Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 1

Chương 1

Bên ngoài phòng giải phẫu của bệnh viện, một bóng dáng mảnh mai đứng nghiêm chỉnh, được y tá ở phía sau giúp đỡ cởi áo phẩu thuật.

Cho đến khi y tá nói: “Được rồi, bác sĩ Chu.”

Cô gái quay đầu, lộ ra nụ cười ung dung hòa nhã: “Vất vả rồi, y tá Tề.”

Tề Manh liên tục xua tay: “Là chị vất vẻ mới đúng.”

Cô gái lại mỉm cười, ấm áp thanh nhã, phối hợp với ánh nước lấp lánh nơi đáy mắt, tựa như có thể khiến một nụ hoa mùa xuân chớm nở.

Nàng rửa tay thay quy chuẩn, sau đó vào phòng thay quần áo rồi đặt đôi dép chuyên dụng trong phòng phẫu thuật vào trung tủ, cuối cùng trả lại chìa khóa và thẻ đeo, gật đầu chào tạm biệt mọi người rồi rời đi.

Tề Manh than thở một tiếng: “Các cô nói xem sự tồn tại như bác sĩ Chu, có phải không chừa đường sống cho người khác hay không.”

Một y tá khác mỉm cười: “Không phải có câu người chỉ nên so sánh với người cùng đẳng cấp, như vậy cô mới cảm thấy đố kỵ, nhưng đối với người có sự chênh lệch quá lớn, cô sẽ chỉ cảm thấy hâm mộ. Tôi đối với bác sĩ Chu chỉ có hâm mộ mà thôi.”

Chu Côn Ngọc, nữ, hai mươi chín tuổi, tốt nghiệp bác sĩ, được mời làm bác sĩ chủ trị của bệnh viện trực thuộc tập đoàn y khoa Từ Mục đỉnh cấp toàn quốc, trình độ chuyên môn cao, trong bệnh viện đồn đãi rằng tương lai nàng có hi vọng trở thành bác sĩ phó khoa trẻ tuổi nhất.

Huống hồ ngày thường nàng đoan trang tao nhã, nói chuyện với người khác luôn ôn hòa lễ độ, lại không chút nịnh nọt, bệnh viện có đống lớn người nói nàng giống với một nữ diễn viên nổi tiếng có khí chất, nhưng so với diễn viên lại có thêm vài phần nội liễm, càng khiến người khác muốn tìm hiểu về nàng.

Y tá Hà Chiếu mới đến nhìn theo bóng lưng của Chu Côn Ngọc, nhịn không được hỏi nhiều một câu: “Nghe nói gia đình bác sĩ Chu rất lợi hại.”

Tề Manh kinh ngạc nói: “Em không biết tập đoàn Từ Mục chính là nhà của bác sĩ Chu mở.”

Hà Chiếu kinh ngạc: “Cái gì?”

Tề Manh cười nói: “Em không biết cũng bình thường thôi, dù sao bác sĩ Chu thường ngày rất khiêm tốn. Trong khoa chúng ta còn có một vị bác sĩ lớn, em biết chứ.”

Hà Chiếu gật đầu.

‘Bác sĩ lớn’ ở đây ám chỉ chính làĐại Mân Huyên, là một truyền kỳ ngoại trừ Chu Côn Ngọc. Tuổi ngoài ba mươi, vừa mới thăng chức bác sĩ chủ trị, kỹ thuật xuất chúng như nhau, xinh đẹp như nhau, nhưng khí chất của Đại Mân Huyên lại thiên về trưởng thành nghiêm túc, lại cắt tóc ngắn nên rất nhiều người nói cô ấy giống với một nữ streamer nào đó.

Tề Manh nói với Hà Chiếu: “Tập đoàn Từ Mục chính là do ông nội của bác sĩ Chu và ông nội của bác sĩ Đại cùng nhau sáng lập, lúc này mới bao nhiêu năm đã trở thành tập đoàn y khoa hàng đầu trong nước. Con cái hai gia đình này đều theo ngành y, hoặc là kinh doanh, người sau ưu tú hơn người trước, thời gian trước tạp chí kinh tế còn phỏng vấn Chu Tề Ngôn.”

Hà Chiếu xen vào: “Em biết Chu Tể Ngôn, là người thừa kế của tiếp theo Từ Mục.”

Tề Manh: “Đúng vậy, đó là anh trai của bác sĩ Chu.”

Chu gia là gia tộc đến từ phía Nam, luận đến thế hệ của Chu Côn Ngọc, con gái lót chữ ‘côn’, con trai lót chữ ‘tề’, hơn nữa họ Chu là một họ phổ biến, cho nên Hà Chiếu nhất thời không liên tưởng đến chuyện này.

