Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 38

Chương 38

 

Tân Kiều đi vào phòng bếp, bóng dáng yểu điệu của Chu Côn Ngọc đứng trước kệ bếp, đang lấy từng loại nguyên liệu ra khỏi túi mua sắm.

Tân Kiều hé môi, rồi lại không biết nên nói như thế nào.

Cảm giác này rất kỳ quái, thứ nhất căn nhà này của Chu Côn Ngọc cô đã đến không biết bao nhiêu lần, nhưng trước kia mỗi lần đến đơn giản chỉ ở phòng khách và nhà vệ sinh cho khác. Hiện tại hai người tách ra, ngược lại giống như mở khóa một khung cảnh mới.

Thứ hai, đây là lần đầu tiên cô và Chu Côn Ngọc đơn độc ở chung sau khi gặp lại.

Chu Côn Ngọc quay đầu nhìn cô.

Tân Kiều một tay đỡ khuông cửa phòng bếp, ngón tay siết chặt, nét mặt cũng rất hờ hững: “Để tôi.”

“Tôi giúp em.”

“Chị biết làm sao?” Giọng điệu nói những lời này có chút chói tai, ám chỉ vị tiểu thư như Chu Côn Ngọc không hiểu những chuyện củi gạo dầu muối này.

Tân Kiều chậm rãi thở ra một hơi, lại cảm thấy bản thân thực sự quá nhỏ mọn.

Rõ ràng đã hạ quyết tâm dám chơi dám chịu, lúc này lại nói lời châm chọc để làm gì.

Hơn nữa rõ ràng là chính cô dẫn Tân Mộc đến phiền Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc gật đầu: “Giúp những việc có thể giúp. Nói cho cùng, tôi sợ em hạ độc tôi.”

Tân Kiều mang dép lê đi vào phòng bếp, nhận lấy túi mua sắm từ trong tay nàng, đồng thời cố ý tránh tiếp xúc ngón tay nàng: “Sẽ không. Không cần thiết.”

Những lời này nghe ra rất bình thản, nhưng chỉ có Tân Kiều tự mình biết, dường như cô đang phân cao thấp.

Chu Côn Ngọc ung dung như vậy, lúc nói đùa lông mày còn khẽ nhướng lên, đánh vỡ hình tượng đoan trang, còn có thể bắt được một chút giảo hoạt giống như lúc trêu đùa cô trước đây.

Cô đang muốn nói với Chu Côn Ngọc, tôi hạ độc chị để làm gì.

Không cần thiết, tôi đã xem chị là một người xa lạ từ lâu rồi.

Chu Côn Ngọc dừng một chút, thấy cô động tác thành tạo sắp xếp nguyên liệu, bỗng hỏi: “Ngày sinh nhật em đến nhà hàng xóm dưới lầu nấu cơm, cũng để cô ấy giúp em sao?”

Lúc này cô đang lột bỏ lớp màng bọc thực phẩm bên ngoài miếng thịt bò, câu nói kia của Chu Côn Ngọc lại quá trầm thấp, Tân Kiều không nghe rõ: “Cái gì?”

“Không có gì.” Chu Côn Ngọc đi ra cửa phòng bếp: “Vậy tôi ra ngoài trò chuyện với Mộc Mộc.”

Tân Kiều không quay đầu lại, trả lời một tiếng: “Ừ.”

Cho đến khi Chu Côn Ngọc mở cửa ra ngoài, cô mới thả lỏng bả vai vô cớ căng chặt vừa rồi, trên chóp mũi thấm chút mồ hôi, có chút nhột, cô xoay nhẹ cần cổ, áo khoác bông đã cởi nên chỉ có thể cọ lên vai áo.

* * *

Thịt bò hầm măng, canh cà chua thịt viên, sau đó làm thêm thịt xào ớt xanh, và bí đỏ thái sợi.

Tân Kiều nấu ăn rất lưu loát, nhà bếp của Chu Côn Ngọc có đầy đủ dụng cụ và gia vị nấu ăn căn bản, có lẽ nàng tăng ca đặc biệt bận rộn, người dọn vệ sinh cũng sẽ đến nơi này nấu cơm cho nàng. Chỉ là không tìm thấy tạp dề nên Tân Kiều cũng lười ra ngoài hỏi.

Cô không muốn nói nhiều với Chu Côn Ngọc.

Cho đến khi xào xong món ăn cuối cùng, cô mới mở cửa phòng bếp đi vào phòng khách.

