Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 18

Chương 18

 

Tân Kiều giống như một người máy bị thời gian đào thải.

Chỉ lệnh đưa vào trong đầu khiến cô bức thiết muốn tìm kiếm một chút ấm áp. Mà một tiếng này của Chu Côn Ngọc đã nhiễu loạn chương trình của cô, đầu tiên là cô vùi mặt vào cổ Chu Côn Ngọc, động tác đình trệ giây lát, sau đó dường như theo quán tính, cánh môi ngập ngừng áp xuống, chóp mũi nhẹ nhàng cọ vào cổ nàng.

Sau đó mới chậm rãi tiếp nhận chỉ lệnh mới.

Cô không phải lập tức thối lui mà chỉ chậm rãi lui lại. Điều này khiến hơi thở phả trên cổ Chu Côn Ngọc giống như thuỷ triều xuống, càng lúc càng xa.

Quá trình này bị kéo dài vô hạn, trái lại càng làm cho người ta chú ý đến sự tồn tại của thủy triều, dường như nó đang quấn lấy mắt cá chân, đầu ngón chân mẫn cảm ngâm trong dòng nước ấm áp. Chu Côn Ngọc còn chưa đổi giày, nhưng đã cảm thấy mắt cá chân tê ngứa vô cùng, vì vậy nàng lặng lẽ nhấc gót chân ra khỏi gót giày, xoay nhẹ cổ chân thanh mảnh của mình.

Người bật đèn là Tân Kiều.

Chu Côn Ngọc ý thức được Tân Kiều có năng lực quan sát rất mạnh, có lẽ đây là thói quen nghề nghiệp của chuyên viên gỡ bom, không buông tha bất cứ chi tiết nhỏ bé nào. Tỷ như rõ ràng căn nhà này Tân Kiều chỉ mới đến một lần, nhưng cô thậm chí đã chú ý đến công tắc đèn ở nơi nào, lúc đang ở trong bóng tối, chỉ cần đưa tay tìm kiếm thì đã nhanh chóng tìm được công tắc.

Chu Côn Ngọc phát hiện cô rất cứng đầu.

Điều này thể hiện ở chỗ khi ánh sáng chợt lóe, phần lớn mọi người sẽ nheo mắt lại, đó là phản ứng sinh lý bình thường, thu nhỏ lại đồng tử nhằm giảm thiểu ánh sáng kích thích đôi mắt.

Còn Tân Kiều thì không, cô cứ thể mở to đôi mắt, nhìn Chu Côn Ngọc trước mắt.

Có lẽ bởi vì ánh đèn bỗng nhiên chiếu vào võng mạc, trong khoảnh khắc này cô nhìn thấy Chu Côn Ngọc là có màu sắc.ư

Áo ngực màu đen là dây leo xinh đẹp quấn lấy cành cây.

Làn da trắng nõn là tuyết đọng dưới ánh trăng.

Hơn nữa làn da của nàng quá mỏng, vừa chạm tức hồng, thậm chí nơi hô hấp của  Tân Kiều thổi qua cũng phiếm hồng, tựa như một đồi hoa bỉ ngạn tươi đẹp.

Mà đôi mắt kia, cũng giống như đôi mắt của mẹ nàng, vẫn trong sáng không nhiễm một hạt bụi, nơi đó hưu hạc thành đàn, canh cỏ xanh tốt, tràn ngập đường nét của mùa xuân.

Sự thanh nhã của Chu Côn Ngọc tựa như màu trắng, nhưng màu trắng lại là một loại màu sắc rất phức tạp.

Tại thời khắc cực kỳ đặc biệt này, Tân Kiều thở dốc, trán thấm mồ hôi, mượn trợ lực của ánh sáng mới có thể nhìn rõ màu sắc chân thật nhất của con người nàng.

Điều đó khiến nàng vừa mị hoặc, vừa thanh thuần. Vừa cực hạn, vừa khắc chế.

Ánh mắt của Tân Kiều dời xuống, dừng trên cổ chân mảnh khánh như chân hạc đang hờ hững đạp trên đôi giày đế bằng.

Điều này có ý nghĩa gì.

Chu Côn Ngọc là muốn, hay là không muốn!

“Đội trưởng Tân.” Cách xưng hô này, lần đầu tiên là trước khi Chu Côn Ngọc cởi áo sơmi của mình ra, khi đó trong lòng cô hoảng loạn, nhưng cũng không quên sửa đúng, cô không phải đội trưởng gì cả.

Kế tiếp Chu Côn Ngọc trêu chọc sự chính trực của cô, vì vậy cách xưng hô ‘đội trưởng Tân’ này chỉ thuộc về một loại vui đùa mờ ám của Chu Côn Ngọc.

Một tiếng gọi gần như than thở của Chu Côn Ngọc, là muốn cổ vũ cô tiếp tục, hay là kích thích cô dừng lại.

