Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 572

Chương 572: Tạm biệt

Tư Hàm nhìn lướt qua, quả thật giống như đang kéo chăn. Dạ trong ấn tượng của nàng là một người có gì nói đó, sẽ không nói dối hơn nữa nàng cảm kích Dạ có ân chữa bệnh đối với Trường Sinh, cho nên luôn khách sáo với Dạ.

Dạ giải thích như vậy, Tư Hàm có thể chấp nhận, sau đó ngồi dậy.

Trường Sinh vốn dĩ còn có chút mơ hồ do mới vừa thức dậy, lúc này đã thanh tỉnh, nàng lập tức ngồi dậy nhìn thấy Dạ đã thu tay về.

Nàng gần như có chút không thể tin được: “Dạ, ngươi… kéo chăn cho ta sao?”

Dạ gật đầu.

Lúc Tư Hàm mặc y phục thoáng nhìn nét mặt của Trường Sinh, ánh mắt Trường Sinh mừng rỡ lấp lánh, thậm chí tay còn kéo lấy góc chăn, đem nó ôm ở trong ngực, dường như góc chăn được Dạ kéo cho nàng là bảo bối gì đó.

Tư Hàm: “…”

Tư Hàm ánh mắt sắc bén, rất nhiều việc đều có thể nhìn thấy.

Dạ là vô ý, nhưng đứa trẻ ngốc nhà nàng lại là hoa rơi có ý.

Tư Hàm không mấy vui vẻ, mặc quần áo xong liền rời khỏi phòng.

Trường Sinh rất dễ thỏa mãn, chỉ một việc nhỏ của Dạ như kéo chăn cho nàng, cũng có thể khiến nàng ngọt ngào cả ngày. Nàng có phiền não gì đều quen nói cho Sư Thanh Y và Lạc Thần nghe, có niềm vui, dĩ nhiên cũng hy vọng chia sẻ với các nàng, cho nên sau khi rời giường rửa mặt nàng lập tức chạy tới phòng bếp.

Hai người đứng bận rộn trước bếp lửa, Sư Thanh Y đang nấu mì, mùi hương nồng đậm lan tỏa mỗi một góc nhà bếp.

“A Cẩn, A Lạc.” Trường Sinh chen vào giữa các nàng, mỗi tay kéo lấy cánh tay một người: “Vừa rồi Dạ kéo chăn cho ta.”

“Thật không?” Sư Thanh Y nhìn dáng vẻ không giấu được vui mừng của Trường Sinh, mặt mày cũng nhiễm ý cười.

Đôi đũa trong tay xuyên qua hơi nước cuồn cuộn, từng sợi mì từ trên đũa được thả vào trong nồi một cách chỉnh tề, sau đó lại bị nàng lưu loát vớt vào trong chén, sau đó thêm nước dùng.

Lạc Thần nói: “Dạ quả thật rất hiếu học.”

“Hiếu học?” Trường Sinh hỏi các nàng.

Sư Thanh Y vừa vớt số mì còn lại, vừa nói: “Trước đó lúc ngươi ngủ, tay đưa ra ngoài chăn, ta đã giúp ngươi kéo lên, có lẽ đã bị Dạ nhìn thấy, cho nên nàng mới học theo.”

Trường Sinh bừng tỉnh: “Thảo nào nàng lại đột nhiên làm như vậy, ta quá đỗi vui mừng, nhưng cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Trước kia nàng chưa bao giờ làm như vậy, thì ra là đang học theo ngươi.”

Đôi mắt đen láy như quả nho của nàng chớp động, lại có một chút giảo hoạt nói: “Vậy khi nào các ngươi mới đút điểm tâm cho nhau ở trước mặt Dạ? Nếu như nàng nhìn thấy, cũng bằng lòng học theo, vậy thì tốt biết mấy.”

Sư Thanh Y buông đũa, điểm nhẹ lên gương mặt của Trường Sinh: “Ngươi thật ranh mãnh.”

Trường Sinh cười ngọt ngào, rồi lại ngửi mùi thức ăn: “Thơm quá.”

