Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 40

Chương 40

 

Tân Kiều cũng không nhìn nhiều, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, hỏi Chu Khả Ngọc: “Đêm giao thừa cô không về nhà sao?”

“Không trở về nữa, trong công ty còn nhiều việc quá.” Chu Khả Ngọc hơi ngửa cổ, thả lỏng sống lưng, cô ấy thở dài một hơi: “Bận xong tết âm lịch, tôi có thể nghỉ bù rồi.”

“Đêm giao thừa cô ở nhà một mình?”

Chu Khả Ngọc mỉm cười: “Tôi đã quen rồi. Quanh năm suốt tháng, cũng chỉ có vài ngày như vậy, cô thì tốt rồi, không có bạn bè hẹn ra ngoài, cũng không có lãnh đạo gọi điện làm phiền. Tôi không xem chương trình đêm giao thừa, bình thường cũng không rảnh xem hết những tập mới của bộ phim đang xem. Còn có…”

Cô ấy huých nhẹ vào khủy tay Tân Kiều, khẽ hất cằm rồi lại nháy mắt mấy cái.

Tân Kiều cong khóe môi, cô biết Chu Khả Ngọc thích uống rượu.

“Đi, vậy lập tức trở về đi, hôm nay rất lạnh.”

“Cô cũng vậy. Ngày mai sẽ mang thịt khô lạp xưởng đến cho cô.”

“Cảm ơn.”

Hôm nay quả thật rất lạnh, Chu Khả Ngọc rụt vai một cái, bước nhanh về phía tòa nhà chung cư cũ. Tân Kiều hai tay đút trong túi áo bông, tiếp tục đi về phía đầu phố.

Đến gần đại lộ, ánh đèn cuối cùng cũng sáng hơn một chút. Chu Côn Ngọc rất thích hợp mặc đồ trắng, tỷ như thu hè mặc áo sơmi, tỷ như nàng lúc này đứng ở chỗ kia, mặc một chiếc áo măng tô lông cừu màu trắng.

“Vô cùng trắng, vô cùng tiếp cận mùa xuân.”

Đây là một vị thi nhân đã viết về tuyết, Tân Mộc đã từng làm bài phân tích, không biết vì sao lúc này Tân Kiều lại đột nhiên nghĩ đến.

Nhưng cô không để ý, đi lướt qua Chu Côn Ngọc, tiếp tục tiến về phía trước.

Chu Côn Ngọc không lên tiếng, cũng không gọi cô lại, cứ thế đoan chính thanh nhã đứng yên.

Bản thân Tân Kiều đi về phía trước một đoạn, bỗng quay đầu lại, giẫm lên đôi giày bệt đảo vào bước quay lại trước mặt nàng: “Chị đến đây làm gì?”

Chu Côn Ngọc không khỏi sửng sốt, có lẽ không ngờ rằng Tân Kiều sẽ bỗng nhiên quay lại.

Nhưng rất nhanh nụ cười tao nhã ung dung một lần nữa nở trên gương mặt: “Tôi đi ngang qua.”

Tân Kiều nhìn vào đôi mắt của nàng, hỏi: “Chị đi đâu mà lại ngang qua nơi này?”

Chu Côn Ngọc khẽ nhướng mày: “Tản bộ. Con đường này là của em sao? Tôi không thể tản bộ ở chỗ này?”

“Không phải của tôi.” Tân Kiều nói: “Nhưng tôi là cảnh sát, giữa buổi tối nhìn thấy có người đứng mãi nơi này, tôi phải hỏi nhiều một câu.”

“Quan tâm trị an?”

Tân Kiều dừng một chút: “Quan tâm nguy hiểm.”

Chu Côn Ngọc nở nụ cười vô hại: “Tôi nguy hiểm chỗ nào?”

Tân Kiều nở nụ cười, ý cười xen lẫn chút lạnh lẽo, trong ánh mắt không có ý cười, cô bỏ lại Chu Côn Ngọc, tiếp tục đi về phía trước.

“Tân Kiều.”

Tân Kiều quay đầu lại, liếc nhìn nàng một cái.

Thật ra Chu Côn Ngọc cũng không biết vì sao bản thân lại đến con phố cũ này.

Đường phố chật hẹp đèn đường đã hỏng, biến thành một mảnh bóng đêm sâu thẳm. Chỉ có một chút ánh sáng chiếu đến từ đại lộ, hình thành một đường ranh giới với giữa hai con đường, tiến về phía trước một bước, lui lại phía sau một bước, đó chính là ánh sáng màu vàng nhạt.

