Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 564

Chương 564: Vụt tắt

 

“Lúc đó người nhìn thấy vòng tay hồng ngọc.” Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Liền muốn đeo nó vào tay sao?”

Sư Thanh Y hồi tưởng lại tình cảnh lúc đến Vô Sắc lấy hàng, đó là khởi đầu của tất cả mọi chuyện, nàng thậm chí có thể nhớ rõ ánh nắng chiều hôm đó có bao nhiêu gay gắt.

Nàng ừ một tiếng: “Đúng vậy, ta cảm thấy nó vô cùng đẹp, nên không tự chủ được mà bị nó hấp dẫn, sau khi mua được nó từ chỗ Trần Cảnh Phát, ta ở bên ngoài nghỉ ngơi một lúc thì nhanh chóng đeo vào.”

“Còn có Trần Cảnh Phát.” Sư Thanh Y bổ sung: “Lúc đó hắn nói vòng tay hồng ngọc là hắn mới thu mua không bao lâu, là đào được từ dưới đất, điểm ấy hắn không nói dối. Nhưng Trần Cảnh Phát có mắt nhìn, hơn nữa lại ham rẻ, bình thường hắn đều sẽ mua những vật phẩm có giá rẻ, cho nên người bán cho hắn phần lớn đều không biết nhìn hàng. Cũng không biết người bán chiếc vòng tay này cho hắn là ai, nếu như phía sau thực sự có người thúc đẩy, có lẽ chính kẻ đó đã ngụy trang để vào Vô Sắc bán chiếc vòng cho Trần Cảnh Phát, hoặc là lợi dụng người không biết chuyện nào đó, đi bán thay cho hắn.”

Lạc Thần nhíu mày.

Sư Thanh Y cẩn thận suy nghĩ, nói: “Nếu như đối phương là vì muốn ta đeo chiếc vòng tay hồng ngọc vào, vậy thì cũng có thể trực tiếp bán vào Mặc Nghiễn Trai. Nhưng đồ cổ Mặc Nghiễn Trai thu mua ta sẽ không quan tâm đến mỗi một món, chủ yếu giao cho chú Dương, nếu như bán cho Mặc Nghiễn Trai, thật ra có khả năng rất lớn là ta sẽ không phát hiện ra nó. Đối phương nhất định cũng lo lắng đến điều này cho nên mới dẫn ta vào tròng nhân lúc ta mua hàng ở Vô Sắc. Mặc Nghiễn Trai của ta đối với kẻ đứng sau màn có quá nhiều yếu tố không xác định, nếu như ta là đối phương cũng sẽ lựa chọn một địa điểm ta có thể nắm chắc, tiến hành bày bố.”

Lạc Thần nói: “Xưa nay đều là chú Dương hoặc Trần Đống đi lấy hàng, ngươi rất ít khi ra mặt, nếu đối phương muốn khiến ngươi phát hiện chiếc vòng tay hồng ngọc, đầu tiên phải tính toán chuẩn xác khi nào ngươi sẽ đến Vô Sắc.”

“Chú Dương tuổi tác đã cao, không chịu nổi việc phí tâm phí sức mặc cả, mà Trần Đống lại trẻ tuổi, không có kinh nghiệm ứng phó những chuyện này, nên cũng chỉ khi xuất hiện hàng giả do đối phương âm thầm giở trò, ta mới tự đứng ra nhập hàng. Điều này đối phương không khó suy đoán được.” Sư Thanh Y trầm ngâm: “Sau khi ta biết nghiên mực cổ bị đánh tráo mới quyết định đến Vô Sắc.”

Đôi mắt của nàng sáng bừng, nói: “Chú Dương thì không cần phải nói, ta nhất định tin tưởng hắn, Trần Đống tuy rằng đến Mặc Nghiễn Trai cũng chưa lâu, nhưng hắn là đệ tử của chú Dương, đôi bên quen biết rất nhiều năm, cũng hiểu rõ lẫn nhau. Hai người họ không có vấn đề, nếu như có vấn đề, đối phương cũng không cần phí nhiều  công sức như thế, không cần ra tay từ chỗ Vô Sắc, cứ trực tiếp đưa vào Mặc Nghiễn Trai là được.”

