Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 551

Chương 551: Suy đoán

Âm Ca gật đầu: “Ta cảm thấy hình như có người đang nhìn ta.

“Trước đó thật ra ta đã mơ hồ có loại cảm giác này.” Nàng thoạt nhìn có vẻ hoảng hốt: “Nhưng ta không nhìn thấy bóng dáng của đối phương, nên không dám xác định.”

Những lời của Âm Ca càng chứng thực suy đoán của Sư Thanh Y.

Về phần suy đoán này, ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc đến giờ vẫn còn tồn tại chính là bằng chứng hữu hiệu nhất.

Từ những lời trước đó A Mai đã nói có thể thấy được, lúc đầu người áo đen số một hợp tác với nàng ấy, tạo ra mộng cảnh của Vũ Lâm Hanh và Âm Ca, hơn nữa A Mai cũng xác nhận ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc ngay từ đầu chính là do người áo đen số một tạo ra.

Tuy rằng Vũ Lâm Hanh và Âm Ca đều có ký ức chung về khu rừng này, nên sau khi tiến vào mộng cảnh sẽ tự động trở thành chủ thể giấc mộng, quả thật cũng có năng lực tạo ra ảo ảnh. Nhưng cả hai người đều chưa thức tỉnh, lại không giống như Thiên Thiên, từng được A Mai sờ khuôn mặt trong lúc thời không ngưng động, phối hợp với A Mai trong trạng thái vô thức nhằm tạo ra một phần khung cảnh trong mộng cảnh của Thiên Thiên.

Về phần Phong Sanh và Tô Diệc, lại càng không phải loại ảo ảnh thông thường được tạo ra dựa trên tính ăn khớp từ trong tiềm thức. Hai người bọn họ vô cùng sinh động, rồi lại không giống với bản thể, hơn nữa tồn tại suốt quá trình và có ý thức riêng, đây là việc mà chủ thể phải dùng tâm huyết mới có thể làm được.

Cho nên ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc xuất hiện, từ đầu đến cuối đều không liên quan gì đến Âm Ca và Vũ Lâm Hanh.

Người áo đen số một trốn thoát từ vết rách không gian ở Triệu Mạch, rất có khả năng đã lựa chọn thông qua mộng môn ở không gian rỗng để trở lại hiện thực. Nếu như hắn tiến vào mộng cảnh khác thì sẽ giống như rơi vào đường cùng, chỉ có thể chờ đến lúc các nàng cắt vỡ không gian rồi trốn ra ngoài giống như người áo đen số hai đã làm, cách này tính mạo hiểm rất lớn, hắn chắn chắn sẽ không làm như vậy.

Về phần người áo đen số hai, trước đó đã từng nhìn thấy hắn rời khỏi mộng cảnh trở về hiện thực, không thể nào trở lại lần nữa, hơn nữa mộng cảnh rừng mưa không có liên quan đến số hai, cho nên hắn có mặt hay không cũng không thể tạo ra bất kỳ ảo ảnh nào.

Dưới tình huống cả hai người áo đen đã rời khỏi mộng cảnh, nhưng ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc vẫn còn tồn tại.

Nếu như nói là người áo đen số một không rời khỏi mộng môn, mà quay trở về mộng cảnh của Vũ Lâm Hanh mới dẫn đến hiện tượng này thì cũng không đúng. Bởi vì người áo đen số một đã từng rời khỏi mộng cảnh của Vũ Lâm Hanh để xuất hiện ở Triệu Mạch, nhưng Âm Ca lại nói Phong Sanh và Tô Diệc chưa từng biến mất.

Như vậy có thể thấy được lúc đầu tuy rằng số một tạo ra ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc, nhưng bắt đầu từ một thời điểm nào đó hắn đã không tiếp tục theo dõi nhằm duy trì ảo ảnh nữa, mà do một người khác tiếp nhận nhiệm vụ duy trì ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc.

Cũng chính là bên thứ ba chưa rõ là ai.

Bên thứ ba này A Mai chưa từng nhắc đến, nhưng về mặt này A Mai lại rất thành thực, nếu như nàng ấy thực sự đã từng gặp Sư Thanh Y tin tưởng nàng ấy tuyệt không sẽ không giấu diếm.

Khả năng duy nhất chính là người đó cũng có ký ức liên quan đến rừng mưa năm đó, sau khi tiến vào mộng cảnh đã cùng với Vũ Lâm Hanh và Âm Ca tự động trở thành chủ thể, đồng thời người này cũng đã thức tỉnh, nên mới có thể tạo ra ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc, thậm chí còn có thể không bị ‘đôi mắt’ của A Mai nhìn thấy.

