Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 19

Chương 19

 

Chu Côn Ngọc và Tân Mộc trò chuyện xong thì rời đi.

Còn lại Tân Kiều một mình kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh, cô có chút xuất thần, cũng không biết thế nào lại đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ của bản thân.

Mới vừa rồi cần cổ Chu Côn Ngọc khẽ động, chính là vị trí này. Từ Mục quả nhiên là bệnh viện tư nhân cao cấp, ánh sáng trong phòng bệnh rất tốt, có thể đầy đủ cảm nhận được ánh nắng cuối mùa hè, cần cổ của Chu Côn Ngọc trắng nõn gần như nửa trong suốt, ngay cả huyết quản xanh nhạt cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ánh nắng chiếu qua, yết hầu khẽ trượt, tất cả dường như chỉ là ảo giác, chỉ có Tân Kiều biết không phải ảo giác.

Cô ngồi dưới ánh nắng lại nghĩ đến bóng đêm, biết đêm qua lúc cánh môi của mình chạm vào, Chu Côn Ngọc vô thức ngưng thở, sau đó mới nhẹ nhàng nuốt nước bọt. Hiện nay dưới ánh nắng cô mới nhìn rõ, thì ra đêm qua cần cổ mảnh khảnh của Chu Côn Ngọc cũng khẽ động như vậy.

Xem rõ rồi, lại bắt đầu suy nghĩ làm sao cô dám?

Cô một tay sờ lên cổ mình, lại nhẹ nhàng nuốt nước bọt.

Tân Mộc tựa vào đầu giường, hỏi: “Cổ họng chị khó chịu sao?”

Tân Kiều hậu tri hậu giác lấy tay xuống, ngồi ở chỗ này lại sợ sẽ bại lộ manh mối, vì vậy đứng lên: “Không có, chị chỉ nghĩ đến việc cần đi siêu thị mua một ít khăn giấy.”

Nói xong cô liền đi về phía cửa phòng bệnh, nhưng vừa quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Tân Mộc có phần nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cô.

Cô khẽ mím môi, nói: “Trong siêu thị, có thứ gì em muốn mua không?”

Tân Mộc nghiêng đầu: “Khoai tây chiên.”

Cô quả quyết cự tuyệt: “Không được.”

Tân Mộc bĩu môi: “Keo kiệt.”

Cô ra khỏi phòng bệnh, đi trên hành lang mát mẻ, nhưng không ngờ lại gặp Chu Côn Ngọc bước ra từ một phòng bệnh khác.

Từ rất xa nàng nhìn cô một cái, ánh mắt quét qua người cô, gật đầu một cái xem như chào hỏi.

“Đứng giữa sắc thu, chờ mong mùa xuân.”

Nếu phải miêu tả cảm giác mà Chu Côn Ngọc mang đến trong một khắc đó, đại khái chính là câu này.

Tân Kiều tận lực khiến bản thân không nghĩ đến những chuyện này nữa. Dường như tất cả đều là tốt đẹp, Chu Côn Ngọc như thế, sinh mệnh cũng như thế.

Như vậy Tân Mộc, nhất định cũng sẽ tốt đẹp.

Lúc Tân Kiều cầm khăn giấy trở về phòng bệnh, Tân Mộc hỏi cô: “Khoai tây chiên đâu?”

Tân Kiều liếc mắt nhìn em ấy một cái.

Tân Mộc hừ một tiếng, không để ý đến Tân Kiều nữa, mà lại vùi đầu tiếp tục làm bài tập.

Sự săn sóc của Tân Mộc vẫn luôn biểu hiện ra ngoài, khi thì sẽ cố ý tỏ vẻ muốn được nuông chiều, để người khác cảm thấy tâm tình của em ấy rất tốt, cho người khác cảm thấy không có chuyện gì quan trọng hơn một cây bút, một túi khoai tây chiên.

Nhưng ngày phẫu thuật ấn định vào hai ngày sau.

Hai ngày này, Chu Côn Ngọc ngoại trừ kiểm tra phòng theo thường lệ, thì không hề gặp riêng Tân Kiều.

Đến lần kiểm tra phòng lần cuối cùng trước ngày phẫu thuật, Tân Kiều theo Chu Côn Ngọc đi ra ngoài.

Chu Côn Ngọc quay đầu nhìn lại, cô không khỏi nhẹ nhàng mím môi.

