Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 560

Chương 560: Nhìn thấu

 

Lạc Thần cảm giác được Sư Thanh Y đang viết chữ vào lòng bàn tay mình, cũng không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Hai người trong lòng biết rõ, tiếp tục xem tất cả những chuyện phát sinh trước mắt.

Dạ trên cao nhìn xuống, Trường Sinh thu hồi ánh mắt từ trên người Cửu Muội chuyền sang nhìn về phía Dạ.

Có lẽ là bình thường Dạ đối xử với người một nhà các nàng rất đặc biệt, nên lâu ngày nàng thậm chí sẽ có một chút hoảng hốt, dường như đã sắp quên một mặt nguyên bản nhất của Dạ. Hiện tại nhìn Cửu Muội quỳ rạp trước mặt Dạ, mà ánh mắt của Dạ như đọng lại, không nhìn thấy một chút tâm tình dao động, Trường Sinh mới hiểu được Dạ đối với bất cứ ai thật ra đều rất xa cách.

Chẳng qua là nàng ấy cách các nàng tương đối gần hơn một chút mà thôi.

Nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi.

Dạ đứng thẳng, hình thành sự đối lặp rõ ràng so với Cửu Muội đang quỳ rạp.

Cô cô vốn đã quen quan sát thế nhân, chẳng qua là vì chung sống với các nàng lâu ngày, cho nên mới có một chút thay đổi trong nhận thức đối với thế nhân mà thôi.

Ánh mắt trên cao nhìn xuống của Dạ, thậm chí còn cao hơn cả cô cô.

Nàng vốn dĩ không có tình cảm, thuộc hạ quỳ dưới chân nàng, nàng cũng không có bất cứ cảm giác gì.

“Cửu.” Dạ rốt cuộc lên tiếng.

Cửu Muội cả người run rẩy, dường như càng sợ hãi hơn, nàng chậm rãi ngẩng đầu, không thể tin tưởng mà ngước mắt nhìn Dạ.

Tuy rằng Dạ biết Cửu Muội âm thầm bảo những thuộc hạ khác dùng thứ bậc để gọi nàng ấy là Cửu Muội hoặc Cửu Tỷ, nhưng đây là lần đầu tiên Dạ gọi tên của nàng ấy.

Trước đây Dạ không gọi tên ai, nhìn về phía ai thì người đó bước ra nhận lệnh.

“Chủ… Chủ nhân.” Cửu Muội đừng nói là không nhìn thấy được Dạ, thậm chí ngay cả nhìn một cái cũng không dám, nhưng nàng lúc này quả thật là bị xúc động, lẩm bẩm nói: “Người… gọi tên của ta.”

Nàng không biết nên vui vẻ hay là nên sợ hãi.

Hoặc là cả hai đều có.

Câu hỏi của Dạ rất ngắn gọn: “Vì sao xuống núi Bái Sào.”

“Bởi vì… bởi vì…” Cửu Muội ấp úng.

Dạ nói: “Trả lời đúng sự thật.”

Đầu của Cửu Muội gần như sắp chạm đến mặt đất.

Bị nhiều người nhìn như vậy, bên tai dường như còn có thể nghe thấy những người đó xì xào chỉ trỏ, trong lòng nàng rất hoang mang, lúc thì cảm thấy không có sao, lúc thì cảm thấy xấu hổ giống như bản thân đang bị nướng trên đống lửa, chính nàng cũng không biết bản thân làm sao vậy.

Nàng bây giờ còn khó có thể lý giải cái gọi là tình cảm, huống hồ là những việc phức tạp thế này.

Dạ lại nói: “Nếu ngươi nói dối, ta sẽ biết.”

Cửu Muội biết rõ chủ nhân của nàng nói một không hai,  nên chỉ đành thành thật nói ra suy nghĩ đơn thuần nhất của bản thân: “Bái Sào là thịnh hội của nhân gian, rất đẹp, ta chỉ muốn… xem thử.”

Dạ lúc này mới nói: “Vậy thì xem đi.”

Cửu Muội đeo khăn che mặt, trong giây phút này có thể tinh tường nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt nàng.