“Người đó ắt hẳn hiểu rất rõ về Vô Sắc.” Lạc Thần nói: “Bằng không cũng không thể nào biết được nghiên mực cổ của ngươi đã bị đánh tráo, hơn nữa đối phương còn phải làm cho Trữ Ngưng đến Vô Sắc vào đúng ngày ngươi đến đó.”

Sư Thanh Y đi qua đi lại vài bước, trầm ngâm: “Cũng không phải lão cáo già Trần Cảnh Phát, hắn dường như không biết nội tình, hơn nữa hắn nhiều mưu kế như vậy, nếu như đối phương là một người thông minh, sẽ không lựa chọn hợp tác với người như hắn, bởi vì sẽ lo lắng bị hắn bán đứng. Nếu vậy thì chính là người khác ở Vô Sắc, lúc đó trong cửa hàng còn có nhân viên, ta nghe Trần Cảnh Phát gọi hắn là A Thành, hắn còn rót cho ta một ly sữa.”

Mặc dù đang tự hỏi những điều này, phía sau lưng nàng toát mồ hôi lạnh, nhưng trải qua một loạt suy đoán tư tưởng của nàng dường như chợt đả thông, trở nên rõ ràng trước nay chưa từng có, nàng nói: “Còn có phía Trữ Ngưng. Đổng Quân là người phát hiện cổ mộ Lạc Nhạn Sơn, hơn nữa còn đào đường hầm để xuống mộ, đây không phải việc ngày một ngày hai, mà phải sớm thăm dò địa hình, sau đó mới đào đường hầm thông xuống dưới, nhưng bọn họ gặp khó khăn, chính là không mở được cơ quan trên cánh cửa, bọn họ tất nhiên phải nghĩ biện pháp tìm hiểu. Mà từ lời Diệp Trăn nói cho thấy bọn họ thăm dò được việc Quỷ Liên đang ở cửa hàng Vô Sắc, nhất định là có người tiết lộ tin tức này cho bọn họ, mà thời gian tiết lộ cũng rất đúng lúc, xác định ta đến Vô Sắc rồi mới tung tin ra ngoài. Nếu như sớm hơn, vòng tay sẽ bị Trữ Ngưng và Diệp Trăn lấy đi, mà sẽ không đến tay ta.”

Lạc Thần nói: “Việc này rất đơn giản. Nếu là ta, ta sẽ cố ý lộ ra một ít thông tin trước, cho nhóm người Trữ Ngưng biết Quỷ Liên đang ở một cửa hàng đồ cổ nào đó trong thành phố, nhưng chưa thăm dò rõ ràng sẽ được bán ở nơi nào, Trữ Ngưng và Diệp Trăn sẽ lập tức tìm kiếm ở tất cả các cửa hàng.”

“Đúng vậy.” Sư Thanh Y gật đầu: “Buổi trưa hôm đó, lúc ta ra cửa, Trữ Ngưng và Diệp Trăn nhất định đã sớm bắt đầu tìm kiếm trong các cửa hàng đồ cổ, mà những cửa hàng loại này phần lớn tập trung ở hẻm Phù Dung, có lẽ lúc đó bọn họ cũng đang ở ngay trong hẻm, chỉ là không có tin tức chính xác về chiếc vòng tay mà thôi. Sau đó khi ta vào hẻm Phù Dung, đối phương hẳn là sẽ biết mục đích của ta là đến Vô Sắc tìm Trần Cảnh Phát nói chuyện nghiên mực bị đánh tráo.”

Nàng làm một giả sử: “Chúng ta giả định nhân viên A Thành của Trần Cảnh Phát có vấn đề, có thể là người sau màn đã mua chuộc hắn, hoặc dịch dung thành dáng vẻ của hắn, cũng có thể là đã khống chế hắn, sau đó A Thành thấy ta đến Vô Sắc, nên lặng lẽ đặt vòng tay ở một vị trí mà ta vừa vào cửa liền có thể thấy được. Chiếc vòng tay có một sức hấp dẫn khó hiểu đối với ta, cho dù Trần Cảnh Phát không đề cập đến việc dùng nó để đền bù, thật ra ta cũng sẽ mua nó, bất kể như thế nào, chỉ cần ta nhìn thấy chiếc vòng tay, ta sẽ muốn có được nó.”

