Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 23

Chương 23

 

Lúc trong Tân Kiều nhẹ nhàng hô hấp, điện thoại di động của Chu Côn Ngọc đổ chuông.

Cánh tay của nàng dán sát cánh tay Tân Kiều, vừa nhấc khửu tay đã dẫn đến nhẹ nhàng va chạm. Nàng lui ra phía sau, nghe máy: “Alo, a tỷ.”

“Em đang ở cửa bệnh viện.”

“Được.”

Nàng cất điện thoại vào trong túi xách của mình.

Không bao lâu, một chiếc xe việt dã lái ra khỏi bãi đỗ xe bệnh viện, dừng lại ở ven đường. Lúc này mưa đã nhỏ đi, Đại Mân Huyên miễn cưỡng xuống xe, trong tay cầm một chiếc ô, lách đường đến dưới mái hiên.

“Chờ lâu rồi đi, sao không gọi điện thoại cho chị.” Đại Mân Huyên chỉ nhìn Chu Côn Ngọc, Tân Kiều hoài nghi nàng ấy căn bản không nhìn thấy cô.

“A tỷ.” Chu Côn Ngọc nhắc nhở: “Tân tiểu thư.”

Đại Mân Huyên lúc này mới dời mắt: “Xin lỗi.”

Tân Kiều khẽ lắc đầu, Chu Côn Ngọc nhận lấy chiếc ô từ trong tay Đại Mân Huyên, đưa cho Tân Kiều, Tân Kiều vẫn lắc đầu: “Mưa hẳn là sắp tạnh rồi.”

Có lẽ đã nhìn quen cách ăn mặc của Chu Côn Ngọc, cho nên đột nhiên nhìn thấy Đại Mân Huyên đôi mắt lập tức bị bộ quần áo quá hoàn mỹ của nàng ấy làm chói mắt. Cô theo bản năng không muốn nhận đồ vật của nàng ấy.

Chu Côn Ngọc cũng không miễn cưỡng, mà chỉ nhàn nhạt mỉm cười rồi gật đầu một cái với Tân Kiều, sau đó bung ô đi cùng Đại Mân Huyên.

Tân Kiều đứng bất động, nhìn theo bóng lưng của các nàng.

Nước mưa biến trời đất thành một hồ nước, hai người đi dưới cơn mưa cũng trở thành một cảnh đẹp trong tranh. Ánh mắt của Tân Kiều dời xuống, giày đế bằng mà hai người đang mang hẳn là cùng một thương hiệu, những thứ này có lẽ thuộc về phạm trù ‘da dê đắt đỏ’, chạm nước thì phải làm sao đây, nếu hỏng, mua một đôi khác là được.

Ánh mắt của Tân Kiều nâng lên, dừng trên đỉnh ô, lúc chiếc ô được đưa đến, cán ô phiến nhẹ ánh vàng. Sau nữa, phương hướng các nàng đang đi, ven đường đỗ chiếc xe việt dã của Đại Mân Huyên.

Bệnh viện là một nơi rất đặc biệt, trước mặt sinh lão bệnh tử tất cả thân phận trong xã hội đều trở nên không mấy quan trọng.

Nghĩ đến việc Tân Mộc sắp xuất viện, Tân Kiều dường như một lần nữa nhớ đến cô và Chu Côn Ngọc đến cùng là hai người khác biệt đến mức nào.

Nói đến cùng, Chu Côn Ngọc thuộc về tầng lớp mà Tân Kiều vẫn luôn chán ghét. Bởi vì cô không nắm bắt được nhân tính, không biết lúc trong tay nắm giữa lượng tài nguyên dư thừa, con người đến cuối cùng sẽ vì lợi ích của bản thân mà làm được đến mức nào.

Chu Côn Ngọc và Đại Mân Huyên lên xe, sau đó chiếc xe việt dã liền lái đi.

Tân Kiều thu hồi ánh mắt, lẳng lặng chờ mưa tạnh.

Bỗng nhiên cô nhớ đến đoạn phim thần tượng Tân Mộc cho cô xem, diễn viên mặc áo sơmi trắng chạy dưới mưa. Chí ít người trưởng thành như cô, đã không còn loại ‘rực rỡ’ đó nữa. Cô cũng không dám dầm mưa, bởi vì cô sợ bản thân sinh bệnh, trước đây lúc tiết kiệm chi phí phẫu thuật cho Tân Mộc, sinh bệnh đồng nghĩa phải xin nghỉ làm, hiện nay ở trong bệnh viện chăm sóc Tân Mộc, sinh bệnh đồng nghĩa không ai chăm sóc cho Tân Mộc.

