Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 537

Chương 537: Bạn bè

 

Sau khi tháo khăn che mặt xuống, mượn ánh sáng của hỏa chiết tử, Thiên Thiên lúc này mới có thể nhìn rõ khuôn mặt của các nàng.

Lúc vừa nhìn thấy, Thiên Thiên gần như có chút hoảng hốt, vành mắt đỏ bừng.

Vừa rồi nàng nghe giọng nói của Sư Thanh Y, biết người đến là các nàng thì đã có sự chuẩn bị tâm lý nhưng giây phút nhìn rõ khuôn mặt của các nàng, sự dao động trong nội tâm mới rõ ràng nhất.

Nàng cho rằng bản thân đang ở trong ảo cảnh, đang một mình đau khổ giãy dụa tìm kiếm lối thoát, hơn nữa còn phải chịu đựng sự thật Nguyễn đã chết từ rất lâu, đồng thời phải đối mặt với ảo ảnh của Nguyễn. Cộng thêm Thiên Mạch tâm tình mất khống chế, một mực chỉ trích nàng vô tình vô nghĩa, mỗi một câu đều giống như dao đâm vào ngực, tất cả những cảm xúc này đan xen vào nhau không ngừng dằn vặt nàng, khiến cả người nàng kéo căng như một sợi dây đàn, chỉ cần chạm nhẹ một cái thì có thể đứt bất cứ lúc nào.

Dưới loại trạng thái gần như sụp đổ này, nàng đột nhiên gặp được Sư Thanh Y và Lạc Thần, hơn nữa hai người họ còn nói với nàng rằng họ đến đón nàng.

Nàng từng một mình sống cô độc trên đời quá lâu, cho dù đã từng gặp rất nhiều người, nhưng chưa từng thâm giao, đều là khách qua đường mà thôi.

Trước kia cũng chưa bao giờ có người nào nói với nàng, ta đến đón ngươi.

Nhưng hiện tại, nàng đã nghe được.

Ánh sáng trong mắt Thiên Thiên bắt đầu nhen nhóm, phiếm lên ánh nước dưới ánh sáng của hỏa chiết tử, nhưng rồi lại bị dáng vẻ đeo khăn che mặt hình vịt nướng của Sư Thanh Y và Lạc Thần làm khiếp sợ, sau đó lại không khỏi bị chọc cười, nhưng khóe mắt vẫn đỏ bừng, nói: “Sao các ngươi lại đeo thứ này? Trên đó in hình vịt nướng đi, còn có bánh nướng và hành tây.”

Sư Thanh Y có phần xấu hổ: “Chuyện này rất dài dòng, nhất thời không thể nói rõ, lát nữa ta sẽ giải thích rõ ràng với ngươi, ngươi nghe rồi sẽ hiểu.”

Thiên Thiên gật đầu, liếc mắt nhìn Lạc Thần: “Sư Sư đeo cái này, ta còn có thể hiểu được, nhưng vì sao ngươi lại chấp nhận đeo loại khăn che mặt phong cách vịt nướng này?”

Lạc Thần yên lặng giấu khăn che mặt đi: “…”

Thiên Thiên dường như có điều suy ngẫm, rồi đột nhiên bật cười: “Ta hiểu rồi.”

Sư Thanh Y: “…”

… Ngươi hiểu cái gì.

Thiên Thiên cất cây sáo đi, nhìn Sư Thanh Y: “Xem ra là ngươi muốn xem, nên vừa dụ dỗ vừa cầu xin, cho nên nàng mới đồng ý.”

Sư Thanh Y: “…”

Thiên Thiên mỉm cười nhìn hai người các nàng.

Đang cười, sắc mặt của Thiên Thiên lại bất chợt thay đổi, nhẹ giọng nói: “Thật ra ta cũng không biết hiện tại có phải đang nằm mơ hay không, cũng không biết các ngươi có phải là thật hay không. Có thể các ngươi cũng chỉ là ảo giác của ta mà thôi, nhưng ta vẫn rất… vui vẻ, có thể nhìn thấy thấy các ngươi, nói chuyện cùng các ngươi.”

