Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 571

Chương 570: Trừng phạt

 

Không ngờ Dạ lại dùng đến từ ‘trừng phạt’, điều này làm cho Sư Thanh Y có chút kinh ngạc.

Trừng phạt là một từ ngữ khi lý giải sẽ rất kỳ diệu, nó phần nhiều là biểu đạt một loại khoảng cách lớn về giai cấp, thân phận địa vị, thông thường chỉ khi đặt dưới tiền đề này, mới có thể xuất hiện cái gọi là trừng phạt.

Ví dụ như, vương công quý tộc xử phạt dân thường, sư tôn khiển trách đồ đệ, thần trừng phạt con người, thủ trưởng trừng phạt cấp dưới, vân vân, nó có một sợ chênh lệch bối phận hoặc đẳng cấp rất rõ ràng.

Nếu như làm một việc, nhận lấy hậu quả không tốt, hơn nữa không có sự chênh lệch thân phận, vậy đó không gọi là trừng phạt, mà gọi là bị trả thù.

Nhưng trong mắt Sư Thanh Y, Dạ sở có đông đảo thuộc hạ, hơn nữa tác phong hành sự luôn giống như không bị kẻ nào khống chế, một người như vậy, sao lại e ngại bị trừng phạt.

Mà người sẽ trừng phạt nàng ấy, lại là ai?

Càng làm cho Sư Thanh Y nghi hoặc chính là Dạ nói sau khi Lạc Thần phế đi kẻ giám sát, thì sẽ không bị trừng phạt. Vậy theo ý của Dạ, chỉ có Lạc Thần mới có thể làm được chuyện này, người khác ngoài Lạc Thần thì sẽ rơi vào kết cục thê thảm.

Mặc kệ chân tướng bên trong là gì, Sư Thanh Y tuyệt đối không thể để Lạc Thần đi mạo hiểm, nhất là ngự giả kia hành tung bí ẩn, tuy rằng không trực tiếp giao đấu với nàng ta, nhưng Sư Thanh Y có thể cảm giác được sức mạnh của người đó, vì thế nàng lập tức nói: “Ta có thể đối phó nàng ta không?”

Dạ nhìn về phía Sư Thanh Y, nói: “Với bản lĩnh của ngươi, có thể phế được nàng ta.”

“Vậy để ta đi.” Sư Thanh Y không chút do dự.

“Không được.” Dạ nói: “Nếu như để ngươi làm, tuy rằng không hại đến tính mạng, nhưng cũng sẽ bị giáo huấn, nếm chút khổ sở.”

Sư Thanh Y cẩn thận chú ý ngôn từ của Dạ, lúc này đổi thành ‘giáo huấn’.

‘Giáo huấn’ và ‘trừng phạt’ không giống nhau, nó nghe qua không mang quá nhiều cảm giác cách biệt về thân phận, còn trừng phạt, sẽ cho người ta một loại cảm giác áp bách hít thở không thông đến từ cường quyền.

Rất nhiều người bình thường cũng không lưu ý đến cách dùng từ, thậm chí sẽ tùy tiện sử dụng, nhưng Dạ không có cảm xúc, lại tự có một bộ logic đặc biệt của bản thân, càng là như vậy Dạ lại càng chú ý cách dùng từ. Dưới cái nhìn của Dạ, trừng phạt và giáo huấn đại biểu cho hai ý nghĩa bất đồng, cho nên nàng ấy mới dùng từ trừng phạt cho bản thân và Lạc Thần, mà đối với Sư Thanh Y lại chỉ dùng một từ tương đối nhẹ như ‘giáo huấn’.

Mặc kệ Dạ bị trừng phạt, hay là cảm thấy Lạc Thần sẽ không bị trừng phạt thì mấu chốt vẫn xoay quanh việc ‘trừng phạt’, Sư Thanh Y vẫn luôn cảm thấy trong nhận thức của Dạ, Dạ cảm thấy Lạc Thần và nàng ấy địa vị tương đương, cho nên mới dùng ‘trừng phạt’ đến hình dung cho hai người các nàng.