Giao giới giữa sáng và tối, có phần giống vị trí hiện nay của Chu Côn Ngọc.

Nàng phát hiện bản thân vẫn đang bối rối, vẫn đang do dự, do dự đến cùng có nên hỏi Chu Thừa Hiên vấn đề kia hay không.

Đứng ở chỗ này, không hiểu sao lại khiến nàng sinh ra vài phần đồng cảm. Nàng là một người biết tự kiềm chế, nàng sẽ xung động nhưng không có nghĩa là nàng sẽ thuận theo sự xung động của bản thân, dựa theo cách nghĩ của nàng, đứng ở đầu phố một hồi rồi sẽ rời đi.

Nàng không nghĩ tới đêm ba mươi, Tân Kiều sẽ bỗng nhiên ra ngoài.

Lại càng không nghĩ tới bên cạnh nàng xuất hiện một cô gái khác, người đó nhìn nàng một cách kỳ lạ rồi tiếp tục tiến về phía trước, rất nhanh đã gọi tên Tân Kiều.

Chu Côn Ngọc gần như lập tức phản ứng kịp, đây là người hàng xóm mà Tân Kiều từng đề cập.

Người từng dẫn phát suy nghĩ của Tân Kiều về tương lai.

Chu Côn Ngọc nhớ đến ngày sinh nhật của Tân Kiều, nàng ngồi trên đùi Tân Kiều, lúc nghe Tân Kiều nói ra những lời đó, trong lòng không mấy thoải mái, đầu ngón tay nhẵn nhụi không ngừng xoắn xuýt.

Nhưng đến lúc này nàng còn có thể tự kiềm chế, Tân Kiều đi ngang qua nàng, tiếp tục đi về phía trước. Nếu như Tân Kiều không quay đầu lại nói chuyện với nàng, thì nàng cũng dự định rời đi, xem như đêm nay chưa từng đến nơi này.

Nhưng Tân Kiều đứng trước mặt nàng, đôi mắt trắng đen rõ ràng kia nhìn về phía nàng, sau đó lại quay đầu bỏ đi mà không hề ngoảnh lại.

Sau khi Chu Côn Ngọc gọi Tân Kiều lại, trong lòng tự bản thân: Nàng muốn làm gì?

Tựa như sau khi gặp lại Tân Kiều, trong lòng nàng vô số lần hỏi bản thân: rốt cuộc nàng đang làm gì?

Tân Kiều quay đầu lại, dùng ánh mắt lạnh lẽo như tinh tú kia nhìn nàng. Ban đêm âm trầm, không trăng không sao, tất cả những vì sao đều rơi vào đôi mắt lạnh lẽo ấy. Người đó đang nhẹ nhàng hô hấp, xoang mũi phả ra hơi nước.

Chu Côn Ngọc khẽ cong đầu lưỡi, cân nhắc một hồi mới nói: “Người vừa rồi, là hàng xóm dưới lầu nhà em?”

“Phải.” Tân Kiều hỏi: “Làm sao vậy?”

Chu Côn Ngọc khẽ nhếch khóe môi.

Tân Kiều nhìn chăm chú vào nét mặt của nàng, lại hỏi: “Có liên quan gì đến chị không?”

Chu Côn Ngọc không đáp, mà thay đổi chủ đề: “Lần trước em dẫn Mộc Mộc đến nhà tôi ăn cơm, có qua có lại, hôm nay tôi đến nhà em ăn một bữa, có thể chứ?”

Tân Kiều khẳng định: “Không thể.”

Chu Côn Ngọc dừng một chút.

Tân Kiều tiếp tục nói: “Cơm tất niên rất đặc biệt. Mà tôi đã sớm nói với rõ với chị, tôi không muốn làm bạn với chị.”

Cô xoay người tiếp tục đi về phía trước, Chu Côn Ngọc lại gọi cô một tiếng: “Tân Kiều.”

Tân Kiều quay đầu lại nhìn nàng: “Chu Côn Ngọc, chị gọi tôi hai lần, tôi đều quay đầu lại. Tôi nói cho chị biết, việc bất quá tam, lần sau chị còn gọi tôi, tôi sẽ không quay đầu lại nữa.”

Đầu lưỡi của Chu Côn Ngọc khẽ chạm vào hàm răng, cuối cùng nàng không lên tiếng.

