Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 12

Chương 12: Thích nhất là quả phụ

 

La Thanh Mộng hô lên câu này, không ít người trong nhà sách nghe thấy, Thần Hân nhìn cô với vẻ mặt khiếp sợ, nhưng bởi vì có khách hàng muốn tìm sách nên cô ấy đành phải quay hỗ trợ tìm sách, nhưng nhìn bộ dạng vội vội vàng vàng của cô ấy, có thể thấy cô ấy vô cùng hiếu kỳ đối với sự tích ‘tân hôn mất chồng’ của La Thanh Mộng, chẳng qua đang lúc làm việc nên không thể nào mở miệng hỏi mà thôi.

Dì Thái đứng gần cửa trực tiếp đến hỏi: “Tiểu La có chuyện gì vậy, có tức giận cũng không thể nguyền rủa chồng mình chết a.”

“Dì cứ làm việc trước đi, lát nữa rồi nói.” La Thanh Mộng bắt đầu đau răng, cô cúi đầu vừa trả lời vừa quét mã tính tiền cho khách hàng, khách hàng cũng hiếu kỳ nhìn cô: “Vậy cô…”

La Thanh Mộng không muốn giải thích, nhưng vài người đều đang nhìn cô, bên cạnh còn có một cái bóng đèn lớn như Thu Thư Tuyết, cô cảm thấy mình sắp điên rồi, nhưng lo lắng khách hàng trách cứ nên cô bình mẻ không sợ sứt, nói: “Ngại quá, chồng tôi chết rồi, tâm trạng không được tốt lắm.”

“…” Khách hàng ngẩn người nói: “Thật hay giả?”

La Thanh Mộng nói: “Tổng cộng 89.6 tệ? Nếu chưa có thẻ hội viên, tôi đề xuất quý khách nên đăng ký.”

“Ách, không cần.”

La Thanh Mộng nói: “Nếu đăng ký, tôi sẽ nói cho cô biết vì sao chồng tôi chết bất đắc kỳ tử trong đêm tân hôn.” Chỉ cần khách hàng này làm thẻ, để cô được trích hoa hồng thì cô sẽ nói cho tất cả mọi người biết, cô ném máy uốn tóc thiếu chút nữa nướng chín gà con* của cẩu nam nhân kia.

* gà con: nguyên văn là kê, ám chỉ bộ phận sinh dục nam

Khách hàng trầm mặc, còn đang do dự, rồi híp mắt nói: “Vậy, tôi… ừ, làm một thẻ?”

Bên cạnh truyền đến một tiếng ‘phịch’, bác gái ngoài cửa cầm quyển sách không cẩn thận rơi trên mặt đất, La Thanh Mộng nghiêng đầu nhìn lại, trùng hợp thấy nụ cười trên môi Thu Thư Tuyết, cô ấy nhìn cô bằng đôi mắt lấp lánh, có lẽ không ngờ cô sẽ nói như vậy.

La Thanh Mộng hoàn hồn, lập tức điều chỉnh tâm trạng, tiếp tục nói chuyện với khách hàng: “Quyển sách này của quý khách hình như còn có bản có chữ kỹ, có cần tôi tìm giúp quý khách không?” La Thanh Mộng nhìn cô ấy cầm quyển tiểu thuyết bán chạy gần đây, quyển này cô cũng đã xem một ít, nhưng không quá yêu thích, nói về một cặp đôi cưới trước yêu sau.

“Ở đây còn có cả sách có chữ ký?” Khách hàng rất kinh ngạc: “Tôi tìm trên mạng cũng không thấy.”

La Thanh Mộng nói: “Vâng, hội viên sẽ có quyền ưu tiên mua, cô có cần không?”

“Cần cần.” Khách hàng báo số điện thoại, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Chuyện tân hôn chết chồng, cô còn nói không.”

La Thanh Mộng không còn lời nào để nói.

Thu Thư Tuyết tiếp lời: “Cho cô ấy một chút thời gian để bi thương đi.”

Khách hàng trẻ tuổi nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng rời đi trong tiếc nuối.

La Thanh Mộng lập tức mở thẻ hội viên cho vị khách vừa rồi, sau đó cô bảo Thần Hân đổi một quyển tiểu thuyết có chữ ký cho khách hàng rồi lại bận rộn một lúc bởi vì liên tục có vài khách hàng đến tính tiền.

