Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 578

Chương 578: Vẫn Trận

 

Trạc Xuyên lúc này càng bình tĩnh, đau đớn trong lòng Sư Thanh Y càng sâu sắc.

Lúc thức tỉnh rốt cục phải trải qua giãy dụa lớn cỡ nào mới có thể bình tĩnh đến mức này. Sư Thanh Y đã không cách nào tưởng tượng. Rõ ràng đã dự đoán được, nhưng lúc điều này thực sự xảy đến, nàng vẫn không nén được phát run.

Nàng đã như thế, vậy Ngư Thiển phải đối mặt như thế nào.

Trạc Xuyên nhìn bả vai Sư Thanh Y run rẩy, rồi lại liếc mắt nhìn Lạc Thần, giọng nói ôn hòa: “Hai người các ngươi không cần khó khổ sở. Ta là người đã chết, lại có thể gặp lại các ngươi một lần nữa, đối với ta đây là chuyện rất đáng vui mừng.”

Nàng thực sự nhìn rất thoáng, quá thấu đáo, nàng lại nói: “Đây xem như một chút thời gian ta trộm được, ta rất trân trọng. Trong khoảng thời gian hữu hạn này, ta hy vọng hai người các ngươi có thể cùng ta trò chuyện, hiểu rõ tiếc nuối của ta, đồng thời cũng xem ta là một người sống. Đừng đau lòng, chỉ có niềm vui bạn bè tụ họp, được không?”

Trạc Xuyên đã nói như vậy rồi, Sư Thanh Y làm sao đành lòng không đồng ý, cho dù trong lòng khó chịu, nhưng ngoài mặt cũng muốn phối hợp với Trạc Xuyên, giải quyết xong tâm nguyện của nàng ấy.

Sư Thanh Y kéo khóe môi mỉm cười, giấu đi tiếng nghẹn ngào sắp bật ra, nhẹ giọng nói: “Dĩ nhiên.”

Ánh mắt Lạc Thần sâu thẳm, yên tĩnh dừng trên người Trạc Xuyên, sau đó gật đầu: “Được.”

Cũng cười cũng cười: “Vậy hiện nay có thể nói cho ta biết, hiện tại là năm nào không?”

Sư Thanh Y tận lực duy trì vẻ thả lỏng trước mặt Trạc Xuyên, tiện tay châm thêm trà cho nàng ấy, đồng thời cũng châm một chén cho bản thân và Lạc Thần, dường như đang nói chuyện phiếm: “Năm đó lúc chúng ta cùng nhau trở lại Hoàng Đô, chính là năm Hồng Vũ thứ sáu. Mà hôm nay đã… đã cách khi đó hơn sáu trăm năm… đến thời hiện đại rồi.”

Chỉ là giọng nói vẫn có phần run rẩy.

“Thì ra, đã qua hơn sáu trăm năm rồi sao.” Nét mặt của Trạc Xuyên có phần hoảng hốt: “Đã lâu như vậy rồi.”

Sư Thanh Y và Lạc Thần đều yên lặng.

“Hiện đại là niên hiệu mới sao?” Trạc Xuyên lại hỏi.

“Không phải, sớm đã không dùng niên hiệu nữa rồi.” Sư Thanh Y nhìn thấy Trạc Xuyên hiếu kỳ, thật ra rất muốn cho nàng ấy nhìn sự biến thiên của thế giới bên ngoài, nhưng vừa nghĩ đến Trạc Xuyên một khi rời khỏi mộng cảnh, sẽ lập tức biến thành một cổ thi thể lạnh lẽo, trái tim nàng liền run rẩy.

“Hai chữ hiện đại viết như thế nào?” Trạc Xuyên chỉ có thể nghe được phát âm, không biết rốt cục là hai chữ nào cho nên mới hiếu kỳ hỏi tiếp.

Sư Thanh Y dính một ít nước trà lên đầu ngón tay, viết hai chữ giản thể lên mặt bàn, rồi lại ghi chú hai chữ phồn thể ở bên cạnh, nói: “Hiện tại đều sử dụng chữ giản thể là chính, rất nhiều chữ có sự khác biệt rất lớn giữa hai thể này, nhưng một số chữ giản và phồn không có khác biệt gì rõ ràng.”

Trạc Xuyên nói: “Chữ Ngư viết thanh giản thế sẽ như thế nào?”

Sư Thanh Y nghe nàng mở miệng hỏi Ngư Thiển, tâm tâm niệm niệm đều là Ngư, mà ngay cả biến hóa giữa giản thể phồn thể chữ đầu tiên nàng ấy muốn biết cũng là Ngư, nàng càng đau lòng, lại viết cho Trạc Xuyên xem: “Chữ này cũng không có khác biệt, chẳng qua là bốn dấu chấm ở bên dưới biến thành một nét ngang.”