Tân Kiều mỉm cười tự giễu, tiếp tục đi về phía trước.

Làm cái gì vậy Tân Kiều, vì sao mỗi lần nàng vừa xuất hiện, dường như trong lòng cô vẫn ôm một chút hy vọng.

Cô rõ ràng biết nàng là loại người gì.

Nàng có thể có lá gan rất lớn, có thể mặc áo lót ren màu đen dưới áo sơmi trắng, có thể ngồi trên đùi cô làm tất cả động tác ngả ngớn xinh đẹp, có thể dùng tất cả câu từ thô tục bất kham lên người mình, có thể cho cô tất cả phản ứng thân thể, sau đó mí mắt treo một mạt ửng hồng, ý cười còn sót lại trên khóe môi vẫn là bất cần như thế.

Nhưng lá gan của nàng cũng có thể rất nhỏ. Nhát gan đến ngay cả nghe cô nói ra một chứ ‘thích’ mà nàng cũng không có dũng khí.

Tân Kiều có tâm cơ của mình, cũng có dã tâm của mình.

Từ lúc Chu Côn Ngọc ngồi trên đùi cô hỏi cô vì sao lại dùng son môi, rồi lại dùng ngón tay nhiều lần lau đi son môi của cô, cô đã biết Chu Côn Ngọc có dục vọng chiếm hữu không tầm thường.

Đây là lần thứ hai cô đánh cược, cũng là cho bản thân một cơ hội cuối cùng.

Chu Khả Ngọc đêm nay đột nhiên xuất hiện, cô mượn ánh đèn đường mờ nhịt nhìn không rõ thần sắc của Chu Côn Ngọc, cho nên cô cực rằng Chu Khả Ngọc không có ý gì đối với cô, cho nên sự tâm cơ của cô sẽ không tạo thành tổn thương đối với Chu Khả Ngọc, hơn nữa có thể thử phản ứng của Chu Côn Ngọc một lần.

Người như Chu Côn Ngọc đã quá quen với cuộc sống trong màn sương xám hỗn độn. Đối với Chu Côn Ngọc mà nói, bất kể bản chất sự việc như thế nào, chỉ cần dùng một cái cớ đến che lấp là được.

Tỷ như đối với Tân Kiều, khởi điểm nàng chỉ muốn chơi đùa, về sau lại đề nghị làm bạn bè.

Làm con mẹ nó bạn bè. Ai muốn làm bạn với người mình từng thích.

Đối với Chu Côn Ngọc, cô muốn hoặc là có tất cả, hoặc là, từ bỏ tất cả.

Nhưng, nàng vẫn thua cuộc. Lúc cô bức Chu Côn Ngọc đến bờ vực, cô quan tâm đến biểu hiện của Chu Côn Ngọc, nhìn thấy khóe môi nàng khẽ động, đầu lưỡi dường như đang cố sức đè chặt hàm răng, nhưng cuối cùng nàng  vẫn không nói lời nào.

Tân Kiều từ bỏ rồi, cô bước nhanh về phía trước.

Cũng không có gì, đúng không, nhân sinh của cô đã quá quen với việc ‘không có được’. Cô đi rất nhanh, rất dứt khoát, nhân sinh mà, có chơi có chịu, đạo lý này cô hiểu.

Đế giày ma sát mặt đường, có thể để cô rời đi khí thế một chút được không, giống như một hiệp khách cầm theo thanh kiếm gãy.

Lúc chính cô còn chưa kịp phản ứng, tiếng bước chân rất khẽ vang lên từ phía sau, cổ tay lộ ra khỏi ống tay áo bị người khác nắm lấy, truyền đến cảm giác ấm áp.

Là Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc nhẹ giọng nói: “Em không quay đầu lại thì đã sao? Lẽ nào tôi không thể kéo em lại sao?”

Câu nói này nghe không chút hoảng hốt, thậm chí mang một chút ý cười. Tân Kiều bỗng nhiên ngộ ra một điều, ngoại trừ ‘dịu dàng’, điểm thứ hai ở Chu Côn Ngọc cấu thành sức hút trí mạng đối với cô là gì.

Đó chính là Chu Côn Ngọc rất có khí thế.

