Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 581

Chương 581: Lời thề

 

Đèn trên hành lang đã tắt từ lâu.

Ánh đèn từ điện thoại của Sư Thanh Y chiếu sáng xung quanh, nhẹ nhàng lay động theo bước chân của nàng, vén mở bóng tối trên hành lang, nhưng lại không xua đi được loại vắng lặng gần như làm cho người ta tuyệt vọng.

Đồng hồ đeo tay chỉ ba giờ bốn mươi hai phút sáng, mọi người trong nhà đã ngủ.

Lần này mộng cảnh nguy hiểm và những biến hoá kỳ lạ vẫn ngủ đông ở một nơi nào đó, thời gian chân chính thật ra cũng không nhiều, cộng thêm việc sau khi Thanh Y các nàng thức tỉnh kín đáo chuẩn bị ứng phó, nên cũng không chịu tổn thất gì. Mộng cảnh của Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên và Trường Sinh có thể kết thúc bình an xem như may mắn.

Trên người tuy rằng không có vết thương nhưng dằn vặt về mặt tinh thần lại khó có thể tưởng tượng, thậm chí vượt qua nỗi đau da thịt.

Lần này có thể xem là một cửa ải khó khăn nhất các nàng từng trải qua, trực tiếp xâm nhập vào nơi yếu ớt nhất trong ý thức và ký ức, khiến vết thương lòng máu tươi đầm đìa. Tâm lý bị tàn phá không ít, cho dù nằm trên giường muốn bình tĩnh lại, dường như vẫn đang đi trên lưỡi dao sắc bén, không ngừng chịu thương tổn, vết thương chậm rãi ứa máu.

Cửu Vĩ đang nằm sấp trước cửa cảm nhận được Sư Thanh Y đến gần, nó lập tức kích động nhảy dựng lên.

Sư Thanh Y dựng thẳng ngón trỏ trên môi ra hiệu, Cửu Vĩ lập tức ngoan ngoãn ngồi xổm, ánh mắt đảo quanh phía sau Sư Thanh Y.

Đây đã là lần thứ năm Sư Thanh Y đến trước cửa phòng Ngư Thiển để kiểm tra.

Sau khi vết rách không gian hoàn toàn khép kín, Ngư Thiển ôm thi thể lạnh lẽo của Trạc Xuyên ở trên đồng cỏ khóc rất lâu, cuối cùng một mình ôm lấy Trạc Xuyên, cứ thế mặt xám mày tro trở về căn nhà trong thôn.

Suốt quá trình đó nàng ấy chưa từng nói một câu nào, sau khi trở về thì đi thẳng lên lầu, trở lại phòng của mình.

Mọi người cẩn trọng theo sau Ngư Thiển đến trước cửa phòng, lúc này nàng ấy mới hữu khí vô lực phun ra một câu: “Ngủ ngon, nghỉ ngơi sớm đi.”

Đôi mắt của nàng ấy không có ánh sáng, dường như trong đó đã không còn gợn sóng, tựa như một con sống khô cạn, giống như một cái xác không có linh hồn.

Lạc Thần giúp nàng ấy đưa rương tróc yêu vào trong phòng, sau đó lập tức rời đi, cuối cùng Ngư Thiển đóng cửa lại, có thể nghe được âm thanh khóa trái từ bên trong.

Hiện tại chính là thời gian khó khăn nhất của Ngư Thiển, cả người nàng ấy tựa như đang treo trên một sợi tơ, chỉ cần vô ý một chút thì sẽ rơi xuống vực sâu. Mọi người lo lắng không ngớt, nhưng cũng không cách nào ở lại trong phòng bầu bạn với nàng ấy, lúc này Ngư Thiển chỉ muốn ở bên cạnh Trạc Xuyên, ngoài ra không quan tâm bất cứ điều gì nữa.

Sư Thanh Y lo lắng, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lệnh cho Cửu Vĩ đến trông chừng, Cửu Vĩ nhạy bén một khi nghe thấy bất cứ động tĩnh khác thường nào, nó sẽ nhanh chóng thông báo cho Sư Thanh Y.

