Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 22

Chương 22

 

Việc né tránh Chu Côn Ngọc ở bệnh viện cũng không tính là khó.

Thứ nhất, nàng bề bộn nhiều việc.

Thứ hai, nàng cũng không chủ động đến tìm Tân Kiều.

Vì vậy đây xem như khoảng thời gian bình yên hiếm thấy trong nhân sinh của Tân Kiều. Mỗi ngày chỉ ngủ, rời giường, mua cơm, ngồi ngẩn người bên cạnh giường bệnh của Tân Mộc, cùng với gọt táo.

Tân Mộc nhìn chằm chằm bộ dạng gặm quả tảo của cô: “Có đôi khi em cảm thấy, có phải chị có thù oán gì với quả táo hay không.”

Tân Kiều lại giòn rụm cắn một miếng: “Ừ.”

Răng thật khỏe.

Cứ thế cắn một miếng táo, có phải việc cô nghếch nghếch mời Chu Côn Ngọc ăn táo cũng sẽ biến mất.

Tân Mộc lại cúi đầu nhìn máy tính bảng, nói một câu: “Cực giỏi a.”

Tân Kiều chăm chú nhìn cùi táo trong tay.

Tân Mộc: “Không phải ít nhất chị cũng nên phụ họa một câu sao, hỏi cái gì cực giỏi a.”

Tân Kiều nâng ánh mắt nhìn Tân Mộc.

Tân Mộc thở dài, đưa máy tính bảng cho cô xem: “Chị xem, đội gỡ bom, cảm giác rất lợi hại.”

Tim Tân Kiều đập lỡ nhịp, liếc mắt nhìn máy tính bảng, rồi lại nhìn Tân Mộc.

Tân Mộc nét mặt bình thường, hỏi cô: “Chị từng giao tiếp với chuyên viên gỡ bom sao?”

“Chị…”

Đang nói chuyện, đoạn video trong máy tính bảng truyền đến tiếng nổ, Tân Mộc giật mình, câu trả lời của Tân Kiều cũng tạm thời bị gián đoạn. Tân Mộc lắc đầu: “Oai thì oai thật, nhưng cũng may chị chỉ là một cảnh sát bình thường, nếu không, em sẽ rất lo lắng.”

Trong đầu Tân Kiều là hình ảnh vừa rồi trên màn hình máy tính bảng.

Bộ trang phục bảo hộ phòng chống bom, cô đã quá quen thuộc, bất kể Hạ hay Đông, chỉ cần mặc vào trên trán sẽ đổ đầy mồ hôi, mùa hè là mồ hôi nóng, mùa đông là mồ hôi lạnh.

Về phần vì sao cô lại làm chuyên viên gỡ bom, nói đến cũng không phải là nguyên do cao thượng gì.

Thứ nhất, từ nhỏ cô đã cùng Tân Lôi học không ít kiến thức liên quan đến chất nổ, khi đó Tân Lôi rất hài lòng, nói cô là một hạt giống tốt cho đội gỡ bom.

Về sau Tân Lôi xảy ra chuyện, tiền bồi thường  gã công tử nhà giàu cô không nhận một đồng nào, thu nhập của chuyên viên gỡ bom tuy rằng không cao, nhưng đối với cô mà nói cũng đủ ổn định, có sự bảo đảm.

Thứ hai, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, cô mê luyến cảm giác khi đội mũ bảo hộ phòng chống bom.

Mũ giáp dày nặng một khi đội lên, toàn bộ thế giới chỉ còn lại chính cô. Có thể nghe được cũng chỉ là hô hấp và nhịp tim của bản thân. Rất ồn ào, nhưng cũng rất yên tĩnh.

Cuộc sống luôn đuổi theo cô, rất buồn cười, có lúc cô gần như có thể nghe thấy bước chân nặng nề của cuộc sống. Lúc gỡ bom là rất nguy hiểm, cô biết, nhưng cũng chỉ có thời khắc cực độ chuyên chú như thế, cô mới có thể tạm thời quên đi cuộc sống luôn đuổi theo dồn ép cô ở phía sau.

Lời này, cô không dám nói với Tân Mộc.

Cô cầm cùi táo đứng lên, nói: “Chị đi rửa tay.”