Lạc Thần thấp giọng nói: “Trong lúc ngươi vào Vô Sắc, người đó liền thông báo cho Trữ Ngưng và Diệp Trăn đang ở gần đó rằng vòng tay được xác định là ở trong Vô Sắc, Trữ Ngưng dĩ nhiên sẽ theo đến.”

Sư Thanh Y ngoài miệng bình tĩnh, nhưng trong lòng cực kỳ sợ hãi: “Không sai, sau đó ta cầm vòng tay ra ngoài, Trữ Ngưng theo dõi ta, tiếp đến là bắt cóc ta lên Lạc Nhạn Sơn, tiến vào lăng mộ, phát hiện ra ngươi.”

… Tất cả đã được tính toán từ trước.

Các nàng chẳng qua chỉ là người bị kéo vào trong cuộc, mà Trữ Ngưng chỉ là một quân cờ trên bàn cờ.

Với biểu hiện của Trữ Ngưng ngay lúc đó, có thể thấy nàng căn bản cũng không biết bản thân là một quân cờ.

“Chờ chúng ta trở về thôn, ta phải bảo Vũ Lâm Hanh gọi điện về Trường Sa, tìm một người đáng tin cậy đi điều tra Vô Sắc, nhất là A Thành kia, xem hắn còn đang làm việc ở đó hay không.” Sư Thanh Y nét mặt nghiêm nghị.

“Có lẽ là không.”

Sư Thanh Y nhíu mày: “Ta cũng đoán là không còn, nhưng chờ xác nhận lại mới có thể kết luận.”

Nàng vẫn có chút hối hận: “Nếu như ta sớm phát hiện A Thành kia có vấn đề thì tốt rồi.”

Lạc Thần khẽ cười, an ủi nàng: “Che giấu kỹ như vậy làm sao có thể sớm phát hiện. Nếu không có mộng cảnh lần này, chúng ta làm sao biết phía sau Trữ Ngưng phức tạp cỡ nào.”

Sư Thanh Y hồi tưởng đến những chuyện trước kia của Trữ Ngưng, thở dài: “Trữ Ngưng dường như làm việc cho rất nhiều người khác nhau, cái gì Tiêu gia, Diệp Trăn cũng nói nàng hai mặt, nhưng nàng căn bản không biết tình cảnh thực sự của bản thân, cũng không biết bản thân là Cửu Muội, dường như đã dùng phương thức nào đó đoạn tuyệt với quá khứ từ lâu. Trong mắt nàng, nàng chỉ cầm tiền làm việc, ai trả thù lao thì nàng làm việc cho người đó, cho nên sẽ nhiều lần đổi chủ, thậm chí đồng thời làm việc hai thế lực.”

Từ điểm đó cho thấy Trữ Ngưng cũng không có quá nhiều khúc chiết, nàng chỉ thuần túy là một kẻ ích kỷ trục lợi mà thôi.

“Lúc đó Diệp Trăn lợi dụng quân mạt chược để lại tin tức cho chúng ta nói Trữ Ngưng đang liên lạc với một số điện thoại ở vùng Tứ Xuyên Cam Tư, người đó chắc chắn là Khương Cừu, nguyên nhân chính là vì Khương Cừu thuê Trữ Ngưng làm việc cho nên nàng mới có thể tiến vào Thần Chi Hải, còn giúp Lạt Ma đi vào. Diệp Trăn cho rằng Khương Cừu là chủ thuê đứng sau Trữ Ngưng, hắn cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng đó chỉ là chủ thuê trong nhận thức của Trữ Ngưng lúc còn tỉnh táo. Trong tiềm thức của Trữ Ngưng, là có một người khác đang dẫn dắt nàng, đó mới thật sự là chủ nhân phía sau, mà vị chủ nhân này ngay cả Khương Cừu cũng không biết.”

Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần: “Ta đặt thiết bị nghe trộm trên người Khương Cừu, lúc đó nó ghi lại một ít đối thoại giữa Trữ Ngưng và Khương Cừu trong lúc ngụy trang thành Tang Cát, chúng ta từng cùng nhau nghe. Ngoại trừ việc đó, trong đoạn ghi âm còn có một tiếng sáo rất kỳ lạ, đó là tiếng sáo của một ngự giả nào đó. Trữ Ngưng sau khi nghe thấy loại âm thanh này, phản ứng rất lớn, tâm tình vô cùng kích động, dường như cảm thấy vô cùng sợ hãi tiếng sáo, điều này có nghĩa là tiếng sáo có ý nghĩa đặc biệt nào đó đối với Trữ Ngưng.”

Nàng dừng một chút: “Nhưng Khương Cừu lợi hại như vậy, lại không hề phát giác ra tiếng sáo, dường như tiếng sáo chỉ có tác dụng đối với Trữ Ngưng nên hắn không nghe thấy.”

Thân ảnh của Lạc Thần đứng giữa bóng đêm yên tĩnh, có vẻ vô cùng đơn bạc, nàng nói: “Ngự khí của ngự giả, chắc chắn có thể nhắm vào đối tượng cụ thể nào đó, nhằm điều khiển đối phương.”

Sư Thanh Y nói: “Vậy người thổi sáo và Trữ Ngưng ắt hẳn phải có quan hệ sâu xa với Trữ Ngưng, ta cảm thấy người đó chính là chủ nhân đứng phía sau Trữ Ngưng.”

Nàng hồi tưởng lại lúc ở chỗ Chu Du và Diệp Nhân, nàng từng phái Cửu Vĩ ra ngoài giám sát Trữ Ngưng, buổi tối hôm đó nàng và Lạc Thần cùng với Vũ Lâm Hanh cùng theo sau Cửu Vĩ, vào một rừng cây nhỏ, ở nơi đó đã phát hiện một mặt rất kỳ lạ của Trữ Ngưng.

Lúc đó Trữ Ngưng bò trên mặt đất, cứ thế bò đến trước mặt một bóng người.

Khi đó Trữ Ngưng vô cùng hèn mọn, giống như một con chó đối mặt với chủ nhân của mình, vẫy đuôi mừng rỡ rồi lại vô cùng sợ hãi. Nàng quỳ gối trước mặt người đó, còn hôn bàn chân của đối phương, dường như đang thỉnh cầu đối phương tha thứ.

Sư Thanh Y nhắc lại tình cảnh ngay lúc đó: “Trước khi người đó moi tim của Trữ Ngưng, đã nói một câu rất kỳ quái, hỏi Trữ Ngưng đã nếm đủ mùi vị của ngu xuẩn, ích kỷ, tham lam, khiếp đảm, táo bạo hay chưa, hỏi Trữ Ngưng nếu đã nếm trải một lần, vậy có thỏa mãn tính hiếu kỳ hay chưa. Lúc đó ta còn không hiểu, hiện tại ta mới hiểu được, bản thân Cửu Muội không có bất cứ cảm xúc gì, làm sao hiểu được những thứ này, vậy có phải bởi vì nguyên nhân nào đó mà nàng sản sinh khát vọng đối với cảm xúc của con người, vì vậy mới thông qua người kia, chiếm được cơ hội thể nghiệm đủ loại cảm xúc, mới có thể quên hết tất cả ký ức, sau đó lấy thân phận Trữ Ngưng lăn lộn ở thế gian.”

“Ta cũng nghĩ như vậy.” Lạc Thần gật đầu.

” Nhưng chủ nhân chân chính của Cửu Muội, là… Dạ.” Sắc mặt Sư Thanh Y hơi trầm xuống.

Lạc Thần trầm mặc không nói.

Nét mặt của Sư Thanh Y càng trở nên nghiêm túc: “Ta không tin người đêm đó là Dạ, nàng sẽ không làm ra hành vi moi tim người khác, nàng sẽ cảm thấy như vậy rất bẩn, sao có thể tự mình ra tay.”

