Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 579

Chương 579: Tìm nó

Rương tróc yêu ngoại trừ công dụng chủ yếu là vũ khí của Trạc Xuyên, đồng thời cũng được dùng làm một chiếc rương chứa đựng cơ quan. Nàng đặt những thứ quan trọng như trường kiếm, dao găm, bút tứ sắc, ống mực và nhiều công cụ quan trọng khác ở trong đó, rương tróc yêu năm đó bị người khác mang xuống đáy biển Nam Hải, những công cụ này cũng êm đẹp trở lại trong tay Ngư Thiển.

Hiện tại rương tróc yêu trong mộng cảnh và vũ khí bên trong, thậm chí là sách cổ cất giấu trong đó đều tồn tại một cách chân thực.

“Rương tróc yêu là sư tôn truyền lại cho ta, là bảo vật vô thượng. Nếu là người biết nhìn hàng, sau khi đến tay chắc hẳn sẽ chiếm làm của riêng.” Trạc Xuyên không hề biết những việc diễn ra sau khi nàng chết, việc này liên quan đến Ngư Thiển, nên nàng không khỏi lo lắng: “Vì sao đối phương phải đưa rương tróc yêu đến cạnh Ngư, đây là có ý đồ gì, sẽ gây bất lợi với nàng sao?”

Lạc Thần nói: “Hiện nay vẫn chưa phát hiện bất cứ điểm bất lợi nào đối với nàng.”

“Vậy là được rồi.” Trạc Xuyên thở phào nhẹ nhõm.

Sư Thanh Y càng nghĩ càng cảm thấy kỳ hoặc, nói: “Nếu như đối phương muốn lấy đi rương tróc yêu, tất nhiên sẽ phải bước vào tàn trận. Nhưng lúc đó ở Thần Chi Hải, bọn ta nhìn thấy tàn trận, thật ra uy lực còn sót lại vẫn vô cùng to lớn, ngay cả quỷ xa trên không trung cũng không dám đến gần. Vậy uy lực của nó vào nhiều năm trước sẽ càng lớn hơn, nhất là vị trí mắt trận, nhưng người kia lại có thể mang rương tróc yêu đi, hơn nữa còn toàn thân trở ra.”

“Vẫn Thân Trận dùng cơ thể của ta hiến tế làm mắt trận, nhưng ta cần dùng rương tróc yêu đến phối hợp bố trận.” Trạc Xuyên nói.

Lạc Thần thông hiểu trận pháp, thấp giọng nói: “Lúc đó rương tróc yêu cách ngươi bao xa?”

” Lúc đó truy binh và quỷ vật vây khốn, ta cùng với mỗ nương bị buộc vào đường cùng, ta chỉ có thể dùng rương tróc yêu che chắn phía trước nhằm ngăn địch, để bọn chúng tạm thời không dám đến gần, ước chừng cách ta mười xích*.”

*một xích bằng 1/3 mét.

Tàn trận bao trùm một diện tích rất lớn, trên mặt đất đều bị thạch nhũ màu trắng đục vùi lấp, toàn bộ truy binh lúc đó Quỷ Chủ phái ra đều bị tiêu diệt.

Sư Thanh Y thầm tính toán, nói: “Vậy chính là tương đương hơn ba mét hiện tại. Thân thể của ngươi ở ngay mắt trận, rương tróc yêu cách ngươi vào mét, so với mắt trận mà nói, nơi đó uy lực sẽ bị suy yếu một chút.”

Tuy rằng nàng cảm thấy kẻ mang rương tróc yêu đi có hành tung kỳ bí, mục đích bất minh, nhưng nàng càng có khuynh hướng tin rằng đó là một loại thiện ý.

Đối với Ngư Thiển, có rương tróc yêu bên cạnh, có thể coi như là một loại an ủi.

“Có thể là… người đó ngoại trừ muốn mang rương tróc yêu đi, thật ra cũng muốn mang… ngươi và mỗ nương đi, đưa đến chỗ Ngư Thiển? Nhưng bởi vì các ngươi ở ngay mắt trận, hắn tối đa chỉ có thể vào được đến vị trí của rương tróc yêu, cho nên chỉ có thể tiếp xúc được nó?” Sư Thanh Y đưa ra giả thuyết.

Sau khi Vẫn Thân Trận khởi động, ngay cả Quỷ Chủ cũng không thể đến gần thi thể của và mỗ nương, có thể tưởng tượng được uy lực của trận pháp này.

