Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 561

Chương 561: Vô ngã

 

Lực chú ý của Cửu Muội đã hoàn toàn bị Dát Dát Dát hấp dẫn, cũng không biết Sư Thanh Y đang nhìn cổ tay của nàng.

Nàng cầm Dát Dát Dát nhẹ nhàng bóp một cái, nghe thấy âm thanh phát ra, trong mắt mơ hồ vào vài phần ý cười, ánh mắt nhìn cũng rất sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng còn chưa bị thế tục ô nhiễm.

Lạc Thần nhìn chằm chằm Cửu Muội.

Sư Thanh Y đứng rất gần, cũng cẩn thận nhìn vào ánh mắt của Cửu Muội, sau đó là lông mi, khóe mắt, lông mày.

Khuôn mặt của Cửu Muội được che kín, chỉ bằng đôi mắt thật ra rất khó nhận ra. Trừ phi đã vô cùng quen thuộc đối với người này, đồng thời giả thuyết trong lòng xây dựng trên cơ sở là người đó, sau khi phát hiện càng xem càng đúng mới có thể khẳng định.

Sư Thanh Y càng quan sát, hô hấp càng dồn dập hơn.

Đây là lần đầu tiên Sư Thanh Y nhìn thấy ánh mắt này của Cửu Muội, đả kích trong lòng còn mãnh liệt hơn so với lúc nhìn vào cổ tay, thật khó có thể hình dung.

Thì ra… Nữ nhân này cũng đã từng sở hữu ánh mắt như thế này sao?

Nhưng năm Hi Ninh thứ nhất, các nàng lại không hề biết đến sự việc này.

Giống như một cây cỏ dại nấp dưới gốc cây, nhìn nó cũng không có gì khác với những cây cỏ dại xung quanh, cho dù các nàng đi ngang qua nó, cũng không biết nó rốt cục là cây nào.

Cho đến có một ngày, cây cỏ này thay đổi vị trí, đồng thời nở ra một bông hoa khác với những cây cỏ dại xung quanh, lúc này các nàng mới chú ý đến nó, nhưng cũng không biết nó chính là cây cỏ không có gì đặc biệt của lúc trước.

Cửu Muội thu hồi Dát Dát Dát, ngẩng đầu lên.

Sư Thanh Y và Lạc Thần sắc mặt bình thường, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cửu Muội nói: “Cảm ơn các ngươi.”

Sư Thanh Y nghe nàng nói cảm ơn thì càng kinh ngạc, mỉm cười nói: “Không cần khách sáo.”

Cửu Muội lại nói: “Chờ lát nữa trở về, ta sẽ mang Dát Dát Dát trả lại cho các ngươi, chỉ là…”

Nàng muốn nói lại thôi.

“Chỉ là cái gì?” Sư Thanh Y hỏi nàng.

Cửu Muội nói: “Chủ nhân tối nay vẫn ngủ lại ở nhà trúc sao? Nàng chưa từng căn dặn.”

Tuy rằng Dạ không nói, nhưng Sư Thanh Y đoán được Trường Sinh hẳn là sẽ làm Dạ ở thêm một đêm. Đêm qua, là ảo ảnh của Sư Thanh Y và Lạc Thần ở trong phòng, hiện tại đổi thành bản thân các nàng, với tính tình của Trường Sinh nhất định vẫn hy vọng có thể cùng nhau ngủ, Trường Sinh dĩ nhiên cũng hy vọng Dạ có mặt.

“Có thể.” Sư Thanh Y nói.

Cửu Muội thấp giọng nói: “Vậy ta có thể đến nhà trúc tìm các ngươi không? Ta chờ ở bên ngoài, sẽ ra tính hiệu cho các ngươi, sau đó các ngươi ra ngoài gặp ta, ta sẽ trả Dát Dát Dát lại cho các ngươi.”

Lạc Thần nói: “Dùng tín hiệu gì?”

Cửu Muội thuận miệng huýt sáo một tiếng, nói: “Đến lúc đó ta sẽ huýt sáo, các ngươi sẽ biết là ta.”

Tuy rằng cổ nhân có nhiều người am hiểu huýt sáo, cũng có thể huýt ra âm thanh này, nhưng đến chỗ Cửu Muội cảm giác lại không giống như vậy.

