Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 9

Chương 9

 

Có lẽ bời vì giọng nói dịu dàng kia, luôn luôn có khả năng đầu độc nhân tâm, yêu cầu của Chu Côn Ngọc, dường như vẫn luôn làm cho người ta rất khó cự tuyệt.

Đến lúc cánh cửa phòng ngủ chậm rãi khép lại ở phía sau, Tân Kiều mới ý thức được bản thân đang làm gì.

Sao lại vào phòng ngủ của Chu Côn Ngọc?

Một giây trong bóng tối.

Bóng tối đồng nghĩa thời không sẽ ngưng đọng tại khoảnh khắc này, đồng nghĩa  sự hỗn độn bất biến trước khi xảy ra vụ nổ vũ trụ, đồng nghĩa lý trí luôn chậm hơn một nhịp so với cảm giác, nên chỉ có thể lảo đảo truy đuổi ở phía sau nó.

Đồng nghĩa Tân Kiều đứng ở chỗ này, thị giác mất đi hiệu lực, chỉ có thể cảm thấy Chu Côn Ngọc đang đứng rất gần bên cạnh cô, mùi hương cây cỏ trên người nàng rất nhạt nhưng rất rõ ràng, giống như cỏ xanh không người đặt chân sau khi trời vừa mới đổ cơn mưa.

Còn có hô hấp của Chu Côn Ngọc, bình thản, dừng lại trong chốc lát, lại làm cho trong lòng không hiểu sao cũng bị kiềm hãm theo.

Sau đó ‘cạch’ một tiếng, đèn sáng.

Vừa rồi hô hấp của Chu Côn Ngọc chợt rời xa, thì ra làm đi mở đèn trên tường.

Ánh đèn làm thay đổi sự nhận bối đối với khoảng cách, Tân Kiều phát hiện, thì ra Chu Côn Ngọc cũng không đứng gần cô đến thế.

“Sao lại như vậy?” Chu Côn Ngọc hỏi.

“Cái gì?”

Chu Côn Ngọc cong môi, nâng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng chỉ vào lông mày của mình: “Đã để tôi phát hiện rồi.”

Nàng nhìn thấy Tân Kiều có vết thương trên lông mày.

Mà câu nói dịu dàng kia của nàng làm cho người ta cảm thấy hàm ý ẩn giấu phía sau là ánh mắt của nàng, đặt trên người cô nhiều hơn so với cô tưởng tượng.

Hơn hai giờ trước đây lúc Tân Kiều đứng ở trạm tàu điện ngầm, có mấy người thanh niên đứng cười nói trước cửa ga tàu, trong đó có một người nhuộm tóc hồng đặc biệt đáng chú ý, hút thuốc rồi nhả khói vào mặt người khác.

Nhiều người qua lại liếc nhìn cậu ta, cậu ta liền dùng dáng vẻ lưu manh trừng trở lại.

Cho đến lúc Tân Kiều xếp hàng chờ lên tàu, phát hiện thanh niên tóc hồng chạy đến, cậu ta không hút thuốc nữa, hai tay cắm ở trong túi quần, dáng vẻ vênh váo mà đứng ở trước mặt cô.

Rất rõ ràng, đây là chen hàng.

Giọng nói mệt mỏi của một cô gái truyền đến: “Sao cậu lại chen hàng a.”

Những lời này không mấy khí thế, mà chỉ là mệt mỏi, rất mệt mỏi.

Người bình thường nhìn thấy tình huống như vậy đều sẽ căn cứ nguyên tắc thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, cứ thế bỏ qua. Thanh niên nhướng mày nói: “Cô nói ai chen hàng!”

Cô gái bỗng nhiên bộc phát: “Cậu có biết tôi đã tăng ca đến một hai giờ sáng liên tục một tháng, thật vất vả hoàn thành hạng mục này, hôm nay lần đầu tiên tan tầm đúng giờ, tôi phải đi tàu điện ngầm quay về nhà thuê ở ngoại ô, sau khi ngồi xuống thì có thể ngủ rồi, nhưng cậu chen hàng như vậy, nói không chừng đến phiên tôi thì không còn chỗ ngồi nữa rồi, làm gì vậy chứ.”

Thanh niên bị câu chất vấn của cô ấy chọc giận: “Cô thật là phiền phức.”

Sau đó cậu ta đẩy bả vai cô gái kia một cái: “Cô không có chỗ ngồi thì sao nào.”

