Mùa Xuân Tốt Hay Xấu – Chương 16

Chương 16

Tân Kiều tay kẹp điếu thuốc, đầu tiên là nhìn Chu Côn Ngọc giây lát, sau đó bỗng nhiên mỉm cười.

“Thật văn nghệ a.” Cô nói như vậy.

Nét mặt của cô luôn rất lãnh đạm, điều này thể hiện cho dù cô đang cong khóe môi nhưng trong ánh mắt cũng không có ý cười.

“Có lẽ chỉ loại người có nhiều thời gian rãnh rỗi như các người, mới có thể văn nghệ như vậy.” Cô đến trước thùng rác, búng nhẹ vào đầu mẫu thuốc, lần thứ hai quay đầu nhìn Chu Côn Ngọc: “Nói cái gì mà bóng lưng đang nói, nói cái gì mà tên của tôi là thi nhân phú hữu kiều.”

Không văn nghệ như vậy, cô quay đầu nhìn chằm chằm thùng rác trước mặt.

Cho dù là thùng rác trong hoa viên của Từ Mục cũng có hoa văn xinh đẹp, chất liệu kim loại sáng loáng. Cô nhớ đến căn nhà cũ của hai chị em, không thuộc vào khu dân cư, cuối con hẻm chật hẹp có hai cái thùng rác thật lớn màu xanh lục nhìn rất chói mắt.

Không ai đến thu rác, mùa hè sẽ tỏa ra mùi hôi thối của hoa quả và thức ăn thừa hỗn tạp lại với nhau.

“Không văn nghệ như vậy.” Tân Kiều nói: “Tên của tôi và Tân Mộc chính là cây to, sức sống mạnh mẽ, dễ sinh trưởng. Còn nữa, tôi đứng ở đây, chẳng qua là muốn ra ngoài hút thuốc mà thôi.”

Chu Côn Ngọc lẳng lặng nghe xong: “Tân tiểu thư rất ít rất ít khi chịu nói với tôi nhiều lời như vậy.”

Nhưng, nàng rất biết cách nắm bắt trọng điểm.

Bởi vì nàng đã lột bỏ lớp vỏ bên ngoài của Tân Kiều, đứng phía sau Tân Kiều hỏi: “Cho nên ý của em là, em vẫn ổn, đúng không?”

Tân Kiều đưa lưng về phía Chu Côn Ngọc, cho nên cô cho phép bản thân mím môi.

Làn khói thuốc bốc lên từ giữa hai ngón tay, theo tiếng vỗ cánh của một con côn trùng nhỏ cuối cùng của mùa hà, lượn lờ dưới ánh đèn màu vàng nhạt mang đến sự ấm áp giả tạo.

Cô buông lỏng đôi môi, điều chỉnh hô hấp, sau đó mới mở miệng: “Tôi rất ổn.”

Một giây, hai giây, ba giây.

Phía sau yên lặng, Chu Côn Ngọc không nói chuyện cũng không có động tác gì.

Bả vai của Tân Kiều vô thức căng chặt, sợ bị Chu Côn Ngọc nhận thấy, cô ngay lập tức cố gắng thả lỏng, đúng lúc này Chu Côn Ngọc cất bước đi rồi.

Bước chân rất nhẹ, gần như không tạo ra âm thanh gì, nhưng cùng nhau biến mất còn có mùi hương thoảng thoảng ngay cả khi xen lẫn trong khói thuốc cô cũng có thể ngửi thấy được, điều này cho thấy nàng thật sự đi rồi.

Đôi vai của Tân Kiều chùng xuống.

Không thể nói rõ trong lòng là cảm giác nhẹ nhõm nhiều hơn, hay là trống rỗng nhiều hơn.

Tân Kiều không đi dạo hoa viên nữa.

Việc xác định ngày phẫu thuật dường như cũng không tạo thành ảnh hưởng gì đối với Tân Mộc.

Em ấy mỗi ngày đọc sách, làm bài tập, thỉnh thoảng ngâm nga vài câu hát, tranh thủ những lúc không gây ồn ào đến người khác, em ấy cũng sẽ giảm âm lượng nghe hội thoại tiếng Anh.

Lúc này Tân Mộc đang làm bài tập tiếng Anh, ngòi bút rạch hai đường dài trên giấy nhạp, rồi lại ho khan vài tiếng.