Sư Thanh Y không đành lòng lập tức nói cho Trường Sinh biết việc của Dạ, nếu không có lẽ nàng ấy sẽ khó chịu đến mức ngay cả món mì mình thích nhất cũng ăn không vô, nên nàng chỉ đành nói: “Đợi lát nữa cùng bọn ta vào thành mua một số nguyên liệu nấu ăn.”

Trường Sinh thích không khí náo nhiệt trong thành, thường xuyên theo các nàng đi dạo trong chợ và các cửa hàng, vì thế vui vẻ đồng ý.

Lạc Thần nói: “Dạ cũng sẽ đi.”

Trường Sinh lúc này càng vui vẻ.

Bữa sáng đã chuẩn bị xong, ba người các nàng bưng năm chén mì đặt lên chiếc bàn tròn trong sân, sau đó gọi Tư Hàm và Dạ, mọi người cùng ngồi vây quanh chiếc bàn.

Nhân lúc dùng điểm tâm, Sư Thanh Y phải chuẩn bị cho sự chia ly sắp tới, trong lòng nàng khó chịu đến hoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn phải duy trì ý cười thoải mái trước mặt Tư Hàm: “Cô cô, ăn điểm tâm xong bọn ta phải xuống núi vào thành mua đồ, Trường Sinh và Dạ cũng sẽ đi, ngươi có muốn đi cùng không?”

“Không được.” Tư Hàm nói.

Sư Thanh Y đã sớm đoán được nàng ấy sẽ trả lời như vậy, chẳng qua là cố ý hỏi mà thôi.

Tư Hàm bận rộng công việc, lại không thích đến những nơi phàm tục đông người, hơn nữa đây chỉ là việc mua sắm bình thường mà thôi, nàng ấy căn bản sẽ không đi.

“Vậy bữa trưa cô cô muốn ăn món gì? Ta đi mua nguyên liệu.” Sư Thanh Y vừa cười, vừa tận lực che giấu cảm giác chua xót dồn nén trong lồng ngực.

Trong lòng nàng biết rõ, bữa trưa này sẽ mãi mãi không đến.

Cô cô không thể ăn được bữa trưa do nàng làm.

“Mua hai con cá tươi đi.” Tư Hàm nhìn Trường Sinh một cái: “Trường Sinh thích ăn.”

Sư Thanh Y vẫn mỉm cười đáp lời: “Được.”

Ánh mắt của Tư Hàm dừng trên người Sư Thanh Y, giọng nói ôn hòa không ít: “Đi sớm về sớm.”

Sư Thanh Y bỗng nhiên ngẩn người, lồng ngực thiếu chút nữa bị câu nói này của Tư Hàm xé rách, chua xót tựa như nước lũ vỡ đê muốn tràn ra bên ngoài.

Nàng cuống quýt nhịn xuống, nhẹ giọng nói: “Được.”

Lạc Thần nghe thấy, mí mắt cũng thoáng cụp xuống.

Đến lúc rửa chén, Trường Sinh vô cùng ngoan ngoãn, cố ý vào phòng bếp giúp đỡ.

Thời gian hữu hạn, Lạc Thần cũng không trì hoãn, lên tiếng nói: “Trường Sinh, lát nữa chúng ta cũng không phải muốn xuống núi, mà sẽ rời khỏi mộng cảnh.”

Quyết định rời đi đến quá đột ngột, Trường Sinh nhất thời có chút sửng sốt. Nàng biết không thể nào ở lâu trong mộng cảnh, cũng không thể quá đắm chìm trong hạnh phúc của mộng cảnh tạo ra, nhưng nàng không nghĩ tới sẽ vội vã như thế, còn chưa hề có tâm lý chuẩn bị, thì đã đến lúc đi rồi.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Trường Sinh cảm thấy không bình thường.

Sư Thanh Y nói: “Dạ không thể tiếp tục ở lại đây nữa.”

Nàng thuật lại những lời trước đó Dạ đã nói với các nàng cho Trường Sinh nghe.