Cô gái bật khóc: “Dựa vào cái gì mà tôi không được ngồi, tôi tăng ca đến độ rối loạn nhịp tim, dựa vào cái gì không cho tôi ngồi.”

Hành khách xếp hàng phía sau cô ấy tứ tán bỏ đi, mọi người xì xào: “Lập tức tìm nhân viên an ninh đi.”

Trước khi nhân viên an ninh chạy đến, Tân Kiều đã bước đến bên cạnh cô gái: “Tay chân sạch sẽ một chút.”

Giọng nói rất bình tĩnh.

Thanh niên nóng nảy phỉ nhổ: “Vì sao hôm nay một người hai người, đều dùng giọng điệu này nói chuyện với ông đây.”

Sau đó cậu ta hung hăng nắm lấy cổ áo của Tân Kiều.

Tân Kiều đưa tay gạt ra, nét mặt vẫn bình tĩnh, động tác trên tay lại rất kiên quyết. Sức lực nam nữ có khác biệt, nhưng cô mỗi ngày huấn luyện nên biết cách ứng phó, thanh niên cảm thấy mất mặt, liền nhắm thẳng vào mi tâm của cô mà đánh, cô nghiêng đầu né tránh, nắm đám lướt qua đuôi lồng mày.

Đuôi lồng mày hơi nóng lên.

Thật ra Tân Kiều đã quen bị thương, biết có lẽ chỉ bị trầy da.

Cô không quan tâm, dùng sức bắt lấy cổ tay thanh niên kia, không cho cậu ta cử động.

Lúc này nhân viên an ninh vội vã chạy tới, hành khách xung quanh xì xào bàn tán, sau khi nói rõ tình huống, Tân Kiều cùng cô gái kia đến phòng an ninh của ga tàu, làm ghi chép đơn giản, thanh niên kia thì bị giữ lại, còn hai người các cô tiếp tục chờ chuyến tàu tiếp theo.

Cô gái hỏi: “Mắt cô không sao chứ?”

Tân Kiều lắc đầu.

“Cảm ơn cô, thật ra vừa rồi tôi rất sợ hãi.”

“Không có gì, hay là cô đến khoang số hai đi, có lẽ còn rất nhiều chỗ ngồi.”

Cô gái đỏ mắt mỉm cười.

Tân Kiều tạm biệt cô gái kia, đến nhà vệ sinh một chuyến. Chiếc áo thun vốn đã cũ, cổ áo bị thanh niên kia kéo một cái, lúc này có vẻ càng giãn rộng. Cô nâng tay kéo lại, sau đó xem kỹ vết thương trên chân mày.

Sau khi rửa sạch, cũng may có lông mày che khuất nên khó nhìn ra được. Chút vết đỏ trên da một khi biến mất sẽ càng không thể nhìn ra.

Cô không thích trễ giờ, cho nên luôn xuất phát sớm hơn một chút. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn nhưng đến Chu gia cũng còn kịp.

Đến Chu gia, lúc rửa tay chuẩn bị dùng cơm, cô đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, bỗng nhiên có một chút buồn cười.

Một căn nhà vệ sinh ở nơi này còn lớn hơn cả căn nhà cũ hai phòng ngủ của cô và em gái.

Cô lại nhìn khuôn mặt mình trong gương.

Một cô gái như vậy, vừa nhìn đã cảm thấy cô ấy không phải loại người dũng cảm, vì sao lại lên tiếng chống đối một thanh niên vừa nhìn đã biệt không dễ chọc.

Nhưng cô hiểu.

Có đôi khi ngồi một chỗ quá lâu cũng phải đổi chỗ khác.

Là một người mang gánh nặng cuộc sống trên vai, đôi khi thứ cuối cùng đè bẹp các cô chỉ là một hạt bụi.

Lúc Tân Kiều bước ra, thật ra cũng không phải là bởi vì trách nhiệm nghề nghiệp, cho dù cô chỉ là một người bình thường thì cũng sẽ bước ra.

Cô muốn giúp đỡ cô gái kia phát đi hạt bụi trên vai.

Có lẽ trong tiềm thức, cô cũng muốn có người giúp đỡ, phất đi hạt bụi trên vai cô.

Tân Kiều không ngờ Chu Côn Ngọc lại chú ý đến đến vết thương giấu dưới hàng lông mày của cô.

Sao thế, là lồng mày của cô không đủ dày sao?

Vì vậy cô có phần cứng nhắc nói: “Không cẩn thận đụng phải.”