Dạ không hề phản ứng Cửu Muội mà xoay người rời đi.

“Chủ nhân!” Cửu Muội vội vàng hô lên.

Dạ dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng.

“Người… người không phạt ta sao?” Cửu Muội hô hấp rất nhanh, nàng gần như có thể nghe thấy sự sợ hãi khó giấu trong giọng nói của mình, loại cảm giác này dường như thực thể hóa bên tai nàng.

Không lâu trước đây, nàng không biết sợ hãi là gì, chỉ máy móc nghe theo mệnh lệnh. Bởi vì trong tiềm thức nàng cảm thấy nếu như bản thân không nghe theo mệnh lệnh thì sẽ bị phạt, mà chủ nhân là người có tư cách phạt nàng.

Nàng không biết loại suy nghĩ này từ đâu mà có, có thể là từ lúc nàng sinh ra thì đã khắc sâu vào trong đầu nàng.

“Vì sao ta phải phạt ngươi?” Dạ dường như cũng nghi hoặc trước câu hỏi của nàng ấy.

Cửu Muội sửng sốt.

“Ta từng phạt ngươi khi nào?” Dạ lại nói.

Cửu Muội hoàn toàn sửng sốt.

Nàng lúc này mới bừng tỉnh, trong những năm hầu hạ Dạ, Dạ quả thật chưa bao giờ phạt nàng, cũng chưa từng phạt bất cứ tỷ muội nào. Chủ nhân tuy rằng rất ít nói, nhìn có vẻ vô cùng lạnh lùng, không liên quan gì đến hai chữ ôn hòa, nhưng nàng ấy cũng không phát giận, bởi vì ngay cả cảm giác tức giận là gì cũng không biết, nàng ấy không biết yêu, cũng không biết hận, làm sao sẽ bởi vì tức giận mà xử phạt người nào.

Chẳng qua bởi vì nàng ấy trong mắt thuộc hạ, quá mức cường đại.

Trong nhận thức của Cửu Muội, Dạ bóp chết các nàng chỉ đơn giản giống như bóp chết một con kiến, thậm chí khinh thường không muốn bóp, hơn nữa ý thức tôn ti trời sinh khắc vào xương cốt của Cửu Muội, khiến nàng chưa bao giờ dám làm trái ý Dạ.

Dạ lần thứ hai nhìn Cửu Muội, sau đó xoay người lại.

Sư Thanh Y lặng lẽ vẫy tay gọi Trường Sinh.

Trường Sinh thông minh, lập tức tiến đến bên cạnh Sư Thanh Y, Sư Thanh Y ghé vào tai nàng ấy, nói: “Lát nữa ngươi cùng cô cô và Dạ cô nương đi dạo phố, ta và Lạc Thần sẽ theo sau, nếu cô cô hỏi đến, ngươi tìm lý do thay bọn ta.”

“Vậy ta nên dùng lý do gì?”

Sư Thanh Y cười nói: “Ngươi thông minh như vậy, nghĩ ra một lý do nhất định rất đơn giản.”

Trường Sinh được Sư Thanh Y khen ngợi, cũng hài lòng cười rộ lên, nàng gật đầu, bước nhanh đến cạnh Tư Hàm, Dạ cũng đã đi đến.

Tư Hàm chờ đến mất kiên nhẫn, quay đầu lại thấy Sư Thanh Y và Lạc Thần còn đang đứng tại chỗ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, nên hỏi Trường Sinh: “Các nàng làm sao vậy, sao còn không đi?”

Trường Sinh vội nói: “A Cẩn và A Lạc bảo ba người chúng ta đi trước, không cần chờ các nàng.”

Tư Hàm nhíu mày: “Vì sao?”

Trường Sinh nhớ đến việc Sư Thanh Y căn dặn nàng tìm một lý do, vì vậy bịa ra một lý do nàng cảm thấy vô cùng có sức thuyết phục: “Hai người các nàng muốn hẹn hò riêng.”

