Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 552

Chương 552: Xuân Tuyết

 

Lúc ở Thần Chi Hải, Lạc Thần từng dùng ám hiệu với Chương Thai Liễu, thông qua phương thức này để trao đổi với hắn, hắn cũng đã biết Lạc Thần có suy nghĩ một mình chịu chết, cũng đồng ý giúp nàng cứu những người bên cạnh.

Sau đó Thần Chi Hải phát sinh biến cố, bắt đầu sụp đổ, Chương Thai Liễu cứu những người khác đi, đồng thời cũng an bài thỏa đáng.

Nếu như lúc đó không có Chương Thai Liễu, hoặc Lạc Thần không dùng ám hiệu trao đổi với hắn, kết cục cuối cùng ở Thần Chi Hải sẽ càng thảm liệt hơn.

Trong mắt Sư Thanh Y, nàng biết Lạc Thần và Chương Thai Liễu nhìn có vẻ như không thân quen, trước kia cũng không có bao nhiêu tiếp xúc, mức độ hiểu biết của Lạc Thần đối với Chương Thai Liễu cũng giống như nàng, ít đến không đáng kể.

Nhưng lúc ở Thần Chi Hải, Lạc Thần đánh cược tất cả lên người Chương Thai Liễu, cược rằng hắn sẽ cứu các nàng.

Điều này chứng tỏ trong tiềm thức của Lạc Thần, vẫn ôm tín nhiệm đối với Chương Thai Liễu.

Cho nên hiện tại Lạc Thần đối mặt với Chương Thai Liễu đột nhiên xuất hiện trong mộng cảnh, hỏi hắn ‘vì sao lại ở đây’, thật ra ngữ điệu không hề lãnh đạm, thậm chí có chút khách sáo.

Chương Thai Liễu nhìn về phía Lạc Thần, nụ cười trên mặt càng rõ ràng hơn.

Ý cười của hắn xen lẫn vài phần thưởng thức đối với Lạc Thần, nhưng có lẽ vì lệ chí nơi khóe mắt, khiến lúc hắn cười rộ lên luôn luôn có cảm giác ưu sầu.

Nhất là lúc nhìn Lạc Thần, ý cười nơi đáy mắt dường như mang theo cảm giác thương xót.

“Lạc tiểu thư.” Chương Thai Liễu giải thích: “Ta đến mộng cảnh này cũng không có mục đích gì khác, ta cũng chưa bao giờ rời khỏi mộng cảnh của A Âm. Ta chỉ không yên tâm muội muội nên mới vào đây để bảo vệ nàng ấy.”

Giọng nói của hắn rất thành khẩn.

“Ca ca.” Âm Ca nghe Chương Thai Liễu nói là đặc biệt đến đây bảo vệ nàng ấy, trong lòng càng vui vẻ ôm Chương Thai Liễu không buông tay. Bình thường Âm Ca nhìn có vẻ rất lạnh lùng, không để tâm đến bất kỳ ai, chỉ có trước mặt Chương Thai Liễu mới có thể lộ ra một mặt mềm yếu như chim nhỏ nép vào người.

Lạc Thần gật đầu.

Sư Thanh Y biết Lạc Thần chắc hẳn là tin tưởng đối với câu trả lời của Chương Thai Liễu. Nàng cũng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì nàng cũng biết lý do Chương Thai Liễu tiến vào mộng cảnh thực sự chỉ là vì Âm Ca.

Từ đầu chí cuối hắn vẫn luôn dõi theo Âm Ca, mà Phong Sanh và Tô Diệc theo sau Âm Ca cùng nhau hành động cho nên ảo ảnh của hai người bọn họ mới có thể luôn luôn tồn tại.

“Ca ca.” Âm Ca hỏi Chương Thai Liễu: “Trước đó lúc ta tiến vào trong hang động chật hẹp kia, nhìn thấy bên trong có rất nhiều ảo ảnh của thi thể, nhất định là có người chứng kiến chuyện năm đó ở bên cạnh duy trì những ảo ảnh này, đó là ngươi sao, ngươi vào hang động cùng ta sao?”

Đây chỉ do bản thân Âm Ca hiếu kỳ, lực chú ý của nàng ấy hiện tại đều tập trung trên người Chương Thai Liễu. Nếu như là ca ca đang nhìn nàng ấy như vậy thì cảm giác khó chịu khi bị người khác nhìn trộm sẽ nhanh chóng tiêu tán.

Sư Thanh Y có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng nàng biết có thể Chương Thai Liễu cũng sẽ không giải đáp tất cả cho nàng, hiện tại do Âm Ca chủ động hỏi đến, điều này đối với Sư Thanh Y là một chuyện tốt.

Nàng im lặng, chăm chú lắng nghe.

Chương Thai Liễu thấp giọng trả lời: “Đó không phải ta. A Âm, ta làm sao có thể để ngươi nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy, điều đó không cần thiết.”