Bác sĩ Chu nở nụ cười. Hít sâu một hơi, âm cuối kéo dài, không phải cười nhạo mà chỉ cảm thấy đối phương đáng yêu, bịa ra lời nói dối loại này để lừa gạt một bác sĩ.

“Ngồi đi.” Chu Côn Ngọc chỉ vào chiếc ghế làm bằng gỗ lim, mời Tân Kiều ngồi xuống.

Tân Kiều nhìn lướt qua căn phòng, phong cách  tổng thể cũng tương tự như trạch viện, bàn bán nguyệt, cột tròn, giường gỗ lê, cảm giác mỗi một vật đều có thể cầm đi bán đấu giá đồ cổ.

Chu Côn Ngọc xoay người đứng trước chiếc tủ gỗ một hồi, lúc quay lại trong tay có thêm một chiếc hòm y tế.

Lúc nàng cầm miếng bông y tế đến gần, khẽ cong thắt lưng, cô gần như có thể nghe thấy tiếng hô hấp nhẹ nhàng trên người nàng, đôi mắt ngậm lấy ý cười đột ngột đối diện với Tân Kiều.

Lồng ngực Tân Kiều cảm thấy nặng nề, vô thức lui lại trốn tránh.

Sau đó lại phát hiện đó là nhịp tim của bản thân, thình thịch thình thịch.

“Trốn cái gì.” Chu Côn Ngọc tạm thời thẳng lưng, một tay chống méo bàn, tư thái thướt tha tựa nhành liễu.

Nhưng rồi nàng lại mang một khuôn mặt đoan trang vô hại như thế.

“Ngại quá.” Tân Kiều lắc đầu không nhìn nàng: “Tôi thù phú.”

“Em thế nào?” Chu Côn Ngọc nở nụ cười.

Sau đó nàng lách đến bên cạnh Tân Kiều, lại cúi người xuống một lần nữa, mái tóc dài đổ xuống hai bên vai, nhìn từ góc độ của Tân Kiều, giống như hai đoạn thơ. Miếng bông y tế trong tay đặt lên đuôi mày của Tân Kiều, sức lực không nhẹ không nặng: “Không đối diện em, cứ thế bôi thuốc cho em, được rồi chứ.”

Lúc thu miếng bông lại, nàng không đứng thẳng mà chỉ cười khẽ một tiếng: “Thù phú a, vậy thật đúng lúc.”

Nàng đến gần, thổi khí vào bên cổ của Tân Kiều: “Đội trưởng Tân chính là ân cứu mạng, chị cũng không dự định dùng tiền để trả.”

Sau này khi hai người đã phát sinh quan hệ, Chu Côn Ngọc sẽ nhướng mày nói với Tân Kiều, động mạch cảnh là một trong những nơi mẫn cảm nhất trên cơ thể con người.

Lúc này Tân Kiều còn không biết, chỉ cảm thấy một cơn tê dại từ vị trí bị Chu Côn Ngọc thổi vào lan tràn đến tận bả vai.

Cô tránh né giống như bị bỏng: “Chị muốn trả cái gì, tôi cũng không phải đội trưởng.”

Chu Côn Ngọc thẳng lưng, thu hồi miếng bông, cúi đầu rút một tờ khăn giấy ướt, chậm rãi lau từng ngón tay của bản thân.

Tay nàng rất đẹp.

Về mặt ý nghĩa nào đó, tay nàng thậm chí hấp dẫn hơn cả khuôn mặt. Lúc nhìn Chu Côn Ngọc, ấn tượng đầu tiên không phải là một mỹ nhân, mà vẻ đẹp của nàng được phân chia thành từng phần, mỗi một phần đều khiến người ta có ấn tượng sâu sắc.

Tỷ như đôi mắt đẹp như thơ của nàng, tỷ như giọng nói dịu dàng của nàng, tỷ như ngón tay thon mà không gầy của nàng.

Lúc này những ngón tay kia đang được nàng chậm rãi, lau từng tấc một, nhìn rất mờ ám.

“Dưới loại tình huống này còn chú ý đến sai sót trong cách xưng hô của tôi, còn chỉ rõ cho tôi.” Chu Côn Ngọc ngước mặt lên, Tân Kiều mới phát hiện nàng cười một cách hứng thú: “Tân tiểu thư chính trực như vậy, có một chút đáng yêu.”

