Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 557

Chương 557: Bái Sào

 

Đôi mắt Trường Sinh trong suốt, chưa vô tận mừng rỡ, muốn kể ra bí mật cực đại mà nàng ấy đã phát hiện cho Sư Thanh Y và Lạc Thần nghe.

Bí mật này sau khi được nàng ấy xác nhận thì vẫn luôn giấu trong lòng. Nhưng Trường Sinh phóng khoáng, nếu như Dạ nói bất tiện vậy thì nàng ấy sẽ không cưỡng cầu Dạ phải thừa nhận, chỉ cần bản thân biết là được rồi.

Mà hôm nay hai thân nhân mà Trường Sinh tin tưởng nhất đã đến, nàng ấy chỉ hận không thể lập tức thông báo bí mật này cho hai người các nàng.

“Các ngươi cũng biết Dạ nàng…” Giọng nói của Trường Sinh gần như ức chế không được run rẩy: “Chính là Tân Đồ.”

Ý cười của Sư Thanh Y càng sâu, khóe môi của Lạc Thần cũng nhiễm ý cười, hai người cũng không biểu hiện ra bất cứ vẻ kinh ngạc nào, mà chỉ nhìn Trường Sinh.

“Thì ra các ngươi đã biết rồi?” Trường Sinh nhìn thấy biểu hiện của các nàng, nhất thời ngạc nhiên: “Các ngươi vừa vào mộng cảnh, làm sao biết được?”

Sau đó Trường Sinh tiến vào mộng cảnh, đã gặp không ít trắc trở, thử vài lần cuối cùng mới có thể xác định được.

Sư Thanh Y bước về phía chăn điệm.

Lạc Thần ngầm hiểu, kéo Trường Sinh đến cạnh ổ chăn, ba người cùng nhau ngồi xuống.

Cảm giác về nhà là vô cùng thoải mái, Sư Thanh Y đã lâu chưa từng chân chính thả lỏng, lúc này nàng đổi một tư thế thoải mái để ngồi, nói: “Đêm qua bọn ta mượn mắt của kẻ tạo mộng, có thể thấy tình huống trong mộng cảnh của ngươi. Lúc đó ngươi đã ngủ, ảo ảnh của cô cô và bọn ta đều biến mất, nhưng Dạ cô nương vẫn còn ở đây, chứng tỏ nàng chính là bản thể.”

Thân thể Trường Sinh dựa vào trên người Lạc Thần, vừa mừng vừa sợ, chăm chú lắng nghe.

Sư Thanh Y nói tiếp: “Lúc đó ở đồng cỏ, bọn ta thấy ngươi và Tân Đồ đứng cạnh nhau, kẻ tạo mộng cũng nói các ngươi là cùng nhau vào mộng cảnh. Dạ cô nương cũng không phải ảo ảnh do ngươi tạo ra, hơn nữa lúc nàng ở trong thôn đối với ngươi quả thật là có điều khác biệt, mà hai người tính cách lại tương tự, từ những chứng cứ này cho thấy các nàng chỉ có thể là một người.”

Trường Sinh nghe vậy liên tục gật đầu.

“Ngươi làm sao biết được?” Lạc Thần hỏi Trường Sinh.

“Chuyện này kể ra rất dài.” Trường Sinh nói: “Ta kể từ đầu cho các ngươi nghe.”

Nàng ấy bắt đầu kể từ lúc bản thân và Dạ còn ở đồng cỏ, những chuyện đã phát sinh sau khi tiền vào mộng cảnh, tất cả đều kể cho Sư Thanh Y và Lạc Thần nghe.

Lúc nhắc đền đồng hồ đeo tay, Trường Sinh nói: “Đồng hồ đeo tay là điểm khiến ta chính thức bắt đầu hoài nghi, xem ra Dạ cũng nhận biết đồng hồ đeo tay, sau đó nàng còn làm chuồn chuồn cỏ cho ta chơi. Mà con chuồn chuồn cỏ ta có được ở trong thôn, chủ nhân của nó chính là Tân Đồ, thủ pháp bện của hai người gần như không có khác biệt, hơn nữa các nàng đều biết thổi sáo.”