Vì vậy Chu Côn Ngọc đứng trước mặt cô, nhìn đôi môi mím chặt rồi lại mấp máy của cô, cuối cùng cô nói: “Ngày mai làm phẫu thuật rồi.”

“Ừm.” Chu Côn Ngọc nhu hòa trả lời một tiếng, ý bảo cô nói tiếp.

“Xác xuất thành công rất cao, đúng không?” Lúc Tân Kiều nói lời này, tay bám chặt khung cửa sổ, đầu ngón tay nhiều lần ma sát: “Nhất định sẽ thành công, đúng không?”

Chu Côn Ngọc dừng một giây, mới nói: “Giáo sư Du kinh nghiệm rất phong phú, tổ chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”

“Em biết.” Không đợi nàng nói xong, Tân Kiều nhanh chóng nói một câu như thế, về sau cảm thấy bản thân quá bất lịch sự, mới nhẹ giọng một chút, lặp lại lần nữa: “Em biết.”

Những đạo lý này cô đều hiểu, chẳng qua là cô muốn nghe có người khẳng định với cô rằng ca phẫu thuật ngày mai nhất định sẽ thành công.

Giáo sư Du cũng được, bác sĩ Chu cũng được, mặc kệ là ai cũng được.

Cô bình tĩnh trở lại, nói tạm biệt Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc đi ngang qua lối rẽ, quay đầu nhìn cô một cái.

Tân Kiều đứng cạnh cửa sổ, nét mặt vẫn bình tĩnh như lúc nói lời tạm biệt, mặc kệ là ai nhìn thấy có lẽ cũng chỉ cảm thấy cô đang ngắm phong cảnh mà thôi. Chỉ có những ngón tay đang tiết lộ tâm tình của cô, dù miết thật chặt vào khung cửa sổ cũng không biết đau.

Buổi tối hôm nay, để cam đoan Tân Mộc được nghỉ ngơi đầy đủ, bác sĩ cho em ấy dùng một ít thuốc an thần.

Tân Mộc ngủ say, Tân Kiều lại không ngủ được, cô nhẹ nhàng ngồi dậy từ trên chiếc giường gấp.

Cô thu gối ngồi trên giường, ánh mắt nhìn về phía giường bệnh. Thật ra lúc này không đủ ánh sáng, không thể nhìn rõ, chỉ có thể nhìn thấy dường nét thân thể của nho nhỏ phập phồng theo nhịp hô hấp. Tân Kiều khép hờ đôi mắt, trong lòng cũng có thể miêu tả rõ ràng ngũ quan của em ấy, đôi mắt đen láy giống như Tân Lôi, mà sống mũi cao thẳng, đầu mũi thon nhỏ, Tân Kiều chưa từng nói cho em ấy biết, điểm này là giống với mẹ của các cô.

Mẹ của các cô bỏ đi không chút lưu luyến, đi cùng một kẻ có tiền.

Tân Lôi cũng ra đi không chút lưu luyến, đi cùng với tử thần.

Người ở lại rất sợ hãi, nhiều năm qua, liên lụy vẫn luôn cảm thấy bản thân liên lụy Tân Kiều, Tân Kiều dù không nói nhưng thật ra trong lòng rất biết ơn sự tồn tại của em ấy, nếu không có em ấy, vậy Tân Kiều chính là người  duy nhất bị bỏ lại.

Cô đã quen với cảm giác cô độc, giống như lúc đội mũ bảo hộ, cả thế giới chỉ còn lại hô hấp của bản thân.

Cô bỗng nhiên cảm thấy không thở nổi, nhẹ nhàng bước xuống giường, mở balo của mình ra.

Thật ra hôm đó lúc đi siêu thị mua khăn giấy, cô cũng đã mua khoai tay chiên, nhưng lúc quay về phòng bệnh lại giấu đi, chưa cho Tân Mộc nhìn thấy.

Lúc này cô cầm túi khoai tây chiên, lặng lẽ ra khỏi phòng bệnh, đi dọc theo hành lang, đến khu điều dưỡng vẫn còn sáng đèn.

Máy bán hàng tự động phát ra ánh sáng, Tân Kiều ngồi xuống hàng ghế thứ hai. Lúc này đêm đã khuya, ngoại trừ cô và máy bán hàng tự động yên tĩnh ở nơi đây thì không còn người nào khác.