Chu Côn Ngọc và Tân Mộc ngồi trên sô pha xem video, hai người ngồi rất gần.

Tân Kiều không phải không chú ý đến Tân Mộc đã nhiều ngày tinh thần sa sút, cho đến lúc này khuôn mặt của Tân Mộc mới có ý cười nhợt nhạt.

Tân Lôi qua đời đã mười năm, loại cảm giác này thật ra rất vi diệu. Không thể nói là bi thương che trời lấp đất như lúc đầu, mà chỉ như làn sương nhà nhạt bao phủ xung quanh cô. Bình thường đạm nhạt một chút, nhưng đến ngày giỗ của Tân Lôi sẽ nồng đậm hơn một chút.

Khi vung tay lên, cái gì cũng không có. Nhưng buông tay xuống làn sương ấy sẽ tụ lại xung quanh.

Chu Côn Ngọc rất thông minh, nàng không đề cập đến chuyện cũ của Tân Lôi mà chỉ xem đó như một ngày bình thường.

Khóe môi của nàng kéo ra một độ cong mềm nhẹ, thỉnh thoảng Tân Mộc sẽ lặng lẽ liếc nhìn nàng một cái, rồi lại âm thầm nhích đến gần nàng.

Nàng mới vừa tan ca ở bệnh viện, cho nên mái tóc dài đen óng vẫn chưa xỏa xuống mà được buộc hờ sau đầu. Lúc này ánh đèn chiếu xuống, hình thành một vệt sáng dài. Chiếc áo sơmi trắng của nàng vẫn luôn giống như ánh trăng giữa ban ngày, cả người thoạt nhìn có cảm giác ôn hòa thư thả.

Tân Mộc nghe thấy tiếng bước chân của Tân Kiều, nâng ánh mắt nhìn cô. Tân Kiều nói: “Rửa tay, ăn cơm.”

Dường như sợ phá vỡ thời khắc yên tĩnh này, nên ngữ điệu cũng thả nhẹ.

Tân Mộc đứng lên: “Được. Rửa tay xong em bưng thức ăn giúp chị.”

Chu Côn Ngọc: “Vậy để tôi đi bới cơm.”

Ba người này thức ăn ra bàn.

Tân Mộc: “Chị Côn Ngọc, chị nếm thử đi, tay nghề của chị em không tệ đâu.”

Ngữ khí của Tân Kiều có phần cứng nhắc: “Không tốt lắm, chẳng qua là làm nhiều thành quen mà thôi.”

Chu Côn Ngọc cong khóe môi, gắp một miếng cà chua.

“Chị Côn Ngọc, chị ăn thịt viên đi, chị em làm thịt viên là ngon nhất.”

Chu Côn Ngọc trả lời một tiếng. Nàng và Tân Mộc ngồi cạnh nhau, Tân Kiều ngồi đối diện hai người, cô bưng chén, vẫn không nhìn vào mặt Chu Côn Ngọc, ánh mắt dừng trên cổ tay mảnh khảnh của  nàng, ngay cả hình dạng xương cẳng tay cũng rất thanh mảnh.

“Ăn đi.” Tân Kiều nói: “Không hạ độc. Chị gầy đi.”

Ba câu này mỗi câu một ý. Lời vừa ra khỏi miệng trên bàn cơm yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Xong đời.

Tân Kiều nghĩ, vừa rồi cô có chút thất thần, sao lại thốt ra những lời này?

Cũng không biết trải qua bao lâu, Tân Mộc mới cẩn trọng hỏi: “Hạ độc cái gì?”

Tân Kiều siết chặt đôi đũa trong tay. Chu Côn Ngọc cười nói: “Vừa rồi chị nói đùa với chị em, sợ cô ấy hạ độc chị.”

“Vì sao chị ấy phải hạ độc chị?”

Chu Côn Ngọc chợt dừng lại, thật ra Tân Kiều không quá khẩn trương, bởi vì với EQ của Chu Côn Ngọc, ứng phó vấn đề này rất dễ dàng.

Nhưng Chu Côn Ngọc lại nói: “Em hỏi cô ấy đi.”

Câu này vi diệu vô cùng.

Rõ ràng trên bàn cơm chỉ có ba người các cô, Chu Côn Ngọc xem như quen thuộc với Tân Kiều nhưng tất cả lời nói của nàng đều là nói với Tân Mộc, Tân Kiều ngồi đối diện nàng, lại biến thành một đại từ nhân xưng ở ngôi thứ ba trong lời nói của nàng.