Vừa rồi Phong Sanh và Tô Diệc còn đang bát chén ăn canh bên cạnh đống lửa, Âm Ca lại nói cảm thấy có người đang theo dõi mình, đơn giản là bên thứ ba đang ẩn nấp ở ngay gần đây.

Có thể từ đầu đến cuối không bị A Mai phát hiện, điều này đồng nghĩa trên người kẻ thứ ba cũng có bộ não của kẻ tạo mộng?

Sư Thanh Y cảm nhận được một chút lạnh lẽo.

Trước khi biết rõ bên thứ ba là ai, nàng nên tìm hiểu rõ năm đó Vũ Lâm Hanh và Âm Ca rốt cuộc đã trải qua chuyện gì trong rừng mưa, vì nguyên nhân gì mà đến, hiện tại hoàn toàn không biết gì đối với sự việc năm đó, suy đoán cũng chịu nhiều hạn chế.

Sư Thanh Y hỏi Âm Ca: “Ngươi biết năm Vũ Lâm Hanh mười lăm tuổi, vì sao lại đến rừng mưa không?”

Âm Ca nói: “Chính nàng cũng không có mục đích phức tạp gì, chẳng qua là muốn đi theo ba mẹ. Năm đó ba mẹ nàng vào rừng mưa, nàng và Phong Sanh, Tô Diệc cùng nhau âm thầm theo sau, trước đó từng hội hợp với ba mẹ một lần, sau đó thì tụt lại phía sau. Mộng cảnh này chính là đoạn ký ức từ sau khi bị tụt lại phía sau, lúc này nàng đang tìm cách để gặp được ba mẹ mình.”

“Vậy mục đích ba mẹ nàng đến rừng mưa là gì?” Sư Thanh Y thay đổi phương hướng tìm hiểu.

Âm Ca lắc đầu: “Ta không biết cụ thể, nhất định là tới tìm thứ gì đó, về phần tìm thứ gì thì ta không rõ. Sau khi tỉnh lại, ta cảm thấy trong rừng có người khác, hơn nữa số lượng còn không ít, cho nên ẩn trong bóng tối quan sát bọn họ, có thể nghe được một số thông tin thông qua những cuộc trò truyện của bọn họ.”

Tuy rằng không nhận ra, nhưng Âm Ca cũng có thể thông qua cách xưng hô của bọn họ đại khái đoán được thân phận.

Ba mẹ của Vũ Lâm Hanh rất dễ nhận biết, bọn họ là người dẫn đầu, mọi người trong đội đều nghe lời bọn họ. Nhất là mẹ của Vũ Lâm Hanh, vô cùng nổi bật giữa nhóm người, Vũ Lâm Hanh từng tụ họp cùng bọn họ, nàng có thể nghe rất rõ ràng Vũ Lâm Hanh xưng hô với bọn họ.

Cũng chính vì thế, lúc đó nàng nhìn thấy cái chết thê thảm của một nam một nữ trong hang động chật hẹp, nhận ra bọn họ là ai mới có thể sản sinh một chút cảm xúc.

Âm Ca ở trước mặt Sư Thanh Y tuy rằng cũng không phải có hỏi tất đáp, nhưng nàng hiển nhiên cam tâm tình nguyện trò chuyện cùng Sư Thanh Y, thoạt nhìn hòa đồng hơn so với lúc ở trước mặt người khác.

Nàng nói tiếp: “Nhưng lúc nói chuyện bọn họ đều sẽ sử dụng một số mật ngữ, không hề đề cập đến thức mình muốn tìm. Sau đó bởi vì ta có việc nên không theo dõi nữa, không biết về sau bọn họ đã gặp phải chuyện gì.”

Sư Thanh Y trầm ngâm.

Thông thường người xuống mộ, quả thật đều có một bộ mật ngữ trong nghề, chỉ có người trong đội mới hiểu được hàm ý. Loại bí mật này tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói ra, một là cấm kỵ sợ bị thứ đang canh giữ đồ vật nghe thấy, biết bọn họ muốn lấy đi đồ vật đang được canh giữ.

Ngoài ra cũng sợ người trong nghề biết được, sẽ đến tranh đoạt.

“Chỉ có nhóm người của ba mẹ Lâm Hanh đến đây?” Lạc Thần hỏi.

Âm Ca nói: “Không chỉ có người của Vũ gia, ta còn thấy có nhóm người khác. Trong đó có một người tên là Giản Tôn, hắn là ông chủ chi tiền, dẫn một nhóm người vào rừng. Mục đích của hắn cũng không rõ ràng, nhưng trên đường ta từng thấy thuộc hạ của hắn đào Anh Thái Tuế.”