Sư Thanh Y ngẩn người.

Lạc Thần cũng yên lặng quan sát Thiên Thiên, trong mắt dấy lên một chút gợn sóng.

Có lẽ là Thiên Thiên chìm trong mộng cảnh quá lâu, mà chính nàng lại không nhận thức được đây là mộng cảnh, mà chỉ cho rằng bản thân trúng huyễn thuật hoặc là mê hồn cổ nên mới sản sinh ảo giác. Cho dù hiện tại Sư Thanh Y và Lạc Thần xuất hiện trước mặt nàng, đồng thời khẳng định các nàng là chân thật thì Thiên Thiên vẫn tạm thời không thể thoát ra khỏi cảm giác không chân thật, mà rơi vào trạng thái mơ hồ giữa thực và ảo.

Cho dù như vậy nàng vẫn buông bỏ tất cả cảnh giác, thu hồi sáo trúc, mỉm cười trò chuyện cùng Sư Thanh Y và Lạc Thần, thậm chí trêu chọc các nàng.

Thiên Thiên thật sự đã quá mệt mỏi rồi.

Vì vậy cho dù nàng cho rằng bản thấy đang nhìn thấy ảo giác nhưng vẫn rất vui vẻ, coi như tìm được một nơi tránh gió để bản thân có thể thư giản chốc lát.

Sư Thanh Y cảm nhận được sự tín nhiệm của Thiên Thiên dành cho các nàng, hơn nữa có thể từ biểu hiện của Thiên Thiên nhìn ra được trước đó nàng một mình ở trong mộng cảnh đã trải qua mệt mỏi như thế nào, nghĩ đến đây Sư Thanh Y cảm thấy vô cùng chua xót, nàng run giọng nói: “… Bọn ta là thật, đang đứng trước mặt ngươi.”

Để giảm bớt sự căng thẳng của Thiên Thiên, cũng là để Thiên Thiên tin tưởng, nàng nhẹ giọng tiếp tục nói: “Chúng ta cùng nhau ở trong thôn, buổi sáng ngươi đứng trước cửa phòng bọn ta xem náo nhiệt, ngươi còn dạy Trường Sinh, Ngư Thiển học mã cơ khách (magic). Nhưng đến buổi trưa Trường Sinh đã xảy ra chuyện, chúng ta đuổi theo phía sau, đến đồng cỏ hoang, sau đó bốn phía xuất hiện sương tím.”

Thiên Thiên nghe nàng kể lại những việc đã xảy ra trong hiện thực một cách rõ ràng, không khỏi giật mình.

“Ngươi cho ta một chút thời gian.” Sư Thanh Y nói tiếp: “Màn sương tím kia thật ra là mộng dẫn, chúng ta đã bị mộng dẫn ảnh hưởng, đi được một đoạn thì tiến vào tiểu thế giới, tiểu thế giới này gọi là mộng cảnh. Mộng cảnh được xây dựng bởi kẻ tạo mộng, căn cứ vào tiềm thức và ký ức của con người, mặc dù là một loại khái niệm hư vô mờ mịt, có khác biệt so với thế giới hiện thực nhưng xét từ góc độ nào đó, nó cũng là sự tồn tại chân thực.”

Nàng lựa chọn những điểm quan trọng nhất để căn dặn Thiên Thiên: “Lúc ngươi ở trong mộng cảnh nhất định phải cẩn thận, đừng để bản thân bị thương. Nếu như cảm thấy xung quanh có thứ gì đó bất thường thì càng phải đề cao cảnh giác, bởi vì mộng cảnh tuân theo quy luật tự nhiên, ở trong mộng cảnh ngươi vẫn sẽ thực sự bị thương, tử vong cũng là thật, đó không phải mà mộng, nhớ phải bảo vệ bản thân. Cũng bởi vì mộng cảnh này đang có dịch bệnh, có thể thực sự bị nhiễm bệnh nên bọn ta mới đeo khăn che mặt.”

“Mộng dẫn… mộng cảnh?” Thiên Thiên lẩm bẩm: “Kẻ tạo mộng?”