Tân Mộc nhìn qua.

Tân Kiều yên lặng hé môi, cuối cùng nói: “Chị đố kị.”

Đố kị sự bình thản của nàng. Đố kị nàng có thể làm như không có việc gì.

Nhưng Tân Mộc lại hỏi: “Đố kị chị ấy xinh đẹp hơn chị sao?”

Tân Kiều: “…”

Cô không nói nữa, chỉ cúi đầu ăn cơm.

Chu Côn Ngọc gắp một viên thịt thả vào bát cơm trắng, nước dùng từ viên thịt thấm vào hạt cơm, nàng ưu nhã kẹp viên thịt thành hai nửa, rồi gắp một nửa cho vào miệng.

Tân Mộc liếc mắt nhìn Tân Kiều.

Tân Kiều tiếp tục vùi đầu ăn cơm, cũng không hỏi người ta một câu ‘hương vị thế nào?’.

Chuyện này… sao lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

Đầu tiên, chị cô vừa nhìn đã nhận ra xe của Chu Côn Ngọc. Được rồi việc này có thể nói là do chị cô đã từng nhìn thấy ở bệnh viện.

Thứ hai, vừa rồi cô lặng lẽ quan sát, sợi dây buộc tóc của Chu Côn Ngọc không cùng loại với loại chị cô thường dùng, hiển nhiên sợi dây buộc tóc rơi vào kẹt sô pha cũng không phải chỉ có một mình chị cô dùng, nhưng việc này lại có phần trùng hợp, đúng không?

Rồi lại đến ba chữ ‘chị gầy đi’, lại càng kỳ lạ. Chu Côn Ngọc so với khoảng thời gian cô nằm viện đã gầy đi sao? Cô không nhìn ra a. Hơn nữa chị cô nói một cách chắc chắn như vậy, dường như rất hiểu rõ Chu Côn Ngọc béo gầy thế nào.

Tân Mộc gắp một miếng măng cho mình, nhìn chị cô rồi lại nhìn Chu Côn Ngọc.

Chuyện này là không thể nào.

Hai người như vậy, mặc kệ nghĩ như thế nào cũng không khả năng a.

Hơn nữa hai người này nhìn có vẻ thực sự không hề thân thiết, hai người cũng không nói chuyện với đối phương mà chỉ nói chuyện với Tân Mộc.

Tân Mộc nuốt miếng măng, bữa cơm này ăn đến mức em ấy cảm thấy khó tiêu.

Vì vậy Tân Mộc thay đổi đường nhìn, buông tha việc quan sát hai người lớn mà chuyển sang nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi môi khẽ động, tuyên bố: “Tuyết rơi!”

Chu Côn Ngọc và Tân Kiều cũng nâng mắt nhìn theo.

Căn hộ này tầm nhìn rất tốt, kính thủy tinh ngắm cảnh diện tích lớn, tuyết trắng rơi xuống, tạo nên một bức tranh bình an tĩnh hảo.

Tân Kiều dừng đũa.

Ánh mắt của Chu Côn Ngọc nhìn đến, không biết vì sao, dường như nàng hiểu được cô đang suy nghĩ gì.

Thật ra về việc Tân Kiều đang suy nghĩ cái gì, Chu Côn Ngọc biết rồi lại không biết. Chu Côn Ngọc biết đến một phần là Tân Kiều nhớ đến trận tuyết đầu mùa hôm ấy, cô ngồi trên ghế dài, còn nàng đứng trước cửa câu lạc bộ, hai người cách một con đường, lẳng lặng nhìn nhau giữa trận tuyết đầu mùa.

Một phần Chu Côn Ngọc không biết là Tân Kiều còn nghĩ đến cuộc đối thoại với Tân Lôi năm đó. Hôm đó cũng là ngày tuyết đầu mùa rơi xuống, Tân Lôi nói với cô: “Sau này A Kiều của chúng ta có người mình thích, phải dẫn đến cho ba gặp.”

Phiền muốn chết.

Cô quả thật đã nghĩ đến, nên giới thiệu Chu Côn Ngọc với ba cô như thế nào.

Cô nghĩ như vậy, lúc đặt chén cơm xuống bàn động tác có phần nặng nề một chút.

Tân Mộc thu hồi ánh mắt nhìn về phía cô, cô chỉ nói: “Ăn xong rồi, để chị dọn dẹp.”

Chu Côn Ngọc cũng đứng lên: “Tôi giúp em.”

