Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 565

Chương 565: Ngọt

Trong mắt Sư Thanh Y tràn đầy lo lắng, nhưng không hé nửa lời mà chỉ dùng tay cảm nhận nhiệt độ trên trán Lạc Thần, cảm thấy nơi đó lạnh lẽo thấu xương, rồi nàng lại sờ đến vành tai, cần cổ, tất cả đều lạnh lẽo.

Nước trong thùng tắm tuy rằng đã không ấm áp như lúc ban đầu, nhưng cũng không đến mức khiến cả người Lạc Thần trở nên lạnh lẽo như vậy.

Trong lòng Sư Thanh Y biết rõ, nhưng việc cấp bách trước mắt là thêm nước nóng vào thùng, tăng thêm nhiệt độ.

Lạc Thần yên lặng nhìn nàng bận rộn.

Chờ nhiệt độ của nước trở nên thích hợp, Sư Thanh Y đi đến bên cạnh Lạc Thần, thấp giọng nói: “Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi có muốn uống máu hay không?”

Ánh mắt của nàng sắc bén như vậy, cho dù chỉ là một hạt bụi cũng không thể thoát được, nhưng rồi lại dịu dàng như thế, dịu dàng nhìn dáng vẻ này của Lạc Thần, khóe mắt dường như bắt đầu ửng hồng.

Nhưng nàng nhịn xuống, nàng muốn trở thành điểm tựa cho nữ nhân trước mắt, nàng nhất định phải trở nên kiên cường hơn để che mưa chắn gió cho người trong lòng.

“… Đừng kiềm chế, ta đều sẽ biết.” Giọng nói của Sư Thanh Y càng nhẹ hơn.

Lạc Thần nhìn nàng, qua một hồi lâu rốt cục gật đầu.

“Ngươi ở đây chờ ta, ta sẽ lập tức quay lại.” Sư Thanh Y không có bất cứ do dự nào, bước nhanh ra khỏi phòng tắm.

Nàng đến phòng ngủ một chuyến, lúc trở về trong tay nàng cầm một con dao găm, sau đó đứng cạnh thùng tắm, nhanh chóng cởi hết quần áo của mình.

Lạc Thần thấy hành động này của nàng, dĩ nhiên biết nàng định làm gì, nên nói: “… Đã khử trùng rồi sao?”

Lạc Thần rất không đành lòng để Sư Thanh Y tự tổn hại bản thân, rồi lại biết rõ trong việc này Sư Thanh Y tuyệt đối không thể nhượng bộ, vì vậy chỉ đành hỏi nhiều vào những tiểu tiết khác.

“Ta đã xử lý rồi.” Sư Thanh Y cởi quần áo, trần trụi bước vào thùng tắm.

Nàng đến gần Lạc Thần, Lạc Thần điều chỉnh tư thế ngồi trong nước, chuyển sang để Sư Thanh Y tựa vào mép thùng tắm, còn bản thân lại tiến đến trước mặt Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nóng lòng, hành động dĩ nhiên quyết đoán, nàng không nói lời nào, lập tức cầm dao găm muốn cắt lên cổ tay mình.

Ánh mắt Lạc Thần thay đổi, đột nhiên kiềm chặt cổ tay Sư Thanh Y, ngăn cản động tác cắt tay của nàng.

Sư Thanh Y dừng lại.

Lạc Thần cúi đầu nói: “… Thanh Y.”

Từ trước đến nay Lạc Thần luôn hành sự quyết đoán, chỉ có việc này, nàng luôn không cách nào hạ quyết tâm.

Sư Thanh Y biết Lạc Thần không đành lòng và do dự, vì thế nàng tận lực điều chỉnh tâm tình, nói: “Vừa rồi lúc ta bước vào, phát hiện cả người ngươi lạnh như băng, ta liền biết ngươi muốn uống máu, vậy vì sao ta còn muốn ngươi thành thật trả lời là có muốn hay không?”

Lạc Thần nói: “Ngươi hy vọng lúc ta gặp phải khó khăn, có thể chủ động nói với ngươi, chủ động… ỷ lại ngươi.”

“Phải, ngươi luôn có thể hiểu tâm tư của ta.” Sư Thanh Y cười khổ: “Ngươi rõ ràng đều hiểu, nhưng trong chuyện này, ngươi lại không làm được.”

Ánh mắt Lạc Thần buông xuống, yên lặng không nói.