Trường Sinh càng nghe sắc mặt càng âm trầm, nhất là khi nghe thấy Dạ không cách nào chữa trị hồn đọa cho Lạc Thần, đôi môi của nàng gần như run rẩy, mắt nhìn về phía Lạc Thần.

Lạc Thần nói: “… Không sao cả.”

Trường Sinh chỉ đành cố nén đau xót, tiếp tục lắng nghe. Chờ lúc nghe nói Dạ đã bị trừng phạt và trên người có dấu ấn sinh mệnh, nàng càng khó có thể tin, vội vàng nói: “Nàng làm sao lại bị trừng phạt? Nghiêm trọng đến mức nào, nàng bị thương sao?”

“Cụ thể là loại trừng phạt gì thì nàng không thể nói ra.” Sư Thanh Y trấn an Trường Sinh: “Nhưng nàng nói hiện tại đã gần như khôi phục rồi.”

“Ta cũng không biết nàng đã chịu đựng nhiều như vậy.” Khóe mắt của Trường Sinh thoáng chốc ửng hồng.

Thảo nào trước đó lúc nàng dùng dây đỏ thử Dạ, Dạ nói bản thân bất tiện, thì ra phía sau ẩn giấu chân tướng nặng nề như vậy, nhưng nàng lại không thể chia sẻ với nàng ấy dù chỉ một chút.

Sư Thanh Y nói: “Hiện tại việc duy nhất chúng ta có thể làm chính là tận lực phối hợp với nàng. Trước tiên để nàng nhanh chóng trở về thôn, để tránh kẻ giám sát chú ý đến động tĩnh của nàng.”

Trường Sinh tuy rằng khó chịu đến cực điểm, nhưng cũng biết cái gì là quan trọng, vì thế nàng vội nói: “Được, ta hiểu rồi. Nàng có điều khó xử, ta dĩ nhiên sẽ phối hợp, trở về thôn ta sẽ xem nàng là Tân Đồ, sẽ không để người khác nhận ra.”

“Nếu như ngươi đã biết được, vậy hiện nay chúng ta lập tức đi thôi.” Lạc Thần nhìn Trường Sinh, nói: “Cô cô yêu thương ngươi, ngươi đi gọi cô cô ra ngoài, chúng ta ở trong sân chờ ngươi.”

Trường Sinh biết bản thân sắp phải đối mặt với điều gì, đôi mắt ngấn nước, nàng gật đầu, rửa tay, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng bếp.

Phòng bếp có một vài chỗ cần dọn dẹp, tuy rằng đây điều là những thứ được tạo ra trong mộng cảnh, nhưng dù sao cũng là nhà của các nàng, hơn nữa nhìn rất chân thực, vì thế Sư Thanh Y vẫn kiên trì thu dọn sạch sẽ, sau đó mới cùng Lạc Thần đi ra ngoài.

Ra đến cửa, Sư Thanh Y quay đầu lại, nhìn thoáng qua nơi quen thuộc tràn đầy hơi thở cuộc sống.

Đây là một lần cuối cùng.

Nàng sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Quá khứ, cũng không thể quay trở lại.

Dạ đã yên lặng chờ sẵn trong sân, Sư Thanh Y và Lạc Thần bước đến, đứng bên cạnh nàng, không bao lâu sau Trường Sinh cũng khoác tay Tư Hàm tiến đến.

Tư Hàm đứng trong sân, ánh mắt đảo qua, có thể mơ hồ cảm giác các nàng có chút kỳ lại, nàng nói: “Chỉ là xuống núi một chuyến, có gì quan trọng mà nhất định phải ra đây nói.”

Sư Thanh Y mỉm cười, đi đến trước mặt Tư Hàm: “Chỉ là muốn hỏi cô cô, còn có gì muốn mua hay không? Ta sẽ mua cho ngươi.”

Tư Hàm nhíu mày nói: “Hoang đường. Chút việc nhỏ này, đáng để ta buông bỏ công vụ ra ngoài này nói?”

Sư Thanh Y bị nàng ấy răn dạy, nhưng vẫn tươi cười.

“Còn cười.” Tư Hàm trừng nàng: “Thật sự là đã nhiều ngày chưa giáo huấn ngươi nên ngươi không chịu ghi nhớ trong lòng.”