“Không cần.” Tân Kiều trực tiếp rút cái chén ra khỏi tay nàng.

Cô quả thật không muốn đối mặt với Chu Côn Ngọc.

Rõ ràng không gặp mà là tốt rồi, vừa gặp mặt liền không thể khống chế tâm tư hỗn loạn của bản thân.

Ví dụ như cô thậm chí ngay cả hai từ ‘yêu thích’ cũng chưa từng nói ra miệng.

Tuyết không nghe thấy, gió không nghe thấy. Ánh trăng trên bầu trời không nghe thấy, những vì sao lấp lánh cũng không nghe thấy.

Vậy loại tâm tình này cứ thế mục nát trong căn chung cư cũ, chôn mục nát trong lòng cô.

Không hề hé lộ, cho đến một ngày cô vùi lấp nó xuống đáy mộ, nó chỉ được tuyên cáo trong lòng cô, trở thành một bí mật thầm kín.

Cô thu dọn chén đĩa, rồi bỗng nhiên nâng ánh mắt nhìn Chu Côn Ngọc một cái.

Hàng mi dài của Chu Côn Ngọc rũ xuống, chốc lát lại vung lên, nghênh đón ánh mắt của cô.

Cô chỉ đang suy nghĩ: “Chu Côn Ngọc thực sự rất nhẫn tâm.”

Chu Côn Ngọc thậm chí ngay cả hai từ ‘yêu thích’ cũng không để cô nói ra miệng.

Cô thu dọn chén đĩa, sau đó đi thẳng vào phòng bếp mà không hề quay đầu lại.

* * *

Tân Kiều rửa chén xong trở lại phòng khách, nhìn thấy Chu Côn Ngọc và Tân Mộc đang tiếp tục xem video.

Ánh mắt của cô dừng lại trên khóe môi cong cong của Tân Mộc, nơi đó là ý cười nhẹ nhàng hiếm có.

Nghe thấy tiếng bước chân của cô, Tân Mộc ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt có chút khẩn trương.

Em ấy sợ cô thúc giục em ấy về nhà.

Chu Côn Ngọc nói với Tân Mộc: “Buổi chiều ở đây xem video sao?”

Khóe môi Tân Mộc mềm nhẹ cong lên, đầu tiên là quay đầu nhìn về phía Tân Kiều.

Tân Kiều không nhiều lời, ngồi xuống đầu kia của sô pha, cô khẽ cúi đầu, ánh mắt buông xuống nhìn hai tay đặt trên đùi của mình.

Ý của cô là đồng ý ở lại. Dĩ nhiên, là vì Tân Mộc.

Một giọng nói dịu dàng vang lên: “Có muốn tìm một quyển sách cho em đọc hay không?”

Tân Kiều chăm chú nhìn móng tay của mình, phát hiện những lời này của Chu Côn Ngọc là đang hỏi cô.

Cô chăm chú nhìn ánh đèn hình thành một đốm sáng nho nhỏ trên móng tay: “Không cần.”

Dù sao thì cũng không thể yên lòng.

Chu Côn Ngọc không nói thêm gì, nàng cúi đầu tiếp tục xem video với Tân Mộc.

Âm lượng điều chỉnh tương đối thấp, thật ra Tân Kiều cũng nghe không rõ hai người kia đang xem cái gì. Chỉ nghe thấy Chu Côn Ngọc thỉnh thoảng cười khẽ, nhẹ nhàng như những cánh hoa lệ trắng noãn giữa mùa xuân, nhẹ nhàng rơi trên vai người đi đường.

Tân Kiều rốt cuộc bình tĩnh lại.

Đối mặt cuộc sống, cô có chút giống động vật hoang dã, hơn nữa còn là loại biết săn bắt. Không tụ tập thành đàn, cả người luôn căng thẳng, vì đề phòng cuộc sống lại cho bản thân một vết thương thảm khốc, cô luôn sẵn sàng chồm lên cắt đứt yết hầu của cuộc sống bất cứ lúc nào.

Chỉ là lúc này, bầu không khí ấm áp, tiếng cười mềm nhẹ, cô đã bị mềm hóa.

Dần dần, mí mắt bắt đầu đánh nhau.

Tân Mộc xem video chốc lát, nhỏ giọng nói: “Chị em ngủ rồi.”

Chu Côn Ngọc nhìn lại.