“Mỗi một lần ngươi muốn uống máu, sẽ luôn nhịn đến lúc sắp kiên trì không nổi nữa, chờ ta phát hiện sự bất thường của ngươi, thì ngươi mới bằng lòng uống máu của ta. Ta biết ngươi là muốn chịu đựng vượt qua, giảm thiểu số lần uống máu, không muốn tổn thương ta, nhưng ngươi không nên luôn làm khổ bản thân.” Giọng nói của Sư Thanh Y trở nên run rẩy: “Ta sẽ khó chịu.”

Lông mi của nàng bị hơi nước thấm ướt: “… Trong lòng ta thực sự rất khó chịu.”

“Đừng khó chịu.” Lạc Thần vuốt ve gương mặt của nàng: “Là ta không tốt.”

“Ngươi chính là quá tốt.” Sư Thanh Y nghẹn ngào: “Có lúc ta không muốn ngươi tốt như vậy, ngươi nên xấu một chút.”

“Không phải ngươi thường xuyên nói ta là kẻ xấu xa sao?” Lạc Thần cười khẽ, lau đi nước mắt của nàng.

“Xấu xa này xa xấu xa kia có thể giống nhau sao?” Sư Thanh Y thấy nàng ấy còn có sức nói đùa, cũng có chút yên tâm, đôi mắt ẩm ướt liếc nàng ấy một cái.

“Thanh Y.” Lạc Thần lại gọi nàng.

Trong hơi nước mơ hồ Sư Thanh Y nhìn vào mắt Lạc Thần.

“Ta muốn.” Lạc Thần nghe xong những lời Sư Thanh Y nói, lúc này biểu đạt vô cùng trực tiếp.

Trái tim của Sư Thanh Y theo câu nói này kịch liệt rung động, bên tai dường như chỉ nghe tiếng ong ong, đầu óc trống rỗng, nàng lập tức dùng dao cắt một đường dưới xương quai xanh bên phải của mình.

Da thịt mềm mại trắng nõn bị dao găm rạch đứt, máu tươi ồ ạt chảy ra, hình thành từng vệt máu chảy dài trên da thịt.

Đối với người bị hồn đọa phát tác mà nói, mùi máu ngửi vào vô cùng ngọt ngào, quá mức mê người.

Huống hồ đây còn là máu của Sư Thanh Y, một loại máu vốn dĩ vô cùng đặc biệt.

Thân thể của Lạc Thần dường như mất khống chế, hai vai mơ hồ run rẩy, hai tay nàng bám lấy vai Sư Thanh Y, sau đó cúi người, đôi môi áp sát lên da thịt của nàng ấy, sau đó ngậm lấy miệng vết thương.

Đầu lưỡi cọ nhẹ, bắt đầu liếm mút.

Cả người Sư Thanh Y cũng run rẩy, da thịt bị cắt rách mang đến cảm giác đau đớn, còn có cảm giác nóng bỏng lúc miệng vết thương bị liếm mút, tất cả đan chéo vào nhau, không ngừng kích thích lý trí của nàng. Khiến nàng giống như một người đuối nước với được khúc gỗ, hai tay liều lĩnh ôm chặt  lấy lưng của Lạc Thần.

Hai người không chút ngăn cách tiếp xúc da thịt, được nước gợn vây lấy, vì vậy đau đớn giống như bị lên men thành một loại cảm giác khổ sở khó có thể chống cự khác, Sư Thanh Y vừa tham luyến ôm ấp của Lạc Thần, lại vừa chua xót khi nhìn thấy Lạc Thần bị máu tươi hấp dẫn không thể kiềm chế được.

Lần đầu tiên Sư Thanh Y phát hiện Lạc Thần cần máu tươi, nàng vừa khóc vừa nói, sau này nàng sẽ dùng máu của mình nuôi dưỡng Lạc Thần.

Về sau, nàng quả thật cũng đã làm như vậy.

Nhưng vài lần đầu, Lạc Thần vẫn không cách nào thả lỏng, mỗi lần hút đều rất cẩn trọng, có vẻ tràn ngập cảm giác hổ thẹn luôn uống đến một nửa thì dừng lại, cuối cùng vẫn là Sư Thanh Y buộc nàng ấy uống, nàng ấy mới miễn cưỡng uống xong.

Cũng may số lần nhiều dần, Sư Thanh Y lại thường xuyên dùng ngôn ngữ và cử chỉ đến trấn an, lúc này Lạc Thần mới dần thả lỏng một chút, không hề câu nệ giống như lúc đầu nữa.