Bằng không với tính cách của Quỷ Chủ, tuyệt đối sẽ không bỏ lại thi thể của mỗ nương ở nơi đó, cho dù mỗ nương đã chết, nàng ta cũng sẽ nỗ lực từ di thể của mỗ nương tìm ra chút bí mật gì đó. Nàng ta không đào di thể của hai người lên khỏi thạch nhũ trắng, không phải là không muốn, chẳng qua là căn bản không làm được mà thôi.

“Nếu như vậy.” Trạc Xuyên nói: “Chẳng phải người đó có lòng tốt sao?”

“Thanh Y nói, quả thật là có khả năng này.” Lạc Thần nhìn về phía Sư Thanh Y: “Chương Thai Liễu.”

Sư Thanh Y gật đầu.

Nàng cũng suy nghĩ giống như Lạc Thần. Nếu như thực sự giống như các nàng suy đoán, người có khả năng mang rương tróc yêu đi nhất chính là Chương Thai Liễu.

Đầu tiên, với bản lĩnh của Chương Thai Liễu, ở trong trận kiên trì đi đến vị trí của rương tróc yêu là không có vấn đề gì, mà Chương Thai Liễu cũng vô cùng quen thuộc với Thần Chi Hải, quan trọng nhất là nàng cảm thấy Chương Thai Liễu là một người nhân từ, thường hay âm thầm giúp đỡ người khác.

“Chương Thai Liễu là người phương nào?” Trạc Xuyên hỏi.

Lạc Thần nói: “Lúc trước chúng ta từng đến Thanh Vân Trang, bên trong có một nhóm người mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ. Trong đó có một vị đại nhân, thuộc hạ gọi hắn là Chương đại nhân.”

Trạc Xuyên lập tức hiểu ra, nên cũng yên tâm không ít: “Ta hiểu rồi. Vị Chương đại nhân này từng giúp đỡ chúng ta ở Thanh Vân Trang, nếu là hắn làm, ta tin tưởng hắn mang rương tróc yêu đi là xuất phát từ lòng tốt.”

Nét mặt của nàng lại trở nên dịu dàng hơn một chút: “Một mặt, những năm qua Ngư chỉ có thể làm bạn với rương tróc yêu, ta cảm thấy rất khổ sở. Mặt khác, ta biết có rương tróc yêu ở bên cạnh nàng, cũng cảm thấy vui mừng.”

Sư Thanh Y hiểu được loại tâm tình phức tạp này của nàng, nâng chung trà lên yên lặng nhấp một ngụm.

“Hai người các ngươi, những năm qua sống như thế nào?” Trạc Xuyên nhẹ giọng hỏi: “Có gặp phải khó khăn gì không?”

Lạc Thần yên lặng.

Nét mặt Sư Thanh Y có chút buồn bã.

Trạc Xuyên thấy các nàng như vậy, đại khái cũng có thể đoán được chút gì, nàng nói: “Lúc trước ta chưa thức tỉnh, không cảm thấy mộng cảnh này có gì không đúng. Nhưng sau khi thức tỉnh, ngẫm lại những chi tiết trước đó, không khỏi cảm thấy khắp nơi lộ ra vẻ quỷ dị, các ngươi tất nhiên không phải chủ động tiến vào mộng cảnh, có lẽ là có người đang âm thầm tính kế, cố ý dẫn dụ các ngươi tiến vào.”

Mi tâm của nàng nhíu chặt: “Năm đó sư tôn truyền dạy, từng nói với ta về mộng cảnh và bộ tộc kẻ tạo mộng. Sư tôn nói, bộ tộc kẻ tạo mộng đẳng cấp phân chia nghiêm ngặt, có nhiều hạng người âm độc ích kỷ, tất nhiên cũng có người tâm tư lương thiện, chỉ là không hợp với tộc nhân, thường sẽ lưu lạc bên ngoài. Nguyên nhân chính vì bản tính của kẻ tạo mộng phần lớn đều như thế, cho nên phần lớn mộng cảnh cũng xuất phát từ mục đích nào đó, nhằm dò xét bí mật nào đó sâu trong tâm thức người khác. Bởi vì con người ở trong mộng cảnh sẽ không hề cảnh giác, cho rằng đây là thế giới chân thực, thường vô cùng tự nhiên để lộ ra bí mật xưa nay luôn che giấu, kẻ tạo mộng sẽ nhìn lén những bí mật này nhằm phục vụ cho mục đích riêng.”