Mặc kệ là nhóm người nào tiến vào rừng mưa, nàng đều không biết mục đích của bọn họ là gì. Nhất định là muốn tìm kiếm vật quan trọng nào đó, bằng không cũng sẽ không mạo hiểm, thật không biết bọn họ rốt cuộc muốn tìm vật gì.

Vũ Lâm Hanh âm thầm theo đến, lại càng không biết đó là vật gì.

Lạc Thần nghe đến Anh Thái Tuế, không khỏi nhím mày.

Sư Thanh Y lại nói: “Giản Tôn? Tên này rất quen tai, không phải hắn là thương nhân đồ cổ sao, hơn nữa quy mô kinh doanh còn rất lớn.”

“Nghe người của hắn nghị luận, hình như là vậy.”

“Vậy chính là hắn rồi.” Sư Thanh Y xác nhận, nhìn về phía Lạc Thần: “Ta và Giản Tôn trước đó từng có mua bán, đã gặp mặt, bối cảnh của hắn rất sâu. Lúc Vũ Lâm Hanh mười lăm tuổi Giản Tôn vẫn còn rất trẻ tuổi mới đúng, không ngờ năm đó hắn cũng có mặt ở rừng mưa.”

Xem ra mười lăm tuổi Vũ Lâm Hanh đến rừng mưa, bên trong còn rất nhiều uẩn khúc, đã vượt xa dự đoán của Sư Thanh Y.

“Ngươi mới vừa nói là ngươi tỉnh lại?” Lạc Thần hỏi Âm Ca: “Vì sao năm đó ngươi lại xuất hiện ở rừng mưa?”

Âm Ca lại rũ mi, không nói.

Một lát sau nàng mới nói: “Ta cũng không biết vì sao bản thân lại xuất hiện ở đây. Lúc ta tỉnh lại đã phát hiện bản thân nằm trong một chiếc rương, xung quanh có rất nhiều người chết, khắp nơi đều là máu, có người nằm trên nắp rương. Sau khi ta bò ra ngoài, thi thể của hắn đã cứng đờ, tay vẫn nằm chặt nắp rương.”

“Chiếc rương?” Sư Thanh Y kinh ngạc: “Loại rương gì?”

“Niên đại cổ xưa.” Âm Ca nói: “Có lẽ nên gọi là… quan tài cỡ nhỏ thì đúng hơn.”

Sư Thanh Y đã hiểu.

“Quan tài cỡ nhỏ.” Lạc Thần lại phát hiện trọng điểm, nói: “Nhất định là rất nhỏ hẹp, vậy ngươi làm sao có thể nằm vào bên trong? Ngươi lúc đó đã ‘tố đồng’?”

Nghe thấy hai từ ‘tố đồng’*, vẻ mặt của Âm Ca đột nhiên lạnh xuống, đối với nàng ấy dường như đó là một loại thống khổ to lớn.

*tố đồng: cải lão hoàn đồng, từ một người trưởng thành trở lại hình dạng một đứa bé.

Một lát sau Âm Ca mới gật đầu: “Phải, lúc đó ta tỉnh lại trong quan tài, cơ thể đã thu nhỏ.”

“So với lúc ở Quý Thọ Thôn thì sao?” Lạc Thần hỏi.

“… Còn nhỏ hơn.” Âm Ca nhìn dưới mặt đất.

“Vậy ngươi có nhớ lúc đó đã trở lại dáng vẻ của năm bao nhiêu tuổi không?” Sư Thanh Y mềm nhẹ hỏi nàng ấy.

“… Bảy tuổi.” Đầu của Âm Ca càng cúi càng thấp.

Bảy tuổi, vậy so với dáng vẻ thiếu nữ lúc mới gặp gỡ ở Quý Thọ Thôn quả thật còn nhỏ hơn rất nhiều. Thảo nào có thể nằm trong quan tài cỡ nhỏ là loại thường dùng cho trẻ em, cho nên kích thước đều rất nhỏ.

“Nhưng hiện tại ngươi lại có dáng vẻ trưởng thành, lúc này ngươi đang ở trong mộng cảnh, lẽ ra nên giữ nguyên trạng thái lúc tỉnh dậy trong rừng mưa mới đúng.” Sư Thanh Y nói: “Nếu vậy chính là sau khi ngươi tỉnh lại, ra khỏi quan tài, sau đó lại trưởng thành, từ trạng thái tố đồng bỗng chốc trưởng thành, giống như lúc ở dưới lòng đất tại trạch viện nhà họ Sư?”

