Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 580

Chương 580: Ngư Xuyên

Sư Thanh Y nói ra suy đoán của bản thân, Lạc Thần nghe vậy, nhẹ nhàng gật đầu: “Dựa vào hành vi của hai kẻ áo đen trong mộng cảnh cho thấy trong Thiên Hoàng Tuyên Cổ  có thể có ‘nó’, hoặc là vật quan trọng nào đó liên quan đến ‘nó’, bọn họ hiển nhiên không chiếm được sẽ không bỏ qua.”

Trạc Xuyên than thở: “Vậy đường trở về nhà của hai người các ngươi, chỉ sợ sẽ càng thêm gian nan trắc trở.”

“Khó khăn đến đâu cũng phải trở về.” Ý cười bên môi Sư Thanh Y có phần tái nhợt, nhưng rồi ngữ điệu lại vô cùng kiên định: “Đó là nhà của chúng ta.”

Trạc Xuyên cũng mỉm cười, tiếp tục nghe câu chuyện trước khi ngủ.

Nàng cảm giống giống như trước mắt trải một quyển trục, bên trong có rất nhiều người tuy rằng chỉ mới lần đầu nghe tên, nàng thậm chí chưa từng gặp mặt, nhưng trong khi lắng nghe lại cảm giác được dáng vẻ của các nàng càng lúc càng trở nên rõ ràng.

Trạc Xuyên có thể dùng loại phương thức đặc biệt này để hiểu biết tất cả những chuyện Ngư Thiển đã trải qua cùng các nàng, hiểu rõ những người bạn mới của Ngư Thiển, cuộc sống mới của Ngư Thiển, nàng nghe cảm thấy rất thú vị.

Trong câu chuyện này có nụ cười, có nước mắt, có mưu tính, có mạo hiểm, quan trọng nhất là có Ngư của nàng.

Trạc Xuyên càng nghe, nụ cười trên mặt càng thoải mái. Cuộc sống hiện đại thú vị như vậy, sự phồn hoa của nó đã vượt xa tưởng tượng của người cổ đại, nàng cỡ nào hy vọng Ngư của nàng có thể tiếp tục nhìn ngắm, tiếp tục trải nghiệm.

Theo thời gian trôi qua, cuối cùng Sư Thanh Y đã kể xong một đoạn cuối cùng, nét mặt yên tĩnh nhìn Trạc Xuyên, trong lòng khó nén bi thương.

Ngọn đèn dầu trong phòng vẫn còn cháy, trà đã nguội lạnh, câu chuyện trước khi ngủ của nàng đã kể xong.

Người bạn tốt của các nàng, cũng phải đi rồi.

Trạc Xuyên cười nói: “Thần khí mà Ngư thích nhất mà các ngươi nói, rốt cục có hình dạng gì? Ta rất hiếu kỳ.”

Lạc Thần yên lặng đứng lên, từ trong ba lô lấy điện thoại ra, đưa đến trước mặt Trạc Xuyên, nhẹ giọng nói: “Đây là ‘thần khí’ của Ngư Thiển, trước khi nàng đi vào mộng cảnh, vật tùy thân bị Triệu Nghiễn lấy đi, ta và Thanh Y đã thu hồi lại.”

Trạc Xuyên cẩn thận đón lấy, tỉ mỉ quan sát, nhưng nàng hoàn toàn không biết nên sử dụng như thế nào, lại càng không dám thử, rất sợ sẽ làm hỏng thứ Ngư Thiển thích nhất.

Sư Thanh Y thấy thấy, liền đưa điện thoại của mình ra làm mẫu cho Trạc Xuyên: “Nhấn vào đây để mở màn hình, trượt ngang để mở khóa, ta đã đặt mật khẩu, nhưng cái của Ngư Thiển không có mật khẩu, có thể trực tiếp mở lên.”

Nàng còn nhớ rõ có đôi khi Ngư Thiển không quen sử dụng điện thoại, sẽ cầm điện thoại đến hỏi nàng, đồng thời nhờ nàng thao tác trên đó. Lúc đó màn hình tối đen, trước khi mở lên Sư Thanh Y vô thức hỏi Ngư Thiển mật khẩu là gì, Ngư Thiển lắc đầu nói không có.

Sư Thanh Y hỏi nàng ấy có cần đặt mật khẩu hay không, Ngư Thiển lại nói không cần, nàng ấy không có bí mật, người bạn nào cũng có thể xem điện thoại của nàng ấy.