Sư Thanh Y vội vã nói: “Kẻ tạo mộng lần này chính là một người tâm tư đơn thuần, nàng cũng là bị ép buộc, nếu như nàng không đồng ý dựng mộng cảnh thì sẽ bị đối phương dằn vặt đến chết. Nhưng ngươi yên tâm, hiện tại kẻ phía sau màn đã rời khỏi mộng cảnh, nên nơi này rất an toàn.”

Trạc Xuyên cười khẽ: “Ta nghĩ hiện tại quả thực an toàn, bởi vì nét mặt của thấy các ngươi vẫn bình thường, không hề lo lắng, hơn nữa cũng đã nắm giữ phương pháp rời khỏi mộng cảnh. Cho nên ta muốn chờ các ngươi trở về để nhờ các ngươi đưa Ngư rời khỏi đây. Ta cho rằng ngày mai các ngươi mới trở lại, vốn dĩ chuẩn bị đêm nay cùng Ngư ăn một bữa cơm, nhưng không ngờ các ngươi lại trở về sớm hơn dự định.”

Trạc Xuyên càng thông minh lý trí xem thấu mọi chuyện, càng bình tĩnh an bài mỗi một bước sau này, Sư Thanh Y lại càng cảm thấy lồng ngực nặng nề áp lực hơn.

“Các ngươi trở về sớm, thì sớm đưa Ngư đi thôi.” Trạc Xuyên dịu dàng nói: “Đêm nay, liền đi đi.”

Sư Thanh Y sửng sốt: “Đêm nay?”

Nàng căn bản không nghĩ sẽ đi sớm như vậy, cho rằng Trạc Xuyên sẽ lựa chọn ở cạnh Ngư Thiển thêm vài ngày nữa, chí ít cũng sẽ chờ đến khi mộng cảnh kết thúc mới buông tay.

Nhưng lúc này Trạc Xuyên lại kiên quyết như thế.

“Phải.” Trạc Xuyên gật đầu: “Chờ ta nghe xong những việc về Ngư, giải quyết xong tiếc nuối, các ngươi liền dẫn nàng đi đi.”

“Vì sao không ở lại thêm mấy ngày nữa?” Lạc Thần nói: “Kẻ tạo mộng lần này có thể duy trì bảy ngày, vẫn còn lại năm ngày.”

Ánh mắt Trạc Xuyên dâng lên ánh nước: “Ta rất muốn ở lại, rất muốn ở cạnh nàng lâu một chút, dù cho chỉ nhiều thêm một khắc cũng tốt. Nhưng ta biết nàng ở cạnh ta nhiều một khắc, ta sẽ tham luyến nhiều thêm một phần, nếu tiếp tục như vậy, ta sợ bản thân sẽ dao động.”

“Ta nên… sớm đoạn tuyệt.” Nàng nói đến đây, xoay người dùng tay áo lau khóe mắt, lúc này mới quay mặt lại, nói: “Các ngươi có thể đồng ý với ta không?”

Qua một hồi lâu, Lạc Thần trầm giọng nói: “Ta đồng ý.”

Trái tim Sư Thanh Y như bị dao cắt, nhưng cũng chỉ có thể thỏa mãn tâm nguyện của Trạc Xuyên: “Bọn ta sẽ phối hợp với ngươi.”

“Đa tạ các ngươi.” Trạc Xuyên thở dài: “Các ngươi xem ra đang gặp phiền phức lớn, đáng tiếc ta đã không còn trên nhân thế, không cách nào giúp được cho các ngươi.”

Giọng nói của Sư Thanh Y run rẩy: “Là bọn ta… không giúp được cho ngươi.”

Trạc Xuyên mỉm cười phóng khoáng, lại nói: “Nhân sinh ngắn ngủi, nhưng có thể kết bạn với hai người các ngươi, quả thật là việc vui vẻ trong cuộc đời ta. Các ngươi có thể kể cho ta nghe chuyện của Ngư ở… hiện đại, ta muốn nghe, đến lúc đó cũng có thể mang vào trong mộng, không còn tiếc nuối nữa.”

“Được.” Sư Thanh Y nụ cười ngấn lệ: “Ta đều nói cho ngươi nghe.”

Có thể, đây là câu chuyện trước khi ngủ bi thương nhất mà nàng từng kể.

Nàng có một người bạn tốt, sau khi nghe xong câu chuyện này, sẽ vĩnh viễn say giấc.

