Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 31

Chương 31

 

Tân Kiều nói với Chu Khả Ngọc: “Tôi chưa bao giờ mừng sinh nhật.”

Chính xác ra là bắt đầu từ năm mười tám tuổi cô đã không còn mừng sinh nhật nữa.

Chu Khả Ngọc mỉm cười: “Tôi có thể nói lời nói thật lòng không?”

“Là Mộc Mộc nhờ tôi, mờ cô đến nhà tôi ăn một bữa cơm đạm bạc. Em ấy nói cô trước đây chưa bao giờ mừng sinh nhật, những năm qua sức khỏe em ấy không tốt, có lẽ cô cũng không có thời gian và tâm tư này.”

“Nhưng năm nay sức khỏe em ấy tốt hơn rồi, cho nên nghĩ, có lẽ nên mừng sinh nhật cô. Em ấy suy đi nghĩ lại, đã nghĩ nghĩ đến việc có nên cùng cô đến nhà tôi ăn cơm hay không, tôi không phải đã nói muốn mời hai người ăn một bữa cơm sao, nhưng mỗi lần cô đều nói không rãnh.”

“Có lẽ em ấy sợ cho cô áp lực, như vậy thì tùy ý một chút đi, chúng ta mỗi người nấu hai món, coi như hàng xóm tổ chức liên hoan.”

Tân Kiều hé môi muốn nói gì đó, cuối cùng nuốt lời cự tuyệt vào trong: “Được, tôi về nhà cất nguyên liệu, sau đó sẽ dẫn Mộc Mộc xuống nhà cô.”

Lúc cô dùng chìa khóa mở cửa, Tân Mộc cũng đã về đến nhà, đang ngồi viết bài tập.

Nghe cô vào cửa, Tân Mộc cũng không có phản ứng gì, nhưng cô đã quá quen thuộc với bóng lưng của Tân Mộc, nên biết lúc này bả vai của em ấy hơi cứng đờ.

Cô vào phòng bếp mở cửa tủ lạnh, Tân Mộc cho rằng cô muốn bắt đầu nấu cơm giống như bình thường, nắm chặt cây bút nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô.

Cô vừa đóng cửa tủ lạnh, đầu của Tân Mộc lại lập tức cúi xuống, tiếp tục chuyên chú làm bài tập.

Cô đến gần, ngón tay cuộn lại thành quyền, gõ nhẹ lên bàn học. Tân Mộc ngước khuôn mặt nho nhỏ nhìn cô, nét mặt vẫn rất bình tỉnh: “Không xuống lầu sao?”

Đôi mắt của Tân Mộc sáng bừng lên: “Được.” Vừa nói vừa bắt đầu thu dọn túi bút.

Tân Kiều biết Tân Mộc học tập đặc biệt chăm chỉ.

Cho nên để dành ra thời gian ăn cơm đêm nay, xác thực em ấy đã cố gắng làm xong bài tập từ trước, hoặc là sẽ lặng lẽ thức làm bài tập đến khuya.

Tân Kiều cầm một túi cam trong tủ lạnh đưa cho Tân Mộc: “Cầm. Hôm nay chị mua nguyên liệu, còn có vài quả táo nữa, cùng nhau mang xuống lầu đi.”

Tòa nhà chung cư cũ kỹ, chuông cửa đều đã hư hỏng, gõ cửa mới là đạo lý.

Chu Khả Ngọc nhanh chóng mỉm cưởi mở cửa: “Hoan nghênh.”

Lầu trên lầu dưới đều cùng một bố cục, phòng bếp nhỏ đến gần như không thể xoay người. Tân Mộc chủ động từ bỏ cơ hội thể hiện mà ngồi trên sô pha: “Em xem TV chờ ăn thôi, hai ngươi bận rộn đi.”

Chu Khả Ngọc mang nguyên liệu nấu ăn vào nhà bếp trước.

Tân Kiều cảnh giác, đè thấp giọng hỏi: “Tân Mộc.”

“Hả?”

“Không phải là em muốn se tơ hồng cho chị chứ?” Đây là vấn đề nguyên tắc, phải nói rõ ràng.

Tân Mộc nâng ánh mắt, nhìn thẳng vào mắt cô, giọng nói cũng rất nhẹ: “Nếu như em muốn se tơ hồng cho chị, sao lại không se cho chị và bác sĩ Chu?”

Tân Kiều sửng sốt.

Tầm mắt của Tân Mộc lại trở về với màn hình TV: “Còn nữa, hiện tại không gọi là se tơ hồng, mà gọi là lập CP. Em không muốn lập CP cho chị, em chỉ cảm thấy trong cuộc sống của chị chỉ có em,  quen biết thêm một số bạn bè cũng rất tốt.”