Trong mắt Lạc Thần có ý cười: “Lời này có lý.”

Không hiểu sao Sư Thanh Y cũng bật cười.

Các nàng hiểu rất rõ về Dạ.

Dạ quả thật không để tâm đến sinh mệnh, nàng sẽ giết người, điều này là không thể nghi ngờ, bởi vì Dạ không có tình cảm, dĩ nhiên nàng cũng không có bao nhiêu lòng thương hại, nếu như nàng cảm thấy người này phải chết thì sẽ không chút do dự kết thúc sinh mệnh của đối phương.

Điều này không thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường đến đánh giá nàng, dù sao nàng cũng không thể lý giải những cảm xúc phức tạp này.

Nhưng tư duy của Dạ có đôi khi rất đơn giản, giống như việc moi tim người khác, Dạ nhất định cảm thấy vô cùng bẩn, bởi vì cần tự mình ra tay, đó không phải hành vi Dạ sẽ làm. Nói chung, nàng sẽ không tự mình ra tay, giống như lúc Bái Sào, nhìn thấy nam nhân kia xảy ra tranh chấp với Cửu Muội, nàng mệnh lệnh cho thuộc hạ nhấc nam nhân kia lên, còn bản thân chỉ đứng ở bên cạnh nhìn.

“Hơn nữa Dạ vô cùng thiên vị, nếu không trước đó lúc Bái Sào, nàng cũng sẽ không ra mặt thay cho Trữ Ngưng.” Sư Thanh Y nói: “Nàng sẽ không xử phạt thuộc hạ, cho dù Trữ Ngưng phạm vào đại tội, Dạ cũng sẽ không dùng phương thức tàn nhẫn như moi tim để đối đãi nàng ta.”

Lạc Thần nói: “Lúc đó giọng điệu, phong cách nói chuyện của người kia, đều hoàn toàn khác với Dạ.”

“Vậy chỉ có thể là năm ấy Trữ Ngưng đã gặp chuyện gì đó nên đổi chủ, phản bội Dạ, quên đi tất cả, trở thành quân cờ của ngự giả nào đó.” Sư Thanh Y nhìn bóng cây xung quanh, nói: “Hiện tại bản thân Trữ Ngưng lại xuất hiện trong mộng cảnh do Dạ kiến tạo, Dạ không thể nào không biết chuyện này, nhưng nàng lại không có bất cứ phản ứng gì, như vậy có phải là nàng đã thu hồi Trữ Ngưng về rồi hay không?”

“Chắc hẳn là như vậy.”

Thời gian trôi qua, hai người vừa thấp giọng trò chuyện vừa đi trở lại nhà trúc, Sư Thanh Y càng nói càng cảm thán: “Lúc đó ở Thần Chi Hải ngươi bị trọng thương, Trữ Ngưng đến cạnh ngươi, ngươi dùng kẹo sữa giả làm cổ độc uy hiếp nàng, nàng mới mang theo ngươi ra ngoài.”

Nàng hồi ức lại những chuyện đó, vẫn cảm thấy đau đớn trong lòng, đồng thời cũng sợ hãi nói: “Hiện tại ngẫm lại, nàng thật sự chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua chỗ ngươi thôi sao, lúc đó cả người ngươi đều là…máu, sau khi Thần Chi Hải sụp đổ, cho dù rất nhiều chỗ bị ngăn chặn cũng còn có rất nhiều đường có thể đi, vì sao nàng sẽ… đi ngang qua chỗ ngươi, đó thật sự là nàng xuất phát từ ý thức của bản thân đi đến chỗ ngươi, hay là có người khống chế tiềm thức của nàng, làm nàng đi đến bên cạnh ngươi?”

Ánh mắt Lạc Thần trầm xuống.

“Nhưng ta rất cảm tạ nàng.” Sư Thanh Y nắm tay Lạc Thần, cảm giác tay Lạc Thần vô cùng lạnh lẽo, nàng lập tức yên lặng ủ ấm, nói: “Bất kể như thế nào, xuất phát từ mục đích gì, đều là Trữ Ngưng cứu ngươi.”