“… Phải.” Âm Ca nói.

Trước kia Âm Ca không thổ lộ bất cứ điều gì, phần lớn thời gian đều giữ im lặng, các nàng cũng sẽ không đành lòng hỏi nhiều. Gần đây chung sống cùng các nàng mới trở nên thân cận hơn, cuối cùng hiện tại cũng đồng ý nói với các nàng thêm mấy câu, chủ động trả lời một ít vấn đề.

“Quần áo trên người ngươi từ đâu mà có?” Sư Thanh Y lại hỏi.

“Lấy trên người một thi thể nữ.” Âm Ca cũng không kiêng kỵ đối với việc này: “Sau đó cơ thể lớn lên, quần áo trước đó đều rách rưới, ta lang thang trong rừng mưa tìm quần áo, cuối cùng tìm được một thi thể nữ.”

Tìm kiếm thi thể phải có một quá trình, có lẽ trong quá trình này Âm Ca không có quần áo để mặc, Sư Thanh Y nhất thời cảm thấy lo lắng: “… Trên đường không bị người khác nhìn thấy chứ?”

Trong rừng tụ tập nhiều người như vậy, nếu như bị nhìn thấy thì sao.

Sư Thanh Y thực sự là vô cùng lo lắng.

“Năm đó bị Vũ Lâm Hanh, Phong Sanh và Tô Diệc nhìn thấy.” Âm Ca nói: “Bọn họ bị rắn tấn công, ta giúp đuổi rắn đi.”

Sư Thanh Y: “…”

“Ngươi ở trong rừng mưa, từ tố đồng khôi phục thành người lớn, đây đã là việc của rất nhiều năm trước.” Lạc Thần nói: “Vậy ngươi đến Quý Thọ Thôn từ lúc nào, là sau thời điểm đó?”

“Là ở sau thời điểm đó, nhưng ta không biết rốt cuộc là lúc nào.”

Sư Thanh Y nói: “Ngươi ở Quý Thọ Thôn cũng trong trạng thái tố đồng, dáng vẻ hơn mười tuổi. Ngươi vốn dĩ tỉnh lại trong rừng mưa ở trạng thái tố đồng, sau đó khôi phục, vì sao lại tố đồng một lần nữa rồi đến Quý Thọ Thôn được Thạch Lan nuôi dưỡng, trở thành muội muội của nàng ta?”

“Ta không biết vì sao năm đó sau khi rời khỏi rừng mưa lại bị thu nhỏ.” Âm Ca rũ mi, dường như hồi tưởng không có kết quả: “Ta nhớ rõ tất cả những chuyện xảy ra trong rừng mưa, nhưng những việc phát sinh sau khi rời khỏi đó ta đều không nhớ đó, ấn tượng đã không rõ ràng nữa.”

Sư Thanh Y thấy nàng ấy quả thật không nhớ được, cũng sẽ không tiếp tục hỏi nữa.

Âm Ca nhìn các nàng, lại chủ động nói: “Trước đó ta nhìn thấy ảo ảnh của ba mẹ Vũ Lâm Hanh.”

“Vậy tại sao ngươi không dẫn các nàng đi gặp ba mẹ?” Sư Thanh Y có chút cảm thán, có thể ở trong mộng cảnh nhìn thấy người thân đã mất, nào đó góc độ nào đó coi như là một loại đạt thành tâm nguyện.

Nàng muốn gặp cô cô.

“Không được.” Âm Ca nói: “Thấy nhìn thấy chính là thi thể của bọn họ, đã chết.”

Giọng nói của Âm Ca có chút lạnh lẽo: “Thời gian trong mộng cảnh trôi rất nhanh, không cách nào quay trở lại.”

Sắc mặt Sư Thanh Y đột nhiên trầm xuống.

Sắc mặt của Lạc Thần cũng thay đổi.

Các nàng biết ba mẹ của Vũ Lâm Hanh đã sớm qua đời nhưng chưa bao giờ biết nguyên nhân cái chết, cũng không biết rốt cuộc đã qua đời lúc nào, Vũ Lâm Hanh cũng không các nàng với các nàng, các nàng sợ Vũ Lâm Hanh thương tâm nên cũng không hỏi.

Không ngờ ba mẹ của Vũ Lâm Hanh lại chết trong chuyến đi rừng mưa năm đó.

Vậy lúc đó Vũ Lâm Hanh đã ở trong rừng mưa, liệu nàng ấy có… từng nhìn thấy thi thể của ba mẹ mình?