Xác nhận không có vấn đề gì, Sư Thanh Y mới chuẩn bị xoay người rời đi. Cả đêm nàng chưa từng ngủ, nét mặt nhìn có phần mệt mỏi.

Có lẽ Ngư Thiển vẫn luôn thức.

Tuy rằng Sư Thanh Y không nhìn thấy, nhưng lại có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Ngư Thiển lúc này, có lẽ nàng ấy đang ôm Trạc Xuyên nằm trên giường, yên lặng ngắm nhìn, hoặc là lẩm bẩm nói chuyện một mình, chờ đợi nghe được Trạc Xuyên đáp lại.

Nhưng nơi này đã không phải là mộng cảnh nữa rồi.

Trạc Xuyên sẽ không bao giờ có thể dịu dàng trả lời nàng ấy giống như trong mộng cảnh.

Sư Thanh Y yên lặng thở dài, nâng ánh mắt nhìn lên, rồi lại thấy một bóng dáng cao gầy yên tĩnh bước đi trên hành lang.

Lạc Thần không mang điện thoại, cả người ẩn trong bóng tối.

“Là ta đánh thức ngươi sao?” Sư Thanh Y vội vã bước đến, dắt tay Lạc Thần đi xa một chút, nàng sợ quấy rầy Ngư Thiển, cho nên giọng nói đè xuống rất thấp, gần như là thì thầm.

“Ta chưa từng ngủ.” Lạc Thần cũng nhẹ giọng nói.

“Trở về ngủ một chút đi.” Sư Thanh Y đau lòng không ngớt, nói: “Sau đó ta sẽ không rời giường nữa. Ta đã xem rồi, hẳn là không có việc gì, Cửu Vĩ ở đây, ngươi yên tâm đi.”

“Ừm.”

Hai người đang muốn rời đi, lại nghe cửa phòng Ngư Thiển có một chút động tĩnh, hai người lập tức quay đầu lại, chỉ thấy Cửu Vĩ đứng dậy, mà Ngư Thiển đang đứng trước cửa.

Ngư Thiển nâng tay nhẹ nhàng sờ Cửu Vĩ một chút, sau đó mới quay sang nhìn Sư Thanh Y và Lạc Thần.

Sư Thanh Y nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể đứng đó, đối diện với Ngư Thiển.

Ngư Thiển vẫy tay với các nàng, sau đó quay trở vào phòng, cửa vẫn để mở cho các nàng.

Sư Thanh Y và Lạc Thần nhìn nhau một cái, sau đó theo vào phòng, đồng thời cũng đóng cửa lại.

Nét mặt của Ngư Thiển nhìn không ra bất cứ tâm tình gì, bên giường đặt hai chiếc ghế, bản thân nàng ấy thì ngồi bên mép giường.

Trạc Xuyên đang nằm trên giường, trên người đắp chăn, khuôn mặt sạch sẽ. Sau khi Ngư Thiển lau người cho nàng ấy, cũng đã thay cho nàng ấy một bộ quần áo khác, hơn nữa còn đắp chăn, tiếp tục chăm sóc giống như nàng ấy vẫn còn sống.

Sư Thanh Y và Lạc Thần ngồi xuống ghế.

Tình cảnh này, tựa như trong dĩ vãng, vẫn là bốn người của năm đó.

Hôm nay ba người ngồi, một người nằm.

“… Ngư Thiển.” Sư Thanh Y nhìn Trạc Xuyên một cái,  rồi nhẹ giọng gọi tên Ngư Thiển.

Giống như năm đó.

Lúc gặp lại ở Thần Chi Hải, bởi vì Lạc Thần đã ghi lại lời nhắn dưới đáy biển, sau khi Ngư Thiển xem qua biết tình huống đặc biệt của Sư Thanh Y, sợ nàng hỗn loạn ký ức vì vậy đặc biệt thay đổi cách xưng hô, không gọi nàng là Sư Sư mà gọi là Sư cô nương, đồng thời cũng bảo nàng gọi mình là Ngư cô nương.