Bất kể loại khí thế này có phải do gia cảnh hậu đãi mang đến cho nàng hay không, nàng vĩnh viễn có khí thế. Mà Tân Kiều lại khác, mặt ngoài cô có thể giả vờ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng rất hoảng hốt, đối với cuộc sống đối với Tân Mộc, cô vĩnh viễn không có nắm chắc, điều này làm cho cô sinh ra một loại cảm giác thiếu kiên quyết thiếu sắc bén.

Nhưng khí chất của Chu Côn Ngọc khiến nàng rất ung dung, khiến nàng giống như một con sông lớn bao dung. Nhất là lúc trong lòng nàng đã nhận định chuyện gì đó, nàng sẽ lộ ra một mặt ung dung của bình tĩnh của mình, một mặt tính toán chu toàn.

Hiện tại trong lòng Chu Côn Ngọc đã nhận định chuyện gì?

Trái tim Tân Kiều rung động, nhưng cô không dám ngẫm nghĩ.

Cũng không quay đầu lại, tùy ý Chu Côn Ngọc nắm lấy cổ tay cô, còn cô chỉ nhìn ngọn đèn mờ nhạt phía trước: “Tôi đã nói không muốn làm bạn với chị, cũng yêu cầu chị đừng quấy rầy tôi nữa. Chị bây giờ, rốt cuộc đang làm gì?”

Chu Côn Ngọc: “Tân Kiều, nhìn tôi.”

Thật ra sau khi Tân Kiều xác nhận tâm ý của mình, đều là cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Chu Côn Ngọc, đều là cô dùng ánh mắt chân thành nhất trực tiếp nhất đến ‘bức bách’ Chu Côn Ngọc.

Nhưng lần này đứng trước hy vọng mông lung, cô lại có một chút không dám.

Lúc này đây là Chu Côn Ngọc nói: “Tân Kiều, nhìn tôi.”

Tân Kiều hít sâu một hơi, dừng chốc lát mới quay đầu lại.

Bên môi Chu Côn Ngọc vẫn mang ý cười, giảo hoạt, mị hoặc, nhưng ánh mắt của nàng là một loại khoan dung ôn hòa, nàng nhìn Tân Kiều, độ cong nơi khóe môi càng lớn: “Tôi là bác sĩ y khoa.”

Tân Kiều: “Huh?”

“Tỷ lệ bác sĩ y khoa có thể thuận lợi tốt nghiệp không vượt quá bảy mươi phần trăm, điều này chứng tỏ chỉ số thông minh của tôi rất bình thường, năng lực lý giải không có vấn đề, đồng thời hoàn toàn có đủ năng lực thực thi. Nói cách khác, tôi có thể nghe hiểu việc em nói không muốn làm bạn với tôi, cũng có thể thực thi việc không làm bạn cũng đừng quấy rầy mà em nói.”

“Vậy…” Đầu ngón tay mềm mại của nàng đặt trên mạch đập của Tân Kiều: “Em nói tôi hiện tại đang làm cái gì?”

Lúc Chu Côn Ngọc nói ra câu này, nàng suy nghĩ cẩn thận bản thân đang làm cái gì.

Nàng đang phát điên.

Đồng thời, từng bước bị Tân Kiều bức điên.

Đến khi gặp phải Tân Kiều, Chu Côn Ngọc mới phát hiện bất kể bề ngoài nàng đoan trang văn nhã cỡ nào, lý trí tự kiềm chế cỡ nào, trong người nàng không phải không có ước số điên cuồng quấy phá. Bằng không, vì sao bên dưới lớp áo sơmi trắng của nàng lại là chiếc áo lót ren hoa văn phức tạp như vậy đây.

Chẳng qua trước kia, tất cả đều bị ngăn chặn mà thôi.

Nàng thích đàn dương cầm, nhưng coi như không thích cũng được, xem đó là một loại sở thích là được rồi.

Nàng thích sự kích thích, nhưng dường như công việc bác sĩ đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của nàng, cho nên cứ thế thuận lý thành chương.

Nàng đã từng rất tiếp cận với động tâm, thậm chí nghĩ đến, nàng không phải là không thể điên một lần, không phải là không thể dũng cảm một lần.

Nhưng mà trước khi nàng xác nhận được tâm ý của mình, thì đã bị sự yên lặng lùi bước của đối phương đánh tan dũng khí.

Cho nên có một đoạn thời gian rất dài, nàng chỉ dùng thái độ thỏa hiệp để đối mặt với cuộc sống. Đầy đủ trôi chảy, có gì không tốt, ý chí và cảm tình của bản thân đều là những thứ dư thừa, nghĩ đến để làm gì.

