Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 553

Chương 553: Thức tỉnh

 

Khóc một lúc, Âm Ca mới ngẩng đầu lên, nhưng khóe mắt vẫn còn vươn lệ.

Nàng chỉ lạnh lùng trong khoảnh khắc Chương Thai Liễu rời đi, nhưng sau đó hoàn toàn suy sụp, chỉ còn lại vẻ yếu ớt nhất bên trong.

Lạc Thần lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng ấy.

Sư Thanh Y dịu dàng nhìn Âm Ca, chờ nàng ấy bình tĩnh lại, hô hấp rốt cục cũng bình ổn, lúc này mới nhẹ giọng nói: “Đã tốt hơn rồi chứ?”

Âm Ca gật đầu, giọng nói thấp như muỗi kêu: “A tỷ, ta không nên khóc.”

“Ở trước mặt bọn ta, ngươi muốn khóc thì khóc.” Sư Thanh Y xoa đầu nàng: “Không sao cả.”

Cuối cùng Âm Ca lau khóe mắt, đứng thẳng người lên.

“Sau này ngươi cứ yên tâm sống cùng bọn ta. Ca ca ngươi đã giao phó, bọn ta sẽ chăm sóc tốt cho ngươi.” Giọng nói của Sư Thanh Y càng trở nên mềm nhẹ hơn: “Đừng không từ mà biệt giống như trước đây, có được hay không? Tất cả mọi người sẽ lo lắng cho ngươi, ca ca ngươi càng lo lắng.”

“Được.” Âm Ca đồng ý.

“Ngươi biết vì sao ta lại xuất hiện trong thôn này không?” Sư Thanh Y hỏi nàng ấy.

Chương Thai Liễu có vẻ biết rất nhiều thông tin, nhưng chưa nói ra, hẳn là cũng không nói những việc quan trọng cho Âm Ca biết, nhưng Âm Ca là muội muội của hắn, hẳn là có thể từ chỗ Chương Thai Liễu nhận được một số thông tin.

“Biết.”

“Ngươi nói xem.” Sư Thanh Y khẽ nheo mắt.

“Ngươi muốn về nhà.” Vẻ mặt của Âm Ca vô cùng nghiêm túc: “Đang tìm đường về nhà. Trước khi tìm được, ngươi chỉ có thể ở tạm trong thôn.”

Sư Thanh Y không lên tiếng, thầm nghĩ quả nhiên là như vậy.

“Nếu như ngươi muốn về nhà, vậy thì phải đi xuống từ hang động trước đó chúng ta từng đi qua.” Âm Ca nói: “Đó là con đường duy nhất. Chúng ta chỉ mới thăm dò một phần nhỏ, mà bên dưới lại rất rộng lớn, ta cũng không hiểu biết hết toàn bộ.”

“Ngươi biết nhà ta ở nơi nào sao?”

Đổi lại là trước đây, Sư Thanh Y nhất định sẽ bị câu trả lời của Âm Ca làm khiếp sợ, thậm chí sẽ trở nên thận trọng. Nhưng hôm nay, tâm thái của nàng rất bình thản, Âm Ca biết được những việc này nàng cũng không cảm thấy bất ngờ.

Nếu như không phải Âm Ca đã mất đi một số kỳ ức, có lẽ nàng ấy sẽ biết được càng nhiều.

Mà ca ca Chương Thai Liễu của nàng ấy, thậm chí có khả năng nắm bắt toàn cục. Nhưng Chương Thai Liễu thực sự quá thần bí, vừa rồi lúc nàng đặt câu hỏi, có thể cảm giác được Chương Thai Liễu rõ ràng biết đáp án của một số vấn đề nhưng lại cẩn trọng không nói, dường như đang kiêng kỵ điều gì đó.

Chương Thai Liễu hẳn là đang bị nắm nhược điểm.

Đối với một nam nhân đến mạnh như vậy, nhược điểm của hắn, chỉ có thể là Âm Ca.

Trước mắt Sư Thanh Y chỉ có thể tìm kiếm một chút manh mối từ trên người Âm Ca.