“Sao vậy?” Tân Kiều nâng mắt lên từ màn hình điện thoại: “Viết không ra mực.”

“Không biết bị làm sao vậy.” Tân Mộc nhìn cán bút: “Rõ ràng vẫn còn mực. Để em đổi cây khác.”

Tân Mộc mở túi đựng bút: “Thảm rồi, không có ruột bút, ruột của loại bút này chỉ có thể mua được ở chỗ trường học.”

Tân Kiều liếc mắt nhìn màu mực em ấy đang sử dụng: “Bút mực xanh viết không được thì em dùng bút mực đen.”

“Chị không hiểu, đây là xúc cảm.” Tân Mộc thần bí xua tay: “Viết tiếng Anh phải dùng bút mực xanh, ngữ văn số học phải dùng bút mực đen.”

Tân Kiều mỉm cười, cất điện thoại vào trong túi rồi đứng lên: “Chị đến siêu thị bệnh viện mua cho em một cây mới.”

“Chị.”

“Ừm.” Tân Kiều quay đầu lại.

Tân Mộc tựa vào đầu giường nhếch miệng cười với cô, bên cạnh là con gấu bông cô mang đến cho em ấy: “Loại dễ viết một chút.”

“Biết rồi.”

Ánh mặt trời trên hành lang vẫn chói mắt như thế, Tân Kiều đi ngang qua cửa sổ, bị chiếu đến không mở nổi mắt.

Là kiên cường hay là nhát gan, trong lòng cô tự hỏi bản thân.

Dường như khi mang tất cả sự chú ý đặt vào một cây bút, trong cuộc sống không còn chuyện gì to tát hơn nữa.

Như vậy cô và Tân Mộc là kiên cường, hay là kẻ nhát gan chỉ biết trốn tránh hiện thực.

Sau khi bước vào siêu thị bệnh viện, cô đến quầy bán văn phòng phẩm.

Đầu tiên là quét mắt nhìn một lượt, quả thật không có loại bút xanh Tân Mộc thường sử dụng.

Cô chọn vài loại bút, lần lượt viết thử trên giấy nháp.

Khó viết.

Khó viết.

Vẫn khó viết.

Những ngón tay cầm bút của Tân Kiều càng lúc càng cố sức, ngòi bút sắc nhọn kéo ra một đường cong trên giấy. Cô nghe thấy giọng nói đã biến điệu của bản thân: “Ông chủ, vì sao bút của ông đều rất khó viết.”

Sau đó Tân Kiều ra ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài siêu thị.

Bụi cây được cắt tỉa thành hình tròn, màu xanh được tô điểm bởi những bông hoa trắng nho nhỏ, ánh nắng bị phiến lá xanh biếc khúc xạ, càng chói mắt người nhìn.

Tân Kiều đã quên nheo mắt lại, cứ thế lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bụi cây.

Cô nghĩ, phòng tuyến của  một người sụp đổ, thật sự là chỉ trong nháy mắt.

Lúc đi tìm Chu Côn Ngọc, cô đã mất khống chế.

Lúc đưa con gấu bông cho Tân Mộc, cô cũng mất khống chế.

Lúc nói chuyện trong văn phòng của giáo sư Du, cô mất khống chế.

Rồi trong lúc mua bút, cô dường như đang đội mũ bảo hộ gỡ bom, rời vào loại cảm giác ‘cả thế giới chỉ còn lại mình cô’, những âm thanh xa một chút bị ngăn cánh, còn những âm thanh gần một chút lại bị phóng đại vô hạn.

Cô nghe thấy âm thanh của ngòi bút ma sát lên mặt giấy, nghe thấy giọng nói bén nhọn đến phá âm của bản thân.

Cô biết ông chủ đứng sau quầy thu ngân đang nhìn cô, cũng biết ánh mắt của  rất nhiều người xung quanh cũng đổ dồn về phía cô.

Cô nhìn thấy rất cánh môi của nhiều người đang mấp máy, nhưng cô không nghe thấy giọng nói của bọn họ, chỉ nghe được giọng nói biến điệu của bản thân không ngừng vang vọng bên tai.

Cô hé môi, muốn nói một tiếng ‘xin lỗi’ nhưng rồi lại phát hiện bản thân giống như một con cá bị ném lên bờ, không thể phát ra một chút âm thanh nào.

