Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 550

Chương 550: Kỷ niệm

“Ngươi nói ngươi đồng ý.” Sư Thanh Y cầm điện thoại, ý cười trong mắt tựa như ánh nắng, có thể khiến người nhìn phải mềm lòng.

Làm sao đành lòng cự tuyệt nàng.

Lạc Thần chỉ đành gật đầu: “… Được.”

Nhưng Lạc Thần không lập tức đeo khăn che mặt vịt nướng lên, mà chỉ nhìn Vũ Lâm Hanh một cái, vẻ mặt thoáng chốc có phần phức tạp.

Trước đó trong mộng cảnh của Thiên Thiên, Lạc Thần từng cùng Thiên Thiên đạt thành một thỏa thuận, nàng sẽ không nói cho Vũ Lâm Hanh biết Thiên Thiên đã từng khóc rất thương tâm trong mộng cảnh, còn Thiên Thiên cũng sẽ không nói cho Vũ Lâm Hanh biết việc nàng đeo khăn che mặt vịt nướng.

Không ngờ bây giờ vẫn không thể tránh được.

Vũ Lâm Hanh ăn đến hài lòng, đồng thời cũng ở bên cạnh xem náo nhiệt, nàng không ngờ Lạc Thần sẽ đột nhiên nghiêng đầu đi, lại càng không biết vì sao Lạc Thần lại nhìn về phía nàng, nên không khỏi ngây người.

Nhưng Vũ Lâm Hanh thoáng nhìn khăn che mặt vịt nướng trong tay Lạc Thần, rồi lại tỉ mỉ quan sát Lạc Thần từ trên xuống dưới.

Một lát sau, Vũ Lâm Hanh đột nhiên bật cười thành tiếng.

Nhưng sau khi cười xong nàng lại ngây người.

Nàng không biết vì sao bản thân muốn cười, nhưng trong lòng đột nhiên cảm thấy vui sướng nói không nên lời, tiếng cười hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, thậm chí muốn trắng trợn cười nhạo nữ nhân họ Lạc trước mắt.

Theo lý thuyết nàng và họ Lạc chỉ mới vừa gặp mặt, là hai người xa lạ, nàng vốn không nên cười nhạo đối phương, bản thân nàng cũng cảm thấy như vậy có phần không đúng, nhưng rồi lại nhịn không được muốn cười, còn cười lớn tiếng như vậy.

Dù sao nữ nhân kia bộ dạng lãnh đạm nghiêm túc, nếu như đeo loại khăn che mặt vịt nướng đáng yêu này, sự tương phản thực sự có thể khiến nàng cười hồi lâu.

Mí mắt Lạc Thần rũ xuống, liếc nhìn Vũ Lâm Hanh.

“Ngươi nhìn ta làm gì?” Vũ Lâm Hanh có chút chột dạ, miễn cưỡng ngừng cười, bưng chén trừng lại: “Ta một chút một chút cũng không được sao? Cũng không phải đang cười ngươi, ta không quen biết ngươi, ta chỉ đang nhớ đến một việc buồn cười nên mới cười thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

“Ngươi nghĩ đến chuyện buồn cười gì?” Lạc Thần nói.

“Ngươi… ngươi quản được ta sao.” Vũ Lâm Hanh cứng miệng: “Ta muốn cười thì cười.”

Thiên Thiên ngồi cạnh đống lửa, thu hết cả quá trình vào trong mắt, nghe trong tai.

Vừa rồi Thiên Thiên nhìn thấy Sư Thanh Y chủ động thả câu bắt lấy Lạc Thần, làm cho Lạc Thần buộc phải đồng ý đeo khăn che mặt để cùng nhau tự chụp, nàng buồn cười vô cùng, liền nói với Lạc Thần: “Ta đã nói trước là sẽ không tiết lộ bí mật, vẫn tuân thủ giao ước của chúng ta.”

“… Yên tâm.” Lạc Thần càng thêm bất đắc dĩ: “Giao ước vẫn còn giá trị.”

Thiên Thiên cười càng vui vẻ: “Ta tin tưởng ngươi lời nói đáng giá nghìn vàng.”

Lạc Thần không nói nữa mà có chút câu nệ nhìn về phía Sư Thanh Y.

Tuy rằng Sư Thanh Y rất muốn lưu giữ hình ảnh Lạc Thần đeo khăn che mặt vịt nướng, nhưng cũng không đành lòng để nàng ấy quá khó xử, cho nên vẫy tay gọi nàng ấy.

Lạc Thần đi về phía Sư Thanh Y, đứng bên cạnh nàng.

Sư Thanh Y dùng tay che miệng, nhẹ giọng nói: “Ngươi đừng khẩn trương, nhất định sẽ không chụp ảnh trước mặt Vũ Lâm Hanh, nàng tuyệt đối không nhìn thấy dáng vẻ của ngươi lúc đeo khăn che mặt vịt nướng. Hiện tại chúng ta tìm một chỗ vắng vẻ âm thầm chụp mấy tấm, chỉ có hai người chúng ta.”