Tân Kiều hồi tưởng một chút, cô dường như thực sự đã rất nhiều năm chưa từng sinh bệnh.

Thật ra cơ thể thông minh hơn trong tưởng tượng, lúc bạn kiên trì không muốn nó ngã bệnh, nó cũng thực sự không dám bệnh.

Không thích Chu Côn Ngọc là tốt nhất.

Tân Kiều quả thật không cách nào tưởng tượng, bản thân sẽ thích một người giống như Chu Côn Ngọc.

Chờ mưa nhỏ đi một chút, cô mới mang theo hoành thánh trở lại tòa nhà nội trú. Chuyện đầu tiên khi trở lại phòng bệnh chính là tìm khăn mặt lau khô tóc, sau đó thay một bộ quần áo rồi mới dùng lò vi sóng hâm nóng hoành thánh, kéo bàn ăn trên giường ra, đặt trước mặt Tân Mộc: “Chỉ được ăn một nửa.”

“Cái gì?” Tân Mộc thật sự đã chán ngán thức ăn của căn tin, lúc này giọng nói cũng biến điệu.

“Ừ.” Tân Kiều rất bình tĩnh nói: “Dầu muối quá nhiều, em ăn một nửa, sau đó ăn cơm căn tin chị mua cho em.”

Thức ăn ngoài chính là như vậy, mặc dù Tân Kiều cố ý căn dặn nhưng vẫn rất nặng khẩu vị.

Tân Mộc không cam lòng mà nhìn cô, cầm muỗng nhỏ khuấy hoành thành trong chén, khiến nhiệt khí tản ra một chút, trong miệng còn không quên lẩm bẩm.

Tân Kiều không nghe rõ, nên cúi đầu đến gần một chút, cô phát hiện Tân Mộc nói thầm chính là: “Thiện ác tất cả quả báo, thiên đạo luân hồi. Không tin thì ngẩng đầu lên xem, trời xanh sẽ không bỏ qua bất kỳ ai.”

Tân Kiều liếc xéo Tân Mộc, Tân Mộc nhét một miếng hành thánh vào trong miệng, nóng đến hít hà: “Em muốn nhìn xem.”

“Ăn từ từ.” Tân Kiều nhắc nhở: “Cẩn thận nóng.”

Tân Mộc nuốt hoành thánh xuống rồi tiếp tục nói chuyện vừa rồi.”Em muốn nhìn xem, sau này đến cùng có người nào có thể khiến chị từ bỏ nguyên tắc của bản thân hay không.”

Tân Kiều kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh: “Có lẽ là không.”

Tân Mộc lẩm bẩm gọi một tiếng: “Chị.”

“Chị biết cái gì gọi là redflag không?”

Ngày tháng vẫn như thế, bạn hy vọng nó trôi qua nhanh một chút thì nó sẽ chậm rãi giống như một chiếc xe taxi chờ mãi không đến. Lúc bạn hy vọng nó chậm một chút thì nó lại nhanh giống như tiếng sáo biệt ly ở vọng nguyệt đài.

Từ tư tâm mà nói, Tân Kiều hy vọng những ngày Tân Mộc nằm viện trôi qua chậm một chút.

Đã không có áp lực phẫu thuật, Tân Mộc toàn tâm ỷ lại vào cô. Đây là thời gian gần gũi hiếm có trong cuộc sống giữa cô và Tân Mộc.

Nghĩ như vậy, ngày xuất viện đến rất nhanh, Tân Kiều nghe y tá nói Chu Côn Ngọc tìm cô, bảo cô đến văn phòng một chuyến, muốn căn dặn những việc cần chú ý sau khi xuất viện.

Chu Côn Ngọc thận trọng, sau một khoảng thời gian tiếp xúc, có lẽ cũng phát hiện Tân Mộc là một thiếu nữ nhạy cảm. Cho nên cũng không muốn nói nhiều trước mặt Tân Mộc, mà chỉ gọi Tân Kiều đến để dặn dò riêng.

Lúc Tân Kiều đến văn phòng, chỉ còn năm phút sẽ hết giờ nghỉ trưa, Chu Côn Ngọc ghé vào bàn làm việc mà ngủ.

Y tá nhìn thấy cô đứng ngoài cửa, ra ngoài nhìn một cái, đè thấp giọng nói: “Bác sĩ Chu phẫu thuật cả đêm, hôm nay lại có ca trực, còn chưa được ngủ.”

“Ừ.”

Y tá đi rồi, Tân Kiều xoay người suy nghĩ có nên chờ lát nữa hãy quay lại hay không.

Khuỷu tay của Chu Côn Ngọc khẽ động, chống tay ngồi dậy, đôi mắt không có bao nhiêu buồn ngủ, rất nhanh đã khôi phục tỉnh táo.