A Mai ngay từ đầu không dám nói lời nào, lúc này lập tức dùng tay chỉ vào bản thân: “Ta… ta chính là kẻ tạo mộng, ta là A Mai. Trước đó bị đám người xấu ép buộc nên mới tạo ra những mộng cảnh này đến mê hoặc các ngươi, ta không có cách nào, đều là lỗi của ta, thật sự xin lỗi, nhưng hiện tại ta đã hoàn lương rồi.”

Sư Thanh Y: “…”

Thiên Thiên gật đầu, dường như không có ý trách cứ A Mai: “Sư Sư, ngươi tiếp tục.”

Tất cả những việc liên quan đến mộng cảnh là vô cùng rắc rối, trên đời này số người biết đến thật ra vô cùng ít. Thiên Thiên chưa từng nghe qua, ngay từ đầu có chút hoang mang, Sư Thanh Y giải thích tường tận những quy tắc và chi tiết trong đó, thậm chí ngay cả sự tồn tại của người áo đen số một và số hai cũng không bỏ sót.

Thời gian chậm rãi trôi qua dưới ánh sáng của hỏa chiết tử.

Thiên Thiên kiến thức rộng rãi, năng lực lý giải cũng rất mạnh, nghe giọng nói êm tai của Sư Thanh Y giải thích, trong đầu nàng nhanh chóng thành lập sự hiểu biết rõ ràng đối với mộng cảnh.

Quan trọng nhất là nàng biết Sư Thanh Y và Lạc Thần đang đứng trước mắt là thật, càng nghe đến phía sau kinh ngạc và vui sướng trong lòng càng đan xen, sau cùng tràn ra từ ánh mắt.

“Nói như vậy, chỉ có những chủ thể như chúng ta và kẻ tạo mộng là thật, ngoài ra khung cảnh, con người xung quanh đều là giả.” Thiên Thiên quay đầu lại, liếc mắt nhìn ngọn đèn dầu chập chờn trong căn nhà gỗ phía xa xa, thở dài một tiếng: “… Giống như A Nguyễn, cũng chỉ là ảo ảnh do ta tạo ra mà thôi.”

Thiên Thiên cười khổ: “Hiện tại ta không ở trong nhà, A Nguyễn cũng đã biến mất, có đúng không?”

A Mai trả lời đúng sự thật: “Ta đã treo ‘đôi mắt’ trong nhà gỗ của ngươi để thuận tiện cho việc nhìn lén, hiện tại bên trong quả thật không có người nào.”

Thiên Thiên cúi đầu.

“Ngươi đừng khổ sở.” A Mai lập tức nói: “Chờ ngươi trở lại nhà gỗ, A Nguyễn của ngươi dĩ nhiên sẽ xuất hiện trước mắt ngươi. Ảo ảnh sẽ căn cứ tiềm thức của ngươi mà hoạt động, chỉ cần ngươi trở lại, đứng ở ngoài cửa gọi một tiếng, ta cam đoan nàng sẽ mở cửa gặp ngươi.”

Thiên Thiên nâng mắt lên.

Nàng luôn mang nét cười quyến rũ, cho dù khổ sở trong lòng trên mặt vẫn sẽ luôn treo nụ cười, nàng nhìn A Mai, nhẹ nhàng cười nói: “Cảm ơn ngươi an ủi, vịt nướng nhỏ.”

“Wow, ngươi đặt biệt danh cho ta sao?” A Mai rất hài lòng: “Cảm ơn, ta thích ăn vịt nướng nhất.”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần nói với Thiên Thiên: “Mặc dù ngươi không biết cái gọi là mộng cảnh nhưng lại có thể thức tỉnh rất nhanh, ngươi làm thế nào phát hiện điều bất thường? Lúc Thanh Y mượn mắt, nói ngươi cảm nhận được sự tồn tại của cổ trùng trong mộng cảnh này, là nguyên nhân này sao?”

“Cổ trùng chỉ là một phần nhỏ nguyên nhân khiến ta cảm thấy sự việc không bình thường. Trước đó ta nghe thấy tiếng chuông liền đuổi đến khu rừng này, kết quả Kim và Ngân không dám tiếp tục tra xét, lúc đó ta mới biết được lân cận có cổ trùng của người khác, nhưng ta lại không biết là loại cổ gì.”