Sư Thanh Y cuối cùng đã có được đáp án.

Lúc đó là người áo đen số một đang ở trong hang động.

Mà Chương Thai Liễu đang ở bên ngoài nhìn chằm chằm ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc.

Âm Ca nói: “Ta còn nghĩ là ngươi muốn ta nhìn thấy chân tướng trong hang động năm đó, để hiểu rõ tình huống của Vũ Lâm Hanh, dù sao năm đó ta đã không vào hang động.”

“Ta sẽ không làm như vậy, nếu như A Âm hiếu kỳ chuyện trong hang động năm đó, ta sẽ trực tiếp nói cho ngươi nghe. Còn việc tái hiện lại cảnh tượng đó, cũng không phải là một chuyện tốt.” Lúc Chương Thai Liễu nói chuyện với Âm Ca, giọng nói đặc biệt ôn hòa, giống như một bình trà thơm đun trên bếp lửa, vô cùng ấm áp: “Ta cũng rất hối hận.”

“Ca ca, ngươi hối hận cái gì?”

“Hối hận lúc đó không cùng ngươi tiến vào hang động.” Chương Thai Liễu nói: “Lúc đó ta cũng không biết người kia sẽ xuất hiện trong hang động, ta cho rằng dù ngươi có vào trong nhưng không phải là người chứng kiến sự việc năm đó nên sẽ không nhìn thấy gì cả.”

Âm Ca nở nụ cười một cách hiếm thấy: “Ta không sao, rất nhanh đã ra ngoài.”

Chương Thai Liễu lại xoa nhẹ đầu của nàng: “Là ta không bảo vệ tốt cho ngươi.”

Âm Ca lắc đầu: “Ngươi ở trong mộng cảnh, luôn theo bên cạnh ta, sao lại không bảo vệ tốt cho ta? Ta hy vọng sau này ca ca cũng giống như lúc ở trong mộng cảnh, có thể luôn ở bên cạnh ta.”

Ánh mắt của Chương Thai Liễu trở nên buồn bã, cũng không trực tiếp trả lời Âm Ca.

Chuyện ở bên cạnh Âm Ca đối với hắn dường như rất khó xử.

“Chương tiên sinh.” Sư Thanh Y châm chước chốc lát, nàng nói: “Ta có thể thỉnh giáo ngươi một vài vấn đề được không?”

Âm Ca vội vã nói giúp Sư Thanh Y: “Trong lòng A tỷ có nghi vấn muốn hỏi ngươi, ca ca ngươi có thể trả lời nàng không?”

“Dĩ nhiên có thể, A Âm.” Chương Thai Liễu cười nói.

Hắn nhìn về phía Sư Thanh Y, ý cười dịu dàng cũng mang theo vài phần thương hại.

Sư Thanh Y rất nhạy cảm, thật ra nàng có thể cảm giác được thần sắc toát ra trong ánh mắt của hắn, bao gồm cả vừa rồi khi hắn nhìn Lạc Thần, trong mắt cất giấu sự đồng tình, thật ra Sư Thanh Y cũng mơ hồ nắm bắt được.

Nàng có thể cảm giác được Chương Thai Liễu… thương hại đối với các nàng.

Loại cảm giác này khiến Sư Thanh Y cảm thấy có chút phức tạp, nàng không cần người khác thương hại, nàng và Lạc Thần cũng không bi thảm đến mức cần hắn thương hại cho các nàng.

Nàng không biết vì sao Chương Thai Liễu phải nhìn các nàng bằng ánh mắt đó.

Chương Thai Liễu nói: “Sư tiểu thư, ngươi có thể hỏi ta. Nhưng ta không thể cam đoan mỗi một vấn đề của ngươi đều có thể nhận được câu trả lời, nếu như ta không thể trả lời ta sẽ nói cho ngươi biết, mong Sư tiểu thư đừng để trong lòng.”

Sư Thanh Y tạm thời buông bỏ loại cảm giác kỳ lạ vừa rồi, mỉm cười đáp lại: “Ngươi trả lời những vấn đề có thể trả lời là đủ rồi, ta vô cùng cảm kích.”

Chương Thai Liễu đứng bên cạnh Âm Ca, chờ Sư Thanh Y đặt câu hỏi.

Sư Thanh Y nói: “Lúc bắt đầu mộng cảnh, Phong Sanh và Tô Diệc quả thật là do người áo đen số một tạo ra, vậy ngươi bắt đầu thay thế vai trò của hắn để duy trì ảo ảnh của bọn họ từ lúc nào? Là thời điểm trước khi các ngươi đến trước cửa hang động chật hẹp kia sao?”