Trạc Xuyên nhìn kỹ, nói: “Vẫn là cách viết trước đây tốt hơn, bên dưới có bốn dấu chấm, đại biểu cho nước.”

Nàng có chút thẫn thờ: “Trước kia ta dạy Ngư viết tên của nàng, nàng nói chữ viết trên bờ rất thú vị. Dưới họ của nàng có nước, phía trên là nàng, phía dưới là ta.”

Sư Thanh Y cảm xúc phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.

Cũng may Trạc Xuyên chỉ cảm thán một chút, cũng không biểu hiện vô cùng thương cảm, nàng nói: “Ngư nói với các ngươi, cửa tủ, thần kinh toạ, tần suất, concert, cũng đều là cách nói của hiện đại?”

Để có thể khiến Trạc Xuyên càng thêm hiểu biết, Sư Thanh Y đặc biệt dùng cổ ngữ liên hệ với cách nói hiện đại để giải thích, nàng gật đầu: “Đúng vậy, ngôn ngữ hiện đại đã không giống với trước kia.”

“Đạ tạ Sư Sư.” Trạc Xuyên cười nói: “Ta cũng đoán được đó là cách nói của hiện đại, dù sao tá nghe thực sự không hiểu ra sao, năm tháng lâu dài, không ít cách nói đã trở nên xa lạ như vậy. Ta phải suy nghĩ rất lâu mới dám xác định, nhưng ta không nghĩ tới đã qua sáu trăm năm.”

Suy đoán của nàng vừa lý trí vừa có trật tự, Sư Thanh Y lúc này lại chỉ cảm thấy loại lý trí này làm cho người ta đau lòng.

Sự dịu dàng của Trạc Xuyên, vượt qua sự bình tĩnh của nàng ấy.

Sinh tiền Trạc Xuyên đã như vậy, dĩ nhiên dễ làm cho người ta có cảm giác muốn dựa vào, nhưng nàng rời đi, rồi vẫn cứ như thế, sẽ chỉ làm nhân tâm đau đớn không nguôi. Cũng may hiện tại Ngư Thiển không ở đây, bằng không nhìn thấy dáng vẻ của Trạc Xuyên kiên cường như vậy, chỉ sợ Ngư Thiển sẽ lập tức sụp đổ.

“Nhiều năm như vậy rồi.” Ý cười của Trạc Xuyên nhanh chóng phai nhạt, có chút hoảng hốt nói: “Ngư rốt cục vượt qua như thế nào, nàng… sống có tốt không?”

Ánh mắt Sư Thanh Y trở nên buồn bã.

“Xin hãy nói cho ta biết chân tướng.” Trạc Xuyên nói: “Trước khi ta đi, ta muốn hiểu rõ tình huống của Ngư. Ta lo lắng cho nàng.”

Lạc Thần nói đúng sự thật: “Hơn sáu trăm năm qua, Ngư Thiển không hề đi đâu cả, nàng vẫn bị nhốt ở phía Nam Thần Chi Hải. Ta và Thanh Y cũng là đầu năm nay mới có thể gặp lại nàng ở đó.”

“Nàng giao sơ lân cho ta, nên không cách nào… có chân nữa.” Trạc Xuyên lẩm bẩm nói: “Chỉ là Nam Hải nói liền với hệ thủy sinh bên ngoài, ta cho rằng nàng sẽ dọc theo dòng nước đi ra ngoài, không ngờ mấy năm nay qua nàng chưa từng rời khỏi đó.”

“Nàng biết ngươi đang ở Thần Chi Hải, bên ngoài đối với nàng đã không có sức hấp dẫn đối với nàng nữa.” Lạc Thần nói: “Nàng không cách nào lên bờ, không tìm được ngươi, nên chỉ có thể ở dưới đáy biển trông chừng rương tróc yêu của ngươi, năm lại một năm.”

“Là ta có lỗi với nàng, khiến nàng chờ ta nhiều năm.” Trạc Xuyên nghe nói Ngư Thiển nhiều năm cô độc trông chừng rương tróc yêu của nàng, giống như tộc nhân Bạch Giao vẫn si vọng cạnh thi thê của bạn đời, lúc này rốt cục khó nén thống khổ mà nghẹn ngào thành tiếng.

“Năm đó rốt cục các ngươi đã gặp phải chuyện gì?” Sư Thanh Y cũng chua xót không ngớt: “Vì sao sẽ biến thành nhue vậy? Rõ ràng tháng tư năm Hồng Vũ thứ bảy các ngươi rời khỏi Mặc Nghiễn Trai thì vẫn còn rất tốt. Việc này, Ngư Thiển cũng không chịu nói, bình thường nàng nhìn có vẻ rất cởi mở, nhưng vừa nghĩ đến chuyện của ngươi cả người liền trầm lắng.”