“Hiện tại còn cảm nhận được sự tồn tại của loại cổ đó không?” Ánh mắt Lạc Thần trầm tĩnh, quan sát xung quanh.

“Đã mất dấu.” Thiên Thiên miễn cưỡng mỉm cười: “Không biết biến mất từ lúc nào, ta dùng Kim và Ngân để thử, nhưng thử không ra.”

Sư Thanh Y hỏi: “Cổ trùng chỉ là một phần nguyên nhân, vậy nguyên nhân chính là gì?”

Thiên Thiên đến gần một chút, nhìn nàng và Lạc Thần nói: “Sau khi vịt nướng nhỏ bị các ngươi bắt được, mộng cảnh trở nên không định rồi, trong đầu của ta bắt đầu xuất hiện rất nhiều ký ức vừa kỳ lạ vừa quen thuộc. Ta nhớ đến… thời gian ta và các ngươi ở cùng nhau, nhớ đến những lời các ngươi từng nói với ta.”

Nét mặt của Sư Thanh Y và Lạc Thần nhất thời trở nên ngưng trọng.

Một tay của Thiên Thiên khoát lên trên vai Sư Thanh Y, một tay đặt trên vai Lạc Thần, ba người đứng cạnh nhau.

“Ta nhớ đến… ta còn những người bạn rất quan trọng.” Thiên Thiên rũ mi, cuối cùng không nhịn được mà trở nên nghẹn ngào.

Sư Thanh Y chỉ cảm thấy cổ họng nghẹn lại, thân thể của Thiên Thiên nghiêng về phía trước, gương mặt vùi vào bờ vai của Sư Thanh Y, một tay bám lấy vai Lạc Thần, Sư Thanh Y đưa tay ôm lấy nàng, Lạc Thần cũng dán sát vào, đưa tay vỗ lưng Thiên Thiên.

Có thể giờ khắc này an ủi bằng lời nói chỉ là việc dư thừa.

Chỉ cần một bờ vai của bạn bè thân thiết, một cái ôm an ủi, một chỗ dựa ấm áp.

Ba người đứng cạnh nhau, Thiên Thiên buông bỏ ràng buộc, bật khóc trong vòng tay của các nàng.

Sau khi thức tỉnh, ý thức được A Nguyễn đã chết từ lâu, khổ sở sau khi cãi nhau với Thiên Mạch, còn có vui sướng khi gặp lại bạn bè, tất cả cảm xúc dâng lên trong lòng, cuối cùng hóa thành những giọt nước mắt nóng hổi.

Đây là lần đầu tiên Thiên Thiên khóc trước mặt các nàng, thể hiện một mặt yếu ớt nhất mà không hề che giấu.

Thiên Thiên tin tưởng các nàng.

Cũng như các nàng tin tưởng Thiên Thiên.

Thiên Thiên bằng lòng khóc trước mặt các nàng, chuyện này không có gì mất mặt.

Qua hồi lâu, Thiên Thiên mới ngẩng mặt lên khỏi vai Sư Thanh Y, nàng khóc đến mặt đầy lệ ngân nhưng trong mắt lại mang theo ý cười.

Lạc Thần đưa cho nàng một chiếc khăn tay, nàng nhận lấy lau khô nước mắt, một lần nữa sắp xếp lại tâm tình, lại nhìn bà vai ẩm ướt của Sư Thanh Y, cười nói: “Ta phải nói trước, ta sẽ không bồi thường quần áo bị ướt.”

“Không cần bồi thường.” Sư Thanh Y thấy nàng còn có tâm tư nói đùa, nhất thời cũng cảm thấy yên tâm, nói: “Nhưng sau này nếu như còn muốn khóc trên vai ta thì phải trả phí, cho nên ta hy vọng sau này ngươi có thể luôn luôn vui vẻ, cũng là để tiết kiệm tiền.”

“Có lý.” Thiên Thiên nhớ đến chuyện gì đó, lại nói: “Nhưng đừng nói cho Vũ Lâm Hanh biết ta đã khóc, nếu không nàng có thể cười ta suốt một tháng.”