Đâu chỉ là chuyện của một cây bút.

Cô lấy điện thoại ra gọi cho Tân Mộc: “Bút trong siêu thị không tốt, chị ra cửa hàng văn phòng phẩm bên ngoài mua cho em.”

Cũng may buổi sáng hôm nay Tân Mộc không có hạng mục gì phải kiểm tra, cô có thể tạm thời rời đi một lúc.

“Không cần đâu.” Tân Mộc nghe vậy cong hai đầu gối lên, bên kia truyền đến tiếng chăn niệm ma sát: “Tùy tiện mua một cây có thể sử dụng là được rồi.”

“Không thể tùy tiện.”

Cô không biết cách nói chuyện dịu dàng giống như Chu Côn Ngọc, sự kiên trì của cô nghe có vẻ vừa bướng bỉnh vừa ngoan cố.

Tân Mộc bên kia yên lặng một hồi.

“Chị.” Tân Mộc nhẹ nhàng nở nụ cười: “Cảm ơn chị.” Sau đó cúp máy.

Ngón tay Tân Kiều cố sức nắm chặt điện thoại, liều mạng ức chế suy nghĩ trong lòng.

Nhưng cô cảm thấy Tân Mộc đã phát hiện ra rồi.

Trong nội tâm cô có một giọng nói rất khẽ: “Đừng để lại tiếc nuối gì.”

Nếu như sau khi lên bàn mỗ, thật sự có chuyện gì ngoài ý muốn, cô tuyệt đối không thể chấp nhận, trong đầu nhiều lần hồi tưởng đều là hình ảnh Tân Mộc ngồi trên giường bệnh nhếch miệng cười nói với cô: “Loại dễ viết một chút.”

Lẽ nào ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cô cũng không làm được sao?

Cô chen chúc giữa dòng người, thật ra có một mục tiêu rõ ràng là ‘cửa hàng văn phòng phẩm’, nhưng cô vẫn cảm thấy mờ mịt. Cô đến ba cửa hàng văn phòng phẩm khác nhau, chọn mua ba cây bút mực xanh, lúc trở về bệnh viện bước chân trở nên càng lúc càng vội vàng.

Lúc cô xuất hiện trước cửa phòng bệnh, thân thể cao gầy che đi ánh nắng từ hành lang chiếu vào.

Tân Mộc ngẩng đầu mỉm cười với cô: “Mua được rồi sao?”

“Ừ, mua được rồi.” Nét mặt của cô bình tĩnh tự nhiên, đi vào đưa ba cây bút cho Tân Mộc, rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh.

Cô cảm thấy bản thân có chút sơ ý.

Tân Mộc có chú ý đến mái tóc đuôi ngựa hơi rối loạn và tóc mai ướt dính vì mồ hôi của cô hay không, nếu như vậy Tân Mộc sẽ biết vẻ bình tĩnh của cô hiện tại chỉ là biểu hiện giả dối.

Nhưng Tân Mộc chưa từng nói gì, cầm ba cây bút lần lượt thử trên giấy nháp: “Đều rất dễ viết.”

“Ừm.” Cô lấy điện thoại ra xem.

Chuyện này, dường như cứ thế qua đi.

Trong khoảng thời gian này Chu Côn Ngọc bận rộn nhiều việc, lại tăng ca đến đêm khuya.

Lúc đi xuống bãi đỗ xe nội bộ, nhìn thấy một người đứng trong hoa viên.

Bóng lưng của Tân Kiều rất dễ nhận ra, cô gầy, đôi vai xinh đẹp, ngoại trừ đêm đó đến nhà cầu xin Chu Côn Ngọc giúp đỡ, thời gian còn lại sống lưng vĩnh viễn thẳng tắp.

Không biết là do quanh năm huấn luyện đã để lại vết tích trên người cô, hay là cô vẫn luôn kiêu ngạo như thế, sẽ không khom lưng trước cuộc sống hay bất cứ người nào.

Từ lần trước đêm khuya gặp nhau ở hoa viên, Chu Côn Ngọc đã vài ngày không nhìn thấy cô xuất hiện ở chỗ này.

Lúc này tư thái của cô vẫn giống như lần trước, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, đứng nhìn bồn hoa cạnh cây cột phong cách La Mã, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Nghe thấy tiếng bước chân của Chu Côn Ngọc, cô quay đầu nhìn một chút.