“Ừm.” Lạc Thần liếc mắt nhìn Sư Thanh Y.

“Trên người Trữ Ngưng có rất nhiều bí ẩn, chúng ta chỉ có thể tìm kẻ đứng sau nàng, bằng không chúng ta sẽ không cách nào hiểu rõ toàn bộ.” Sư Thanh Y nói: “Dạ là chủ nhân của nàng, hẳn là sẽ biết rất nhiều việc mới phải, ta muốn tìm cơ hội hỏi Dạ, nhưng không biết nàng ấy có thể nói ra hay không.”

“Dạ có điều khó nói.” Lạc Thần nói: “Có lẽ liên quan đến việc này.”

Sư Thanh Y cảm giác như có một tảng đá đè nặng trong lòng, nhất thời yên lặng.

Trở lại nhà trúc, Sư Thanh Y cảm giác được khí lạnh trên người Lạc Thần, cho nên nàng giúp Lạc Thần chuẩn bị quần áo, đồng thời pha nước nóng, hối thúc nàng ấy đi tắm.

Lạc Thần đứng bên cạnh thùng tắm cởi quần áo, sau đó nhấc chân bước vào trong thùng.

Sư Thanh Y lo lắng, vốn định giúp Lạc Thần tắm, cũng tiện cho việc thêm nước nóng nhưng Lạc Thần lại nhẹ giọng nói: “Thanh Y, ngươi đi nghỉ ngơi đi, tắm xong ta sẽ gọi ngươi.”

“Ngươi không muốn để ta giúp ngươi tắm sao?” Sư Thanh Y có chút hờn dỗi.

Lạc Thần nói: “Sao lại không muốn. Ta chỉ sợ ngươi mệt.”

Nàng nói rất uyển chuyển, nhưng Sư Thanh Y tâm tư tinh tế, làm sao có thể cưỡng cầu nàng, vì vậy mỉm cười nói: “Được rồi.”

Sư Thanh Y đi ra ngoài.

Nhưng Sư Thanh Y cũng không trở về phòng nghỉ ngơi mà chỉ ngồi trên hành lang, từ góc độ này nàng có thể nhìn thấy cửa phòng tắm. Nàng ngồi trong bóng đêm yên tĩnh chờ đợi Lạc Thần tắm xong, nhưng chờ rồi lại chờ, thời gian trôi qua ngày một nhiều, nàng cảm thấy không ổn, nên vội vã đứng dậy đi vào phòng tắm.

Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng tắm ánh đèn dầu chập chờn, Lạc Thần đang yên tĩnh tựa vào mép thùng tắm.

Sống lưng thẳng tắp, chỉ là đầu đang cúi xuống, dường như  tựa vào thùng tắm rồi ngủ quên.

Sư Thanh Y chưa từng nghĩ đến việc Lạc Thần sẽ ngủ quên trong lúc tắm, nàng vội vã lặng lẽ bước đến.

Mái tóc dài của Lạc Thần bị thấm ướt, xỏa tung trên bờ vai tuyết trắng, mặc dù đang ngâm trong nước đôi môi của nàng lại lạnh đến tái nhợt, không còn chút huyết sắc.

Sư Thanh Y đưa tay muốn vuốt ve gương mặt của Lạc Thần. Nhưng Lạc Thần đã nhận ra có người đến gần, nàng lập tức đưa tay khống chế cổ tay của đối phương.

Sau đó hàng mi dài run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.

Ánh mắt lạnh lùng xa cách không chút nhiệt độ, đờ đẫn nhìn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nhất thời cảm thấy hô hấp đông cứng lại.

Cho đến bây giờ nàng chưa từng thấy Lạc Thần dùng loại ánh mắt gần như hờ hững này nhìn nàng.

“… Lạc Thần.” Sư Thanh Y lẩm bẩm.

Nhưng loại ánh mắt này chỉ lướt qua trong thoáng chốc, rất nhanh Lạc Thần nghe thấy giọng nói của Sư Thanh Y, nét mặt lập tức buông lỏng, dường như bừng tỉnh nhìn về phía Sư Thanh Y, nói: “… Thanh Y.”

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!