Lạc Thần lại nhướng mày nói: “Vậy ngươi cũng đừng nói cho Lâm Hanh biết, bọn ta đeo… khăn che mặt loại này.”

Sư Thanh Y che miệng, thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Thiên Thiên cười vui vẻ, vươn tay ra: “Thống nhất.”

Lạc Thần bắt tay với nàng, nghiêm nghị nói: “Thống nhất.”

Ý cười của Thiên Thiên không giảm: “Thật ra khăn che mặt vịt nướng này rất đáng yêu.”

A Mai nhảy nhót không ngớt, lập tức nói: “Nếu như ngươi thích, ta cũng làm một cái cho ngươi!”

Thiên Thiên uyển chuyển cự tuyệt: “… Vậy thì không cần.”

A Mai rất thất vọng: “Không phải ngươi nói nó rất đáng yêu sao?”

Thiên Thiên khoanh tay, nhìn Sư Thanh Y và Lạc Thần từ trên xuống dưới, tỏ vẻ đang xem náo nhiệt: “Ta cảm thấy hai người các ngươi đeo lên rất đáng yêu, nhất là Lạc Thần, xác suất nàng đeo cái này cũng giống như mặt trời mọc từ hướng Tây đúng không?”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần: “…”

A Mai có chút ấm ức: “Vậy ta không đáng yêu sao?”

Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào hai lỗ nhỏ tối om trên mặt nàng: “Ta không nhìn thấy mặt ngươi, nên cũng không biết ngươi có đáng yêu hay không.”

“Ta đặc biệt đáng yêu!” A Mai càng nói càng hận: “Đều do tên xấu xa số một và số hai, cũng không biết đã dùng biện pháp gì làm ta tàng hình, ta cũng không biết cách khôi phục bình thường, cho nên không ai thấy được vẻ đáng yêu của ta.”

Vừa nói đến hai người áo đen, bầu không khí bất chợt trở nên trầm trọng, Sư Thanh Y cũng không xác định người áo đen số hai có từ trong thành theo vào trong rừng hay không, đối phương khinh công rất cao, đi lại yên lặng không tiếng động, ngay cả nàng cũng không nghe ra một chút động tĩnh.

Sư Thanh Y nói với Thiên Thiên: “Khu rừng và nhà gỗ là ngươi và A Mai tạo ra, chỉ có ngươi mới biết rõ chi tiết của nơi này. Nhưng trong thành là tác phẩm của A Mai và người áo đen số hai, trước đó ngươi từng vào thành, lúc đó ảo ảnh đông đúc, nhất định hắn cũng đang ở trong thành, lúc đó ngươi có nhận thấy kẻ đáng nghi nào hay không?”

Thiên Thiên nhíu mày suy nghĩ, nói: “Người có bộ dạng khả nghi thì có, sau khi ra khỏi quán trọ, hắn vẫn luôn theo sau ta và A Nguyễn. Là A Nguyễn phát hiện ra nên dẫn ta vào trong hẻm, rẽ qua rất nhiều đường mới cắt đuôi được hắn. Ta và A Nguyễn cho rằng hắn đã nhận ra ta, muốn bắt ta mang đến quan phủ nhận được.”

“Nói như vậy hắn đã mất dấu các ngươi?” Sư Thanh Y trầm ngâm, nàng vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “Người áo đen số hai khinh công hẳn là thuộc loại siêu phàm, nếu như là hắn thì các ngươi rất khó cắt đuôi mới phải.”

“Đúng đúng.” A Mai phụ họa: “Trên đường bọn ta đến đây, phát hiện tên xấu xa số hai còn đang ở trong thành, rất nguy hiểm, nhưng ta không tìm được hắn, bởi vì hắn mang theo bộ não của kẻ tạo mộng, mà kẻ tạo mộng kia lợi hại hơn ta, ta dùng ‘đôi mắt’ cũng không tìm được hắn. Dọc đường còn gặp phải mấy ảo ảnh, chưởng quỹ của quán trọ Thính Tuyền, còn có tiểu nhị, thậm chí gặp phải quan binh gác cổng thành, nếu như không phải nàng…”

A Mai chỉ vào Sư Thanh Y, nói: “Nếu như không phải nàng giả vờ bị nhiễm dịch bệnh, nói dối rằng muốn đi gặp phụ mẫu một lần trước khi chết, khiến hai gã quan binh sợ hãi lập tức mở cổng thành, có lẽ bọn ta cũng không thể đến gặp ngươi nhanh như vậy.”

