Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 32

Chương 32

 

Chu Côn Ngọc hoàn toàn không nghĩ tới việc Tân Kiều sẽ thừa nhận. Cho nên giờ khắc này rất khó nói các nàng là ai đang nắm giữ quyền chủ động.

Nhưng sự xúc động như vậy không thể nhìn ra từ vẻ bề ngoài của Chu Côn Ngọc. Nàng nhìn Tân Kiều, khẽ nở nụ cười, đôi mắt như thơ vốn trong suốt, lúc này dưới ánh đèn lại càng lấp lánh ánh nước.

Có lẽ chính vì thái độ này của nàng, trái lại khiến Tân Kiều không cảm thấy khẩn trương.

Tân Kiều hỏi: “Chị có biết Mộc Mộc mừng sinh nhật cho tôi như thế nào hay không?”

“Em ấy sợ quá trịnh trọng sẽ khiến tôi áp lực, cho nên tìm hàng xóm dưới lầu giúp đỡ, cùng đến nhà hàng xóm tổ chức liên hoan, dường như chỉ là ăn một bữa cơm thông thường.”

Hàng xóm, Chu Côn Ngọc mơ hồ nghĩ hàng xóm nào?

Tân Kiều đỡ lấy gáy nàng, quen tính lảng tránh ánh mắt của nàng, mà đặt ánh mắt của mình lên môi nàng, dường như đang nhìn một vệt sáng nho nhỏ ngưng đọng trên môi nàng.

Nhưng hai người không hôn môi. Các nàng không dịu dàng như thế, càng không phải mối quan hệ chân thành gì.

Tân Kiều tiếp tục nói: “Mộc Mộc muốn tôi giao thiệp nhiều bạn bè hơn, nên lúc đến nhà hàng xóm nấu cơm, tôi thậm chí đã nghĩ, nếu như tôi kết giao bạn gái một cách bình thường, liệu có thể trải qua cuộc sống như vậy hay không.”

“Nhà ở không cần quá lớn, cũng không cần quá mới, buổi chiều tan sở trở về mua một chút trái cây và nguyên liệu nấu ăn, hiện tại tôi cũng không nhất định phải mua loại giảm giá nữa, chị biết không, sau đó cùng nhau chen chúc trong gian phòng bếp nho nhỏ, cùng nhau ngửi khói dầu, rất phong phú cũng rất náo nhiệt. Có đôi khi, còn có thể nghe âm thanh TV Mộc Mộc đang xem bên ngoài.”

“Có thể nuôi một con mèo, bởi vì tôi không giỏi giao tiếp với người khác. Không đúng, vẫn nên nuôi một con chó, như vậy có thể xuống lầu dắt nó đi tản bộ, giống như bất cứ một đôi tình nhân thông thường nào, buổi chiều sau khi tan sở, nắm tay dắt chó đi dạo, đến lúc trời nóng, đi đến khát nước thì sẽ đến siêu thị đầu phố mua một que kem rồi cùng nhau ăn.”

“Chị biết không, lúc ấy tôi suy nghĩ rất nghiêm túc cũng rất chi tiết, tôi thậm chí còn nghĩ nên mua giống chó gì, là Poodle hay là Shiba, nên lấy tên gì, là Coca hay là Chocolate.”

Có lẽ Tân Kiều miêu tả thực sự quá chi tiết, khiến Chu Côn Ngọc dường như thực sự có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy, khi đó Tân Kiều sẽ buông xuống sự quật cường của bản thân, trên mặt nở nụ cười dịu dàng sao? Chu Côn Ngọc phát hiện trong lòng mình, không thoải mái.

Nhưng dưới tình huống này, nàng tạm thời không rảnh phân tích cảm giác không thoải mái trong lòng này là gì.

“Nếu như thật có thể như vậy thì tốt rồi.” Lúc Tân Kiều nói những chuyện này giọng nói rất trầm thấp, nhưng nụ cười lúc này lại là một loại bất đắc dĩ, có phần tự giễu: “Nhưng tôi dường như, không cách nào làm được.”

“Không cách nào đến gần một người, cũng không cách nào đột nhiên trở nên vui vẻ. Cả người tôi đều đã chết lặng.”