Sư Thanh Y cười khẽ, lông mi trở nên ẩm ướt, nhẹ giọng nói: “Cô cô, ngươi giáo huấn ta thêm vài câu. Ta thích nghe ngươi giáo huấn ta.”

Tư Hàm hừ lạnh một tiếng: “Hồ ngôn loạn ngữ.”

Trường Sinh vẫn ôm chặt cánh tay Tư Hàm, dán sát Tư Hàm, nàng ngửa đầu nói: “Cô cô, ta có một việc rất quan trọng.”

“Việc gì?” Tư Hàm nhìn nàng.

Trường Sinh đến gần, hôn nhẹ lá má trái của Tư Hàm.

Tư Hàm lập tức che gò má: “…”

Trường Sinh hồn nhiên, từ nhỏ đến lớn đã đặc biệt thân thiết với Tư Hàm, Sư Thanh Y và Lạc Thần, cũng không ít lần hôn má các nàng, Tư Hàm xưa nay nghiêm túc, nếu như không có người ngoài, trong lòng nàng thật ra sẽ rất vui vẻ, nhưng nếu như có người ngoài giống như lúc này, nàng khó tránh cảm thấy xấu hổ.

“Cô cô, ta cũng có một việc quan trọng.” Sư Thanh Y nói xong, cũng hôn lên má phải của Tư Hàm.

Tư Hàm vô thức đưa tay che má phải, đồng thời xoay người đi, chờ lúc xoay người lại lần nữa, hai tay đã thả xuống, nhưng sắc mặt có phần ửng hồng, trách cứ: “… Còn thể thống gì!”

Nhưng hai cô cháu gái xưa nay nàng thương yêu nhất một trái một phải hôn má nàng, trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.

Lạc Thần tiến về phía trước vài bước, nhìn chằm chằm vào Tư Hàm.

Tư Hàm lập tức cảnh giác, thậm chí lùi lại một bước: “Ngươi cũng muốn đến?”

Nàng lập tức nói tiếp: “Mơ tưởng!”

Lạc Thần đạm nhạt nói: “Không muốn. Huống hồ cô cô chỉ có hai bên má, cũng chỉ có thể dành cho hai cháu gái của ngươi.”

Tư Hàm: “…”

Tư Hàm không biết Lạc Thần có tính toán gì không, mà vẫn đang nhìn chằm chằm nàng.

Lạc Thần lại tiến lên vài bước, nhẹ nhàng mà đưa tay ôm lấy Tư Hàm.

Cả người Tư Hàm cứng đờ.

“Cô cô, bọn ta sẽ nhanh chóng trở về nhà.” Lạc Thần buông tay, nhẹ giọng nói: “Tạm biệt.”

Tư Hàm nhất thời không cách nào lý giải những cử động có phần khác thường của ba người các nàng, nên không khỏi giật mình.

Dạ đã đẩy cửa rào, một mình đi ở phía trước.

Sư Thanh Y và Lạc Thần nhìn Trường Sinh một cái, sau đó xoay người rời đi.

Trường Sinh hiểu ý, không nhìn Tư Hàm mà cúi đầu đi về phía trước. Nước mắt của nàng lúc này cũng không kiềm nén được nữa mà tràn mi, nhưng nàng không cách nào quay đầu lại, nàng phải để ảo ảnh của Tư Hàm biến mất khỏi tầm mắt thì mới có thể hạ quyết tâm rời đi.

Sư Thanh Y bị cơn gió se lạnh thổi vào người, vành mắt lại nóng bừng lên.

Nhưng bước chân của nàng không có nửa phần do dự, mà vẫn kiên định tiến về phía trước.

Nàng tin chắc rằng, rồi các nàng sẽ về nhà.

Người một nhà cuối cùng ắt sẽ đoàn viên.

Lạc Thần dùng Gian Khích Trùy cắt vỡ không gian, bốn người đứng trước vết rách, quay đầu nhìn lại một lần cuối cùng, chỉ có thể nhìn thấy một ngôi nhà trúc lẩn khuất trong bóng cây ở cách đó không xa, trong sân không có một bóng người.