Cho đến lúc này Tân Kiều mới dám siết chặt nắm tay của mình, siết chặt rồi lại buông ra, sau đó trầm mặc đi vào nhà bếp.

Nghĩ thầm, tại sao vậy? Tại sao trong lúc không phòng bị nghe Tân Mộc nhắc đến Chu Côn Ngọc, nhịp tim lại nhanh đến thế.

Phòng bếp vốn nhỏ, không gian hẹp càng làm nổi bật sự im lặng, âm thanh cắt gọt dường như có thể hình thành tiếng vọng.

Chu Khả Ngọc vừa rửa nguyên liệu vừa mỉm cười hỏi Tân Kiều: “Dường như cô rất ít nói.”

“Ừm, quen rồi.” Tránh cho tránh quá kiệm lời, Tân Kiều chủ động nói thêm một câu: “Công việc phần lớn thời gian đều là huấn luyện, cũng không có cơ hội nói chuyện.”

“Cộng việc rất bận rộn đúng không?”

“Có một chút.”

“Sau khi tan sở cô thường làm gì?”

“Việc nhà.”

Chu Khả Ngọc cong môi: “Tôi hỏi cô thư giản như thế nào, hoặc có sở thích gì không?”

Suy nghĩ suy nghĩ một chút: “Xong đời, tôi không có.”

“Cũng không thích ăn vận và vân vân, dường như từ trước đến nay không thấy cô trang điểm.”

Tân Kiều lại lắc đầu: “Không quen.”

“Dù sao cô cũng rất xinh đẹp, không cần thiết.”

Tân Kiều không biết nên tiếp lời như thế nào, liền nói: “Cảm ơn.”

Nhà bếp lại một lần nữa rơi vào trầm mặc, cũng may máy hút khói đang mở, có âm thanh phát ra, nhà bếp cuối cùng cũng trở nên náo nhiệt một chút.

Xào xong một món cuối cùng, Tân Kiều tháo tạp dề đi ra gọi Tân Mộc: “Rửa tay, chuẩn bị ăn cơm.”

“Được rồi.”

Chờ Tân Mộc rửa tay xong, đổi thành Tân Kiều đi vào nhà vệ sinh, nhẹ nhàng khóa cửa.

Cô một tay chống bồn rửa mặt, sống lưng luôn luôn thẳng tắp lúc này khom xuống, đầu cũng hơi gục xuống, một chút tóc mai rũ xuống bên tai, cuối cùng, cô chậm rãi thở hắt ra một hơi thật dài.

Cô không thường xuyên cho phép bản thân lộ ra vẻ suy sụp như vậy, nhưng, sao lại cảm thấy mệt mỏi như vậy?

Cô cũng tán thành suy nghĩ quen biết thêm bạn bè của Tân Mộc, cuộc sống của các cô quả thật cần thay đổi, cần sáng sủa hơn một chút, phóng khoáng hơn một chút. Từ một con dao làm bếp, đi ăn ngoài, từ một lần đại hội thể thao cho đến một người bạn mới.

Cho nên đêm nay cô rất nỗ lực, rất nỗ lực xã giao, rất nỗ lực tìm đề tài để trò chuyện.

Nhưng càng nỗ lực càng kinh hoàng phát hiện, dường như cô đã mất đi năng lực tiếp xúc với một người.

Càng làm cho cô kinh hồn táng đảm chính là, lúc cô phát hiện ra điều này, cô đặc biệt nhớ nhung Chu Côn Ngọc.

Đối mặt Chu Côn Ngọc, phẫn nộ của cô, dục niệm của cô, ánh mắt của cô, lời nói của cô, tất cả cuộn trào mãnh liệt đến ngay cả chính cô cũng cảm thấy sợ hãi.

Không cần miễn cưỡng tìm kiếm, không cần cố tình che lấp.

Cô đứng một hồi lâu mới một lần nữa thẳng sống lưng, vặn vòi nước rửa tay, sau đó mở cửa đi ra ngoài.

Trên bàn cơm Tân Mộc nói về một ít việc thú vị ở trường học, Chu Khả Ngọc rất hưởng ứng, Tân Kiều cầm đôi đũa của mình, kẹp lấy một miếng trứng xào ớt xanh.

Tân Mộc thấy cô không đáp lời Chu Khả Ngọc, lặng lẽ liếc mắt nhìn cô một cái, cô gắp miếng trứng xào ớt xanh đặt vào chén cơm của mình: “Chị hơi đói bụng.”

Cô đang giải thích nguyên nhân vì sao bản thân ít nói.

Suy nghĩ một chút, cô chọn ra một vài vấn đề trong công việc ra để nói. Tân Mộc rất phối hợp cười đến nở hoa, Chu Khả Ngọc cũng cong môi mỉm cười, Tân Kiều cũng sẽ cười theo.