“Mộc Mộc chúc tôi sinh nhật vui vẻ, nhưng tôi phải làm thế nào nói với em ấy, cuộc sống không phải cổ tích, không phải sau khi đánh bại ác long hậu công chúa sẽ sống hạnh phúc mãi mãi về sau. Phẫu thuật thành công rồi, nhưng mười năm trước kia đã biến tôi thành người như bây giờ.”

“Tính cách rất kém cỏi.”

“Không thích nói chuyện.”

“Căn bản không biết cũng không muốn tiếp cận một ai.”

Lúc Tân Kiều ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng rõ ràng ngấn lệ, lúc phun ra chữ ‘tôi’ kia, lồng ngực Chu Côn Ngọc gần như đau thắt.

Bởi vì câu tiếp theo của Tân Kiều chính là: “Vì sao tôi như vậy, lại chỉ có chị.”

Ngoại trừ Tân Mộc, trong cuộc sống của Tân Kiều cũng chỉ có Chu Côn Ngọc, dùng một loại thủ đoạn rất bất thường mà xông vào.

Chu Côn Ngọc dụng tâm khó đoán.

Chu Côn Ngọc tâm cơ thâm trầm.

Chu Côn Ngọc không có lương tâm.

Những lời này Tân Kiều không nói ra, cô chỉ nhìn thật sâu vào đáy mắt của Chu Côn Ngọc, dùng một loại ánh mắt gần như tìm tòi nghiên cứu mà quan sát.

Cô không cần dùng nhà vệ sinh nữa, bởi vì vừa rồi trong lúc chờ Chu Côn Ngọc cô đã đi rồi, về sau cũng không chạm qua bất cứ thứ gì.

Tân Kiều nhìn không thấu Chu Côn Ngọc, cho nên cô chỉ có thể vụng về, dùng một loại phương pháp trực tiếp nhất đi tìm kiếm. Tìm kiếm vì sao một Chu Côn Ngọc như vậy có thể xâm nhập vào cuộc sống của cô, tư tưởng của cô, cho nên hiện tại cô chỉ có Chu Côn Ngọc.

Cho đến lúc này, Tân Kiều rốt cuộc lần đầu tiên không hề lảng tránh ánh mắt của Chu Côn Ngọc. Cô nhìn vào đáy mắt của Chu Côn Ngọc, ánh mắt chăm chú, đại khái có thể dùng hai từ ‘ngưng mắt’ để hình dung.

Sau đó giọng nói của cô hạ xuống rất thấp rất thấp, gọi nàng một tiếng: “Bác sĩ Chu.”

“Chị cũng giúp tôi một tay, có thể chứ?”

Đêm nay xem như một lần tước vũ khí đầu hàng trong nhân sinh của Tân Kiều, từ lúc cô ngồi lên sô pha, thắt lưng khom xuống thì đã có thể thấy được điều đó.

Từ trước đến nay cô luôn thẳng lưng, nhưng đêm nay, cô có một chút sa sút.

Thật ra từ trước đó cũng đã có thể nhìn ra manh mối.

Ví dụ như con dao làm bếp loang lổ rỉ sét ở chỗ khớp nối giữa thân dao và cán dao.

Ví dụ như thiếu nữ có nụ cười phóng khoáng trong hội thao ở trường của Tân Mộc.

Từ khi đó cô đã ý thức được cô không có khả năng vứt bỏ mười năm đã qua, một lần nữa trở nên tươi sáng rộng rãi.

Cuộc sống cũng không thể bỏ qua mười năm ấy, một lần nữa trở thành dáng vẻ tốt đẹp không tỳ vết.

Văn nhân vẫn luôn nói thời gian là một con dao điêu khắc tàng hình, thực sự là như vậy. Bởi vì nó khắc xuống từng đường nét, không thể đảo ngược, cứ thế điêu khắc Tân Kiều thành hình dạng hiện tại.

Nhưng đêm nay Tân Mộc giúp cô tổ chức sinh nhật, khiến cô có cảm nhận càng chân thực hơn đối với điều này.