Là Tân Kiều từng bước dồn ép nàng.

Nàng có thể vĩnh viễn xem đó là một trò chơi, nhưng Tân Kiều lại muốn bày tỏ tình cảm.

Nàng lui lại một bước, nghĩ hai người có thể làm bạn, nhưng Tân Kiều cự tuyệt nàng.

Nàng tiếp tục lui một bước, không quấy rầy thì không quấy rầy, nàng chỉ muốn đứng ở đầu phố một lúc rồi sẽ về nhà, nhưng Tân Kiều hết lần này tới lần khác xuất hiện ở nơi này.

Lúc nắm lấy cổ tay Tân Kiều, Chu Côn Ngọc bỗng nhiên nghĩ, nếu như đêm nay Tân Kiều không xuất hiện thì sao?

Nàng thật sự sẽ cứ như vậy nhẹ nhàng buông bỏ sao?

Đến lúc này Chu Côn Ngọc mới phát hiện, thật ra nàng tràn đầy dục vọng chiếm hữu, thật ra nàng kiêu ngạo ngang bướng. Chẳng qua bị vẻ ngoài đoan trang tao nhã của nàng che đậy mà thôi, đã lừa gạt mọi người, cũng lừa gạt chính bản thân.

Nàng muốn có được Tân Kiều.

Cho nên không liên quan đến việc đêm nay Tân Kiều có đúng lúc xuất hiện hay không.

Sự tồn tại của Tân Kiều, đôi mắt trắng đen rõ ràng của Tân Kiều, đối với nàng chính là một loại bức bách.

Chu Côn Ngọc phát điên cũng sẽ không ồn ào tranh cãi, đó chỉ là một động tác rất nhỏ, nàng tiến lên nắm lấy cổ tay của một cô gái trẻ tuổi.

Nhưng Chu Côn Ngọc phát điên cũng rất kinh thiên động địa, nàng chỉ cần dùng một động tác rất nhỏ đã hoàn toàn phủ định lý trí tự giữ của ba mươi năm nhân sinh.

Kế tiếp, đã không thể là một con đường bằng phẳng nữa rồi.

Tân Kiều thật sự rất lợi hại.

Nàng đã nói đến bước này, Tân Kiều nhìn nàng, ánh mắt lóe sáng, tiếp tục truy vấn: “Chị đang làm gì?”

“Em không rõ tôi đang làm gì sao?” Cuối cùng Chu Côn Ngọc buông cổ tay cô ra.

Tân Kiều mím môi: “Chính chị nói đi.”

Nói thật rõ ràng.

Chờ Chu Côn Ngọc hiểu rõ, nàng liền khôi phục tư thái ung dung ngày thường. Thậm chí nâng tay vuốt lại mái tóc xỏa trên vai, cong môi nói: “Ý của tôi là, chúng ta không nên làm bạn.”

“Tôi chưa từng chân chính động tâm vì một người, có lẽ cần một chút thời gian để làm quen với cảm giác đó. Bắt đầu của chúng ta quá phức tạp, cho nên từ giờ trở đi chúng ta hãy vứt bỏ nó, dành thời gian chân chính tìm hiểu đối phương, nếu như cảm giác vẫn không thay đổi, như vậy…”

Nàng nói đến nơi này, nhợt nhạt mím môi, đặt một dấu chấm.

Sau đó nàng phát hiện Tân Kiều thực sự có chút giống trẻ con.

Bởi vì Tân Kiều không nghe lời, một mực muốn nàng nói hết: “Như vậy thì thế nào?”

Chu Côn Ngọc chậm rãi thở dài một hơi.

Đầu lưỡi chạm vào hàm răng, nàng nhìn Tân Kiều, nhân sinh lần đầu tiên nàng không phản cảm trước sự bức bách như vậy. Nàng thậm chí có chút may mắn, may mắn người bản thân đối mặt chính là Tân Kiều, lúc nàng quen giấu mình trong màn sương xám, cần phải có người từ phía sau đẩy nàng một cái.

“Như vậy thì…” Nàng khẽ mím môi, sau đó nói ra ba từ mà cho đến bây giờ nàng chưa từng nghĩ rằng bản thân sẽ nói ra: “Ở bên nhau.”

Tân Kiều nhìn nàng một hồi rồi xoay người đi vào sâu trong con phố chật hẹp, cứ thế đi về phía tòa nhà chung cư.