Lạc Thần và Trường Sinh cũng phối hợp với nàng ấy.

Trong mộng cảnh dĩ nhiên sẽ khôi phục cách xưng hô xưa kia, hiện tại Sư Thanh Y trở lại hiện thực, rốt cục không hề gọi nàng ấy là Ngư cô nương nữa.

Một tiếng Ngư Thiển, tựa như đưa người ta quay về quá khứ.

“Sư Sư.” Ngư Thiển tái nhợt mỉm cười: “Lạc Thần.”

Nàng ấy cũng ngầm hiểu mà thay đổi cách xưng hô, không cần nói gì thêm, tình nghĩa trong đó, đôi bên đều hiểu.

“Các ngươi không cần lo lắng cho ta, đi ngủ sớm đi.” Ngư Thiển lại nói: “Tâm nguyện của A Xuyên là muốn ta sống. Ta sẽ sống.”

“Nàng hy vọng ngươi sống một cuộc sống tốt đẹp.” Sư Thanh Y cân nhắc một phen rồi mới nhẹ giọng nói: “Nhưng ta biết điều này cần thời gian, ngươi không nên ép buộc bản thân, ngươi muốn làm việc gì thì làm việc đó, muốn nói cái gì thì nói cái đó, bọn ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi.”

“Cảm ơn các ngươi.” Trong mắt Ngư Thiển rốt cục có một chút cảm xúc.

“Có một chuyện.” Lạc Thần nói: “Bọn ta cảm thấy nên sớm báo cho ngươi biết, chậm trễ dễ sinh biến. Hiện tại ngươi có thuận tiện nghe không?”

“Chuyện gì?” Ngư Thiển nhìn Lạc Thần.

Sư Thanh Y nói: “… Là chuyện liên quan đến Trạc Xuyên.”

Ngư Thiển lập tức đứng dậy, ngữ khí bất ổn: “… A Xuyên nhắn gửi lời nào đó cho ta sao? Nàng có chuyện gì muốn các ngươi nhắn lại, mau nói cho ta biết.”

“Không phải.” Lạc Thần nhíu mày nói: “Ngươi hiểu rõ mộng cảnh, vậy cũng biết Trạc Xuyên sau khi tiến vào mộng cảnh vốn dĩ là bán chủ thể, mà bán chủ thể trong mộng cảnh là… khó có thể nói chuyện, tối đa sau khi trải qua chăm sóc có thể tự mình đi đứng, thực hiện một số hành vi cơ bản, nhưng bất kể làm như thế nào cũng sẽ không thể giống như Trạc Xuyên.”

“… Nàng trong mộng cảnh quá sinh động, không giống như những bán chủ thể bình thường.” Sư Thanh Y nói tiếp: “Bọn ta cảm thấy trong đó nhất định có nguyên nhân.”

Ngư Thiển nghe vậy không khỏi hoảng hốt.

Trước đó tinh thần của nàng hoảng hốt, khó có thể tập trung, căn bản không có tâm tư suy nghĩ sâu như vậy, hiện tại nghe hai người các nàng chỉ rõ điểm kỳ lạ, lúc này mới bừng tỉnh nhận ra.

“Các ngươi… có ý gì?” Đôi môi Ngư Thiển run rẩy: “Chỉ có người chết đi vào mộng cảnh mới trở thành bán chủ thể. A Xuyên thân là bán chủ thể, lại không giống bán chủ thể, ý của các ngươi là nàng có thể sống lại?”

Ngư Thiển dường như sắp điên rồi.

Trải qua cực độ bi thương, rồi lại nghe thấy một tin cực độ đáng vui mừng, tâm tình dao động quá lớn, bất kể là người nào, buồn vui thay đổi nhanh chóng như thế đều sẽ phát điên.