Nét mặt của Tân Kiều lúc ngủ và lúc tỉnh dậy rất khác nhau. Quật cường biến mất, sắc lạnh biến mất, cả khuôn mặt trở nên nhu hòa, làm cho người ta nhớ đến việc cô chẳng qua chỉ mới hai mươi bảy tuổi, khuôn mặt vẫn còn quá tươi trả chưa lưu lại vết tích của thời gian.

Cô ngửi vào giống như một quả chanh, nhưng lúc này thoạt nhìn lại giống như một quả đào vẫn chưa chính hoàn toàn.

Nếu lớn lên trong một gia đình hạnh phúc viên mãn, đến tuổi này vẫn còn có ba mẹ che chở, có lẽ cô sẽ chưa từng trải qua biến cố lớn trong cuộc sống.

Chu Côn Ngọc điều chỉnh âm lượng video thấp xuống một nấc, nhẹ giọng nói: “Chị đi lấy chăn cho chị của em.”

Nàng chậm rãi đi vào phòng ngủ, sau đó trở ra, mang chăn nhẹ nhàng khoác lên người Tân Kiều.

Mí mắt của Tân Kiều khẽ cử động, nhưng không tỉnh.

Chu Côn Ngọc ngồi trở lại bên cạnh Tân Mộc: “Em mệt không?”

Tân Mộc dụi mắt: “Có một chút.”

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn còn rơi, bên trong nhà lại rất ấm áp.

“Có muốn lên giường ngủ một chút không?”

“Không cần.” Tân Mộc ngáp một cái.

Chu Côn Ngọc cười khẽ: “Vậy em tựa vào vai chị, chợp mắt một chút.”

Tân Mộc do dự.

Vừa rồi Chu Côn Ngọc lấy hai chiếc chăn, một chiếc khoác lên người Tân Mộc, kéo nhẹ vai em ấy, để em ấy tựa vào cánh tay nàng.

“Không cần đâu, cánh tay chị sẽ mỏi.”

” Sẽ không.” Chu Côn Ngọc cười nói: “Chị là bác sĩ ngoại khoa, định lực rất mạnh.”

Tân Mộc lúc này mới cẩn thận khép hờ đôi mắt.

Sao lại có một đứa trẻ quá mức hiểu chuyện như thế, ngay cả việc bản thân mệt mỏi cũng sợ quấy rầy đến người khác.

Chu Côn Ngọc nhẹ giọng khuyên Tân Mộc: “Ngủ đi.”

Tân Mộc khép hờ đôi mắt, hỏi: “Vậy còn chị?”

“Chị tiếp tục xem kịch.”

Mùi hương thoang thoảng trên người Chu Côn Ngọc, âm thanh phát ra từ video trở thành loại âm thanh thôi miên, Tân Mộc nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Chu Côn Ngọc lại xem video thêm chốc lát rồi ấn tạm dừng, buông máy tính bảng.

Tân Mộc tựa vào vai nàng nặng nề ngủ thiếp đi, cách đó không xa Tân Kiều cũng đã ngủ, đầu gối lên sô pha, vài sợi tóc mai rũ xuống.

Mà ngoài cửa sổ là tuyết rơi, mọi thứ yên tĩnh như thế.

Từ lúc biết chuyện cũ của Chu Thừa Hiên, Chu Côn Ngọc đã lâu không ngủ một giấc ngon. Cho nên nàng mới có thể sinh ra chấn động khi nghe Tân Kiều nói ‘không thẹn với lương tâm, hàng đêm an giấc’.

Nhưng lúc này, nàng có một chút buồn ngủ.

Cuối cùng, nàng cũng chậm rãi nhắm mắt lại.

Đến lúc mở mắt ra, sắc trời đã tối.

Chu Côn Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết vẫn không ngừng. Tân Mộc vẫn nặng nề tựa vào vai nàng ngủ, mà trên chiếc sô pha bên cạnh đã không còn nhìn thấy Tân Kiều nữa.

Chu Côn Ngọc nhìn xung quanh, phát hiện Tân Kiều một mình đứng ở ban công, chỉ để lại một bóng lưng.

Nàng nhẹ nhàng đỡ Tân Mộc tựa vào sô pha, rồi kéo chăn đắp cho Tân Mộc.

Sau đó nàng mở cửa đi ra ban công.

Bên ngoài tuyết đã phủ một lớp dày.

Tân Kiều hiển nhiên nghe thấy tiếng bước chân của nàng, nhưng cô cũng không quay đầu lại, mà cứ thế đứng nhìn gió tuyết, nhìn thế giới bên ngoài.