Những chuyện xảy ra trước kia thực sự quá mức phức tạp, Sư Thanh Y chỉ đành kể ngắn gọn, nàng ở Thần Chi Hải nhìn thấy Ngư Thiển, đương nhiên là bắt đầu kể từ Thần Chi Hải.

Nhưng những người cùng xuất hiện ở Thần Chi Hải, Trạc Xuyên cơ bản đều không quen biết, ngoại trừ Sư Thanh Y, Lạc Thần, Trường Sinh, nên dù Sư Thanh Y có nói tên, Trạc Xuyên cũng không biết. Nhưng Trạc Xuyên nhìn rất yên tĩnh, cho dù không quen biết, cũng không hỏi nhiều, giống như thực sự đang nghe một câu chuyện trước khi ngủ, xem những người xuất hiện trong câu chuyện này như nhân vật trong sách.

Dưới ánh nến, giọng nói của Sư Thanh Y chậm rãi tiếp tục, thỉnh thoảng Lạc Thần cũng sẽ ở bên bổ sung thêm chi tiết.

Nói đến cục diện giằng co với Quỷ Chủ, Sư Thanh Y nói với Trạc Xuyên: “Những kẻ thù bọn ta gặp phải và kẻ xâm nhập Nam Hải vào năm Hồng Vũ  thứ bảy là thuộc về cùng một thế lực, trong đó có rất nhiều kẻ mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ, cấu kết lẫn nhau, bên trong khẳng định có liên quan, bọn họ tất nhiên là muốn chiếm được thứ gì đó.”

Lúc ở Thần Chi Hải, Quỷ Chủ từng hỏi Ngư Thiển ‘nó’ ở đâu.

Điều này chứng tỏ Quỷ Chủ cho rằng Ngư Thiển có khả năng biết bí mật của ‘nó’.

Lúc đó Ngư Thiển không trả lời, mà chỉ lắc đầu.

Cái lắc đầu này, cũng không rõ ràng là nàng ấy thật sự không biết, hay là không chịu nói cho Quỷ Chủ biết.

Lúc ở cổ mộ Lạc Nhạn Sơn, Vũ Lâm Hanh đã từng thảo luận, ‘nó’ vô cùng huyền diệu, nghe đồn người sở hữu được nó, có thể có được trời, có được đất, có được thời không.

Thú vị chính là, Vũ Lâm Hanh căn bản không biết ‘nó’ là cái gì, mà chỉ cảm thấy nó là một bảo vật quá sức tưởng tượng, nhà họ Sư cũng không biết nhưng vẫn luôn truy đuổi nó.

Vũ Lâm Hanh cho rằng ‘nó’ đang ở cổ mộ Lạc Nhạn Sơn tại Trường Sa, cho nên mới chạy đến.

Vu Mị cho rằng ‘nó’ đang ở nhà họ Sư, vì vậy dẫn người xâm nhập vào bên dưới Sư trạch.

Mà Quỷ Chủ lại cho rằng Ngư Thiển ở Thần Chi Hải biết tung tích của ‘nó’.

‘Nó’, đến nay Sư Thanh Y còn chưa tìm được chút manh mối xác thực nào.

Đến cùng nó là thứ gì?

Rốt cục ở nơi nào?

Sư Thanh Y hỏi Trạc Xuyên: “Ngươi biết ‘nó’ mà Quỷ Chủ nói, là ám chỉ thứ gì không?”

Trạc Xuyên nói: “Không biết.”

Sư Thanh Y trầm ngâm: “Quỷ Chủ giam cầm mỗ nương, tất nhiên là muốn từ chỗ mỗ nương tìm được manh mối quan trọng gì đó, hoặc là vật gì đó, mà Quỷ Chủ vẫn luôn nỗ lực thu được manh mối về ‘nó’ từ trên người Ngư Thiển, vậy liệu mỗ nương có biết ‘nó’ hay không? Quỷ Chủ cảm thấy mỗ nương có thể sẽ nói cho Ngư Thiển biết, nhưng không thể hỏi mỗ nương được nữa cho nên mới hỏi Ngư Thiển?”

Trạc Xuyên ngẩn người, lập tức nói: “Việc này rất có khả năng. Mỗ nương là mẫu thân của Ai Nha, tuổi tác của nàng lớn nhất trong số tộc nhân, cùng một thế hệ với phụ thân của Ngư, là trưởng bối đức cao vọng trọng, hiểu biết một số bí mật từ xa xưa.”