“Chẳng qua lúc đó Dạ sợ ta nhận ra tiếng sáo của nàng, cho nên lúc ta tỉnh lại nàng đã thay đổi một cây sáo khác, âm sắc nghe rất thô kệch.” Trường Sinh nói đến đây, hít sâu một hơi: “Dạ từ trước đến nay không lo không nghĩ, nhưng vì muốn giấu diếm ta, lại làm một cây sáo xấu xí để thổi, chuyện này đối với nàng xem như đã tiên tốn rất nhiều tâm tư.”

Trường Sinh tường thuật đặc biệt chi tiết chuyện dùng dây đỏ buộc vào ngón tay của Dạ, tiến hành thử nghiệm: “Nàng rõ ràng biết ta đang thử nàng, nhưng vẫn không thừa nhận, mà tự mình cởi sợi dây ra. Từ đủ loại biểu hiện, ta có thể cảm giác được sự khó xử của nàng, bằng không nàng sẽ không giấu diếm ta đến tận bây giờ, cho nên ta hỏi có phải nàng có điều gì khó xử hay không.”

“Nàng nói như thế nào?” Sư Thanh Y hỏi.

Thật ra nàng cũng đoán được Dạ chắc hẳn có điều khó xử, hơn nữa loại khó xử này đã đến mức khiến Dạ thân bất do kỷ.

Bằng không với tính cách của nàng ấy, vốn dĩ không thèm để ý ánh mắt của bất cứ người nào, người khác sống thì sống, chết thì chết, khóc thì khóc, cười thì cười, không can hệ gì đến nàng ấy, vì thế nàng ấy sẽ không đặc biệt giấu diếm và vân vân, bởi vì cảm thấy không cần thiết.

Nhưng với bản lĩnh của Dạ, trên đời này lại có thứ gì có thể khiến nàng ấy cảm thấy khó xử như vậy, điểm này Sư Thanh Y quả thật là khó có thể tưởng tượng.

Trường Sinh nói: “Nàng nói, nàng không tiện nói.”

Sư Thanh Y an ủi Trường Sinh: “Không sao cả, nếu nàng bất tiện, vậy thì không nên trực tiếp hỏi nàng. Hơn nữa nghe câu trả lời của nàng, thật ra cũng biết rằng ngươi đã biết rõ chân tướng. Có một số việc hai bên ngầm hiểu trong lòng là đủ rồi, đừng tạo thêm gánh nặng cho nàng.”

“Ta hiểu.” Ý cười của Trường Sinh trong suốt: “Ta là nàng, cũng không buộc nàng phải thừa nhận.”

Sư Thanh Y lại cưng chiều xoa nhẹ lên tóc Trường Sinh: “Ngoan.”

Lạc Thần quan sát Trường Sinh, nói: “Trên đường đến đồng cỏ, bọn ta nhặt được xác điện thoại của ngươi, lúc đó nó đã vỡ thành từng mảnh, nhưng không nhận ra là dấu vết của loại vũ khí đã đánh vỡ nó. Ngươi có nhìn thấy là người nào đã ra tay hay không?”

Về chuyện này, thật ra trong lòng Sư Thanh Y và Lạc Thần đã có suy đoán, hiện tại chẳng qua là tiến hành xác nhận với Trường Sinh mà thôi.

“Ta nhìn thấy rõ ràng.” Trường Sinh nhíu mày: “Là một thanh niên trẻ tuổi, ta không nhận ra hắn, trước kia chưa từng gặp. Nhưng hắn nhất định là…. Người của Hoàng Đô, bởi vì lúc đó hắn dùng tên bắn lén ta, là kim tiễn được ngưng tụ, loại kim tiễn này chỉ có người trong Hoàng Đô mới có thể ngưng tụ được, sau khi bắn trúng, cũng sẽ biến mất không để lại dấu vết.”