Ngay cả như vậy, Sư Thanh Y cũng chưa bao giờ mở lên xem.

Ngư Thiển trời sinh tính cách đơn thuần, không chú ý tiểu tiết, nàng ấy nói có thể xem, cũng không phải vì thế mà người khác thực sự có thể tùy ý xem, dù sao điện thoại di động thuộc về phạm trù vật dụng cá nhân, Sư Thanh Y vô cùng tôn trọng. Cho dù đã lấy điện thoại của Ngư Thiển từ chỗ Triệu Nghiễn về, nàng cũng chưa từng mở lên, lúc quay về thôn còn thuận tiện sạc pin giúp nàng ấy, hiện tại có lẽ vẫn còn một phần ba lượng pin.

“Mật khẩu?” Trạc Xuyên cái hiểu cái không: “Vậy chẳng phải là thần khí bí mật, không thể tùy ý nhìn lén sao.”

“Có thể hiểu như thế.” Sư Thanh Y nói: “Điện thoại di động ở hiện đại là đồ vật rất riêng tư, không trải qua chủ nhân cho phép thì không thể tùy ý xem điện thoại di động của người đó.”

Trạc Xuyên gật đầu: “Vậy ta cũng không thể tùy ý xem điện thoại của Ngư.”

Sư Thanh Y ánh mắt dịu dàng nhìn nàng ấy: “Ngư Thiển không ngại, trước đây nàng nói bạn bè đều có thể xem điện thoại của nàng, nếu như là ngươi, nàng nhất định càng cam tâm tình nguyện.”

Trạc Xuyên nói: “Ta chưa từng thông qua sự đồng ý của Ngư, vẫn không nên tự tiện xem.”

Sư Thanh Y cũng đoán được Trạc Xuyên sẽ trả lời như vậy, Trạc Xuyên có tính tự trọng cao, cả người chính khí, hơn nữa tôn trọng người khác, cho dù là Ngư thân mật nhất của nàng ấy, nàng ấy cũng sẽ không tự ý động vào đồ vật cá nhân.

“Ngươi có thể làm thế này, trước tiên dùng điện thoại của ta chụp mấy bức ảnh của bản thân, lưu trong điện thoại của ta, sau đó ta sẽ gửi cho Ngư Thiển.” Sư Thanh Y cố nén chua xót, săn sóc nói ra kiến nghị của bản thân.

Trạc Xuyên là bán chủ thể, là sự tồn tại chân thực trong mộng cảnh, cũng không phải là ảo ảnh, ảnh chụp của nàng ấy có thể được lưu giữ, sẽ không biến mất.

Đối với Ngư Thiển mà nói, những tấm ảnh này sẽ là kỷ niệm đáng quý.

“Ảnh chụp?” Trạc Xuyên phát âm theo Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y giải thích với Trạc Xuyên: “Ngươi vẽ nhiều tranh của Ngư Thiển như vậy, có thể vẽ lại dáng vẻ của nàng ấy trong tranh, mà ảnh chụp chính là phương thức lưu giữ hình ảnh tinh tế hơn của thời hiện đại, nó có thể lưu lại giọng nói và dáng điệu của một người một cách chân thật nhất.”

Nói xong, nàng chụp một tấm ảnh cho Trạc Xuyên, sau đó đưa cho Trạc Xuyên xem.

Trạc Xuyên trong ảnh nét mặt ngây ngốc, hiển nhiên là có chút bất ngờ, nhưng chờ lúc nàng ấy nhìn thấy hình ảnh của bản thân chân thực xuất hiện trên màn hình, càng ngạc nhiên không ngớt.

“Cái này… giống như soi gương, không khác ta chút nào.” Trạc Xuyên kinh ngạc nói: “Không hổ là thần khí.”

Phản ứng của Trạc Xuyên cũng thú vị giống như Ngư Thiển trước đây, nhưng lúc này Sư Thanh Y ngay cả cười cũng cười không nổi.

Lạc Thần rũ mi mắt.

“Ta nên làm thế nào, mới có thể lưu lại những hình ảnh này cho Ngư?” Trạc Xuyên vội vàng hỏi.

“… Ta dạy cho ngươi.” Sư Thanh Y nhẹ nhàng nói.

