Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 2

Chương 2

Sô pha cũng không bình tĩnh làm nhân vật quần chúng, nó dùng sự rung động theo từng nhịp hô hấp rối loạn hứng lấy cơn mê loạn này.

Lúc Tân Kiều vào toilet rửa tay, cô nghiêm túc nhìn những giọt nước rơi xuống từ đầu ngón tay, nghĩ rốt cuộc bản thân đang làm gì.

Bên tai dường như vẫn còn quanh quẩn hai âm tiết Chu Côn Ngọc phát ra lúc khẽ cắn môi, có một số người khắc chế cũng không phải là thật sự muốn khắc chế, chẳng qua là muốn làm nổi bật thêm sự phóng túng trong đó mà thôi.

Chỉ hai âm tiết, cùng với hô hấp hỗn loạn khi nhanh khi chậm, không ngừng đánh vào màng tai của cô.

Bề ngoài là Chu Côn Ngọc thất thố trước mặt cô, nhưng thực tế vẫn kaf cô rơi vào cạm bẫy của Chu Côn Ngọc.

Mái tóc dài của Chu Côn Ngọc tựa như tơ lụa trải rộng trên sô pha rộng rãi, ánh mắt lấp lánh nhìn cô như hờn giận mà lại không giận.

Ngoài ra, nét mặt của nàng mang vẻ khắc chế, thậm chí ngay cả tiết tấu hô hấp cũng khắc chế.

Nhưng nếu như cô thật sự tin tưởng những điều này, yêu tinh kia sẽ lại sẽ làm cô bất ngờ không kịp trở tay.

Nàng thậm chí còn có nhàn hạ ôm lấy gáy Tân Kiều, đầu ngón tay khẽ vuốt ve vết thương gây ra do huấn luyện, ách giọng bình phẩm: “Đẹp quá.”

Đầu ngón tay của Chu Côn Ngọc rất mềm mại, giống như lông chim, không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy nhột, trong lòng Tân Kiều tức thì nổi lửa.

Chuyện này tính là cái gì, đặc quyền giai cấp sao.

Mái tóc óng mượt, làn da mềm mại, thậm chí móng tay được chăm sóc cẩn thận của Chu Côn Ngọc đều không ngừng chọc giận cô, làm nổi bật sự cách biệt rất lớn giữa cô và Chu Côn Ngọc.

Xung động đánh vỡ vẻ hờ hững xưa nay, rồi lại giống như lời Chu Côn Ngọc nói. Ánh nước nơi đáy mắt Chu Côn Ngọc cất giấu ý cười khi thực hiện được ý đồ, cô nói: “Ừ, chỉ có chị mới nghĩ về em như vậy.”

Tân Kiều kéo bản thân thoát khỏi suy nghĩ, mặt không cảm xúc mà lau khô tay.

Thật ra cô dần biết rõ, Chu Côn Ngọc chính là muốn nhìn cô mất khống chế, nhìn cô xấu hổ và giận dữ, nhìn cô bị dục vọng mãnh liệt làm thay đổi, bộc lộ một mặt bức thiết trước mặt nàng.

Chỉ là, vì sao Chu Côn Ngọc phải làm như vậy.

Cô điều chỉnh lại hô hấp rồi đi ra ngoài, nhìn Chu Côn Ngọc đứng trước giá sách, tìm kiếm hồ sơ bệnh án, áo sơmi còn chưa cài nút hờ hững treo trên vai, lộ ra non nửa bả va trơn bóng.

Sau tai còn có dấu vết do cô tạo ra.

Cô dời mắt, chăm chú nhìn sàn nhà bằng gỗ: “Em đi đây.”

Chu Côn Ngọc cũng không ngẩng đầu lên, giọng nói lãnh đạm: “Ừm.”

Tân Kiều mở cửa rời đi, Chu Côn Ngọc cũng không hề quay đầu lại.

Cô ra khỏi khu dân cư, mưa vẫn còn rơi, nhớ đến bản thân đã quên cầm ô, nhưng cũng không muốn trở lên lầu, vì thế yên lặng đi vào màn mưa.

Lúc treo ở trên người cô, Chu Côn Ngọc mị nhãn như tơ, vô cùng đối lập với một Chu Côn Ngọc lãnh đạm lúc cô rời đi.

Cô khẽ nhếch khóe môi, kéo ra một nụ cười trào phúng.

Cô chỉ là một trò chơi của Chu Côn Ngọc, trò chơi là trò chơi, cuộc sống là cuộc sống, Chu Côn Ngọc phân biệt rất rõ ràng.

