Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 39

Chương 39

 

Hôm nay, vì Chu Tể Ngôn có thời gian rãnh về nhà ăn cơm nên bàn ăn Chu gia hiếm khi tề tụ đông đủ.

Công việc của Chu Côn Ngọc ở bệnh viện rất bận rộn, cho nên nàng là người cuối cùng vội vàng trở về.

Trong sân, Chu Thừa Hiên đang đứng trước chuồng bồ câu, ông ấy cao tuổi thích mặc đường trang*, nhìn càng có vẻ nho nhã. Mùa đông trời tối rất nhanh, bồ câu đã về chuồng, lúc này ông ấy đang dùng ngón tay như có như không chơi đùa với chúng.

*Đường trang: một kiểu trang phục truyền thống có nguồn gốc từ thời Đường.

Nghe thấy tiếng bước chân vội vội vàng vàng của Chu Côn Ngọc, ông ta không quay đầu lại, đần tiên là gọi một tiếng: “A Ngọc.”

Sau đó mới chuyển ánh mắt mỉm cười nhìn nàng, nhưng ánh mắt lại uy nghiêm: “Đi nhanh như vậy, không ra thể thống gì.”

Chu Côn Ngọc thả chậm bước chân, cũng không nói những câu như ‘sợ ông chờ sốt ruột’, mà chỉ hòa nhã cong môi cười nói: “Vâng, ông nội.”

“Rửa tay đến ăn cơm đi.” Chu Thừa Hiên chắp tay sau lưng chậm rãi đi vào phòng ăn.

Chu Côn Ngọc nhìn những chiếc chuồng bồ câu vừa rồi ông ấy chú ý.

Các nàng và bồ câu thì có gì khác nhau đâu, không thể bay, bởi vì đã bị cắt đi lông cánh. Thoạt nhìn là loài chim sảy cánh bay tự do bay lượn trên bầu trời, nhưng chỉ có các nàng tự mình biết, mỗi một lần giương cánh, thật ra đều bay theo những tuyết đường đã được định sẵn, cho nên chỉ còn lại đôi mắt dần mờ đục.

Chu Côn Ngọc rửa tay vào nhà, ngồi xuống trước bàn ăn.

Chu Thừa Hiên hỏi Chu Tể Ngôn những tin tức liên quan đến nghiên cứu y học ở Đức, Chu Tể Ngôn nhất nhất cẩn thận trả lời.

Chu Thừa Hiên hiển nhiên là hài lòng, khẽ gật đầu: “Như vậy chuyện cổ phần công ty…”

Chu Tể Ngôn từ lâu đã được mặc định là người thừa kế tiếp theo, chỉ là Chu Thừa Hiên đã quen nắm quyền, luôn giữ chặt cổ phần công ty trong tay. Lần này vì thuận tiện cho Chu Tể Ngôn ra ngoài bàn chuyện hợp tác, nên mới miễn cưỡng chuyển một số cổ phần cho Chu Tể Ngôn.

Chuyện này, trên bàn ăn xem như đã quyết định rồi.

Chu Tể Ngôn cũng không nói lời cảm ơn, mà chỉ nhàn nhạt gật đầu: “Cháu sẽ làm tốt.”

Lúc này muỗng canh chạm vào miệng chén, phát ra âm thanh, mọi người đều nhìn lại, Chu Tể Nghiêu xoa nhẹ cổ tay của mình, cười nói: “Hôm nay cùng Thịnh Tuyên đánh golf, trật tay.”

Anh ta đang giải thích vì sao muỗng của mình lại chạm vào miệng chén.

Việc chính bàn xong, trên bàn cơm khôi phục quy tắc ‘ăn không nó, ngủ không nói’, cho nên ngay cả tiếng nhai nuốt cũng không thể quá lớn.

Dùng cơm xong, Chu Côn Ngọc chuẩn bị trở về phòng.

Đi ngang qua góc sân, nàng lại nghe phía sau giả sơn Trầm Vận Chi và Chu Tể Ngôn đang trầm thấp trò chuyện.

Trầm Vận Chi rất biết chọn chỗ, đây là đường Chu Côn Ngọc trở về phòng, đến thời gian này, ngoại trừ Chu Côn Ngọc sẽ không ai đi ngang qua nơi này.

Trầm Vận Chi: “Hôm nay con làm rất tốt, ông nội chuyển cổ phần cho con, con cũng không thể tỏ ra vẻ mừng rỡ. Hiển nhiên đây là ông ấy tín nhiệm con, nhưng ông nội đa nghi, một khi con tỏ ra vui vẻ, ông ấy sẽ bắt đầu suy nghĩ lại liệu bản thân có uỷ quyền quá sớm hay không.”

“Vâng.”

“Con xem A Nghiêu, lúc đó chẳng phải tiến bộ rồi sao? Cho dù oán trách quyết định này cũng biết là không thể để lộ ra mặt, như vậy không phải tốt hơn rất nhiều so với lúc nó mới vào nhà sao?”