Mà đến Sư Thanh Y, Dạ lại đổi thành giáo huấn, nói rõ trong lòng Dạ cảm thấy Sư Thanh Y không giống với nàng ấy và Lạc Thần.

Để biết rõ ràng loại khác biệt này, Sư Thanh Y nhìn Dạ nói: “Ai sẽ trừng phạt ngươi?”

Dạ lắc đầu.

Điều này chứng tỏ nàng không tiện nói ra.

Sư Thanh Y biết nếu như Dạ biểu thị như vậy thì nàng sẽ không nhận được đáp án, nên chỉ đành thôi. Nhưng nàng có thể hiểu được việc khó xử Dạ gặp phải dường như còn đáng sợ hơn các nàng tưởng tượng rất nhiều.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Sư Thanh Y tiến hành phỏng đoán.

Giả sử thực sự tồn tại một người như vậy, tạm thời gọi hắn là người bí ẩn.

Nếu như Dạ thực sự chú ý đến cách dùng từ, vậy nàng ấy và người bí ẩn kia có lẽ tồn tại sự cách biệt thân phận, địa vị của Dạ hẳn là thấp hơn người đó, kẻ bí ẩn có quyền trừng phạt Dạ. Mà Dạ dùng ‘sẽ không bị trừng phạt’ đến hình dung Lạc Thần, như vậy Dạ cũng cho rằng Lạc Thần giống như nàng ấy, có sự chênh lệch địa vị với người bí ẩn.

Điều này đồng nghĩa trong nhận thức của Dạ, người bí ẩn cũng có quyền trừng phạt Lạc Thần, nhưng không biết nguyên nhân gì, người bí ẩn kia cho dù phát hiện Lạc Thần phế đi kẻ giám sát, cũng sẽ lựa chọn tha thứ không trừng phạt nàng ấy.

Lạc Thần dường như cũng suy đoán giống như Sư Thanh Y, nên nói với Dạ: “Vì sao ta sẽ không bị trừng phạt?”

Dạ vẫn lắc đầu.

Những việc liên quan đến người bí ẩn, Dạ luôn duy trì im lặng, không tiện nói ra. Nàng ấy cũng không lộ ra bất cứ sợ hãi hoặc kiêng kỵ gì, nhưng Sư Thanh Y có thể từ sự im lặng của nàng ấy cảm giác được đối phương có bao nhiêu đáng sợ, đó dường như là một loại cảm giác áp bách treo trên bầu trời.

Dạ đã là người đứng ở chỗ cao không tránh được rét lạnh.

Đến cùng là loại tồn tại nào, còn có thể đứng trên nàng ấy.

Lạc Thần lại nói một câu: “Người nào có thể trừng phạt ta?”

Nàng nói rất bình tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng bên trong tự có ngạo khí như tuyết.

Dạ nghe xong, dường như có chút sửng sốt, như là đang nỗ lực lý giải những lời này của Lạc Thần.

Lạc Thần đạm nhạt nói: “Ta chính là chủ nhân của bản thân. Không ai có thể trừng phạt ta, ông trời cũng không được.”

Nét mặt của Dạ mơ hồ có vài phần hoảng hốt hiếm có.

Môi nàng hé mở, dường như muốn lặp lại những lời này của Lạc Thần, âm thầm nói một lần, nhưng rất nhanh sắc mặt nàng thay đổi, đưa tay sờ ngực mình, rồi lại lập tức thả tay xuống.

Lạc Thần nhìn Dạ, nói: “Nếu như ngươi và Thanh Y đều sẽ bị ảnh hưởng, như vậy thì cứ để ta làm, ta sẽ làm như ngươi nói, phế bỏ nàng ta.”