Bất cứ là loại dụng ý nào, Tân Kiều cũng không muốn tiếp tục nữa.

Trong lòng cô tự hỏi bản thân đang làm gì, Tân Kiều.

Nhiệt độ cơ thể của Chu Côn Ngọc tẩy đi cảm giác tuyệt vọng đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng cô, khiến cô có sức lực tự hỏi bản thân tiếp cận Chu Côn Ngọc như vậy thì tính là cái gì.

Cô thối lui một bước, rồi lại một bước, dường như muốn nói lời xin lỗi, nhưng người lên tiếng trước lại chính là Chu Côn Ngọc, đuôi mắt nàng nhếch lên, môi nhẹ nhàng mấp máy: “Đội trưởng Tân sao lại không tiếp tục nữa?”

“Nào có đạo lý chỉ châm lửa mà không dập lửa.” Âm cuối nâng cao, mang theo khí âm.

Tân Kiều hít sâu một hơi, trực tiếp mở cửa. Chu Côn Ngọc ở phía sau gọi cô: “Tân Kiều.”

Xưng hô lại trở về Tân Kiều.

“Quay về bệnh viện sao?”

Tân Kiều gật đầu.

“Chị tiễn em.”

Tân Kiều lại lắc đầu, trực tiếp đi rồi.

Tiếng đóng cửa vang lên, Chu Côn Ngọc lui lại một bước, tắt đèn đi, tựa lưng vào trên tường.

Xung quanh khôi phục hắc ám, gót chân của nàng lại nhấc lên khỏi gót giày, lần này ngay cả mũi chân cũng nhấc lên, giẫm lên mu bàn chân khác của bản thân, rồi lại trượt lên dọc theo cổ chân, nhẹ nhàng ma sát, chậm rãi thở sâu một hơi, điều chỉnh hô hấp của bản thân.

Trong lòng Chu Côn Ngọc tự sổ sách, ghi chép lại đây là lần đầu tiên có phần mất khống chế trong hai mươi chín năm nhân sinh của mình.

Nàng cũng không xa lạ đối với dục vọng, làm một bác sĩ, nàng biết phóng thích dục niệm đúng lúc đối với thân thể cũng không có gì không tốt. Nàng thậm chí còn lựa chọn một số công cụ mà bản thân yêu thích, ví dụ như tủ đầu giường trong căn nhà này, có cất giấu một món có màu trắng thuần khiết.

Màu trắng là do bản thân Chu Côn Ngọc lựa chọn, bởi vì ngay cả loại thời gian đó nàng vẫn rất lý trí, mức một mức hai mức ba, nàng tuần tự tiệm tiến, rất rõ ràng lúc nào đôi chân thon dài của nàng sẽ căng chặt, cằm hơi ngửa lên, tiếp theo là thả lỏng bả vai, hô hấp ngưng trệ.

Mà Tân Kiều lại bất đồng.

Tân Kiều không phải máy móc, Chu Côn Ngọc không cách nào khống chế cô thực hiện mức một mức hai mức ba. Sự tiếp xúc của Tân Kiều là nóng bỏng, mất trật tự, không tuân theo quy luật, ngay cả hô hấp cũng thế.

Cô chỉ mới hôn lên cổ của Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc không lường trước được bản thân sẽ có phản ứng mãnh liệt như vậy, nhịp tim đều rối loạn.

Chỉ có chính nàng biết, dưới tình thế cấp bách nàng mới gọi ra một tiếng ‘đội trưởng Tân’ kia.

Nàng hiểu rõ Tân Kiều, nàng biết cách xưng hô này sẽ khiến Tân Kiều dừng lại.

Nàng cần dừng lại để điều chỉnh cảm thụ của bản thân.

Đồng thời lúc cơn thủy triều quấn lấy cổ chân nàng rút đi, khi nàng một lần nữa đặt chân vào chiếc giày, nàng phát hiện một việc, cô cũng có khát vọng buông thả bản thân.

Không chỉ là bác sĩ Chu, nàng có nguyên tắc của nàng, không chấp nhận Tân Kiều mượn nàng để buông thả.

Là Chu Côn Ngọc, nàng cũng có khát vọng buông thả bản thân, nhưng không muốn lợi dụng lúc người ta lúc gặp khó khăn.

Xét về bản tính Chu Côn Ngọc là một người kiêu ngạo. Không có lý do gì nàng ý loạn tình mê, nhưng đổi lại chỉ là Tân Kiều hoang mang tìm nơi bám víu.

Dù cho cảm giác ý loạn tình mê này, hiện tại đối với nàng chỉ là về mặt sinh lý.

Chu Côn Ngọc điều chỉnh hô hấp của bản thân, xuống lầu, ngồi vào chiếc Porche của bản thân.

Chu gia gia giáo sâm nghiêm, thời gian nàng ở lại căn hộ riêng cũng không nhiều. Trên đường lái xe quay về trạch viện Chu gia, nàng gửi một tin nhắn cho Tân Kiều cô: “Đến bệnh viện rồi sao?”