“Mẹ dạy rất phải.”

Trầm Vận Chi cười khẽ một tiếng, ngữ điệu trào phúng.

Không có ai biết, Chu Tể Nghiêu là con riêng của Chu Tấn bằng, lúc ba tuổi được dẫn về Chu gia, coi như được Trầm Vận Chi nuôi dưỡng.

Chu Côn Ngọc nhìn khóm trúc trong sân, khóe môi khẽ cong.

Đây chính là hình thức sinh tồn của các nàng.

Hỉ, nộ, tất cả tâm tình đều không phụ thuộc vào bản thân. Trong đầu đã hình thành bản năng, bất kể lúc lộ ra loại tâm tình gì, điều đầu tiên suy nghĩ đó là nó sẽ mang đến hậu quả gì cho bản thân.

Nàng không tiếp tục nghe nữa, thả nhẹ bước chân trở về phòng của mình.

* * *

Ngày giỗ của Tân Lôi xa dần, tâm tình của Tân Kiều và Tân Mộc cũng trở lại bình tĩnh như trước kia.

Một việc lớn cuối cùng trước khi đến tết, đó là sinh nhật của Tân Mộc.

Không giống với Tân Kiều, Tân Mộc rất thích sinh nhật. Có lẽ bởi vì Tân Mộc từ nhỏ có bệnh, những ngày có thể xem là vui sướng trong cuộc sống không nhiều lắm, mà sinh nhật hàng năm đều tượng trưng cho một lần thắng lợi nho nhỏ của em ấy, tượng trưng cho em ấy lại một năm nữa vượt qua quỷ môn quan.

Năm nay thuận lợi làm phẫu thuật, sinh nhật càng mang ý nghĩa đặc biệt, từ nay về sau không còn bệnh tật, chỉ còn lại khỏe mạnh.

Nhưng thật không đúng lúc, sinh nhật Tân Mộc năm nay, đúng lúc Tân Kiều phải ra ngoại tỉnh huấn luyện hai ngày.

Vì vậy cô tổ chức sinh nhật cho Tân Mộc sớm hai ngày. Năm nay không đặt bánh kem ở tiệm bánh đầu đường nữa, mà đặt một chiếc bánh kem chocolate xa xỉ.

Xa xỉ ở chỗ, loại bánh kem này có phần đắt tiền.

Xa xỉ ở chỗ, năm trước sức khỏe Tân Mộc không tốt, chỉ có thể ăn một ít đồ lạnh.

Tân Mộc kinh ngạc: “Quá, quá lớn rồi.”

“Không lớn.” Tân Kiều nói: “Hôm nay ăn không hết thì để tủ lạnh từ từ ăn.”

Hàng năm mừng sinh nhật cho Tân Mộc cô luôn luôn có một chút xấu hổ, bởi vì phải hát mừng sinh nhật. Việc này không phù hợp với tính cách của cô, hơn nữa còn là một mình cô đơn ca.

Nhưng cô vẫn sẽ rất nghiêm túc hát, hát rất lớn tiếng, hơn nữa còn vừa hát vừa vỗ tay.

Lúc Tân Mộc nhắm mắt thổi nến, cô cũng sẽ lặng lẽ khép hờ đôi mắt.

Bởi vì hàng năm cô không mừng sinh nhật, cho nên để dành nguyện vọng sinh nhật của mình đến ngày này. Nguyện vọng mỗi năm đều giống nhau, năm chữ rất đơn giản: “Chúc Mộc Mộc khỏe mạnh.”

Sáng sớm hôm sau, cô đến Tân Thành huấn luyện.

Cô không nói cho Tân Mộc biết kế hoạch ngày đầu tiên huấn luyện không kéo dài, nếu như kết thúc sớm, cô còn có cơ hội trở về Bội Thành chính thức mừng sinh nhật cùng Tân Mộc.

Chưa nói là sợ cô làm không được, trái lại khiến Tân Mộc thất vọng. Cho nên hôm nay sau khi buổi huấn luyện kết thúc, cô lập tức thu dọn hành lý, một giây cũng không dừng lại mà lập tức trở về Bội Thành.

Không thể về kịp bữa cơm tối, nhưng về đến nhà khoảng chừng chín giờ, vẫn kịp đón sinh nhật cùng Tân Mộc, nói với em ấy một câu sinh nhật vui vẻ.

Đến trạm tàu điện ngầm, cô lo lắng về tình hình giao thông dịp tết của Bội Thành, vì thế mới quyết đoán chọn tàu điện ngầm. Chuyển ba lần tàu, hệ thống tàu điện ngầm của Bội Thành thiết kế không mấy hợp lý, cầu thang từ trên xuống dưới, cô chạy đến xuất mồ hôi.