Sư Thanh Y run rẩy, không dám suy nghĩ tiếp.

Giọng nói của Âm Ca trở nên yếu ớt, kể lại tất cả những gì nàng ấy đã nhìn thấy trong hang động chật hẹp cho hai người các nàng nghe. Sau khi nghe xong, nét mặt Sư Thanh Y càng lúc càng ngưng trọng, thậm chí còn sởn cả gai ốc.

… Quá tàn nhẫn.

… Quá đáng thương.

Tuy rằng nàng không nhìn thấy, nhưng nghe Âm Ca miêu tả nàng cảm thấy trái tim của mình giống như bị siết chặt, khó chịu không thể hô hấp.

“… Năm đó nàng từng vào hang động chật hẹp đó sao?” Giọng nói của Sư Thanh Y run nhẹ.

“Trước đó nàng đứng ngay bên ngoài hang động, trong vô thức cảm thấy sợ hãi đối với bên trong, nhất định không muốn đi vào.” Âm Ca nói: “Năm đó nàng ở ngay bên trong hang động, chứng kiến quá trình tử vong của ba mẹ mình.”

Hô hấp của Lạc Thần có chút bất ổn, ánh mắt cũng càng ngày càng lạnh lẽo.

“… Ngươi nói hung thủ là động vật cỡ nhỏ.” Sư Thanh Y hít sâu một hơi, vẫn không cách nào đánh tan sự run rẩy trong giọng nói: “Chẳng lẽ là… loại quái vật nào đó… có hình dạng giống mèo?”

… Cho nên, Vũ Lâm Hanh mới có thể sợ mèo như vậy?

Sư Thanh Y vẫn còn nhớ rõ, lúc xuống lòng đất trạch viện nhà họ Sư, nhóm người các nàng đi vào miệng rắn phía sau quan tài của Sư Tử Dã, phải bò vào một cái hang vô cùng chật hẹp.

Trong lúc Vũ Lâm Hanh bò vào, nhìn thấy Nguyệt Đồng ở phía trước thì đột nhiên phát hoảng.

Mà hang động chật hẹp trong rừng mưa Âm Ca miêu tả, là cùng loại với hang động dưới lòng đất nhà họ Sư.

Vì vậy ở vào cùng loại hoàn cảnh, lại phải bò vào trong hang động, còn đột nhiên nhìn thấy mèo, các loại nhân tố đan vào nhau, Vũ Lâm Hanh lại có ám ảnh tâm lý nghiêm trọng nên mới có thể liên tưởng đến cảnh tượng thảm liệt bản thân từng chứng kiến trong hang động ở rừng mưa, thiếu chút nữa bắn chết Nguyệt Đồng trong lúc tâm tình cực độ mất kiểm soát.

Đồng thời, điều này cũng chứng tỏ Vũ Lâm Hanh không chỉ nhìn thấy thi thể của ba mẹ nàng ấy.

Nếu như chỉ là thảm trạng của thi thể, không biết là thứ gì gây nên, có lẽ Vũ Lâm Hanh cũng sẽ không sợ mèo như vậy, có thể là trong lúc bị công kích nhìn thấy loại quái vật có hình dạng tương tự với mèo, hoặc là sau khi bị công kích nhìn thấy thấy quái vật đang gặm nhắm thi thể của ba mẹ mình.

Mặc kệ là loại nào, đều đủ để cho Vũ Lâm Hanh mười lăm tuổi phát điên.

“Năm đó ta không vào hang động kia, mà lần này cũng không phát hiện là thứ gì đã gây ra.” Âm Ca nói: “Lúc ta đi vào thì mọi việc đã kết thúc, chỉ còn lại thi thể. Nhưng ta cảm thấy có khả năng là động vật tương tự như mèo, nếu không nàng cũng sẽ không có phản ứng quá khích như vậy.”

Lạc Thần nhận ra điều không hợp lý, nói: “Năm đó ngươi cũng không phải là người chứng kiến sự việc trong hang động, vì sao có thể nhìn thấy thi thể? Thi thể và ảo ảnh là giống nhau, chỉ có thể tồn tại trong tầm mắt của chủ thể, lúc đó trong hang động còn có chủ thể khác sao?”

Âm Ca hồi tưởng lại cảm giác của bản thân lúc ở trong hang động, nói: “Đúng vậy. Còn có chủ thể khác, hắn là người chứng kiến cái chết của ba mẹ Vũ Lâm Hanh.”