Kế tiếp nàng dùng điện thoại di động của mình, hướng dẫn Trạc Xuyên cách chụp ảnh, nên ấn nút nào, làm sao tự chụp vàn vân vân. Trạc Xuyên thông minh nhạy bén, vừa nói đã hiểu, lúc mới học tuy rằng khó tránh nhiều chỗ chưa hiểu, nhưng rất nhanh nàng ấy đã nắm giữ phương pháp chụp ảnh, cũng biết tự chụp, chẳng qua là thao tác có phần vụn về mà thôi.

Sư Thanh Y thậm chí còn dạy Trạc Xuyên cách quay video bằng điện thoại.

Nàng giúp Trạc Xuyên chụp vài tấm ảnh, Trạc Xuyên cũng tự chụp vài tấm, lại cùng nàng và Lạc Thần chụp chung, chờ lúc Trạc Xuyên cảm thấy đã quen thuộc thao tác, lúc này mới dừng lại.

Trạc Xuyên cất điện thoại của Ngư Thiển đi, nói: “Ta muốn gặp những người bạn mới của Ngư một lần cuối cùng.”

Trước đó lúc kể chuyện, Sư Thanh Y đã đề cập đến nhóm người chờ trong phòng sách, Trạc Xuyên bừng tỉnh, rốt cục biết vì sao Sư Thanh Y phải nấu nhiều món ăn như vậy, vì sao Lạc Thần lại run tay nấu nhiều cơm như vậy.

Sư Thanh Y nghe Trạc Xuyên dùng từ ‘cuối cùng’, trái tim run rẩy, gật đầu nói: “Được, các nàng cũng rất muốn gặp ngươi.”

“Dao găm, nhận lấy đi.” Trạc Xuyên lần thứ hai cầm lấy dao găm, làm động tác hai tay dâng lên.

Đây là hậu lễ, Sư Thanh Y và Lạc Thần vội vã đáp lễ, sau đó vội vàng nhận lấy. Hôm nay làm rõ tất cả, các nàng cũng biết dự định của Trạc Xuyên, xuất phát từ sự tôn trọng đối với tâm ý của Trạc Xuyên, các nàng cuối cùng vẫn nhận lấy phần tâm ý này, đặt nó vào trong ba lô.

Ba người ra khỏi phòng, đi đến hành lang.

Bên ngoài vô cùng yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn dầu vẫn sáng trong hoàng điện.

Lạc Thần đã nhận ra điều gì đó, liếc mắt nhìn phía cuối hành lang, nơi đó có một khúc quanh, nàng quan sát chốc lát, nét mặt bình tĩnh thu hồi ánh mắt, nhưng trong ánh mắt lại xen lẫn u buồn.

Sư Thanh Y cũng đã phát hiện, nàng nhìn Lạc Thần, hai người nhìn nhau không nói lời nào.

Ba người cùng đến phòng sách.

Chờ lúc cửa phòng sách mở ra, những người bên trong nhìn thấy Trạc Xuyên xuất hiện, tất cả đều ngây người, ngay cả Âm Ca hỉ nộ không hiện ra mặt cũng bất chợt để lộ vẻ kinh ngạc.

Mọi người đều đứng dậy.

Cả phòng tĩnh lặng.

Trước đây Trạc Xuyên chỉ là một thi thể nằm trong rương tróc yêu, hơn nữa Ngư Thiển chưa từng mở rương tróc yêu ra trước mặt các nàng, Vũ Lâm Hanh cũng chưa từng nhìn thấy diện mạo của Trạc Xuyên, nhưng hiện tại thấy nữ tử đứng trước cửa, nàng ấy không cần nghĩ cũng có thể đoán được đây là Trạc Xuyên.

Trước kia Trạc Xuyên chỉ tồn tại trong những lời miêu tả mơ hồ, hiện tại nhìn thấy bản thân nàng ấy sinh động đứng trước mặt, thậm chí trên mặt còn mang theo nụ cười, mọi người nhất thời không biết nên nói gì.

Sư Thanh Y đè nén bi thương, nói với mọi người: “Nàng đã thức tỉnh, có một số việc muốn nhờ cậy mọi người.”

Thiên Thiên là người đầu tiên phản ứng kịp, nàng phát giác Trạc Xuyên biểu hiện vô cùng bình tĩnh, cũng đoán được quyết định của Trạc Xuyên là gì, nàng bước đến trước mặt Trạc Xuyên, phóng khoáng nói: “Mời nói, bọn ta nhất định sẽ giúp ngươi làm được.”