Một đường chạy đến chung cư cũ, lúc lên lầu bước chân lại bắt đầu chậm lại.

Sợ Tân Mộc biết cô vội vã trở về, sẽ lại cảm thấy là em ấy tạo thêm gánh nặng cho cô.

Cô suy nghĩ rất chu đáo, đứng ngoài cửa hai giây mới lấy chìa khóa mở cửa, khi đó mồ hôi trên trán đã khô đi, cô sẽ dùng hết ngữ điệu hết sức bình tĩnh nói với Tân Mộc: “Mộc Mộc sinh nhật vui vẻ.”

Chút chủ nghĩa anh hùng nho nhỏ của Tân Kiều quấy phá, cho nên cô cảm thấy như vậy rất oai.

Cô cầm chìa khóa mở cửa, những chiếc chìa khóa treo trên xâu va chạm vào cánh cửa rỉ sét. Bên trong là ánh đèn ấm áp quen thuộc trong trí nhớ của cô: “Mộc Mộc…”

Nửa câu sau biến mất trong cổ họng.

Vì sao Chu Côn Ngọc lại ở đây?!

Hơn nữa đang ngồi trên sô pha, cùng em gái cô ăn bánh sinh nhật chocolate mà cô mua.

Dựa vào cái gì chứ?!

Cô treo ba lô lên giá áo cạnh cửa, trực tiếp tiến đến trước mặt Chu Côn Ngọc nói: “Đứng lên.”

“Chị!”

Tân Kiều liếc Tân Mộc một cái: “Em ngươi đừng nói.” Sau đó ánh mắt lại trở về trên người Chu Côn Ngọc: “Chị theo tôi ra đây.”

Chu Côn Ngọc nhàn hạ mỉm cười với Tân Mộc: “Vậy Mộc Mộc, chị đi trước.”

Tân Mộc nhìn Chu Côn Ngọc, lại nhìn Tân Kiều, có chút mơ hồ đối với tình cảnh trước mắt nên nhất thời không biết nên nói cái gì.

Chu Côn Ngọc đến nhà các cô thì đã biết lạnh, hiếm có mới thấy trên khuỷu tay nàng khoác một chiếc áo măng tô được làm từ lông cừu loại tốt nhất, mềm mại nằm trên tay Chu Côn Ngọc.

Tân Kiều yên lặng đi ở phía trước, Chu Côn Ngọc không xa không gần theo ở phía sau.

Đèn cảm ứng âm thanh của căn chung cư cũ một tầng sáng, một tầng không sáng, giống như tâm tình phập phồng bất định của người nào.

Tân Kiều vẫn luôn cúi đầu bước đi, hành lang chật hẹp ánh đèn cũng mờ nhạt, nhất là đêm đông, ngay cả ánh đèn đường cũng rất mờ, khiến bóng đêm dường như càng đậm, mặc sức bao vây lấy con người.

Tân Kiều đi đến nơi giao thoa giữa hai ngọn đèn đường, chỗ u ám sâu nhất, lúc Chu Côn Ngọc cho rằng cô muốn dẫn nàng đến chỗ đậu xe ở đầu phố, cả quá trình không nói lời nào, thì cô lại thoáng chốc xoay người: “Đây là buông tha cho tôi mà chị nói sao?”

Cô vẫn mặc chiếc áo bông lỗi thời, thân hình cao gầy, ánh đèn quá mờ, xem không rõ ngũ quan, chỉ cảm thấy đôi mắt sáng đến kinh người.

Chu Côn Ngọc chợt dừng bước, nhẹ giọng hỏi: “Em cần tôi buông tha cho em sao?”

Rõ ràng lúc đối mặt cô bình tĩnh như vậy, rõ ràng đạm mạc đến dường như ở chung với cô thêm một giây cũng là gánh nặng.

Rõ ràng có thể quyết tuyệt phủ định đề nghị làm bạn bè của cô.

Rõ ràng có thể làm được chuyện ngay cả một người tự xưng là lý trí như cô cũng không làm được.

Tân Kiều không tranh luận vấn đề này với nàng, cô đột nhiên hỏi: “Chị dựa vào cái gì mà ăn bánh kem tôi mua?”

Chu Côn Ngọc ngẩn người, rồi lại nở nụ cười.

Ngữ điệu của Tân Kiều càng thêm cứng nhắc: “Chị cảm thấy tôi rất buồn cười đúng không?”

Một chiếc bánh kem, trong mắt người như Chu Côn Ngọc nhất định không đáng là gì.

Nhưng, cô muốn nói chính là bản thân chiếc bánh kem sao?

“Tôi không cảm thấy em buồn cười.” Chu Côn Ngọc lại hỏi một lần: “Nhưng đêm nay  tôi đến, làm em rất tức giận sao?”