“Vậy mỗ nương có từng nói với ngươi và Ngư Thiển không? Đến cùng Quỷ Chủ muốn từ trên người nàng có được thứ gì, là ‘nó’ sao?”

Trạc Xuyên lắc đầu: “Sau khi ta tìm được mỗ nương ở Thần Chi Hải, ta từng hỏi nhưng mỗ nương không chịu nói. Nàng nói nếu như nói ra, nhiều người biết được, nguy hiểm sẽ càng lớn hơn, sẽ trở thành mục tiêu đối phương truy đuổi không bỏ. So với việc biết, thì không biết là tốt nhất, đồng thời cũng càng có thể bảo vệ bí mật, cho đến lúc chết nàng cũng không tiết lộ với ta.”

Sư Thanh Y hồi tưởng lần đầu tiên cứu được mỗ nương ở Phủ Tô Châu, mỗ nương quả thật cũng chưa từng nói nguyên nhân bản thân bị giam cầm, chỉ nói là bản thân tội nhân.

Trong ánh mắt của Trạc Xuyên chứa đầy bi thương: “Mỗ nương cho dù chết, cũng không muốn rơi vào trong tay đối phương, có lẽ đây là bí mật lớn nhất của Bạch Giao.”

“Vậy bí mật mà nương nương biết, có lẽ chính là… ‘nó’.” Sư Thanh Y nhíu mày.

Quỷ Chủ cảm thấy Bạch Giao có manh mối về ‘nó’, mục đích của nàng ta đã rất rõ ràng, chính là đang tìm nó. Nàng ta xem Sư Dạ Nhiên và Sư Khinh Hàn như quân cờ, khiến những người này lặn xuống Nam Hải, có lẽ cũng là muốn tra xét bí mật về nó, nhưng đáng tiếc không có manh mối, về phía Ngư Thiển nàng ta cũng không hỏi được đáp án.

Từ những lời mỗ nương nói với Trạc Xuyên trước khi lâm chung cho thấy, nàng ấy sẽ không nói cho Ngư Thiển biết bí mật, vậy lúc đó Ngư Thiển lắc đầu, không phải là không muốn nói, mà là thực sự không biết.

Vu Mị cũng thế, cho nên ngoại trừ lòng đất nhà họ Sư, nàng ta cũng đến Thần Chi Hải.

Về phần Vũ Lâm Hanh, đặc biệt vì nó mà đến cổ mộ Lạc Nhạn Sơn.

Có thể tưởng tượng trong lời đồn, lực hấp dẫn của nó lớn đến mức nào, cho dù ngay cả hình dáng của nó vẫn khó có thể mô tả được, mây che sương lấp, cũng đã dẫn đến vô số người tranh đoạt. Nhưng trong cổ mộ Lạc Nhạn Sơn cũng không có tung tích của nó, hoặc giả nó quả thật đã xuất hiện nhưng bị người nào đó mang đi.

Từ đầu chí cuối, nó vẫn là thứ mà Quỷ Chủ và Vu Mị đang theo đuổi.

Mà kẻ chủ mưu tạo dựng mộng cảnh chính là hai người áo đen, cũng không biết bọn chúng là ai, càng không biết có liên quan đến Quỷ Chủ và Vu Mị hay không.

Sư Thanh Y có khuynh hướng tin rằng hai người này không liên quan đến Vu Mị, không giống như người cùng một thuyền với nàng ta, hai người áo đen này năng lực đăng phong tạo cực, thậm chí tầm nhìn trên cả Quỷ Chủ, nàng cảm thấy với bản lĩnh và tâm tính của Vu Mị căn bản không xứng cùng phe với bọn họ.

Nhưng Quỷ Chủ thần bí khó lường, lại có một quái vật đắc lực là Khương Cừu, cho nên chuyện này cũng rất khó khẳng định.

Mộng cảnh này, cuối cùng có phải cũng nhằm mục đích tìm ‘nó’ hay không.

Nhưng mộng cảnh là hư cấu, nó không thể nào tồn tại ở trong này mới đúng, mục đích đối phương tạo ra mộng cảnh thì Sư Thanh Y có thể đoán được, đó là nhằm tìm hiểu về bí mật của Thiên Hoàng Tuyên Cổ, tìm phương pháp đi vào Thiên Hoàng Tuyên Cổ.

Nếu là như vậy, lẽ nào bên trong Thiên Hoàng Tuyên Cổ cũng có manh mối của ‘nó’?