Sư Thanh Y: “…”

“Ngươi đến thăm phụ mẫu?” Thiên Thiên nhìn Sư Thanh Y, cười híp mắt: “Ngoan, gọi mẫu thân đi.”

Sư Thanh Y bất đắc dĩ, chỉ đành dùng tay chỉ vào Thiên Thiên: “… Nghĩ thật hay.”

Lạc Thần lúc này nói: “Thiên Mạch vẫn ổn chứ?”

Thiên Thiên thở dài: “Không được tốt lắm, tâm tình rất bất ổn, sau khi tranh cãi với ta một trận liền tạo phản, điều khiển cơ thể tát ta một cái, nhưng cơ thể của ta cũng là của nàng, nên chính nàng cũng bị đau.”

Sư Thanh Y nghe ngữ điệu tự giễu này của nàng, cảm xúc trong lòng cũng có phần phức tạp.

“Ta để nàng ngủ rồi.” Thiên Thiên bất đắc dĩ: “Nàng vốn dĩ phải dựa vào ta mà sống, ta có thể quyết định nàng được phép xuất hiện hay không, nàng cần bình tĩnh một chút. Tuy rằng nàng không thích nói chuyện nhưng thật ra tính tình rất ấu trĩ, khi thích thì rất thích, nhất định phải chiếm được, chưa bao giờ biết cái gì gọi là buông tay. Lúc đáng ghét thì rất đáng ghét, thậm chí đáng ghét đến mức muốn lấy mạng người khác, trước đây động một chút lại hỏi ta có muốn nàng giết người thay ta hay không, bản tính cực đoan, ta dạy dỗ thật lâu mới miễn cưỡng dạy nàng ra dáng vẻ của một con người. Có một khoảng thời gian nàng không muốn bị ta áp chế, muốn chiếm quyền điều khiển cơ thể, cho nên đã dùng Lăng Huyết áp chế ta, khiến ta rơi vào trạng thái ngủ say.”

Sư Thanh Y hỏi ra nghi vấn tồn tại trong lòng từ rất lâu: “Ta thấy thời gian gần đây ngươi và nàng chung sống tương đối hài hòa, vì sao trước đó lúc ở Quý Thọ Thôn lại xung đột nghiêm trọng đến mức tranh cướp quyền điều khiển cơ thể?”

“Bởi vì nàng ngốc.” Thiên Thiên cười khổ: “Năm đó nàng cũng giống như ta, đem lòng yêu A Nguyễn. Chờ nàng ý thức được việc này, nhìn thấy ta và A Nguyễn ở bên nhau nên sản sinh lòng đố kị, bởi vì ta chủ đạo quyền khống chế cơ thể nên thời gian nàng xuất hiện mỗi ngày là vô cùng ít, hơn nữa phần lớn là buổi tối vì thế nàng khó có cơ hội tiếp xúc với A Nguyễn. Chính vì vậy có một ngày thừa dịp ta thả nàng ra, nàng âm thầm trộm Lăng Huyết của tổ chức, dùng để áp chế ta. Nàng cảm thấy làm như vậy thì có thể ở bên A Nguyễn.”

Lúc Thiên Thiên nói đến những chuyện này, dường như không hề oán hận Thiên Mạch, ngược lại ngữ điệu chứa nhiều bi ai: “Tiện nhân kia, thực sự là một nữ nhân ngốc, cho dù nàng chiếm được cơ thể của ta thì A Nguyễn cũng sẽ không thích nàng. A Nguyễn… cũng không thích ta, ta và Thiên Mạch chẳng qua là tương tư đơn phương mà thôi.”