Nụ cười của cô là giả, cô nghe tiếng cười nói náo nhiệt xung quanh, lại giống như đang trốn ở trong nón bảo hộ dày nặng của bản thân, vĩnh viễn có một tầng ngăn cách. Cô cười rất miễn cưỡng, mỗi một lần cong khóe môi đều giống như dùng hết sức lực toàn thân.

Cô cũng không thích đồ ngọt, đi mua bánh kem là bởi vì lần sinh nhật này có ý nghĩa đối với Tân Mộc nhiều hơn là đối với cô. Cô để Tân Mộc lựa chọn hương vị, cũng không phải là khiêm nhượng hay thế nào, mà là cô phát hiện đã lâu không rãnh rỗi ăn bánh kem, cho nên cô đã mất đi hứng thú đối với những loại bánh ngọt ngáy này, hương vị gì đối với cô đều không khác biệt.

Nói cách khác, cô đã chết lặng.

Điều khiến cô suy sụp chính là bởi vì cô rất sợ hãi. Cô sợ hãi phát hiện bản thân đã trở nên chết lặng đối với tất cả mọi thứ.

Đối với vui sướng, đối với đồ ngọt, đối với cuộc sống, đối với bản thân.

Cho nên cô ngóng nhìn Chu Côn Ngọc.

Cả người Chu Côn Ngọc rất lãnh đạm, duy chỉ có thời điểm này mới có hoa nở đầy tuyết. Mà đôi mắt vĩnh viễn trong suốt, vĩnh viễn thanh khiết, sẽ hiện lên ánh nước, như là muốn nhấn chìm người khác.

Lần đầu tiên Tân Kiều nghiêm túc nhìn rõ, thì ra loại thời điểm này Chu Côn Ngọc là như vậy.

Có cảm giác.

Cô phát hiện bản thân có cảm giác.

Nếu như không phải vì sự sụp đỗ và sợ hãi của đêm nay, có lẽ cả đời cô cũng sẽ không gọi ra một tiếng ‘Bác sĩ Chu’ đối với Chu Côn Ngọc.

Cô cũng không chính trực như bản thân suy nghĩ. Cô cũng có rất nhiều khao khát.

Cô đang cầu cứu Chu Côn Ngọc, xin nàng đến giúp đỡ, ngăn cản cô rơi vào loại cảm giác chết lặng kia.

Lúc Chu Côn Ngọc đi vào nhà vệ sinh, nhìn ngón tay thon dài của bản thân dưới dòng nước, rồi lại nhìn bọt nước không ngừng chảy ra kẽ tay.

Nàng phát hiện bản thân đang do dự.

Trước đây nàng chỉ để Tân Kiều chạm vào nàng, những từ ngữ thô tục bất kham được nàng nói một cách uyển chuyển, sự đối lập mãnh liệt như vậy sẽ luôn khiến Tân Kiều không nhịn được, sau đó nhanh chóng bị đẩy đến ranh giới của sự phẫn nộ.

Người như Tân Kiều, đến nông nỗi này dường như vẫn còn có thể vì nàng không tự quý trọng bản thân mà phẫn uất.

Nhưng người như nàng, có gì đáng quý trọng đây? Nàng ích kỷ, hèn nhát, khoác túi da ngăn nắp xinh đẹp, trốn trong màn sương xám nàng đã quen thuộc từ nhỏ.

Có thể nàng chính là muốn tự hủy hoại bản thân.

Có phải hòa tan tất cả cảm xúc vào thời khắc này, nàng có thể không tồn tại nữa.

Có phải tất cả bối rối của nàng, mâu thuẫn giữa việc ‘chất vấn Chu Thừa Hiên’ và ‘ thỏa hiệp với cuộc sống hậu đãi’, cũng sẽ không tồn tại nữa.

Nhưng Tân Kiều thì sao? Tân Kiều không giống nàng.

Nàng đi ra khỏi nhà vệ sinh, Tân Kiều ngồi trên sô pha chờ nàng, hai khuỷu tay chống trên đầu gối, nghe tiếng bước chân của nàng liền nâng khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ lên. Bất cứ lúc nào nhìn thấy, Tân Kiều vĩnh viễn luôn sạch sẽ như vậy.

Sạch sẽ đến mức Chu Côn Ngọc nhìn cô đều sẽ sinh ra một chút không đành lòng.

