Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 3

Chương 3

 

Tân Kiều không ngờ nơi xảy ra sự cố lại chính là câu lạc bộ này.

Có lần cô và Tân Mộc cùng nhau ngồi phương tiện giao thông công cộng đi ngang qua, Tân Mộc chỉ vào tấm biển mạ vàng cho cô xem: “Chị có biết đó là chỗ nào hay không?”

Tân Kiều liếc mắt nhìn một cái.

“Là một nhà câu lạc bộ tư nhân, phí hội viên hơn một trăm ngàn tệ.”

“Em nghe những việc này từ chỗ nào?”

“Nghe bạn học nói, chú của cậu ấy từng dẫn cậu ấy đi một lần.”

Tân Kiều nắm lấy dây treo của xe bus, khi đó là mùa đông, máy sưởi của căn chung cư các cô đang ở hoạt động không được tốt lắm, cô và Tân Mộc đều mang chút giọng mũi, áo khoác bông cũng là kiểu cũ, tay áo đã bị sờn mỏng theo thời gian, cách cửa sổ thủy tinh phủ một lớp sương mù bay nhìn thấy một bóng lưng yểu điệu mặc váy bó sát, đang dẫm lên bậc thang bước vào trong câu lạc bộ.

Tân Kiều bỗng nhiên trào phúng cong khóe môi.

Người như vậy, đại khái sẽ không vì một chiếc máy sưởi cũ kỹ mà phát sầu, cũng sẽ không cần chà xát những ngón tay bị đông cứng do dùng nước lạnh rửa chén.

Nàng ấy từ trong chiếc xe có hệ thống điều hòa cao cấp, trực tiếp bước vào câu lạc bộ sang trọng ấm áp tương tự.

Tư thái lúc mang giày cao gót thật sự quá phóng khoáng.

Dường như cả thế giới đối với nàng chỉ là một khóm hoa, lúc nàng đi ngang qua, bất cứ một phiến lá nhiễm khói lửa nhân gian nào cũng không thể dính lên người nàng.

Về sau, Tân Kiều đã quên mất ngày hôm đó cô và Tân Kiều ngồi xe bus đi đâu, để làm gì.

Nhưng bóng lưng của cô gái mặc áo sơmi mỏng manh giữa mùa đông, cô lại ghi nhớ thật lâu.

Tân Kiều không ngờ hôm nay nơi xảy ra sự cố chính là câu lạc bộ đó. Đội trưởng Trần tìm người quản lý hỏi thăm: “Người ở bên trong đã được sơ tán hết chưa?”

“Đều sơ tán rồi, ngoại trừ người trong nhà vệ sinh.”

Lúc này, một cô gái tóc ngắn vội vã đi về phía này, tuổi ngoài ba mươi, đôi mắt hạnh vốn dĩ nên mang vẻ dịu dàng, lại vô cùng bình tĩnh, nhưng khuôn mặt thanh tú lúc này lại lộ ra vẻ lo lắng.

Cô gái nói: “Người ở bên trong chính là em gái tôi, xin các vị đặt sự sự an toàn của cô ấy lên hàng đầu.”

Chị em hẳn là tình cảm rất sâu, cô gái tuy rằng dựa vào sự rèn luyện hàng ngày nỗ lực duy trì bình tĩnh nhưng giọng nói vẫn không nén được run rẩy.

Đội trưởng Trần trấn an: “Nguyên tắc đầu tiên của chúng tôi, dĩ nhiên là bảo vệ sự an toàn tính mạng.”

Một phen phân tích, nhiệm vụ lần này được giao cho tổ của Tân Kiều.

Tân Kiều trẻ tuổi, kinh nghiệm không quá phong phú, nhưng kỹ thuật của cô vững, quan trọng nhất là tố chất tâm lý của cô cực kỳ tốt.

Tân Kiều là chuyên viên chủ chốt, tổ hành động do cô và kỹ thuật viên phụ trách, mọi người mang theo thiết bị tiến vào trong, đứng ở phạm vi an toàn nhất định.

Sau đó dùng loa thông báo cho cô gái bị nhốt trong nhà vệ sinh: “Chuyên viên gỡ bom sẽ vào trong bố trí thiết bị thấu thị X quang, xin hãy bình tĩnh, đừng cử động.”