Lúc này đây, Lạc Thần càng trở nên quen thuộc.

Một mặt liếm mút, một mặt bàn tay dọc theo thắt lưng của Sư Thanh Y đi xuống, chậm rãi vỗ về.

Loại vỗ về rất khẽ này khiến Sư Thanh Y cảm thấy thoải mái, lực chú ý cũng phần nào dời khỏi sự đau đớn của miệng vết thương. Hô hấp của nàng từ nhanh chuyển chậm, tựa lưng vào mép thùng tắm, trầm thấp hừ nhẹ một tiếng.

Dòng máu đỏ thẫm chảy xuống dọc theo da thịt rồi hòa vào trong nước, cuối cùng nhanh chóng tiêu tán tựa như làn sương mờ mịt.

Cũng không biết qua bao lâu, Lạc Thần buông Sư Thanh Y ra.

Vết thương của Sư Thanh Y khép lại rất nhanh, hiện tại đã không hề chảy máu nữa, mà vết máu chảy xuống cũng bị Lạc Thần liếm sạch.

Cánh môi của Lạc Thần lúc này hồng nhuận ướt át, khóe môi còn dính một chút máu.

Sư Thanh Y chỉ vào môi nàng ấy.

Đầu lưỡi của Lạc Thần lặng lẽ liếm nhẹ, lau đi vết máu trên khóe môi.

Không hiểu sao Sư Thanh Y lại đỏ mặt, nàng đưa tay huýnh nhẹ vào người Lạc Thần, cảm giác thân thể của nàng ấy vẫn còn lạnh lẽo, không khỏi lo lắng: “Ngươi có cảm thấy tốt hơn chút nào không?”

“Tốt hơn nhiều rồi.” Lạc Thần nói.

“Cảm giác lần này không chuyển biến tốt đẹp nhanh như trước đây.” Sư Thanh Y nhíu mày: “Lần đầu tiên, sau khi ngươi uống máu xong thì trạng thái có chuyển biến tốt đẹp rất nhanh. Vì sao lần này vẫn còn lạnh như vậy.”

“Có lẽ là… nghiêm trọng hơn một chút.”

Sư Thanh Y cũng cảm thấy bất thường, nàng nhớ lại mỗi một lần Lạc Thần muốn uống máu: “Ta cảm thấy khoảng cách giữa các lần ngươi cần máu đang dần rút ngắn so với trước đây, hơn nữa bệnh trạng cũng càng lúc càng rõ ràng.”

Điều này khiến nàng trở nên khẩn trương: “… Quả thật là càng lúc càng nghiêm trọng.”

Giọng nói của Lạc Thần hơi trầm xuống: “Ta sẽ tìm cách, không để hồn đọa ảnh hưởng quá lớn đến ta.”

“Không được.” Sư Thanh Y suy nghĩ một chút: “Ta không thể để ngươi giống như trước đây, không nên chờ đến lúc ngươi nhịn không được mới uống máu. Sau này ta phải cho ngươi uống đúng hạn, cứ dựa theo khoảng cách thời gian ngắn nhất để tính toán, mặc kệ ngươi có muốn uống hay không, mỗi mười ngày ta sẽ cho ngươi uống một lần, chỉ cần đảm bảo cung cấp đúng hạn, nó sẽ tạm thời không hành hạ ngươi nữa.”

“Thanh Y.” Lạc Thần lập tức nghiêm nghị nói: “Không thể, thân thể ngươi làm sao chịu nổi.”

Sư Thanh Y trừng nàng, tỏ vẻ không thể thương lượng.

Lạc Thần thở dài.

Sư Thanh Y ở trong nước nắm chặt lấy tay Lạc Thần, vừa cười vừa dỗ dành: “Máu của ta là thứ tốt.”

Nét mặt của Lạc Thần càng trở nên bất đắc dĩ.

Sư Thanh Y nói không sai, đây là một bí mật mà người hoặc quỷ vật trên thế này nếu biết biết đều sẽ đổ xô tranh giành.

Nhưng máu của Sư Thanh Y đối với người cùng tộc mới là hữu dụng nhất. Trong máu của nàng có chứa thần khí của Thiên Hoàng Tuyên Cổ, loại thần khí này trên cơ bản chỉ có bản thân thần hoàng mới có thể chịu được, con người là không thể chịu nổi.

Đối với con người chỉ khi moi tim, đập nát, lấy máu thịt của trái tim và bộ phận khác trên cơ thể hòa trộn lại với nhau, mới có thể mang đến tác dụng trường sinh bất lão. Mà cái giá của nó, chính là sự tử vong triệt để của nàng.