Nàng ấy còn bổ sung: “Ta đã nhớ kỹ khuôn mặt của thanh niên kia, nếu như lần sau gặp lại, ta nhất định có thể nhận ra, các ngươi giúp ta đánh hắn.”

Sư Thanh Y biết người của Hoàng Đô lại có thể làm ra loại hành vi đại nghịch bất đạo này, cũng chỉ có Triệu Nghiễn. Cả người Triệu Nghiễn đã vặn vẹo bởi vì luyện hóa Triệu Giác, sở hữu kim dực của Triệu Giác và năng lực ngưng tụ kim tiễn, nàng bình tĩnh nói: “Không cần đánh nữa, hắn đã chết.”

Trường Sinh nhất thời kinh ngạc.,

Sư Thanh Y đã kể rõ những việc xảy ra trong mộng cảnh Hoàng Đô cho Trường Sinh nghe, bao gồm kẻ tạo mộng A Mai, người áo đen số một và số hai, và vân vân.

Quả nhiên Trường Sinh cũng giống như những người khác, để tâm nhất vẫn là Trạc Xuyên, nàng ấy kinh ngạc nói: “Với tình trạng của Trạc Xuyên, sau khi vào mộng cảnh chỉ có thể làm bán chủ thể, lại có gì khác với người sống? Sao có thể làm được như thế?”

Sư Thanh Y lắc đầu: “Bọn ta tạm thời còn không rõ nguyên nhân, điểm ấy ngay cả A Mai cũng không biết.”

Trường Sinh và Ngư Thiển nói chuyện rất hợp ý, vì thế uể oải nói: “Chỉ hy vọng đến lúc đó Ngư Thiển đừng quá thương tâm.”

Sư Thanh Y yên lặng.

Trước kia Triệu Giác thường ra vào hoàng điện, Trường Sinh và hắn cũng có nhiều tiếp xúc, nhưng Triệu Nghiễn quanh năm ở Triệu Mạch, Trường Sinh chưa từng gặp hắn, hiện tại nghe tin Triệu Giác bị Triệu Nghiễn làm hại, cũng không khỏi thở dài.

“Mộng cảnh của Thiên cô nương cùng với Vũ cô nương, lại là thế nào?” Trường Sinh nói.

Sư Thanh Y chậm rãi kể rõ, Lạc Thần cũng bổ sung một số chi tiết.

Trường Sinh nghe đến việc Thiên Thiên và Nguyễn nói lời từ biệt, lại biết được ám ảnh của Vũ Lâm Hanh năm mười lăm tuổi ở rừng mưa, càng nghe càng thổn thức, nói: “Các ngươi đều khổ sở trong mộng cảnh, lại chỉ có một mình ta ở đây sóng yên biển lặng, hoàn toàn không cần lo lắng, ta rất hổ thẹn vì chưa từng giúp được các ngươi chuyện gì.”

“Nói ngốc cái gì.” Sư Thanh Y cười khẽ.

Lạc Thần hòa nhã nói: “Ngươi có thể vui vẻ, bình an, đó chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với ta và Thanh Y, có hiểu không?”

Trường Sinh lại ôm Lạc Thần chặt hơn một chút, nhẹ giọng nói: “Ta hiểu.”

Nhưng Trường Sinh vẫn lo lắng cho thân thể của Sư Thanh Y: “Vậy hắc khí lại là thế nào. Ngươi không dễ dàng gì mới khôi phục năng lực ngưng tụ kim tiễn, hiện tại lại phải kiêng kỵ hắc khí, vậy nên làm thế nào cho phải?”

“Không sao cả.” Sư Thanh Y cười nói: “Không ngưng tụ hoặc hạn chế ngưng tụ là được rồi.”

Ba người trò chuyện trong phòng ngủ chính, đến lúc nói xong, Sư Thanh Y lại nhìn đồng hồ đeo tay của Trường Sinh, nhìn thấy đã đến lúc chuẩn bị trà nước điểm tâm cho Tư Hàm và Dạ, ba người mới cùng đến phòng bếp.