Tư duy của nàng có trật tự rõ ràng: “Ngươi nói ngươi không biết người áo đen số một sẽ xuất hiện trong hang động, có phải đồng nghĩa trước khi các ngươi đến hang động thì hắn cũng đã rời khỏi tầm mắt của ngươi một khoảng thời gian, có thể là một hai tiếng đồng hồ, cho nên ngươi mới không chú ý đến hành tung của hắn nữa. Mà vừa rồi ngươi vẫn theo sau Âm Ca, cho nên sau khi người áo đen số một rời đi, ngươi vẫn tiếp tục duy trì ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc, tránh để Vũ Lâm Hanh và Âm Ca nghi ngờ?”

“Sư tiểu thư đại khái đã đoán được rồi.” Chương Thai Liễu nói: “Trước khi đến hang động, người kia quả thật đã rời khỏi tầm mắt của ta rất lâu. Nhưng không chỉ một hai tiếng đồng hồ, Sư tiểu thư ngươi có thể nghĩ nó lâu hơn một chút, ví dụ như năm sáu tiếng đồng hồ.”

Âm Ca đã từng nói, nàng ấy và Vũ Lâm Hanh đến hang động ba mẹ Vũ Lâm Hanh bỏ mạng năm đó là sau khi chuông mộng vang lên một khoảng thời gian.

Lần đầu tiên chuông mộng vang lên là sau tám tiếng đồng hồ kể từ khi Âm Ca các nàng tiến vào mộng cảnh. Chương Thai Liễu nói trước khi người áo đen số một xuất hiện trong hang động đã từng rời khỏi tầm mắt của hắn năm sáu tiếng đồng hồ, đồng nghĩa từ lúc bắt đầu mộng cảnh chưa bao lâu, Chương Thai Liễu đã đảm nhiệm vai trò duy trì ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc.

Trong khoảng thời gian này người áo đen số một có thể mượn sức mạnh của Gian Khích Trùy tự do qua lại giữa các mộng cảnh. Nhất là bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, hắn cũng không cần tuân thủ quy tắc của Gian Khích Trùy, chỉ cần cắt vỡ không gian là có thể thông qua không gian rỗng đi vào bất kỳ địa điểm nào của mộng cảnh, mà sẽ không giống Sư Thanh Y các nàng, mỗi lần qua lại giữa các mộng cảnh đều chỉ có thể xuất phát từ điểm bắt đầu, lặp lại tiến trình một lần nữa.

Điều này chứng tỏ người áo đen số một có thể xuất hiện ở tại Triệu Mạch, hoặc rừng mưa, phần lớn thời gian của hắn thật ra đều có sự giao thoa với Chương Thai Liễu.

Nhưng từ cách nói của Chương Thai Liễu cho thấy, hắn và người áo đen số một hiển nhiên không phải người cùng một phe.

Người áo đen số một biết Chương Thai Liễu đang tiếp tục duy trì ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc nhưng lại không tìm Chương Thai Liễu gây phiền phức, mà Chương Thai Liễu cũng không can thiệp bất cứ hành động nào của người áo đen, hai người tuy rằng không chung đường nhưng vẫn duy trì một loại cảm giác cân bằng vi diệu trong mộng cảnh, nước giếng không phạm nước sông.

Nhưng Chương Thai Liễu lại sẽ cảm thấy hối hận bởi vì người áo đen xuất hiện trong hang động để theo dõi Âm Ca, mà bản thân hắn lại không đúng lúc ngăn cản việc này.

Điều này càng chứng minh Chương Thai Liễu kiêng kỵ đối với người áo đen, mà người áo đen tựa hồ cũng kiêng kỵ Chương Thai Liễu, Sư Thanh Y suy đoán hai người này thực lực ngang nhau, vì vậy không bên nào dám tùy tiện ra tay, nên chỉ cần đối phương bất động thì bản thân cũng sẽ bất động để tránh gây thêm phiền phức.

Nếu đã cố kỵ lẫn nhau, phải chăng là bởi vì hiểu rõ đối phương?

Sư Thanh Y phỏng đoán đến điểm này, nỗ lực xác nhận với Chương Thai Liễu: “Ngươi… có phải ngươi quen biết người áo đen số một hay không? Biết diện mạo thật của hắn? Vậy hắn là ai?”

Chương Thai Liễu giữ kín như bưng: “Xin lỗi, Sư tiểu thư, vấn đề này thuộc về phạm vi ta không cách nào trả lời. Ngươi có thể đổi câu hỏi khác.”

Sư Thanh Y uyển chuyển thay đổi cách hỏi: “Vậy Chương tiên sinh có thể thuật lại những gì ngươi đã chứng kiến, hoặc trải qua trong khoảng thời gian từ lúc mộng cảnh của Âm Ca bắt đầu cho đến lúc ngươi duy trì ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc?”

Chương Thai Liễu bắt đi cười nói: “Sư tiểu thư, ngươi rất chấp nhất, vẫn luôn muốn truy hỏi về người đó.”

Dù sao Chương Thai Liễu vẫn luôn ở bên cạnh Âm Ca, mà trong khoảng thời gian đó, người áo đen số một vì muốn duy trì ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc, nhất định cũng âm thầm quan sát ở gần đó.