Tư Hàm: “…”

Trường Sinh nghiêm túc nói: “Các nàng gần đây mỗi ngày đều ở cùng chúng ta, ban đêm cũng ngủ cùng một phòng với chúng ta, hiếm có cơ hội ở riêng với nhau, lúc này rốt cuộc có lễ hội Bái Sào để đi dạo một phen, đúng là thời cơ tốt để hẹn hò. Các nàng đã có ý này, chúng ta cũng đừng làm giá cắm nến nữa.”

Tư Hàm: “…”

… Trực tiếp tức chết nàng rồi.

“Cô cô, chúng ta đi thôi.” Trường Sinh lần thứ hai khoác tay Tư Hàm, sau đó lại nhìn về phía Dạ.

Gật đầu gật đầu.

Sư Thanh Y còn không biết Trường Sinh suy nghĩ một lý do ‘tuyệt diệu’ cho nàng, nàng còn đang quan sát Cửu Muội giữa đám người. Cửu Muội đứng lên, đứng bất động trong chốc lát, rồi lại cúi đầu nhìn ‘Dát Dát Dát’ đã vỡ nát trong tay mình, không để ý ánh mắt chê cười từ những người xung quanh, nàng ấy tách đoàn người ra, nhanh chóng đi trở về.

Sư Thanh Y và Lạc Thần cách dòng ngường tấp nập, âm thầm theo sau.

Cửu Muội đi rất vội vã, trở lại quầy hàng bán đồ chơi cơ quan.

Quầy hàng đã trống không, hẳn là thuộc hạ của Dạ đã đến mang hết những món đồ chơi đi. Chủ quầy hàng đang thu dọn một ít tạp vật, trong lúc bận rộn hắn tùy ý nâng mắt, liền nhìn thấy Cửu Muội.

Không có bao nhiêu người mua Dát Dát Dát, cho nên hắn có ấn tượng sâu sắc đối với Cửu Muội, dĩ nhiên nhớ rõ của nàng ấy, cười nói: “Cô nương, có chuyện gì?”

Cửu Muội nói: “Ta muốn mua một con Dát Dát Dát.”

Chủ quầy hàng lòng đầy áy náy: “Xin lỗi cô nương, vừa rồi đã có ngươi mua hết những món đồ trong quầy, ngươi đến chậm một bước rồi.”

Cửu Muội đưa tay, trong tay là món đồ chơi đã hư hỏng để cho chủ quầy nhìn: “Dát Dát Dát đã bị người khác giẫm chết, ngươi có thể sửa được không?”

Sư Thanh Y phát hiện nàng ấy dùng từ rất thú vị, nói là bị giẫm chết, dường như đối với nàng ấy, Dát Dát Dát là có sinh mệnh.

Có lẽ là Cửu Muội quá cô độc, không có bạn bè chân chính, cho nên mới gửi gắm tình cảm vào món đồ này.

Chủ quầy nhận lấy quan sát một hồi, rồi trả lại: “Đã vỡ thành như vậy rồi, không sửa được, phải làm lại. Nhưng làm lại rất tốn công sức, những món đồ này của ta vừa rồi được quý nhân thưởng thức, nhận được một số tiền, cho nên thời gian tới không lo ăn mặc, ta tạm thời sẽ không làm đồ chơi nữa, phải dành thời gian để nghiên cứu cơ quan, mong cô nương chớ trách.”

Cửu Muội nhìn chằm chằm chủ quầy hàng.

Chủ quầy khuyên nàng ấy: “Cô nương, trở về đi, ta thật sự không giúp được ngươi.”

Cửu Muội cúi đầu nhìn Dát Dát Dát một hồi lâu, sửng sờ một hồi mới rời khỏi quầy hàng.

Sư Thanh Y và Lạc Thần tiếp tục theo dõi nàng ấy.

Bốn phía vẫn vô cùng náo nhiệt, nhưng Sư Thanh Y lại cảm thấy sự náo nhiệt đã rời xa, cả người nàng giống như bước trên một con đường hư ảo. Mộng cảnh vốn dĩ khiến nàng cảm thấy an toàn nhất, yên tâm nhất, từ sau khi nàng nhận thấy điều bất thường thì đã mang đến cho nàng một loại cảm nhận khác.