Đi taxi quá đắt, Tân Kiều ngồi xe công cộng cả đêm mới về đến nhà.

Tòa nhà cũ nát, giống như ông cụ kéo dài hơi tàn trong đêm tối, cả người toát ra hơi thở mục rỗng. Tân Kiều gặp mưa, cả người ướt sũng đi vào trong tòa nhà, một bóng đèn trên hành lang đã hỏng từ lâu, loại chung cư cũ kỹ này không có người quản lý, hạ tầng hư hao cũng không ai để tâm.

Tòa nhà tối ôm như muốn nuốt chửng người khác.

Có lẽ thứ nuốt chửng cô không phải tòa nhà này, mà là cuộc sống.

Tòa nhà chung cư tổng cộng sáu tần, nhà cô ở tầng năm, đèn của tầng một cũng đã hỏng, là do vấn đề đường dây điện, lúc trước cô tự mình thay bóng đèn, nhưng không đến hai tuần thì lại hỏng. Cô sờ soạn túi quần lấy chìa khóa, sau đó mở cửa bước vào.

Phòng ngủ quá nhỏ, bàn học lại đặt trong phòng khách. Một bóng dáng nho nhỏ ngồi trước bàn, cầm bút cau mày, trước mặt là sách bài tập.

Tân Kiều bước đến, dùng ngón tay chọc vào trán cô bé, đẩy đầu cô bé ngã về phía sau: “Không cần đôi mắt nữa sao?”

Đây là em gái của Tân Kiều, Tân Mộc, đang học lớp mười một.

Tân Mộc ngại tay cô lạnh, nghiêng đầu né tránh: “Sao chị trông giống như chó rơi xuống nước vậy, ô đâu.”

Tân Kiều: “Em nói chị ướt sũng vẫn tốt hơn nói chị là chó rơi xuống nước.”

Tân Mộc cười trộm bà chị già của mình, bề ngoài nhìn xề xòa nhưng thật ra rất cao ngạo, ngay cả so sánh cũng không muốn so với chó rơi xuống nước chật vật bất kham.

“Chị đi tắm.” Tân Kiều căn dặn: “Em đi ngủ sớm một chút, không cần liều mạng như vậy.”

“Vậy thì không được.” Tân Mộc tựa vào lưng ghế, duỗi thẳng thắt lưng, cầm bút gõ lên bàn giống như ông cụ non: “Chị yên tâm, em nhất định thi đậu top 4 toàn quốc, đăng ký vào Thanh Hoa, tìm một công việc tốt, từng bước đi lên con đường làm tổng tài.”

Tân Kiều hỏi ngược lại: “Làm tổng tài có gì tốt?”

Tân Mộc: “Chị đây là thù phú, làm tổng tài có gì không tốt, muốn nhà có nhà muốn xe có xe, chị nói xem, tổng tài người ta còn thiếu cái gì.”

Tân Kiều trầm mặc đi vào phòng tắm, lúc Tân Mộc cho rằng đề tài này đã kết thúc thì giọng nói của cô lại trầm thấp vang lên: “Lương tâm.”

Thứ mà người thuộc tầng lớp đó thiếu, chính là lương tâm.

Tân Kiều tắm rửa xong, cũng không ngủ được. Cô mở cửa sổ phòng ngủ, khung cửa sổ kim loại nhiều năm chưa tu sửa, không khỏi phát ra tiếng cọt kẹt.

Mua đã tạnh, tòa nhà cũ này của các cô ngay cả một khu dân cư chính thức theo quy hoạch cũng không có, dưới lầu là một con đường chật hẹp, cuối đường là cái thùng rác chướng mắt màu xanh lục, rác cũng không được thu dọn đúng lúc, trời lại nóng khiến rác rưởi tỏa ra mùi hôi thối.

Một con mèo yên lặng đi ngang qua, dường như giẫm lên thứ gì đó, khàn khàn kêu meo một tiếng, giống như cào vào xương cốt của người nghe.

Tân Kiều cong khóe môi, trào phúng mỉm cười.

Tình cảnh trước mắt thật sự khác một trời một vực với căn hộ cao cấp của Chu Côn Ngọc vừa rồi.

Thật không biết người như cô và Chu Côn Ngọc, làm thế nào lại dây dưa với nhau.

Một tháng trước.

Tân Kiều và đồng nghiệp cùng đội cùng nhau đến căn tin. Đồng nghiệp ồn ào náo nhiệt, chỉ riêng cô trầm lặng không nói.