Với bản lĩnh của hai người bọn họ, hẳn là đều nhận biết sự tồn tại của đối phương, hoặc đã từng xảy ra chuyện gì đó giữa hai người.

“Vấn đề này có thể trả lời sao?” Sư Thanh Y rất có kiên trì.

“Nếu Sư tiểu thư đã chấp nhất như vậy, ta có thể trả lời một phần.” Chương Thai Liễu nói: “Sau khi người đó tạo ra ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc, thì quan sát ở ngay gần đó. Nếu như hắn muốn tiếp tục duy trì ảo ảnh nhất định phải luôn theo sau A Âm, mà ta không muốn để hắn theo dõi, hy vọng hắn rời xa A Âm, cho nên tự mình tạo ra ảo ảnh mới thay thể ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc hắn tạo ra từ lúc đầu. Sau khi hắn phát giác, biết đây là ta đang nhắc nhở hắn, cho nên không tiếp tục dây dưa mà chủ động rời đi.”

“Ngươi sợ hắn làm hại Âm Ca?” Sư Thanh Y từ trong câu trả lời của hắn nhận ra một chút kiêng kỵ, nói: “Có phải hắn có mục đích đặc biệt nào đó đối với Âm Ca, cho nên ngươi mới chủ động đuổi hắn đi, tránh cho hắn xuất hiện bên cạnh Âm Ca?”

“Vấn đề này.” Ánh mắt của Chương Thai Liễu trở nên phức tạp, thậm chí thở dài: “Ta lại không thể trả lời.”

“Được.” Sư Thanh Y cũng không để tâm, mà chỉ nói: “Vì sao ngươi có thể thay thế ảo ảnh do hắn tạo ra?”

Ảo ảnh do chủ thể giấc mộng tạo ra, nhất là ảo ảnh giống như Phong Sanh và Tô Diệc, được tạo ra thông qua ý thức của chủ thể, đó là thứ không thể thay đổi.

Nếu như một chủ thể tạo ra hai ảo ảnh tương đồng sẽ sản sinh xung đột, chỉ duy nhất một cái có thể tồn tại. Thông thường đều là chủ thể vào trước chiếm tiên cơ, người vào sau không cách nào tiến hành thay thế mà cái tạo ra sau sẽ biến mất.

“Bởi vì bạn của ta, tặng ta hai món quà vô cùng quý giá.” Ánh mắt Chương Thai Liễu tràn đầy đau thương: “Ta và các ngươi, còn có người đó, đều là chủ thể. Nhưng món quà này của bạn ta, có thể khiến ta sở hữu quyền hạn cao hơn bất cứ người nào trong mộng cảnh.”

Sư Thanh Y nhớ đến những lời Âm Ca nói trước đó, đại khái cũng đoán được ý tứ của Chương Thai Liễu.

Lạc Thần thấp giọng nói: “Trên người ngươi mang theo bộ não của kẻ tạo mộng nào đó?”

“Đúng vậy.” Chương Thai Liễu thừa nhận: “Ta mang theo bộ não của kẻ tạo mộng, nàng là bạn của ta. Nàng từng là kẻ tạo mộng xuất chúng nhất, vượt xa kẻ tạo mộng A Mai hiện tại mà các ngươi quen biết.”

Điều này cũng nằm trong dự đoán của Sư Thanh Y: “Thảo nào A Mai treo đôi mắt, căn bản không cách nào phát hiện ngươi đang ở trong mộng cảnh.”

Trước đó A Mai chỉ nói người áo đen số một và số hai mang theo bộ não của kẻ tạo mộng, hơn nữa thực lực cao hơn so với nàng ấy, cho nên nàng ấy không cách nào phát hiện tung tích của bọn họ trong mộng cảnh. Thậm chí có thể bởi vì bộ não, bọn họ không cần trở lại thời điểm bắt đầu mộng cảnh mà có thể trực tiếp xuất hiện ở bất cứ vị trí nào của mộng cảnh.

Ảo ảnh của Chương Thai Liễu tạo ra có thể thay thế được ảo ảnh do người áo đen số một tạo ra, hẳn là bộ não của kẻ tạo mộng trên người hắn phải mạnh hơn bộ não số một và số hai mang trên người.

Nhưng trong đó có một vấn đề khiến Sư Thanh Y có chút bối rối, nàng nói: “Bạn của ngươi, vì sao lại mang… bộ não tặng cho ngươi?”

Bộ não của kẻ tạo mộng không giống với người bình thường, bộ não của bọn họ là bảo vật vô cùng quý giá. Mỗi kẻ tạo mộng đều xem bộ não của mình quan trọng hơn so với tính mạng, cho dù đã chết, người trong tộc cũng sẽ dựa theo tập tục, lấy bộ não đi, tiến hành thiêu đốt, quyết không thể rơi vào tay ngoại tộc.