Chu Côn Ngọc sửng sốt.

Tân Kiều hai tay cắm trong túi áo bông, cô quay đầu lại nhìn nàng: “Đến nhà người ta ăn cơm tất niên, nào có ai lại đi tay không.”

“Tôi vốn dĩ muốn ra cửa hàng tạp hóa mua dấm, chị đi đi, dấm đêm nay giao cho chị mua là thích hợp nhất.”

Dứt lời cô tiếp tục đi về phía tòa nhà chung cư.

Chu Côn Ngọc đứng tại chỗ, khóe môi hiện ra một chút ý cười.

Lợi hại rồi đúng không?

Đang châm chọc nàng đúng không?

Chu Côn Ngọc đi ra đầu phố,  nơi này có một cửa hàng tạp hóa kiểu cũ, dường như bị thời gian vứt bỏ, thủy tinh ố vàng cộng thêm lối đi chật hẹp đến mức chỉ đủ cho một người đi qua.

Hiếm có cửa hàng nào mở cửa vào đêm ba mươi, Chu Côn Ngọc nghiêng người đi vào, ông chỉ câu được câu không vừa nghe radio vừa ngủ gục, cũng không có ý ra đón khách.

Chu Côn Ngọc tìm kiếm, phát hiện dấm được đặt dưới tầng chót, vì vậy nàng cúi người, đưa tay đi lấy.

Trên bình giấm viết ‘giấm chua ba năm’, ‘giấm chua năm năm’.

Chu Côn Ngọc bỗng nhiên nở nụ cười.

Bên kia, Tân Kiều bước vào tòa nhà, lên lầu, vừa mở cửa Tân Mộc đã ngẩng mặt nhìn cô: “Sao chị lại tay không trở lại?”

Tân Kiều vào cửa buông chìa khóa xuống, cởi chiếc khăn choàng đã sờn cũ: “Chị nhặt được cá nhân.”

“A?” Tân Mộc rõ ràng thấy chỉ có một mình cô vào nhà, ngạc nhiên nói: “Ai vậy?”

“Lát nữa em sẽ biết.”

Chu Côn Ngọc mang theo bình giấm chua bước vào tòa chung cư.

Thật ra cho đến lúc này, nàng lại sinh ra một chút do dự.

Dựa theo sự giáo dưỡng, khắc kỷ, thủ lễ của nàng, nàng luôn vẽ ra một ranh giới rõ ràng với người khác. Nàng ôn hòa dễ gần, nhưng nụ cười của nàng thường mang theo một loại cảm giác lịch sự mà xa cách.

Nàng không nhịn được mà suy nghĩ, trong ngày gia đình đoàn viên như thế này, người ngoài như nàng đến nhà, sẽ được được hoan nghênh sao?

Lúc đứng ngoài cửa, nàng gần như muốn buông bình dấm xoay người bỏ đi.

Lúc này, cửa đột nhiên mở ra.

Không nghĩ tới người ra mở cửa chính là Tân Mộc.

Tân Mộc sửng sốt, Chu Côn Ngọc cũng kinh ngạc.

Tân Mộc đầu tiên là quay đầu nhìn vào trong nhà, nhưng Tân Kiều đang đeo tạp dề nghiêm túc cán bột, chưa từng nhìn sang bên này. Tân Mộc quay đầu lại, nhỏ giọng hỏi: “Chị em gọi chị đến sao? Như vậy có phiền chị hay không?”

“Không phải.” Chu Côn Ngọc trả lời: “Mộc Mộc, là tự chị đến. Không biết có làm…”

Chữ ‘phiền’ còn chưa nói ra miệng, Tân Mộc đã nhìn nàng nói: “Chị Côn Ngọc, chị có thể vào trước rồi nói không.”

“Huh? Được.” Chu Côn Ngọc bước vào nhà.

“Chị có thể giúp em đóng cửa lại không?” Tân Mộc nâng hai bàn tay của mình lên cho nàng xem, ý bảo tay em ấy đang dính bột.

“Được.”

Chờ Chu Côn Ngọc đóng cửa, Tân Mộc nâng tay lên ôm lấy nàng.

Đó là một tư thế có chút không được tự nhiên, trên tay Tân Mộc dính bột, sợ cọ bẩn chiếc áo khoác đắt tiền của nàng, cho nên cứ thế nâng hai tay lên, chỉ dùng cánh tay ôm lấy nàng.