Tiếng huýt sáo của Cửu Muội thật ra mang một loại hàm ý vi diệu.

Sư Thanh Y am hiểu rất nhiều loại ám hiệu, Vũ Lâm Hanh cũng biết, mà các nam nhân trong nghề cũng rất thích dùng phương thức huýt sáo giống như Cửu Muội. Nếu như là nữ nhân thường xuyên đi cùng bọn họ, cũng sẽ huýt sáo như thế, nó là có chút ngả ngớn, mang theo một chút ngang tàng, bất cần đời.

Diệp Trăn cũng rất thích huýt sáo như thế.

“Được.” Ánh mắt của Sư Thanh Y có chút u ám mơ hồ.

Nàng nhìn Cửu Muội, lại hỏi: “Cửu cô nương, ta có thể thỉnh giáo ngươi một vấn đề hay không?”

Cửu Muội có Dát Dát Dát, ấn tượng đối với các nàng không tệ, nên gật đầu nói: “Ngươi nói.”

Sư Thanh Y nhìn khăn che mặt của nàng ấy, nói: “Vì sao ngươi và các tỷ muội đều dùng khăn che mặt?”

Cửu Muội bị Sư Thanh Y hỏi có chút sửng sốt.

Sư Thanh Y không nhanh không chậm nói: “Từ lần đầu ta nhìn thấy các ngươi thì các ngươi đã dùng khăn che mặt, quen biết cũng xem như lâu, nhưng cũng không biết dáng vẻ của các ngươi trong lòng rất hiếu kỳ. Nếu có chỗ nào mạo phạm, mong Cửu cô nương đừng trách.”

Cửu Muội nói: “Trước kia chưa bao giờ có người hỏi ta vấn đề này.”

Sư Thanh Y mỉm cười: “Cửu cô nương không tiện trả lời thì ta cũng không hỏi nữa.”

Cửu Muội lại lắc đầu: “Ta có thể trả lời.”

“Xin Cửu cô nương chỉ giáo.”

Trong mắt Cửu Muội mơ hồ có chút không cam lòng, nói: “Bởi vì phải… ‘vô ngã’.”

Vô ngã.

Sư Thanh Y thì thầm nghiền ngầm từ này.

Tuy rằng trong Phật Giáo cũng chú ý đến vô ngã, nhưng vô ngã Cửu Muội nói ở đây cũng không phải hàm ý như trong Phật Giáo.

Vô ngã theo như Cửu Muội nói ở đây, là một loại bi ai quên đi bản thân.

Mỗi thuộc hạ đều đeo khăn che mặt, biến tất cả mọi người trở nên giống như một loại ký hiệu, một loại bối cảnh. Hôm nay ai đứng phía sau Dạ, và ngày mai ai đứng phía sau Dạ, thật ra cũng không có gì khác nhau, cũng không có người nào chú ý đến các nàng.

Các nàng vốn có diện mạo riêng, nhưng bởi vì sự tồn tại của khăn che mặt, các nàng thật ra giống như ‘không có diện mạo’.

Các nàng mặc quần áo giống nhau, ít nói, giọng nói cũng không có chút cảm xúc dao động gì. Cho dù mỗi người các nàng khác nhau, nhưng sau khi che mặt, thoạt nhìn không có đặc điểm gì của riêng bản thân, các nàng đến khi nào đi khi nào cũng không có người nào phân chia chuẩn xác các nàng là ai, ngay cả bản thân các nàng cũng hỗn độn không rõ, không có bản ngã.

Cho nên rõ ràng một nhà Sư Thanh Y và các nàng cũng từng tiếp xúc gần gũi, nhưng lại chưa bao giờ chân chính tiếp cận các nàng, hiểu rõ các nàng.

“Dạ cô nương yêu cầu các ngươi như vậy sao?” Sư Thanh Y nhẹ giọng hỏi.

Ánh mắt của Cửu Muội lại có một chút hoang mang: “… Ta không biết.”

“Không biết?”

“Trước kia ta vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này.” Cửu Muội nói: “Ta chỉ cho rằng bản thân phải đeo khăn che mặt, các tỷ muội cũng nghĩ như vậy. Nhưng… chủ nhân cũng chưa từng nói bọn ta nhất định phải che mặt, chủ nhân chưa từng yêu cầu như vậy.”