“… Không, ngươi bình tĩnh một chút.” Sư Thanh Y vội vã đứng lên, hai tay đè lấy vai Ngư Thiển, vô cùng rõ ràng tiến hành giải thích, trấn an: “Bọn ta chỉ cảm thấy chuyện này có điểm kỳ lạ, nhưng… cũng không đồng nghĩa với việc ngươi vừa nói. Tuy rằng bọn ta cũng rất hy vọng như thế, nhưng ngươi không thể ôm hy vọng quá lớn, bằng không đến lúc đó nếu như không phải, ngươi sẽ càng khổ sở hơn bây giờ.”

Lạc Thần nói: “Việc bọn ta muốn làm, là điều tra rõ ràng nguyên nhân trong đó.”

Ngư Thiển hiểu, hai vai đã không run rẩy kịch liệt như vậy nữa, nhưng hô hấp vẫn hỗn loạn.

Nàng dường như nói mê mà thì thào: “A Xuyên, nàng sẽ sống lại sao? Cho dù chỉ là một tia huy vọng sao?”

Sư Thanh Y phát giác sau khi Ngư Thiểu biết dị trạng của Trạc Xuyên, thì bắt đầu đi vào một cái ngõ cụt khác, nếu như không kéo nàng ấy trở về, hậu quả chỉ sợ không thể tưởng tượng nổi.

Bản thân nàng đã hiểu quá sâu sắc đối với chuyện khởi tử hồi sinh này, gần như là đau tận xương cốt.

Trong quãng thời gian dài dằng dặc, nàng từng gặp một người vô cùng chấp nhất đối với việc hồi sinh người mình yêu, mà trong đó còn có cả thân nhân mà nàng tôn kính.

Còn có, một kẻ điện khoác lên vài bộ mặt khác nhau.

Mỗi người, đều hoàn toàn thất bại.

“Ngư Thiển, đây là điều tuyệt đối không có khả năng.” Sư Thanh Y nghẹn ngào, nhưng vẫn cảm thấy bản thân nên quyết tuyệt nói ra, đây điều là những bài học xương máu: “Người đã chết, chính là đã chết, không thể nào sống lại được. Trên thế giới này, căn bản tồn tại tồn tại cái gọi là ‘sống lại’.”

Ánh mắt Lạc Thần chứa đầy băng tuyết, nói: “Thân chết, hồn diệt. Chết, đồng nghĩa vĩnh viễn biến mất trên đời. Sẽ không sống lại, cũng không thể nói đến luân hồi chuyển thế, đây đều là cách nói vô căn cứ lừa gạt thế nhân.”

Trong mắt Ngư Thiển là một mảnh si vọng, không biết nàng ấy đang suy nghĩ gì.

Đôi mắt Sư Thanh Y phiếm hồng, nói: “Ta biết hiện tại ta trực tiếp nói ra những lời này, ngươi nhất định vô cùng khổ sở, nhưng ta nhất định phải nói cho ngươi biết chân tướng, ta không thể cho ngươi ôm bất cứ hy vọng gì đối với cái gọi là ‘sống lại’, đó là một con đường không có lối về, nó sẽ hủy hoại ngươi. Cho dù di thể được bảo tồn hoàn chỉnh, nhiều năm không thối rửa, lại dùng một số phương pháp đặc biệt khiến di thể hoạt động, có thể ăn, có thể bước đi, nhưng cũng không phải ‘sống lại’. Đó chỉ là một cái xác, bên trong trống rỗng, không có linh hồn, cũng không có bất cứ ký ức nào đã từng trải qua cùng ngươi, nó vĩnh viễn không thể là người mà ngươi quen thuộc.”

Nàng dừng một chút, hỏi Ngư Thiển: “Ngươi cảm thấy như vậy… xem như là ‘sống lại’ sao?”

Cả người Ngư Thiển run rẩy.

“Ngươi cảm thấy… Trạc Xuyên sẽ muốn ‘sống lại’ theo cách như vậy sao?”

Ngư Thiển đưa tay nắm lấy cánh tay Sư Thanh Y, một lát sau mới thấp giọng nói: “Nàng… Tất nhiên không muốn.”

Sư Thanh Y gật đầu, trong lòng đau như đao cắt: “Đúng vậy, nàng sẽ không… bằng lòng. Trên đời cũng không có khái niệm sống lại, tất cả những cái gọi là sống lại, đều là một loại khác biểu hiện giả dối mà thôi.”