“Đa tạ.” Trạc Xuyên cười nói: “Thì ra Ngư quen biết nhiều bạn bè tốt như vậy, trong lòng ta đã không còn gì tiếc nuối. Rất tốt, nàng nên tiếp tục sống, gặp càng nhiều người tốt với nàng, nhìn ngắm càng nhiều phong cảnh, không cần giam cầm bản thân bên cạnh một người đã không còn tồn tại như ta.”

Năm đó Trường Sinh cùng Ngư Thiển và Trạc Xuyên giao hảo, lúc này nàng nhanh chóng bước tới, nhìn Trạc Xuyên.

“Trường Sinh.” Trạc Xuyên gọi nàng: “Chúng ta đã lâu không gặp.”

Trường Sinh đưa tay ôm chặt lấy nàng ấy, nức nở nói: “A Xuyên, đã lâu không gặp.”

Trạc Xuyên vỗ nhẹ lưng nàng: “Đừng khóc.”

Trường Sinh ôm Trạc Xuyên chốc lát mới buông tay ra, lau khô khóe mắt.

A Mai cẩn thận đến gần, cúi gập người xin lỗi Trạc Xuyên: “…Xin lỗi, xin lỗi! Ta chính là kẻ tạo mộng đã dựng nên mộng cảnh này, ta rất xin lỗi vì đã khiến cho ngươi và Ngư Thiển rơi vào thống khổ, ta không cầu của ngươi tha thứ nhưng xin hãy cho ta làm một số việc để bù đắp. Sau khi Ngư Thiển rời khỏi đây ta có thể tiếp tục dựng mộng cảnh cho các ngươi, để các ngươi có thể tiếp tục sống trong mộng cảnh, cho đến khi tất cả ký ức của các ngươi trước kia đều tái hiện xong.”

“Không cần nữa.” Trạc Xuyên ôn hòa nói: “Nàng không nên tham luyến mộng cảnh, dựng càng nhiều nàng sẽ càng lún sâu, đến khi không còn mộng cảnh để dựng nữa, nàng sẽ chỉ càng đắm chìm trong vực sâu thống khổ.”

Trạc Xuyên nhìn A Mai: “Ngươi hứa với ta, sau này đừng vì Ngư dựng mộng cảnh nữa. Sau khi rời khỏi đây, có lẽ nàng sẽ nghĩ không thông, muốn ngươi tiếp tục dựng mộng cảnh, nếu vậy ngươi hãy lặp lại những lời ta vừa nói.”

A Mai làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt, nàng vội vã đồng ý: “Ngươi yên tâm, ta nhất định làm theo lời dặn của ngươi.”

“Ngươi không cần tự trách, ngược lại ta còn phải cảm ơn ngươi.” Trạc Xuyên nói: “Để ta có thể nhìn thấy Ngư và những bạn bè năm đó một lần cuối cùng. Lúc ta đi, không cách nào nói lời từ biệt với Ngư, nàng cũng không thể lên bờ, đây chính là điều tiếc nuối nhất của ta năm đó, hôm nay đã viên mãn rồi.”

Mọi người trong phòng sách đều không ngờ rằng nàng ấy lại nhìn thoáng như vậy, nhất thời cũng không nhẫn tâm nhìn nàng ấy nữa.

Trạc Xuyên lại trò chuyện với mọi người, cho đến khi giao phó xong mọi việc, Trạc Xuyên lúc này mới một mình rời khỏi phòng, đi tìm Ngư Thiển. Người trong phòng yên lặng nhìn nhau, sau một lúc lâu mới bắt đầu hành động, theo Sư Thanh Y đi về phía giếng trời.

Chờ tất cả đều an bài thỏa đáng, Sư Thanh Y trốn phía sau một cây cột trên hành lang cạnh giếng trời, nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này bên ngoài đã là mười một giờ hai mươi lăm tối.

Nhóm người yên tĩnh chờ đợi, qua một lúc, rốt cục thấy Ngư Thiển kéo tay Trạc Xuyên tiến đến.

“Đêm nay vì sao đèn ở đây lại sáng như vậy.” Ngư Thiển ngẩng đầu nhìn hành lang: “Dường như thắp thêm không ít đèn lồng so với trước kia.”