Nhưng Tân Kiều nhìn thấy chiếc khăn tắm màu trắng vắt trên khuỷu tay của nàng, chẳng những không lùi bước mà còn trầm thấp gọi nàng một tiếng: “Bác sĩ Chu.”

Chút không đành lòng của Chu Côn Ngọc giống như vết mực trên giấy Tuyên Thành, lại giống như đường viền mờ ảo của ánh trăng, càng lan rộng càng mơ hồ.

Tân Kiều sạch sẽ như vậy, có phải nên tương quan với tình cảm thuần khiết hay không?

Nhưng Chu Côn Ngọc khẽ cong khóe môi, phối hợp với ngũ quan quá mức đoan trang tao nhã, tương phản quá mạnh mẽ, nụ cười cũng trở nên quá mức trêu người.

Tân Kiều nhìn nàng, nhưng Tân Kiều không biết thật ra nàng đang cười chính bản thân.

Chu Côn Ngọc, cô quả nhiên không phải người tốt đẹp gì.

Nàng nắm chắc điểm mấu chốt, nàng không mưu toan hái được ngôi sao, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng muốn hoàn toàn cự tuyệt ánh sáng của ngôi sao kia.

Nàng không thể ức chế lòng tham của bản thân đối với Tân Kiều, nàng có thể không hủy hoại, nhưng nàng có thể giúp Tân Kiều.

Tân Kiều nét mặt rất bình tĩnh nhưng nàng có thể nhìn ra sự khẩn trương của Tân Kiều. Cho nên nàng dùng tay trái nhẹ nhàng tháo sợi dây buộc tóc của Tân Kiều ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt xuống, tựa như một loại trấn an.

Tóc dài xỏa xuống, mái tóc đen của Tân Kiều cho đến bây giờ chưa từng uốn nhuộm, mượt mà như tơ lụa phất động trong gió xuân.

Rất khỏe mạnh.

Mỗi khi Chu Côn Ngọc nhìn Tân Kiều đều cảm thấy cô rất khỏe mạnhm rất sạch sẽm rất sáng sủa. Mà bản thân nàng là người bệnh trốn vào trong sương mù dày đặc.

Chu Côn Ngọc đại khái là yêu tinh trời sinh. Tân Kiều không nghĩ tới Chu Côn Ngọc sẽ dùng động tác như vậy đến xỏa tóc cô ra.

Thật ra trong lòng cô rất hoảng hốt. Cô rất sợ bản thân thực sự chết lặng, nếu như ngay cả loại thời điểm này cũng không có cảm giác thì phải làm sao?

Cho đến lúc mái tóc của Tân Kiều hoàn toàn xỏa ra, Chu Côn Ngọc nhìn cô, thầm nghĩ cô giống như một con vật nhỏ.

Chu Côn Ngọc lúc này mới phát hiện Tân Kiều cũng là một người rất giỏi ngụy trang. Dùng mái tóc luôn buộc thành đuôi ngựa của cô để ngụy trang, dùng đuôi lông mày quật cường nhếch lên đến ngụy trang, dùng nét mặt hờ hững xưa nay đến ngụy trang.

Làm cho người ta rất dễ quên đi cô cũng rất mềm yếu, cô cũng sẽ hoang mang.

Đột nhiên phát hiện điểm này, làm cho người ta rất muốn bảo vệ, cũng làm cho người ta rất muốn khi dễ.

Cho đến khi Chu Côn Ngọc ôm lấy Tân Kiều, cô rốt cuộc phát hiện bản thân có dư thừa sợ hãi.

Cô không thực sự chết lặng, thậm chí bắt đầu sinh ra xúc động muốn rơi lệ, có thê là cảm thấy vui mừng sau khi phát hiện bản thân cũng không phải hoàn toàn chết lặng, cũng có thể là tâm tình bị đè nén nhiều năm được giải phóng ngay tại thời khắc này.

Nhưng cô làm sao có thể khóc trước mặt Chu Côn Ngọc. Cô chỉ cắn Chu Côn Ngọc một cái.

Cô cho rằng Chu Côn Ngọc sẽ bị đau mà tức giận, hoặc là ngả ngớn nở nụ cười. Nhưng Chu Côn Ngọc chỉ ôm cô, dịu dàng nói: “Không cần sợ.”