Tân Kiều dưới sự hỗ trợ của chuyên viên kỹ thuật, mặc trang phục bảo hộ nặng gần 35kg.

Thật ra là một cảm giác rất kỳ quái.

Lúc tan sở cô ăn mặc rất giản dị, tay cầm thức ăn và trái cây giảm giá đi trên con đường đông đúc.

Thậm chí lúc đi làm, đại đa số thời gian cũng là ăn mặc những buổi huấn luyện khô khan, học lý thuyết và những buổi họp bất tận.

Nhưng trong một số thời khắc nhất định, người phải thực sự đối mặt với tử thần, cũng chính là cô.

Đội chiếc mũ bảo hộ kín không kẽ hở, cả thế giới đều bị ngăn cách ở bên ngoài, cả vũ trụ chỉ còn lại nhịp tim của bản thân.

Tân Kiều mang theo thiết bị đi vào nhà vệ sinh.

Vách tường của nhà vệ sinh được ốp đá cẩm thạch màu đen, cùng mau với cánh cửa, bình thường xem ra rất xa xỉ, nhưng vào thời điểm sinh tử này, nhìn vào chỉ cảm thấy áp lực, giống như đang nhìn vào cánh cửa của một thế giới âm trầm.

Trong góc có một bóng người, dựa tường ngồi trên sàn nhà, trên eo buộc một quả bom.

Tân Kiều thông qua kính bảo hộ, đối diện với một đôi mắt trầm tĩnh, cô không khỏi sửng sốt.

Không biết vì sao trong đầu lại toát ra một câu thơ gần đây Tân Mộc thường đọc: “U u lộc minh, thực dã chi bình.” Tân Mộc ở nhà thường xuyên nhắc đến, từng chữ ngấm sâu vào lòng cô.

Lúc này, một câu thơ vốn hư vô, lại trở thành hình ảnh rõ ràng trước mắt.

Một đàn hươu đang thản nhiên gặp cỏ giữa một mảnh xanh biếc, gió thổi ngọn cỏ, nên có như vậy cô gái như vậy, một đôi mắt như vậy.

Thì ra trên đời này thật sự con mẹ nó có loại phụ nữ này, thanh lệ như thơ, đoan trang như sách.

Hơn nữa còn mang theo vài phần ý cười, cứ thế nhìn cô.

Tân Kiều đã từng gặp, từng nghe rất nhiều trường hợp khủng hoảng khi rơi vào nguy hiểm, nhưng loại trạng thái này là lần đầu tiên cô gặp phải.

Cô bố trí thiết bị xong, một tay ấn vai, ra hiệu cô gái kia bình tĩnh, sau đó tạm thời rời khỏi nhà vệ sinh.

Căn cứ trạng thái hiển thị trên màn hình của máy dò X quang, quả bom này có hai phương pháp kích nổ, không chỉ trang bị đồng hồ điếm ngược, đồng thời còn có trang bị chống di chuyển.

Tân Kiều liên hệ với đội trưởng ở bên ngoài: “Không cách nào dời đi, chỉ có thể tháo gỡ ngay tại chỗ.”

Điều này đối với chuyên viên tháo bom cấp bậc như Tân Kiều mà nói, đã là tình huống cực kỳ hiếm thấy.

Cho dù mặc trang phục bảo hộ, cũng chỉ có thể chống đỡ được sức công phá của 1kg TNT ở khoảng cách một mét, nếu như gần hơn thì không xong.

Tân Kiều mặt không đổi sắc, cự tuyệt đề nghị muốn đổi người của đội trưởng, lúc này thay đổi người, tình huống sẽ càng khó khăn hơn.

Sau khi nhận được chỉ thị ‘cho phép tháo gỡ’, cô một lần nữa trở lại nhà vệ sinh.

Cô ra hiệu cho cô gái kia bình tĩnh, không nên có bất kỳ cử động nào.

Cô gái kia gật đầu, không hiểu Tân Kiều lại cảm thấy rất yên tâm.

Có thể điều may mắn lớn nhất trong hoàn cảnh hỗn loạn ngày hôm nay, chính là gặp được một cô gái bình tĩnh như vậy.

Bên trong chiếc mũ bảo hộ, Tân Kiều nghe rõ ràng tiếng hô hấp của bản thân, cô bỗng nhiên suy nghĩ rốt cuộc cô gái kia có cách nhìn như thế nào khi đối mặt với cái chết.

Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng qua trong chớp mắt, cô liền tập trung toàn bộ sự chú ý vào quả bom trước mặt.

So sánh với trang phục bảo hộ cồng kềnh, bao tay lại mỏng nhẹ hơn rất nhiều, Tân Kiều cẩn thận mở lớp vỏ bên ngoài của quả bom, quan sát đồng hồ điếm ngược.

Từ góc độ của cô gái kia, cũng có thể nhìn con số điếm ngược màu đỏ khiến người ta khiếp đảm. Nhưng cô gái áy thật sự làm giống như cô đã ra hiệu, suốt quá trình đều bất động, thậm chí ngay cả hô hấp cũng rất ổn định.

Tân Kiều nín thở tập trung, duy trì tư thế quỳ, hai tay đưa về phía thắt lưng của cô gái kia.

Con người không phải máy móc, cô cũng không phải thật sự không chút dao động trong lòng, nhưng cô bắt buộc phải bài trừ tạp niệm, điều chỉnh hô hấp, sau khi xác định được dây dẫn, tạm thời thả lỏng tay ra, bởi vì lúc này bất cứu một rung động nhỏ nào cũng không được phép phát sinh.

Những chữ số đỏ như máu không ngừng điếm ngược, mà trong mắt cô hiện tại chỉ có thể nhìn thấy túi thuốc nổ cần được chia tách với dây nối. Sau khi chia tách thành công, cô cũng không thả lỏng, để bảo đảm không có sơ sót, cô lại bắt đầu loại bỏ kíp nổ.

Mặc dù hiện tại trang phục bảo hộ ngày càng tân tiến, đã có trang bị thoáng khí, nhưng con người trong lúc cực độ khẩn trương sẽ vô thức nín thở, khiến hô hấp không được thông thuận.

Cho đến lúc cô dùng sức cở mũ bảo hộ ra, trên trán đã chảy đầy mồ hôi, tóc mái bết dính hai bên má. Cô chậm rãi đứng lên, ôm nón bảo hộ nói với cô gái trước mặt: “An toàn rồi.”

Đồng hồ điếm ngược của quả bom, vĩnh viễn dừng ở 8 phút 43 giây.

Tân Kiều lau mồ hôi trên trán, trong tầm mắt xuất hiện một mảnh trắng bóng.

Cô rũ mi, nhìn thấy cô gái kia vươn bàn tay mềm mại đến trước mặt cô: “Có thể kéo tôi đứng lên không, máu lưu thông không được tốt.”

Tân Kiều lúc này mới chợt nhớ ra cô gái này đã duy trì một tư thế rất lâu, dẫn đến tê chân, nói chuyện phức tạp như vậy để làm gì chứ.

Lúc cô gái kia nói chuyện, đồng thời còn mỉm cười với cô. Giọng nói sau khi trải qua khảo nghiệm sinh tử lại quá mức bình tĩnh, thậm chí ẩn chứa một loại dịu dàng của cuộc sống an nhàn, mềm mại như nước.

Nhưng chiếc áo sơmi hoàn mỹ và chân váy bó sát lại bỗng nhiên khiến cô chua xót.

“Xin lỗi.” Cô cứng nhắc trả lời: “Đây không nằm trong phạm vị chức trách của tôi.”

Cô gái kia mỉm cười, thu tay của mình lại.

Ý nghĩa khác của việc tháo gỡ bom ngay tại chỗ, chính là hỗ trợ cảnh sát bắt giữ nghi phạm.

Lúc Tân Kiều thuật lại tình trạng hiện trường vụ án, nghe thấy một giọng nữ ở phía sau gọi : “A Ngọc.”

Cô quay đầu nhìn lại, chính là cô gái kia đang được cảnh sát hộ tống, gặp gỡ với người nhà.

So với tâm tình thoải mái của cô gái tóc ngắn, cô gái được gọi là A Ngọc ngược lại bình tĩnh hơn nhiều lắm, nàng gọi: “Chị.”

Thậm chí không nghe rất bất cứ sự dao động nào khi sống sót sau nguy hiểm.

Buổi chiều Tân Kiều mới vừa hoàn thành huấn luyện, còn chưa kịp ăn cơm tối thì đã nhận được nhiệm vụ, vừa rồi lại tiêu hao tinh thần, dẫn đến thể lực cũng hao mòn, thân thể không khỏi toát mồ hôi lạnh.