Nhưng nếu như chỉ có máu, đối với con người cũng không phải hoàn toàn vô dụng, chí ít có thể tăng cường thể chất, nâng cao tinh thần, còn có thể giảm bớt một ít nỗi khổ bệnh tật.

Sư Thanh Y không dám đề cập việc này, nàng sợ Lạc Thần lại nghĩ đến chuyện cũ, không cách nào đối mặt với cái gai trong lòng, vì thế nàng chỉ cười nói: “Ngươi uống máu của ta, có thể mỹ dung dưỡng nhan, ngươi sẽ càng thêm xinh đẹp, như vậy mới có thể đến câu dẫn ta, ngươi nói có đúng không?”

“Hồ đồ.” Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng một cái.

Sư Thanh Y lúc này không hề nói đùa, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Về việc hồn đọa, ta muốn lát nữa đi hỏi Dạ cô nương một chút. Nàng kiến thức rộng rãi, y thuật siêu phàm, ngay cả cô cô cũng không thể chữa trị cho Trường Sinh nhưng nàng lại có thể chữa được, nói không chừng đối với hồn đọa nàng cũng sẽ có biện pháp.”

Tư Hàm cũng có y thuật trác tuyệt, nhưng nơi này là mộng cảnh, nàng ấy là ảo ảnh do Trường Sinh tạo ra, cho dù bản thân Tư Hàm có hiểu biết đối với hồn đọa, nhưng Trường Sinh lại hoàn toàn không biết, hỏi Tư Hàm ở trong mộng cảnh này, thật ra không cách nào có được đáp án.

Nhưng Dạ là chân thật.

Lạc Thần hé môi, nói: “Nếu như Dạ cô nương, cũng không có biện pháp thì nên làm thế nào?”

Sư Thanh Y nghẹn lời, nàng cảm thấy Lạc Thần biết điều gì đó, nên mới nói có lẽ Dạ cũng không có biện pháp.

“Vậy cũng phải đi hỏi thử.” Sư Thanh Y kiên định nói: “Dù sao cũng không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào.”

“Được.” Lạc Thần tái nhợt cười nói: “Đừng lo lắng, ta chắc chắn sẽ tốt lên.”

Sư Thanh Y nhẹ nhàng ôm lấy nàng: “Ta sẽ cùng ngươi, ngươi cũng phải ỷ lại ta nhiều một chút, hiểu không?”

“… Ta hiểu.” Lạc Thần hôn lên má nàng.

Hai người đang tắm, Trường Sinh lại đi vào phòng ngủ của các nàng, mở ba lô lấy điện thoại di động.

Trước đó Lạc Thần căn dặn Trường Sinh, muốn thứ gì thì cứ đến lấy, không cần thông báo, cho nên nàng lục tìm trong ba lô, lấy điện thoại di động của Lạc Thần, sau đó lại mang đi hai chiếc khăn che mặt vịt nướng. Nàng còn ngửi thử, theo mùi hương nàng phát hiện một chiếc hộp nhỏ, vì vậy lại lấy nó ra.

Tư Hàm đang xem văn kiện trong thư phòng, Trường Sinh chạy vào, thần bí đưa cho nàng ấy một chiếc khăn che mặt vịt nướng.

Tư Hàm cúi đầu nhìn khăn che mặt trong tay: “…”

“Ý gì?” Tư Hàm hỏi.

“Cô cô, ngươi có thể đeo lên không?” Trường Sinh ngửa đầu nhìn nàng ấy.

Tư Hàm: “…”

Tư Hàm lập tức cự tuyệt: “Còn thể thống gì, tìm được từ đâu!”

Trường Sinh ôm cánh tay của nàng ấy, đôi mắt chớp chớp: “Cô cô, cầu xin ngươi, ta muốn nhìn ngươi đeo khăn che mặt.”

Nàng biết Tư Hàm luôn luôn mềm lòng đối với nàng, hơn nữa chỉ cần Tư Hàm không bị Lạc Thần nhìn thấy lúc đang đeo khăn che mặt, thật ra nàng ấy sẽ đồng ý, vì thế nàng lại nói: “Ngươi yên tâm, A Lạc tuyệt đối sẽ không biết được.”

Tư Hàm: “…”

Trường Sinh tựa mặt vào cánh tay Tư Hàm, cọ tới cọ lui: “Cô cô.”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!