Chu Khả Ngọc nâng ly bia lên: “Vẫn nên có chút cảm giác nghi thức, Tân Kiều, sinh nhật vui vẻ.”

Tân Kiều uống sửa chua, Tân Mộc cũng thế, mọi người đến không nói đến vấn đề này, mà chỉ cùng Tân Kiều cụng ly.

Sau khi ăn cơm xong thì cùng nhau ăn trái cây, cuối cùng Tân Kiều và Tân Mộc tạm biệt Chu Khả Ngọc.

Đóng cửa, Tân Kiều lại đi xuống dưới lầu.

“Chị.” Tân Mộc một tay đặt trên lan can cầu thang: “Chị muốn đi tản bộ sao?”

“Chị muốn đi mua một miếng bánh kem nhỏ.” Tân Kiều ngẩng mặt nhìn Tân Mộc: “Em có muốn đi cùng không?”

Tân Mộc nở nụ cười.

Khi đó Tân Kiều đã bước xuống vài bậc thang, cô quay đầu nhìn thẳng, tiếp tục kéo giãn khoảng cách với Tân Mộc. Đèn cảm ứng âm thanh của tòa nhà này một tầng sáng một tầng không sáng, chỉnh thể ánh sáng cũng rất yếu ớt, vẫn luôn cảm giác trong không khí có một màn sương mỏng, không biết có phải là bụi bậm do lâu năm hay không.

Bởi vì cách một khoảng cách, Tân Kiều không nhìn rõ ngũ quan của Tân Mộc, chỉ cảm thấy ánh mắt của em ấy sáng lấp lánh, chân chính mang theo ý cười phóng khoáng, đôi mắt ấy nhìn vào mới thật sự là một thiếu nữ mười bốn tuổi.

Tân Mộc hỏi Tân Kiều: “Để em mua cho chị, tiền tiêu vặt tháng này em còn chưa dùng hết.”

Hẳn là em ấy tiết kiệm được.

Tân Kiều gật đầu: “Được.”

Hai chị em cùng nhau xuống lầu.

Hai người mỗi lần sóng vai bước đi, đều duy trì khoảng cách không xa không gần. Đèn đường càng mờ nhạt, chiếc bóng càng rõ ràng, Tân Mộc khi thì lắc lư bước đi, dùng cái bóng của mình va chạm vào cái bóng của Tân Kiều, trong bóng đêm phát ra tiếng va chạm khoái trá.

Trên con phố cũ kỹ chật hẹp của các cô không có cửa hàng bán bánh kem, phải đi một đoạn thật dài về phía trước, đi đến cửa hàng hàng năm cô vẫn đặt bánh kem sinh nhật cho Tân Mộc.

Đèn xanh đèn đỏ.

Vạch kẻ đường.

Mái hiên cũ kỹ và cỏ tranh sinh trưởng ven đường. Bức tường trắng đã loan lổ, không biết bị trẻ con nhà ai vẽ bậy.

Đèn đường sáng tối không đều, giống như mật ong chảy dọc theo đường đi.

Lời nói của các cô bị kết dính ở trong đó, yên lặng đến mức không phát ra tiếng động.

Yên lặng đi đến cửa hàng bánh kem, ông chủ đang muốn đóng cửa, Tân Mộc xông vào: “Ông chủ.”

Ông chủ nhìn thiếu nữ có đôi mắt to tròn này, bị dọa giật mình.

“Còn bánh kem không?”

“Vẫn còn lại hai miếng nhỏ.” Một miếng vị mâm xôi, một miếng vị dâu tây.”

Ánh đèn từ tủ kính chiếu lên gương mặt Tân Mộc, Tân Mộc quay đầu nhìn cô: “Chị thích vị gì?”

Tân Kiều nhàn nhạt bước đến: “Em đoán xem.”

“Dâu tây.”

“Đoán đúng rồi.”

Tân Mộc cong môi cười nói: “Ông chỉ, giúp tôi đóng gói cái có vị dâu tây.”

“Được, dù sao thì cũng sắp đóng cửa rồi, tôi sẽ giảm giá cho cô.”

“Không cần giảm giá.” Tân Mộc lắc đầu.

Ông chủ ngây người.

Trong lòng Tân Kiều cảm thấy chua xót, rồi lại thấy ấm áp, một tay đặt trên vai Tân Mộc, nghe Tân Mộc nghiêm túc nói với ông chủ: “Miếng bánh này, không thể giảm giá.”

Vì vậy Tân Mộc dùng tiền tiêu vặt của bản thân mua miếng bánh kia với giá gốc, ông chủ dùng hộp giấy đóng gói cho các cô, Tân Mộc cẩn thận cầm lấy, cùng Tân Kiều đi qua con phố chật hẹp, đường cũ quay trở về nhà.