Cô thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ sau khi bàn giao hiện trường xong sẽ lập tức thu đội.

“Xin chào.”

Đôi mắt đen láy, ngậm lấy ý cười xuất hiện trước mắt cô, chính là cô gái vừa rồi được cô cứu.

“Hôm nay cảm ơn cô.”

Cô đạm nhạt gật đầu một cái, không muốn nói nhiều với cô gái này.

Đây là chức trách của cô, không cần phải nói cảm ơn.

Hai người các cô rõ ràng không phải người chung đường, nếu không phải có sự cố hôm nay, cô và cô gái ưu nhã mặc áo sơmi này vĩnh viễn sẽ không có sự giao thoa.

Cô đang muốn thu đội, cô gái kia lại nói: “Chờ một chút.”

Nàng đến gần, ánh mắt ôn hòa giống như dãy ngân hà, nhẹ nhàng dừng trên mặt Tân Kiều. Bình thường Tân Kiều đã quen với huấn luyện khắc nghiệt và cuộc sống qua loa, lúc này bị nàng nhìn nên có phần mất tự nhiên.

Nhìn thấy trên trán Tân Kiều thấm mồ hôi, đôi môi cũng không có bao nhiêu huyết sắc, nàng từ trong túi lấy ra một viên chocolate, đặt vào lòng bàn tay Tân Kiều: “Cầm cái này đi.”

Trái tim Tân Kiều đập lỡ nhịp.

Xúc cảm mềm mại nơi đầu ngón của cô gái kia, cùng với ánh mắt mềm dịu như nước, giọng nói dễ nghe, ba hòa làm một, khiến cho người ta nghĩ đến bờ sông, nơi hươu, hạc thành đàn, cây cỏ um tùm, gió xuân phảng phất.

Lúc nhét viên chocolate vào tay cô, động tác của cô gái kia rất nhẹ, cọ qua lòng bàn tay của cô.

Một lớp mồ hôi mỏng toát ra từ sau gáy, Tân Kiều vô thức nâng mắt nhìn lên.

Cô gái kia tướng mạo xinh đẹp, nụ cười cũng đoan trang ưu nhã, nhưng nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện đuôi mắt của nàng hơi nhếch lên trên.

Mang một loại mị hoặc rất khó nắm bắt.

Dường như đang nói đây là việc bắt đắc dĩ, nên nàng mới chạm vào tay cô.

Trong lúc tinh thần ảm đạm, Tân Kiều không thể phân rõ ý cười chợt lóe kia phải chăng là ảo giác của cô, cô gái kia mỉm cười gật đầu với cô một cái sau đó giẫm lên giày cao gót rời đi, chỉ để lại mùi hương cây xương bồ và túc mộc thoang thoảng trong không khí.

Lên xe về cục cảnh sát, Tân Kiều nhìn viên chocolate in đầy tiếng nước ngoài, sau đó đưa cho Dương Gia, còn bản thân chỉ ăn lương khô trên xe.

Dương Gia hỏi cô: “Không muốn ăn sao?”

Tân Kiều cũng không muốn có bất cứ liên quan gì đến cô gái kia, chỉ nói: “Quên mất, vừa rồi sờ túi mới nhớ.”

Chẳng qua đôi mắt xinh đẹp tựa như thơ cổ kia vẫn như hiển hiện trước mắt cô.

Đồng nghiệp đều đang nghị luận: “Vừa rồi cậu có nhìn thấy người đó không, là doanh nhân nổi tiếng thường lên tạp chí kinh tế.”

“Áo sơmi của anh ta ướt đẫm mồ hôi.”

“Cho tôi xin đi, ai không sợ bom a, ai quan tâm cậu có phải là người thành công hay không.”

Lúc này Cung viễn nhìn Tân Kiều vẫn đang yên lặng: “Tân Kiều, không có việc gì chứ?”

Tân Kiều lắc đầu.

Chỉ là cô đang suy nghĩ, ở trước mặt sống chết, ai có thể thực sự ngoảnh mặt làm ngơ trước một cô gái có đôi mắt xinh đẹp như vậy, lúc bị buộc một quả bom lên người, ngay cả hô hấp của cô ấy cũng chưa từng rối loạn.

Thực sự là một cô gái kỳ lạ.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!