Đây là hương vị khoai tây chiên mà Tân Mộc yêu thích, bao bì màu đỏ, vị thịt nướng Texas. Vừa mở ra, chỉ cảm thấy mùi gia vị cay nồng xộc lên, Tân Kiều vốn đã khó thở, lúc này bị kích thích đến ho khan.

Cô không để ý, mặt không cảm xúc đưa tay vào trong túi lấy một miếng khoai tây rồi nhét vào trong miệng.

Đây thật ra là một cảnh tượng vô cùng quỷ dị, trên hành lang bệnh viện, một cô gái trẻ tuổi tóc tai bù xù mặt không cảm xúc ngồi đó, tay liên tục nhét khoai tây chiên vào miệng một cách máy món, ngay cả quai hàm cũng nhai nuốt như máy móc.

Con mẹ nó, làm cái gì a.

Tân Kiều thầm mắng trong lòng.

Vì sao phải mua túi khoai tây chiên này, vì sao phân vân không biết có nên đưa cho Tân Mộc hay không.

Trước khi phẫu thuật phải ăn uống thanh đạm, vậy sau khi phẫu thuật xong mua cho Tân Mộc là được rồi, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bất nhiêu.

Vì sao phải suy nghĩ, lỡ như Tân Mộc xảy ra chuyện gì, vậy túi khoai tây chiên nho nhỏ này sẽ trở thành tiếc nuối vĩnh viễn, nửa đời sau sẽ dằn vặt cô đến phát điên.

Cho nên cô không chừa lại dù chỉ một miếng.

Lúc này bước chân nhẹ nhàng truyền đến.

Là Chu Côn Ngọc.

Chuẩn xác mà nói, là Chu Côn Ngọc đã cởi áo blouse chuẩn bị tan ca.

Tân Kiều vô cảm cúi đầu, tiếp tục nhét khoai tây chiên vào trong miệng. Bột gia vị nồng đến khiến cô muốn sặc, nhưng vẫn nỗ lực nhịn xuống, cảm thấy hô hấp càng lúc càng khó khăn.

Chu Côn Ngọc đứng trước mặt cô, không nói chuyện, cũng không rời đi.

Chờ đến lúc cô ăn xong, Chu Côn Ngọc mới bước đến, cầm cái túi rỗng trong tay cô ném vào thùng rác: “Đi theo chị.”

“Em không đi.” Tân Kiều chỉ muốn ở tại chỗ này.

Chu Côn Ngọc nói: “Không ra khỏi bệnh viện, rất nhanh sẽ để em trở về.” Dứt lời nàng đi ở phía trước.

Tân Kiều do dự một chút, sau đó đứng lên đuổi theo.

Ra khỏi tòa nhà nội trú, cô nhanh chóng ý thức được Chu Côn Ngọc dẫn cô đến bãi đỗ xe nội bộ. Đi thẳng đến trước chiếc xe Porche màu trắng của Chu Côn Ngọc, Chu Côn Ngọc nắm lấy tay nắm cửa, nói với cô một lần nữa: “Không dẫn em ra khỏi bệnh viện.”

Chính nàng ngồi vào trong xe, chờ Tân Kiều ngồi vào cạnh ghế lái rồi mới đóng cửa lại.

Vừa vào không gian nhỏ hẹp, Tân Kiều mới nhớ đến bản thân còn chưa kịp rửa tay, ngón tay dính một lớp bột gia vị dày, mà cái ôm của Chu Côn Ngọc cũng đến ngay lúc này.

“Không sao đâu.” Nàng ôm lấy Tân Kiều, nói: “Không sao, sẽ ổn thôi.”

Ngón tay Tân Kiều vẫn dính bột gia vị, siết chặt thành quyền.

Làm bác sĩ Chu, nàng không thể cho Tân Kiều lời hứa hẹn tuyệt đối, đó là chức trách của nàng.

Nhưng làm Chu Côn Ngọc, nàng cho Tân Kiều, không phải lời hứa hẹn, mà là an ủi.

Con người vĩnh viễn thuần phục trước sự dịu dàng.

Đó là giây phút đầu tiên Tân Kiều sản sinh dao động, cô bỗng nhiên nghĩ liệu rằng có một ngày nào đó, cô thực sự thích Chu Côn Ngọc hay không.

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!