“Ta cũng không phải xác định được vị trí cụ thể của nhà ngươi.” Âm Ca trả lời: “Bởi vì ca ca nói, bên ngoài nhà của ngươi xây dựng công trình phòng ngự không thể phá vỡ, vô cùng phức tạp, không người nào có thể đến gần. Cho dù là bản thân ngươi nếu như không có một số bản vẽ và gợi ý, cũng rất khó tìm được đường về nhà.”

Sư Thanh Y mỉm cười: “Đúng vậy. Ta rất muốn trở về cố hương, nhưng đường về nhà lại rất khúc chiết.”

“Ta sẽ giúp ngươi.” Âm Ca nói: “Mê cung dưới đáy động, ta đã đi được một phần, ta sẽ tiếp tục dẫn đường cho các ngươi. Nhưng chỉ hạn chế trong khu vực ta đã đi qua, còn lại ta cũng không rõ, cần phải thăm dò.”

“Cảm ơn ngươi, A Âm.” Trong lòng Sư Thanh Y có chút xúc động, cảm kích nàng ấy tự đáy lòng.

“Chờ ngươi tìm được rồi đường về nhà, ngươi có thể để ta lại giữa đường.” Sau khi Âm Ca khóc xong, tâm tình lại khôi phục bình tĩnh như trước đó: “Ta sẽ ở nơi đó chờ ca ca, ca ca nhất định sẽ đến.”

“Vì sao ngươi khẳng định đến lúc đó ca ca ngươi sẽ đến?”

“Những người đó sẽ đến, ca ca dĩ nhiên cũng sẽ đến.”

“Người nào?” Lạc Thần yên lặng hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng.

Âm Ca nhìn về phía Lạc Thần: “Kẻ thù của các ngươi. Kẻ thù của các ngươi rất nhiều, bọn họ đều muốn đến cố hương của các ngươi, biết các ngươi muốn về nhà, nhất định sẽ có hành động.”

“Bọn họ là ai?” Thật ra Sư Thanh Y đã sớm dự đoán được, nên ở ngay trước mặt Âm Ca lần lượt kể tên: “Quỷ Chủ, Khương Cừu, Vu Mị, những người này sao?”

“Đúng vậy.” Lúc Âm Ca nghe đến Quỷ Chủ, ánh mắt trở nên lạnh lẽo vô cùng, giống như vô cùng hận nàng ta: “Cũng có thể không chỉ bọn họ, ca ca cũng không nói chi tiết. Nhưng những người đã xuất hiện ở Thần Chi Hải, tất nhiên đều sẽ theo đến, bọn họ sẽ không từ bỏ ý đồ, A tỷ, ngươi phải cẩn thận.”

Trước đó lúc ở Thần Chi Hải, lúc Âm Ca ra tay tấn công Quỷ Chủ, biểu hiện ra sự căm thù đến tận xương tuỷ, đến nay Sư Thanh Y vẫn còn nhớ rõ.

“Vì sao phải bỏ ngươi lại giữa đường, ngươi cũng đã nói sẽ có rất nhiều người theo đến, dĩ nhiên rất nguy hiểm. Nếu như ca ca ngươi không xuất hiện thì sao?” Sư Thanh Y trải qua một lần cân nhắc, hỏi nàng ấy: “Ngươi không muốn cùng ta về nhà sao?”

“Ta không thể.” Nét mặt Âm Ca nghiêm túc: “A tỷ, ngươi cũng không thể.”

Âm Ca cũng không nói rõ ràng, nhưng Sư Thanh Y đã hiểu ý, không khỏi cảm thán trước sự hiểu chuyện của nàng ấy.

“Ngươi không thể tùy tiện để những kẻ đó theo về nhà.” Âm Ca nói: “Như vậy đối với nhà của ngươi sẽ vô cùng nguy hiểm.”

Sư Thanh Y yên lặng nhìn Âm Ca.

“Ngươi đã hạ quyết tâm muốn dẫn Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên, Ngư Thiển, Phong Sanh, Tô Diệc cùng nhau về nhà sao?” Âm Ca hỏi nàng.