Tân Kiều một mình đi vào nhà vệ sinh, dường như cô đã quen với tư thế cúi đầu, một tay chống bồn rửa mặt, ngưng mắt nhìn từng giọt nước rơi xuống từ đầu ngón tay.

Cô nghe tiếng dép lê của Chu Côn Ngọc đi vào một gian nhà vệ sinh khác. Nhớ đến câu nói vừa rồi của Chu Côn Ngọc, ‘không cần sợ’.

Bên môi Tân Kiều tràn ra một nụ cười khổ, thật ra Chu Côn Ngọc người này rất đáng sợ.

Nói thật, Tân Kiều không biết miêu tả cảm giác gần như chết lặng của bản thân như thế nào, cũng không biết hình dung sợ hãi che trời lấp đất vây lấy cô đêm nay như thế nào. Trên thế giới lại không có cái gọi là chân chính đồng cảm, ngôn từ của cô rất nghèo nàn nên không biết miêu tả thế nào, mà chỉ vô cớ liên tưởng đến khói lửa trong phòng bếp, rau củ giảm giá, nuôi mèo dắt chó, thậm chí còn nói đến tên của chú chó.

Những lời này nếu nói với bất cứ người nào, cô hoài nghi đối phương rốt cuộc có thể hiểu cô đang nói gì hay không.

Nhưng Chu Côn Ngọc rất đáng sợ.

Nàng cũng không nói bản thân nghe hiểu, cũng không nói bản thân hiểu cô. Chu Côn Ngọc chỉ chờ cô nói hết tất cả hy vọng của bản thân, sau đó ở bên tai cô nói ba từ: “Không cần sợ.”

Chỉ bã từ như vậy, Tân Kiều biết Chu Côn Ngọc đã hiểu.

Hiểu sự chết lặng đến chính bản thân cô cũng không biết nên miêu tả thế nào.

Hiểu nỗi sợ hãi đến chính bản thân cô cũng không biết nên miêu tả thế nào.

Tân Kiều nhìn giọt nước rơi xuống từ đầu ngón tay, nụ cười khổ bên môi càng thẩm sâu, ngay cả chính cô cũng không hiểu rõ, cô nên cảm thấy may mắn, cũng nên cảm thấy tuyệt vọng.

May mắn vì trên thế giới này còn có một người có thể kích thích cảm giác của cô, còn có người hiểu cô.

Tuyệt vọng vì người đó lại chính là Chu Côn Ngọc.

Cô lau khô tay, sau đó ra khỏi nhà vệ sinh.

Chu Côn Ngọc ngồi ở góc sô pha, lúc này nàng không đọc sách, không pha trà, mà chỉ nhìn cô.

Nét mặt của Tân Kiều rất bình tĩnh.

Cô rất am hiểu dùng nét mặt như vậy đối diện với cuộc sống. Càng không muốn người khác nhìn ra cảm thụ của bản thân cô sẽ càng tỏ ra lãnh đạm.

Chu Côn Ngọc ngồi như vậy, chỉ là muốn nhìn dáng vẻ của Tân Kiều lúc xỏa tóc.

Không có chiếc đuôi ngựa nhằm giả vờ gọn gàng quy cũ, cả người Tân Kiều có vẻ mềm mại hơn rất nhiều. Mềm mại đến Chu Côn Ngọc gần như có một chút mềm lòng.

Tân Kiều bước đến, cánh môi mấp máy, Chu Côn Ngọc cho rằng cô sẽ nói bản thân muốn rời đi.

Nhưng cô lại trầm thấp hỏi: “Dây buộc tóc của tôi đâu.”

Chu Côn Ngọc gần như muốn cong môi mỉm cười.

Thành lũy trong lòng người là được xây nên bằng từng viên gạch, ví dụ như Tân Kiều ba lần tổn thương trái tim nàng, mỗi một lần đều giống như xây thêm một viên gạch lên thành lũy.

Nhưng lúc sụp đổ lại chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Chỉ bởi vì một  câu ‘dây buộc tóc của tôi đâu’ của Tân Kiều, rất vụn vặt, rất bất đắc dĩ, rất đáng yêu. Mang theo một chút bản năng thân cận sau khi tiếp xúc thân thể, lại có một chút giả vờ xa cách.