Nhất là người bạn Chương Thai Liễu nói còn từng là kẻ tạo mộng xuất chúng nhất, điều này có nghĩa là bộ não của nàng ấy bị rất nhiều người mơ ước. Bộ não của kẻ tạo mộng có năng lực càng cao, lại càng hữu dụng, bởi vì nếu như mang theo trên người thì có thể thâu tóm quyền hạn đối với mộng cảnh của những kẻ tạo mộng khác tạo ra.

“Bởi vì nàng quá xuất sắc.” Giọng nói của Chương Thai Liễu trở nên bi thương: “Có một ngày, nàng đến tìm ta nói nàng sắp chết, hy vọng ta có thể nhận lấy món quà của nàng, bảo quản cẩn thận đừng cho bất cứ kẻ nào chiếm được nó. Kẻ tạo mộng cấp bậc giống như nàng, quá mức ưu tú, nên bộ não của nàng không chỉ bị người bên ngoài mơ ước, mà thật ra tộc nhân cũng rất thèm khát. Sau khi nàng chết đi, bộ não của nàng cũng sẽ không bị đốt giống như những người khác mà sẽ bị người có danh vọng nhất trong tộc mang đi, trở thành vật phẩm cá nhân của người đó. Trước khi chết nàng đã cảm nhận được trong tộc phái người đến theo dõi, chỉ chờ nàng chết đi để đoạt lấy bộ não của nàng.”

Máu trong người Sư Thanh Y lạnh lẽo như băng.

Nhưng nàng cũng không cảm thấy kinh ngạc.

Kẻ tạo mộng địa vị càng cao thì càng đáng sợ. Kẻ tạo mộng thiện lương giống như A Mai, Yên Nương, còn có tiểu cô cô của A Mai thật ra là rất ít, A Mai lại bị tộc nhân xa lánh và khinh bỉ, không có tên trong gia phả, không cách nào trở lại cố hương cho nên ba người bọn họ mới lựa chọn rời khỏi nơi đó, sinh sống ở bên ngoài.

Chương Thai Liễu nói: “Nàng hy vọng sau khi nàng chết , ta mở đầu của nàng, lấy đi bộ não, đây là tâm nguyện của nàng trước khi chết.”

“… Vì sao ngươi không hỏa táng nàng?” Sư Thanh Y hỏi hắn: “Như vậy chí ít sẽ không người nào đến cướp đoạt nữa, nàng cũng có thể yên nghỉ.”

“Lúc nàng hấp hối, ta cũng hỏi qua hỏi qua vấn đề này.” Chương Thai Liễu rũ mi, nói: “Nàng nói bộ não của nàng không cách nào bị đốt cháy hoàn toàn, sẽ bị lửa làm ngưng kết, nhưng công năng vẫn nguyên vẹn. Nhưng ngay cả như vậy nàng vẫn hy vọng ta có thể đốt bộ não của nàng, sau đó bảo quản, nàng nói sợ ta nhìn thấy bộ não của nàng sẽ ghê tởm khó chịu.”

Lúc nói chuyện, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Nhưng ta không cảm thấy có gì khó chịu, tất cả của nàng đều rất đẹp. Nhưng đó là nguyện vọng lúc lâm chung của nàng, ta đây làm thay nàng, đốt cháy bộ não.”

“Ca ca, ta có thể… xem không?” Âm Ca ngẩng đầu nhìn Chương Thai Liễu.

Tuy rằng Âm Ca thân hình cao gầy, nhưng Chương Thai Liễu còn cao hơn nàng ấy rất nhiều.

“Ngươi sợ không?” Chương Thai Liễu nói: “Đó là bộ não.”

“Ta không sợ.”

“Được, A Âm.” Chương Thai Liễu lấy ra một chiếc bình nhỏ màu đen, thoạt nhìn vừa tinh xảo vừa cổ xưa.

Sư Thanh Y có thể nhìn ra, đó là một chiếc bình có cơ quan.

Chương Thai Liễu mở cở quan, phần thân bình xảy ra thay đổi, màu đen nặng nề biến thành trong suốt, có thể nhìn thấy một vật thể hình dạng tương tự như Ruby nổi ở trong đó, viên Ruby này cũng không trơn bóng mà xung quanh trải rộng những nếp nhăn.

Nhưng rất đẹp.

Đó là kết tinh của bộ não sau khi bị thiêu đốt.

Chương Thai Liễu gục đầu xuống, kiên trì nói chuyện với Âm Ca: “Nơi này có hai cơ quan, chỗ nào khống chế được thân bình, xoay bên này, thân bình chuyển màu đen, xoay bên kia, thân bình trở nên trong suốt. Còn có một cơ quan khác, có thể tạm thời che giấu khí tức của bộ não. Bộ não của kẻ tạo mộng đôi khi sẽ bị một số kẻ tạo mộng đẳng cấp cao phát hiện, để tránh người nắm quyền tộc nhân nhận thấy khí tức của bộ não, bình thường lúc không sử dụng thì khép kín cơ quan này lại để tiến hành che giấu, nhưng làm vậy bộ não sẽ tạm thời mất đi công dụng trong mộng cảnh, ta cũng sẽ bị ‘đôi mắt’ trong mộng cảnh phát hiện ra. Ngươi biết rồi chứ?”