Đèn lồng treo trên hành lang tựa như một loạt ánh trắng, quang ảnh kéo dài. Vốn dĩ tuyết rơi từ giếng trời xuống, tuyết quang chồng chất phản chiếu bốn phía có phần sáng sủa, hôm nay có thêm nhiều đèn lồng, giống như nhất thời đặt mình trong thế giới yên tĩnh tràn ngập màu trắng.

“Đẹp mắt không?” Trạc Xuyên cười hỏi.

“Đẹp.” Ngư Thiển nâng ánh mắt nhìn Trạc Xuyên.

Trạc Xuyên dẫn Ngư Thiển đến ngồi trên chiếc ghế dài trên hành lang, mặt hướng ra sân, Ngư Thiển ngồi bên cạnh nàng ấy, tựa đầu vào vai nàng ấy.

Hai người nhìn hoa tuyết rơi lả tả ngoài sân.

“Tuyết vẫn chưa ngừng rơi.” Ánh mắt có phần đờ đẫn, lẩm bẩm nói.

“Đêm nay tuyết sẽ không ngừng.” Trạc Xuyên cười khẽ.

“Trước đây ở dưới đáy biển không nhìn thấy tuyết.” Ngư Thiển nói: “Sau khi lên bờ ta mới nhìn thấy tuyết. Lúc trước ngươi nó mái tóc màu bạc của ta thoạt nhìn xinh đẹp như tuyết, khi đó còn chưa có tuyết rơi, ta không biết nó có hình dạng gì, chờ ngày nào đó ta thật sự nhìn thấy tuyết rơi, ta mới hiểu được thì ra tuyết chính là như vậy, cũng vì thế mà ta thích tuyết.”

Trước kia khi mới lên bờ, nàng ngây thơ như thế.

Ở bên cạnh Trạc Xuyên, gặp được mỗi một cảnh đẹp của thế gian, nàng lại càng thêm phần yêu thích.

“Ngươi thích tuyết.” Trạc Xuyên nói: “Sau này cũng nên tiếp tục ngắm.”

Thân thể Ngư Thiển cứng nhắc, tạm thời không lên tiếng.

Trạc Xuyên bình tĩnh lấy điện thoại ra, đưa đến trước mặt Ngư Thiển: “Đây cũng là thứ ngươi thích, là thần khí, đúng không?”

Ánh mắt Ngư Thiển dừng trên điện thoại, nhưng không có một chút kinh ngạc, ánh mắt của nàng cũng trở nên tĩnh lặng đến mức làm cho người ta thương tiếc.

Trạc Xuyên thấy phản ứng của nàng, cũng đã sớm đoán được điều gì đó, nàng ấy nói: “Trước đó ta từng nói với ngươi, muốn đi tìm Sư Sư và Lạc Thần nói một số việc, bảo ngươi ở trong phòng chờ ta. Trước kia ngươi thích dính lấy ta, chỉ một lúc không thấy ngươi sẽ đến tìm, nhưng lần này ngươi lại chậm chạp không đến phòng tìm ta, ta liền biết ngươi đã đoán được ta sẽ nói gì với các nàng.”

Ngư Thiển yên lặng.

“Ngư, ngươi rất thông minh.” Trạc Xuyên cười nói: “Trước đó ngươi đã đến lân cận phòng của các nàng đúng không? Ngươi phải thành thực trả lời ta.”

“… Phải.” Giọng nói của Ngư Thiển lúc này trở nên run rẩy.

Sư Thanh Y nhớ đến bóng dáng của Ngư Thiển thoáng qua ở góc hành lang, cũng không biết đến cùng Ngư Thiển đã nghe thấy bao nhiêu.

“Vậy ngươi tất nhiên đã biết lựa chọn của ta.” Trạc Xuyên nói.

“Ta… Ta không biết.” Ánh mắt của Ngư Thiển gần như có chút ngây dại.

Trạc Xuyên ngồi thẳng người, đỡ lấy Ngư Thiển, hai tay nhẹ nhàng đỡ lấy vai nàng, nhìn nàng: “Ngư, năm đó ta chết ở Thần Chi Hải, đã chết rất nhiều rất nhiều năm rồi.”

“Không, ngươi không chết.” Ngư Thiển nghẹn lời, một hồi lâu mới nói tiếp: “Hiện nay ngươi vẫn êm đẹp ở ở trước mặt ta, ngươi không có chết!”