Lạc Thần nhìn nàng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Ta biết ngươi sợ bị người khác cười.” Sư Thanh Y dẫn Lạc Thần đến chỗ xa một chút, sau đó dừng lại dưới một gốc cây, nhẹ giọng nói: “Nàng không nhìn thấy ngươi đeo khăn che mặt, cũng sẽ không có chứng cứ, càng không biết chúng ta đang làm gì. Nếu như lần này ta không yêu cầu ngươi tự chụp, việc trước đó ngươi đeo khăn che mặt vịt nướng ngoại trừ Thiên Thiên thì A Mai cũng đã biết đến, mà A Mai lại rất vô tư, quản không được miệng mình, ngươi cũng thấy rồi, nàng kể chuyện của Yên Nương ra ngoài như thế nào.”

Nói đến đây, Sư Thanh Y không nhịn được cười: “Nhưng A Mai cũng không phải cố ý, chẳng qua là nói nhiều, trong lúc vô ý để lộ ra hết, cho dù ngươi căn dặn nàng đừng nói ra, cũng vô dụng mà thôi. Vũ Lâm Hanh lại cảm thấy hứng thú đối với một số việc ly kỳ hiếm có, nếu như ta không chủ động nhắc đến khăn che mặt ở trước mặt nàng, sau này nàng thấy khăn che mặt vịt nướng trên mặt A Mai sẽ sinh lòng hiếu kỳ, chủ động dò hỏi lai lịch khăn che mặt, tỷ như mua ở đâu.”

“A Mai thấy nàng cảm thấy hứng thú đối với khăn che mặt, cho rằng nàng là người cùng chung chí hướng, trong lúc kích động sẽ nói ra hết, như vậy vô cùng có khả năng sẽ tiết lộ chuyện ngươi cũng từng đeo khăn che mặt, ngươi xem, đến lúc đó Vũ Lâm Hanh sẽ cười ngươi thế nào, nàng ấy sẽ mang việc này ra cười ngươi chí ít ba ngày. Cho nên, dù ngươi đã giao ước với Thiên Thiên giữ bí mật việc đeo khăn che mặt, thật ra cũng không thể giữ kín được.”

Lạc Thần dường như có phần sửng sốt, nhìn Sư Thanh Y, yên tĩnh nghe nàng nói.

Tâm tư của Sư Thanh Y cũng rất tinh tế, đoán chắc tính tình của mỗi người, một việc nhỏ như vậy nhưng vì sợ Lạc Thần bị người khác cười, nên nàng cũng có thể suy nghĩ đến mức này, nàng nói: “Nhưng nếu như ta chủ động yêu cầu ngươi đeo khăn che mặt vịt nướng tự chụp, nói ra trước mặt các nàng, sự chú ý của của sẽ chuyển sang khăn che mặt vịt nướng, hơn nữa A Mai đã chuẩn bị thừa mấy cái, lát nữa ta sẽ cầm cho Vũ Lâm Hanh một cái, nàng chiếm được khăn che mặt, dĩ nhiên cũng sẽ không đi tìm A Mai hỏi Đông hỏi Tây, không ai hỏi A Mai dĩ nhiên sẽ không bất cẩn nói ra chuyện ngươi từng đeo khăn che mặt vịt nướng.”

Khóe môi Lạc Thần phiếm một chút ý cười, tiếp tục lắng nghe.

Thảo nào, với tính cách của Sư Thanh Y, nếu như nàng muốn cùng Lạc Thần đeo khăn che mặt vịt nướng để tự chụp, rồi lại lo lắng Lạc Thần bị người khác cười, thì sẽ không nói ra trước mặt mọi người giống như vừa rồi.

Chỉ cần âm thầm dẫn Lạc Thần đi, mềm giọng làm nũng Lạc Thần chắc chắn sẽ đồng ý, không cần phải nói ở trước mặt mọi người.

“Tiếp đến ta và ngươi lén đi tự chụp mấy tấm.” Sư Thanh Y nói: “Lúc đi, ta sẽ cùng ngươi diễn kịch, nói ngươi rõ ràng đã đồng ý đeo khăn che mặt vịt nướng cùng ta tự chụp, kết quả vẫn cảm thấy xấu hổ không chịu đeo. Vũ Lâm Hanh chỉ biết là ngươi chuẩn bị đeo, nhưng sẽ không biết ngươi có thực sự đeo lên hay không, chỉ cần ta nói ngươi không đeo là được. Mà A Mai hiện tại đang bận ăn uống, căn bản lười phản ứng chúng ta, Vũ Lâm Hanh càng không thể tìm A Mai bàn luận về khăn che mặt, chuyện này nhất định sẽ bị bỏ qua, ngươi cũng sẽ cần lo lắng bị cười nhạo.”

“Cảm ơn, Thanh Y.” Lạc Thần nói: “Cảm ơn ngươi đã thay ta suy nghĩ chu đáo như vậy.”

“Có phải rất cảm động hay không?” Sư Thanh Y chớp chớp đôi mắt.

Lạc Thần gật đầu.