Vừa bước lên con phố, đèn đường chợt tắt. Bóng tối khiến giọng nói của Tân Mộc trở nên rất nhẹ: “Chị.”

“Ừ.” Tân Kiều tận lực thả nhẹ giọng nói.

“Sinh nhật…” Tân Mộc khắc chế nói: “Vẫn phải chúc mừng. Em cho rằng ca phẫu thuật kết thúc thì chị có thể sống cuộc sống của mình, như vậy chị sẽ vui vẻ.”

Tân Kiều không biết vì sao, đã nghe hiểu lời mở đầu không có kết thúc này.

Tân Mộc nói muốn mừng sinh nhật, bởi vì trong ấn tượng của mọi người, hậu tố mặc định gắn liền với hai từ ‘sinh nhật’ chính là vui vẻ.

“Sinh nhật vui vẻ.”

Tân Mộc hy vọng cô vui vẻ.

Với độ tuổi của Tân Mộc, đại khái còn chưa thể hiểu rõ, vì sao làm phẫu thuật xong cuộc sống cũng không đột ngột trở nên vui vẻ tốt đẹp hơn.

Vì sao Tân Kiều không dùng thời gian rãnh rỗi để làm quen với nhiều bạn bè, đi yêu đường, trải qua nhân sinh của chính cô.

Hai chị em cùng nhau lên lầu, sau đó cùng nhau ăn bánh kem.

Tân Mộc cắn chiếc nĩa trong suốt, hỏi Tân Kiều: “Ăn ngon không?”

“Rất ngon.” Ngữ điệu của Tân Kiều luôn luôn đạm nhạt, rất hiếm khi dùng trợ từ ‘rất’, cô dừng một chút lại đóng mở môi nói: “Cảm ơn.”

“Ai nha.” Tân Mộc xấu hổ.

Tân Kiều cong môi cười nói: “Bài tập đêm nay chắc là em đã làm xong rồi, vậy thì mau đi tắm rồi ngủ đi.”

Tân Mộc quả thật có chút mệt mỏi, tắm rửa xong liền muốn đi ngủ.

Sau đó Tân Kiều cũng đi tắm, rồi trở lại gian phòng của mình. Lúc này thời gian còn sớm, cô không bật đèn, nặng nề ném bản thân lên trên giường.

Một cánh tay che ngăn mắt của mình.

Không phải mệt mỏi về thể xác, mà là mệt mỏi về tinh thần. Mệt mỏi vì xã giao, mệt mỏi vì vui sướng.

Cô cứ thế nằm một hồi, sau đó dùng cánh tay chống người ngồi dậy, cầm lấy điện thoại di động đang sạc pin trên tủ đầu giường, nhá máy cho Chu Côn Ngọc, chuông reo một tiếng liền tắt máy.

Cô rời giường thay quần áo, buộc mái tóc thành đuôi ngựa, nhẹ nhàng ra khỏi cửa.

Đây là lần đầu tiên cô chủ động liên hệ với Chu Côn Ngọc.

Cứ thế đi giữa đêm khuya, đến nhà Chu Côn Ngọc Tân Kiều ngồi trên sô pha.

Cô có thẻ vào cổng, cũng biết mật mã khóa điện tử, thật ra cô từng một lần suy nghĩ, đêm nay cô đến có lẽ sẽ phát hiện mật mã đã thay đổi, dù sao Chu Côn Ngọc cũng đã hơn một tuần không liên lạc với cô.

Tích tích vài tiếng, cửa lại mở ra.

Cô ngồi xuống sô pha, tuy rằng đã đánh răng uống nước, nhưng vị ngọt của bánh kem dường như vẫn còn đọng lại ở cổ họng. Cô muốn uống một ly nước, nhưng tất cả những thứ trong căn nhà này cô đều không muốn chạm vào.

Từ bức tường cho đến đồ dùng kim loại, từ ấm trà gốm sứ cho đến chung trà thủy tinh trong suốt.

Không một thứ nào không gợi nhớ xuất thân của Chu Côn Ngọc, không một thứ nào không nhắc nhở người như Chu Côn Ngọc cũng lạnh lẽo không chút cảm tình giống như những đồ vật kia. Không thứ nào không nhắc nhở việc cô gần như động tâm là sai lầm và buồn cười cỡ nào.

Cô ngồi một mình, so với tư thế thẳng tắp trước đây, lúc này sống lưng cong nhẹ, hai khuỷu tay gác trên đầu gối chống đỡ trọng lượng của bản thân.

Tư thế này khiến cô nhìn rất mệt mỏi, giống như đang bức thiết chờ đợi một cái ôm.

