Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 16

Chương 16: Chị khóc là tốt nhất

 

Trong không gian chật chội này, xen lẫn hơi nước ẩm ướt, trong hô hấp của  La Thanh Mộng tràn ngập mùi hương của hoa sơn chi.

La Thanh Mộng không kịp suy nghĩ đây có phải là mùa hoa sơn chi hay không. Môi của Thu Thư Tuyết đã một lần nữa bắt đầu trằn trọc, cô ấy hôn rất nóng vội, dường như muốn cướp đoạt hết tất cả, La Thanh Mộng khi say khi tỉnh, lúc thanh tỉnh mê sẽ hung hăng đẩy Thu Thư Tuyết ra, lúc say mê lại nghiêm túc cảm nhận những xúc cảm mà cô ấy mang đến.

Thu Thư Tuyết rất thích hôn cô, cô sắp bị cô ấy cắn chết rồi.

Điều vẫn luôn khiến cô suy nghĩ là Thu Thư Tuyết đã bao lâu rồi chưa hôn cô.

Thì ra hôn môi làm cho người ta sống không bằng chết như vậy, giống như một chân ở trong cửa một chân ở ngoài cửa.

Người ở ngoài cửa nói: “Trong phòng tắm sao lại mở đèn, ai ở bên trong, tự ý sử dụng phòng tắm của Thư Tuyết không tốt lắm đâu.”

“Ách, không phải vừa rồi bị đổ rượu sao, quần áo của Thu Thư Tuyết bẩn rồi, cô ấy nói muốn thay quần áo.”

“Bộ quần áo của cô ấy là hàng hiệu, bẩn rồi thực sự đáng tiếc, đặc biệt đặc biệt đắt tiền,  Thư Tuyết còn đặc biệt chờ đến hôm nay mới mặc.”

“Lau sạch là được rồi.” Có người đi ra từ phòng khách: “Thực sự quá bất cẩn rồi, Thư Tuyết đâu, vừa rồi thật có lỗi, tôi sẽ xin lỗi cô ấy, hy vọng cô sẽ không tức giận.”

“Vậy cậu trả tiền giặt ủi đi.” Một nữ đồng nghiệp cười nói.

“Đùa thôi, Thư Tuyết cũng không thiếu chút tiền này, lại nói trong nhà cô ấy có rất nhiều sách, tôi còn cho rằng phiên dịch ghét nhất chính là đọc sách, bởi vì luôn nghe Tiểu Lưu nói vừa nhìn thấy sách đã muốn nôn…”

Chiếc váy cao cấp mà các cô ấy đề cập, đang bị La Thanh Mộng ở phía sau cánh cửa níu chặt trong tay, cô hé miệng hô hấp, môi của Thu Thư Tuyết vẫn còn dán chặt trên ngực cô.

Lúc đến La Thanh Mộng còn rất tâm cơ mà sử dụng tinh dầu nước hoa, cô muốn bản thân nhất định phải kiêu ngạo, muốn khí thế hơn người, cô hận không thể khiến hương thơm ngấm vào da thịt, hiện tại làn da được nuôi dưỡng căng mịn thơm ngát, cô quả thật cũng dụ… dỗ được người nào đó.

Thu Thư Tuyết hôn thật lâu, La Thanh Mộng tựa lưng vào cửa kính, đưa tay muốn đẩy Thu Thư Tuyết rồi lại không đẩy, cứ thế tới tới lui lui rất khó chịu, hai tay vô thức khoác lên vai cô ấy, mặc cho cô ấy nhắm nháp, cả người cô lung lay sắp đổ.

Bên ngoài có người đi về phía bên này, La Thanh Mộng đẩy Thu Thư Tuyết, đè thấp giọng nói: “Biến, biến… có người đến.”

Thu Thư Tuyết lại hôn lên môi cô, ngăn chặn giọng nói của cô, hai người hôn rất sâu, mà tiếng gõ cửa giống như đang gõ vào xương sọ của La Thanh Mộng.

“Thư Tuyết, cô ở bên trong sao?” Người bên ngoài hỏi.

La Thanh Mộng nhớ kỹ giọng nói này, cô ta chính là người vẫn luôn khinh thường cô ở nhà Lý An trước kia, cô bắt đầu tức giận, đẩy cánh tay của Thu Thư Tuyết ra, không ngờ Thu Thư Tuyết lại qua lại thân thiết với cô gái này.

Thu Thư Tuyết không trả lời người ngoài cửa, bị đau liền kề sát bên tai La Thanh Mộng nói: “Biến? Biến cái gì?”

La Thanh Mộng không chút suy nghĩ, mắng cô ấy: “Biến… thái.”

Người ngoài cửa nghe thấy một ít động tĩnh bên trong, nghi hoặc gõ cửa thêm vài lần, ở bên ngoài tiếp tục hỏi: “Thư Tuyết?”