Nói xong lời này, vẻ lạnh lẽo trong ánh mắt của nàng chợt lóe mà qua.

Nếu Lạc Thần đã nói ra, Sư Thanh Y biết nàng ấy nhất định sẽ làm được, nhưng đối phương mạnh như vậy, không biết cần trả giá ra sao, trong lòng Sư Thanh Y vô cùng lo lắng, giờ phút này lại không tiện nói gì, thầm nghĩ chờ lúc Lạc Thần động thủ, nàng nhất định phải tiến lên giúp đỡ.

Về phần giáo huấn hay không giáo huấn, nàng căn bản không quan tâm.

Chỉ có xử lý ngự giả kia, Dạ mới có thể chữa trị cho Thiên Thiên, vì Thiên Thiên các nàng phải toàn lực ứng phó. Nhất là thái độ của Dạ đối với kẻ giám sát rất thận trọng, nếu như mặc kệ, sau này người đó có thể sẽ càng có nhiều tính toán hơn.

Tuy rằng Sư Thanh Y còn không biết ngự giả kia âm thầm điều khiển Trữ Ngưng là có mục đích gì, nhưng mưu tính đến mức này, ngay cả việc các nàng đến Vô Sắc bắt gặp vòng tay hồng ngọc cũng chỉ là bước đầu của cái bẫy, vậy kẻ giám sát tất nhiên là không có ý tốt. Hiện tại có lẽ nàng và Lạc Thần còn có giá trị lợi dụng, phải giữ lại tính mệnh của các nàng để bố trị cạm bẫy, nếu không với thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương lúc moi tim Trữ Ngưng, rất có khả năng cũng sẽ không chút do dự ra tay đối với các nàng.

“Dạ.” Ánh mắt của Lạc Thần dừng trên mặt Dạ, hòa nhã nói: “Cũng không người nào, có thể trừng phạt ngươi.”

“Đúng vậy.” Sư Thanh Y hiểu ý của Lạc Thần, nên cũng nói với Dạ: “Ta biết ngươi có điều khó xử, nhưng chúng ta đều là chủ nhân của chính mình.”

Dạ các nàng các nàng, tuy rằng trên mặt không có bao nhiêu cảm xúc, nhưng có thể nhận ra nàng ấy rất chăm chú lắng nghe các nàng.

Sư Thanh Y vẫn ở trong trạng thái vô cùng mơ hồ đối với hồn đọa, nàng chỉ biết nếu Dạ có thể chuẩn xác nói đến hồn đọa, đồng thời còn có thể chữa trị cho Thiên Thiên, như vậy sự hiểu biết của Dạ đối với đọa đọa chắc hẳn là tương đối sâu sắc.

Nàng lập tức nắm bắt cơ hội này, hỏi.” Ta vẫn không hiểu cái gì là hồn đọa, Thiên Thiên cũng chỉ từ trong tổ chức biết được ý nghĩa của hai từ này, sâu hơn thì không hiểu rõ. Ta chỉ biết đây là tác dụng phụ sau khi Lạc Thần tiến vào thần phúc, nàng cần máu, mà lúc nàng bị thương trên người sẽ có những sợi tơ đỏ tự động chữa lành vết thương, lúc ở Thần Chi Hải nàng còn một lần… không khống chết được bản thân.”

Lúc ở Thần Chi Hải, Lạc Thần nâng Cự Khuyết, hờ hững chỉ thẳng vào Sư Thanh Y, cảnh tượng đó dường như vẫn còn rõ ràng trước mắt, khiến lòng nàng đau nhói.

Lúc đó trong lòng Lạc Thần có bao nhiêu giãy dụa, Sư Thanh Y căn bản không cách nào tưởng tượng.

“Ta muốn nói cho các ngươi.” Dạ nói: “Nhưng nếu như ta nói ra những điều liên quan đến hồn đọa, ta cũng sẽ bị trừng phạt. Đây là bí mật ta phải giữ kín.”