Sư Thanh Y đại khái đoán được, đây có thể là tiềm thức của các thuộc hạ này.

Dạ cũng không cưỡng cầu các nàng.

Nhưng đối với Dạ mà nói, các nàng mang khăn che mặt hoặc không mang khăn che mặt, dường như đều không liên quan đến nàng ấy, nàng ấy cũng không quan tâm. Dù sao thì nàng ấy cũng biết ai là ai, có thể chính vì như vậy nên Dạ mới luôn im lặng mặc kệ, cũng không hỏi đến.

Cửu Muội cúi đầu: “Ta… không hiểu chủ nhân.”

Sư Thanh Y yên lặng nhìn nàng ấy.

Nếu như không phải hôm nay Trường Sinh nói thì nàng cũng không biết có một người như Cửu Muội, năm đó vào thời điểm này, nàng không biết người nào mới là Cửu Muội. Mà hiện tại Cửu Muội đứng trước mặt, lần đầu tiên nàng có thể gần gũi quan sát đôi mắt của Cửu Muội, nói chuyện với nàng ấy, cũng là lần đầu tiên tinh tường nghe thấy giọng nói của Cửu Muội.

Nhất là trong lòng nàng đã có phỏng đoán về người đó, hiện tại loại quan sát của nàng đối với Cửu Muội vừa ly kỳ vừa hoảng hốt.

Rồi lại hợp tình hợp lý.

Cửu Muội đã nhận ra ánh mắt của Sư Thanh Y, nói: “Vì sao ngươi lại nhìn ta như vậy.”

Sư Thanh Y trấn định tự nhiên: “Cửu cô nương, đây là lần đầu chúng ta trò chuyện với ngươi, lần đầu nhìn ngươi như vậy. Ta cảm thấy rất thú vị.”

“Ngươi cảm thấy ta thú vị sao?” Cửu Muội cũng không lui về phía sau, ngược lại còn có một chút mừng rỡ nói: “Ngoại trừ chủ nhân và các tỷ muội, trước kia không ai nói với ta như thế.”

Sư Thanh Y gật đầu, lại nói: “Ánh mắt của ngươi nhìn rất giống một người quen của ta.”

Cửu Muội tựa hồ có hứng thú, chăm chú lắng nghe.

“Nàng ấy thích mắng chửi người, đánh người.” Sư Thanh Y nhìn lại hành trình đã qua, thổn thức không ngớt, nói: “Còn có thể giết người, tính tình vô cùng không tốt.”

Cửu Muội hoang mang nói: “Ta cũng đánh người, lúc trước Ngũ muội dùng khăn của ta làm khăn tắm, bị ta đánh một trận. Về phần mắng chửi người, vừa rồi ta quả thật đã mắng chửi người.”

Nàng lại nói: “Nhưng ta chưa từng giết người.”

Rõ ràng là cùng một giọng nói, nhưng ngữ điệu khác nhau, lại dẫn đến khác biệt lớn như vậy.

Sư Thanh Y nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, nàng cân nhắc chốc lát mới nói: “Ngươi có thể tháo khăn che mặt xuống không?”

Cửu Muội lại sửng sốt, dường như rất khó xử.

Sư Thanh Y hòa nhã giải thích: “Chỉ là ta cảm thấy Cửu cô nương nhất định vô cùng xinh đẹp, nên hiếu kỳ muốn nhìn thấy dung mạo của ngươi. Là ta mạo muội rồi.”

Trong mắt Cửu Muội hiện lên vài phần vui sướng khi được khe ngợi, nàng nói: “Ngươi rất giỏi ăn nói.”

Nàng cũng không trực tiếp tỏ thái độ, mà chỉ nói: “Ta phải đi rồi, ta muốn xem biểu diễn, nếu đến trễ cho dù muốn xem cũng không xem được.”

“Được.” Sư Thanh Y gật đầu: “Đi đi.”

Cửu Muội cất bước tiến về phía trước.

Hai người nhìn theo bóng lưng của nàng ấy.