“Nếu đã cảm động như vậy, có phải trong lòng cũng cam tâm tình nguyện đeo khăn che mặt vịt nướng cùng ta tự chụp hơn so với vừa rồi?” Sư Thanh Y dụ dỗ.

Lạc Thần: “…”

Sư Thanh Y chủ động cho Lạc Thần xem mồi câu của mình, đồng thời lộ rõ mục đích dẫn dụ ở trên mặt, cười nói: “Ta giúp ngươi giải quyết vấn đề vừa rồi, làm ngươi cảm động, ngươi mới có thể ngoan ngoãn đeo khăn che mặt vịt nướng, cùng ta tự chụp.”

“Chắc chắn là hồ ly tinh.” Lạc Thần đưa tay nhẹ nhàng nhéo gương mặt của nàng: “Quá gian xảo.”

Sư Thanh Y tùy ý Lạc Thần nhéo, nàng cảm thấy thoải mái thoải mái.

Nói xong, Sư Thanh Y để Lạc Thần ở lại, còn mình trở về cạnh đống lửa.

Nàng sợ Thiên Thiên không biết tung tích của các nàng sẽ lo lắng, nên đã đặc biệt căn dặn Thiên Thiên, nói nàng và Lạc Thần đi chụp ảnh, bảo nàng ấy trông chừng đống lửa, đồng thời cũng bảo Âm Ca ngoan ngoãn ở lại ăn uống.

Âm Ca gật đầu.

A Mai không nói vì còn đang bận ăn chén thứ hai, lúc này đã không quan tâm bất cứ người nào, trong lòng chỉ có chén canh của mình.

Thiên Thiên cười híp mắt: “Lạc Thần thẹn thùng như vậy, còn trốn đi chụp ảnh?”

“Ngươi cũng biết tính tình của nàng mà.” Sư Thanh Y cũng cười nói: “Giao ước, giữ bí mật.”

“Yên tâm.” Thiên Thiên đặt ngón trỏ lên môi.

Căn dặn xong, Sư Thanh Y trở lại chỗ gốc cây.

Lúc đi ngang qua Vũ Lâm Hanh, Vũ Lâm Hanh ăn vài ngụm lại gọi Sư Thanh Y: “Này, các ngươi làm gì vậy?”

“Đi chụp ảnh.” Sư Thanh Y nhìn chén canh trong tay Vũ Lâm Hanh, thấy trong chén đã không còn lại bao nhiêu, mà bản thân Vũ Lâm Hanh lại chưa từng ý thức được.

Vũ Lâm Hanh nhìn thoáng qua Lạc Thần đang đợi ở xa xa, khó hiểu hỏi: “Chụp ảnh cần gì phải đi xa như vậy? Không phải ở chỗ này trực tiếp chụp là được rồi sao, nơi này phong cảnh không tồi, rất thích hợp làm bối cảnh, nhìn ống kính tách tách vài tiếng, nào cần rườm rà như vậy.”

Sư Thanh Y bắt đầu diễn kịch: “Ta bảo nàng ấy đeo khăn che mặt vịt nướng chụp ảnh, nhưng nàng ấy chỉ muốn trốn đi tự mình chụp, không muốn cho người khác thấy. Ta chỉ đành đồng ý, hơn nữa cũng không biết lát nữa nàng ấy rốt cuộc có chịu đeo hay không, không chừng lại đang lừa gạt ta.”

“Nàng ấy rất giỏi gạt người sao?” Vũ Lâm Hanh hỏi.

Trong lòng Sư Thanh Y cảm thấy buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ nghiêm túc gật đầu: “Nàng ấy là tổ tông trong việc này.”

Vũ Lâm Hanh suy nghĩ, cảm thấy có chút quen thuộc, trực giác của nàng cũng nói rằng họ Lạc kia rất biết cách gạt người, chỉ là nàng không rõ loại cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến.

Suy nghĩ không được, Vũ Lâm Hanh chỉ đành cúi đầu tiếp tục ăn.

Sư Thanh Y không hề nhiều lời nữa mà tiếp tục đi về phía Lạc Thần.

Hai người lại đi đến vị trí xa hơn một chút, đi đến một chỗ những người khác đều không nhìn thấy, bốn phía được cây cối rậm rạp che khuất.

Hiện tại đã là ban ngày, ánh nắng bị lá cây trùng điệp che khuất, chỉ còn vài tia sáng len lỏi. Tuy rằng thời tiết vẫn oi bức nhưng thật ra ánh nắng cũng không gay gắt, thậm chí có một số chỗ bởi vì được táng cây che phủ mà vô cùng ẩm thấp, quanh quẩn một lớp sương mù mông lung.

Sư Thanh Y gấp khăn che mặt thành hình tam giác, giống như trước đó lúc ở trong mộng cảnh của Thiên Thiên, che ở trên mặt.

Sau đó nàng giơ điện thoại lên, nói với Lạc Thần: “Ngươi chuẩn bị đi.”