Lúc quay lại phòng bệnh, Tân Mộc đang xem một bộ phim ngọt ngào lãng mạn. Thời gian Tân Mộc xem phim rất ít, chỉ có lúc giải được một đề toán khó, em ấy sẽ thưởng cho bản thân được xem một hồi.

Lúc này Tân Mộc vừa xem vừa mỉm cười vui vẻ: “Ôi.”

Tân Kiều ngồi trở lại cạnh giường bệnh, Tân Mộc cười nói: “Thật sự rất ngọt, lúc dùng đầu óc quá độ chính là cần loại đường hoá học như thế này.”

Tân Mộc kéo tiến độ trở về đoạn phim vừa rồi, đưa máy tính bảng đến trước mặt Tân Kiều, Tân Kiều đã rửa tay, vì vậy cũng nhận lấy.

Là một cảnh nam nữ chính chạy trong mưa, áo sơmi được cởi ra dùng để che đầu, ánh mắt hai người nhìn nhau, nên không biết nên hình dung như thế nào.

Tân Mộc dựa vào đầu giường hưng phấn hỏi: “Chị nhìn thấy bong bóng tình yêu màu hồng trong mắt họ không.”

Sau đó Tân Kiều biết, rốt cuộc nên hình dung ánh mắt đó như thế nào.

Tân Mộc lấy máy tỉnh bảng lại, thở dài: “Cũng không biết lúc nào mới có thể nhìn chị lộ ra ánh mắt như thế.”

Tân Mộc giống như ba mẹ thúc giục con cái kết hôn, lấy chuyện này ra ám chỉ cô.

Trước kia Tân Kiều thật sự không nghĩ tới việc này, một bộ trang phục bảo hộ chính là thành lũy kiên cố của cô, cô không dự định đi vào thế giới này, cũng không dự định để thế giới này đi vào cô.

Hiện tại Tân Mộc bắt đầu hối thúc, loại cảm giác này nên nói như thế nào, có chút giống như thời trung học ba mẹ liều mạng cấm cản yêu sớm, nhưng vừa vào đại học đã hận con mình không thể có đối tượng ngay lập tức.

Tân Kiều ôm nhận thức xa lạ đối với chuyện này, nghiêm túc suy nghĩ.

Sau đó phát hiện, ách, không ổn lắm.

Cô rất khó tưởng tượng bản thân trở thành bạn gái của người nào đó, cũng rất khó tưởng tượng người nào đó trở thành bạn gái của cô.

Cô thậm chí thử thay thế nhân vật chính của  cảnh phim vừa rồi thành cô và Chu Côn Ngọc, sau đó cánh tay nổi da gà.

Cô có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, như vậy phải chăng là cô không thích Chu Côn Ngọc.

Đến chạng vạng, Tân Mộc chớp mắt hỏi cô: “Chị muốn ăn hoành thánh không?”

“Không biết căn tin hôm nay…”

“Chị ra ngoài mua đi.” Tân Mộc nói xong, lại nháy mắt một cái.

Tân Kiều liếc xéo Tân Mộc, căn tin của Từ Mục chuyên phục vụ cho bệnh nhân nên thức ăn dinh dưỡng cân đối, Tân Mộc ăn lâu như vậy khó tránh cảm thấy ngán.

Nói thật, trong lòng Tân Kiều có chút vui vẻ.

Thứ nhất, Tân Mộc rất ít khi đưa ra yêu cầu đối với cô, cho dù là một chén hoành thành đi nữa. Tân Kiều nghĩ, có phải điều này chứng tỏ, tinh thần của Tân Mộc cũng đã thả lỏng hơn.

Thứ hai, Tân Mộc có thể ăn hoành thánh.

Cô tựa vào lưng ghế, ánh mắt trên dưới đánh giá Tân Mộc, lại sợ Tân Mộc phát hiện ánh mắt của mình, nên nhanh chóng dời đi.

Em gái của cô vẫn còn đó, dịu dàng hòa nhã, tràn đầy sức sống, trên hai gò má có chút lông tơ làm cho người ta nghĩ đến mật đào, đôi mắt trong suốt lại làm cho người ta nhớ đến quả nhỏ vừa mới hái. Cô nhớ đến đêm trước khi Tân Mộc phẫu thuật, cô một mình ngồi trên hành lang ăn khoai tây chiên.

Khi đó cô thực sự rất sợ, sợ sau này Tân Mộc sẽ không thể ăn khoai tây chiên nữa.