“Biết rồi.” Âm Ca gật đầu: “Vậy bạn của ca ca, tặng ngươi hai món quà, ngoại trừ thứ này, thứ còn lại là gì?”

Chương Thai Liễu rất cưng chiều Âm Ca, đối với nàng ấy gần như muốn gì được nấy, vì thế hắn lại lấy ra một vật.

Giây phút nhìn thấy vật đó, sắc mặt của Sư Thanh Y và Lạc Thần đều thay đổi.

Thứ đó dài nhỏ, là một cây Gian Khích Trùy.

Hơn nữa nó thoạt nhìn tinh xảo hơn cây Gian Khích Trùy của A Mai, quanh thân ánh ra sắc đỏ như máu.

” Đây là Gian Khích Trùy của bạn ta.” Chương Thai Liễu nói với Âm Ca: “Ta dựa vào Gian Khích Trùy của nàng, mới có thể đi vào mộng cảnh hiện tại.”

Sư Thanh Y lẩm bẩm: “A Mai nói, Gian Khích Trùy của nàng là chuyện dùng cho mộng cảnh của nàng, chỉ có thể dùng nó để mở mộng cảnh, tự do qua lại.”

Ánh mắt của Chương Thai Liễu dừng trên người Sư Thanh Y, cười nói: “Trên lý thuyết là như vậy. Nhưng bạn của ta, lợi hại hơn vị A Mai tiểu thư kia nhiều lắm, nàng là xuất sắc nhất. Gian Khích Trùy của nàng có lực ngưng kết mạnh mẽ, có thể cắt vỡ không gian mộng cảnh của A Mai mà không bị hạn chế. Hai món quà này, ta đều không thể để rơi vào tay người ngoài.”

“Ngươi không chỉ có thể đi vào mộng cảnh bất cứ lúc nào, cũng có thể đi ra ngoài bất cứ lúc nào?” Sư Thanh Y hỏi hắn.

“Phải.” Ý cười của Chương Thai Liễu nhạt đi đôi chút, dường như đang đối mặt với sự lựa chọn nào đó khiến hắn khổ sở.

Hắn quay mặt đi, yên lặng nhìn Âm Ca, Âm Ca vẫn còn đang quan sát Gian Khích Trùy trong tay hắn.

“Chương tiên sinh, ta còn có một vấn đề muốn hỏi ngươi.” Sư Thanh Y vẫn luôn cảm thấy Chương Thai Liễu sẽ không ở lâu trong mộng cảnh, hắn quá thần bí, nàng cần phải tận dụng triệt để cơ hội hiện tại, tìm kiếm một ít thông tin  hữu dụng từ chỗ hắn.

Nhất là Âm Ca bây giờ còn đang ở đây, Chương Thai Liễu nể tình Âm Ca, sẽ nói nhiều hơn một chút.

“Mời hỏi.” Chương Thai Liễu nói.

“Năm đó ngươi làm gì ở rừng mưa?” Sư Thanh Y không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp đi vào vấn đề chính: “Vì sao Âm Ca sẽ tỉnh lại trong quan tài tại rừng mưa?”

Không ngờ lại bị Chương Thai Liễu né tránh: “Những vấn đề này, ta không tiện trả lời. Sư tiểu thư có thể đổi câu hỏi khác, ta còn có chút thời gian.”

Sư Thanh Y chỉ đành thay đổi câu hỏi: “Có phải năm đó ngươi đã cứu Vũ Lâm Hanh từ trong hang động?”

Trừ phi lúc trước có người cứu, bằng không tỷ lệ sống sót của Vũ Lâm Hanh là cực thấp.

“Phải. Ta nghĩ Sư tiểu thư nghe xong miêu tả của A Âm, cũng đã biết những gì xảy ra năm đó, không sai, một số quái vật nhỏ tràn vào hang động, chúng có hình dạng giống mèo, nhưng không phải là mèo, hình thể không lớn nhưng động tác vô cùng nhanh nhẹn. Chúng xé nát ba mẹ của Vũ Lâm Hanh và tất cả những người trong đội, lúc đó nàng nằm trong vũng máu, đã sợ đến ngây dại, là ta cứu nàng và hai thiếu niên kia ra.”

Chương Thai Liễu hít sâu một hơi: “Lúc đó rất hỗn loạn, người lớn tuy rằng đối mặt với cái chết nhưng trước khi chết vẫn tận lực bảo vệ bọn họ, dùng thân thể che chở cho bọn họ, cho dù đã chết vẫn giữ nguyên tư thế, bưng kín đầu bọn họ. Lũ quái vật tạm thời không tấn công được, chỉ có thể cắn xé những thi thể chồng chất ở phía trên, bằng không ta cũng không cứu được.”