Hai tay Tân Kiều cắm trong túi áo bông, gót chân giẫm nhẹ xuống đất, vặn khóe môi: “Phải, tôi rất tức giận, tôi giận chị vì sao lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi, một lần không đủ, còn muốn thêm một lần nữa. Tôi tức giận muốn chết, được chưa?”

“À.” Chu Côn Ngọc càng cười vui vẻ hơn: “Rất tốt.”

Chu Côn Ngọc nghĩ, Tân Kiều nhất định không thể lý giải nàng đang cười cái gì.

Nàng đang cười, thì ra trên thế giới còn có người như vậy, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, thẳng thắn thành với tâm tình của bản thân.

Tức giận thì nói thẳng là tức giận, chiếc khăn choàng sờn cũ quấn dài trên cổ, lưng rất thẳng, cho dù đang mặc áo bông dày nặng nhưng vẫn giống như một cây đại thụ cao thẳng tận trời, trong màn đêm đôi mắt kia sáng đến kinh người.

Sự phẫn nộ thực sự, tâm tình dao động, làm cho đôi mắt này cất chứa sức sống phi phàm.

Không giống ở trạch viện Chu gia, tất cả đều là màu xám, tất cả hỉ nộ đều giấu vào trong đôi mắt xám xịt của bồ câu, tất cả tâm tình đều phải phục vụ cho mục đích.

Tựa như hôm đó ở hồ bơi, Đại Mân Huyên đến tìm nàng.

Nàng biết Đại Mân Huyên muốn nói gì đó với nàng, cho dù trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến lúc cô hỏi Đại Mân Huyên ở chung với anh trai của cô thế nào, tất cả cũng chỉ biến thành một câu ‘cũng tốt’ bất đắc dĩ.

Phẫn nộ của các nàng, đau thương của các nàng, phản kháng của các nàng, đều vô thanh vô tức bị tiêu trừ nơi trạch viện vắng vẻ. Ánh mắt của Đại Mân Huyên chết lặng, cũng là một loại tiếp cận với đôi mắt bồ câu, trầm tĩnh như vậy, chứng tỏ tất cả nhiệt huyết của chủ nhân đôi mắt ấy đã nguội lạnh từ lâu.

Tân Kiều không giống.

Tân Kiều lúc này đang thể hiện sự phẫn nộ, là đang tỏ ra yếu kém trước mặt nàng sao?

Là đang nói, em ấy còn để tâm đến nàng. Là đang nói, em ấy vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ nàng.

Tân Kiều không muốn diễn.

Cho nên Chu Côn Ngọc vui vẻ vì sự phẫn nộ trực tiếp, chân thực, tràn đầy sức sống của Tân Kiều, nhìn Tân Kiều, nàng cười rất dịu dàng.

Có lẽ Tân Kiều cũng nhìn ra nụ cười của nàng không chứa bất kỳ hàm ý trào phúng nào, cô lui lại nửa bước, gót chân lại chà sát mặt đất. Chu Côn Ngọc phát hiện, sau khi Tân Kiều nói hết tâm tư với nàng, thì lại bắt đầu không tránh né ánh mắt của nàng nữa.

Lúc này Tân Kiều cũng nhìn thẳng đôi mắt của nàng: “Chu Côn Ngọc, đừng tàn nhẫn như vậy, tôi cần chị buông tha cho tôi.”

Em còn chưa buông bỏ được chị.

Vỏ ngoài mềm mại của em còn chưa phát triển cứng rắn, mỗi một lần chị xuất hiện đều cắt lên một vết dao sắc bén.

Trong lòng Chu Côn Ngọc đau nhói.

Nàng hỏi Tân Kiều: “Làm bạn bè, thực sự không được sao?”

Nếu không nàng còn có thể làm sao bây giờ?

Người giống như nàng, lẽ nào có thể tự do lựa chọn chuyện cảm tình của mình sao?

Nhưng Tân Kiều kiên quyết lắc đầu: “Không được.”

“Cho nên đêm nay, em đuổi tôi ra khỏi nhà em?”

“Chưa từng trải nghiệm qua chuyện này phải không? Bác sĩ Chu đến nơi nào cũng được kính trọng, Chu gia tam tiểu thư.”

Tân Kiều nói xong một câu, lại cảm thấy bản thân không nên tiếp tục dùng giọng điệu châm chọc như vậy nữa.

Cô thả nhẹ giọng nói: “Phải, tôi đuổi chị ra khỏi nhà tôi. Nếu như chị không suy nghĩ rõ ràng thì tôi xin chị, cầu xin chị, sau này thực sự không nên xuất hiện trong cuộc sống của tôi nữa, bất kể có phải là Mộc Mộc chủ động tìm chị hay không, chị thông minh như vậy lẽ nào lại không biết mềm lòng cũng có thể là một loại tàn nhẫn.”

Đêm nay Tân Kiều đã hai lần nói với nàng hai từ ‘tàn nhẫn’.