Trong lòng Sư Thanh Y khổ sở, miễn cưỡng điều chỉnh tâm tình, xác nhận: “Lúc đó ngươi và một mộng chủ khác đang ở trong hang động, như vậy còn bên ngoài, ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc còn tồn tại không, sau khi rời hang động ngươi có hỏi Vũ Lâm Hanh việc này hay không?”

“Một mực ở bên cạnh Vũ Lâm Hanh.” Âm Ca nói: “Bọn họ không biến mất, lúc đó ta dùng đôi mắt khống chế bọn họ, sau khi ra ngoài nhìn thấy bọn họ vẫn trong trạng thái bị khống chế, điều này chứng tỏ họ vẫn là ảo ảnh của trước đó, chưa từng biến mất.”

Lạc Thần và Sư Thanh Y nhìn nhau, Lạc Thần nói: “Trong hang động có một chủ thể, bên ngoài vẫn còn một chủ thể khác.”

Lúc Âm Ca rời khỏi hang động, cũng không nghĩ đến điểm này.

Lúc này hồi tưởng lại mới biết tình cảnh ngay lúc đó có bao nhiêu quỷ dị.

Có hai chủ thể đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc ở bên ngoài hang động, từ đầu chí cuối chưa từng biến mất.

Nhưng trong hang động lúc đó cũng có người.

Một người duy trì ảo ảnh của thi thể trong hang động, một người duy trì ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc.

Hai người bọn họ tất nhiên đều là người từng trải qua chuyện ở rừng mưa năm đó, chỉ có người từng trải qua đoạn ký ức này mới có thể trở thành chủ thể.

Mà lúc Âm Ca vào hang động, người áo đen số một vẫn chưa đi vào Triệu Mạch, thật ra vẫn có khả năng duy trì ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc. Vậy trong hai người này, ai cũng có khả năng là người trong hang động, ai cũng đều có khả năng là người ngoài hang động.

Mặc kệ là ai, bọn họ đều từng duy trì ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc, điều này có nghĩa là hai người đều rất quen thuộc đối với Phong Sanh và Tô Diệc, hiểu rõ tính cách của bọn họ, nhất là sự trung thành của bọn họ đối với Vũ Lâm Hanh.

Nhưng A Mai chưa bao giờ tiếp xúc với bên thứ ba, trước đó chỉ biết đến người áo đen số một và số hai.

Có thể là bên thứ ba tuy rằng tham dự vào chuyện lần này nhưng lại cố ý không xuất hiện trước mặt A Mai, mà chỉ để số một và số hai đứng ra, còn bản thân duy trì bí mật, nhằm đảm bảo hành động lần này diễn ra hoàn mỹ, dù sao trốn trong chỗ tối âm thầm theo dõi tất cả vẫn là an toàn nhất.

Dĩ nhiên, cũng rất có khả năng người này là một bên thứ ba độc lập, không liên quan gì đến số một và số hai.

Hắn có mục đích của chính mình.

Sư Thanh Y nghĩ đến một điểm đáng nghi vấn.

Một hang động chật hẹp như vậy, sau khi tiến vào, một khi gặp phải nguy hiểm căn bản không cách nào tiến tới hoặc lùi lại, hơn nữa lúc đó Vũ Lâm Hanh nhìn thấy quái vật, với sự tàn bạo của loại quái vật đó, Vũ Lâm Hanh làm sao có thể sống sót?

Hơn nữa lúc đó nàng ấy mới mười lăm tuổi, thật ra các phương diện cũng không quá thành thục, trong hang động khắp nơi đều là thi thể, vô cùng có khả năng tất cả đều chết, vì sao Vũ Lâm Hanh lại may mắn chạy thoát.

… Lẽ nào, lúc đó có người cứu nàng ấy?

Lạc Thần nói với Âm Ca: “Vì sao ngươi lại quen thuộc đối với mộng cảnh như vậy, trước kia đã từng gặp qua?”

“Không có.” Âm Ca nói: “Ta chưa từng gặp qua, những quy tắc này, tất cả đều là ca ca nói cho ta biết.”

Sư Thanh Y ngẩn ra.

… Ca ca của Âm Ca.

Nhắc đến ca ca, sự lạnh lùng của Âm Ca tan biến, trong mắt tràn đầy ỷ lại: “Ca ca từng nói với ta, trên đời của một bộ tộc vô cùng thưa thớt, ẩn nấp ở chốn không người, rời xa thế tục, có thể xem như hư cảnh. Trong bộ tộc này, có số rất ít người rời khỏi cố hương, xen lẫn giữa mọi người nhằm che giấu bản thân để không bị phát hiện, trải qua cuộc sống của người bình thường.”