“Đúng vậy.” Ánh mắt Sư Thanh Y kiên định: “Bọn họ đều là bạn bè tốt đáng giá tín nhiệm, ta bằng lòng dẫn họ về nhà. Để họ ở lại bên ngoài, ta cũng sợ những người đó sẽ gây bất lợi, ở trong nhà sẽ an toàn hơn.”

Huống hồ Ngư Thiển từ lâu đã từng đến nhà nàng.

Lạc Thần trầm thấp nói: “Còn có Trạc Xuyên.”

“Ừm.” Sư Thanh Y nhìn Lạc Thần.

Cho dù Trạc Xuyên hôm nay chỉ là một cổ thi thể lạnh lẽo, nằm trong rương tróc yêu thì cũng phải đưa nàng ấy đi cùng. Để bạn bè của các nàng, một lần nữa đặt chân lên mảnh đất đó.

“A Âm.” Trong mắt Sư Thanh Y như có gió xuân, nàng nói với Âm Ca: “Ta tin tưởng ngươi, nếu như ngươi muốn cùng ta về nhà, vậy thì không cần lo lắng. Ca ca ngươi nhờ bọn ta chăm sóc ngươi, cũng là sợ ngươi bị tổn thương, nếu như ngươi theo bọn ta về nhà, chí ít có thể tạm lánh một đoạn thời gian.”

Đôi môi của Âm Ca khẽ động.

Qua một hồi lâu, nàng ấy mới nói: “… Ta cần phải suy nghĩ thêm.”

“Được.” Sư Thanh Y cười rộ lên.

Âm Ca vẫn có chút lo lắng: “Hiện tại rất nhiều người đang mơ ước nhà của ngươi, ngươi không nên tin tưởng người khác.”

Ý cười của Sư Thanh Y càng sâu, nhưng không hiểu sao lại có phần bi thương bất đắc dĩ: “Lòng tin của ta và Lạc Thần thật ra đã không còn bao nhiêu nữa, nhưng dù chỉ còn lại chút ít, vẫn bằng lòng giao cho các ngươi. Ta cũng tin tưởng, các ngươi sẽ không khiến bọn ta thất vọng.”

“… A tỷ.” Âm Ca lẩm bẩm.

“Chúng ta trở về đi.” Sư Thanh Y nói: “Đừng để các nàng chờ lâu. Ảo ảnh của Phong Sanh và Tô Diệc biến mất, Vũ Lâm Hanh sẽ nhanh chóng phát hiện điều bất thường, nàng không thể thức tỉnh trong mộng cảnh này, bằng không nàng nhất định sẽ giống như phát điên mà chạy về phía hang động kia, đến lúc đó chúng ta không cách nào ngăn cản nàng, cho nên phải lập tức đưa nàng ra ngoài, thức tỉnh ở bên ngoài.”

Âm Ca cúi đầu: “Nếu như ta có thể xóa đi nhiều ký ức hơn thì tốt rồi, nhưng ta làm không được, chỉ có thể xóa đi một đoạn ngắn.”

“Như vậy đã tốt lắm rồi.” Vừa nghĩ đến thảm trạng trong hang động, tâm tình của Sư Thanh Y trở nên nặng nề: “Chí ít nàng cho rằng bản thân còn chưa từng đến gần hang động kia, không cần trải qua một lần sợ hãi.”

Lạc Thần nói: “Lúc nàng rời khỏi mộng cảnh, tác dụng của mộng cảnh biến mất thì sẽ lập tức thức tỉnh. Chúng ta phải tìm lý do giải thích chuyện của mộng cảnh, có một việc không cần phải nói quá chi tiết, như vậy nàng sẽ không biết đến sự tồn tại của hang động trong mộng cảnh.”

“Đúng vậy.” Sư Thanh Y căn dặn Âm Ca: “Ngươi không cần nói nhiều. Nếu như sau khi Vũ Lâm Hanh biết đại khái quy tắc của mộng cảnh, hỏi hang động kia có thể tạo ra được hay không, chúng ta sẽ nói với nàng là chỉ có thể tạo ra một phần dựa theo ký ức, còn một số chi tiết khác thì không biết có được hay không, về chuyện nàng sợ mèo, cũng không cần nói cho nàng ấy biết chân tướng mà chúng ta đã biết.”