Chu Côn Ngọc dừng chốc lát, mới nhẹ giọng hỏi: “Em muốn tôi suy nghĩ rõ ràng cái gì?”

“Chị biết tôi muốn chị suy nghĩ rõ ràng cái gì.” Tân Kiều nói xong liền cất bước đi về phía trước, lướt ngang qua vai Chu Côn Ngọc, một lần cũng không quay đầu lại.

Chu Côn Ngọc nhìn bóng lưng của cô, sau đó xoay người đi về hướng ngược lại.

Tân Kiều về đến nhà, Tân Mộc nâng má ngồi trên sô pha. Bánh kem vẫn đặt trên bàn trà, chocolate bị lạnh đã ngưng tụ một ít hơi nước, giống như nước mắt của người nào đó.

Tân Kiều điều chỉnh hô hấp của bản thân, cất bánh kem vào trong hộp, cho vào tủ lạnh.

Sau đó cô trở về, dùng hết ngữ điệu bình thản nói với Tân Mộc: “Sinh nhật vui vẻ.”

Tân Mộc lúc này mới ngẩng đầu lên: “Chị hy vọng em vui vẻ sao?”

Tân Kiều sửng sốt: “Em nói lời này là có ý gì?”

Tân Mộc mỉm cười rồi lại cúi đầu, bàn tay nâng má, chân mang dép lê ma sát sàn nhà: “Chị nhất định cảm thấy em rất không có tiền đồ, rõ ràng lần trước đã nói với chị là không nên quấy rầy người ta.”

“Em cũng không ngờ bản thân lại nhịn không được, rõ ràng cảm thấy chị mừng sinh nhật sớm cho em là đủ rồi. Nhưng hôm nay lúc tan học về, em ở một mình, trong nhà ngay cả một ánh đèn cũng không có. Chị biết không, lớp của em hôm nay cũng có một bạn sinh nhật, cậu ấy nói sau khi tan học ba mẹ cậu ấy sẽ cùng đi nhà hàng đắt tiền nhất ăn bò bít tết.”

“Nhà hàng đắt tiền nhất gì đó.” Đầu ngón tay của Tân Mộc gõ nhẹ lên bàn: “Em không hề ước ao.”

‘Ước ao’ của Tân Mộc cũng rất đơn thuần.

Cô ước ao có người ở bên cạnh.

Cô  thả bàn tay đang nâng má xuống, ngồi thẳng sống lưng, nhìn Tân Kiều: “Em mềm yếu như vậy, có phải chị cảm thấy em một chút cũng không giống em gái của chị không? Chị đừng tức giận, em không nhận bất cứ quà gì của chị Côn Ngọc, em cũng không muốn chị ấy mời em ăn. Cơm tối là em dùng tiền tiêu vặt mua một nồi lẩu cay hai người ăn ở quán ăn gần chỗ chúng ta, được giảm giá, bốn mươi lăm tệ…”

Tân Kiều thở ra một hơi, bước đến ngồi cạnh Tân Mộc: “Chị cũng rất mềm yếu.”

“A?” Tân Mộc sửng sốt, không nghĩ tới Tân Kiều sẽ nói những lời này.

Tân Kiều lặp lại một lần: “Chị cũng rất mềm yếu, cho nên em là em gái của chị.”

Cũng là người vô cùng gian nan mới mở miệng nói được với Chu Côn Ngọc rằng ‘tuyệt đối không làm bạn với chị’.

Cũng là người vô cùng gian nan mới bước về phía trước, mới không quay đầu lại nhìn bóng lưng của Chu Côn Ngọc.

Chị cũng không kiên cường như em tưởng tượng.

Tân Mộc tuy rằng không hiểu những lý do này của cô, nhưng vẫn hít sâu một hơi, cảm động vì những lời này.

Tân Kiều thành khẩn nói: “Sao chị lại không hy vọng em vui vẻ chứ? Chị là người hy vọng em vui vẻ nhất trên đời.”

“Em biết.” Tân Mộc nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

“Chỉ là…” Tân Kiều suy nghĩ một chút, không biết nên biểu đạt như thế nào.

Tân Mộc nói thay cô: “Chỉ là mỗi người đều có cuộc sống của bản thân.”

“Phải.” Tân Kiều gật đầu: “Nói đến cùng, chị ấy là người không có liên quan gì đến chúng ta.”

“Em biết.” Tân Mộc đứng lên: “Chị, em đi tắm trước.”

“Được.”

Tân Mộc đi hai bước lại quay đầu: “Cảm ơn chị đã trở về.”

Giống như sợ Tân Kiều nghe rõ, Tân Mộc nói xong thì nhanh chóng trở về phòng mình lấy áo ngủ.

Tân Mộc là đứa trẻ sinh ra cận tết, lúc em ấy sinh ra, Tân Kiều cho rằng cả đời em ấy sẽ có được rất nhiều tình yêu, rất nhiều ấm áp.