Tề Manh vừa cười vừa đè thấp giọng nói: “Lại nói che em nghe một chuyện. Nghe nói bác sĩ Đại và anh trai của bác sĩ Chu là đính hôn từ nhỏ.”

“Từ nhỏ đính hôn sẽ có tình cảm sao.”

“Người ta là thanh mai trúc mã, sao lại không có tình cảm. Huống hồ đại gia tộc bàn việc cưới gả, tình cảm cũng không phải thứ quan trọng nhất.”

“Vậy còn bác sĩ Chu?”

“Bác sĩ Chu vẫn chưa nghe nói, nhưng dù sao cũng phải tìm một đối tượng có thể giúp đỡ cho sự phát triển của gia tộc, bình thường chúng ta không nhịn được tính nhiều chuyện, nghe nói ba mẹ của bác sĩ Chu và bác sĩ Đại đều là kết hôn theo cách đó.”

Hà Chiếu: “Thì ra là như vậy.”

Hà Chiếu từ thị trấn nhỏ thi đến Bội Thành, để vào được bệnh viện Từ Mục làm y tá có thể nói là khúc chiết trùng trùng, vừa nghe gia cảnh của Chu Côn Ngọc, nhất thời sinh ra ấn tượng ‘người này nhất định không dễ tiếp cận’.

Sau khi tan tầm, Hà Chiếu đeo túi xách đứng trước trạm tàu điện, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, nghĩ thầm nghìn vạn lần đừng mưa.

Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến, cô mới vừa nghĩ như vậy không đến hai thì bầu trời mưa như trút nước.

“Thật sự xui xẻo.” Hà Chiếu cầm túi xách che đầu, cả người bị xối ướt đẫm.

Lúc này, một chiếc Porche dừng ở ven đường, cửa sổ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt trắng nõn của Chu Côn Ngọc: “Tiểu Hà, mau lên xe đi.”

Hà Chiếu sửng sốt, cô mới vừa vào bệnh viện không bao lâu, không ngờ Chu Côn Ngọc đã nhớ kỹ tên cô.

Tiếng mưa rơi điếc tai, cô khom lưng hô to vào cửa sổ xe: “Không cần đâu bác sĩ Chu, đừng làm bẩn xe của chị.”

Xe đắt tiền như vậy, không phải xe của cô nhưng cô cũng cảm thấy không nỡ.

Chu Côn Ngọc lại hoàn toàn không thèm để ý, nàng tháo dây an toàn, mở cửa bênh cạnh ghế lái cho cô: “Em lên xe trước đi, nếu không sẽ cản đường xe phía sau.”

Hà Chiếu chỉ đành lên xe.

Chu Côn Ngọc mỉm cười khởi động xe, sau đó đưa cho cô một hộp khăn giấy: “Lau trước đi.”

Hà Chiếu nhìn nước mưa trên người mình chảy xuống ghế xe được bọc bằng da thật, không đợi cô mở miệng, Chu Côn Ngọc đã hòa nhã nói trước: “Không có việc gì, vốn dĩ chị cũng muốn rửa xe.”

Nàng hỏi Hà Chiếu: “Nhà em ở đâu.”

Hà Chiếu: “Bác sĩ Chu, thực sự không cần.” Cô là một y tá nhỏ mới vào bệnh viện, Chu Côn Ngọc lại khách sáo với cô như vậy, cô nhịn không được liền hỏi: “Chị đối với ai cũng tốt như vậy sao?”

Chu Côn Ngọc mỉm cười: “Không phải mỗi một người chị đều đưa về nhà, chỉ là…”

Nàng nhân lúc đèn đỏ, liếc nhìn Hà Chiếu một cái, nhẹ giọng nói: “Hôm nay em mặc áo sơmi quá mỏng, một cô gái gặp mưa cứ thế đứng ở bên đường, dù sao cũng không tốt.”

Khuôn mặt Hà Chiếu đỏ bừng.

Không thể không nói, Chu Côn Ngọc thực sự rất tinh tế.

Sau khi báo địa chỉ, Hà Chiếu không tìm được đề tài để nói chuyện phiếm cùng Chu Côn Ngọc, vì vậy chỉ đành quay đầu yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Chu Côn Ngọc yên lặng lái xe, cũng không có ý miễn cưỡng trò chuyện, trong xe chỉ có tiếng mưa đánh vào cửa kính, giống như loại tạp âm nào đó khiến người ta rơi vào trầm lặng.