Sau đó cô liếc mắt nhìn Thu Thư Tuyết ở bên cạnh.

Thu Thư Tuyết một mực mỉm cười, cũng không biết cười cái quỷ gì, nhìn cô ấy La Thanh Mộng đặc biệt muốn cho cô ấy một cái tát.

Đã đến thời gian tan tầm.

Nhưng đúng lúc này trong nhà sách có thêm hai vị khách, là một người mẹ dẫn theo một bé gái, hơn nữa thuần túy là di dạo không mục đích, bên cạnh La Thanh Mộng còn có một Thu Thư Tuyết, nhưng La Thanh Mộng căn bản không xem cô ấy là người, xem như không tồn tại.

Trước kia La Thanh Mộng không muốn làm quá giờ dù chỉ một phút đồng hồ, đến giờ sẽ nhắc nhở khách hàng nhà sách sắp đóng cửa, nhưng hiện tại bị Thu Thư Tuyết nhìn chằm chằm đến phiền chán, thực sự không muốn mở miệng nói chuyện.

Thần Hân không đợi được La Thanh Mộng lên tiếng nên cô ấy đi lấy biển đóng cửa treo lên, sau đó nhắc nhở khách hàng rằng các cô sắp tan ca.

La Thanh Mộng nghiêng đầu nói với Thu Thư Tuyết: “Có nghe hay không, chúng tôi sắp đóng cửa rồi.”

Thu Thư Tuyết gật đầu: “Em ra ngoài chờ chị.”

La Thanh Mộng rốt cuộc phụ cô ấy rồi, cho nên trực tiếp xem như không nghe thấy, cô cúi đầu nhìn tờ kết quả kiểm tra sức khoẻ trên mặt đất, quả nhiên hôm đó Thu Thư Tuyết đã nghe ra ẩn ý trong lời nói của cô, cô chính là muốn nói cô ấy bẩn.

La Thanh Mộng cảm thấy bản thân vũ nhục người khác, lúc này lời đến bên miệng lại không nói ra được, Thần Hân đột nhiên đến nói chuyện với cô, cô bị dọa giật mình, vốn dĩ muốn một cước giẫm lên tờ giấy nhưng vẫn bị Thần Hân nhìn thấy.

Thần Hân nhìn lướt qua, nhưng sự hứng thú của cô ấy không nằm ở tờ kết quả kiểm tra sức khoẻ, cô ấy không hỏi đến tờ kết quả mà chỉ hiếu kỳ chuyện La Thanh Mộng trở thành quả phụ, cô ấy nói: “Chị Thanh Mộng, lát nữa chúng ta đi chung đi.”

La Thanh Mộng đã đoán ra cô ấy muốn nói cái gì, không khỏi nhíu mày: “Chị đối chiếu sổ sách trước đã.”

Sổ sách đều đúng, cô khóa quầy thu ngân lại, bước ra chuẩn bị cởi tạp dề rồi lại nhìn tờ giấy trên mặt đất, sau đó nhặt lên dự định ném lại cho Thu Thư Tuyết, nhưng vị trí đứng của Thu Thư Tuyết cách khá xa.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể cầm đến phòng thay quần áo, lúc cô bước ra khỏi quầy thu ngân cũng đúng lúc Thu Thư Tuyết nhìn đến, ánh mắt sáng loáng chăm chú nhìn tạp dề trên người cô.

La Thanh Mộng nhận thấy ánh mắt của cô ấy, trong lòng cười nhạo cô ấy háo sắc, cô chỉ mặc tạp dề mà thôi, chỉ mới như vậy đã không kiềm chế được.

Lúc đi ngang qua đôi mẹ con kia, La Thanh Mộng nghe cô bé chỉ vào giá sách nói: “Mẹ, con muốn mua quyển Cha Và Con’, cô giáo nói phải đọc quyển này.”

La Thanh Mộng chuẩn bị lấy giúp họ, lại chợt nghe người mẹ oán giận nói: “Cha và con, cha và con, cô giáo của con thật biết nói chuyện, người cha bội bạc của con nên bị xe đâm chết, mẹ cực khổ nuôi con, vì sao không có ‘Mẹ Và Con’?”

Giọng điệu của người phụ nữ rất kích động, bé gái lập tức bị dọa sợ lui lại phía sau, nước mắt lưng tròng nhìn mẹ mình.