Nàng càng nói càng hài lòng: “Ca ca rất lợi hại, cái gì cũng biết. Hắn quen biết không ít người trong bộ tộc đặc biệt này.”

Sư Thanh Y đã hiểu: “Ca ca ngươi, quen biết kẻ tạo mộng?”

Âm Ca nói: “Phải. Ca ca đã từng thân thiết với một kẻ tạo mộng, cũng từng vào mộng cảnh, biết rất nhiều quy tắc của mộng cảnh, hắn cũng nói cho ta biết. Nhưng có một ngày kẻ tạo mộng kia chết đi, ca ca rất khổ sở, về sau không còn nghe hắn nhắc đến kẻ tạo mộng nữa.”

Tuy rằng Sư Thanh Y đã sớm biết rõ nhưng vẫn hỏi ra trước mặt Âm Ca: “Ca ca ngươi có phải là Chương Thai Liễu hay không?”

Âm Ca cũng không phủ nhận, mà chỉ nói: “Phải. Nhưng hắn không phải tên Chương Thai Liễu.”

“… Ta biết.” Sư Thanh Y gật đầu.

Âm Ca bình tĩnh nói: “Ca ca sẽ không tiết lộ tên của mình.”

Sư Thanh Y biết Chương Thai Liễu cẩn thận, bằng không cũng sẽ không dùng tên giả, nàng không muốn cho Âm Ca khó xử, vì thế cũng không hỏi tên thật của Chương Thai Liễu.

“Còn ngươi, có phải ngươi cũng sẽ không tiết lộ tên thật của mình?” Sư Thanh Y hỏi.

Tên của Âm Ca, dĩ nhiên cũng là giả.

Từ lời đồn năm đó Chu Nguyên Chương sửa ‘Chương Hồng’ thành ‘Âm Hồng’ cho thấy, Âm là do Chương diễn biến mà ra, cái tên Âm Ca có lẽ cũng là tên giả Chương Thai Liễu đặt cho nàng ấy.

Hai cái họ thoạt nhìn không liên quan, nhưng thực tế chính là một, ám chỉ quan hệ huyết thống giữa nàng ấy và Chương Thai Liễu.

“Ta không nhớ rõ tên ta là gì.” Âm Ca lại buồn bã trả lời: “Ca ca gọi ta là Âm Ca, vậy ta chính là Âm Ca.”

Lạc Thần nói: “Lúc đó ngươi ở trong rừng mưa, đồng hành cùng Lâm Hanh một đoạn, sau đó có việc tách ra nên chưa từng tiến vào hang động. Sau đó ngươi đã gặp chuyện gì?”

“Ta đi tìm ca ca.” Âm Ca mỉm cười.

Dường như gặp mặt ca ca là việc vô cùng hạnh phúc.

Tim Sư Thanh Y đập nhanh, nàng rũ mi hỏi: “Năm đó Chương Thai Liễu cũng ở trong rừng mưa?”

“Đúng vậy.”

Thật ra trong lòng Sư Thanh Y đã đoán được, nhưng nàng vẫn có chút khẩn trương hỏi: “Vậy vì sao ngươi không tìm kiếm ảo ảnh của ca ca ngươi? Nếu như năm đó hắn ở rừng mưa, lúc này ngươi lại ở trong mộng cảnh, ngươi không muốn gặp hắn sao? Chỉ cần thời gian trùng khớp, nhất định có thể gặp được, hiện tại ngươi đã thức tỉnh rồi, thậm chí còn có thể tự tạo ra ảo ảnh của hắn.”

“Ta cho rằng có thể nhìn thấy ảo ảnh của ca ca trong mộng cảnh, nhưng ta lại không tìm thấy, ảo ảnh không xuất hiện.” Âm Ca tựa hồ cũng đã nhận ra, ánh mắt liếc nhìn về phía bóng râm cách đó không xa.

Vốn dĩ dựa theo quy tắc của mộng cảnh, năm đó Âm Ca và Chương Thai Liễu đã gặp mặt, nếu như Âm Ca đến địa điểm hai người đã gặp nhau, căn cứ vào tiềm thức, ảo ảnh của Chương Thai Liễu chắc chắn sẽ xuất hiện.

Nhưng hiện tại ảo ảnh không xuất hiện.

Khả năng lớn nhất chính là ảo ảnh đã bị bản thể thay thế.

Bởi vì ảo ảnh và bản thể không cách nào cùng tồn tại.

Sư Thanh Y cảm thấy bản thân đã chạm đến một góc của chân tướng.

Nếu vậy, bản thân Chương Thai Liễu đang ở ngay trong mộng cảnh của Vũ Lâm Hanh, vậy bên thứ ba, chính là Chương Thai Liễu.