Chờ trà và điểm tâm chuẩn bị xong, Lạc Thần và Trường Sinh mỗi người bưng một khay, Sư Thanh Y đi theo bên cạnh, Trường Sinh bưng đến cho Dạ, còn Lạc Thần lại chủ động dâng trà cho Tư Hàm.

Tư Hàm đang phê duyệt công văn, lại nghe Lạc Thần ở bên cạnh nói: “Cô cô, mời dùng trà.”

Tư Hàm có chút trở tay không kịp, bút lông trong tay chợt dừng giữa không trung, rồi nhìn về phía Lạc Thần.

Trong lòng Sư Thanh Y cười thầm, vội vã thúc giục Tư Hàm: “Cô cô, Lạc Thần đã dâng trà cho người rồi, người mau nhận đi.”

Tư thế bưng trà của Lạc Thần vẫn là không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng nét mặt lại ôn hòa hơn so với bất cứ lần nào Tư Hàm từng gặp.

Nhất là mỗi lần Tư Hàm bảo Lạc Thần dâng trà, thật ra nàng ấy biết bản thân đang cố ý làm khó dễ, mà mỗi lần Lạc Thần đều có biện pháp chọc giận nàng ấy. Lần này Tư Hàm còn chưa chủ động yêu cầu, Lạc Thần đã chủ động dâng trà, ngược lại khiến Tư Hàm cảm thấy không bình thường, vẫn luôn cảm thấy Lạc Thần đang mưu tính gì đó.

“Cô cô.” Sư Thanh Y lại nói.

Tư Hàm chỉ đành nhận lấy chung trà.

Nàng hiện tại nửa ngờ nửa tin, vì vậy không uống, mà chỉ đặt ở một bên.

Lạc Thần nhàn nhạt nói: “Cô cô không uống sao? Trà cũng không nóng.”

“Lát nữa uống.” Trong lòng Tư Hàm cảm thấy Lạc Thần đột nhiên đối tốt với nàng là không được bình thường, cho nên tràn đầy cảnh giác.

Lạc Thần nói: “Cô cô sợ ta hạ độc, mưu tài hại mạng?”

Tư Hàm: “…”

Nét mặt của Lạc Thần càng thêm lãnh đạm, nhìn Sư Thanh Y một cái rồi lại nói với Tư Hàm: “Bên cạnh cô cô, ngoại trừ người cháu gái là Thanh Y, cũng không có thứ gì đáng giá để ta mưu cầu. Mà ta cũng đã mưu cầu được rồi.”

Sư Thanh Y thực sự không nhịn được mà xoay người cười trộm.

Tư Hàm: “…”

Tư Hàm bị Lạc Thần làm nghẹn lời, nhất thời tức giận, sự cảnh giác cũng đã tiêu tan không ít, trong lúc tức giận mới cảm thấy đây mới là bình thường, nàng hừ lạnh một tiếng, nâng chung trà lên uống một ngụm.

“Cô cô chậm rãi uống.” Lạc Thần lúc này mới rời khỏi bàn sách của Tư Hàm.

Bên kia Trường Sinh nhìn thấy Dạ uống trà do mình pha, trong lòng vui vẻ, nhưng Dạ đang đọc sách, mà Tư Hàm cũng phải xem công văn, nàng không muốn quấy rầy hai người họ, cho nên hiểu chuyện mà cầm khay rời khỏi phòng.

Sư Thanh Y và Lạc Thần cũng chuẩn bị rời đi, Dạ lại liếc mắt nhìn các nàng.

Lạc Thần nhìn thấy nét mặt của Dạ, rồi lại thu hồi ánh mắt.

Chờ hai người ra khỏi thư phòng, Sư Thanh Y có thể cảm giác được Dạ đi theo phía sau các nàng. Nàng và Lạc Thần cố ý mở cửa đi vào trong rừng, Dạ vẫn không dừng bước, yên lặng theo sát phía sau.

Đến vị trí thích hợp, hai người quay đầu nhìn về phía Dạ.