Sau khi nàng nói Tân tiểu thư ngây thơ, Tân rất dễ tức giận có một chút đáng yêu, đêm nay nàng lại nói, Tân tiểu thư chính trực, có một chút đáng yêu.

Tân Kiều bỗng nhiên phát hiện, những tính từ này đều đang miêu tả những phẩm chất tương phản với Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc không ngây thơ, nàng luôn có sự ung dung khi bày mưu tính kế.

Chu Côn Ngọc không dễ dàng tức giận, nàng luôn mang theo ý cười thanh thoát, dường như không có chút kẽ hở nào trong tâm tình.

Về phần chính trực, Chu Côn Ngọc cũng không giống như loại người thích sự dễ bằng, giải quyết mọi việc bằng cách dùng tiền tài, tỷ như việc nàng quyên góp trang thiết bị là có thể khiến Tân Kiều không cách nào cự tuyệt yêu cầu đến nhà gặp nàng.

Tân Kiều mơ hồ cảm thấy, Chu Côn Ngọc là đang cảm thấy hứng thú đối với cô.

Hơn nữa cũng mơ hồ cảm thấy, Chu Côn Ngọc cảm thấy hứng thú đối với cô bởi vì cô là một con người tuyệt nhiên tương phản với Chu Côn Ngọc.

Chu Côn Ngọc chậm rãi thu dọn những tờ khăn ướt đã sử dụng, sau đó nàng đưa tay chỉnh lại cổ áo sơmi của mình.

Ngón tay thon dài như ngọc dười xuống, nhẹ nhàng cởi một chiếc cúc áo ở trên cùng.

Ấn tượng đầu tiên Chu Côn Ngọc mang đến cho người khác là sự đoan trang, ngoại trừ khuôn mặt ưu nhã, còn bởi vì quần áo của nàng vĩnh viễn hợp quy tắc, áo sơmi phối hợp với quần tây hoặc chân váy chữ A, cúc áo vĩnh viễn cài đến chiếc cuối cùng phía trên, liên tưởng đến nghề nghiệp bác sĩ của nàng, quả thật có cảm giác thần thánh không thể khinh nhờn.

Tân Kiều không biết nàng muốn làm gì, ánh mắt dời xuống, dừng trên đầu ngón tay của nàng.

Nhìn thấy nàng đẩy chiếc cúc áo thứ nhất ra.

Phản ứng đầu tiên của đại não thật ra là nghi hoặc, nhưng trước khi kịp dùng lý trí để suy nghĩ thì ánh mắt đã tiếp tục đuổi theo đầu ngón tay của nàng mà dời xuống.

Sau đó mới đột nhiên bừng tỉnh: “Chị muốn làm gì?”

“Ân cứu mạng…” Chu Côn Ngọc nhẹ giọng hỏi: “Có phải nên lấy thân báo đáp hay không?”

Trạch viện, cổ thụ, mái cong, bàn gỗ, hoa văn trên bình sứ cổ kính xen lẫn chút kiều diễm.

Rất dễ làm cho người ta sa vào giấc mộng, rơi vào cảm giác hoảng hốt không chân thực nào đó.

Người phụ nữ thường ngày đoan trang tự giữ, nở nụ cười ưu nhã, lộ ra một đoạn xương quai xanh xinh đẹp, cùng với áo lót ren hoa văn phức tạp.

Nhất định không ai nghĩ đến Chu Côn Ngọc sẽ lựa chọn kiểu dáng này.

Áo sơmi của nàng rất mỏng, trắng tươi giống như sửa bò, nhưng chất liệu vải cao cấp sẽ không để lộ những thứ được che giấu bên trong. Áo lót ren đen óng như lụa, hoa văn phức tạp chằng chịt như dây leo.

Rất xinh đẹp.

Một nữ nhân đẹp như bước ra từ trong thơ, đang dùng khuôn mặt tao nhã của mình làm nổi bật lên loại xinh đẹp này.

Tân Kiều rốt cuộc không nhịn được mà bước lên bắt lấy cổ tay nàng, khiến nàng dừng lại: “Chu Côn Ngọc, chị rốt cuộc muốn làm gì?”

Khóe môi xinh đẹp khẽ cong lên.

Chu Côn Ngọc tùy ý Tân Kiều nắm chặt cổ tay mình, ngón tay đặt lên động mạch trên cổ tay, nàng cúi sát bên tai Tân Kiều: “Lúc này không phải em đã gọi tên tôi rồi sao?”

“Tôi thích em gọi tên của tôi, rất êm tai.”

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!