Sau đó tất cả hòa trộn cùng một chỗ, khiến ngữ điệu của Tân Kiều bị đính kèm cái mác ‘mất tự nhiên’.

Những lời này giống như người nào đó lo lắng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng đẩy một viên gạch trên thành lũy trong lòng Chu Côn Ngọc, là một viên gạch trên cùng, khiến nó cứ thể mà buông lỏng.

“Dây buộc tóc của em…” Chu Côn Ngọc khoanh hai tay, cong môi: “Tôi không biết.”

Tân Kiều nhìn nàng một cái.

Chu Côn Ngọc cúi đầu: “Nếu không, chính em đến tìm xem.”

Tân Kiều mới không cần.

Chu Côn Ngọc an vị trên sô pha, dung mạo đoan trang nhưng rồi lại giống như một nữ yêu tinh.

Tân Kiều xoay người muốn đi, Chu Côn Ngọc ở phía sau gọi lại: “Tân Kiều.”

Tân Kiều quay đầu nhìn lại.

“Từ trước đến nay, em chưa từng tự mình thử qua sao?”

Tân Kiều mím môi nhìn nàng, dừng chốc lát mới nói: “Hai ba lần.”

“Sau đó?”

“Sau đó…” Tân Kiều lại mím chặt môi: “Tôi không dám.”

Chu Côn Ngọc có chút đăm chiêu mà gật đầu.

Thật ra nàng đã phát hiện Tân Kiều rất sợ nhận được những loại thể nghiệm tốt đẹp.

Vì sao?

Tân Kiều cũng không nói.

Nhưng nguyên nhân một người sợ những điều tốt đẹp, phần lớn là do thứ càng tốt đẹp, càng lo lắng bị mất đi.

‘Mất đi’.

Chu Côn Ngọc nghĩ thầm, nàng có thể hiểu Tân Kiều. Để tránh mất đi, Tân Kiều thậm chí có thể ngăn chặt tất cả sự bắt đầu.

Chu Côn Ngọc không tự hỏi bản thân vì sao một đường phong trần từ Lộc Thành chạy về Bội Thành.

Không tự hỏi bản thân vì sao rõ ràng không muốn cùng Tân Kiều mừng sinh nhật, rồi lại đêm khuya trở về.

Không tự hỏi hàng xóm dưới lầu vừa rồi Tân Kiều nhắc đến là ai, cảm giác khó chịu kỳ lạ trong lòng nàng lại là thế nào.

Xem tất cả như một loại bản năng bình thường sau khi hai người thân mật là được rồi.

Dù sao thì việc bóp tắt rung động từ lúc mới nảy sinh, không thể mặc cho nó phát triển thành ‘thích’, là việc nàng rất có kinh nghiệm.

Ngay lúc nàng suy nghĩ những điều này, Tân Kiều đã rời đi mà không nói một lời.

Tân Kiều rời khỏi căn hộ của Chu Côn Ngọc, thông thường sẽ đến trạm xe bus để đón xe, có lúc thật sự trễ thì cô sẽ đi taxi.

Hôm nay chỉ có thể gọi taxi.

Nhưng cô không đến giao lộ để thuận tiện bắt xe bus, nơi này gần đại lộ, có rất nhiều xe, thỉnh thoảng còn có người đi đường. Mà hiện tại cô bức thiết cần né tránh tất cả, một mình hút một điếu thuốc, điều chỉnh lại tâm tư của bản thân.

Vì vậy cô lách qua góc khu dân cư, đi đến một con phố nhỏ yên tĩnh hơn.

Tường đỏ cộng thêm lan can sắt khắc hoa màu đen, hiện lên vẻ phong tình của Pháp, dây leo trên cổng lộ ra vẻ tiêu điều của mùa đông, làm cho người ta rất dễ liên tưởng nếu như đây là cuối hè, nơi này sẽ sum suê hoa lá.

Cô và Chu Côn Ngọc lần đầu gặp gỡ là vào một ngày cuối hè.