Sự hưng phấn của cô bé kia trong nháy mắt đã tan thành mây khói, muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lời, La Thanh Mộng trầm mặc chốc lát, cô vốn dĩ muốn trực tiếp đi thay quần áo, việc lấy sách giao cho Thần Hân, nhưng cô đi hai bước lại quay trở về, bước đến chỗ hai mẹ con, tán thành nói: “Đúng vậy, có một số người nên bị xem đâm chết.” Sau đó cô lại giới thiệu: “Chị có thể mua quyển ‘Danh Sách Tài Sản Của Mẹ’, lấy góc nhìn của đứa con kể về người mẹ của mình, đứa con thấy người mẹ ăn mặc xinh đẹp, mỗi ngày mua kẹo cho mình nên tưởng rằng mẹ là hoàng hậu của vương quốc nào đó, về sau mới phát hiện mẹ mình mất chồng, phải làm vài công việc cùng lúc, bởi vì nuôi con chịu rất nhiều khổ cực, chỉ hy vọng con gái của mình bình an vui vẻ không chịu nỗi khổ bần cùng. Ý nghĩa giáo dục rất lớn, nếu như chị cần em sẽ cầm đến cho chị?”

“Nhưng cô giáo bảo em đọc ‘Ba Và Con’.” Cô bé thấp giọng nói, đôi mắt vẫn liếc nhìn mẹ của mình.

La Thanh Mộng ngồi xổm xuống, trên người đeo tạp dề màu hồng nhạt in hình chú gấu nhỏ, cô mỉm cười nói với cô bé: “Nhưng hôm nay em đi cùng mẹ. Cô giáo muốn em đọc sách là để em biết ai là người yêu thương em nhất, ai hy vọng em vui sướng trưởng thành, em trở về đọc quyển sách này, sau đó có thể nói với cô giáo như vậy, rồi viết một bài văn về mẹ em, đọc cho mẹ em nghe.”

Cô mỉm cười với cô bé kia, khóe môi cong cong, sau đó quay đầu nhìn mẹ cô bé: “Quyển sách này có tranh minh hoạ, cũng tương tự ‘Ba Và Con’, em có thể tính giá hội viên cho chị, nếu như chị không muốn mua cũng không sao, em chỉ đề xuất mà thôi.”

Cô bé nhìn cô, chớp chớp đôi mắt, mẹ của cô bé còn chưa nguôi giận, vẻ mặt không vui, đợi vài phút sau cô ấy mới gật đầu.

La Thanh Mộng xoa đầu cô bé: “Nhìn xem, mẹ em thắt tóc cho em, có phải em cảm thấy mẹ đặc biệt lợi hại hay không?”

Cô bé gật đầu: “Mẹ em nấu ăn cũng siêu cấp ngon, còn có thể làm đậu hũ mè cay, ăn ngon hơn cả loại bán trước cổng trường.”

La Thanh Mộng giúp cô bé lấy quyển sách xuống, mang đến quầy thu ngân sau đó còn tặng thêm sticker, mẹ của cô bé nói: “Tôi làm thẻ hội viên, sau này có sách gì hay thì giới thiệu cho tôi, hiện tại giáo viên trong trường giới thiệu sách gì không biết, chúng ta khi đó đều xem ‘Lạc Đà Tường Tử’, ‘Hướng Hoa Tịch Thập’, sách của Maksim Gorky, hiện tại đọc lung tung không hiểu ra sao.”

La Thanh Mộng nói: “Thời đại bất đồng, khi đó không có điện thoại di động, internet không phát triển, nên giáo viên thường lựa chọn giáo dục những kiến thức mới mẻ, trước đây là dạy cách chịu khổ nhọc, hiện tại chú trọng khai phá tiềm năng trí tuệ.”

“Cũng phải.” Mẹ của cô bé gật đầu, cảm thấy cô nói có lý.

La Thanh Mộng cho sách vào túi giấy, đưa cho cô bé: “Cố gắng đọc nha, có lẽ em sẽ là người nổi bất nhất trong lớp, siêu cấp chói mắt.”

Cô bé gật đầu: “Cảm ơn chị.”

Hai mẹ con vừa đi, La Thanh Mộng thở phào nhẹ nhõm, Thần Hân đưa ngón tay cái với cô: “Chị, lợi hại.”