Không có người khác ở đây, Lạc Thần nhìn có vẻ thả lỏng hơn chút ít, nhưng nét mặt vẫn pha chút câu nệ.

“Sợ cái gì.” Sư Thanh Y cười hối thúc nàng: “Cũng không phải ta chưa từng thấy.”

Lạc Thần thấp giọng nói: “Lúc trước ngươi cũng không chụp ảnh.”

“Ta chỉ muốn lưu lại, sau này âm thầm xem, chỉ có một mình ta có thể nhìn thấy.” Sư Thanh Y nói: “Sau khi rời khỏi mộng cảnh, khăn che mặt vịt nướng sẽ biến mất, ngươi để ta lưu giữ một chút kỷ niệm đi.”

Nàng nói rất thành khẩn, lại xen lẫn vài phần mềm nhẹ dỗ dành, Lạc Thần yên lặng nhìn nàng chốc lát, sau đó gắp khăn che mặt chậm rãi đeo lên mặt.

Sư Thanh Y giơ điện thoại lên, chưa vội chụp bản thân mà chụp cho Lạc Thần trước.

Lạc Thần nhìn thấy Sư Thanh Y giơ điện thoại lên, nàng vô thức nghiêng mặt đi, nhưng Sư Thanh Y nhanh tay chụp lại dáng vẻ đeo khăn che mặt của nàng, bắt được hình ảnh sườn mặt mang đầy vẻ câu nệ.

So với việc để Lạc Thần đứng bất động như tảng băng, vẫn là loại hình ảnh tự nhiên này khiến Sư Thanh Y khắc sâu trong lòng.

Sư Thanh Y xem lại bức ảnh vừa chụp, rồi lại nhìn Lạc Thần một cái, cảm thấy vô cùng thoả mãn.

… Thật đáng yêu.

Nàng sở hữu ảnh chụp của Lạc Thần, hơn nữa còn là một tấm ảnh quý giá nhất, đây chính là kho báo bí mật của nàng.

Lạc Thần bị nàng chụp, nhất thời tay chân không biết đặt ở chỗ nào, chỉ đành đứng thẳng bất động.

Sư Thanh Y đến gần, nghiêng đầu dán sát vào khuôn mặt của Lạc Thần, sau đó thay đổi chế độ camera trước rồi đưa lên trước mặt hai người.

Ánh sáng nhàn nhạt rơi vào trong mắt nàng: “Ngươi đến gần một chút, nhìn màn hình.”

Lạc Thần không có cách nào khác chỉ đành nghe lời nghiêng đầu về phía Sư Thanh Y, trong ánh mắt có phần nghiêm nghị.

Cùng xếp khăn che mặt thành hình tam giác, đều là trang phục đi đêm của đạo tặc, hơn nữa đều đeo khăn che mặt màu đen.

Cách đeo khăn che mặt của các nàng hiện tại chính là cách đeo của đạo tặc chuyên làm việc ban đêm, nhưng lại có lớp nền màu trắng, trên đó in rất nhiều vịt nướng nằm phơi bụng, phối hợp với các loại nguyên liệu đi kèm — bánh nướng và hành tây, thoạt nhìn đã biết không phải loại đạo tặc nghiêm túc.

“Ngươi nghiêm túc như vậy làm gì?” Sư Thanh Y dùng đầu nhẹ nhàng đụng vào đầu nàng ấy một chút.

Lông mày của Lạc Thần giãn ra một chút.

Nàng ấy càng như vậy Sư Thanh Y lại càng muốn cười, nàng điều chỉnh ống kính, cố gắng để hai người trên hình có vẻ tự nhiên và phối hợp.

Trước đây Sư Thanh Y rất ít tự chụp, cho nên trước đó lúc quay về Thục Xuyên, hiếm khi dùng điện thoại tự chụp một lần, còn bị Vũ Lâm Hanh cười nhạo kỹ năng tự chụp.

Sau này lúc rỗi rãnh Sư Thanh Y sẽ âm thầm luyện tập kỹ thuật tự chụp. Dù sao có đôi khi nàng cũng muốn cùng Lạc Thần tự chụp mấy tấm, nếu như chụp không đẹp, sẽ cảm thấy rất lãng phí dung mạo xinh đẹp của Lạc Thần.

Trải qua luyện tập, hôm nay kỹ thuật tự chụp của nàng cuối cùng cũng ra dáng ra hình.

Chờ góc độ được điều chỉnh đến khi Sư Thanh Y cảm thấy hài lòng, nàng lập tức nhấn nút chụp.

Hai người tựa đầu vào nhau, khăn che mặt che đi nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt từ đôi mắt trở lên.

Một đôi mắt đang cười, đôi mắt còn lại dường như có một chút khẩn trương.

Sau khi chụp xong, Sư Thanh Y cảm thấy không tệ, rồi lại làm nũng muốn Lạc Thần cùng nàng chụp thêm mấy tấm. Thậm chí còn thay đổi góc độ và tư thế, Lạc Thần nhìn nàng chụp vui vẻ như vậy nên cũng đành phối hợp với nàng.