Cô căn bản không biết Chu Côn Ngọc có đến hay không, cũng không biết bản thân ngồi bao lâu, ánh mắt chăm chú nhìn những khe nối tinh tế trên sàn gỗ đẹp đẽ quý giá, nhìn đến mức đôi mắt đau rát.

Cho đến lúc tiếng tích tích vang lên, báo hiệu có người mở cửa.

Chu Côn Ngọc căn bản không nghĩ tới Tân Kiều sẽ liên hệ với nàng, ngay trong ngày sinh nhật của mình.

Lúc trước nàng không hiểu vì sao bản thân phong trần mệt mỏi trở về đúng ngày sinh nhật của Tân Kiều, thật ra nàng căn bản không dự định tìm Tân Kiều.

Sinh nhật hôm nay, Tân Kiều nên trải qua cùng em gái của mình.

Huống hồ cùng nhau mừng sinh nhật, thì đâu còn là Chu Côn Ngọc luôn luôn tự xưng lý trí, giữ vừng rạn giới không thể động tâm, nàng sẽ không để bản thân trả giá quá nhiều tình cảm.

Việc cùng nhau mừng sinh nhật, có phần đi quá giới hạn.

Bởi vì trở về từ diễn đàn y học sớm một ngày, nên hôm nay nàng nghỉ ngơi, lúc Tân Kiều gọi điện thoại đến nàng đang đọc sách trong phòng.

‘Giống như một sợi dây câu’.

Bình thường đều là nàng gọi điện thoại cho Tân Kiều, cho nên lần đầu tiên nàng nhận được điện thoại của Tân Kiều, câu nói này bỗng nhiên nảy ra trong đầu.

Trong suốt, như ẩn như hiện, một đường xuyên qua dạ dày, cả sợi dây khiến yết hầu ngứa ngáy.

Muốn ho khan.

Vì vậy nàng dùng nắm tay che môi, thật sự ho khan vài tiếng.

Vô dụng, không giảm bớt.

Nàng mặc cho hàm răng cắn chặt môi dưới, rồi lại buông lỏng, màn hình điện thoại tối sầm đi, nằm yên trên mặt bàn.

Lại qua chốc lát, người giúp việc ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa: “Côn Ngọc, bữa ăn khuya chuẩn bị xong rồi.”

Thư hương thế gia, ngược lại sẽ không dùng cách xưng hô khoa trương như ‘nhị thiếu gia’, ‘nhị tiểu thư’.

“Đến ngay.” Chu Côn Ngọc đặt một miếng bookmark hình chiếc lá vào trang sách.

Đại Mân Huyên cũng tan ca, ngồi trước bàn ăn lặng lẽ liếc mắt nhìn Chu Côn Ngọc một cái, cảm thấy hôm nay nàng đặc biệt trầm lặng.

Cho đến lúc ăn tổ yến xong, Chu Thừa Hiên nói câu gì đó, Chu Côn Ngọc ngẩng mặt lên nhìn ông ấy.

Đại Mân Huyên nắm lấy chiếc muỗng, khớp tay siết chặt, mỗi lần Chu Côn Ngọc nhìn Chu Thừa Hiên như vậy, trong lòng nàng ấy đều cảm thấy sợ hãi, vẫn luôn cảm thấy có lời gì đó đang nghẹn trong cổ họng Chu Côn Ngọc, dường như sắp bật ra.

Đại Mân Huyên chỉ ngồi đó xuất thần nhìn Chu Côn Ngọc, lúc này muốn ngăn chặn Chu Côn Ngọc mở miệng, chỉ đành gợi ra đề tài: “Hôm nay trong khoa…”

Chu Thừa Hiên nàng một cái, thế nào, là đề tài của nàng rất đột ngột sao?

Chu Côn Ngọc cũng không nhìn nàng ấy, mà chỉ rũ mi, nhẹ nhàng uống canh.

Cho đến lúc Đại Mân Huyên lái xe chuẩn bị rời đi, bỗng thấy Chu Côn Ngọc tiến đến, bước lên chiếc Porche của mình.

Đại Mân Huyên do dự chốc lát, cuối cùng xuống xe đi đến trước cửa sổ xe của Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc hạ kính xuống: “A tỷ.”

“Ra ngoài trễ như vậy sao?”

Chu Côn Ngọc hiển nhiên cũng có việc xã giao của chính mình, ví dụ như tạo dựng mối quan hệ tối với những người xuất thân thế gia giống như nàng.

Chu Côn Ngọc không quá hứng thú đối với những việc như vậy, Đại Mân Huyên đã quá quen thuộc với nàng, nên có thể nhìn ra mỗi khi phải đi xã giao, thật ra nét mặt của nàng sẽ có phần mệt mỏi.