Cho đến đầu phố, Hà Chiếu nói: “Đưa em đến đây là được rồi, con đường phía trước rất chật hẹp, xe rất khó quay đầu.”

Chu Côn Ngọc cũng không quá mức nhiệt tình, lần thứ hai cởi dây an toàn, mỉm cười từ ghế sau cầm lấy một chiếc ô và một chiếc áo khoác đưa cho Hà Chiếu: “Ngày mai gặp.”

Hà Chiếu cự tuyệt: “Thật sự không cần.”

Vừa nhìn đã biết những thứ này cũng giống như xe của Chu Côn Ngọc, đắt chết người.

Chu Côn Ngọc kiên trì: “Áo sơmi của em như vậy đi về nhà bị người khác nhìn thấy thì không tốt lắm.”

Hà Chiếu tiếp nhận: “Cảm ơn.”

Cuối cùng Chu Côn Ngọc gật đầu với cô, sau đó lái xe đi rồi.

Hà Chiếu về đến nhà, tắm rửa gội đầu sau đó cẩn thận treo áo khoác của Chu Côn Ngọc lên, thầm nghĩ giặt xong sẽ trả lại cho nàng. Cô cảm thấy chiếc áo khoác này rất đẹp, không khỏi tìm xem nhãn hiệu, sau đó mở ứng dụng lên tra giá cả.

Có lầm hay không, trong lòng cô thầm mắng một câu, đúng là kẻ có tiền.

Cùng lúc đó, bên kia thành thị.

Tân Kiều cầm ô đi vào khu dân cư, có lẽ chiếc áo T-shirt và quần jean cũ trên người cô quá mức không phù hợp với những căn hộ giá một trăm ngàn tệ m2 ở đây, bảo vệ ngoài cổng nhìn cô vài lần, đề ra nghi vấn: “Xin hỏi cô tìm ai?”

Tân Kiều đưa thẻ vào cổng.

Bảo an lại nhìn cô một cái: “Mời vào.”

Nếu người bảo vệ này không phải mới đến làm việc, có thể sẽ biết cô không phải lần đầu tiên đến đây.

Vào trong tòa nhà, cô thu chiếc ô lại, lúc chờ thang máy, nhìn từng giọt nước mưa rơi xuống tấm thảm lớn mềm mại, đại sảnh toát lên vẻ tươi mát xa hoa.

Cô nghĩ đến tòa nhà cũ kỹ mình đang ở, không khí dường như xen lẫn mùi của bụi bậm và rỉ sắt từ chiếc xe lăn nhà ai vứt đi, còn có mùi phân bón trong chậu hoa, từng sợi từng sợi xoắn thành một sợi dây thừng trói buộc con người ta vào cuộc sống chất lượng thấp, nói chung, cùng và hoàn cảnh xung quanh không hợp nhau.

Cô mặt không biểu cảm, nhìn khuôn mặt phản chiếu mơ hồ từ cửa thang máy bằng kim loại.

Cô làm sao có thể sống ở nơi này, thật hoang đường.

Thang máy ‘đinh’ một tiếng rồi mở ra, cô cảm thấy bản thân giống như thức ăn được hâm nóng trong lòng vi sóng, chỉ chờ người đến ăn, miễn cưỡng đi về phía căn hộ ở bên phải.

Căn hộ không lớn, màu sắc trắng xám đơn giản, cách bày trí rất có phong cách, Tân Kiều không chút nghi ngờ rằng chỉ riêng chi phí lắp đặt nội thất của căn hộ này đủ để ra ngoài mua vài m2 đất.

Cô ngồi sửng sờ một hồi, cảm thấy hơi lạnh, nhưng không muốn nấu nước, những thứ trong căn nhà này cô không muốn động đến.

Cô rút một điếu thuốc từ trong túi ra, vừa định châm lửa thì cánh cửa điện tử truyền đến thông báo mở khóa.

Chu Côn Ngọc bước vào, dáng vẻ dịu dàng đoan trang, phối hợp với áo sơmi trắng và quần tây càng tôn lên nụ cười ưu nhã.

Tân Kiều không thể nói rõ là khẩn trương hay là loại tâm tình gì đang dâng trào mãnh liệt, ngón tay vô thức siết chặt điếu thuốc.

Chu Côn Ngọc lại cười nói: “Nhìn tôi làm gì, muốn hút thì hút đi.”

Tân Kiều đặt điếu thuốc lên bàn trà: “Không hút nữa.”

Chu Côn Ngọc khẽ nghiêng đầu: “Vậy em đi tắm trước đi.”