Trạc Xuyên run giọng nói: “Khi đó ta và Ngư rời khỏi Mặc Nghiễn Trai, đưa mỗ nương quay về Nam Hải. Sau khi đến Nam Hải, mặc dù ta có thể xuống nước, nhưng dù sao cũng phải hô hấp nên không cách nào ở trong nước thời gian dài, Ngư đưa sơ lân cho ta, có sơ lân ta có thể hoạt động bình thường dưới nước. Phụ thân nàng từng là người đứng đầu Nam Hải, nàng thân là tộc cơ, trên người có trách nhiệm, sau khi trở về phải cùng mỗ nương xử lý công việc trong tộc, nhất thời không thể phân thân, mà ta lại tham luyến ngày tháng cùng nàng ở Nam Hải, cũng luyến tiếc rời khỏi nàng để lên bờ, cho nên ta ở lại. Cứ như vậy qua gần hai tháng, Nam Hải xảy ra biến cố.”

Sư Thanh Y nhớ đến hài cốt của Hắc Giao bên dưới Thần Chi Hải, còn có tử trạng thê thảm của Bạch Giao, quỳnh lâu điện ngọc dưới nước biến thành một bãi đổ nát thê lương, nói: “Là… Hắc Giao xâm lược?”

“Đúng vậy.” Trạc Xuyên nói: “Lúc đó không biết bọn chúng tìm được lỗ hổng ở chỗ nào, ùng ùng kéo đến. Đáy biển Nam Hải có hải trận, sau khi chúng xông vào sẽ bị suy yếu sức mạnh, nhưng chúng thực sự quá đông đảo, hơn nữa nhóm người xông vào được đặc biệt dũng mãnh, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, chúng đều mang mặt nạ Thanh Đầu Quỷ, hơn nữa không hề bị hải trận ảnh hưởng.”

“Là… Con người?” Sư Thanh Y nhíu mày: “Ngoại trừ Bạch Giao, chỉ có con người mới có thể không bị hải trận ảnh hưởng.”

Lúc đó Sư Dạ Nhiên và Sư Khinh Hàn bị Quỷ Chủ dẫn tới Thần Chi Hải, lẻn vào đáy biển, chính là bị Quỷ Chủ lợi dụng việc con người sẽ không bị hải trận hạn chế, biến các nàng thành quân cờ.

Trạc Xuyên rũ mắt, tiếp tục hồi ức: “Bọn họ cũng giống như ta, chắc chắn là con người, hơn nữa đều là kỳ nhân dị dĩ, có thể lặn trong nước rất lâu, không cần phải thở. Lúc đó đáy biển đại loạn, tất cả Bạch Giao đều đi ra ngoài ngăn địch, hai bên tử thương thảm trọng, lúc đó Ngư gần như giết đỏ cả mắt, ta chưa bao giờ thấy nàng như vậy. Ta biết sơ lân là phiến vảy quan trọng nhất của Giao Nhân, nếu như Ngư không có sơ lân, không chỉ không thể hóa hình, mà cũng mất đi năng lực bảo vệ mạnh mẽ của nó, lúc trước thì không sao, cho rằng không có nguy hiểm, nhưng khi đó chiến sự đột phát, ta có thể nào giữ lại sơ lân của nàng, cho nên buộc nàng thu hồi nó, nhưng nàng làm sao cũng không chịu, chỉ hy vọng dùng sơ lân để bảo vệ ta. Không có sự triệu hoán của nàng, sơ lân căn bản không cách nào tự động rời khỏi cơ thể ta, lúc đó hỗn loạn ta thực sự không có biện pháp, chỉ đành đi theo bên cạnh nàng, bảo vệ nàng.”

“Ta bảo vệ Ngư, lại không bảo vệ được mỗ nương.” Trạc Xuyên siết chặt nắm tay, huyết quản xanh nhạt trên mu bàn tay hiện rõ: “Lúc đó ta chưa từng nhìn ra, chờ lúc mỗ nương bị bọn họ bắt đi, ta mới phát giác mục đích của bọn họ lần này chính là mỗ nương. Lúc trước mỗ nương bị giam cầm, mấy người bọn ta rất vất vả mới cứu được nàng ấy, đưa về Nam Hải, ai biết đối phương lại không chịu dừng tay, còn xâm nhập đến tận Nam Hải.”

Từ chuyến đi Thần Chi Hải cho thấy, năm đó xâm nhập Nam Hải đơn giản chính là đám người Quỷ Chủ và Khương Cừu, lúc trước không đạt thành mục đích, về sau lại nghĩ cách muốn đi vào, nhưng bởi vì có hải trận ngăn cản, nên vẫn không thể đạt được mục đích cuối cùng.