Nhưng lúc này nàng không có vẻ mệt mỏi, ngược lại có một chút gấp gáp.

Rất vi diệu, dù ẩn dưới vẻ đoan trang tao nhã xưa nay của nàng, nhưng Đại Mân Huyên vẫn có thể nhìn ra.

“Ừm.” Nàng chỉ trả lời như vậy, sau đó nhẹ giọng nhắc nhở: “A tỷ, em đang gấp.”

Trái tim Đại Mân Huyên chợt nhói lên, đây hình như là lần đầu tiên Chu Côn Ngọc nói với nàng ’em đang gấp’, dường như nàng là một kẻ dư thừa đang cản trở tiết tấu cuộc sống của Chu Côn Ngọc.

Đại Mân Huyên buông bàn tay đang đặt trên cửa kính ra, thối lui một bước. Chu Côn Ngọc không nói gì nữa, mà chỉ khẽ gật đầu với nàng ấy rồi lái xe rời đi.

Một cơn gió đêm cuối cùng giữa trời thu, nghiền nát lá khô.

Gấp cái gì? Trong lòng Chu Côn Ngọc tự hỏi bản thân.

Tựa như làm bạn cùng trăng sao, một đường phong trần từ Lộc Thành chạy về Bội Thành.

Rõ ràng nàng không hề có dự định gặp Tân Kiều.

Rõ ràng nàng cảm thấy cùng Tân Kiều mừng sinh nhật là không nên.

Nhưng hiện tại đã sắp mười một giờ rồi, chờ lúc nàng lái xe về nhà, còn không đến một giờ sinh nhật của Tân Kiều sẽ trôi qua.

Một giờ chia nhỏ ra cũng chính là sáu mươi phút mà thôi.

Nhưng lý trí như nàng, đã tự tìm cho bản thân một lý do, một lý do hợp lý cho việc đêm nay nàng đến gặp Tân Kiều.

Đó chính là nàng hiếu kỳ.

Nàng biết Tân Kiều hiện tại có bao nhiêu chán ghét nàng. Mỗi khi hai người thân mật, sự phẫn uất của Tân Kiều không phải là giả.

Tân Kiều chán ghét nàng như vậy, sao lại liên lạc với nàng ngay trong ngày sinh nhật.

Chu Côn Ngọc là một người rất tuân thủ quy tắc, nhưng hôm nay lúc nàng lái xe vào bãi, xe đỗ có phần nghiêng lệch.

Mà nàng cũng không quan tâm, lên lầu, mở cửa, nhìn thấy Tân Kiều ngồi trên sô pha, nâng ánh mắt nhìn nàng, sau đó lại cúi đầu. Đối với Tân Kiều mà nói, tư thế ngồi đêm nay rất hiếm thấy, đã không còn vẻ kiên nghị của ngày xưa, thắng lưng khom nhẹ, hai khuỷu tay chống trên đầu gối đỡ lấy trọng lượng của bản thân.

Có vẻ rất mệt mỏi.

Trong đầu Chu Côn Ngọc tự động nhảy ra một chữ ‘mệt’.

Tân Kiều duy trì tư thế kia, cúi đầu yên lặng ngồi. Chu Côn Ngọc bất động thanh sắc bước đến, bước chân của nàng rất nhẹ, cũng rất chậm, tùy ý hương tinh dầu trong phòng xua tan mùi thuốc khử trùng trên áo sơmi sau ca trực đêm.

Tân Kiều không nói lời nào, nàng cũng chậm rãi ngồi xuống, bắt đầu nhàn nhã pha trà.

Lúc pha trà, để duy trì tiết tấu chậm rãi, nàng bắt đầu cố gắng những đến những chuyện khác.

Ví dụ như vừa rồi trên đường lái xe đến tìm Tân Kiều, nàng đã trải qua bảy cột đèn giao thông.

Thỉnh thoảng đèn đỏ, nàng dừng xe ở giao lộ, Bội Thành vào đông không có nhiều sắc xanh, cây cối trơ trọi, thẳng tắp đứng dưới bầu trời đen kịt như nhung tơ, giống như cố ý muốn đâm thủng nó, như thế những vì sao mới có thể lộ ra.

Chu Côn Ngọc nghĩ như vậy, nên cũng thực sự làm như vậy, nàng mở cửa sổ mui xe, nhìn lên bầu trời.

Không có sao. Trong thành thị không nhìn thấy tinh tú, có lẽ ngôi sao ấy đang chờ nàng ở trong nhà, rơi vào đôi mắt mà nàng đang đã lâu không thấy.

Chu Côn Ngọc chờ đèn đỏ, cổ tay mảnh khảnh đặt trên vô lăng, đầu ngón tay liên tục gõ nhẹ.