Chỉ vài câu ngắn ngủi, Sư Thanh Y gần như là lạnh từ đầu đến chân.

Vũ Lâm Hanh bị thi thể của những người lớn che chở, cảm nhận được đám quái vật đang cắn xé thi thể ngay bên cạnh, tâm lý của nàng ấy ngay lúc đó rốt cuộc đã chịu sự dày vò tàn khốc đến cỡ nào.

Những người đó đều là người thân của nàng ấy, cũng có thể có cả ca ca tỷ tỷ, thi thể của bọn họ bị cắn xé máu tươi nhễ nhại, mà máu cứ như thế xối ướt thân thể Vũ Lâm Hanh.

Đó là loại cảm giác không cách nào tưởng tượng nổi.

“Cảm ơn ngươi.” Giọng nói của Lạc Thần khẽ run: “Cảm ơn đã cứu ba người bọn họ.”

Lạc Thần lại nói thêm một câu: “Lúc ở Thần Chi Hải, ta còn nợ ngươi một tiếng cảm ơn.”

“Lạc tiểu thư khách sáo rồi.” Chương Thai Liễu nói.

Tâm tình của Sư Thanh Y cũng vô cùng nặng nề.

Chương Thai Liễu nói: “Sau khi ta cứu ba thiếu niên kia liền mang bọn họ vào trong rừng, người của Vũ gia cũng không phải đều chết trong hang động, mà chia ra làm vài nhóm nhỏ, ta đưa bọn họ đến chỗ một nhóm trong số đó, sau đó mới rời đi.”

Năm đó hắn ở trong rừng mưa, từng âm thầm quan sát nhóm người này, còn cứu mạng Vũ Lâm Hanh. Khó trách hắn quen thuộc đối với phương thức ở chung thời niên thiếu giữa ba người bọn họ, tạo ra ảo ảnh của Phong Sanh Tô Diệc sinh động như vậy.

“Nhưng vì sao ba người Vũ Lâm Hanh lại không nhận ra ngươi?” Sư Thanh Y cảm thấy có điều gì đó không đúng: “Nếu như bọn họ đã bị kích thích vì chuyện trong hang động mà hôn mê, vậy sau khi ngươi mang bọn họ vào rừng bọn họ hẳn là có ý thức, nhưng vì sao hiện tại lại không có bất cứ phản ứng gì khi gặp ngươi, giống như người xa lạ?”

“Trước đó ta ở trong mộng cảnh đã xóa đi một đoạn ký ức của Vũ Lâm Hanh về chuyện trong hang động, lúc đó tâm tình của nàng quá kích động, ta chỉ có thể làm như vậy.” Âm Ca trả lời thay Chương Thai Liễu: “Ca ca am hiểu chuyện này hơn so với ta.”

Lạc Thần im lặng nhíu mày.

Sư Thanh Y cũng lâm vào trầm tư.

Chương Thai Liễu nhìn Âm Ca một hồi lâu, lúc này mới nhắm mắt lại, đi vài bước về phía trước rồi nhìn vào mắt Sư Thanh Y: “Sư tiểu thư, ta có một việc muốn nhờ ngươi, ngươi có thể đồng ý không?”

Sư Thanh Y đại khái đoán được hắn muốn nói cái gì: “Cảm ơn ngươi giúp ta giải đáp một số nghi vấn, nếu như có thể giúp được, ta sẽ giúp.”

“Xin ngươi và Lạc tiểu thư, giúp ta chăm sóc muội muội.” Trong giọng nói của Chương Thai Liễu mang theo ý khẩn cầu: “Có thể không?”

“Ca ca.” Âm Ca lập tức tiến lên, nắm chặt cánh tay của Chương Thai Liễu.

Chương Thai Liễu lại xoa đầu Âm Ca, cúi thấp người: “A Âm, ca ca có điều khó xử, không cách nào luôn ở bên cạnh chăm sóc ngươi. Nếu như ta giao ngươi cho hai người các nàng chăm sóc một thời gian, ngươi có đồng ý không? Ta biết, ngươi cũng thích sống chung với các nàng, có đúng không?”

“Ta thích.” Vành mắt của Âm Ca phiếm hồng: “Nhưng vì sao ca ca không thể ở lại, chúng ta có thể cùng A tỷ và Lạc tỷ tỷ cùng nhau sinh sống, ngươi đừng đi. Mọi người đều rất tốt, ngươi cũng sẽ thích các nàng.”

“A Âm, ngươi phải nghe lời.” Chương Thai Liễu dịu dàng nói.

Âm Ca nắm chặt lấy tay hắn, cắn môi không nói lời nào.

“Nếu như ngươi đồng ý, thì gật đầu.” Chương Thai Liễu nói: “Sau này ta sẽ đến đón ngươi.”