Giữa hai ngón tay kẹp một điếu thuốc, nhưng không đốt lên, mà chỉ kẹp như thế. Chu Côn Ngọc nhớ đến tuần trước lúc nàng dẫn Tân Mộc đến trước mặt Tân Kiều, Tân Kiều cũng nhanh chóng dập điếu thuốc, có lẽ là nhớ rằng sức khỏe của Tân Mộc không tốt nên không muốn hút thuốc trước mặt em ấy.

Chu Côn Ngọc đứng phía sau Tân Kiều, nhẹ giọng hỏi: “Không lạnh sao?”

Tân Kiều lúc này quay đầu lại nhìn nàng: “Chị còn mặc ít hơn tôi.”

Rất nhanh cô lại quay đầu đi, dùng bóng lưng đối diện với nàng.

“Tân Kiều.”

Tân Kiều không trả lời.

“Em cần một cái ôm sao?”

Ngón tay kẹp điếu thuốc bỗng siết lại thành quyền.

“Mộc Mộc cần một cái ôm, như vậy còn em?” Chu Côn Ngọc tiếp tục hỏi: “Em cần một cái ôm không?”

Thật ra ngày giỗ Tân Lôi gặp mặt, từ xa xa Chu Côn Ngọc nhìn thấy Tân Kiều một mình trốn ở dưới tàng cây hút thuốc thì cũng đã sinh ra xung động như vậy.

Nhưng thứ nhất, quan hệ của hai người hiện tại đã đi đến bước này, hơn nữa còn có mặt Tân Mộc, tóm lại là không tiện. Thứ hai, Chu Côn Ngọc nhiều lần chất vấn bản thân, vì sao nàng muốn làm như vậy?

Vì vậy nàng không nhắc đến là vì nhìn xem một tuần trôi qua, tâm tình của Tân Kiều có tốt hơn hay không.

Nhưng nàng phát hiện, không có.

Tâm tình của Tân Kiều không tốt lên.

Lúc nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Tân Kiều, nàng sẽ cảm thấy cô đã tốt hơn một chút. Nhưng thứ khó ngụy trang nhất không phải nét mặt, mà là bóng lưng.

Một câu ‘không cần’ cứng nhắc của Tân Kiều còn chưa kịp nói ra, thì Chu Côn Ngọc đã nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Ôm lấy gió, ôm lấy tuyết, ôm lấy từng đợt hương thơm trong không khí.

Cả người Tân Kiều đều cứng đờ: “Chị làm gì vậy?”

Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, trên người cô vẫn còn dính mùi khói dầu do vừa rồi nấu ăn không đeo tạp dề, rõ ràng là hai người tương phản như thế.

Thật ra không chỉ mình cô đang tự hỏi.

Trong lòng Chu Côn Ngọc cũng không ngừng tự hỏi bản thân, đến cùng nàng đang làm gì?

Sau khi phản ứng kịp, Tân Kiều bắt đầu giãy khỏi cái ôm của nàng.

Chu Côn Ngọc xưa nay là một người dịu dàng, nhưng này trên tay nàng tăng thêm sức lực, hoặc là bị ảnh hưởng bởi tính cách quật cường của Tân Kiều, nàng cứ thể từ phía sau ôm chặt lấy Tân Kiều không buông tay.

Tân Kiều không nhìn thấy nét mặt của nàng, đồng thời cũng thấy may mắn vì nàng cũng không nhìn thấy nét mặt của cô.

Thật ra Tân Kiều rất sợ.

Giống như một đứa trẻ té ngã trên đường, lúc không ai đến quan tâm, đứa trẻ ấy sẽ không khóc, nhưng một khi có người đến quan tâm, tất cả khổ sở và uất ức sẽ thoáng chốc dâng trảo nơi khóe mắt.

Nhưng cô không muốn khóc, mà ngay cả lúc Tân Lôi mới vừa qua đời cô cũng không khóc.

Tân Kiều ở trong ngực Chu Côn Ngọc dần trở nên cứng nhắc, rồi lại mềm mại hơn so với sự cứng nhắc trước đó, hai tay dần dần buông xuống phía dưới, đã mất đi sức lực để đẩy Chu Côn Ngọc ra.

Đến cùng cô vẫn mềm yếu. Tựa như Tân Mộc nhịn không được mà đi tìm Chu Côn Ngọc cầu một cái ôm, cô cũng có sự mềm yếu của bản thân.

Cô cắn chặt môi dưới, trong lòng nói thầm, Tân Kiều, tôi cho cô thời gian mười giây.