La Thanh Mộng thầm mắng trong lòng. Người khác đang tắm cô gõ cái gì mà gõ, còn cả Thu Thư Tuyết, người khác đang gõ cửa cô ấy liếm cái gì mà liếm, cô nhẹ tay vỗ vào mặt Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết hít sâu một hơi, nói với người ở ngoài: “Đang giặt quần áo, mọi người chơi trước đi.”

“À, được.” Ân Tư Tư nghi hoặc quay đầu nhìn lại, cô có dự cảm mãnh liệt rằng bên trong không chỉ có một mình Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết đang làm loạn với ai, cô đè thấp giọng hỏi Lý An: “Lý Ca, những đồng nghiệp nam khác đâu?”

“Thuận Tử về nhà, vợ cậu ta hối thúc, Tiểu Thái còn ở đây.”

“Ồ, vậy anh…”

Lý An tỏ vẻ khổ sở: “Haiz, người vợ đó của tôi… bỏ đi, xem như gặp xui xẻo…”

La Thanh Mộng hừ nhẹ một tiếng, muốn mắng Lý An nhưng môi của Thu Thư Tuyết đã dời xuống bên dưới, cô ấy nghe thấy giọng nói của Lý An còn cảm thấy hưng phấn hơn cả cô.

Cứ thế dây dưa thật lâu, hai tay La Thanh Mộng rất muốn nắm lấy thứ gì đó, bồi hồi trên mái tóc của cô ấy vài lần, cuối cùng dùng chiếc váy mình vừa cởi ra trùm lên đầu Thu Thư Tuyết, nhất thời mùi cồn tràn ngập cả không gian, mùi rượu nhỏ nồng nàng đã ngấm vào cô.

Thu Thư Tuyết đầu tiên là ngừng lại trong chốc lát, sau đó tiếp tục hôn cô… càng thêm mãnh liệt, hoàn toàn làm cho La Thanh Mộng không kịp đề phòng, sự giãy dụa của cô cũng hóa thành bọt nước, cuối cùng chỉ có thể há miệng hô hấp.

Cho đến khi Thu Thư Tuyết chậm rãi ngẩng đầu, La Thanh Mộng không nhìn cô ấy, mà chỉ vô lực quay đầu đi, Thu Thư Tuyết ép sát về phía trước, đầu tựa vào vai cô, cuối cùng cô ấy cũng hôn đến mỏi mệt.

Bên ngoài có người nói: “Muốn dùng toilet.”

Căn hộ của Thu Thư Tuyết thiết kế phòng tắm và phòng vệ sinh tách biệt nhau, bên ngoài có tiếng đóng cửa mở cửa, nhưng không ai tiến vào, vẫn luôn tới tới lui lui như vậy đặc biệt đáng ghét, mà các cô lại đang vụng trộm trong hoàn cảnh đáng ghét này.

“Lý Ca, tiếp tục nói về vợ cũ của anh đi, anh làm sao phát hiện cô ta ngoại tình, em thấy cô ta có vẻ rất thành thật.”

Lý An nói: “Chính là… nhìn thành thật mới có thể gạt được người khác.”

La Thanh Mộng hé môi, cô muốn nói đúng vậy, là cô xấu xa, cô còn mập mờ với tiểu tam của anh ta, còn bị Thu Thư Tuyết hôn môi, nhưng lần này cô không phản kháng, mà thuận theo tâm ý, đáp lại cô ấy, ôm lấy thắt lưng của cô ấy.

Chiếc váy La Thanh Mộng nắm trong tay rơi xuống sàn nhà, bị vệt nước trên sàn nhanh chóng thấm ướt, Thu Thư Tuyết hạ giọng nói: “Sẽ không làm bẩn quần áo của chị, ngay cả quần áo của chị cũng rất thơm.”

“Cô đừng… đừng nói như vậy.”

“Được, vậy em hôn chị.”

La Thanh Mộng không phải ý này, nhưng cô thực sự không có cách nào khác, thân thể không thể chống đỡ được vì thế cô đặt tay lên vai Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết muốn hôn thì hôn đi, cô thầm nghĩ phản kháng không được thì cứ mặc cho cô ấy hôn đi.

Thu Thư Tuyết đẩy La Thanh Mộng vào trong buồng tắm, La Thanh Mộng quá hiểu suy nghĩ của cô ấy rồi, cô ấy chính là muốn làm loại chuyện đó dưới vòi sen, cô đẩy Thu Thư Tuyết ra: “Tôi đã tắm rồi, không muốn tắm nữa.”

“Được.” Thu Thư Tuyết hôn lên má cô, nói: “Em cũng tắm rồi.”