Cho nên cô muốn ăn hết tất cả, một miếng cũng không thừa. Hiện tại nghĩ lại, suy nghĩ đó quả thực buồn cười. Nếu như Tân Mộc thật sự có chuyện gì, đó đâu chỉ là chuyện của một túi khoai tây chiên.

Khoai tây chiên, hoành thánh, bánh bao.

Có lẽ từ nay về sau khi cô ăn những món này, đều sẽ nghĩ Tân Mộc không thể ăn được nữa.

Cô sẽ không khóc, cô chưa bao giờ khóc, thậm chí trên lễ tang của Tân Lôi cô cũng không khóc. Cô sẽ chỉ giống như đêm đó, cầm túi khoai tây chiên ngồi dưới ánh đèn của máy bán hàng tự động, gần như máy móc mà nhét thức ăn vào trong miệng.

Thật may.

Trái tim cô được một bàn tay mang tên ‘sống sót sai tai nạn’ đỡ lấy, không ngừng vuốt ve, có chút căng trướng, lại có một chút đau đớn. Thật ra Tân Mộc vẫn chưa xuất viện, theo lý là nên tiếp tục ăn uống thanh đạm, nhưng bàn tay kia nhiều lần vuốt ve trái tim cô, khiến cô tạm thời buông tha nguyên tắc của bản thân, đứng lên nói: “Chị đi mua cho em.”

“Thật sao?” Tân Mộc trái lại cảm thấy rất kinh ngạc.

“Ừm.” Cô gật đầu đi ra khỏi phòng bệnh.

Theo đường mòn của bệnh viện đi ra ngoài, thiếu đi sự lo lắng đối với cuộc phẫu thuật của Tân Mộc, đôi mắt của cô dường như vừa mới mở ra để nhìn cuộc sống, lúc này mới phát hiện khung viên của Từ Mục rất đẹp. Hiện tại là mùa thu, ánh nắng ấm áp, muôn hồng nghìn tía. Cô bước chậm rãi giữa hoa viên, suy nghĩ nên mua hoành thành nhân gì.

Hơn nữa còn nghĩ, có nên mua cho Tân Mộc một túi khoai tây chiên hay không.

Nghĩ như vậy, cô lại nhớ đến đêm đó Chu Côn Ngọc chờ cô ăn xong khoai tây chiên, sau đó dẫn cô đến bãi đỗ xe, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Cô xuất thần, lúc chọn món ở quán ăn nhỏ gần bệnh viện, nhân viên cửa hàng chỉ vào menu hỏi cô: “Muốn loại nhân gì?”

“Vị thịt nướng Texas, a không phải.” Tân Kiều nhìn menu trên tường: “Canh trong, ít dầu ít muối, ít bột ngọt.”

Có lẽ không nên quá chuyên chú suy nghĩ một việc, hoặc một người.

Bởi vì lúc cô mang theo hoành thánh trở về bệnh viện, đã gặp Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc đang đeo túi xách đi về phía cổng bệnh viện, đã tan ca rồi, sao lại không lái xe đi? Cô suy nghĩ một chút, đoán rằng xe đã mang đi bão dưỡng, nàng lại lười lái một chiếc xe khác. Tân Kiều đầu tiên là mím môi, khi đó trời đã sắp tối, đèn đường vẫn chưa mở, cô nhìn ánh hoàng hôn nhuộm đẫm bầu trời, dường như đang trãi rộng phía sau Chu Côn Ngọc, mà đôi mắt của Chu Côn Ngọc chính là mực nước in lên nền trời.

Các cô lẽ ra nên lướt qua nhau.

Có cô dưới áng mây nhạt màu và bầu trời nhạt màu, giữa dòng người xô bồ, dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt bỗng nhiệt bật sáng, giống như hai người xa lạ đi lướt qua nhau, ngay cả làn gió bám trên tay áo cũng không có sự giao thoa.

Nếu như, nếu như lúc này không đột nhiên đổ mưa.

Mùa thu vừa đến, dường như ngay cả ông trời cũng quyến luyến mùa hè, một cơn mưa thu trút xuống vừa nhanh vừa vội. Đoàn người hoảng hốt, bắt đầu trốn dưới mái hiện bệnh viện, trong đó bao gồm Chu Côn Ngọc và Tân Kiều.