Qua mười giây, cô phải lập tức thoát khỏi cái ôm này cho tôi.

Mười. Hoa tuyết rơi lả tả.

Chín. Thế giới là một mảnh tĩnh lặng.

Tám. Lạnh lẽo thấm vào đầu vai.

Bảy. Phía sau là cảm giác ấm áp.

Tân Kiều lặng lẽ thở ra một hơi, đôi mắt khép hờ, tiếp tục đếm trong lòng, sáu, năm, bốn…

Cho đến ba giây cuối cùng, ba, hai, một…

Hàng mi dài của Tân Kiều rung động, cô mở mắt ra.

Bỗng nhiên, ‘tách’ một tiếng.

Tựa như ma pháp, tựa như kỳ tích, đèn đường của khu dân cư đồng thời bật sáng, phát ra ánh sáng trắng như tuyết.

Lý trí của Tân Kiều trở lại, cô biết đây là đã đến giờ bật đèn đường mặc định hàng ngày.

Cẩn thận phân tích thì một chút cũng không lãng mạn, đơn giản là máy vi tính, công tắc, các loại thiết lập của hệ thống đèn mà thôi.

Nhưng.

Nhưng lúc trước mắt là một mảnh tuyết trắng, từng đóa hoa tuyết thuần khiết rơi xuống, tụ cùng một chỗ, lúc chăm chú nhìn vào nó thậm chí cảm thấy nó phiếm ra ánh sáng màu lam, rất lạnh lẽo, dường như muốn cắt qua mí mắt.

Lúc này ánh đèn ấm áp bỗng nhiên chiếu đến, là màu vàng của mật ong, là màu của đường bị nấu chảy, là màu của ánh nắng buổi chiều hè.

Vì sao ở cùng Chu Côn Ngọc, luôn luôn trùng hợp như vậy.

Tân Kiều giãy khỏi vòng tay của Chu Côn Ngọc, chạy vào phòng khách.

“Tân Kiều.”

Cuối cùng cô vẫn quay đầu lại.

Chu Côn Ngọc tựa lưng vào vị trí vừa rồi cô đã đứng, không hề sợ bị tuyết thấm ướt áo sơmi, nàng nhìn cô hỏi: “Làm bạn bè có được không?”

Tân Kiều cúi đầu, khẽ cong khóe môi rồi bật cười thành tiếng.

Cô đến trước mặt Chu Côn Ngọc, nâng ánh mắt, ý cười trên khóe môi vẫn còn đó, chỉ là ánh mắt lại lạnh lẽo giống như phủ đầy tuyết.

Sau đó chút ý cười kia mới dần dần rút đi, dần dần tan biến, trả lại nét mặt thường ngày của cô.

Cô mặt không biểu cảm, hỏi: “Chơi rất vui sao?”

Xuống địa ngục đi mà bình tĩnh đi.

Xuống địa ngục đi mà làm như không có việc gì đi.

Xuống địa ngục đi làm bạn bè đi.

Tân Kiều xoay người muốn trở lại phòng khách, nhưng lúc mở cửa cô quay đầu nhìn lại: “Chu Côn Ngọc, nhìn tôi.”

Hàng mi của Chu Côn Ngọc vốn dĩ rũ xuống, nhìn tuyết nhẹ nhàng rơi vào ban công.

Lúc này nàng nhìn vào ánh mắt của Tân Kiều.

Tân Kiều muốn Chu Côn Ngọc nhìn cô, chẳng qua là muốn nói thật rõ ràng.

Cô không bao giờ muốn che giấu nữa, không muốn mập mờ, không muốn hỗn độn.

Cô nhấn mạnh mỗi chữ mỗi câu nói cho Chu Côn Ngọc nghe: “Ngại quá, tôi không làm bạn bè với người mình từng thích.”

Nói xong cô liền mở cửa bước vào phòng.

Không ngờ Tân Mộc đã tỉnh.

Tân Mộc nhìn cô mở cửa bước vào, ánh mắt va chạm vào nhau, Tân Kiều vô thức né tránh, nghĩ lại vừa rồi cô đã nói rõ ràng với Chu Côn Ngọc, vì sao ở trước mặt Tân Mộc lại giống như chột dạ, vì vậy cô lại chuyển mắt nhìn thẳng vào Tân Mộc.

Tân Mộc thử thăm dò: “Chị Côn Ngọc đang ở bên ngoài?”

“Phải.”