“Vậy vì sao… A Xuyên thân là bán chủ thể, lại không giống một bán chủ thể trong mộng cảnh, ngược lại giống như chủ thể?” Ngư Thiển truy hỏi.

“Bọn ta cũng không biết, còn đang điều tra.” Sư Thanh Y nói: “Ngươi biết Tân Đồ đúng không, chính là nữ nhân đi cùng Lông Xám Trắng, các ngươi từng đi chung. Thật ra nàng là một người bạn cũ của bọn ta, nhưng thân phận của nàng đặc biệt, tuyệt đối không thể bại lộ, có người đang theo dõi nàng, ta đã giao hẹn với nàng, để nàng vào phòng ngươi xem tình huống của Trạc Xuyên. Y thuật của nàng xuất thần nhập hóa, người khác khó có thể với tới, chính là nàng đã chữa khỏi bệnh cho Trường Sinh, nếu như nàng nhìn thấy Trạc Xuyên hẳn là có thể từ trên người Trạc Xuyên nhìn ra manh mối gì đó.”

“Vậy thì để nàng đến xem đi.” Ngư Thiển nói năng lộn xộn, lặp lại hai lần: “Vậy thì để nàng đến xem đi, khi nào nàng có thể đến, sáng sớm hôm nay có được không?”

Ngư Thiển chỉ hận không thể để đối phương đến ngay lập tức, nhưng lý trí nói cho nàng biết, điều đó là không thể.

“Nàng thường thức dậy lúc mấy giờ?” Ngư Thiển hoảng hốt nói: “Bảy giờ, hay là tám giờ, vậy cũng sắp đến giờ rồi. Ta đợi nàng, ta hiện tại liền chờ nàng.”

Sư Thanh Y có thể hiểu được tâm tình của nàng ấy, có lẽ từ lúc này Ngư Thiển cũng sẽ không ngủ, mà chỉ một lòng chờ Dạ đến, nàng nói: “Bình thường nàng thức dậy rất sớm. Nhưng nàng không tiện trực tiếp đến đây, chúng ta phải ngụy trang một chút, ngươi cần phối hợp với bọn ta, dùng rương tróc yêu làm mồi nhử, để Lông Xám Trắng cắn câu.”

“Được, việc gì ta cũng sẽ phối hợp.” Khóe mắt Ngư Thiển đỏ bừng, liên tục gật đầu: “Các ngươi nói đi.”

“Vậy ngươi phải điều chỉnh tốt tâm tình.” Sư Thanh Y nén chua xót, nói: “Cho dù đến lúc đó kết quả không thể như ngươi mong muốn, ngươi cũng phải chuẩn bị tâm lý.”

“… Ta hiểu được.” Ngư Thiển miễn cưỡng gật đầu.

Ba người ở trong phòng thương lượng kế hoạch, Sư Thanh Y giản lược nói vài việc với Ngư Thiển, đó điều là trọng điểm liên quan đến kế hoạch lần này, căn dặn nàng ấy lúc Dạ đến, phải giả vờ đối đãi giống như với Tân Đồ trước đây, tuyệt đối không được để lộ manh mối.

Sau khi nói xong, Ngư Thiển lập tức bảo các nàng trở về phòng, có lẽ là Ngư Thiển quá mức kích động thậm chí còn tiễn các nàng về đến tận cửa.

Sư Thanh Y đứng trước cửa phòng mình, nhìn bóng lưng Ngư Thiển đi xa, vẫn nhịn không được thở dài.

Hai người nằm vào trong chăn, Sư Thanh Y dán sát Lạc Thần, nhẹ giọng nói: “Mau ngủ đi, ngủ ngon.”

“Sắp đến lúc nói chào buổi sáng rồi.” Lạc Thần thì thầm.

Sư Thanh Y lại ép sát hơn nữa, hôn nhẹ lên môi Lạc Thần.

Lạc Thần hơi giật mình.