Trong hỗn loạn, giữa các cô vốn dĩ cách hai người, nhưng hai người này lại nhanh chóng được người quen cầm ô đón đi, những người ở hai bên chen chúc, Tân Kiều và Chu Côn Ngọc cứ thế đứng cùng một chỗ.

Đầu tiên là một làn hương thoang thoảng. Mùi hương của cây xương bồ và túc mộc trên người Chu Côn Ngọc thoảng qua.

Bất kể Tân Kiều chăm chú nhìn những hàng quán bán hoành thánh, bán mỳ ở đối diện như thế nào, nhìn đèn đường bị mưa xối ướt toát ra hương vị khói lửa nhân gian thế nào, nghĩ mùi hương của tôm khô và tảo tía khi cho vào nước canh nóng hổi của hoành thánh thế nào, đều vô ích.

Trong mắt cô nhìn nhân gian, trong lòng lại bị kéo vào một bờ sông xanh biếc. Mùi hương trên người Chu Côn Ngọc rất kỳ diệu, nó khắc họa đôi mắt của nàng, đôi mắt ấy sẽ kéo người ta vào một bức tranh thuỷ mặc, chóp mũi ngửi thấy chính là mùi hương này. Thậm chí tối hôm đó, Tân Kiều kéo vạt áo sơmi của Chu Côn Ngọc ra, hôn lên cổ nàng, cũng ngửi thấy mùi hương này.

Một Chu Côn Ngọc như thế vừa thanh thuần, vừa mị hoặc, vừa cấm dục, vừa quyến rũ.

Mị lực trên người nàng tạo nên bởi sự mâu thuẫn cực đoan. Tỷ như lúc này nàng đứng bên cạnh cô, mặc áo sơmi trắng và tây đoan trang tao nhã, bả vai dính một giọt nước mưa, ẩm ướt thấm vào da. Ánh mắt của cô liếc nhìn nơi đó, cho rằng áo sơmi sẽ trở nên trong suốt.

Nhưng không, vệt nước lan rộng, vẫn là một mảnh trắng tinh.

Nơi này có vô số người đứng trú mưa, nhưng đại khái chỉ có một mình Tân Kiều biết, bên dưới chiếc áo sơmi đoan trang kia, cất giấu nội y màu đen xinh đẹp đến mức nào.

Người đến trú mưa càng lúc càng nhiều, những người đứng hai bên lại bắt đầu chen lấn, Tân Kiều vốn đứng thẳng tắp, không muốn dán sát Chu Côn Ngọc, sau khi trải qua chuyện ở trước cửa nhà, cô cảm thấy như vậy không tốt lắm. Trái lại là Chu Côn Ngọc chủ động đến gần cô nửa bước.

Có lẽ Chu Côn Ngọc mảnh mai yếu ớt hơn, nên không ngăn được sự chen lấn của những người khác. Tân Kiều cũng đứng yên bất động, để Chu Côn Ngọc tựa vào cô.

Thời tiết không quá lạnh, quần áo mùa thu cũng không dày, dán sát vào nhau, dần dần có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.

Tân Kiều nhớ đến đêm đó, cô từng ôm từng hôn, nhiệt độ ấy trấn an sự run rẩy của cô, rồi lại kích thích một loại run rẩy khác. Cô đứng dưới bầu mái hiên nghĩ đến chuyện đêm đó, đứng giữa nhóm người tưởng niệm loại cảm giác không muốn người biết, trái tim bắt đầu đập thình thịch.

Chu Côn Ngọc hạ giọng nói một câu: “Em đang nhìn chị.”

“Cái gì?” Tân Kiều sửng sốt, lúc này mới mới phát hiện khóe mắt của mình đang liếc nhìn cần cổ của Chu Côn Ngọc. Cô biết nơi đó làn da rất mỏng, ngay cả hô hấp phả vào cũng có thể ửng hồng, Chu Côn Ngọc sẽ điều chỉnh hô hấp, sẽ hít sâu một hơi.

Tân Kiều kéo ánh mắt của bản thân trở về, cong ngón tay, khiến bản thân nắm chặt túi nilon đựng hoành thánh. Giống như nỗ lực nắm lấy khói lửa nhân gian, khiến bản thân không đến mức ngã vào trong giấc mộng đầy lưu luyến.

Cô xác nhận, bất kể cô có thích Chu Côn Ngọc hay không thì cảm giác rung động này đều là thật.

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!