Sinh nhật của Tân Mộc vừa qua, tết âm lịch thực sự đến gần.

Lúc này, tại biệt thự Chu gia.

Trầm Vận Chi đang căn dặn bảo mẫu: “Đi mua thêm ba hộp điểm tâm, lần trước tôi bỏ sót người, chuyện mỗi năm một lần, lễ nghĩa không chu toàn là không được.”

Bảo mẫu: “Vâng, ngày mai tôi sẽ đi một chuyến.”

Chu Côn Ngọc ngồi trước bàn trà, đoan đoan chính chính, tay cầm một quả lê.

Hai ngày nay Chu Thừa Hiên cảm mạo, nên đã đi ngủ sớm. Bầu không khí trong phòng khác thả lỏng hơn trước đây một chút, Trầm Vận Chi căn dặn xong, phất tay để bảo mẫu đi làm việc, sau đó xoay chiếc vòng ngọc trên cổ tay, hỏi Chu Côn Ngọc: “Năm nay thật sự không trở về phía nam đón tết sao? Bệnh viện bận rộn như vậy sao?”

Đại Mân Huyên cũng có mặt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, không nâng ánh mắt, chỉ yên lặng nghe hai mẹ con đối thoại.

Chu Côn Ngọc cười nói: “Là rất bận, không thoát thân được.”

“Không ngờ ông nội con lại đồng ý việc con không trở về bái tổ.”

Chu gia là người đến từ phía Nam, bốn đời theo nghành y. Tết âm lịch hàng năm đều sẽ về quên tế tổ, đây là một việc lớn, cho dù là Chu Tể Ngôn đang bận rộn ở nước ngoài, đêm 30 cũng nhất định phải về nước, dù cho chỉ ở lại một đêm rồi vội vàng rời đi.

Cho nên lúc ăn khuya Chu Côn Ngọc nói với Chu Thừa Hiên rằng năm nay bệnh viện bận rộn nàng không thể thoát thân, Trầm Vận Chi còn nghĩ Chu Thừa Hiên nhất định sẽ phản đối.

Không ngờ Chu Thừa Hiên lại gật đầu: “Bận rộn cũng không sao, cháu ở lại Bội Thành đi.”

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng như vậy, xem như đồng ý rồi.

Bởi vậy Chu Côn Ngọc càng thêm khẳng định, Chu Thừa Hiên nhất định đã biết chuyện có người tìm nàng và Đại Mân Huyên. Nàng nói không về quê, nguyên nhân chính là vì Chu gia đời đời theo ngành y, tết âm lịch là lúc tế bái bài vị tổ tiên, tôn kính chính là đạo lý ‘mạng người quan trọng, quý tựa ngàn vàng’, tiếp theo chính là tổ huấn ‘muốn cứu người có thể học y, muốn mưu lợi không thể học y’.

Nàng không quỳ xuống được, cũng bái lạy không được.

Chu Thừa Hiên vẫn giống như lần trước, nói vài câu với nàng, đây cũng là đang ám chỉ nàng, nếu như nàng có dị nghị đối với chuyện cũ đó, thì nàng có thể bị gia tộc đào thải.

Ăn trái cây xong, Đại Mân Huyên đứng dậy chào tạm biệt.

Trầm Vận Chi hỏi nhiều một câu: “A Huyên, không đợi A Ngôn nữa sao? A Ngôn nói đêm nay làm việc xong có thời gian sẽ về nhà một chuyến.”

Anh cả của Chu Côn Ngọc là Chu Tể Ngôn, cũng chính là vị hôn phu của Đại Mân Huyên trong lời đồn của mọi người.

Tuy rằng là thanh mai trúc mã, nhưng Chu Tể Ngôn phần lớn thời gian ở nước ngoài, nói đến cùng, hai người cũng không thân thiết.

Đại Mân Huyên rũ mắt nhìn xuống, ánh mắt dừng trên đầu gối của Chu Côn Ngọc: “Không đợi nữa.”

“Cũng được, về nhà tế tổ, các con sẽ có thời gian gặp nhau.”

Lúc hai người nói chuyện, Chu Côn Ngọc đã đứng lên đi trở về phòng mình.

Đại Mân Huyên ra khỏi phòng khách, bước nhanh hai bước: “A Ngọc.”

Chu Côn Ngọc quay đầu nhìn lại.

Từ thị giác của Đại Mân Huyên, trong sân có tuyết đọng, Chu Côn Ngọc mặc một chiếc áo sơmi trắng đứng dưới hành lang, dường như muốn hòa hợp thành một thể với tuyết, ánh đèn mờ nhạt ấm áp chiếu lên gương mặt, nhưng khí chất của nàng  là lạnh lẽo, khuôn mặt cũng lạnh băng như ngọc.

Tuyết vẫn còn rơi, lọt vào ánh mắt màu hổ phách của nàng, nàng nhìn như đang cười.