Tân Kiều nhìn thời gian trên điện thoại, đúng lúc kết thúc giờ nghỉ trưa.

Mà Chu Côn Ngọc thậm chí không cần đặt đồng hồ báo thức.

Dường như trong người nàng có một chiếc đồng hồ sinh học, đến giờ sẽ tự đánh thức bản thân.

Tân Kiều phát hiện nàng có nặng lực tự hạn chế một cách kinh người. Thông thường mà nói, người như vậy ghét nhất là việc mất kiểm soát.

Chu Côn Ngọc đeo khẩu trang, gọi cô vào: “Vào đi.”

Cô cầm điện thoại di động vào ngồi trước bàn làm việc, Chu Côn Ngọc nói những việc cần chú ý, cô dùng tính nặng ghi chú để ghi lại. Tân Mộc hồi phục rất tốt, sau này chỉ cần kiểm tra định kỳ mỗi tháng, sau nửa năm, chỉ cần kiểm tra định kỳ mỗi năm một lần.

Chu Côn Ngọc căn dặn: “Em có thể đi làm thủ tục xuất viện trước, như vậy buổi sáng ngày mai Mộc Mộc có thể xuất viện rồi, sẽ thuận tiện hơn.”

“Được.” Tân Kiều đứng lên.

Lúc ra khỏi văn phòng, cô không nhịn được liếc nhìn phía sau: “Vừa rồi chị ngủ bao lâu?”

“Quan tâm chị sao?” Chu Côn Ngọc cúi đầu chỉnh lý hồ sơ bệnh án, chỉ lộ ra vầng trán, ngữ điệu không chút gợn sóng, cũng xem không rõ nàng đang dùng nét mặt gì để nói những lời này.

“Không phải.” Tân Kiều vô thức phủ nhận.

“Đủ lâu.” Chu Côn Ngọc bình tĩnh nói: “Lâu đến mức sẽ không ảnh hưởng trạng thái làm việc.”

Hệ thống thu phí của Từ Mục rất linh hoạt, không cần chờ đến ngày xuất viện mới có thể thanh toán, mà có thể tiến hành sớm một ngày.

Tân Kiều thanh toán xong, đi đến vườn hoa nhỏ, hút một điếu thuốc.

Nói thật hiện tại trong lòng cô cảm giác mất phương hướng nhiều hơn so với cảm giác thành tựu.

Cô rất ít xem phim, bởi vì không rảnh, chỉ nhớ rõ có lần Tân Mộc xem một bộ phim siêu anh hùng, trong phim, sau khi siêu anh hùng cứu vớt trái đất, hoang mang nhìn tập hồ sơ trong tay mình, hỏi một câu: “Sau đó thì sao?”

Khi đó Tân Kiều còn trẻ, trên người lại gánh vách trách nhiệm nặng nè, nên cũng không suy nghĩ những lời này là có ý gì.

Nhưng hiện tại ngồi trong hoa viên hút thuốc, cô bỗng nhiên đã nghĩ đến những lời này.

Cô tự hỏi bản thân sau này thế nào?

Từ lúc Tân Mộc sinh ra cuộc sống của gia đình cô tất cả đều vậy quanh bệnh tình của Tân Mộc. Sau khi Tân Lôi gặp tai nạn, cô thậm chí không khóc, rất bình tĩnh tính toán số tiền còn lại trong nhà, sau đó nghĩ, bất kể như thế nào cũng phải tích góp đủ chi phí phẫu thuật cho Tân Mộc.

Cô quả thật đã làm được, cô trải qua mười năm nhân sinh đều là hướng về mục tiêu này.

Hiện tại mục tiêu sống đột nhiên biến mất, như vậy, nhân sinh kế tiếp của cô thì sao?

Nên trải qua như thế nào?

Tân Kiều dập tắt điếu thuốc rồi đứng lên trở về khu nội trú, trong vô thức ngẩng đầu.

Chu Côn Ngọc đứng trước cửa sổ, bưng một tách cà phê, có lẽ đang hóng gió làm tỉnh táo tinh thần.

Hai người bỗng chốc đối diện, sau đó ánh mắt của Tân Kiều dời đi, Chu Côn Ngọc cũng dời mắt.

Sáng sớm Tân Mộc xuất viện, Tân Kiều một bên thu dọn hành lý một bên gọi em ấy: “Kiểm tra cặp sách của em đi, xem tất cả sách giáo khoa sách bài tập đã gom đủ chưa.”

“Vâng.” Tân Mộc trả lời một tiếng, ngồi ở mép giường, đùi phải bắt chéo lên đùi trái, lắc qua lắc lại, nhưng không có động tác nào khác.