Năm đó Chương Thai Liễu đã từng đến rừng mưa, hiện tại lại dùng phương thức nào đó tiến vào mộng cảnh trở thành chủ thể. Sau khi người áo đen số một rời đi, Chương Thai Liễu vẫn ở lại theo dõi các nàng, duy trì ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc.

Mà bên trong hang động chật hẹp, có thể là chính là người áo đen số một, hoặc ngược lại, cũng có thể là Chương Thai Liễu.

Dù sao hai người đều có khả năng là người chứng kiến cảnh tượng trong hang động năm đó.

Sư Thanh Y cảm thấy Chương Thai Liễu người này luôn giúp các nàng, nếu như không có Chương Thai Liễu lúc đó các nàng rất có khả năng đã chết trong đống đổ nát của Thần Chi Hải, cũng có khả năng rơi vào phiền phức. Lúc đó Chương Thai Liễu dường như rất quen thuộc với bố cục nội bộ Thần Chi Hải, trong đó bao gồm các loại cơ quan, thời gian, hắn đã âm thầm giúp các nàng rất nhiều.

Con quái vật kia có thể là đang canh giữ rừng mưa, tự động công kích kẻ xâm nhập, cũng có thể là được người khác nuôi dưỡng, nhận chỉ thị mới công kích, lúc đó người chứng kiến sự việc trong hang động rất có khả năng cũng chính là kẻ ra chủ mưu thả quái vật ra giết chết ba mẹ Vũ Lâm Hanh.

Tuy rằng Sư Thanh Y nhìn không thấu mục đích của Chương Thai Liễu, nhưng trong tiềm thức nàng cảm thấy Chương Thai Liễu sẽ không tàn nhẫn như vậy.

Ngược lại càng có khuynh hướng tin tưởng hắn là người năm đó đã cứu Vũ Lâm Hanh trong hang động.

“Ta trở về một chút, các ngươi ở đây chờ ta, rất nhanh thôi.” Sư Thanh Y căn dặn xong, lập tức chạy trở về cạnh đống lửa, nàng phát hiện ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc đã biến mất.

Chỉ là Vũ Lâm Hanh còn đang bận nói chuyện với Thiên Thiên, Thiên Thiên luôn trêu chọc nàng ấy, khiến nàng ấy giận sôi máu nên đang mắng Thiên Thiên, nhất thời cũng không chú ý đến Phong Sanh và Tô Diệc đã biến mất.

Trong lòng Sư Thanh Y đã hiểu rõ, cho nên lập tức chạy trở lại.

Nàng nháy mắt với Lạc Thần, sau đó bắt đầu nhìn quanh bốn phía.

Âm Ca cũng cảm giác được điều gì đó, ánh mắt đảo quanh.

“Chương tiên sinh.” Sư Thanh Y ôn hòa nói: “Ta biết ngươi đang ở đây, muội muội ngươi cũng ở chỗ này, nàng rất muốn gặp ngươi.”

Âm Ca mở to đôi mắt, tìm kiếm xung quanh: “Ca ca?”

“Ngươi không muốn gặp muội muội ngươi sao?” Sư Thanh Y lại lên tiếng, đồng thời lắng nghe động tĩnh rất nhỏ xung quanh.

“Ca ca.” Giọng nói của Âm Ca gần như nghẹn ngào: “Ngươi đang ở đây sao? A tỷ nói ngươi đang ở đây, vì sao không ra gặp ta?”

Lạc Thần xoay người lại.

Dưới bóng cây cách đó không xa, xuất hiện một nam nhân thân hình cao lớn.

Nam nhân kia để tóc dài, mái tóc xỏa xuống. Gần như không có nam nhân nào có khí chất giống như hắn, dung mạo xinh đẹp thật ra đã không liên quan đến giới tính, hắn xứng với hai chữ mỹ nhân.

“A Âm, ta ở đây.” Giọng nói của Chương Thai Liễu vô cùng dịu dàng, lệ chí nơi khóe mắt tựa như đang khóc.

“Ca ca.” Âm Ca bước nhanh nhào vào lòng hắn.

Chương Thai Liễu xoa đầu Âm Ca, vẻ mặt cưng chiều.

Sư Thanh Y và Lạc Thần nhìn chằm chằm hắn.

“Sư tiểu thư, Lạc tiểu thư.” Chương Thai Liễu mỉm cười: “Thông minh. A Âm được các ngươi chăm sóc, ta rất yên tâm.”

Lạc Thần quan sát hắn: “Vì sao ở đây?”

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!