Sư Thanh Y ngạc nhiên.

Tuy rằng nàng biết Dạ đã bị hạn chế nào đó, nhưng đến bây giờ mới sâu sắc ý thức được loại hạn chế này có bao nhiêu nghiêm khắc.

Dạ lại nói: “Ta không cách nào âm thầm nói cho các ngươi biết, bởi vì sẽ bị phát hiện.”

Trong lòng Sư Thanh Y gần như bị hàn ý bao phủ.

“Vậy ngươi… chữa trị cho Thiên Thiên thì sao?” Sư Thanh Y rất lo lắng cho tình trạng của Dạ: “Cũng sẽ bị trừng phạt sao?”

“Sẽ không.” Dạ nói: “Nàng không liên quan đến hồn đọa, có thể trị.”

Sư Thanh Y âm thầm thở phào nhẹ nhõm, có chút cẩn thận hỏi: “Vậy mỗi một việc ngươi làm… đều sẽ bị biết được sao?”

Nàng không biết là bị người nào biết.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến, nàng đã cảm thấy xương cốt đang run lên.

Nhưng nàng lại cảm thấy kỳ quái, nếu như cái gì cũng bị biết được, vậy kẻ giám sát sẽ không còn ý nghĩa tồn tại nữa. Nếu đã tồn tại kẻ giám sát, đồng nghĩa người bí ẩn không cách nào hiểu rõ mỗi một hành động của Dạ, còn phải dựa vào người khác đến theo dõi.

“Sẽ không.” Dạ không chút dao động nói: “Chỉ có hai điều cấm kỵ, sẽ bị biết được, một trong số đó chính là việc liên quan đến hồn đọa. Bình thường ta muốn làm gì, đều tùy ta, giết ai, cũng tùy ta. Ngoại trừ kẻ giám sát là ta không thể phế bỏ.”

Dạ nhìn Lạc Thần: “Ngươi có thể phế nàng ta.”

“Còn một việc nữa?” Sư Thanh Y cảm thấy tim đập rất nhanh.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, với bản lĩnh và địa vị của Dạ, lại có điều hạn chế như vậy.

Dạ có chút mờ mịt, nói: “Ta không biết đó là cái gì. Nhưng đến nay ta chưa từng vì vậy mà bị trừng phạt, chứng tỏ ta chưa từng vi phạm.”

“Vậy ngươi làm sao biết được là hai điều cấm kỵ?” Lạc Thần cũng cảm thấy kỳ lạ.

Dạ biết bản thân có hai điều cấm kỵ, một khi phạm vào sẽ bị trừng phạt, nhưng nàng ấy lại chỉ biết rõ một cái là hồn đọa, cái còn lại thì không biết.

Dạ đứng lên từ bậc thềm, nhìn các nàng.

Sau đó Dạ làm một việc khiến Sư Thanh Y hoảng hốt.

Dạ bắt đầu cởi quần áo của mình ra, nàng ấy cởi rất nhanh, vạt áo tản ra, tuyết phong trước ngực và khe rãnh mê người đều lộ ra, nhưng nàng ấy vẫn làm như không có việc gì, vẫn còn cởi tiếp.

Sư Thanh Y sợ đến chết khiếp: “…”

Lạc Thần lập tức quay mặt đi, Sư Thanh Y cũng cuống quýt dời mắt, vừa nhìn sang một bên vừa luống cuống chộp lấy vai Dạ, lập tức kéo vạt áo của nàng ấy lên: “Ngươi… ngươi không thể như vậy.”

Dạ có chút nghi hoặc: “Vì sao không thể?”

“Thân thể của ngươi không thể cho người khác nhìn!” Sư Thanh Y quả thực sắp hôn mê, nàng vội vã nói.

Cũng may ở đây chỉ có nàng và Lạc Thần, các nàng cũng không để tâm, nhưng nếu như bị người khác nhìn thấy, thật không biết làm sao.