“Sau khi mỗ nương bị bắt đi, trong lúc hoảng loạn Ngư bị đối phương đánh lén nên bị thương. Nàng không có sơ lân, sẽ bị thương nặng hơn so với bình thường rất nhiều, chờ lúc bọn ta đẩy lùi kẻ địch, đáy biển đã trở thành đống hỗn độn, Ngư cũng thổ huyết hôn mê.” Trạc Xuyên càng nói tâm tình càng bất ổn, ánh mắt vốn dĩ dịu dàng trở nên sắc bén không ít: “Sau đó Ngư khó có thể tỉnh dậy, ta lại không cách nào trả lại sơ lân cho nàng, nóng lòng không thôi, nàng lại thường xuyên nói mớ, nói muốn đi cứu mỗ nương, ta sợ nếu như mỗ nương thật sự xảy ra bất trắc, sau khi Ngư tỉnh lại sẽ hối hận vạn phần, cho nên chờ nàng ổn định, ta liền dẫn theo một số tộc nhân đi tìm tung tích của mỗ nương.”

Không hề nghi ngờ, nàng đã tìm được mỗ nương.

Cuối cùng, nàng và mỗ nương cùng nhau chôn vùi trong trận pháp của Thần Chi Hải.

Sư Thanh Y hồi tưởng đến thứ thạch nhủ màu trắng sau khi hòa tan, bên dưới là thi thể của Trạc Xuyên và mỗ nương, cả người không khỏi rét run.

Trạc Xuyên nói: “Ta thông qua ảnh điệp tìm được nơi dừng chân của đối phương, ngay một chỗ trên bờ Nam Hải, nơi đó địa thế hiểm trở, bên trong có nhiều cổ quái, ta không biết đó là nơi nào, chỉ cảm thấy vô cùng đáng sợ.”

Đầu ngón tay của Lạc Thần cũng run lên: “… Là thần phúc.”

Trong lòng Sư Thanh Y càng thêm ngột ngạc, nhìn về phía Lạc Thần.

“Ta thành công tìm được mỗ nương, nàng bị những người đó dằn vặt, đã không nhìn ra nguyên dạng, ta mang theo nàng rời khỏi đó, nhưng mà kẻ thù thực sự quá nhiều, trên đường đã kinh động một đám người đuổi theo, còn có quỷ xa quỷ vật bao vây, tộc nhân vì bảo vệ bọn ta, đều đã bỏ mạng, mà mỗ nương và ta cuối cùng bị vây ở trong đó, không còn đường lui.”

Vành mắt Trạc Xuyên đỏ bừng: “Mỗ nương biết bọn ta đã đi đến đường chết, nàng liền giao sơ lân của mình cho ta, nói cho dù bản thân trở thành thi thể, cũng không hy vọng bị đối phương bắt được, ta đồng ý với nàng, nhất định sẽ bảo vệ thi thể của nàng, cho nên liền dùng đến Vẫn Thân Trận, vây khốn tất cả truy binh… cùng nhau đồng vu quy tận.”

Nàng đang nói tình cảnh trước khi chết của bản thân, cũng không biết tâm tình của nàng lúc này đến cùng là phức tạp thế nào.

Lúc ở Thần Chi Hải, Sư Thanh Y đã biết nàng là dùng Vẫn Trận mà chết, càng không đành lòng nghe tiếp.

“Sư tôn từng nói cho ta biết, Vẫn Thân Trận có uy lực rất lớn, không cách nào đến gần, trận pháp sẽ tồn tại rất lâu.” Trạc Xuyên thấp giọng nói: “Nhưng ta không biết rốt cục có thể có tồn tại bao lâu, hiện tại đã qua hơn sáu trăm năm, các ngươi có biết thi thể của mỗ nương như thế nào không, có bị hư hại hay không?”

“… Không có.” Lông mi của Sư Thanh Y đã ươn ướt, nghẹn giọng nói: “Ngươi bảo vệ rất tốt… cho dù đã qua sáu trăm năm, bọn họ cũng không thể động đến thi thể của mỗ nương. Bọn ta và Ngư Thiển đã mang di thể của mỗ nương về Nam Hải, nàng có thể yên giấc rồi.”

“Vậy là được rồi.” Trạc Xuyên yên tâm, nhẹ nhàng mỉm cười.

Sư Thanh Y phát hiện một việc rất kỳ quái: “Lúc ngươi đi cứu mỗ nương, nhất định phải mang theo vũ khí, rương tróc yêu là tuyệt đối sẽ không rời khỏi người, vì sao… cuối cùng rương tróc yêu lại ở chỗ Ngư Thiển?”

Lúc Trạc Xuyên lập Vẫn Trận, rương tróc yêu nhất định ở ngay bên cạnh nàng.

Là ai lấy nó đi, đưa đến Nam Hải? Người kia vì sao lại không bị trận pháp ảnh hưởng, là vì hắn vô cùng hùng mạnh sao.

Trạc Xuyên nhíu mày: “… Ta cũng không biết.”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!