Thân thể La Thanh Mộng tựa vào kính thủy tinh, chân vô thức nâng lên, cuối cùng một chân câu lấy thắt lưng Thu Thư Tuyết.

Bên ngoài người đến người đi, đèn phòng tắm vẫn sáng, nhưng không ai ngờ rằng Thu Thư Tuyết lại đang vụng trộm cùng vợ của Lý An ở trong này.

Thật kỳ lạ, mội bị hôn đến tê dại, nhưng vì sao cô không lớn tiếng hô lên.

Chờ đến lúc bên ngoài hoàn toàn không còn tiếng động Thu Thư Tuyết mới lôi kéo cô đến gian phòng bên cạnh, vốn dĩ muốn ôm cô đi nhưng cô lại đầy đặn hơn cô ấy rất nhiều.

Mặc dù đã đủ cẩn thận khắc chế, nhưng quần áo của La Thanh Mộng vẫn bị ướt vài chỗ, mà bên trong của cô lại hoàn mỹ không thể xoi mói, cô đang mặc bộ nội y đã đặt mua trên mạng lúc trước.

La Thanh Mộng ngồi trên đùi Thu Thư Tuyết, muốn kiêu ngạo trước mặt cô ấy, khiến cô ấy đố kỵ cô, hâm mộ cô.

Nhưng ngón tay của Thu Thư Tuyết vừa trượt vào từ đường viền thì cô đã run rẩy.

Hôm nay cô phải tự chất vấn bản thân, La Thanh Mộng cô rốt cuộc đang làm gì, vì sao phải chăm chúc cơ thể, khiến bản thân trở nên gợi cảm thì có ích lợi gì, hiện tại người đang thưởng thức vẻ đẹp của cô chính là tiểu tam không biết xấu hổ này.

Cô cảm thấy Thu Thư Tuyết ti tiện, nhưng hiện tại cô ấy chỉ bóp cô một chút, sờ cô một chút thì cô đã cảm thấy vui sướng, cô còn ti tiện hơn cả cô ấy.

La Thanh Mộng hít sâu, đôi mắt ửng hồng, Thu Thư Tuyết ngẩng đầu lên hỏi cô: “Muốn khóc sao?”

“Không muốn khóc.” La Thanh Mộng cắn môi, đôi mắt ngấn nước.

“Vậy là em bóp đau chị rồi… hay là thì chị nằm xuống đi.” Thu Thư Tuyết sợ bản thân mạnh tay khiến cô bị đau.

La Thanh Mộng dùng sức mím môi, cô không muốn thừa nhận bản thân đang khóc, lại càng không muốn đổi vị trí, cô kiên trì nói: “Cô sẽ ngồi thế này…”

“Ừ, ngồi như vậy sẽ thấy rõ ràng hơn một chút.” Bàn tay của Thu Thư Tuyết kéo rèm cửa sổ ra một chút, để ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài giao thoa cùng xuân sắc chợt tiết ở bên trong, hình thành một hồ xuân thủy đầy nhộn nhạo.

Cửa sổ căn hộ đối diện đang mở đèn, La Thanh Mộng không thể tin tưởng mà nhìn sang, hàng mi ẩm ướt, giọt nước mắt trở nên trong suốt dưới ánh trăng.

Thu Thư Tuyết dỗ dành cô: “Người khác sẽ không nhìn thấy… chỉ em nhìn thấy chị.” Thu Thư Tuyết ôm lấy thắt lưng của cô: “Chị, vậy chị phải tự mình chống đỡ.”

Thu Thư Tuyết khẽ nhướng mày, cổ vũ cô, cũng mặc cho cô xâm lược, nói: “Đến đây, bắt nạt em đi.”

Ai bắt nạt ai chứ, rõ ràng cho đến nay người bị bắt nạt chỉ có một mình La Thanh Mộng cô, cô muốn khóc, muốn phát tiết tức giận.

La Thanh Mộng giơ tay lên muốn đánh khuôn mặt của Thu Thư Tuyết, nhưng rồi lại không có lá gan đó, bàn tay vừa đưa đến gần mặt cô ấy thì lại không dậy nổi sức lực, cuối cùng chỉ có thể bị Thu Thư Tuyết bắt lấy.

La Thanh Mộng rất nghe lời mà ôm lấy hai đầu gối, rất nỗ lực chịu đựng, chóp mũi đỏ bừng, đôi mắt ẩm ướt, cô nghẹn ngào, cắn môi thấp giọng khóc: “Tôi tôi tôi… lần đầu tiên, trước đây cũng không phải đồng tính luyến ái, tôi không biết…”

Thu Thư Tuyết sửng sốt, lập tức cười nói: “Được.”

Như vậy cũng rất tốt, rất đẹp, rất ngọt.

Chị khóc lên là tốt nhất.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!