Tân Kiều bỗng nhiên ý thức được, em ấy đang chờ Chu Côn Ngọc.

Lúc bóng dáng cao gầy của Chu Côn Ngọc đi vào phòng bệnh, Tân Kiều đang thu dọn đồ đạc ở phía sau Tân Mộc, nhìn bóng lưng nho nhỏ kia căng lấy bả vai rồi lại thả lỏng, dùng ngữ điệu bình thản tự nhiên gọi một tiếng: “Bác sĩ Chu.”

Rất ngọt ngào.

Đôi mắt cười của Chu Côn Ngọc cong nhẹ, nói: “Đã thu dọn xong rồi sao.”

Tân Kiều thẳng lưng, dường như đang kiểm tra xem có bỏ quên thứ gì hay không, băn khoăn liếc nhìn nửa vòng tròn, đảo qua trên mặt Chu Côn Ngọc, cuối giường, cái ghế, tủ đầu giường.

Mà Chu Côn Ngọc cũng không nâng mắt,  nhìn Tân Mộc ngồi cạnh giường bệnh, chỉ lúc ánh mắt của Tân Kiều chuyển đến, hàng mi dài mới chớp động.

Tân Mộc trả lời nàng: “Sắp xong rồi.”

Chu Côn Ngọc cẩn thận căn dặn vài câu.

Về sau bầu không khí trong phòng bệnh thoáng chốc ngưng trệ, rất yên lặng, yên lặng dường như có thể nghe thấy tiếng gió trên hành lang.

Hai tay Tân Mộc chống trên giường, ngay cả âm thanh khi đầu ngón tay vuốt ve ga giường cũng có thể nghe rõ ràng. Tân Mộc lại kéo thẳng bờ vai, mở miệng: “Chuyện đó…”

“Bác sĩ Chu, chị có thể ôm em một cái được không?”

Chu Côn Ngọc đầu tiên là nhìn Tân Kiều một cái, Tân Kiều đang quay lưng thu dọn quần áo, làm như không nghe thấy lời nói của Tân Mộc.

Chu Côn Ngọc tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Tân Mộc.

Tân Mộc đầu tiên là ngồi bất động, hai tay đặt trên đùi, hai ngón cái xoắn xuýt vào nhau, về sau mới đưa tay lên ôm eo Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc dịu dàng hỏi: “Thế nào rồi?”

Tân Mộc thấp giọng nói: “Em hơi sợ.”

Khi đó Tân Kiều đang muốn thu mấy chiếc móc áo vào trong túi xách, hàng mi dài rũ xuống, cảm thấy ánh nắng hôm nay có chút chói mắt, khiến đôi mắt cô ê ẩm.

Cô không phải một người mềm yếu, cho nên Tân Mộc vĩnh viễn không thể nói những lời như thế với cô.

Chu Côn Ngọc ôm lấy Tân Mộc hỏi: “Sợ cái gì?”

“Sợ sau khi em xuất viện, sẽ không thể lấy việc sức khỏe không tốt làm cái cớ nữa.”

Từ nay về sau, tốt cũng là cô, xấu cũng là cô, bất kể kết quả gì đều là chính cô tạo nên, không còn lý do ‘bởi vì Tân Mộc sinh bệnh’ chắn ở phía trước nữa.

Tân Kiều vốn tưởng rằng Chu Côn Ngọc sẽ nói ‘đừng sợ, em sẽ làm được, em xem, em ngay cả lúc nằm viện cũng vẫn chăm chỉ học tập’.

Nhưng Chu Côn Ngọc lại nói: “Không sao cả.”

“Chị cũng sợ.”

Ba chữ này, bỗng nhiên gõ vào tim Tân Kiều.

“Thật vậy sao?” Tân Mộc hỏi: “Chị sợ cái gì?”

Thật ra lúc ấy Tân Kiều muốn ngăn cản, bởi vì vấn đề này có phần riêng tư.

Nhưng Chu Côn Ngọc trả lời, nàng nói: “Chị sợ không ngủ được.”

“Chị mất ngủ sao?”

“Cũng không phải mất ngủ.” Chu Côn Ngọc trả lời: “Chỉ là lúc trong đầu suy nghĩ một việc gì đó, sẽ không ngủ được.”

Tân Mộc còn muốn hỏi tiếp, nhưng Tân Kiều đã ngăn em ấy lại: “Quyển bài tập kia của em, có muốn cất vào cặp hay không?”