Tay của Trạc Xuyên chậm rãi dời lên, lướt qua cổ của Ngư Thiển, nhẹ nhàng phủ lên hai má của nàng: “Ta biết ngươi sẽ lưu luyến. Thành thật mà nói, nếu ngươi không lưu luyến, ta sẽ cảm thấy khổ sở, nếu ngươi lưu luyến ta nhiều một chút, chứng tỏ ngươi yêu ta nhiều một chút. Nhưng ta cũng hiểu được, ta không nên tham lam sự lưu luyến của ngươi đối với ta, nếu như ngươi quá mức lưu luyến ta, sẽ chỉ khiến bản thân càng lúc càng thống khổ, thậm chí vì đó mà buông bỏ sinh mệnh của mình.”

“Ta đã sống quá lâu rồi.” Ngư Thiển kinh ngạc nhìn nàng ấy: “… Đủ rồi.”

“So sánh với con người, ngươi đã sống rất lâu.” Trạc Xuyên cười nói: “Nhưng so với tuổi tác của Bạch Giao, ngươi vẫn còn trẻ tuổi. Sinh mệnh lâu dài của ngươi, là ngươi nên có, mà ta là con người, chỉ sống vài chục năm, cũng là ta nên có. Vạn vật đều có quy luật, có tuổi thọ tương ứng, nhưng nếu như sớm kết thúc, không hết thọ mệnh thì cũng không nên cưỡng cầu. Đây là thiên đạo.”

“Nhưng hiện nay ngươi chỉ mới hai mươi lăm tuổi.” Hai vai của Ngư Thiển run lên: “Căn bản không đến vài chục năm như ngươi nói. Đây không phải thiên đạo, mà là bất công.”

“Đây cũng là thiên đạo của ta.” Trạc Xuyên khẽ vuốt ve hai gò má của nàng: “Thế sự vô thường, ai có thể lường trước.”

Vành mắt Ngư Thiển đỏ bừng.

Trạc Xuyên nói: “Ta sẽ không nói đạo lý với ngươi, ngươi thông minh, đều hiểu. Ta chỉ muốn nói với ngươi, Ngư, ngươi nên tỉnh, cũng nên đi.”

“Ta không tỉnh.” Ngư Thiển ôm chặt Trạc Xuyên vào trong lòng, chết cũng không chịu buông ra: “Ta không đi. Ta nói rồi, muốn cùng ngươi vĩnh viễn ở bên nhau, để ta cùng ngươi đi đến kết thúc của mộng cảnh đi.”

“Ngư ngốc.” Trạc Xuyên ngấn lệ mỉm cười, ngón tay siết chặt lưng Ngư Thiển, gần như run rẩy.

Một lát sau, nàng ấy buông Ngư Thiển ra, nói với nàng: “Ngươi cùng ta tự chụp vài tấm đi, ta đã học cánh sử dụng thần khí từ chỗ Sư Sư.”

Trước đây Ngư Thiển chưa từng nghĩ đến việc có cơ hội tự chụp cùng Trạc Xuyên, lúc này Trạc Xuyên chủ động đề nghị, nàng căn bản không cách nào từ chối, vì thế nàng cầm điện thoại di động điều chỉnh góc độ, cùng Trạc Xuyên tự chụp.

Đáng tiếc chụp hết tấm này đến tấm khác, đôi mắt nàng đều đỏ bừng, cũng chỉ có thể miễn cưỡng vui cười.

Chụp ảnh xong, Ngư Thiển lại cho Trạc Xuyên xem những bức ảnh trước đây nàng đã chụp, đi qua núi cao sông dài, thôn trang rộng lớn, thành thị náo nhiệt, đường phố lúc vào đêm.

Đó đều là những cảnh sắc mà Trạc Xuyên vĩnh viễn không thể nhìn thấy được, hôm nay mượn ảnh chụp của Ngư Thiển, nhất nhất hiện ra ở trước mặt Trạc Xuyên.

Ngư Thiển cho nàng ấy xem ảnh chụp chung với hai nữ nhân xa lạ: “Đây là bạn bè ta quen biết, hai người các nàng là minh tinh, A Xuyên, ngươi biết minh tinh không?”

Ngư Thiển đứng ở giữa, nữ nhân nét mặt nghiêm nghị đứng ở bên phải, nữ nhân mỉm cười ấm áp có má lúm đồng tiền đứng ở bên trái, một tay khoác lên cánh tay Ngư Thiển.

“Không biết.” Trạc Xuyên cười nói.