Đến lúc Cửu Muội hoàn toàn đi xa, biến mất trong dòng người. Hai người mới tìm một chỗ yên lặng, Sư Thanh Y cuối cùng không cần che giấu nữa, giọng nói lúc này mới run rẩy, nói cho Lạc Thần biết hiện trạng trên cổ tay Cửu Muội.

Lạc Thần nhíu mày.

Sư Thanh Y để lộ ra một mặt chân thực nhất trong nội tâm, tuy rằng đã xác nhận được, nhưng vẫn có chút không dám tin tưởng, nói: “… Ta thực sự không ngờ lại là nàng ấy, đây là có chuyện gì?”

Lạc Thần nói: “Ta cũng không ngờ đến.”

Ánh mắt của nàng có chút lạnh lẽo: “Nhưng chính vì thế, mới có thể giải thích được những biểu hiện khác thường trên người nàng ấy.”

Sư Thanh Y nét mặt ngưng trọng, thấp giọng nói: “Vì sao lúc trước nàng ấy không nhận ra chúng ta, xem chúng ta là người xa lạ, nàng ấy không còn nhớ nữa, là đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Trước đây Cửu Muội vẫn luôn mang khăn che mặt, không nhìn thấy tướng mạo, lại không tiếp xúc gần gũi, cũng không trò chuyện được mấy câu, cho nên một nhà Sư Thanh Y không phân biệt rõ thuộc hạ này, không nhận ra Cửu Muội, điều này là rất bình thường.

Nhưng Cửu Muội đã từng gặp các nàng.

Lạc Thần nói: “Nàng tất nhiên đã gặp phải biến cố nào đó, có lẽ chỉ có Dạ cô nương mới biết.”

“Cũng đúng.” Sư Thanh Y rũ mi, nhẹ giọng nói: “Mộng cảnh này là Dạ cô nương tạo ra, nàng tuy rằng không phải kẻ tạo mộng giống như A Mai, nhưng trong mộng cảnh nàng tạo ra nàng cũng có quyền hạn tương tự, nếu có người tiến vào, nàng không thể nào không biết, nhưng nàng lại ngầm đồng ý, nàng chắc là biết chân tướng.”

Lạc Thần nói: “Nếu nàng không muốn nói, chúng ta cũng không tiện hỏi.”

Sư Thanh Y gật đầu: “… Cũng phải.”

Sắc mặt của Sư Thanh Y dịu lại một chút: “Nhưng ta vẫn tin tưởng cho dù nàng có điều khó xử, nàng cũng sẽ không làm tổn hại đến Trường Sinh.”

Lạc Thần nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Sư Thanh Y nói: “Chúng ta tập hợp với các nàng trước đi, Trường Sinh nhất định sẽ đi xem biểu diễn Vòng Gai.”

“Được.”

Hai người dọc theo con phố náo nhiệt, đi đế vị trí biểu diễn Vòng Gai.

Cái gọi là biễu diễn Vòng Gai, chính là một loại hình thức biểu diễn dân gian, nó thường  được tổ chức trong những lễ hội lớn như lễ Thượng Nguyên. Ý nghĩa của vòng gai chính là dùng dây gai làm thành rào chắn, những người thân mang tuyệt kỹ sẽ ở bên trong biểu diễn các loại tiết mục, nhưng bởi vì những tiết mục này phần lớn là vô cùng nguy hiểm, cho nên mới dùng dây gai ngăn cách người biểu diễn và người xem thông thường, để tránh làm những người xem bị thương.

Sư Thanh Y và Lạc Thần đến đó, mọi người đã dùng dây gai làm xong hàng rào, tiếng hô hào không dứt. Để tăng bầu không khí, trong vòng gai dựng rất nhiều gậy trúc, trên mỗi cây gậy trúc treo hình nhân giấy mặc hí phục đủ loại màu sắc, chúng lay động theo gió trong tiếng cỗ vũ của mọi người.

Mà xung quanh vòng gai cũng được dựng một loạt giá gỗ, trên đó đang đang có người đốt pháo.

Loại pháo này không giống với pháo thông thường, mà có khuynh hướng giống với pháo hoa, chúng tầng tầng lớp lớp treo trên giá gỗ, vừa châm liền cháy, toàn bộ giá gỗ chiếu sáng không gian xung quanh, tựa như vô số ánh sáng được thắp sáng, phát ra âm thanh giòn vang.