Sư Thanh Y nhẹ nhàng lên tiếng: “A Âm.”

Âm Ca quay đầu lại nhìn thoáng qua nàng và Lạc Thần, viền mắt càng phát đỏ, qua hồi lâu mới quay lại nhìn Chương Thai Liễu, có chút gian nan mà gật đầu.

“Ngoan.” Chương Thai Liễu nở nụ cười, nhưng nụ cười lại vô cùng bi thương.

Hắn buông tay Âm Ca ra, đi vài bước về phía Sư Thanh Y, nói: “Sư tiểu thư, xin nhận lấy món quà này của ta, đây là thù lao vì ngươi giúp ta chăm sóc muội muội, Xuân Tuyết Cơ của ta.”

Hắn lấy ra một thanh đường đao* dài nhỏ: “Ngươi cũng có thể gọi nó là, Xuân Tuyết.”

*Đường đao: tuy gọi là đao nhưng thật ra đường đao khá giống kiếm, thân dài nhỏ, và có độ dày nhất định chứ không mỏng dẻo như nhuyễn kiếm, kết cấu gần giống với Kantana của Nhật nhưng thân kiếm thẳng thay vì có độ cong.

Sư Thanh Y kinh ngạc.

Thanh đường đao này nàng từng nhìn thấy ở Thần Chi Hải.

Chương Thai Liễu ném đường đao của hắn về phía Sư Thanh Y.

Sư Thanh Y nâng tay lên đón lấy, sau đó cúi đầu nhìn thanh đao.

Thanh đường đao này vỏ đao màu bạc, trước đây nàng đã thấy Chương Thai Liễu sử dụng ở Thần Chi Hải, thân đao cũng là màu trắng bạc, tựa như phủ đầy tuyết trắng.

Nó thẳng, dài nhỏ, có một loại mảnh mai hoa mỹ, thoạt nhìn giống như một thanh kiếm dài, nhưng thực tế lại được đúc theo quy cách một thanh đao phổ biến của thời nhà Đường, xinh đẹp không thể miêu tả bằng lời.

Sư Thanh Y cầm chuôi đao Xuân Tuyết, muốn rút nó ra khỏi vỏ. Từ động tác của nàng cho thấy nàng dường như đã từng sử dụng đường đao, hơn nữa dùng rất thuần thục.

Vỏ đao và thân đao khép kín, không chút kẽ hở.

“Sư tiểu thư, ta biết ngươi giỏi dùng đường đao.” Chương Thai Liễu mỉm cười: “Nhưng nếu như ngươi muốn chân chính sử dụng Xuân Tuyết Cơ, còn phải xem bản lĩnh của ngươi, ngày nào đó nó thừa nhận ngươi thì sẽ cho ngươi rút ra khỏi vỏ.”

Sư Thanh Y không thử rút đao ra nữa, mà chỉ cầm chặt chuôi đao, nói: “Cảm ơn.”

“Ta tin tưởng năng lực của ngươi.” Chương Thai Liễu nói: “Ta mỏi mắt mong chờ.”

Nói xong, hắn lại nhìn về phía Âm Ca.

Âm Ca biết hắn phải đi, nên chỉ yên lặng xoay người sang chỗ khác.

Chương Thai Liễu mỉm cười lắc đầu với Sư Thanh Y và Lạc Thần: “Tính tình của nàng một chút cũng không thay đổi. Mỗi lần ta muốn đi, nàng đều không muốn nhìn ta.”

“Bảo trọng.” Lạc Thần nói.

“Bọn ta sẽ bảo vệ và chăm sóc Âm Ca.” Sư Thanh Y cũng nói.

Chương Thai Liễu khoát tay với các nàng, xem như tạm biệt, sau đó tiện tay dùng Gian Khích Trùy ánh màu đỏ sẩm cắt vỡ không gian, chỉ thấy một vết rách xuất hiện, bên trong là không gian rỗng đang phát ra ánh sáng trắng.

Chương Thai Liễu một chân bước vào vết rách, cuối cùng dặn dò: “Phải nghe lời hai vị tỷ tỷ.”

Trong mắt Âm Ca hiện lên ánh nước, nàng ấy không dám quay đầu lại, trong miệng nỉ non: “… Ca ca.”

Chương Thai Liễu nhắm mắt lại, dường như có phần thống khổ, nhưng hắn cũng không quay đầu lại, sau đó cả người biến mất sau vết rách không gian.

Vết rách hoàn toàn khép kín.

Giống như hắn chưa từng xuất hiện.

Sư Thanh Y và Lạc Thần đến trước mặt Âm Ca, Âm Ca cúi đầu, bờ vai khẽ run. Hai người đứng bên cạnh, một lát sau Âm Ca nhào vào lòng các nàng, thấp giọng khóc nức nở.

 

Hình ảnh minh họa cho Đường Đao.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!