Tân Mộc liếc mắt nhìn lại, chợt nhận ra câu hỏi của bản thân có chút vượt mức, nên lúng túng buông Chu Côn Ngọc ra, nhìn Tân Kiều nhét quyển bài tập vào trong cặp, ngoài miệng hỏi: “Bác sĩ Chu, chị sẽ nhớ rõ em chứ.”

Những lời này Tân Mộc hỏi không được tự nhiên, em ấy quay đầu nhìn động tác của Tân Kiều, rồi lại đang chờ đợi đáp án của Chu Côn Ngọc.

“Sẽ không.”

Tân Mộc sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại, tay của Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng đặt lên đầu em ấy: “Chị sẽ quên em. Mỗi một bệnh nhân sau khi xuất viện, chị đều sẽ quên họ.”

“Em cũng phải quên chị.”

“Quên khoảng thời gian sinh bệnh, từ nay về sau, trong cuộc sống của em sẽ không có khoảng thời gian sinh bệnh này nữa. Gặp phải bất cứ việc gì cũng không nên nghĩ, nếu như tôi không sinh bệnh, hoặc là, nếu như tôi còn đang bệnh…”

“Quên nó đi, tiến về phía trước.”

Tân Mộc sửng sốt, ánh mắt nhìn xuống, đùi phải đè lên chân trái, rồi lại chuyển thành chân trái đè lên đùi phải: “Ừm.”

Sau đó khẽ nói một tiếng: “Cảm ơn.”

Chu Côn Ngọc xoa nhẹ tóc em ấy, cũng không nói ‘tạm biệt’ mà đã rời đi.

Tân Mộc yên lặng ngồi một hồi, mới đứng lên kiểm tra cặp sách của mình. Vài chiếc móc áo cuối cùng Tân Kiều vẫn không thể nhét vào túi hành lý, quần áo mặc hàng ngày vẫn đặt trong chiếc giỏ nhựa màu xanh lục. Còn có con gấu bông của Tân Mộc, miễn cưỡng nhét vào túi thì sợ bị ép hỏng, nên vẫn giống như lần trước, chỉ nhét phần thân vào, để phần đầu lộ ra ngoài.

Tân Kiều đeo ba lô lên, đầu của chú gấu bông cọ vào cánh tay cô, cô ôm lấy chiếc giỏ nhựa mùa xanh lục: “Còn quên thứ gì hay không?”

“Không có.”

Hai người ra khỏi bệnh viện, có lẽ Tân Mộc đang nghĩ đến những lời Chu Côn Ngọc vừa nói, một lần cũng không có quay đầu lại nhìn phòng bệnh.

Tân Kiều vốn định bắt xe taxi, nhưng có đôi khi tiết kiệm đã trở thành thói quen ăn sâu vào xương cốt, Tân Mộc nói: “Ngồi xe bus đi, em đã khỏe rồi.”

Tân Kiều trả lời một tiếng: “Ừ.”

Hai người đứng ở trạm chờ xe bus, ánh nắng mùa thu chiếu xuyên qua kẽ lá, Tân Mộc quải cặp sách của mình, đứng phía sau Tân Kiều, đưa tay sờ mũi chú gấu bông: “Chị.”

“Ừm.”

“Chị thì sao?”

“Cái gì?”

“Chị cũng có điều lo sợ sao?”

“Không có.” Tân Kiều nhìn đối diện con đường, một người mẹ trẻ mua bong bóng cho con mình, sau đó cột quả bóng vào chiếc xe đạp của đứa bé.

Tân Mộc rầu rĩ cười một tiếng, Tân Kiều cong môi, quyết định thẳng thắn: “Có.”

“Là chuyện gì?”

“Không nói cho em biết.”

Tân Mộc lại rầm rì một tiếng, rồi im lặng. Lúc xe bus đến, em ấy lại đưa tay sờ mũi chú gấu bông: “Thật ra em vẫn sẽ có một chút, nhớ bác sĩ Chu.”

“Còn chị?”

Tân Kiều nhìn chiếc xe bus: “Sẽ không nhớ bác sĩ Chu.”

Thật ra những lời này trả lời có chút kỳ quái.

Cô là người kiệm lời, chỉ cần trả lời một câu ‘sẽ không’ là đủ rồi, nhưng không biết tại sao lần này lại nói một câu hoàn chỉnh.

Xe bus dừng trước trạm, cô tránh vị trí cửa xe, đầu tiên là che chở Tân Mộc lên xe, sau đó bản thân mới bước lên.

Cô không phải con người văn nghệ, chỉ là hôm nay ánh nắng rất đẹp, khiến lúc cửa xe bus mở ra mang theo loại cảm giác nghi thức nào đó, dường như thời gian kế tiếp trong nhân sinh của các cô cũng đang mở ra cùng lúc với cánh cửa ngược sáng này.