Sư Thanh Y vẻ mặt buồn bã nhìn nàng.

“Trong tổ chức Thanh Đầu Quỷ, vốn dĩ có Lăng Huyết.” Lạc Thần trầm ngâm.

Thiên Thiên gật đầu: “Năm đó tổ chức tiến hành rồi trồng Lăng Huyết hoang dại, đồng thời gia tăng hiệu lực của nó. Sau khi Thiên Mạch tỉnh lại, được thôn dân của Quý Thọ Thôn phát hiện, khi đó nàng cũng tình cờ phát hiện trong khe đá của máu có Lăng Huyết, cho nên để Thạch Lan dùng súc cốt công đi hái, tiếp tục dùng Lăng Huyết nhằm áp chế ta, sợ ta tỉnh lại sẽ tức giận tìm nàng tính món nợ năm xưa.”

“Nàng chỉ là một đứa trẻ.” Thiên Thiên thấp giọng nói: “Còn sợ ta tính sổ. Nàng không biết đây là mộng cảnh, mà chỉ nghĩ là ảo cảnh, hơn nữa còn nói muốn vĩnh viễn ở trong ảo cảnh cùng A Nguyễn mà không muốn ra ngoài, sao nàng lại ngây thơ như vậy.”

Sư Thanh Y nhìn ra vẻ cô đơn trên mặt nàng.

Thiên Thiên cười khẽ, trong mắt tràn đầy cay đắng: “Nàng nói, ta yêu A Nguyễn không đủ nhiều.”

Sư Thanh Y lắc đầu: “Ngươi biết cách kiềm chế tâm tình của bản thân hơn nàng, lý trí hơn nàng. Huống hồ tình cảm của một người, làm sao có thể mang ra so sánh ai ít ai nhiều đây?”

“Sư Sư, cảm ơn ngươi.” Thiên Thiên cảm kích nàng tự đáy lòng: “Nếu như Thiên Mạch có thể nghe được những lời này thì tốt rồi, nhưng nàng lại không nghe lọt tai.”

Các nàng trò truyện trong gió đêm, trong lòng Thiên Thiên vẫn lo lắng cho những người khác, nên lần lượt thăm hỏi tình huống của các nàng, lúc nghe đến Ngư Thiển và Trạc Xuyên đang ở mộng cảnh Hoàng Đô, ánh mắt nàng càng trở nên buồn bã: “Cũng không biết sau khi Ngư Thiển tỉnh lại, phải đối mặt với hiện thực như thế nào, nàng và Trạc Xuyên lưỡng tình tương duyệt, làm sao có thể chấp nhận được.”

Sư Thanh Y biết nàng đồng cảm với Ngư Thiển, tại thời khắc nàng thức tỉnh cũng không biết nàng đã khóc thành dạng gì.

Sư Thanh Y không đành lòng nhìn nàng hãm sâu trong đau khổ, liền chuyển đề tài: “Vũ Lâm Hanh trở về thời niên thiếu, biến thành dáng vẻ năm mười lăm tuổi.”

Quả nhiên Thiên Thiên cảm thấy hứng thú: “Mười lăm tuổi? Là dáng vẻ gì, ta có thể có thể hay không mượn xem một chút hay không?”

“Dĩ nhiên có thể.” A Mai lập tức tiến đến, chủ động vươn hai tay: “Ngươi cũng rất đẹp, để ta sờ mặt ngươi một chút, ta có thể cho ngươi mượn mắt.”

Thiên Thiên vô cùng phối hợp mà đưa mặt ra, dưới sự giúp đỡ của A Mai nàng nhìn thấy Vũ Lâm Hanh đang tựa vào thân cây ngủ say, đôi mắt cười đến cong cong: “Vũ Lâm Hanh vẫn chưa tỉnh, nếu như đến đó gặp nàng, nàng còn không nhận ra chúng ta đâu, thật thú vị a.”

Nhìn Vũ Lâm Hanh xong, Thiên Thiên lại nói: “Vậy tâm can bảo bối đâu?”

A Mai hoảng hốt: “Đừng xem đừng xem, nơi đó có nữ nhân đáng sợ, sẽ chọc mù mắt ngươi!”

