáp án như vậy, Tân Mộc nửa ngờ nửa tin, xem ra Tân Mộc cũng không ít lần bối rối vì chuyện ‘buổi sáng ăn gì buổi trưa ăn gì buổi tối ăn gì’,

Nhưng Tân Kiều rất bất mãn đối với bản thân.

Rõ ràng cô ghét nhất bị lừa dối, ngoại trừ việc giấu diếm thân viên chuyên viên gỡ bom, cô không thích nói dối Tân Mộc.

Haiz, quả nhiên không nên tiếp cận người phụ nữ xấu xa kia.

Lý luận thiếu rõ ràng, nên Tân Kiều chỉ có thể tìm đáp án trong thực tiễn.

Muốn phân tích xem có phải dưới tình huống chịu nhiều áp lực nên cô mới sản sinh cảm giác ỷ lại vào Chu Côn Ngọc hay không, cũng chỉ có thể chờ sau khi Tân Mộc xuất viện thì mới biết được.

Nghĩ như vậy nên trong thời gian Tân Mộc nằm viện, cô không quá muốn nhìn thấy Chu Côn Ngọc, chỉ sợ tâm tư sẽ càng lúc càng hỗn loạn.

Lúc kiểm tra phòng thì không sao, đều chỉ nói về tình trạng sức khỏe của Tân Mộc, chỉ cần cô đừng phản ứng những lời trêu đùa của Tân Mộc, cũng đừng làm như chuyện vô duyên vô cớ như mời người ta ăn táo nữa là được.

Sợ nhất chính là ngẫu gặp phải.

Ngày đó cô đi ra từ thang máy, trông thấy một bóng dáng cao gầy mặc áo blouse ở lối rẽ, trái tim bỗng nhiên đập mạnh, vô thức trốn sau góc tường.

Nhìn thấy Chu Côn Ngọc dưới tình huống không có sự chuẩn bị tâm lý, cô rất sợ bản thân lại làm ra hành vi khó hiểu nào đó.

Cũng may cô nhanh chân nhanh mắt, mang theo một cuộn giấy vệ sinh, trong lúc cảm thấy may mắn bản thân lẫn trốn nhanh, thì vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Chu Côn Ngọc đứng ngay trước mặt.

Tân Kiều: “…”

Nếu vậy bóng dáng cô thoáng nhìn thấy vừa rồi, không phải Chu Côn Ngọc.

Cô nắm thật chặt cuộc giấy vệ sinh trong tay, cánh môi mấp máy, muốn nói chuyện rồi lại không biết nên nói cái gì.

Chu Côn Ngọc đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt đẹp như thơ, cứ thế nhàn nhạt nhìn cô.

Cũng may lúc này có người gọi: “Bác sĩ Chu.”

Chu Côn Ngọc quay lại gật đầu một cái, rồi lại nâng cầm ra hiệu, ý bảo lát nữa nàng sẽ đến.

Tân Kiều cho rằng nàng sẽ còn quay đầu lại nhìn cô, nên đôi vai căng chặt, lại không ngờ rằng, tư thế quay đầu của Chu Côn Ngọc vẫn duy trì một hồi, cũng không quay lại nhìn cô mà trực tiếp đi rồi.

Hai vai Tân Kiều buông lỏng, bên trái có một khung cửa sổ mở một nửa, có gió thổi vào.

Cô nắm chặt cuộn giấy, một chân nhón gót tựa vào chân kia, rồi lại rũ mắt nhìn dây giày được buộc chỉnh tề hợp quy tắc của bản thân.

Ngoài cửa sổ là hoa quế nở rộ, hương thơm thanh nhã, gió thổi qua, tựa như thổi những cánh hoa rơi vào trên giày của Tân Kiều.

Nhìn kỹ thì không phải là cánh hoa, mà chỉ là ánh nắng lốm đốm rơi xuống sau khi chiếu xuyên qua táng cây.

Chỉ phút chốc xuất thần, cơn gió thổi qua cửa sổ bỗng chốc có cảm giác tồn tại, mát lạnh lướt qua cần cổ, giống như hô hấp của người nào đó đang phả vào.

Tân Mộc từng học một bài thơ, áng mây muốn nói lại thôi, nói rằng se lạnh đã vào thu.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!