Nhưng Đại Mân Huyên tự hỏi bản thân ’em ấy đang cười sao?’

Nàng đến bên cạnh Chu Côn Ngọc: “Em, năm nay không trở về phía nam cũng tốt.”

Nàng sợ Chu Côn Ngọc nhất thời xung động làm ra chuyện gì đó.

“Bản thân ở lại Bội Thành, vui vẻ một chút.”

Chu Côn Ngọc kéo khóe môi: “Chị vui vẻ không?”

“Cái gì?”

“Hồi hương bái tế những tổ tiên cả đời làm lương ly, còn bái cùng với anh hai, chị vui vẻ không?”

Đôi mắt trong suốt của Chu Côn Ngọc thẳng tắp nhìn Đại Mân Huyên, Đại Mân Huyên trưởng thành trong Đại gia, hiển nhiên không thích ứng với ánh mắt trực tiếp như vậy, không hiểu sao lại lui nửa bước.

Tiện thể bản thân Chu Côn Ngọc phát hiện, ánh mắt như vậy là thuộc về người như Tân Kiều.

Ánh mắt của nàng lại một lần nữa trở nên nhu hòa: “A tỷ, em sẽ vui vẻ, chị cũng vậy.”

Nàng mỉm cười với Đại Mân Huyên, sau đó tiếp tục trở về phòng mình. Đại Mân Huyên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng của nàng, cuối cùng không dám đuổi theo nửa bước.

Hai ngày sau, Chu gia và Đại gia cùng nhau quay về phía Nam. Lại thêm hai ngày nữa là đêm ba mươi, Chu Côn Ngọc ở lại Bội Thành, chủ động sắp xếp công việc cho bản thân.

Y tá: “Bác sĩ Chu, năm mới vui vẻ.”

Chu Côn Ngọc ôn hòa nói: “Năm mới vui vẻ.”

Bệnh viện vào tết âm lịch, có lúc rối loạn, có lúc bình yên, mà năm nay là một năm may mắn. Chu Côn Ngọc tan ca đúng giờ, nghe Hà Chiếu đứng trong hành lang gọi điện thoại cho người nhà: “Mẹ, năm mới vui vẻ.”

Hà Chiếu là y tá mới vừa chuyển đến khoa các nàng trong năm nay, hôm đó trời mưa xối ướt áo sơmi, nàng lái xe đưa cô ấy về nhà.

“Ai nha không phải không muốn quay về, năm nay có ca trực. Từ Mục đãi ngộ rất tốt, tiền lương tăng ca gấp ba…”

“Sao lại không thiết chút tiền này? Chúng ta có mỏ vàng sao?” Hà Chiếu cười rộ lên, nghĩ kĩ ngữ điệu vẫn chuyển thành nghiêm túc: “Cũng không chỉ là vấn đề tiền bạc, bệnh viện không giống với những nơi khác, dù sao cũng phải có người túc trực, đó là mạng người a.”

Bất kể giọng nói có bao nhiêu ngây ngô trẻ tuổi, khi nói đến sinh mệnh, vẫn luôn tràn đầy kính trọng.

Cũng không phải hình tượng ‘y tá’ trên sách vở, bình thường họ cũng thích trộm lười biếng, vì lịch trực quá dày mà tìm y tá trưởng làm ồn ào, lúc vừa tới không thích ứng tiết tấu bận rộn của khoa ngoại tim mạch, cũng từng có lúc vừa tuột huyết áp vừa khóc vừa nói ngày mai sẽ từ chức.

Nhưng lúc nói đến sinh mệnh, thái độ sẽ luôn chuyển sang thành kính — ‘đó là mạng người a’.

“Bệnh viện không giống những nơi khác.”

Chu Côn Ngọc suy nghĩ những lời này, nhất thời đã quên bước đi.

Hà Chiếu cúp máy xoay người lại, bị dọa giật mình: “Bác sĩ Chu, năm mới vui vẻ.”

Chu Côn Ngọc cười gật đầu: “Cô cũng năm mới vui vẻ, tan ca rồi thì về nhà đi, cho bản thân ăn ngon một chút.”

Chu Côn Ngọc lái xe trở về căn hộ của mình.

Người dọn vệ sinh của trạch viện Chu gia nghỉ tết, chỉ có thư ký của Chu Thừa Hiên mỗi ngày đến cửa cẩn thận chăm sóc bồ câu. Chu Côn Ngọc cũng không muốn ở lại trạch viện đó, không muốn đối mặt những đôi mắt bồ câu xám xịt kia.

Sủi cảo trong tủ lạnh là bảo mẫu chuẩn bị sẵn, nàng về đến nhà rửa tay, rồi lấy ra nấu lên.

Nàng xuất thần nhìn nồi nước sôi ùng ục.

Tắt lửa, cầm chìa khóa xe, ra ngoài.