“Có gì mà lợi hại, làm lỡ thời gian tan ca rồi.” La Thanh Mộng cố nén cười, trong nhà sách không còn khách hàng nào nên cô trực tiếp cởi tạp dề ra, nhận thấy một ánh mắt sáng như đuốc, cô nhíu mày nhìn lại, phát hiện Thu Thư Tuyết còn ở bên ngoài, cô ấy đang tựa vào lan can, cảm xúc nơi đáy mắt không phân biệt được là loại gì.

La Thanh Mộng tận lực phớt lờ cô ấy, cô vào phòng nghỉ treo tạp dề lên, lúc ra cửa nhìn thấy dáng người của mình, cô mặc trang phục làm việc, tương đối ôm sát, nổi bật bộ ngực đầy đặn, vì thế cô mặc áo khoác của mình vào nhằm che kín cơ thể, như vậy là tốt nhất.

Cô cầm túi xách và hộp đựng cơm của mình theo, lúc ra ngoài Thần Hân nóng lòng hoảng hốt gọi cô chờ cô ấy đi cùng.

La Thanh Mộng giả vờ không nghe thấy, muốn lập tức rời đi nhưng nhớ đến hai thùng trái cây quản lý cho cô, cô suy nghĩ hay là dọn trước một thùng, không ngờ Thu Thư Tuyết lại đến giúp cô ôm một thùng: “Đi?”

La Thanh Mộng ôm thùng còn lại.

Thần Hân không nhịn được nữa, vừa mang rác ra ngoài vừa cất tiếng hỏi: “Chị, tân hôn của chị không được hài lòng sao? Xảy ra chuyện gì rồi?”

La Thanh Mộng xem như không nghe thấy, cô vài bước đi đến bên cạnh Thu Thư Tuyết, mặc dù không muốn nói chuyện với cô ấy, nhưng thực sự là không có cách nào khác, cô chỉ đành nói: “Cô tiện đường chở tôi về.”

Thu Thư Tuyết nói: “Được.”

Thu Thư Tuyết chợt dừng bước, sóng vai cùng La Thanh Mộng, đôi mắt thỉnh thoảng dừng trên người La Thanh Mộng.

Thần Hân chưa kịp đuổi theo, vừa ra cửa thì đã thấy hai người đến trước cửa thang máy.

Người chờ thang máy khá đông, Thu Thư Tuyết nghiêng đầu nhẹ giọng nói với cô: “Chị rất có sức hấp dẫn.”

Lời phản bác của La Thanh Mộng không có cách nào nói ra miệng, dù sao… Thu Thư Tuyết cũng đang khen cô.

“Dịu dàng.” Thu Thư Tuyết nói: “Sáng lấp lánh.”

La Thanh Mộng rất thích từ ngữ sau cùng, bởi vì cô vẫn luôn cảm thấy bản thân ảm đạm không ánh sáng, hiện tại lại được khen là sáng lấp lánh.

Thu Thư Tuyết rất đáng ghét, nhưng lúc cô ấy khen người khác lại rất đáng yêu.

Hai người đi thang máy xuống tầng dưới, hai thùng trái cây cũng được mang vào bên trong.

Thang máy trực tiếp đến tầng hầm, Thu Thư Tuyết ôm hai thùng trái cây để vào cốp xe, sau có cô ấy mở cửa ghế phụ nhưng La Thanh Mộng vẫn còn ám ảnh đối với vị trí này sau khi bị đè ra hôn vài lần, vì thế cô không chịu ngồi mà trực tiếp ngồi ghế sau.

Trong lúc lái xe Thu Thư Tuyết thỉnh thoảng nói vài câu, nhưng đa số La Thanh Mộng đều không trả lời, Thu Thư Tuyết hỏi: “Buổi tối ăn gì?”

La Thanh Mộng không trả lời bởi vì bản thân cô cũng chưa nghĩ ra, sau một ngày làm việc mệt mỏi, cô chỉ muốn trở về nhà tắm rửa, sau đó nằm xuống tùy tiện nấu một ly mì ăn cùng dưa chua. Trước đó cô đã ngâm hai hủ dưa chua, mấy ngày hôm trước đi siêu thị lại mua rất nhiều thứ, nên dưa chua đã bị lãng quên.