Một trong những người xuất sắc trong huấn luyện hằng ngày, chính là cô.

Chế tạo, tháo bom, thuốc nổ liều lượng thấp, nên cũng không nguy hiểm.

Các đồng nghiệp lúc này đang nghị luận chính là việc Tân Kiều vừa rồi mới chế một quả bom: “Đi dây rất khéo léo, đội trưởng Trần nhiều năm kinh nghiệm như vậy, cũng bị làm khó rồi.”

Trần Hành Viễn đã gần bốn mươi tuổi, là chuyên viên gỡ bom kinh nghiệm phong phú nhất trong đội, cũng là đội trưởng của bọn họ, thái độ làm người tương đối hiền hoà.

Chuyên viên gỡ bom công việc này nghe có vẻ mơ hồ , nhưng Tân Kiều các cô không giống với những chuyên viên tinh anh trong phim, các cô chỉ là những cảnh sát  bình thường.

Lúc này đội trưởng Trần cười nói: “Tuy đối với chuyên viên gỡ bom kinh nghiệm rất quan trọng, nhưng kinh nghiệm cũng không phải điều kiện duy nhất, tôi thấy Tân Kiều trời sinh chính là nhân tài dành cho nghề này, đầu óc linh hoạt, tính cách trầm ổn.”

Tính tình của Tân Kiều thoạt nhìn rất lạnh nhạt, bất kể đối mặt tình huống gì, khuôn mặt luôn không chút gợn sóng.

Chỉ có chính cô mới biết, nói dễ nghe là ‘trầm ổn’, nói khó nghe thì chính là ‘vô cảm’.

Ngay cả chính cô cũng cảm thấy, đã không có việc gì có thể khiến tâm tình của mình dao động.

“Hơn nữa, ba của Tân Kiều chính là lão tiền bối của ngành chúng ta, Tân Kiều cũng xem như đứng ở tuyến đầu.” Nói lời này chính là Vương Thành, cùng một đội với Tân Kiều.

Tân Kiều quả thật là thích hợp làm chuyên viên gỡ bom, sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát thì được điều đến bộ phận này, trải qua mấy năm rèn luyện, đã trở thành một trong những thành viên chủ chốt của đội.

Nghe Vương Thành nói xong, đồng nghiệp bên cạnh lập tức dùng khuỷu tay huých cánh tay cậu ta, cho cậu ta một ánh mắt.

Vương Thành bừng tỉnh, tự biết lỡ lời. Cũng may đội trưởng Trần giúp cậu ta đổi đề tài: “Tôi thấy Tân Kiều giỏi hơn tôi rất nhiều, sau này thăng chức không phải việc khó.”

Tân Kiều hiếm khi nở nụ cười, nhưng trong đó lại mang theo vài phần lạnh lẽo: “Cháu không có hứng thú.”

Không phải cô giả vờ, mặc dù cô còn trẻ tuổi, nhưng từ lâu đã không còn dốc lòng theo đuổi cái gọi là tương lai tươi sáng.

Nói đến cuối cùng, nhân sinh có bao nhiêu chuyện có thể nắm giữ trong tay mình, thế sự luôn khó lường.

Tân Kiều đến trước bồn rửa tay, không chút chú ý mà hắt nước lên mặt, trên người mặc trang phục huấn luyện tháo gỡ bom, mặc kệ thời tiết ra sao vẫn sẽ luôn nóng đến đổ mồ hôi, mái tóc đuôi ngựa bị nón bảo hộ ép đến biến hình, cô chỉ dùng tay vuốt lại, hoàn toàn không có ý chỉnh trang lại.

Không trang điểm, không ăn diện, hai ba bộ đồ bảo hộ mặc cả một năm.

So với tính cảnh tùy ý, khuôn mặt của cô lại quá mức ưu việt, da trắng, cằm nhọn, đôi mắt đen láy khiến mặt mày thêm vài phần kiên quyết, hòa trộn ra một loại khí chất đặc biệt.

Cô dùng nước lạnh rửa mặt, nhưng cũng không lau khô, một giọt nước chảy dọc theo chiếc cằm thanh tú, khiến đôi mắt càng phát ra lấp lánh.

Tựa như ngôi sao lạnh lẽo treo giữa bầu trời đông, kẻ khác thà rằng ở bên ngoài đông lạnh cũng phải thở ra khói trắng mà đứng ngắm nhìn.