Cô sẽ không nhớ bác sĩ Chu. Bởi vì cô cảm thấy bác sĩ Chu nói đúng, khoảng thời gian dài đằn vặt trong sinh mệnh này, là nên quên đi.

Cô không xác định chính là, không nhớ bác sĩ Chu, nhưng liệu bản thân có nhớ Chu Côn Ngọc hay không.

Có thể cô nên chờ một chút, chờ thời gian nói cho cô biết rằng cô có nhớ Chu Côn Ngọc hay không.

Nhưng cuộc sống chưa cho cô cơ hội này.

Bởi vì ngày đầu tiên Tân Mộc xuất viện, cô đã gặp Chu Côn Ngọc, đồng thời còn là cô chủ động.

Sáng sớm hôm đó, cô xin đội trưởng cho nghỉ hai tiếng đồng hồ để đến bệnh viện bổ sung một số thủ tục y tế.

Đi vào Từ Mục, liền nghe thấy có người thảo luận việc bác sĩ Chu bị đánh.

Bác sĩ Chu nào?

Cô đứng bất động, nghe kỹ mới biết là bác sĩ Chu Côn Ngọc.

Lời đồn luôn sống động như thật, cô rất nhanh đã nghe hiểu. Chu Côn Ngọc và Vương Mẫn Từ là cùng một tổ, bác sĩ Vương tiếp nhận một bệnh nhân được chuyển đến từ bệnh viện khác, loại phẫu thuật đó là sở trường của Vương Mẫn Từ, kinh nghiệm của ông ấy còn phong phú hơn so với Du Hoài Viễn.

Nhưng người bệnh này tuổi ngoài bảy mươi, có đủ loại biến chứng, trước khi làm phẫu thuật cũng đã dự đoán đầy đủ các loại trường hợp xấu có thể xảy ra, cuối cùng không thể cứu được tính mạng của bệnh nhân.

Người nhà không phục, nói muốn kiện cáo, nhưng sau khi trải qua điều tra, bác sĩ Vương Mẫn Từ không có sai sót trong quá trình khám chữa bệnh.

Nhưng người thân của bệnh nhân vẫn không cam lòng, tìm đến bệnh viện, bệnh viện sợ bác sĩ Vương lộ diện sẽ khiến người nhà tâm tình kích động hơn, mà ca phẫu thuật đó Chu Côn Ngọc làm phụ tá, cho nên mới để Chu Côn Ngọc ra mặt.

“Ôi, nghe nói rất thảm, khuôn mặt bầm tím, sưng lên thật lớn.”

“Không thể nào, tôi nghe người ta nói, sau đó vẫn nhìn thấy bác sĩ Chu, tuy rằng đeo khẩu trang nhưng nhìn có vẻ rất bình thường.”

Tân Kiều nhất thời có xúc động muốn đi tìm Chu Côn Ngọc.

Nhưng Chu Côn Ngọc đã nói: “Quên chị đi, quên khoảng thời gian này trong sinh mệnh.”

Tân Kiều cũng chỉ xin nghỉ hai tiếng đồng hồ, nên sau khi lấy thuốc liền vội vã rời đi.

Bóng đêm như rượu, những lời này đại khái là nói tất cả suy nghĩ sẽ bắt đầu lên men vào đêm khuya.

Sau khi về đơn vị Tân Kiều huấn luyện cả ngày, bởi vì nghỉ phép quá lâu, trên người không khỏi đau nhức. Ngồi trong nhà, cơ thể khó chịu, thời gian cũng khó chịu, cho nên cô ra ngoài tản bộ giống như trước đây.

Có lúc cô dựa vào hai chân đi lại vô mục đích, có lúc cũng sẽ ngồi xe bus.

Hôm nay cô vừa xuống xe bus, phát hiện không biết vì sao bản thân lại đến bên ngoài khu căn hộ của Chu Côn Ngọc.

Cô đầu tiên là ngồi trên ghế dài ngoài khu căn hộ, hút một điếu thuốc, sau đó lấy điện thoại ra, điếu thuốc vẫn chưa tắt, một chút tàn thuốc rơi xuống màn hình, cô đưa tay phất đi, sau đó mới gõ chữ: “Đang ở đâu?”

Cô nhìn chằm chằm một lát, nhìn đến mức dường như sắp không nhận ra mặt chữ nữa mới nhấn nút gửi đi.

Sau đó cô cất điện thoại đi, hút xong một hơi cuối cùng, rồi đứng lên chậm rãi đến trước thùng rác, ném tàn thuốc vào trong đó. Ban đêm se lạnh, lúc ra ngoài cô mặc một chiếc áo khoác bóng chày, lúc này quấn chặt thân thể đón lấy gió đêm, điện thoại trong túi áo bỗng nhiên rung lên.