Đến gần khu chung cư, Thu Thư Tuyết không đỗ xe vào tầng hầm mà lái xe đi siêu thị, nói là muốn đi siêu thị quả dứa.

La Thanh Mộng không muốn quan tâm chuyện của cô ấy, nhưng thùng dứa quản lý tặng, một mình cô nhất định ăn không hết, mà dứa lại dễ hư hỏng, vì thế cô nói: “Cho cô một quả.”

Thu Thư Tuyết ‘ồ’ một tiếng, nói câu cảm ơn.

Thu Thư Tuyết dừng xe, nói: “Nhưng vẫn phải đi siêu thị, để tiêu tiền.”

La Thanh Mộng theo sau cô ấy đi mua dứa, lần trước cô mua rất nhiều thứ, tủ lạnh nhét đầu rau dưa chưa ăn xong, hiện tại cũng không cần mua thứ gì, ngược lại là Thu Thư Tuyết ngày hôm đó chỉ mua duy nhất một hộp bao ngón tay mà lúc này còn năm trong tủ đầu giường nhà cô, Thu Thư Tuyết đẩy xe, sau đó lấy hai quả dứa.

Thu Thư Tuyết nói: “Em thích ăn thơm và dứa, còn có cam nữa.”

Mùa này có cam trái mùa, nhưng không ngon bằng cam mùa thuận, Thu Thư Tuyết chọn hai quả cho vào túi mua sắm, La Thanh Mộng không nhịn được chỉ điểm: “Không được, quả này mua về cũng không ăn nổi, rất chua.”

“Chị biết chọn?” Thu Thư Tuyết nhìn cô.

La Thanh Mộng cầm quả câm đưa lên mũi ngửi: “Cô không ngửi thấy rất chua sao?”

Thu Thư Tuyết ngửi thử: “Lợi hại, là có chút chua.”

La Thanh Mộng thả quả cam lại, sau đó giúp cô ấy chọn mấy quả nhỏ hơn, Thu Thư Tuyết đi tính tiền, nhưng trên xe còn có hai thùng trái cây, La Thanh Mộng lần thứ hai ngồi xe của cô ấy, sau đó từ tầng hầm đi thang máy lên lầu.

Hai thùng trái cây rất nặng, mỗi người ôm một thùng, đến cửa La Thanh Mộng mở một thùng ra, bên trong có sáu quả dứa to và bốn quả dứa nhỏ, La Thanh Mộng chia cho Thu Thư Tuyết một nửa, sau đó lại mở thùng dâu tây, cũng trực tiếp chia mỗi người một nửa.

Thu Thư Tuyết cũng chia một nửa số dừa và cam trong tay cho cô.

“Không cần.” La Thanh Mộng nói.

“Mỗi người một nửa, như vậy mới rõ ràng.” Thu Thư Tuyết nói: “Không phải lần trước chị có mua gà sao, có thể làm gà om nước cốt dừa.”

Nói cũng phải, La Thanh Mộng mua gà tam hoàng, cô cảm thấy loại gà này hấp lên mùi vị không ngon lắm, nên dự định hầm canh, nhưng một mình nấu rất phiền toái, cô lại không muốn tốn nhiều sức lực, lúc này có dừa thì thuận tiện hơn.

Cô gật đầu chuẩn bị nhận lấy.

Thu Thư Tuyết nói: “Có thể cho em ăn một miếng không?”

La Thanh Mộng không nói chuyện.

“Gà om nước cốt dừa thơm thơm béo béo, hẳn là rất ngon.” Thu Thư Tuyết nhìn cô, dường như phát thèm, ánh mắt rất chờ mong: “Em nhớ chị từng làm món này.”

Gà om nước cốt dừa là món sở trường của La Thanh Mộng, món này cũng tương đối đơn giản, trước đó cô học theo video trên mạng một lần thì biết làm, lúc đồng nghiệp của Lý An đến nhà, cô cũng thường làm món này.

La Thanh Mộng nhập mật mã chuẩn bị mở cửa.

Thu Thư Tuyết theo sau cô, nói: “… Hôm nay ở trong nhà sách nhìn thấy chị dỗ dành trẻ con… thực sự giống một người vợ hiền.”

“Tôi nói rồi, tôi là quả phụ, cô không nghe thấy sao?” La Thanh Mộng quay đầu giải thích: “Tôi và anh ta đã không còn là quan hệ vợ chồng, đã ly hôn rồi.”