Nét mặt của Dạ rất bình tĩnh, không có bất cứ vẻ vì là muốn tránh né.

Trong lòng Lạc Thần đã sớm có định luận, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi: “Dạ cô nương là có chuyện gì muốn nói với bọn ta sao?”

“Phải.” Dạ nói.

“Dạ cô nương cứ nói đừng ngại.”

Sắc mặt của Dạ lúc này mới giống như lúc vừa rời khỏi phòng ngủ, có một chút câu nệ khó có thể phát hiện. Có lẽ nàng ấy cũng không biết câu nệ là cảm giác gì, nhưng từ biểu hiện lúc này lại có thể khiến Sư Thanh Y cảm giác được nàng ấy không được tự nhiên.

Một lát sau, Dạ nói với các nàng: “Xin lỗi.”

Sư Thanh Y gần như kinh ngạc mở to đôi mắt, nét mặt của Lạc Thần cũng trở nên vi diệu.

Không ngờ Dạ sẽ xin lỗi các nàng, thảo nào Dạ sẽ thỉnh thoảng toát ra vài phần câu nệ, thì ra là cảm thấy có lỗi với các nàng.

“Trước đó người nhìn lén mộng cảnh, là ngươi, hay là Sư cô nương?” Dạ hỏi Lạc Thần.

Lạc Thần nói: “Là ta.”

Dạ nói: “Lúc đó ta cũng không phải cố ý dùng kim châm đả thương ngươi, ta tưởng rằng kẻ tạo mộng đang nhìn lén ta.”

“Không sao cả.” Lạc Thần đáp lời nàng ấy.

Sư Thanh Y mỉm cười: “Vậy ngươi phát hiện là ta và Lạc Thần từ khi nào? Là lúc hai người bọn ta bước vào phòng ngủ sao?”

Dạ gật đầu, nói: “Đêm qua lúc ta phóng châm thì vẫn còn chưa biết, kẻ tạo mộng kia sao lại có lá gan nhìn trộm mộng cảnh của ta. Đến hôm nay nhìn thấy các ngươi xuất hiện trong phòng, mới biết lúc đó chắc chắn là các ngươi đã mượn mắt của kẻ tạo mộng.”

“A Mai nhát gan, không dám nhìn lén ngươi.” Sư Thanh Y nói: “Nếu là bọn ta mượn mắt, nàng mới dám.”

Dạ không hé răng.

“A Mai nói, nàng không biết ngươi.” Lạc Thần hỏi nàng: “Vậy ngươi biết nàng sao?”

Dạ nói: “Không biết. Nhưng ta biết nàng không dám đến đây.”

Hàm ý trong lời này, người khác nghe sẽ cảm thấy vô cùng kiêu căng, nhưng do Dạ nói ra lại không hề có cảm giác này, nàng dường như chỉ đang vô cùng bình tĩnh trình bày một việc nàng cho là thực tế mà thôi.

Sư Thanh Y và Lạc Thần đã quen với tính cách của Dạ, nên cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Dạ biết các nàng hiểu được chân tướng, mà các nàng cũng biết Dạ có chuyện khó xử, nên cũng không có trực tiếp chỉ ra mà chỉ ở chung một cách tự nhiên trong mộng cảnh này.

Giống như trong trí nhớ xa xôi năm đó, không khác.

Sư Thanh Y còn đang lo lắng vì chuyện của Trường Sinh, vì vậy thoải mái hỏi Dạ: “Dạ cô nương, tối nay trong thành diễn ra lễ hội Bái Sào*, ngươi có muốn cùng bọn ta xuống núi xem thử hay không?”

Dạ đồng ý: “Được.”

Sư Thanh Y vui vẻ ra mặt: “Như vậy, Trường Sinh chắc chắn sẽ vô cùng vui mừng.”

Dạ có chút nghi hoặc: “Vì sao nàng lại vui mừng?”

Sư Thanh Y chỉ cười không nói.

Lạc Thần cũng không tiện giải thích nguyên do, mà chỉ nhàn nhạt nói: “Nàng thích náo nhiệt. Thêm một người, thêm một phần náo nhiệt.”