Các nàng lần lượt bước qua vết rách không gian, tiếng vào không gian rỗng tái nhợt.

Để tránh nghi ngờ, chỉ có thể để Dạ một mình ra ngoài trước, một khi Dạ bước ra khỏi cửa mộng nàng ấy sẽ lập tức khôi phục thân phận Tân Đồ, một lần nữa trở thành ‘người xa lạ’ với các nàng.

Dạ nói: “Trạc Xuyên lúc nào ra ngoài, các ngươi hãy nói cho ta biết, ta sẽ đến xem nàng.”

“Bọn ta nên thông báo cho ngươi bằng cách nào?” Sư Thanh Y suy nghĩ rồi nói: “Nếu như bọn ta dùng điện thoại nhắn tin cho ngươi, có thể bị phát giác hay không?”

“Sẽ không.”

Dạ đọc số điện thoại, Sư Thanh Y lấy điện thoại ra lưu lại, nói: “Sau này chúng ta duy trì liên lạc qua điện thoại.”

“Được.”

“Nếu như đến lúc đó ngươi trực tiếp đến phòng của bọn ta, có thể sẽ để lại mầm họa, dù sao trước đó bề ngoài chúng ta vẫn tương đối xa lạ, nếu như ngươi đột nhiên đến phòng, sẽ làm kẻ giám sát cảm thấy hành vi này không phù hợp với tác phong của ngươi, sẽ khiến cho nàng ta chú ý.” Sư Thanh Y cẩn thận tính toán: “Chúng ta phải tìm một lý do thoạt nhìn không  quá đột ngột, để ngươi có thể đến phòng bọn ta một cách hợp lý.”

“Làm như thế nào?” Dạ hỏi nàng.

“Bắt đầu từ Lông Xám Trắng đi.” Sư Thanh Y nói: “Có thể xem hắn là cầu nối. Trước đó bọn ta đã có tiếp xúc với hắn, có lẽ hắn là lựa chọn tương đối thích hợp, hơn nữa bọn họ cảm thấy hứng thú đối với rương tróc yêu của Ngư Thiển, tưởng rằng bên trong là đồ cổ, cho nên mới để Ngư Thiển đi nhờ xe nhằm trộm rương tróc yêu của nàng. Nếu như dùng rương tróc yêu làm mồi nhử, hắn sẽ mắc câu.”

“Lông Xám Trắng là ai?” Dạ nói: “Trong số bọn ta không có người này.”

Dạ có thể không biết biệt hiệu này, nên Sư Thanh Y vội vã hình dung: “Chính là thanh niên trẻ tuổi, mái tóc nhuộm màu xám trắng, ta… không biết hắn tên là gì, nên cứ xưng hô như vậy.”

Dạ lúc này mới gật đầu: “Hắn là Chu Thương.”

Sư Thanh Y nói: “Có lẽ hắn rất nghe lời ngươi đúng không?”

“Ta rất ít giao tiếp với hắn.” Dạ nói: “Chủ yếu là trao đổi với Hoàng Lương, sau đó Hoàng Lương đi sắp xếp, nhưng hắn nghe lời Hoàng Lương, nên nhất định cũng nghe lời ta.”

Nghe Dạ miêu tả, Hoàng Lương này chính là đại ca của Lông Xắm Trắng, người này thoạt nhìn không phải lương thiện gì.

“Vậy quan hệ giữa ngươi và Hoàng Lương… là gì?” Sư Thanh Y hỏi.

Trước đó lúc ăn cơm trong quán ăn, nàng có thể cảm giác được tuy rằng Hoàng Lương nắm giữ quyền chỉ đạo trong nhóm, nhưng một số việc phải hỏi ý kiến của Dạ. Dạ có thuộc hạ, nhưng Hoàng Lương hiển nhiên một chút cũng không giống thuộc hạ của nàng ấy, căn bản là người của hai thế giới, Hoàng Lương có khuynh hướng là kẻ bán mạng cầu tài.

“Quan hệ tiền bạc.”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!