“Không cho các ngươi nhìn, các ngươi làm sao biết được nguyên nhân?” Dạ không quan tâm việc cơ thể của mình bị nhìn thấy, nàng tựa hồ không có bao nhiên nhận thức về mặt này, hoặc là nàng vốn không cảnh giác đối với Sư Thanh Y và Lạc Thần.

“Vậy ngươi cũng không thể dưỡng thành thói quen này.” Sư Thanh Y cũng không quan tâm nổi trên người Dạ có chứng cứ gì có thể chứng minh hai yêu cầu kia, nàng vội vã nói: “Nếu như bị người khác nhìn thấy, thì phải làm sao.”

Dạ lại nói: “Ta sẽ không cho người khác nhìn. Người khác thấy, ta sẽ giết chết.”

Sư Thanh Y: “…”

… Đối với sự tín nhiệm này của Dạ, hoặc nên nói là tiêu chuẩn kép, nàng không biết có nên cảm động hay không.

“Ngươi cũng không thể cho bọn ta nhìn.” Lạc Thần suốt quá trình đều không quay đầu lại: “Thân thể của ngươi, chỉ có thể để cho người trong lòng nhìn thấy.”

“Vì sao?” Dạ hình như không hiểu được.

Sư Thanh Y cảm thấy lời đến bên miệng đều đang phát nhiệt, nàng cũng không thể để Dạ tiếp tục duy trì tư thế cởi áo như thế, nàng nàng hiểu tính cách của Dạ, nếu như không để cho các nàng nhìn thấy chứng cứ, Dạ cũng sẽ không mặc quần áo vào, nên nàng chỉ đành nói: “Trước tiên ngươi che chỗ không có chứng cứ lại, sau đó cho bọn ta xem chỗ có chứng cứ là được rồi.”

Dạ nói: “Được.”

Sư Thanh Y không nhìn thấy, chỉ có thể nghe tiếng quần áo ma sát xột xoạc.

Một lát sau, Dạ nói: “Có thể xem.”

Sư Thanh Y và Lạc Thần thoáng chốc đảo mắt nhìn lại, thấy Dạ đưa lưng về phía các nàng, lộ ra tấm lưng tuyết trắng.

Phía trên xương hồ điệp bên trái, có hai vết tích màu đỏ, giống như hai cánh của hồ điệp, yên tĩnh in lên làn da trắng như tuyết.

“… Đây là cái gì?” Sư Thanh Y lẩm bẩm.

Dạ nói: “Là dấu ấn sinh mệnh của ta. Hai dấu ấn, đại biểu cho hai điều cấm kỵ, nếu ta vi phạm, sẽ bị biết được.”

Sư Thanh Y chưa từng nghe qua, lại có thể sâu sắc cảm nhận được nỗi thống khổ chất chứa trong đó.

Giọng nói của của vẫn rất hờ hững, dường như không biết cái gì là thống khổ, nàng nói: “Vốn dĩ ta không biết hai điều cấm kỵ đó là gì, nhưng bởi vì có hai dấu ấn sinh mệnh, nên chỉ biết là có hai điều.”

Sư Thanh Y và Lạc Thần nhìn xương hồ điệp của Dạ.

Dạ đưa lưng về phía các nàng: “Cho đến lúc ta phát hiện Lạc Thần hồn đọa, ta muốn cứu ngươi, nên bắt đầu nỗ lực hiểu rõ bí mật của hồn đọa, lúc đó ta phát giác ta không thể cứu được. Sau đó thì bị trừng phạt, khi đó ta mới biết một trong hai điều cấm kỵ là không thể can thiệp việc liên quan đến hồn đọa.”

“Về phần một điều khác.” Nói đến đây, Dạ dừng chốc lát mới nói tiếp: “Đến nay ta vẫn không biết.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!