Sau đó Tân Mộc nói nhỏ: “Cảm ơn chị đã đến.”

Tân Mộc nhanh chóng thả nàng ra, xoay người nói: “Chị, không phải chị mới mua một đôi dép lê mới sao?”

“Ừm.” Tân Kiều vẫn cán da sủi cảo, vẫn không nhìn về phía hai người bên này, cô rất bình tĩnh trả lời: “Để trong tủ giày.”

“À.” Tân Mộc xoay người, lại nghĩ đến bản thân còn chưa rửa tay: “Chị Côn Ngọc, vậy chị…”

Chu Côn Ngọc mỉm cười, tự mình mở tủ giày.

Tân Mộc chỉ chỉ vào một đôi dép lê vịt vàng lông xù: “Đó là đôi mới, chị mang đi.”

Chu Côn Ngọc liếc nhìn một cái: “Chị em, thích loại phong cách này sao.”

Tân Mộc cong khóe môi: “Không phải, là em bảo chị ấy mua.”

Nhưng mà… thật sự có chút không phù hợp với bác sĩ Chu.

Vì vậy Chu tam tiểu thư tao nhã tự phụ, bác sĩ Chu Côn Ngọc lý trí tự giữ, cởi chiếc áo khoác lông cừu thuần trắng ra vắt lên khuỷu tay, lộ ra áo sơmi trắng quy củ cài đến chiếc cúc áo cuối cùng phía trên.

Nàng hơi cúi người, lấy đôi dép lệ ra khỏi tủ giày, đặt trên sàn nhà, cuộc đời lần đầu tiên mang một đôi dép vịt vàng lồng xù như thế.

“Phốc” Tân Mộc muốn cười.

Nhưng Chu Côn Ngọc nhìn qua, em ấy phải nhịn xuống.

Sau đó Tân Mộc trở lại bàn tròn, tiếp tục giúp chị mình làm sủi cảo.

Em ấy dùng khóe mắt liếc nhìn sợi dây buộc trên tóc của chị gái, tròng mắt sắp lọt cả ra ngoài.

Đúng vậy, bất kể nhìn như thế nào, trong khe sô pha nhà Chu Côn Ngọc chính là dây buộc tóc cùng loại với cái của chị mình.

Lúc tròng mắt của Tân Mộc sắp bay ra ngoài, Chu Côn Ngọc mang dép lê đi đến phía sau, dùng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy em ấy, ấm áp như gió xuân: “Mộc Mộc, năm mới vui vẻ.”

Suy nghĩ đầu tiên trong lòng Tân Mộc là: người này là yêu tinh đúng không?

Xong rồi, chị gái của cô ấy làm sao chịu được?

Tân Mộc vừa rồi thực sự rất muốn ôm Chu Côn Ngọc, lâu một chút lại lâu hơn một chút.

Nói thật, từ lúc Tân Mộc bắt đầu có ký ức, ngày tết chỉ có em ấy và chị gái. Tân Kiều luôn dựa theo truyền thống dán câu đối xuân và chữ phúc, sau đó là gói sủi cảo, TV luôn mở tiết mục cuối năm.

Chữ phúc và câu đối xuân đỏ rực, nhìn có vẻ rất vui mừng, nhưng chúng không có nhiệt độ.

Tiếng cười nói trong TV không dứt, nghe ra rất náo nhiệt nhưng chúng không có nhiệt độ.

Ngày này Tân Kiều sẽ cố gắng cười nhiều hơn bình thường, nhưng Tân Mộc không phải nhìn không ra, nụ cười đó cũng không có độ ấm.

Tân Mộc cảm thấy không phải Tân Kiều không muốn nở nụ cười ấm áp, đó chỉ là vì Tân Kiều không làm được.

Tân Mộc thường nghĩ, Tân Kiều mang loại tâm tình gì khi đối mặt với đêm ba mươi tết?

Tân Mộc chưa bao giờ thể hội một cái tết náo nhiệt, trong trí nhớ của em ấy, tết âm lịch cho đến bây giờ luôn là dáng vẻ này, Tân Kiều từ ‘có được’ đi đến ‘mất đi’, từ ‘náo nhiệt’ đi đến ‘cô đơn’.

Từ ‘ngày mùa xuân bắt đầu’ đi đến ‘không vượt qua được mùa đông giá rét’.