Cô ngồi trở lại trên ghế, hai tay đút vào trong túi áo, nhìn bóng đêm trước mắt, sau đó mới lấy điện thoại ra. Một chùm sáng chiếu lên màn hình, giống như tàn thuốc lúc nãy, nhưng lần này cô dùng ngón tay phất nhẹ, cũng không thể xóa đi chùm sáng kia.

Về sau màn hình sáng lên, Chu Côn Ngọc trả lời: “Đang ở nhà riêng.”

Cô cất điện thoại, lại ngồi một hồi, cho đến khi gió cuốn một chiếc lá rơi, nhẹ nhàng điểm nhẹ lên bờ vai cô, lúc này cô mới đứng lên đi vào cổng chính, nói rõ là đến tìm ai.

Tay đút trong túi, đầu ngón tay nắm lại.

Cô đang thử, thử xem Chu Côn Ngọc có thông báo bảo vệ cho cô vào cổng hay không.

Bảo vệ nhìn cô một cái, làm giấy đăng ký, dễ dàng cho cô thẻ vào thang máy.

Cô nhận thẻ nhét vào trong túi, ngón tay nhiều lần ma sát góc thẻ.

Sau khi ra khỏi thang máy, cô ấn chuông cửa, cửa vẫn tự động mở. Trước cửa đặt một đôi dép lê, cô mang vào, xa xa đã nhìn thấy Chu Côn Ngọc ngồi trên sô pha pha trà.

Thân hình tựa thanh sơn, ống tay áo nhẹ nhàng vén lên theo động tác pha trà, trà thơm cùng người, đó là khói lượn lờ trên núi.

Nàng nhìn không có gì khác với ngày thường, mi mục như tranh, mềm nhẹ rũ xuống. Tân Kiều không nói chuyện, lách qua bàn trà đi đến bên trái của nàng rồi ngồi xổm xuống.

Tân Kiều rất kiêu ngạo, dù ngồi xổm cũng không chịu khom lưng. Nhưng Tân Kiều không ngạo mạn, cô bằng lòng ngồi xổm xuống để nhìn người khác.

Chu Côn Ngọc bưng một chén trà nhỏ, đặt sang một bên trên bàn trà, nhưng cũng không nói gì.

Thật ra khi đó, Chu Côn Ngọc lại một lần nữa bị thuyết phục bởi sức quan sát của Tân Kiều.

Lúc pha trà rõ ràng nàng vẫn luôn cúi đầu, nhưng Tân Kiều chỉ đứng trước mặt nàng nhìn một chút, đã nhạy cảm phát hiện nàng bị thương ở má trái. Hơn nữa nói chuẩn xác một chút, là phần má trái gần với cằm.

Tân Kiều cũng không nói chuyện, mà chỉ xoay người đặt hờ ngón tay trên miệng chén trà.

Sau đó cô đưa tay, nâng cằm của Chu Côn Ngọc lên. Ngón cái đỡ lấy xương hàm, nhẹ nhàng mơn trớn.

Nhiệt độ của nước trà làm ấm ngón tay, dường như có cả hương trà thấm vào vân tay, mang một chút ẩm ướt.

Có hơi nhột, giống như dùng lông vũ quét nhẹ lên trái tim.

Bởi vì Chu Côn Ngọc đánh phần nền, cằm nàng nhìn có chút sưng đỏ, nhưng lớp phấn đã che đi vết bầm, nếu như người khác không chú ý thì sẽ không biết nàng bị thương. Tân Kiều không biết tại sao, nhưng chính là rất muốn nhìn thấy diện mạo thật của nàng. Ngay cả vết thương trên mặt bị nàng che giấu, cô cũng muốn nhìn rõ.

Chu Côn Ngọc không có động tác, chờ cô lâu đi lớp phấn trên cằm của mình, mới nâng chén trà lên, chậm rãi nhấp một ngụm.

Sau đó nàng hỏi: “Đáng thương sao?”

“Huh?”

“Ông cụ đã qua đời.”

Người như Tân Kiều, nhìn lãnh đạm, thật ra dụng tâm lương thiện, nhất định cảm thấy đáng thương.

Không ngờ Tân Kiều lại nói: “Không đáng thương, đó là chuyện bất khả kháng.”

Chu Côn Ngọc buông chén trà.

Tân Kiều lần thứ hai mở miệng: “Trước đây ba em từng kể một câu chuyện.”

Đây là lần đầu tiên Tân Kiều đề cập đến ba mình ở trước mặt Chu Côn Ngọc.