“Thật ra ta cũng không quá hiểu biết.” Ngư Thiển nói: “Nhưng nghe người khác nói các nàng là minh tinh.”

“Ý nói là sáng lấp lánh giống như ngôi sao?” Trạc Xuyên nói: “Các nàng nhìn rất chói mắt, rất đẹp.”

“Có lẽ vậy.” Ngư Thiển nói, còn muốn tiếp tục cho Trạc Xuyên xem những bức ảnh còn lại.

“Ngươi không cần dùng những thứ này đến kéo dài thời gian.” Trạc Xuyên nhìn thấu tâm tư của nàng, dịu dàng cười nói: “Ta hứa với ngươi, sẽ xem hết những bức ảnh này, nhưng chờ khi xem xong, ta phải đi rồi.”

Ngón tay của Ngư Thiển điểm trên màn hình nhất thời dừng lại.

“Ngư, để ta xem hết đi.” Trạc Xuyên cổ vũ nàng.

Ngư Thiển chỉ đành tiếp tục lướt màn hình, hô hấp từng nhịp từng nhịp, càng lúc càng rối loạn.

Đến lúc xem xong tấm ảnh cuối cùng, Trạc Xuyên đứng lên nhìn về phía sau cây cột.

Ngư Thiển đoán được điều gì đó, cuống quýt nắm chặt lấy cánh tay của nàng ấy.

Trạc Xuyên thấp giọng nói: “Đều ra đi.”

Tất cả mọi người bước ra từ phía sau những cây cột, yên lặng nhìn các nàng.

Trên người Lạc Thần cõng rương tróc yêu, mà Sư Thanh Y lại đang quải ba lô.

Ngư Thiển chậm rãi đứng lên.

“Đây là bạn bè của ngươi.” Trạc Xuyên nhìn về phía Ngư Thiển: “Các nàng luyến tiếc ngươi, ta cũng luyến tiếc ngươi.”

Ánh mắt của Ngư Thiển nhất nhất đảo qua các nàng, lồng ngực phập phồng càng lúc càng rõ ràng.

“Ta hiểu, ngươi cũng luyến tiếc các nàng.” Trạc Xuyên nói: “Nhưng ngươi càng luyến tiếc ta.”

Nàng ấy quay mặt đi, nhìn Lạc Thần: “Lạc Thần.”

Lạc Thần hiểu ý của nàng ấy, nên cùng Sư Thanh Y bước ra ngoài sân, dùng Gian Khích Trùy cắt vỡ không gian giữa trời tuyết.

“Các bạn của ngươi đi rồi.” Trạc Xuyên nhìn Ngư Thiển nói.

Vì vậy nhóm người lần lượt bước qua vết rách không gian, đi vào không gian rỗng.

Sư Thanh Y và Lạc Thần đi cuối cùng, đứng trước vết rách, nhìn hai người bọn họ.

Trạc Xuyên vươn tay ra trước mặt Ngư Thiển, ánh tuyết cùng ánh đèn dung hợp trên người nàng ấy, vì nàng ấy phác họa những đường nét thê lãnh rồi lại vô cùng dịu dàng: “Đi cùng ta, ta muốn ra bên ngoài, cho dù chỉ còn là di thể, ta cũng không muốn trầm luân trong mộng cảnh cho đến khi tiêu tan thành mây khói.”

Ngư Thiển kinh ngạc nhìn nàng ấy.

Những lời này trong nháy mắt đã đâm sâu vào trái tim Ngư Thiển.

Nếu A Xuyên không hy vọng di thể của bản thân bị hủy hoại bởi mộng cảnh, nàng quả thật không nên lựa chọn ở lại mộng cảnh để cùng nhau biến mất. Ngư Thiển, nàng sẽ tôn trọng cách nghĩ của Trạc Xuyên, cũng sẽ vì nàng ấy mà thực hiện.

Ngư Thiển do dự chốc lát rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay của Trạc Xuyên.

Trạc Xuyên nắm tay nàng, chậm rãi đi vào trong vết rách.

Sân nhà rơi đầy tuyết, một bông hoa tuyết rơi trên mái tóc dài của Trạc Xuyên, cũng rơi trên mái tóc màu ngân bạch của Ngư Thiển. Đại tuyết dường như muốn khóa các nàng lại trong đó, mỗi một bước đi, phía sau sẽ lưu lại một dấu chân.

Đôi chân Ngư Thiển đang run rẩy.