“Một tấm cuối cùng.” Sư Thanh Y lại giơ điện thoại lên.

“Lần này cần ta làm thế nào?” Lạc Thần hỏi nàng.

“Ngươi không cần làm gì cả, cứ đứng như vậy, nhìn vào ống kính.” Sư Thanh Y nói.

Lạc Thần nghe lời đứng yên.

“Cũng chỉ đơn giản là chụp chung.” Sư Thanh Y nâng điện thoại lên cao: “Thả lỏng.”

Bả vai của Lạc Thần hơi thả lỏng, nghe Sư Thanh Y trấn an, dường như đã thực sự thả lỏng hơn.

Sư Thanh Y lại đột nhiên tiến sát đến bên mặt Lạc Thần, hôn nhẹ lên má của nàng ấy, đồng thời ấn nút chụp ảnh, lưu giữ khoảnh khắc này.

Lạc Thần: “…”

Nhịp tim của Sư Thanh Y nhanh hơn, gương mặt cũng ửng hồng, cũng may có khăn che mặt nên không nhìn ra được. Tuy nói nàng chỉ hôn má Lạc Thần nhưng bởi vì có khăn che mặt nên thật ra là chỉ hôn lên chiếc khăn.

“Chụp… Chụp xong rồi.” Sư Thanh Y không giải thích đối với hành động vừa rồi của mình, trong lòng ngọt như rót mật, nàng cất điện thoại đi, sau đó tháo khăn che mặt: “Chúng ta trở về đi.”

“Ừm.” Lạc Thần cũng tháo khăn che mặt ra, nói.

Bước chân của Sư Thanh Y trở nên nhảy nhót, nhẹ nhàng đi ở phía trước, Lạc Thần theo sau, nhìn bóng lưng của nàng.

Ngón tay Lạc Thần vẫn nắm chặt chiếc khăn che mặt, nàng cúi đầu, ngón tay chuyển đến vị trí Sư Thanh Y vừa hôn lên, nhẹ nhàng vuốt ve.

Khóe môi lặng lẽ hiện lên một nụ cười đạm nhạt.

Hai người trở lại bên cạnh đống lửa, Thiên Thiên vừa nhìn biểu cảm của hai người vừa cười hỏi: “Tự chụp thế nào rồi?”

Sư Thanh Y nhân cơ hội này diễn kịch, ra vẻ thất vọng: “… Không được tốt lắm, nàng ấy căn bản không đeo khăn che mặt vịt nướng.”

Vũ Lâm Hanh ăn xong một chén, bản thân chủ động đến chỗ nồi canh tự múc thêm, nghe Sư Thanh Y nói như thế, không khỏi tiếc hận: “Nàng ấy thực sự không đeo sao? Ta còn cho rằng nàng ấy sẽ đeo.”

“Đã nói với ngươi nàng ấy rất hay gạt người.” Diễn xuất của Sư Thanh Y vô cùng tự nhiên, nàng thở dài: “Cũng may ta có chuẩn bị tâm lý nên không quá thất vọng, có thể được vài tấm ảnh đã tốt lắm rồi.”

Lạc Thần quan sát Sư Thanh Y.

Vũ Lâm Hanh lại cảm thấy trong lòng có chút thất vọng.

Ngay cả chính nàng cũng không biết vì sao nàng sẽ chờ mong họ Lạc kia đeo khăn che mặt như vậy, hiện tại nghe nói nàng ấy không đeo, nhất thời cảm giác giống như thiếu một nhược điểm để cười nhạo đối phương.

“Chiếc máy ảnh cao cấp của ngươi rốt cuộc sử dụng như thế nào.” Vũ Lâm Hanh bưng chén canh mới múc lên uống, càng thêm hiếu kỳ: “Ta có thể xem thử không?”

Có lẽ là có việc cầu người, cộng thêm ăn canh cảm thấy mỹ mãn, nên lúc Vũ Lâm Hanh đặt câu hỏi, đã bớt vẻ kiêu căng hơn so với trước đó.

“Có thể.” Sư Thanh Y ngồi xuống: “Lát nữa ta làm mẫu cho ngươi.”

Vũ Lâm Hanh có sự nhiệt tình rất lớn đối với việc tự chụp, nghe thế lập tức trở nên vui vẻ.

Thật ra trong lòng nàng vô cùng hiếu kỳ đối với khăn che mặt vịt nướng, cũng biết mấy chiếc khăn đó đều đang ở trong tay Sư Thanh Y, quả nhiên giống như Sư Thanh Y suy đoán, Vũ Lâm Hanh sẽ không hỏi A Mai mà chỉ hỏi Sư Thanh Y: “Khăn che mặt này là mua ở chỗ nào?”

“Bọn ta tự làm, ngươi mua không được.” Sư Thanh Y múc cho Lạc Thần một chén canh.

Lạc Thần nhận lấy, ngồi bên cạnh nàng yên tĩnh nhấp một ngụm.

“Vậy ta có thể mua một cái hay không?” Vũ Lâm Hanh nói: “Ngươi ra giá, ta có thể trả nhiều hơn một chút.”