Âm Ca gật đầu.

Ba người trò chuyện xong, liền quay trở lại chỗ đống lửa.

Lần thứ hai trở lại bên cạnh đống lửa, Thiên Thiên và Vũ Lâm Hanh ngồi trò chuyện, dường như đã rất thân quen.

Thiên Thiên có loại bản lĩnh này, không mất bao lâu đã có thể trở nên thân quen với người khác. Hơn nữa Vũ Lâm Hanh vốn dĩ đang ở gần bờ vực thức tỉnh, có cảm giác quen thuộc đối với Thiên Thiên, ngoài miệng nàng nói đáng ghét, thật ra trong lòng vẫn đồng ý nói Đông nói Tây với Thiên Thiên.

A Mai cũng ăn sắp xong rồi, đang hâm nóng một số rau củ, chỉ chờ thu dọn tàn cục.

“Khuôn mặt này sao lại non mềm như vậy đây?” Thiên Thiên thừa dịp Vũ Lâm Hanh không chú ý mà nhéo mặt nàng ấy: “Không hổ là mười lăm tuổi a, Thiên tỷ tỷ thật hâm mộ ngươi.”

“Ngươi có phải là biến thái hay không?” Vũ Lâm Hanh chụp tay Thiên Thiên ra, vội vã trốn tránh.

“Ta lại chưa nói ta không phải biến thái.” Thiên Thiên cười híp mắt.

Vũ Lâm Hanh: “…”

“Trở về rồi.” Thiên Thiên nhìn thấy Sư Thanh Y, vẩy tay mỉm cười bắt chuyện.

Vũ Lâm Hanh lập tức quay đầu lại.

Sư Thanh Y và Lạc Thần thoáng nhìn Vũ Lâm Hanh, ánh mắt có phần phức tạp. Để đề phòng Vũ Lâm Hanh nhìn ra sơ hở, nét mặt của các nàng vẫn không có gì thay đổi, giống hệt như trước khi rời đi.

“Thiên Thiên, A Mai, hai người các ngươi đến đây một chút.” Sư Thanh Y nói.

Thiên Thiên đứng lên, A Mai cũng ngừng ăn uống, theo sau Sư Thanh Y đi đến một chỗ xa xa.

Thời gian cấp bách, Sư Thanh Y đè thấp giọng nói, nhẹ nhàng thuật lại những việc liên quan đến Vũ Lâm Hanh cho Thiên Thiên nghe, đồng thời căn dặn nàng ấy lát nữa phải thông đồng tìm cách giải thích, để tránh Vũ Lâm Hanh thương tâm.

Thiên Thiên nghe xong, nụ cười lạnh dần, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu.

A Mai không hiểu rõ gút mắt trong chuyện này, nhưng Sư Thanh Y đã căn dặn nên nàng liền đồng ý.

Lạc Thần và Âm Ca ngồi yên lặng, ánh mắt Lạc Thần thoáng dừng trên người Vũ Lâm Hanh.

“Còn muốn ăn thêm chút rau củ không?” Lạc Thần nhẹ giọng nói.

Vũ Lâm Hanh ngẩn người, đột nhiên cảm thấy họ Lạc này đột nhiên trở nên dịu dàng bất thường.

Một người nhìn có vẻ lãnh đạm, vì sao vẫn luôn cho nàng ấy một loại cảm giác đặc biệt săn sóc.

Vũ Lâm Hanh là một người thông minh, trước đó đã ăn hai chén canh, cũng đoán được là Lạc Thần cố ý muốn mình bưng chén, thật ra là đặc biệt muốn cho mình ăn.

Mà Lạc Thần hiện tại còn ôn hòa tốt bụng hơn so với trước đó.

Vũ Lâm Hanh vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, rồi lại không thể nói rõ là chỗ nào.

“Nếu ta muốn ăn.” Vũ Lâm Hanh vẫn cứng miệng: “Ngươi nấu cho ta sao?”

“Có thể.” Lạc Thần đến gần đống lửa, bưng một cái chén rỗng, rồi lại thả vài miếng rau vào trong nồi.