Cho nên lúc vừa vào cửa, nhìn thấy đôi mắt đen trắng rõ ràng của Tân Kiều, trong lòng không hiểu sao lại muốn dùng thời gian chờ đợi bảy cột đèn giao thông đến đổi lấy một đôi mắt như vậy.

Dường như, là đáng giá.

Nàng nghĩ những chuyện này, không nhanh không chậm pha trà xong, sau đó đặt một chén trà bằng sứ trước mặt Tân Kiều.

Nàng luôn có rất nhiều phương pháp, làm cho người ta căn bản không thể nào nhìn thấu cảm nhận chân thực của nàng.

Tân Kiều chẳng những không uống trà của nàng, mà dường như bất cứ thứ gì trong căn nhà này cũng không muốn chạm đến. Cô duy trì tư thế cũ, cúi đầu khàn giọng nói: “Chu Côn Ngọc.”

Vì một tiếng gọi này, trái tim Chu Côn Ngọc chùng xuống.

Mãi đến lúc lên tiếng, Tân Kiều mới phát hiện giọng nói của bản thân lại khàn đục như vậy.

Hiện tại cô không hút thuốc nhiều như trước đây, loại khàn đục này phần nhiều là do miếng bánh kem vừa rồi, dẫn phát rồi phản ứng nào đó.

Cô nâng lưng bàn tay lên, chạm nhẹ vào yết hầu, rồi lại dùng sức nuốt xuống.

Lúc mở miệng, giọng vẫn trầm khàn: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”

Chu Côn Ngọc bên kia ngừng một chút mới rất hờ hững rất lạnh nhạt nói: “Vậy sao.”

Khóe môi Tân Kiều cong lên, cảm thấy đêm nay bản thân đến tìm Chu Côn Ngọc là đúng rồi.

“Chị có biết vì sao tôi đến tìm chị không?” Cô ngồi thẳng thắt lưng, mang theo nụ cười nhìn Chu Côn Ngọc: “Bởi vì, cả thế giới này chỉ có chị nhất định không hy vọng tôi vui vẻ.”

Sau khi Tân Kiều nói xong câu này, trong phòng bỗng chốc rơi vào im lặng.

“Vậy sao?”

Trong lòng Chu Côn Ngọc nảy lên hai từ đó.

Tân Kiều, thì ra em nghĩ như vậy sao?

Nhưng Chu Côn Ngọc lại tự thuyết phục bản thân, Tân Kiều nên nghĩ như vậy. Sau khi nàng hết lần này đến lần khác dùng sự ngả ngớn chọc giận Tân Kiều, sau khi nàng hết lần này đến lần khác tỏ ra lạnh lùng sau khi thân mật kết thúc.

Nàng không phải không chú ý đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tân Kiều dành cho nàng hết lần này đến lần khác, nhưng nàng luôn lựa chọn làm tắc kè hoa. Có đôi khi ngay cả chính nàng cũng không nhìn thấu bản thân, không nhìn thấu bản thân đối với Tân Kiều đến cùng là muốn thân cận hay là muốn hủy hoại.

Tân Kiều nghĩ như vậy, mới đúng.

Trong im lặng, Tân Kiều đợi hai giây, đầu ngón tay nhẹ nhàng cào chân mình: “Có thể ngồi lên đây không?”

Nhịp tim của Chu Côn Ngọc đập loạn nhịp.

Nàng mang một gương mặt đoan trang, hơn nữa cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ mị hoặc. Nhưng Tân Kiều chưa bao giờ chủ động với nàng.

Nhưng bất kể cảm thụ trong nội tâm là như thế nào, mặt ngoài của nàng luôn ung dung. Không nhanh không chậm, cầm khăn lau tay, đầu tiên là lau khô tay của bản thân, sau đó mới đứng lên đối mặt với Tân Kiều, rồi ngồi lên đùi cô ấy.

Nàng biết bản thân hiện tại là bộ dạng gì. Bởi vì nàng mặc áo sơmi trắng đặc biệt tao nhã, váy chữ A, cúc áo quy củ cài đến chiếc cuối cùng. Mà tư thế như vậy, quá mức tương phản với vẻ ngoài của nàng.

Tân Kiều ôm lấy Chu Côn Ngọc. Cô cũng không phải người văn nghệ, chỉ là Chu Côn Ngọc như thơ lại như tranh, dường như vẫn luôn có thể gợi cho cô một số liên tưởng quá mức văn nghệ.

Ví dụ như lúc này cô cảm thấy Chu Côn Ngọc tựa như một nắm tuyết trắng tinh, nếu như nắm quá chặt thì tuyết sẽ rơi qua kẽ tay.