Sư Thanh Y đã sớm đoán được Vũ Lâm Hanh sẽ nói như vậy, cho nên tặng nàng ấy một cái: “Không cần mua, nếu như ngươi cảm thấy hứng thú thì cứ lấy đeo đi.”

Vũ Lâm Hanh vô cùng vui mừng, lập tức nhận lấy.

Vũ Lâm Hanh hiện tại tâm tính thiếu niên, thích các loại phụ kiện kỳ quái, nàng cầm ở trong tay nhìn một chút, cuối cùng gấp khăn thành hình tam giác rồi đeo lên cổ. Nhìn dáng vẻ này rất giống một vịt nướng đại hiệp vừa mới tháo khăn che mặt sau khi cướp của người giàu chia cho người nghèo trở về.

“Thế nào?” Vũ Lâm Hanh có chút đắc ý.

“Thời thượng.” Thiên Thiên dựng ngón cái.

“Còn cần ngươi nói?” Vũ Lâm Hanh hừ một tiếng.

“Người bạn nhỏ.” Thiên Thiên lại nhìn chằm chằm Vũ Lâm Hanh, nói: “Không phải ngươi đã nói có chết cũng không ăn những thứ của bọn ta sao? Nếu ta không nhìn lầm, đây đã là chén thứ hai rồi?”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Nàng lúc này mới giật mình phát hiện, cúi đầu nhìn xuống cái chén.

… Ghê tởm.

Có phải nàng bị ma thuật che mắt rồi không?

Trước đó họ Lạc kia đưa chén canh cho nàng, rõ ràng nói là nhờ nàng cầm giúp, vì sao nàng lại vô thức ăn vào?

… Hơn nữa bây giờ còn đang ăn chén thứ hai?

Vũ Lâm Hanh vô cùng lúng túng, lúc này ăn cũng không phải, bỏ xuống cũng không phải.

Thiên Thiên là nhân tinh luôn có rất nhiều mưu kế, nàng nói với Vũ Lâm Hanh: “Trước đó ta đã nói nếu như ngươi muốn ăn phải gọi bọn ta một tiếng tỷ tỷ. Nhưng tỷ tỷ còn chưa gọi thì ngươi đã tự mình ăn rồi, xem như ngươi thiếu nợ rồi, biết không?”

“Ta nợ khi nào!” Vũ Lâm Hanh tự nhận là kẻ có tiền, ghét nhất bị người khác nói mình thiếu nợ, nàng chính là con người như vậy, nhất thời tức giận nói: “Hai chén canh này bao nhiêu tiền, cộng thêm phần của A Sanh và Tô Diệc, các ngươi ra giá đi, ta trả các ngươi gấp một nghìn lần.”

“Tấm tắc.” Thiên Thiên nhẹ nhàng tặc lưỡi: “Ngươi nợ không phải là tiền, mà là vài tiếng xưng hô, bọn ta cũng không đòi tiền.”

Sư Thanh Y yên lặng lấy điện thoại ra, mở chế độ quay phim, quay lại cảnh tượng này.

Vũ Lâm Hanh nghẹn lời.

Thiên Thiên nói: “Ngươi ăn cũng đã ăn rồi, còn miễn phí nhận khăn che mặt vịt nướng của bọn ta, người bạn nhỏ, ngươi đã thiếu nợ nhiều rồi, không có nghĩa khí.”

Vũ Lâm Hanh nghe Thiên Thiên nói nàng ấy không có nghĩa khí, càng giống như bị dẫm phải chân đau, mà nàng ấy vốn là một người rất trọng nghĩa khí, hiện tại bị nói như vậy chẳng khác nào tát vào mặt nàng ấy.

“Ngươi đừng nói bậy, ta không phải người như vậy!” Vũ Lâm Hanh gấp đến độ đỏ mặt tía tai: “Ta sẽ không thiếu nợ ngươi! Được rồi, các ngươi không nhận tiền, vậy… vậy gọi các ngươi vài tiếng tỷ tỷ, ta cũng sẽ không mất miếng thịt nào!”

Thiên Thiên vẻ mặt chờ mong.

Sư Thanh Y vẫn tiếp tục quay phim.

Lạc Thần dừng ăn canh, cười như không cười mà chờ đợi.

Âm Ca quay đầu lại, đánh giá cây cối trùng điệp bốn phía.

“Gọi từng người một đi.” Thiên Thiên ngồi sang một bên.

“Âm… tỷ tỷ thì không cần gọi nữa, trước đó đã gọi rất nhiều lần rồi.” Vũ Lâm Hanh vẫn cố giữ chút quật cường cuối cùng.

Âm Ca căn bản không phản ứng.

“Âm tỷ tỷ đang bận.” Thiên Thiên cười nói: “Ngươi chỉ cần gọi ba người bọn ta là được rồi, gọi đi.”