Thời gian không nhiều lắm, cũng nấu không được bao nhiêu, Vũ Lâm Hanh ăn xong thì phải đi rồi.

Rau củ nấu rất nhanh, tươi ngọt ngon miệng, trước đó Vũ Lâm Hanh đã muốn ăn, nhưng bởi vì lười nấu, còn A Mai lại nấu quá chín nên nàng không thích ăn.

Hiện tại rau củ trong chén, độ chín vừa phải.

“A Sanh và Tô Diệc đâu?” Vũ Lâm Hanh vừa ăn vừa nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện hai thiếu niên đã biến mất, nàng ấy vội vã Lạc Thần Lạc Thần: “Trước đó các ngươi ở bên kia, có nhìn thấy bọn họ không?”

“Không có.” Lạc Thần nói.

Vũ Lâm Hanh buông chén, có chút lo lắng, ngoài miệng nóng giận: “Vậy bọn họ đi đâu rồi? Trong rừng mưa cũng không an toàn, sao không nói với ta một tiếng đã đi lung tung, không muốn sống nữa sao?”

Nói xong Vũ Lâm Hanh lập tức không chờ đợi được, muốn đi tìm.

Lạc Thần đứng lên, nhìn Sư Thanh Y: “Thanh Y.”

Sư Thanh Y ngầm hiểu, lập tức cùng Thiên Thiên đi sang một bên.

Hai người các nàng cũng không đến gần Vũ Lâm Hanh, Sư Thanh Y lấy điện thoại di động ra, cúi đầu nhìn màn hình, còn Thiên Thiên thì phối hợp với nàng, giả vờ nhìn thoáng qua rồi lập tức cười rộ lên: “Mau chia sẻ đoạn video của Vũ muội muội cho ta xem.”

Vũ Lâm Hanh lập tức nghe thấy, bật người đứng dậy.”Cái… cái gì mà video?”

“Còn có thể là cái gì?” Thiên Thiên liếc mắt nhìn nàng ấy một cái: “Dĩ nhiên là video ghi lại cảnh ngươi gọi bọn ta là tỷ tỷ.”

Vũ Lâm Hanh giận dữ, chỉ vào Sư Thanh Y: “Kẻ lừa gạt! Không phải ngươi nói đang tự chụp sao, căn bản không phải quay phim ta!”

Lạc Thần lấy Gian Khích Trùy ra từ trước, đi đến bên cạnh Sư Thanh Y, mở một vết rách giữa không trung.

“Ta có nói sao?” Sư Thanh Y vẻ mặt vô tội.

“Ngươi dĩ nhiên có nói!” Sự chú ý của Vũ Lâm Hanh đã bị dời đi, nàng ấy tức giận đến quên việc Phong Sanh và Tô Diệc biến mất.

Sư Thanh Y mỉm cười: “Nga, có thể là lúc chụp, không cẩn thận chuyển nhầm chế đội, quay lại một số hình ảnh của ngươi, ta cũng không chú ý.”

“Cái gì không cẩn thận, ngươi chính là cố ý!” Vũ Lâm Hanh đã nhìn thấu, tức giận đến đỏ mặt tía tai, lập tức chạy về phía Sư Thanh Y, muốn cướp lấy điện thoại trong tay nàng.

Sư Thanh Y nhanh chóng ném điện thoại cho Thiên Thiên.

“Các ngươi là ai! Tất cả đều không biết xấu hổ!” Vũ Lâm Hanh tức giận đến chết khiếp, lại chuyển hướng chạy về phía Thiên Thiên.

Lạc Thần nhấc chân, tiến vào vết rách không gian, đứng bên trong nhìn ra ngoài.

Thiên Thiên đón lấy điện thoại của Sư Thanh Y, rồi dễ dàng ném đi.

Lúc này điện thoại đã chuyền đến tay Lạc Thần.

Lạc Thần cầm điện thoại, đi vào trong không gian rỗng.

Vũ Lâm Hanh nóng lòng lập tức đuổi theo, có lẽ trong tiềm thức nàng ấy là tín nhiệm đối với các nàng, cho nên nhất thời cũng không lưu ý đó là vết rách gì, không hề nghĩ ngợi mà theo vào không gian rỗng.