Tân Kiều ngồi bất động.

“Không tắm cũng được.” Chu Côn Ngọc lách đến phía sau sô pha, hơi cúi người đưa tay ôm lấy bả vai của Tân Kiều, chóp mũi từ vành tai đi xuống, cuối cùng dừng ở trên cổ: “Mùi của em luôn giống như một quả chanh, cộng thêm một chút nước mưa, rất thơm.”

Cô hạ giọng nói chuyện, cảm giác rất không giống với vẻ phóng khoáng thường ngày, trong giọng nói mang theo chút trầm thấp tê dại, đặc biệt câu người.

Tân Kiều nghiêng đầu, bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng: “Chị gọi em đến, hẳn là không phải để nói những lời vô ích này.”

Chu Côn Ngọc mỉm cười, hứng thú nói: “Nói cũng không cho chị nói.”

Nàng kéo tay của Tân Kiều ra, lách đến phía trước sô pha, cả người tựa vào trong lòng Tân Kiều, cánh tay mềm mại không xương ôm lấy gáy của cô: “Rất gấp sao Tân tiểu thư, nhớ chị đến vậy sao.”

Nàng vẫn mặc áo sơmi và quần tây như ban ngày, cả người nhìn có vẻ nghiêm túc chuyên nghiệp, thậm chí trên người còn có mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt khiến nàng giống như thần thánh không thể xâm phạm, lúc này lại treo trên cổ Tân Kiều, động tác quyến rũ đến mức mê hoặc.

Sự tương phản cực hạn như vậy khiến Tân Kiều phải điều chỉnh hô hấp, nỗ lực khống chế không muốn để Chu Côn Ngọc nhìn ra, nhưng đối phương lại phát ra một tiếng cười khẽ.

“Thừa nhận nhớ chị khó như vậy sao?” Nàng dùng môi chạm nhẹ lên vành tai của Tân Kiều, giống như chim ruồi lấy mật hoa: “Chị cũng nhớ em.”

Một tiếng thở dài quyến luyến triền miên.

Tân Kiều gần như muốn đẩy nàng ra.

Nhưng phải thừa nhận rằng Chu Côn Ngọc lúc này mang một chút dụ dỗ, phối hợp với khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc, sự tương phản cực độ giống như nắm chặt lấy trái tim của người khác.

Mỗi lần như vậy Tân Kiều đều bối rối, lúc hôn môi, vô thức dùng một chút thô bạo đến che giấu.

Mềm mại trái lại kích thích tham niệm sâu trong lòng.

Chu Côn Ngọc không buồn bực cũng không trốn tránh: “Cũng chỉ như thế thôi sao?”

Nàng là người nắm giữ quyền chủ động, nằm trên sô pha. Lúc Tân Kiều cúi người đối mặt với nàng mới ý thức được thì ra thực sự có người chỉ bằng một động tác thì có thể dệt nên một tấm lưới, âm điệu cũng tương tự, ngay cả hô hấp cũng như thế.

Tấm lưới đan rất chắc, khiến người ta không giãy ra được.

Cũng không biết đã bị thứ gì tác động, điếu thuốc Tân Kiều mới vừa đặt trên bàn lăn xuống, lăn hai vòng rồi yên lặng nằm trên tấm thảm mềm mại.

Rõ ràng Chu Côn Ngọc là người bị cô chế ngự, nhưng lại không chút hoảng hốt, đầu ngón chân nhẹ nhàng cong lại, mơn trớn mắt cá chân của cô.

Chu Côn Ngọc mỉm cười nhìn cô nói: “Em biết không, có rất nhiều người đốt xương thứ năm của bàn chân đều rất mẫn cảm.”

Lại nữa rồi, Chu Côn Ngọc luôn thích dùng từ chuyên ngành y học vào loại thời gian này, khiến người ta liên tưởng đến hình tượng chuyên nghiệp nghiêm túc của nàng lúc ban ngày, dưới sự tương phản, đôi mắt của cô có vẻ càng ẩm ướt, càng sáng bóng, từng biểu cảm trên gương mặt càng trở nên câu người.

Tân Kiều vẻ mặt bình tĩnh, tay chạm đến áo sơmi của nàng.

Đây là hàng hiệu, sờ thôi đã thấy đắt.

Hai tay Chu Côn Ngọc câu cổ Tân Kiều, mang theo một chút oán trách: “Đội trưởng Tân, em cũng không nên quá dịu dàng với chị.”

Recommended Articles

1 Comment

  1. Can you be more specific about the content of your article? After reading it, I still have some doubts. Hope you can help me.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!