Loại pháo này khi cháy sẽ phát ra những đốm sáng nhỏ.

Thời nhà Tống, kỹ thuật làm pháo hoa đã phát triển tương đối, tuy rằng còn kém xa công nghệ pháo hoa hiện đại, nhưng vào thời đó đã là đỉnh cao rồi.

Những người biểu diễn bên trong phút chốc bị ánh sáng vây quanh, đồng thời bắt đầu ném phi tiêu, đi thăng bằng trên dây, đi trên lưỡi đao, giẫm lên than nóng, leo núi bằng cột, nuốt đao nuốt kiếm vân vân, mỗi người một đặc sắc riêng.

“Hay!” Người xung quanh reo hò.

Sư Thanh Y và Lạc Thần tìm kiếm trong đám người, rất nhanh đã tìm được nhóm người Trường Sinh.

Trường Sinh đứng giữa đoàn người, vô cùng nổi bật.

Bởi vì nàng ấy được Tư Hàm bế lên cao, nhìn đến mê mẩn. Có lẽ Tư Hàm sợ nàng ấy bị che mất tầm nhìn, nên mới bế nàng ấy lên, nhưng sắc mặt Tư Hàm lại đen như mực nước.

Nét mặt của Dạ mặc dù có một chút đờ đẫn, nhưng lại xem rất chăm chú, ánh sáng chiếu vào đáy mắt của nàng.

“Cô cô.” Sư Thanh Y vội vàng bước đến.

Tư Hàm bế Trường Sinh lên, nghiêng mặt nhìn về phía Sư Thanh Y và Lạc Thần, càng giận không chỗ phát: “Không phải đi hẹn hò sao? Chịu trở về rồi?”

Sư Thanh Y: “…”

Trường Sinh đang bận xem biểu diễn, dùng sức vỗ tay, nên còn chưa phản ứng kịp. Sư Thanh Y thấy thế bất đắc dĩ lắc đầu, đồ ngốc này, đây là lý do kiểu gì chứ.

“Cô cô.” Lạc Thần nói với Tư Hàm: “Để ta.”

Tư Hàm bế Trường Sinh hồi lâu, là muốn nghỉ ngơi một chút cho nên thuận thế đẩy Trường Sinh vào trong lòng Lạc Thần. Lạc Thần đỡ lấy, đổi thành nàng bế Trường Sinh lên, Trường Sinh lúc này mới cảm thấy người bế mình đã thay đổi, cúi đầu thấy là Lạc Thần, nhất thời mặt mày rạng rỡ: “A Lạc, các ngươi trở về rồi.”

Lạc Thần nói: “Ừm, ngươi yên tâm xem đi.”

Sư Thanh Y nói với Tư Hàm: “Cô cô, ngươi muốn xem rõ hơn không, để ta bế ngươi lên.”

Tư Hàm: “….”

Sắc mặt của nàng càng đen hơn, hừ lạnh: “Có gì hay ho.”

Dứt lời, nàng quay đầu nhìn nơi náo nhiệt phía trước.

Sư Thanh Y liếc mắt nhìn theo, thấy Tư Hàm đang khẽ nhón chân.

Thật ra vóc dáng của Tư Hàm tương đương với Lạc Thần, đều rất cao, nhưng không chịu nổi những người phía trước đứng cả lên ghế, hoặc dùng đá kê chân, cũng có không ít người được thân nhân bạn bè bên cạnh bế lên cao, người lại đông đúc dẫn đến việc Tư Hàm cũng rất khó xem rõ.

Sư Thanh Y yên lặng nhìn cô cô, biết nàng ấy muốn xem, rồi lại không bỏ xuống được mặt mũi, cho nên nàng tiến đến, hai tay bế Tư Hàm nâng lên cao.

Tư Hàm: “!”

Nàng cuống quít cúi đầu, thấp giọng trách mắng: “Cẩn Nhi.”

“Không ngại, cô cô.” Sư Thanh Y nhớ đến Tư Hàm trong Thiên Hoàng Tuyên Cổ, đôi mắt ê ẩm, cười nói: “Ngươi muốn xem cái gì thì xem cái đó.”

 

 

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!