Dù sao thì nàng cũng rất sợ.

Sư Thanh Y mỉm cười giải thích: “Không cần xem Trường Sinh, nàng rất an toàn, có một cố nhân đang ở cùng nàng, đối xử với nàng rất tốt. Nhưng vị cố nhân kia tưởng A Mai đang nhìn lén, quả thật sẽ ra tay công kích, chúng ta không nên mạo hiểm.”

“Được.” Thiên Thiên gật đầu: “Vậy xem Ngư Thiển và Trạc Xuyên đi, ta còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Trạc Xuyên khi còn sống.”

“Chuyện này…” Sư Thanh Y ấp úng.

“Làm sao vậy?” Thiên Thiên chỉ biết là Ngư Thiển và Trạc Xuyên đang nghỉ ngơi ở hoàng điện, nhưng lại không biết rõ chân tướng.

“Không tiện.” Lạc Thần nói.

Thiên Thiên là người thông minh, từ sắc mặt của các nàng và lí do thoái thác đã tức khắc hiểu ra, nàng không khỏi nheo mắt: “Thì ra là nghỉ ngơi loại đó? Vậy thì không nên quấy rầy các nàng.”

A Mai thấp giọng nói: “Ta có chút khát nước, có thể vào nhà gỗ uống nước không?”

Thiên Thiên lúc này mới lấy lại tinh thần, áy náy nói: “Dĩ nhiên có thể. Là ta chiêu đãi không chu đáo, các ngươi đến đây lâu như vậy còn không mời các ngươi vào nhà ngồi.”

“Thuận tiện sao?” Sư Thanh Y vô thức sờ soạng vòng tay hồng ngọc trên cổ tay, có điều do dự.

Nàng rất muốn nhìn thấy A Nguyễn, bởi vì nàng có rất nhiều nghi vấn.

“Thuận tiện.” Thiên Thiên mím môi: “Ta sẽ nói các ngươi là bạn bè của ta, A Nguyễn nàng tin tưởng ta chỉ cần ta nói là bạn bè thì nàng sẽ không hỏi lai lịch của các ngươi.”

Lạc Thần gật đầu: “Vậy là được rồi.”

Thiên Thiên ở phía trước dẫn đường, trong lòng Sư Thanh Y có chút thấp thỏm đi theo phía sau.

Nhóm người đi xuyên qua cánh rừng, đến trước căn nhà gỗ có treo đèn lồng, Thiên Thiên đứng trước cửa do dự chốc lát mới cố lấy dũng khí, hô lên một câu: “A Nguyễn, ta đã trở về.”

Cửa kẽo kẹt một tiếng, sau đó mở ra.

Nguyễn mở cửa, đứng dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng, dưới chiếc mặt nạ màu bạc là đôi mắt dịu dàng. Nàng nhìn nhìn thấy ngoài cửa đứng vài người, dường như có chút kinh ngạc, nàng không khỏi nghi hoặc nhìn về phía Thiên Thiên: “Thiên, các nàng là…”

Sư Thanh Y lại vô thức nắm chặt vòng tay hồng ngọc, ánh mắt dừng trên người A Nguyễn.

Đây là Nguyễn sao?

Không ngờ có một ngày nàng sẽ nhìn thấy một Nguyễn sống động trong trí nhớ của Thiên Thiên năm đó.

Ánh mắt của Sư Thanh Y liếc nhìn cổ tay của Nguyễn, chỉ thấy trên cổ tay của nàng ấy cũng đeo một chiếc vòng tay hồng ngọc giống hệt chiếc của nàng, dưới ánh ánh đèn chiếc vòng phản chiếu ánh sáng yêu dã.

Thiên Thiên lập tức giới thiệu: “A Nguyễn, các nàng là bằng hữu của ta, đặc biệt lên núi gặp ta.”

Sư Thanh Y cười rộ lên: “Nguyễn cô nương.”

“Nguyễn cô nương.” Lạc Thần cũng quan sát Nguyễn, đồng thời thấp giọng nói: “Đêm khuya còn đến làm phiền.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!