Nét mặt của cô luôn rất hờ hững, ngũ quan thanh tú, đôi môi khẽ động, nhưng không nói chuyện.

Vì vậy Chu Côn Ngọc nở nụ cười trước: “Lại ở đây hút thuốc.”

“Đúng vậy.”

Thật ra mỗi ngày Chu Côn Ngọc kiểm tra phòng đều sẽ gặp cô.

Nhưng mà, trong phòng bệnh có Tân Mộc, có những nhân viên chăm sóc y tế khác.

Những lời này dường như đang hỏi, lúc không ở dưới ánh mắt của mọi người, lúc không cần phải giả vờ nữa, em vẫn ổn sao?

Tân Kiều mím môi không nói lời nào.

Chu Côn Ngọc cong cong khóe môi, dường như có thể biết được sự mâu thuẫn của Tân Kiều đối với nàng, nên cũng không nói thêm gì, mà chỉ xách túi đi về phía bãi đỗ xe.

Phía sau rất yên tĩnh.

Ánh đèn rất yên tĩnh.

Ánh trăng rất yên tĩnh.

Những con côn trùng sắp biến mất cùng với mùa hè cũng rất yên tĩnh.

Sau đó là một đợt tiếng bước chân vội vã, thật ra tiếng bước chân cũng rất khẽ, giống như có có thứ gì đó đang kiềm chế tất cả sự biểu đạt của con người.

Tất cả phát sinh rất nhanh, trước khi Chu Côn Ngọc kịp phản ứng thì đã phát hiện Tân Kiều bắt lấy cổ tay mảnh khảnh lộ ra bên dưới tay áo sơmi của mình.

Tân Kiều kéo nàng xoay người lại, mái tóc đuôi ngựa luôn buộc ngay ngắn chỉ khi về nhà mới xỏa ra, lúc này đang nhẹ nhàng lay động, trong bóng đêm vẽ ra một nửa đường cong.

Tân Kiều ôm chặt lấy nàng, vùi mặt vào bả vai của nàng.

Hô hấp của Chu Côn Ngọc dình trệ trong giây lát.

Cái ôm của Tân Kiều rất nóng, so sánh với nhiệt độ cơ thể của nàng lúc đêm khuya chỉ mặc một chiếc áo sơmi mỏng manh thì cái ôm của Tân Kiều rất nóng.

Nàng còn có thể ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Tân Kiều, là mùi hương còn lưu lại sau khi Tân Kiều dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác.

Tân Kiều vùi mặt vào bả vai của nàng: “Ôm em một cái.”

“Em sắp điên rồi.”

Chu Côn Ngọc cúi đầu bất động: “Em có biết chị là ai hay không?”

Chu Côn Ngọc tự nói bản thân không phải người tốt.

Nhưng bác sĩ Chu phải là một vị bác sĩ tốt.

Nếu như Tân Kiều xem nàng là bác sĩ để gửi gắm tình cảm, cô nhất định không thể chấp nhận chuyện như vậy.

Tân Kiều không ngẩng đầu, giọng nói trầm thấp: “Chu Côn Ngọc, em biết chị là ai. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, căn bản không phải ở bệnh viện.”

Lúc chị lộ ra đôi mắt dịu dàng đến không thể chống đỡ được, chị căn bản không phải bác sĩ của Tân Mộc.

“Em không có ai khác, chị ôm em một cái đi.”

Trái tim của Chu Côn Ngọc giống như bị kéo một cái.

Bất kể mục đích ban đầu của nàng là gì, trong khoảnh khắc này, trái tim nàng dường như bị một sợ dậy buộc chặt rồi dùng sức lôi kéo.

Nàng nhẹ nhàng đưa tay lên, ôm lấy Tân Kiều.

Nàng nhìn cột đèn phía sau Tân Kiều, ánh đèn màu vàng nhạt, làm cho nàng nhớ đến ngày đó Tân Kiều khom lưng bước ra khỏi nhà nàng, nhưng lúc đứng dưới ánh đèn, sống lưng lại kéo đến thẳng tắp.

Tân Kiều ở trong lòng nàng, run giọng nói: “Dẫn em ra ngoài đi.”

“Dẫn em ra ngoài bệnh viện, hít thở không khí.”

 

 

 

Recommended Articles

1 Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!