“Đừng… rời xa ta.” Sư Thanh Y đưa tay vuốt ve gò má của Lạc Thần.

Trải qua mộng cảnh, gặp quá nhiều thăng trầm và sinh ly tử biệt  đau thấu tâm can, hiện tại nàng lo được lo mất, trong lòng vẫn luôn cảm thấy đang sợ hãi điều gì đó.

Lạc Thần không lên tiếng, mà chỉ hôn Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y được nàng hôn, ngược lại rũ mi, nói: “Vì sao ngươi không nói lời nào.”

“Ta hôn ngươi, cần phải dùng miệng. Nói, cũng cần dùng miệng.” Lạc Thần nghiêm túc nói: “Ta làm sao làm một lúc hai việc.”

“Ngụy biện.” Tâm tư của Sư Thanh Y cong cong lách lách, vẫn luôn cảm thấy có chút khả nghi.

“Sao ta lại rời xa ngươi.” Lạc Thần không đùa nàng nữa, nói: “Đừng suy nghĩ lung tung.”

“Vậy ngươi thề đi.” Sư Thanh Y đã bất chấp bất cứ giá nào, trước đây nàng chưa bao giờ cưỡng cầu Lạc Thần thề hẹn điều gì, chính nàng cũng cảm thấy lời thề là một cách biểu đạt vô cùng sáo rỗng buồn cười, nếu như có thể làm được, thì nên dùng hành động chứng minh, cần gì phải thề.

Nhưng hiện tại nàng lại muốn nghe một lời thề.

Dường như muốn có được một sự an ủi nào đó.

“Được.” Lạc Thần dịu dàng hỏi: “Vậy cái giá cho lời thề này là gì? Ngươi muốn ta làm thế nào.”

Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, những lời thề hẹn trong tiểu thuyết đều rất buồn nôn, có lời nghe cợt nhã, có lời nghe rất đáng sợ, cái gì mà ngũ lôi oanh đỉnh, cái gì mà trời tru đất diệt, nghe vừa đáng sợ vừa đau lòng, nàng đâu đành lòng để Lạc Thần thề như vậy.

Sư Thanh Y suy nghĩ chốc lát, nói: “Ngươi thề, nếu như ngươi vi phạm lời thề, ngươi sẽ… sẽ phụ trách tổng vệ sinh trong nhà một tháng, ta không giúp đỡ, tất cả đều phải do chính ngươi làm, mệt chết ngươi đi.”

Lạc Thần than nhẹ một tiếng: “Đây thì tính là trừng phạt gì chứ?”

Sư Thanh Y vẫn cảm thấy không đành lòng, vội vàng nói: “Không tốt, không tốt, ta đổi cái khác. Ngươi phải nấu cơm một tháng.”

Nàng nói xong lại cảm thấy không thích hợp, vẫn không đành lòng, nên lại đổi giọng: “Đổi cái khác đi.”

Ý cười trong mắt Lạc Thần có chút bi ai, rồi lại vô cùng cưng chiều, nhìn nàng không ngừng đổi hình phạt.

“Như vậy đi.” Sư Thanh Y rốt cục nghĩ ra: “Nếu như ngươi vi phạm lời thề, ta sẽ nửa tháng không để ý đến ngươi… không, một tuần, một tuần không để ý đến ngươi.”

“Quyết định rồi sao?” Lạc Thần nói.

“Quyết định rồi.” Sư Thanh Y kiên định không gì sánh được: “Cái này tuyệt đối không thay đổi nữa, còn đổi nữa thì ta chính là kẻ lừa gạt.”

“Được.” Lạc Thần nhìn vào đôi mắt của nàng: “Ta sẽ không rời xa ngươi nữa. Trời đất chứng giám, nếu như ta làm trái lời thề, sau này ngươi một tuần không để ý đến ta.”

Sư Thanh Y lại nhảy ra một câu: “Ngươi nói… có phải ba ngày sẽ tốt hơn không?”

Lạc Thần ôm nàng, nói: “Ngủ đi, kẻ lừa gạt.”

Sư Thanh Y: “…”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!