Tỷ như Triệu Hiểu Nhạc chuyện giúp việc bếp núc, lúc này đang lặng lẽ nhìn sườn mặt của Tân Kiều.

“Hiểu Nhạc, nhìn cái gì vậy.” Dì Đường cầm cái muôi lớn: “Mau bưng khay đồ ăn đến.”

Triệu Hiểu Nhạc lúc này mới vội vã trả lời: “A, đến đây.”

Tân Kiều rửa mặt xong, dì Đường múc thức ăn cho cô, rồi lại thần thần bí bí dùng cái muôi úp lên khay cơm của cô: “Đừng để lộ ra, lén lút ăn đi.”

Chờ lúc chiếc muôi dời đi, Tân Kiều mới nhìn thấy dì Đường giấu cho cô một cái đùi gà. Dì Đường kiêu ngạo khoe thành tích: “Dì cố ý để lại hai cái đùi gà cho các cháu, cháu một cái, Dương Gia một cái.”

Tân Kiều mỉm cười: “Cho Dương Gia là đủ rồi, em ấy mới vừa được điều đến, huấn luyện vất vả.”

Dì Đường vung tay lên: “Trong đội chỉ có hai cô gái các cháu, dì yêu thương như nhau.”

Tân Kiều lại lắc đầu: “Chất nổ sẽ không phân biệt nam hay nữ, giàu hay nghèo, đều không có khác biệt.”

Có thể, đây là nguyên nhân cô lựa chọn trở thành một chuyên viên gỡ bom sau sự việc của ba mình.

Là một nơi rất tàn khốc, nhưng cũng là nơi bình đẳng nhất, đứng trước nguy hiểm tất cả thân phận trong xã hội đều mất đi tác dụng, muốn chiến thắng chỉ có thể dựa vào bình tĩnh phán đoán, thao tác chuyên nghiệp, ý chí hơn người.

Tân Kiều bưng khay cơm, ngồi vào đối diện Dương Gia.

Dương Gia mới vừa được điều đến đội của các cô, khuôn mặt trắng nõn như búp bê, lúc này nhìn có chút phát sầu: “Chị Tân, chị có mệt hay không.”

“Cũng còn tốt.”

Dương Gia buông đôi đũa, nâng má nói: “Em mệt đến ăn không nổi, thật không biết bản thân có chịu đựng được hay không.”

Huấn luyện tháo gỡ bom không nhẹ nhàng. Ngoại trừ các loại lý luận, chế tạo, tháo gỡ bom, còn phải mặc trang phục bảo hộ năm ba mươi kilogam, luôn trong tư thế quỳ, mang theo đủ loại dụng cụ, tiến hành chạy nước rút trong quý trình di dời bom, cho dù cả người mồ hôi nhễ nhại, động tay trên tay cũng không thể có nửa điểm chậm trễ, bởi vì phải hoàn thành những động tác rất tinh tế trong lúc tiêu hao thể năng.

Lúc Dương Gia mới vừa nhận được lịch huấn luyện, lặng lẽ liếc nhìn Tân Kiều, trong lòng nói thầm Tân Kiều còn gầy yếu hơn cô ấy, thật sự không chịu đựng nổi loại huấn luyện cường độ cao này.

Nhưng sau khi cùng Tân Kiều huấn luyện vài lần, Dương Gia đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Không phải Tân Kiều có điểm gì hơn người về mặt thể lực, mà là bởi vì cô có sức chịu đựng. Khuôn mặt nghẹn đến đỏ bừng nhưng vẫn ổn định hô hấp sống chết kiên trì.

Có một số thời điểm, không hiểu sao Dương Gia lại cảm nhận được một loại cảm giác như đang cố phân cao thấp ở trên người Tân Kiều.

Nhưng một cô gái khuôn mặt xưa nay không hề gợn sóng, lớn hơn cô không bao nhiêu tuổi, đến cùng đang phân cao thấp với cái gì.

Dương Gia đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên nhận được nhiệm vụ nói một câu lạc bộ tư nhân trong thành phố phát sinh tình hình nguy hiểm, có một cô gái bị nhốt trong nhà vệ sinh, trên người buộc một quả bom.

Tình huống này cũng không thường gặp, sắc mặt đội trưởng Trần trầm xuống, đẩy khay cơm mới vừa ăn được vài miếng ra, đứng lên hô: “Chuẩn bị xuất phát.”

 

 

 

 

Recommended Articles

1 Comment

  1. I don’t think the title of your article matches the content lol. Just kidding, mainly because I had some doubts after reading the article.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!