“Ngư, nhắm mắt lại.” Tay của Trạc Xuyên tuy rằng lạnh lẽo, nhưng ngôn từ lại ấm áp vô cùng: “Theo sau ta, đừng quay đầu lại.”

Ngư Thiển đau đớn nhắm mắt lại.

Trạc Xuyên dắt tay Ngư Thiển, Ngư Thiển nhắm mắt theo sau nàng ấy.

Nhóm người lần lượt rời khỏi không gian rỗng, rời khỏi mộng cảnh, Sư Thanh Y và Lạc Thần chờ ở trước cửa mộng, nhìn Trạc Xuyên nắm tay Ngư Thiển đi vào không gian rỗng, bỏ lại trận tuyết lớn thuộc về mộng cảnh ở sau lưng.

Đứng trước cửa mộng, Ngư Thiển chợt mở mắt ra.

Bước qua cánh cửa này, nàng biết Trạc Xuyên sẽ lập tức biến thành một cổ thi thể, lúc này nàng đã không cách nào giả vờ được nữa, nàng vươn tay ôm chặt lấy Trạc Xuyên gần như khóc nức nở hô lên: “A Xuyên, đừng mà!”

“Ta cầu xin ngươi.” Ngư Thiển từng tiếng gọi tên Trạc Xuyên, hai tay siết chặt lấy nàng ấy, luyến tiếc buông ra dù cho chỉ một chút hơi thở của nàng ấy: “Đừng… đừng mà.”

Trạc Xuyên nhìn nàng, nước mắt lăn dài.

Khóe mắt của Sư Thanh Y và Lạc Thần cũng ửng hồng, quay mặt đi không đành lòng nhìn nữa.

“Ngư, vấn đề mà ngươi hỏi, chung quy là không cách nào trao đổi vị trí cho nhau.” Hai tay Trạc Xuyên nâng mặt Ngư Thiển, nói: “Sự thực đã như vậy, ta chỉ có thể đứng trên lập trường của ta, biểu đạt nguyện vọng chân thực nhất của mình.”

Trong mắt Ngư Thiển đã hiện lên ánh nước.

Trạc Xuyên rưng rưng, kiên quyết nói: “Ta hy vọng ngươi sống thật tốt, đây là tâm nguyện của ta. Nếu như trao đổi vị trí, ta sẽ cùng chết với ngươi. Nhưng hiện tại không thể đổi được, cũng không tồn tại việc trao đổi, ta muốn ngươi sống, vấn đề này không cách nào phản biện, mỗi người đều có lập trường của mình, mà ta chỉ đang tuân theo tâm nguyện của ta lúc này, ngươi hiểu được không?”

Giọng nói Trạc Xuyên đến cuối cùng gần như nghẹn ngào không thành tiếng: “Ta biết ngươi sẽ khó chịu, ta không nỡ, nhưng ta muốn tuân theo tâm nguyện của bản thân, ta muốn ngươi… sống.”

Nàng ấy nói xong, ôm Ngư Thiển hôn thật sâu: “Ngư… của ta.”

Ngư Thiển sa vào trong nụ hôn của Trạc Xuyên, tinh thần đều tan rả, Trạc Xuyên vừa hôn vừa ôm lên, hai người đứng trước cửa mộng, Trạc Xuyên ôm nàng bước ra bên ngoài.

Hai người biến mất trong ánh sáng của cửa mộng.

Sư Thanh Y và Lạc Thần vội vã đuổi theo.

Bên ngoài là đồng cỏ tối đen như mực, nhóm người Vũ Lâm Hanh và Thiên Thiên mở đèn pin điện thoại lên chiếu sáng.

Ngư Thiển lấy lại tinh thần, cảm thấy dưới thân vừa mềm mại vừa lạnh lẽo, nàng cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Trạc Xuyên nhắm chặt hai mắt.

Vào một khắc cuối cùng Trạc Xuyên xoay người, dùng hết tất cả dịu dàng cuối cùng trong đời, lót ở dưới thân Ngư Thiển.

Mà dáng vẻ của nàng ấy vĩnh viễn dừng lại ở giây phút ấy.

Dường như chôn vùi trong quang ảnh chập chờn của đồng cỏ này, không còn động tĩnh.

Tiếng khóc của Ngư Thiển quanh quẩn trên đồng, vài viên trân châu lăn vào trong đám cỏ.

Nhiễm vết nước trong suốt.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!