Sư Thanh Y, Thiên Thiên, Âm Ca, A Mai lần lượt theo sau.

Lạc Thần nhẹ nhàng tiến đến trước mộng môn, rồi bước qua cánh cửa.

Vũ Lâm Hanh cũng theo Lạc Thần bước qua mộng môn.

Bên ngoài có mưa phùn, cỏ dại lay động trong màn hơi nước.

Vũ Lâm Hanh hổn hển đuổi theo ra khỏi mộng môn, trong khoảnh khắc nhìn thấy thế giới bên ngoài, nàng ấy ngây ngẩn cả người, thân thể cũng bất động tại chỗ.

Vũ Lâm Hanh giống như người đang ngủ mơ, không ngừng trôi nổi trong giấc mơ, sau khi nghe thấy tiếng chuông báo thức thì bất chợt mở mắt ra, cảnh trong mơ cũng thoáng chốc biến mất chỉ trong một cái chớp mắt.

Nhất thời nàng ấy không biết bản thân đang ở trong mộng, hay là hiện thực.

Nhưng hiệu quả của mộng cảnh quả thật đã tiêu tan, chẳng qua nàng ấy vẫn còn ở trong trạng thái hoảng hốt mà thôi.

Sư Thanh Y, Thiên Thiên, Âm Ca, A Mai lần lượt bước ra, vết rách ở phía sau dần khép lại.

Các nàng đến bên cạnh Lạc Thần, cùng nhau nhìn Vũ Lâm Hanh đang phát ngốc ở trước mặt.

Các nàng biết Vũ Lâm Hanh cần thời gian để bình tĩnh, vì vậy chỉ đứng tại chỗ yên lặng chờ đợi. Trời mưa không lớn, bụi mưa lất phất, trên tóc của các nàng cũng phủ một tầng hơi nước.

“… Xảy ra chuyện gì?” Qua hồi lâu Vũ Lâm Hanh mới thấy rõ mọi vật trước mắt, câu đầu tiên chính là: “Vừa rồi… Vừa rồi là chỗ nào?”

… Thật là đáng sợ.

“Ta… Ta nhỏ đi sao?” Vũ Lâm Hanh vẫn không thể tin được: “Vừa rồi ta ở nơi đó, sao lại nhỏ đi? Sau khi ra ngoài, vì sao lại lớn lên?”

Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào ngực của nàng ấy: “Đúng là lớn lên.”

Vũ Lâm Hanh: “…”

“Không phải ngươi hy vọng sẽ lớn lên sao?” Thiên Thiên nói: “Lớn lên rồi còn không vui sao?”

Vũ Lâm Hanh: “…”

Vũ Lâm Hanh còn có chút hoảng hốt: “Ta cần một lời giải thích.”

“Trời mưa rồi, nơi này bất tiện, trở về rồi nói.” Sư Thanh Y đi ở phía trước: “Phong Sanh và Tô Diệc đang đợi ngươi, bọn họ rất nóng lòng, trở về gặp bọn họ trước đã.”

Vũ Lâm Hanh bỗng dưng nhớ đến điện thoại, lập tức nhìn về phía Lạc Thần.

Lạc Thần đã đi thật xa, cũng chỉ còn lại một bóng lưng trong sương mù.

“Biểu tỷ nàng, ngươi đứng lại đó cho ta!” Vũ Lâm Hanh mắng to: “Đưa điện thoại cho ta!”

“Cuối cùng cũng có tín hiệu rồi, Lạc Thần mau gửi đoạn video đó cho ta!” Thiên Thiên cũng theo ở phía sau, gian xảo hô: “Ta có rất nhiều lưu lượng!”

“Nuôi Rắn, ngươi đi chết đi!” Vũ Lâm Hanh lúc này vừa chạy vừa mắng.

“Phải gọi ta là Thiên tỷ tỷ!”

“…”

Trong tay Sư Thanh Y cầm Xuân Tuyết trắng bóng không tỳ vết, không khỏi cười khẽ, đồng thời bước chân cũng nhanh hơn.

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!