Vũ Lâm Hanh cúi đầu, nghĩ thầm tuyệt đối không thể để cho người khác khinh thường, cảm thấy nàng là người thiếu nợ không trả, khuôn mặt của nàng nghẹn đến mức đỏ bừng, nhìn Thiên Thiên miễn miễn cưỡng cưỡng gọi một tiếng: “… Thiên tỷ tỷ.”

“A.” Thiên Thiên bước đến xoa nhẹ đầu nàng: “Người bạn nhỏ thật ngoan.”

Vũ Lâm Hanh lập tức hất tay Thiên Thiên ra: “Ngươi đừng động tay động chân, ta giết chết ngươi!”

Thiên Thiên giả vờ sợ hãi mà ngồi trở lại, miệng cười không ngừng.

“… Sư tỷ tỷ.” Vũ Lâm Hanh chỉ đành tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

“Tiểu muội muội ngoan.” Sư Thanh Y cười khúc khích.

Vũ Lâm Hanh phát hiện Sư Thanh Y lại cầm điện thoại di động, nhất thời sợ hãi: “Không phải ngươi đang chụp ảnh ta chứ!”

“Không có.” Sư Thanh Y không hề ngừng quay phim, nàng tỏ ra vô cùng vô tội: “Vừa rồi ta lại đang tự chụp.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Nàng không hiểu biết về điện thoại thông minh, nhìn thấy điện thoại đang đưa mặt lưng về phía mình, thật ra nàng cũng không biết rốt cuộc có phải đang chụp nàng hay không, nên nhất thời không thể phát giận được.

“Còn sao nữa?” Thiên Thiên chỉ về phía Lạc Thần.

Vũ Lâm Hanh chỉ đành đi đến trước mặt Lạc Thần.

Lạc Thần nhìn nàng ấy.

Vũ Lâm Hanh gọi mấy người, lòng muốn chết cũng đều có, nhưng phải phải thực hiện hứa hẹn, gọi: “… Lạc tỷ tỷ.”

Lạc Thần gật đầu, sau đó lục tìm trong ba lô.

Trước đó Sư Thanh Y từng làm ra túi tiền, còn dùng vài miếng vàng lá trong đó mua ngựa ở quán trọ, hiện tại túi tiền tuy rằng không mang theo trên người nhưng vẫn còn trong ba lô.

Lạc Thần từ trong túi tiền lấy ra một miếng vàng lá, đưa đến trước mặt Vũ Lâm Hanh: “Cho ngươi.”

“Để làm gì?” Vũ Lâm Hanh ngây ngẩn cả người.

“Ngươi vừa gọi ta là tỷ tỷ.” Lạc Thần nói: “Tỷ tỷ cho ngươi tiền mừng tuổi.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Vẻ mặt của Lạc Thần rất nghiêm túc: “Nhận lấy đi.”

Trong lòng Sư Thanh Y cười đến điên rồi, nhưng ngoài mặt vẫn phải ra vẻ bình tỉnh, tiếp tục âm thầm quay lại tất cả.

Vũ Lâm Hanh mơ mơ hồ hồ nhận một lá vàng làm tiền mừng tuổi, một lúc lâu cũng chưa lấy lại bình tĩnh.

Chờ Vũ Lâm Hanh ăn xong, Sư Thanh Y dạy nàng ấy cách sử dụng điện thoại thông minh. Vũ Lâm Hanh thông minh, nhìn một lần đã hiểu, hơn nữa cũng nóng lòng muốn thử: “Ta có thể chụp một tấm hay không?”

Sư Thanh Y lo lắng lúc nàng ấy tự chụp sẽ nhấn nhằm vào allbum ảnh, nếu không cẩn thận nhìn thấy tấm ảnh nàng và Lạc Thần tự, vậy thì thảm rồi, cho nên nàng tương đối cẩn thận uyển chuyển nói: “Dĩ nhiên có thể, nhưng cần ngươi tự chụp cùng bọn ta, để ta cầm điện thoại.”

Như vậy sẽ không bại lộ, hơn nữa còn có thể lừa gạt nàng ấy chụp chung mấy tấm ảnh.

Bàn tính của hồ ly tinh đánh rất vang.

Vũ Lâm Hanh tưởng rằng Sư Thanh Y sợ nàng ấy không quen dùng loại máy ảnh cao cấp này sẽ ấn nhầm làm hỏng nó, cho nên mới đề nghị cùng nhau chụp ảnh, trong lòng nàng ấy cũng rất thông cảm, cho nên đồng ý.

“Ngươi, ta, Lạc Thần cùng nhau chụp.” Sư Thanh Y nói, sau đó nhìn về phía Lạc Thần.

Nét mặt của Lạc Thần lại có một chút căng thẳng.

Sư Thanh Y càng muốn cười, nàng và Lạc Thần đứng phía sau, để Vũ Lâm Hanh vóc dáng thấp hơn đứng phía trước, ba người cùng chụp chung một tấm ảnh, Vũ Lâm Hanh còn cố ý đeo khăn che mặt vịt nướng lên.