Cô rút một điếu thuốc lá, châm lên rồi kẹp giữa hai ngón tay, nhất thời không hút mà chỉ mặc cho điếu thuốc cháy dần, một ngọn đèn đường cũ bên cạnh phát ra ánh sáng mờ nhạt, trầm lặng đứng trong trong đêm tối tựa như một vệ sĩ, bảo vệ tâm tư và bí mật của một người không muốn nói chuyện.

Cô phát hiện cô không lý tính giống như Chu Côn Ngọc.

Thân thể là thân thể, cảm tình là cảm tình, Chu Côn Ngọc dường như có thể phân chia rõ ràng.

Hoặc là người như Chu Côn Ngọc có thể vốn dĩ không có tình cảm.

Hình như cô không làm được.

Bất kể cái gọi là ‘giải phẫu linh hồn’ của Chu Côn Ngọc tổn thương cô thế nào, lúc cô nhịn không được cắn vào cổ Chu Côn Ngọc, cô phát hiện thật ra bản thân không kiên định như vậy.

Cô cùng Chu Côn Ngọc, cùng nhau thống khổ, cùng nhau vui thích, cùng nhau trầm luân, cùng nhau được cứu vớt.

Cô muốn xé rách nơi yếu ớt nhất của Chu Côn Ngọc, nhìn xem trái tim cứng rắn nhất của Chu Côn Ngọc.

Trong sách, tỏng thơ, trong phim ảnh, bất kể nơi nào nói đến ‘thích’, luôn là ấm áp, mềm mại, tươi sáng. Đó là ấn tượng cố hữu của mọi người đối với chữ ‘thích’.

Vậy cô và Chu Côn Ngọc giả vờ lạnh lùng, tổn thương lẫn nhau, sâu thẳm phức tạp, nhưng lại độc nhất vô nhị, tất cả những điều này được tính là gì?

Như vậy cảm giác mãnh liệt, lại không được gọi là ‘thích’, thì nên định nghĩa như thế nào?

Cô suy nghĩ những điều này, yên lặng hút xong một điếu thuốc, trong lúc vô tình ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy một chiếc xe Porche chạy về hướng này.

Cô đã quên đây là con đường Chu Côn Ngọc lái xe về trạch viện Chu gia.

Chu Côn Ngọc có một chút kinh ngạc, nàng không ngờ sẽ nhìn thấy Tân Kiều ở ven đường.

Nếu như Tân Kiều muốn đón xe thì không nên xuất hiện ở con đường nhỏ yên tĩnh này.

Như vậy, cô là đến hút thuốc.

Chu Côn Ngọc xuyên qua cửa kính, xa xa nhìn cô.

Cô gái trẻ tuổi vóc người cao gầy, ánh đèn màu vàng nhạt chiếu lên người cô, cô liền giống như một cây hướng dương giữa mùa đông. Gữa ngón tay cô kẹp một điếu thuốc đã tắt, nhưng vẫn còn sót lại làn khói lượn lờ bên cạnh cô.

Nhưng đôi mắt trong suốt kia đen trắng rõ ràng, ngay cả khói thuốc cũng không thể làm vẫn đục.

Bất cứ lúc nào nhìn thấy cô, từ ngữ đầu tiên toát lên trong đầu Chu Côn Ngọc chính là sạch sẽ.

Sạch sẽ tựa như một vì sao giữa đêm đông.

Sạch sẽ tựa như cửa sổ thủy tinh sau khi lau đi bụi bẩn.

Sạch sẽ tựa như dòng suối tạo nên từ băng tuyết tan chảy.

Chu Côn Ngọc phát hiện sự sạch sẽ của Tân Kiều là một loại sạch sẽ thanh mát là lạnh lẽo. Nó không nhu hòa, có chút sắc bén, đánh thẳng vào ánh mắt của người khác.

Nàng rũ mắt nhìn thời gian.

0 giờ 5 phút.

Như vậy nói cách khác, sinh nhật của Tân Kiều đã qua đi.

Đến lúc này, nàng nhìn bóng dáng đứng lặng nơi đó không muốn mừng sinh nhật, trong lòng lặng lẽ nói một câu sinh nhật vui vẻ, Tân Kiều.

Lời chúc sinh nhật đến muộn, sẽ không tính là lời chúc nữa. Cũng không cần đương sự biết, như vậy sẽ không tạo thành áp lực gì.