Vào năm Hi Ninh thứ nhất, một nhà bốn người các nàng ở trong thành Bái Sào, tuy rằng đã đi qua mỗi một con phố, nhưng bởi vì thời gian hữu hạn, nên có một số nơi chỉ đi lướt qua, cho nên một phần hàng quán bên đường cũng không cẩn thận quan sát. Cũng may những quầy bán thức ăn, bao gồm bánh ú năm đó các nàng đã ăn qua, cho nên có thể nếm ra hương vị khi xưa.

Nhưng có một số quầy hàng trong mộng cảnh các nàng có thể tạo ra dáng vẻ của khi đó một cách vô cùng đầy đủ, nhưng đi sâu vào chi tiết lại không thể khắc họa được.

Loại quầy hàng đặc biệt này, đại diện rõ ràng nhất chính là quầy bán đồ chơi cơ quan kia.

Năm đó quả thật đã đi ngang qua quầy hàng này, nhưng các nàng cũng không cầm lấy món đồ nào trên quầy cả.

Cho nên nếu như dựa theo bình thường, lúc Sư Thanh Y cầm cạc cạc sát, tuy rằng có thể nhìn thấy dáng vẻ của nó vô cùng chân thực, nhưng lúc nàng tiến hành khởi động cơ quan, chú vịt con bên trong rốt cuộc có dáng vẻ gì, lại xoay vòng chổng mông như thế nào, cắm đầu vào vỏ trứng ra sao, quá trình này không thể nào thể hiện ra được.

Nhưng Sư Thanh Y lại thể hiện được toàn bộ quá trình.

Trong mộng cảnh này, Trường Sinh tất nhiên là chủ thể, nhưng nếu như chỉ có một mình Trường Sinh là chủ thể, như vậy kết cấu bên trong Dát Dát Dát sẽ không thể nào biểu hiện ra được, bởi vì năm đó Trường Sinh không biết thứ này.

Với năng lực quan sát và sự tinh tế của Sư Thanh Y, lúc đó đứng trước quầy hàng đương nhiên đã đúng lúc phát hiện ra điều kỳ lạ này.

Nhưng nàng còn tưởng rằng là do Dạ không chỉ tham dự vào việc tạo dựng mộng cảnh, mà cũng là chủ thể giống như Trường Sinh, cho nên mới bổ sung đầy đủ tất cả chi tiết, khiến cảnh tượng giống năm đó như đúc.

Tuy rằng Dạ nói năm đó không vào thành tham gia Bái Sào, nhưng sau khi Sư Thanh Y phát hiện chi tiết chi bên trong Dát Dát Dát được thể hiện rõ ràng, nàng có khuynh hướng tin rằng Dạ bởi vì nguyên nhân nào đó mà che giấu một vài chuyện năm xưa, ví dụ như rõ ràng nàng ấy đã vào thành, nhưng lại nó là không đi.

Nàng cho rằng Dạ có điều khó xử, cũng như việc nàng ấy che giấu chuyện bản thân là Tân Đồ, vì vậy nàng sẽ không cố ý vạch trần.

Dù sao nàng vẫn tin tưởng Dạ, bất kể Dạ có phải đang che giấu hay không, nàng ấy cũng sẽ không làm tổn hại đến các nàng. Loại cảm giác yên tâm này khiến nàng vẫn vô cùng bình tĩnh tiếp tục đi dạo xung quanh sau khi đã phát giác điều bất thường.

Nhưng lúc nhìn thấy Cửu Muội cãi vã với nam tử kia, nhất là động tác sờ thắt lưng Cửu Muội , nàng cảm thấy sự việc không phải như thế.

Người đi đường xugn quanh không hiểu nội tình, nhưng Sư Thanh Y mẫn cảm như vậy, lại nhiều lần nhìn thấy động tác này, cho nên chi tiết này không giấu được đôi mắt của nàng.

Bởi vì đó là một động tác rút súng vô cùng tiêu chuẩn trong lúc cảnh giác.

Động tác này vô cùng hiện đại.