Kế tiếp là Thiên Thiên đến chụp cùng Vũ Lâm Hanh, hai người chụp xong, lại đến bốn người cùng nhau chụp chung. Thiên Thiên nhìn lâu rồi thậm chí cảm thấy khăn che mặt vịt nướng rất thú vị, cho nên đề nghị Sư Thanh Y cho mình một cái sau đó đeo lên mặt.

“Sư Sư, ngươi cũng đeo lên đi.” Thiên Thiên khuyến khích.

Sư Thanh Y hứng khởi nên cũng đeo lên.

“Lạc Thần, còn ngươi?” Thiên Thiên cười hỏi.

“… Không cần.” Lạc Thần nói.

Vì vậy ba người đeo khăn che mặt vịt nướng, cộng thêm một khuôn mặt lạnh như băng, hoàn thành một lần chụp chung.

“A Âm, ngươi cũng đến đi.” Sư Thanh Y gọi Âm Ca.

Âm Ca đang đăm chiêu nhìn về một phương hướng nào đó, nghe Sư Thanh Y gọi mình thì mới quay đầu lại, nàng nghe lời đến bên kia, cùng mọi người chụp ảnh chung.

Chuyện thú vị như vậy mọi người cũng không quên A Mai, nhưng A Mai vẫn còn muốn ăn, cho nên chạy đến nhanh chóng chụp xong rồi lại đi bưng chén ăn tiếp.

Càng về sau số người trong ảnh càng lúc càng nhiều, Phong Sanh và Tô Diệc cũng xuất hiện trong ống kính.

Sau khi chụp ảnh xong, có lẽ đã cảm thấy thân quen, gia tăng thêm cảm giác thân cận cho nên Vũ Lâm Hanh hoàn toàn không còn loại thái độ giương cung bạt kiếm trước đó, có đôi khi cũng đồng ý nói chuyện, còn chủ động tự báo tên họ. Nhưng có đôi khi Thiên Thiên trêu chọc nàng ấy, cũng khiến nàng ấy muốn nổi lửa.

Chỉ có Âm Ca đứng một mình, không biết đang suy nghĩ gì.

Sư Thanh Y phát hiện sự khác thường của Âm Ca, quả thật cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nàng ấy, cho nên nàng nháy mắt với Lạc Thần, sau đó hai người cùng đến bên cạnh Âm Ca.

“Ăn no rồi sao?” Sư Thanh Y nhẹ giọng hỏi Âm Ca.

“Ăn no rồi.” Âm Ca nói: “A tỷ.”

“Ngươi theo bọn ta đến đây.” Sư Thanh Y dẫn Âm Ca ra xa một chút: “Có một số chuyện muốn hỏi ngươi.”

Âm Ca theo sau các nàng đến chỗ trước đó hai người đã chụp ảnh.

Sư Thanh Y cúi đầu nhìn thấy vẻ mặt của Âm Ca có phần hoảng hốt: “Có phải vừa rồi đang tìm thứ gì hay không?”

Âm Ca chần chờ chốc lát rồi gật đầu.

“Đang tìm thứ gì?”

Âm Ca lại lắc đầu, dường như có chút khó xử, nhất thời không nói gì.

“A Mai là kẻ tạo mộng, nàng ấy nói ngươi quen thuộc quy tắc của mộng cảnh, vậy bọn ta cũng không cần giải thích nữa.” Sư Thanh Y không hỏi lại mà chỉ thay đổi cách khỏi khác: “Vậy ngươi biết, có điều gì bất thường không?”

Âm Ca lộ vẻ mờ mịt.

Lạc Thần nói: “Ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc.”

Âm Ca nhất thời sửng sốt.

Lạc Thần lại nói: “Hai người bọn họ vẫn luôn giống như vừa rồi, luôn ở bên cạnh ngươi?”

“Phải.” Âm Ca trả lời đúng sự thật: “Vẫn luôn.”

Giọng nói của Sư Thanh Y trở nên trầm thấp: “Ngươi và mộng cảnh này của Vũ Lâm Hanh là do người áo đen số một và A Mai hợp tác tạo ra. Ngươi tạm thời không cần quan tâm hắn ta là ai, chỉ cần biết có một người như vậy, sau này ta sẽ nói chi tiết với ngươi. Ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc không phải do Vũ Lâm Hanh tạo ra, nàng ấy bây giờ còn không thức tỉnh, A Mai cũng không hợp tác với nàng ấy, như vậy đồng nghĩa hai người bọn họ là do người áo đen số một tạo ra.”

Sư Thanh Y nói tiếp: “Vấn đề hiện tại chính là người áo đen số một rất có thể đã rời khỏi mộng cảnh, hơn nữa trước đó hắn còn xuất hiện ở mộng cảnh của bọn ta, điều ngày có nghĩa là hắn nhất định có một khoảng thời gian không ở mộng cảnh này, như vậy ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc vốn dĩ không nên tiếp tục tồn tại mới đúng.”

Âm Ca đã nghe hiểu, sắc mặt lập tức thay đổi.

Lạc Thần hỏi nàng ấy: “Vừa rồi ngươi cảm giác được xung quanh có người đang theo dõi sao?”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!