Cách nghĩ này quá nhu tình, không nên phát sinh giữa hai người không thích nhau.

Cho nên lúc lái xe ngang qua Tân Kiều, nàng thu hồi ánh mắt, chăm chú lái xe lướt qua Tân Kiều.

Lúc xa xa trông thấy xe của Chu Côn Ngọc, thật ra Tân Kiều có một chút khẩn trương.

Cô rất sợ Chu Côn Ngọc dừng lại, hạ cửa kính xe, thậm chí đi xuống xe nói gì đó với cô. Cô vẫn chưa suy ngẫm rõ ràng cảm giác của bản thân đối với Chu Côn Ngọc cho nên căn bản không biết phải làm sao đối mặt Chu Côn Ngọc.

Nhưng mà cô đã suy nghĩ nhiều.

Xe của Chu Côn Ngọc chỉ lướt qua cô, không tăng tốc cũng không giảm tốc, chỉ làm như không nhìn thấy cô.

Vì vậy, Chu Côn Ngọc mắt nhìn phía trước, Tân Kiều mắt nhìn cái bóng của mình in trên mặt đất.

Chu Côn Ngọc lái xe về phía trước. Tân Kiều xoay người về phía sau.

Đứng ở đầu đường của Bội Thành lúc vào đông, không khí dần chuyển lạnh, trong bóng đêm có thể che giấu tất cả tâm tư và bí mật, các nàng cứ thế lướt qua nhau mà chưa từng nhìn đối phương một cái.

Tân Kiều ném tàn thuốc vào thùng rác, rồi chậm rãi thở ra một hơi.

Vừa rồi lúc hai người thân cận, cô từng có một khoảnh khắc rất muốn hỏi Chu Côn Ngọc, vì sao không tiến hành đến bước cuối cùng.

Tựa như cô mỗi lần thăm dò lối vào linh hồn phức tạp của Chu Côn Ngọc, lẽ nào Chu Côn Ngọc không muốn hiểu rõ cô một cách chân thật hơn sao.

Lúc hai người kề cận bên nhau, Tân Kiều bỗng nhiên hiểu được, Chu Côn Ngọc không muốn.

Đây xem như một trò chơi của Chu Côn Ngọc, có lẽ cô thường hay tự xưng là chính trực hơn nữa lại tính toán chi li cho nên Chu Côn Ngọc không muốn lấy đi của cô quá nhiều, để tránh đến lúc trò chơi kết thúc nàng không thể toàn thân rút lui.

Chu Côn Ngọc thật chu đáo, thật cận trọng.

Vậy còn bản thân Tân Kiều thì sao?

Hờ hững nhưng ngây thơ, Tân Kiều hai tay cắm vào trong túi, chậm rãi đi trong bóng đem, khóe môi nhàn nhạt phả ra hơi nước.

Khóe môi lại cong lên tự giễu, đó là bởi vì cô phát hiện bản thân cho đến bây giờ dường như không dự định toàn thân rút lui.

Từ lúc bắt đầu dây dưa với Chu Côn Ngọc dường như cô chưa từng suy nghĩ, trò chơi này sẽ có ngày kết thúc.

Cô hút sâu một hơi, ngửa đầu nhìn một ngọn đèn đường xuất hiện trước mắt, nhìn quang vựng mông lung, làm cho người ta nghi ngờ liệu có phải sẽ nhanh chóng có trận tuyết đầu mùa hay không.

Tân Kiều không biết lúc nào Chu Côn Ngọc sẽ tuyên bố kết thúc trò chơi.

Chờ đến một ngày cô chân chính yêu thích Chu Côn Ngọc, cúi đầu xưng thần, không còn linh hồn quật cường nữa, đối với Chu Côn Ngọc mà nói hẳn là cô cũng trở nên nhàm chán vô vị rồi.

Thật buồn cười. Trên thế giới này sao lại có chuyện hoang đường như vậy.

Đối với người khác, ‘thích’ là bắt đầu của một mối quan hệ.

Đối với Tân Kiều, ‘thích’ lại là kết thúc của một mối quan hệ.

 

 

Recommended Articles

1 Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!