“Hai người…”

Lúc này Chu Côn Ngọc cũng mở cửa bước vào, Tân Mộc lại nhìn nàng: “Chị Côn Ngọc, chị, hai người, cùng nhau ở bên ngoài a.”

Chu Côn Ngọc dịu dàng mỉm cười: “Phải, tuyết rơi rất đẹp.”

Tân Kiều nhếch khóe môi, thầm nghĩ: Chu Côn Ngọc chính là người như vậy.

Nàng không nói đến việc ôm ấp, chỉ nói tuyết rơi rất đẹp. Tựa như trước đó nàng thậm chí không cho phép bản than nói ra một từ ‘thích’, mà chuyển sang muốn làm bạn bè.

Làm bạn bè chó má gì.

Tân Kiều gọi Tân Mộc: “Tỉnh rồi thì chuẩn bị về thôi.”

Tân Mộc xoa nhẹ đôi mắt, đứng lên quải cặp sách của mình, do dự chốc lát lại đi đến trước mặt Chu Côn Ngọc. Lúc này đây, em ấy dùng giọng nói mà chỉ bản thân và Chu Côn Ngọc mới có thể nghe thấy, nói: “Cảm ơn.”

Chu Côn Ngọc chưa nói gì, mà chỉ nâng tay vỗ nhẹ lên vai Tân Mộc.

Tân Kiều đã ra đến trước cửa, bắt đầu đổi giày: “Đi thôi.”

Tân Mộc đi theo, còn không quên tạm biệt Chu Côn Ngọc.

Bởi vì ngày tuyết đường trơn, sắc trời đã tối, Tân Kiều sợ Tân Mộc té ngã nên không đi xe bus mà dẫn em ấy đi đón xe taxi.

Xe lái về nhà, chỉ có tiết mục radio với chủ đề tết âm lịch sắp tới.

Tân Kiều trầm thấp mở miệng: “Bình thường đừng đến làm phiền người ta, em hiểu không?”

“Vâng, em hiểu.”

Tân Mộc cũng không phải người không hiểu chuyện.

Tuy rằng em ấy rất muốn hỏi chuyện dây buộc tóc, rồi ‘hạ độc’, ‘chị gầy đi’ là chuyện như thế nào, nhưng nếu như Tân Kiều đã nói như vậy, có lẽ chỉ là em ấy đã suy nghĩ nhiều, đúng không?

Tân Kiều cự tuyệt khiến Chu Côn Ngọc có một chút bất ngờ.

Thật ra lúc nói ra câu ‘làm bạn bè’, đã là sự nhượng bộ lớn nhất của Chu Côn Ngọc đối với bản thân.

Lúc trước, hai người giằng co, cùng nhau chơi một trò chơi, đồng nghĩa một chút thật lòng cũng không được phép có. Nhưng ‘bạn bè’, bạn bè thì khác, điều này đồng nghĩa nàng sẽ dùng tình cảm chân chính, nhưng chẳng qua vẫn muốn bảo vệ tốt ranh giới gọi là ‘động tâm’.

Chu Côn Ngọc kinh ngạc ở chỗ: Nếu không thể nào ở bên nhau, làm bạn bè thì có gì không tốt?

Sau khi chị em Tân Kiều rời đi, nàng ngồi trên sô pha, bắt đầu pha trà.

Nàng phát hiện hình thức tư duy của bản thân dường như đã quen lối thỏa hiệp.

Thích chơi đàn dương cầm, nhưng không thể làm chuyên nghiệp, nếu vậy thì xem như một loại sở thích cũng không tệ.

Muốn đến gần người nào đó, nhưng không thể thích, như vậy thì làm bạn bè cũng không tệ.

Người như các nàng, dường như đã quen như vậy rồi, không thể vượt qua giới hạn của bản thân, dùng rất nhiều thứ mơ hồ không rõ để khiến cuộc sống trở thành một màn sương xám.

Chỉ có Tân Kiều.

Mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng kia, nói với nàng một cách chắc chắn: “Ngại quá, tôi không làm bạn với người mình đã từng thích.”

Chu Côn Ngọc rất khó hình dung cảm giác của bản thân lúc nghe thấy câu nói ấy.

Một chén trà nhỏ đã uống xong, hơi nóng lan tỏa đến nơi nào đó vừa rồi bị một câu nói làm chấn động, nàng cảm thấy trong lòng có chút xúc động không hiểu được, dường như có thứ gì đó đang chậm rãi dao động!

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!