Lúc Tân Kiều nhận được tin nhắn, cũng đang trên đường trở về bệnh viện.

Căn hộ của Chu Côn Ngọc cách bệnh viện không xa, lái xe rất nhanh sẽ đến, nhưng nếu dùng hai chân đo đạc, lại phải đi rất lâu.

Trong đầu cô đều là ca phẫu thuật của Tân Mộc, cho nên chuyện về Chu Côn Ngọc cô vẫn chưa suy nghĩ nhiều.

Cô chỉ nghĩ, vì sao lại là Chu Côn Ngọc.

Vì sao là Chu Côn Ngọc cô vốn chán ghét ngay từ lần gặp đầu tiên.

Cô phải thừa nhận rằng, thứ đè áp suy sụp một con người, có thể là bất cứ thứ nhỏ nhặt nào. Nhưng thứ cứu vớt một người, cũng tương tự như thế.

Lúc cô hôn cổ Chu Côn Ngọc, cô nghe thấp nhịp tim hỗn loạn của bản thân, thình thịch, thình thịch.

“Giống như mùa xuân.”

Khi đó trong đầu cô không hiểu tại sao lại nảy ra một câu như thế.

Cô cũng không biết là hình dung Chu Côn Ngọc, hay là hình dung cảm giác khi bản thân và Chu Côn Ngọc ở bên nhau. Mùa xuân là phồn thịnh, tràn đầy sức sống. Điều này làm cho cô nguyện ý tin tưởng, sức sống không phải yếu đuối như thế, Tân Mộc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Bóng đêm giống như đáy biển đang chôn vùi cô, nhưng trái tim của cô không hề co rút lại nữa, nó bắt đầu bơm máu đi khắp tứ chi. Cô đi trở về bệnh viện, dường như muốn chứng minh bản thân có thể tiếp tục bơi giữa đáy biển tối tăm kia.

Cô cầm điện thoại di động, lại nhìn tin nhắn Chu Côn Ngọc gửi đến.

Đầu ngón tay vẫn nhiễm hương thơm trên người Chu Côn Ngọc, cô có chút không biết nên trả lời thế nào.

Từ góc độ của cô mà nói, cô nên xin lỗi Chu Côn Ngọc, bởi vì lần này xem như cô đang lợi dụng Chu Côn Ngọc.

Từ góc độ của Chu Côn Ngọc mà nói, cô nên không nói gì cả, bởi vì chuyện xảy ra đêm nay, coi như cô đang cắn câu của Chu Côn Ngọc mà thôi.

Mà thôi, nghĩ không rõ, hơn nữa ở thời điểm này cô cũng không có dư thừa tinh lực để suy nghĩ kỹ những chuyện này nữa rồi.

Cô không trả lời tin nhắn, cất điện thoại lại trong túi, tiếp tục đi bộ về bệnh viện, trước tiên là xem Tân Mộc trên giường bệnh, thấy em ấy đang ôm gấu bông ngủ say.

Cô nhẹ nhàng nằm lại chiếc giường gấp của mình.

Sẽ tốt đẹp thôi, cô tự nói với bản thân như thế.

Ngày hôm sau, Chu Côn Ngọc đến kiểm tra phòng, Tân Kiều quay lưng đi, sắp xếp lại tủ đầu giường.

Tân Mộc nhìn Tân Kiều, rồi lại nhìn Chu Côn Ngọc, em ấy bỗng nhiên nói: “Chị xấu hổ cái gì.”

Bả vai Tân Kiều chợt kéo căng.

Cô chậm rãi xoay người lại, đầu gối đặt trên giường, chịu một nửa trọng lượng của bản thân, hàng mi dài rũ xuống, rồi lại nâng mắt nhìn Tân Mộc: “Chị đâu có.”

Tân Mộc nhìn cô một lúc, rồi mới ra vẻ trưởng thành giải thích với Chu Côn Ngọc: “Chị của em đặc biệt hướng nội, ít nói, còn luôn không nhìn thẳng vào mắt người khác.”

“Phải.” Chu Côn Ngọc ngậm lấy ý cười yếu ớt, trả lời một câu như vậy.

Tân Kiều không cam lòng, ánh mắt nhìn về phía Chu Côn Ngọc.

Ngón tay thon dài của Chu Côn Ngọc đang vén lấy vài sợi tóc ra sau lỗ tai.

Ánh mắt của Tân Kiều đông cứng chốc lát, nhìn theo đầu ngón tay của nàng, lướt qua cần cổ thon dài trắng nõn, hô hấp của Chu Côn Ngọc rất nhẹ nhàng, yết hầu khẽ động.

Mà Chu Côn Ngọc cũng không nhìn thẳng vào cô a.

 

 

 

Recommended Articles

1 Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!