Vì vậy Tân Kiều vùi mặt vào bả vai của Chu Côn Ngọc, nhẹ nhàng cọ một cái.

Chu Côn Ngọc không chút biểu cảm điều chỉnh hô hấp của bản thân, thật ra nàng vô cùng kinh ngạc.

Nếu như Tân Kiều làm bất kỳ động tác thân mật nào khác, nàng sẽ không kinh ngạc như vậy. Nhưng động tác này của Tân Kiều, rất ỷ lại, giống như động vật nhỏ đã chịu tổn thương rất nghiêm trọng, ỷ lại mà tựa vào cạnh người khác, có lẽ là cần thuốc, hoặc là kẹo.

Tân Kiều ghé vào bên cổ của Chu Côn Ngọc, ngửi được mùi hương của sữa tắm, về sau mùi hương thoang thoảng của cây xương bồ và túc mộc mới chậm rãi toát ra.

Chu Côn Ngọc đã tắm xong, như vậy có nghĩa là Chu Côn Ngọc vốn dĩ không hề dự định ra ngoài sao?

Nếu vậy vì sao lại đến?

Ý nghĩ này vừa toát ra trong đầu, lập tức bị Tân Kiều kiên quyết chặt đứt.

Cô không dám phỏng đoán bất cứ hành động nào của Chu Côn Ngọc nữa.

Điều này sẽ khiến cô nhớ đến ngày đó bản thân tắm xong còn chưa kịp sấy tóc, ngồi trên trên giường ôm lấy cổ, trên đầu quấn một chiếc khăn mặt để hút đi nước ở đuôi tóc, lúc đó lại có một giọt nước rơi lên màn hình điện thoại.

Khi đó cô đang dùng điện thoại tiềm kiếm ý nghĩa của hoa hồng, bọt nước mơ hồ, đúng lúc rơi vào hai chữ ‘yêu thích’.

Từng từng mang theo sự rung động ấy, nhiều lần dụng tâm phỏng đoán tâm tư của Chu Côn Ngọc.

Kết quả là…

Khóe môi Tân Kiều cong lên tự giễu.

Càng khiến cô tự giễu chính là dù bản thân cảm thấy tổn thương thì đã sao, lúc này đây người cô có thể ôm cũng chỉ có một mình Chu Côn Ngọc. Người cô muốn liên lạc trong ngày sinh nhật, cũng chỉ có một mình Chu Côn Ngọc.

Cô nói với Chu Côn Ngọc: “Tôi đã rất nhiều năm chưa mừng sinh nhật. Nhưng năm nay Mộc Mộc muốn tổ chức sinh nhật cho tôi.”

Chu Côn Ngọc hỏi: “Vậy em có tổ chức không?”

“Có. Nhưng chị có biết lúc mừng sinh nhật tôi đã nghĩ gì không?” Cô ghé vào bên tai Chu Côn Ngọc, giọng nói rất thấp, dường như bật ra từ khí quản, nơi đó nối liền với trái tim: “Tôi nghĩ đến chị.”

Trái tim Chu Côn Ngọc lại đập loạn nhịp.

Vành tai bỗng nhiên phát ngứa, điều này khiến nàng phải giơ tay lên, ngón tay cong lại, dùng lưng bàn tay nhẹ nhàng lau qua.

Không giảm bớt.

Thật ra nàng còn đang dùng lý trí phân tích, phân tích cảm giác mãnh liệt như vậy, không chỉ bởi vì nàng đã lâu không gặp, mà còn bởi vì Tân Kiều đang chủ động với nàng.

Nhưng Chu Côn Ngọc không muốn mất quyền chủ động. Chuyện thổi khí bên tai, thật ra nàng có kỹ xảo hơn Tân Kiều rất nhiều, cũng thành thạo hơn rất nhiều. Nàng cảm nhận được Tân Kiều đêm nay rất khác lạ, vì vậy nàng ghé vào tai Tân Kiều, nói: “Lần này, là em đang chủ động trêu chọc tôi sao?”

Chu Côn Ngọc cảm thấy, Tân Kiều nhất định sẽ phủ nhận.

Với tính cách quật cường của Tân Kiều, với sự hờ hững xưa nay của Tân Kiều, với sự bài xích của Tân Kiều đối với nàng.

Nhưng Tân Kiều không trốn tránh, cô nhìn thẳng vào nàng, đêm nay lần thứ hai trầm thấp trả lời một câu ngoài dự đoán của nàng: “Phải.”

Tim Chu Côn Ngọc nhất thời đập loạn, tựa như một nụ hoa bị kiềm chế, kiềm chế, kiềm chế đến thời gian tươi đẹp nhất của mùa xuân mới nở ra.

Tựa như hồng thủy vỡ đê, không thể ngăn cản.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!