Ở tòa nhà chung cư cũ, trong căn hộ cũ của Tân Kiều và Tân Mộc, các cô dán câu đối và chữ phúc dựa theo thói quen của Tân Lôi lúc sinh tiền.

Người trong đội thương cảm Tân Lôi gặp chuyện không may, Tân Kiều một mình nuôi dưỡng em gái, cho nên thường không sắp xếp cô trực ban vào đêm ba mươi tết, Tân Kiều rất cảm kích.

Lúc này TV đang mở, TV là loại rất cũ kỹ, độ phân giải không cao, góc dưới bên phải có một chút nhiễu màu, nhìn mơ mơ hồ hồ, đã từng gọi người đến sửa nhưng nói là sửa không được. Tân Kiều nghĩ sang năm có nên đổi một cái mới hay không.

Tân Kiều không thích tất cả những ngày lễ tết náo nhiệt, có thể trốn thì trốn. Nhưng tết âm lịch thì khác, đối với mỗi người Trung Quốc, tết âm lịch là ngày lễ lớn không trốn tránh được. Tân Kiều có một chút cứng đầu, dường như muốn phân cao thấp với tết âm lịch, nếu tránh không thoát vậy thì phải trải qua một cách vô cùng náo nhiệt.

Náo nhiệt để Tân Lôi ở trên trời nhìn thấy, không có ông ấy, các cô cũng có thể sống rất tốt.

Vì vậy tiếng cười nói từ chương trình cuối năm trên TV truyền đến, Tân Kiều mang chiếc bàn tròn thường dùng ăn cơm ra phòng khách, đang cùng Tân Mộc làm sủi cảo. Cô đeo tạp dề, đang nắn nhân sủi cảo, Tân Mộc thích nhất là cán da sủi cảo, cho nên đang bận rộn bên cạnh cô.

Lúc Tân Kiều nắn nhân sủi cảo mới phát hiện: “Giấm trong nhà dùng hết rồi? Như vậy sao có thể làm nước chấm.”

Trước tết công việc của cô thực sự quá bận rộn, nên cũng không chú ý đến.

Cô lại nói với Tân Mộc: “Mau rửa tay ra ngoài mua cho chị một lọ giấm.”

Tân Mộc vung bàn tay dính đầy bột mì lên: “Ai rửa tay nhanh hơn?”

Tân Kiều sợ cửa hàng tạp hóa đóng cửa, cho nên buông đôi đũa dùng kẹp nhân sủi cảo xuống, tháo tạp đề rồi đi rửa tay, vội vã đi ra cửa.

Đường phố cũ không được quản lý nghiêm ngặt, cô dựa vào tường chậm rãi đi xuống, không biết trẻ con nhà náo không kịp chờ đến tốt đã đốt pháo sáng, một khối tròn tròn tỏa ra mùi lưu huỳnh nhàn nhạt.

Đèn đường không biết lại hỏng từ lúc nào, bóng đèn mới vừa thay chưa bao lâu, Tân Kiều hoài nghi đây là vấn đề của đường dây điện.

Đầu phố đứng một bóng người tóc dài, Tân Kiều chỉ nghĩ rằng đó là Chu Khả Ngọc, tự hỏi cô ấy đêm giao thừa không trở về nhà làm sủi cảo, đứng ở đó để làm gì?

Lúc này lại thêm một bóng dáng yểu điệu xuất hiện, vội vã đi vào trong phố, nhìn thấy Tân Kiều đã xa xa gọi cô: “Tân Kiều.”

Đây mới là Chu Khả Ngọc.

Như vậy người đứng đầu phố trước đó là… Tân Kiều nhìn rõ rồi, là Chu Côn Ngọc.

Chu Khả Ngọc mỉm cười bước đến trước mặt Tân Kiều: “Sao cô lại ra ngoài? Tôi còn dự định đến nhà tìm cô.”

“Tôi đi mua giấm.” Tân Kiều thu hồi ánh mắt từ trên người Chu Côn Ngọc, đối mặt Chu Khả Ngọc: “Đêm giao thừa, sao cô trễ như vậy mới còn chưa về nhà?”

“Đừng nói nữa, mẹ tôi gửi đặc sản từ quê lên, thịt khô lạp xưởng và vân vân, hôm nay mới nhận được, chuyển phát nhanh không giao tận nơi, tôi phải tự mình xuống lấy.” Cô ấy vỗ vỗ thùng giấy trong tay: “Lát nữa tôi mở ra, ngày mai mang một chút cho cô và Mộc Mộc.”

“Quá khách sáo rồi, cô giữ lại ăn đi.”

“Nào có, cô từng giúp tôi không ít chuyện. Mộc Mộc lại rất ngoan.”

Tân Kiều và Chu Khả Ngọc vừa nói chuyện vừa âm thầm liếc nhìn ra đầu phố.

Yêu, Chu Côn Ngọc vẫn đứng ở đó, không đi!

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!