Tân Mộc cũng không biết vì sao trong lòng sẽ sinh ra loại cảm giác này.

Tết âm lịch là lúc mùa xuân bắt đầu trong cảm nhận của người Trung Quốc, bắt đầu từ hôm nay người người đều cất bước hướng tới mùa xuân. Nhưng chỉ riêng chị của em ấy, đứng trong mưa tuyết cô đơn nhìn bóng lưng của mọi người, dường như vĩnh viễn không bước ra khỏi mùa đông.

Lúc mới vừa có người gõ cửa, Tân Kiều nhàn nhạt nói: “Đi mở cửa.” Tân Mộc nghi hoặc đi mở cửa.

Đèn hành lang tầng này của các cô đã hỏng, cho nên mượn ánh sáng ấm áp chiếu ra từ trong phòng khác, Tân Mộc nhìn thấy khuôn mặt nhu hòa của Chu Côn Ngọc.

Không hiểu sao Tân Mộc chợt nghĩ: Mùa xuân đến rồi.

Ai lại không yêu thích mùa xuân, ai lại không muốn ôm lấy mùa xuân. Nhưng em ấy cảm thấy như vậy không lễ phép, dù sao em ấy và Chu Côn Ngọc cũng không tính là thân thiết đúng không, cho nên Tân Mộc chỉ ôm nhẹ một cái rồi buông ra, lồng ngực trống rỗng tràn ngập bốn từ nào đó.

Tân Mộc xem bốn từ đó là bí mật không ai biết được, nhưng Chu Côn Ngọc làm sao lại biết được.

Hơn nữa người này đã yêu tinh đến trình độ nào rồi?

Đi đến ôm Tân Mộc từ phía sau, như vậy Tân Mộc sẽ không cần lo lắng bản thân lộ ra vẻ xấu hổ nữa.

Tân Mộc liếc nhìn Tân Kiều, Tân Kiều vẫn đang cán vỏ bánh, vài sợi tóc rũ xuống bên má, lay động theo động tác của cô, dường như căn bản không nhìn thấy Chu Côn Ngọc đi đến ôm Tân Mộc.

Xong rồi, chị cô thật đầu gỗ, cô rất muốn tặng tên của mình cho chị ấy. Khúc gỗ như vậy sao có thể đấu lại yêu tinh đây?

Bản thân Tân Mộc đã rơi vào tay giặc, vành tai phiếm hồng, nho nhỏ nói: “Chị Côn Ngọc, năm mới vui vẻ.”

Chu Côn Ngọc phát ra âm mũi mềm nhẹ, tựa như đang cười, sau đó buông Tân Mộc ra.

Kế tiếp có phải là muốn ôm chị cô hay không, sau đó sẽ lặp lại câu ‘năm mới vui vẻ’ một lần nữa.

Tâm tình của Tân Mộc còn có một chút phức tạp.

Vừa chua xót vừa vui mừng, vừa rất sợ chị cô giở chứng, dùng giọng điệu cứng nhắc nói ‘tôi không thích ôm’.

Chị cô nhất định không quen được ôm, tính tình cứng rắn như vậy, nhất định rất bài xích việc tứ chi tiếp xúc.

Nhưng Chu Côn Ngọc thả tay xuống, sau đó chỉ nhìn vào nhân thịt trong chiếc nồi inox: “Nhân gì?”

Vậy… chỉ ôm em ấy thôi sao?

Hơn nữa nhìn hai người đều giữ khoảng cách, quả nhiên là đặc biệt không quen thuộc.

Lẽ nào đêm nay Chu Côn Ngọc đến đây là vì em ấy? Lẽ nào sợi dây buộc tóc trong khe sô pha của Chu Côn Ngọc chỉ trùng hợp giống với cái của Tân Kiều?

Dù sao Tân Mộc mới mười bốn tuổi, những năm trước sức khỏe lại không tốt, không không có sức lực để rung động thanh xuân và vân vân, em ấy thật sự không xác định được.

Đối mặt vấn đề của Chu Côn Ngọc, Tân Kiều không trả lời, lúc Tân Mộc muốn mở miệng trả lời thay, thì Tân Kiều lại đột nhiên mở miệng hỏi: “Giấm đâu?”

Yêu, Tân Mộc liếc xéo nhìn Tân Kiều.

Rất lợi hại a, dám hô phong hoán vũ chỉ huy bác sĩ Chu đi mua giấm!

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!