Cửu Muội hoàn toàn là vô thức làm ra động tác này, chứng tỏ trong tiềm thức nàng ấy từng thực hiện động tác này rất nhiều lần, cho nên hình thành thói quen cũng như ký ức của cơ thể.

Nhưng Cửu Muội trong mộng cảnh, là một người cổ đại.

Nàng ấy sao lại có cử chỉ vô thức này?

Nhất là Sư Thanh Y cảm thấy động tác sờ súng của Cửu Muội, có cảm giác quen thuộc một cách kỳ lạ.

Sư Thanh Y nắm chặt Dát Dát Dát Lạc Thần mua cho nàng ở trong tay, huých nhẹ cánh tay nàng ấy, Lạc Thần ngầm hiểu, hai người bước chân nhanh hơn, rất nhanh đã đi đến bên cạnh Cửu Muội.

Hai người làm như vô tình lướt qua Cửu Muội, lúc này Sư Thanh Y đột nhiên ‘run tay’, Dát Dát Dát rơi xuống.

Lạc Thần phối hợp với nàng, nhanh tay bắt lấy nó.

Sư Thanh Y giả vờ vừa mừng vừa sợ, nói: “Cũng may ngươi nhanh tay, nếu không đã rơi hỏng mất rồi.”

Lạc Thần dùng tay bóp nửa dưới của Dát Dát Dát, vỏ trứng phát ra tiếng cạc cạc gián đoạn, chú vịt trắng bên trong một lần nữa quay về vỏ trứng.

Cửu Muội lập tức bị thu hút, nhìn vào tay Lạc Thần.

Trước đó lúc vây xem, Cửu Muội cũng nhìn thấy các nàng, hơn nữa Cửu Muội ở trên núi tuy rằng không có bao nhiêu tiếp xúc với các nàng, nhưng cũng thường nhìn thấy cả nhà Sư Thanh Y, nhìn như xa lạ, nhưng thật ra rất quen thuộc.

Sư Thanh Y vô cùng tự nhiên chào hỏi nàng ấy: “Cửu cô nương.”

Cửu Muội nghe Sư Thanh Y gọi tên mình, trong mắt có một chút biến hóa, hỏi nàng: “Sư cô nương, ngươi cũng mua Dát Dát Dát sao?”

“Đúng vậy.” Sư Thanh Y cười nói: “Nó rất đáng yêu.”

Cửu Muội gật đầu nói: “Ta cũng cảm thấy vậy.”

Nàng ấy nhìn chằm chằm Dát Dát Dát trong tay Lạc Thần, dường như có chút hâm mộ: “Dát Dát Dát của ta bị người khác giẫm chết rồi.”

Lạc Thần quan sát nàng ấy, rồi đưa Dát Dát Dát ra: “Cho ngươi.”

Cửu Muội ngẩn người: “Lạc cô nương, ngươi tặng cho ta sao?”

Lạc Thần lắc đầu: “Không phải.”

Cửu Muội: “…”ư

“Đây là ta tặng cho Thanh Y, ta sẽ không tặng ngươi.” Lạc Thần nói: “Nhưng ta có thể cho ngươi mượn chơi đùa một chút, chờ ngươi trở về trên núi, nhớ trả lại cho ta.”

Cho dù như vậy trong mắt Cửu Muội vẫn có chút mừng rỡ, nói: “Được.”

Cửu Muội vừa nói vừa đưa tay ra, cổ tay lộ ra một phần.

Lạc Thần đưa Dát Dát Dát cho nàng ấy.

Sư Thanh Y cúi đầu, thừa dịp Cửu Muội không đề phòng mà sử dụng huyễn đồng.

Cửu Muội nhận lấy Dát Dát Dát, ánh mắt Sư Thanh Y quét tới, nhìn kỹ cổ tay nàng ấy, chờ lúc thấy được một lằn đỏ và một lằn đen trên cổ tay Cửu Muội, sắc mặt nhất thời trầm xuống.

Nhưng nàng che giấu rất tốt, chờ lúc ngẩng đầu nhìn lên, lại là một khuôn mặt hiền lành, khóe môi mang ý cười.

 

 

Recommended Articles

1 Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!