Thu Thư Tuyết gật đầu, nói: “Nghe thấy rồi.”

Cô ấy lại nói: “Con người em không có sơ thích gì, chỉ đặc biệt thích quả phụ.”

Cô ấy lại gọi một tiếng: “Quả phụ tỷ tỷ.”

Có thể là đang ở trên trên hành lang, chỉ có hai người các cô, vô duyên vô cớ La Thanh Mộng cảm thấy cô ấy đang cố ý giở trò mập mờ, cố ý muốn cô gắn chặt vào thân phận quả phụ.

La Thanh Mộng lập tức đẩy cửa ra, nhưng Thu Thư Tuyết đã kịp nắm tay cô, không cho cô vào trong.

Thu Thư Tuyết nói: “Chị thật sự rất có sức hấp dẫn, nhất là lúc chị đứng trước trong quầy thu ngân đọc sách, lúc giới thiệu sách cho khách hàng, dịu dàng, điềm tĩnh, ánh sáng của thế giới đều dừng trên người chị, khiến em muốn biến thành cô bé kia, muốn được chị đối đãi như vậy, được chị xoa đầu.”

Thu Thư Tuyết đến gần, trong ánh mắt là hình ảnh phản chiếu của La Thanh Mộng, nét mặt chuyên chú, La Thanh Mộng thấy được bản thân trong đôi mắt của cô ấy.

Thu Thư Tuyết cúi đầu nhìn cô, mỉm cười: “Nhất là loại quả phụ tân hôn chết chồng, rất thơm, rất muốn.”

La Thanh Mộng nói: “Tôi khắc phu.” Hiện tại cô đã hoàn toàn thất vọng đối với hôn nhân, cũng không quan tâm sau này mình có thể có chồng nữa hay không.

“Ừ, như vậy rất tốt, thích nhất là quả phụ khắc phu.” Giọng của Thu Thư Tuyết mang theo chút nghi hoặc: “Vậy chị có cảm thấy cô đơn hay không, có yêu đương nữa hay không.”

“Không phải tôi… tôi đã nói rồi sao, tôi là quả phụ…” La Thanh Mộng không hiểu ý của cô ấy, cho rằng cô ấy lại đang đề cập chuyện cô kết hôn.

Thôi bỏ đi, La Thanh Mộng giả vờ không nghe thấy.

Thu Thư Tuyết đột nhiên nở nụ cười, dường như lại muốn chuẩn bị công kích, tất cả biểu hiện của cô ấy đều đang nói… cô ấy rất thích.

La Thanh Mộng lập tức ngừng đề tài này, nói: “Chờ tôi nấu gà om nước cốt dừa xong rồi nói.”

Thu Thư Tuyết đến gần cô, nói: “Con người của em có chút biến thái, em chính là muốn ăn…” Ánh mắt của Thu Thư Tuyết bắt đầu dừng trên người La Thanh Mộng nữa, tỏ ý muốn ăn cô.

La Thanh Mộng muốn tránh cũng không được.

“Quả phụ cô đơn em càng thích… chị, chị quả hay không quả?” Nói xong, chân Thu Thư Tuyết tiến về phía trước một bước, ép cô lên trên cửa.

Lưng La Thanh Mộng tựa vào cửa, giãy dụa không được, không biết giải thích thế nào, cô chỉ muốn nói bản thân không phải vợ của ai nữa, nhưng hiện tại dường như cô cũng không thể làm quả phụ nữa rồi… Thu Thư Tuyết thích cả vợ người ta lẫn quả phụ, thực sự là ăn tạp.

Cô nỗ lực bình tĩnh nhắc nhở Thu Thư Tuyết: “Nơi này có camera giám sát, cô đừng làm bậy.”

“Nhưng… không phải màn hình giám sát đặt trong nhà chị sao, không phải mỗi ngày chị đều nhìn lén em sao?”

La Thanh Mộng muốn giải thích bản thân không có, nhưng đã không còn kịp rồi, bởi vì khuôn mặt của Thu Thư Tuyết đã ép sát.

La Thanh Mộng đang suy nghĩ, muốn xoa đầu cô ấy một chút, sau đó cô sẽ tẩu thoát… Nhưng, Thu Thư Tuyết dường như đang làm nũng.

 

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!