Dạ lúc này mới dường như tỉnh ngộ, nói: “Thì ra là thế.”

Sư Thanh Y thở dài trong lòng, với tính cách của Dạ, Trường Sinh sau này có lẽ sẽ gặp rất nhiều khó khăn, xem ra nàng nên giúp đỡ Trường Sinh nhiều hơn mới được.

Chờ Sư Thanh Y trở lại phòng ngủ, nhìn thấy Trường Sinh, cũng nói cho nàng ấy biết buổi tối hôm nay Dạ cũng sẽ cùng vào thành tham gia Bái Sào. Đó là lễ hội mỗi năm một lần, đến lúc đó trong thành khắp nơi đều thức ăn ngon, mọi người trong thành gần như đều sẽ tham dự.

Năm đó Dạ không đi cùng các nàng, lần này trong mộng cảnh cuối cùng cũng có thể thực hiện được tâm nguyện của Trường Sinh.

Trường Sinh nghe xong, trong lòng nhảy nhót vô cùng, mãi cho đến bữa tối, sự vui mừng cũng không lắng xuống.

Dùng bữa tối xong, thu dọn hoàn tất, cũng đã đến lúc xuống núi.

Những thuộc hạ của Dạ cũng đến, đang đứng xếp hàng trước sân.

Cửu Muội cũng ở trong số đó, nét mặt có chút khác biệt với những người mặt không chút biểu cảm xung quanh, trang phục của nàng ấy cũng nổi bật xinh đẹp hơn, bên trong là màu sắc rất bắt mắt.

Người dẫn đầu dâng chiếc hộp chứa quần áo cho Dạ, nói: “Chủ nhân, đây là y phục mới mà ngài cần.”

Dạ nhận lấy, sau đó trở về phòng thay quần áo.

Lúc Dạ trở ra, trang phục của nàng ấy đã có một chút khác biệt với thường ngày, mặc dù cũng là hai màu đen đỏ, nhưng nhìn càng trang trọng hơn. Đôi hoa tai cũng thay đổi, hoa tai màu đỏ với phần viền vàng cầu kỳ, cực kỳ tinh xảo.

Trên người Trường Sinh cũng mặc bộ quần áo mới, trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ Dạ cố ý thay quần áo mới, có phải đồng nghĩa nàng ấy cũng cực kỳ coi trọng lời mời lần này hay không?

Sư Thanh Y thoáng nhìn nét mặt của Trường Sinh, vừa lo lắng vừa vui vẻ thay nàng ấy.

“Đi thôi.” Dạ căn dặn những thuộc hạ đứng trước sân của mình.

“Vâng, chủ nhân.” Các thuộc hạ đồng loại đáp lại.

Sư Thanh Y sửng sốt.

Trường Sinh cũng có chút bối rối, nói với Dạ: “Dạ, bọn họ sẽ đi cùng sao?”

Nhiều người cùng nhau vào thành, nàng làm sao có thể đi dạo cùng Dạ.

“Phải.” Dạ nói: “Ngươi thích như vậy, nên ta mới gọi bọn họ đến.”

“Ta thích như vậy?” Trường Sinh càng khó hiểu.

Dạ nhìn Lạc Thần, rồi lại nói với Trường Sinh: “Lạc Thần nói ngươi thích náo nhiệt, thêm một người thêm một phần náo nhiệt. Bọn họ đông người, ngươi chắc chắn sẽ rất vui.”

Sư Thanh Y: “…”

Lạc Thần: “…”

Trường Sinh: “…”

Tư Hàm: “…”

“Ngươi không vui sao?” Lúc này đến phiên Dạ nghi hoặc.

Sư Thanh Y lặng lẽ nhéo lên eo của Lạc Thần một cái, thấp giọng nói: “Ai bảo ngươi nói bậy.”

Lạc Thần vô cùng vô tội, nhẹ giọng nói: “Ta không biết nàng lại hiểu theo cách này.”

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!