Lúc Sư Thanh Y mới vừa quen biết Ngư Thiển, Ngư Thiển bởi vì một viên trân châu của mỗ nương mà tìm đến nàng và Lạc Thần, nói mỗ nương từng nói, trên đời chỉ có Thanh Điểu đáng để tin cậy, đủ thấy sự tín nhiệm của Bạch Giao đối với Thanh Điểu từ trước đến nay.

Mà tiền thân của thần hoàng chính là Thanh Điểu, nhưng mỗ nương nói chính là Thanh Điểu mà không phải thần hoàng, điều này cho thấy trong nhận thức của mỗ nương, mối quan hệ giữa hai tộc đã thành lập từ rất lâu trước đây.

Đây là hai tộc có quan hệ mật thiết.

Nếu Quỷ Chủ cảm thấy nó liên quan đến Bạch Giao, vậy vô cùng có khả năng ở chỗ thần hoàng cũng có manh mối của nó.

Nàng còn nhớ rõ dưới đáy biển Nam Hải, nàng từng nhìn thấy một pho tượng Bạch Giao nâng hai tay lên cao, nhưng lòng bàn tay lại trống rỗng, lúc đó trong lúc vô ý nàng đã kích hoạt một cơ quan, sau đó liền có một ảo ảnh kim vũ khổng lồ chợt lóe, thả một vật gì đó vào tay Bạch Giao.

Trường Sinh nói đó là một lão tổ tông từ rất xa xưa, kim vũ đặc biệt to lớn, số lượng cũng vượt xa hậu nhân hiện tại.

Thần hoàng và Bạch Giao, nếu muốn tìm nơi có thể ngược dòng lịch sử tìm một điểm giao thoa, thì chỉ có nơi mật địa từ xa xưa là Thiên Hoàng Tuyên Cổ, mới có ghi lại những chuyện này.

Sư Thanh Y suy nghĩ đến điểm này, cũng phần nào hiểu được.

Trong Thiên Hoàng Tuyên Cổ có thể thực sự có ‘nó’.

Thảo nào kẻ phía sau màn phải hao hết tâm tư xây dựng mộng cảnh này, nhằm tìm ra bí mật của Thiên Hoàng Tuyên Cổ, hiện tại mộng cảnh thất bại, nhưng ý định muốn đi vào Thiên Hoàng Tuyên Cổ nhất định vẫn còn.

Chỉ là năm đó nàng đưa cô cô vào Thiên Hoàng Tuyên Cổ, tối đa chỉ đi đến một tầng nơi cô cô ngủ say, chưa bao giờ đi vào sâu bên trong.

Nàng cũng không biết làm cách nào để đi vào.

Đó là bí mật lớn nhất trong tộc, cô cô lớn tuổi, lại là Đại Tế Tư đức cao vọng trọng, có lẽ nàng ấy sẽ biết, nhưng nàng ấy đã ngủ say, nên nàng không thể nào biết được.

Thời gian trở lại năm Hồng Vũ thứ bảy, ký ức của Lạc Thần gián đoạn ngay tại thời điểm này, xảy ra biến cố, về sau Lạc Thần hồi tưởng lại, thời gian là vào tháng tám, là lúc thời tiết nóng bức nhất.

Tháng tư năm Hồng Vũ thứ bảy, Ngư Thiển và Trạc Xuyên trở lại Nam Hải, hai tháng sau, tức là vào tháng sáu, Nam Hải đột nhiên bị tổ chức Thanh Đầu Quỷ và Hắc Giao liên thủ tấn công.

Hai tháng trước khi cuộc sống yên ổn của Lạc Thần bị phá vỡ, Bạch Giao cũng đã bị thương nặng, mỗ nương và Trạc Xuyên chết trong trận pháp, lúc đó Ngư Thiển hôn mê, lại không có sơ lân nên không cách nào lên bờ, cũng không có khả năng thông báo cho các nàng biết.

Trước đó chính thức ra tay với các nàng, đối phương đã nhắm vào Ngư Thiển trước.

Nhưng xem xét kỹ thời gian, hẳn là xấp xỉ, giai đoạn trước nhất định đã tính toán vô cùng kín đáo, sau đó mới nhằm vào mỗi người các nàng.

Sư Thanh Y vô thức lạnh cả sống lưng, nàng cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

Vì có được nó, mà bọn họ gần như điên cuồng, điều tra manh mối, tiến hành đấu đá, những ai không phối hợp thì dùng mọi cách dằn vặt.

Nó, đến cùng là thứ gì.

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!