“Lúc ông ấy mới vào đội gỡ bom, đội trưởng dẫn mọi người đi thăm một vị tiền bối. Đôi tay của người đó rất đặc biệt, nhăn nheo như vỏ cây, còn có ba ngón tay không thể nào duỗi thẳng.”

“Bởi vì ông ấy lúc còn trẻ đã gặp một sự cố, lúc cùng đồng đội đi xử lý hiện trường thì bom nổ, đồng đội hy sinh, một tay của ông ấy bị thương nặng, nhưng ông ấy không rời khỏi đội gỡ bom, mà chỉ chuyển sang cương vị quản lý. Có người hỏi ông ấy, có phải có áp lực tâm lý hay không, có phải thường mơ thấy đồng đội đã qua đời hay không.”

“Ông ấy nói sẽ không, một lần cũng không mơ thấy.”

“Bởi vì lúc đó ở hiện trường, bọn họ không phạm phải bất cứ sai lầm nào, về sau quả bom cũng được xử lý sạch sẽ, sẽ không nguy hiểm đến những người xung quanh. Ông ấy nói, bởi vì bản thân không phạm sai lầm, cho nên không thẹn với lương tâm, hàng đêm an giấc.”

Khóe môi Chu Côn Ngọc kéo ra chút độ cong: “Em đây là, đang an ủi chị sao.”

Tân Kiều mím môi, thừa nhận: “Phải.”

“Là chỉ đối với chị tốt như vậy, hay là đối với người nào cũng tốt như vậy.”

Tân Kiều nói đúng sự thật: “Nếu như là người khác gặp phải việc này, nếu cần, em cũng sẽ kể câu chuyện này.”

Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng mà ‘à’ một tiếng: “Có lẽ em không hiểu rõ chị cho lắm.”

Nàng khẽ xoay cổ, ngay cả góc độ của mạch máu cũng đẹp như văn thơ, ánh mắt lần đầu tiên dừng trên mặt Tân Kiều: “Có biết một bác sĩ tốt, điều quan trọng nhất là gì không?”

Tân Kiều khẽ mím môi.

“Không phải nhân từ.” Chu Côn Ngọc nói: “Là nhẫn tâm.”

Tân Kiều ngước nhìn gương mặt xinh đẹp, để thấy rõ vết thương trên mặt Chu Côn Ngọc, không hiểu sao cô đối với Chu Côn Ngọc đã hình thành góc độ thị giác ngưỡng vọng như thế này.

Tướng mạo đoan trang tao nhã của Chu Côn Ngọc gần như thánh khiết, dưới ánh sáng nhạt thoạt nhìn giống như một bức tượng thần.

Thần linh luôn hoàn mỹ, thần linh cũng luôn lãnh đạm.

Bởi vì đôi môi mềm mại khép hờ, nhưng lời nói ra cũng đủ kiên quyết: “Nếu như đem mỗi người, mỗi sự kiện đều ghi tạc trong lòng, tiếp theo còn làm thế nào cầm dao phẫu thuật.”

“Cho nên, chúng tôi quên đi.”

“Bất kể là đối với người đã được chữa khỏi, hay là người đã mất đi sinh mệnh, chúng tôi quên đi. Không tự đắc, không trầm luân, không cảm tình, duy trì bình tĩnh.”

Tân Kiều không biết là bản thân ngồi lâu, hay là những lời Chu Côn Ngọc nói tạo nên một loại va chạm thần kỳ trong lòng cô mà đầu gối của nàng chợt thoát lực.

Chu Côn Ngọc nhìn có vẻ rất dịu dàng, nhưng nàng đủ lãnh tâm lãnh tính.

Điều này làm cho sự dịu dàng của nàng càng nổi bật, thể hiện ở khuôn mặt nhu hòa của nàng, làm cho người ta muốn thần phục. Cũng khiến sự lãnh lẽo của nàng càng lạnh hơn, thể hiện ở ánh mắt không chút cảm xúc của nàng, cho người ta muốn thăm dò, ánh mắt như thế sẽ bị phá vỡ bởi điều gì.

Tân Kiều cảm thấy tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Chu Côn Ngọc đang dao động cô, cô chống đầu gối đứng lên: “Xem ra chị không cần sự an ủi, em đi trước đây.”

Chu Côn Ngọc không nhiều lời, đứng lên đưa cô ra cửa.

Lúc Tân Kiều chuẩn bị đổi giày, thì ‘cạch’ một tiếng, đèn tắt, toàn bộ phòng khách đều rơi vào một mảnh đen kịt. Giọng nói của Chu Côn Ngọc nhẹ nhàng vang lên: “Chị có nói không cần an ủi sao?”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!