Dò Hư Lăng – Hiện Đại Chương 533

Chương 533: Niềm Vui

 

Lạc Thần dùng hai tay cầm hương lô, yên lặng nhìn chằm chằm Sư Thanh Y.

 

Trên hương lô chạm khắc đồ án cực kỳ tinh tế, nửa bên là hạc, nửa bên là phượng hoàng, kết hợp cùng với nhau, dùng đôi cánh làm điểm giao thoa. Hương lô có phần sẫm màu, khiến ngón tay Lạc Thần nhìn vào càng thêm thon dài trắng nõn, đối lập một cách rõ ràng.

 

Nhìn chốc lát, Lạc Thần trả lời bằng giọng nói có phần đè nén: “… Đổ đi cũng không sao, dù sao thì chúng ta cũng không dùng được.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Nàng cảm thấy bản thân bị nghẹn, bỗng dưng á khẩu không trả lời được.

 

Nhưng trong lòng Sư Thanh Y biết rõ đây là sự thật, đối với hai người các nàng mà nói, hiện tại quả thật không dùng được. Từ sau khi tiến vào mộng cảnh thì các nàng vẫn liên tục bận rộn, thật vất vả mới bắt được kẻ điều khiển phía sau màn nhưng rồi lại phải giúp Ngư Thiển và Trạc Xuyên sắp xếp ổn thỏa mọi việc, để tránh các nàng thức tỉnh quá sớm mà rơi vào thống khổ, sau đó còn phải vào mộng cảnh của Vũ Lâm Hanh và Âm Ca, tiếp đến là Thiên Thiên để đón các nàng, cuối cùng là đi xem Trường Sinh.

 

Một loại sự kiện nối tiếp nhau, đều cần tiêu hao không ít tinh lực, các nàng nào còn tâm tư và thời gian để suy nghĩ những chuyện khác.

 

Mặc dù như vậy nhưng Sư Thanh Y vẫn luyến tiếc hương liệu bị đổ đi. Nàng cảm thấy cho dù lúc này không dùng được nhưng chờ các nàng an bài cho những người khác một cách thỏa đáng, có thời gian trống thì các nàng vẫn có thể…

 

Sư Thanh Y nghĩ vậy, gương mặt nóng bừng, một mặt là sợ hương liệu thật sự bị đổ đi, mặt khác lại bị tâm tư kiều diễm trong đầu làm cả người nôn nóng.

 

Nàng lay nhẹ cánh tay Lạc Thần, nghiêm mặt nhìn Lạc Thần, nói: “Ai nói không dùng được? Có dùng được hay không để sau hãy nói, ngươi… ngươi có ý gì? Lẽ nào ngươi muốn cùng ta dùng loại hương này sao?”

 

Đôi mắt màu đỏ của nàng vốn dĩ đã được che giấu, nhưng hiện tại có lẽ vì quá nóng lòng nên đồng tử lại mơ hồ chuyển sang màu đỏ. Có một khoảnh khắc nào đó nhìn nàng giống như một chút thỏ tức giận muốn cắn người, rồi lại xen lẫn vài phần uất ức như có như không.

 

Sau đó đồng tử lại nhanh chóng trở lại bình thường, khôi phục lớp ngụy trang, nhìn vào cũng ôn hòa hơn, vì vậy uất ức trong mắt lại mang theo một chút ngoan ngoãn, dáng vẻ mềm yếu như sắp hòa tan.

 

Lạc Thần bị sự thay đổi trong ánh mắt của nàng làm ngây ngẩng, không khỏi rũ mắt nàng nàng, một lát sau mới nói: “Đôi mắt chưa ngụy trang kỹ.”

 

Sư Thanh Y cũng ngẩn người, vô thức sờ vào khóe mắt: “… Lộ ra màu đỏ sao?”

 

“Hiện tại đã bình thường.” Lạc Thần nói: “Vừa rồi trong thoáng chốc có thể nhìn ra.”

 

Đáy mắt nàng ngậm một chút ý cười không quá rõ ràng: “Có lẽ vừa rồi ngươi quá nóng lòng nên mới như thế. Sau này đừng nóng lòng thì sẽ không sao.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Bị Lạc Thần nói trúng tim đen, Sư Thanh Y nhỏ giọng lẩm bẩm: “… Nhưng ngươi không muốn cùng ta dùng loại hương này, hơn nữa còn muốn đổ đi, ta có thể không nóng lòng sao?”

 

“Ta làm sao lại không muốn?” Lạc Thần liếc mắt nhìn nàng một cái, giọng nói thấp đi.

 

Đôi mắt Sư Thanh Y trở nên sáng bừng, trong lòng tràn đầy vui sướng: “Vậy ngươi phải nói thẳng ra, nói ngươi muốn.”

 

Lạc Thần bất đắc dĩ lắc đầu, nàng thật sự không có cách nào với Sư Thanh Y, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ dành: “… Ta muốn.”

 

Sư Thanh Y ý cười trong vắt, đôi mắt phản chiếu ánh trăng trong lòng nàng.

 

“Nhưng… chúng ta không có thời gian.” Lạc Thần nói. Thanh Y, hiện tại đang ở trong mộng cảnh, thời gian chúng ta ở lại sẽ không quá lâu, sau khi giải quyết việc trước mắt thì phải lập tức ra ngoài. Mà loại hương này thật ra là ảo ảnh chúng ta tạo ra trong mộng cảnh, vì vậy không cách nào mang nó vào trong hiện thực, đã thế làm sao có thể sử dụng được.”

 

“… Vậy ta và ngươi sử dụng trong mộng cảnh.” Sư Thanh Y cắn răng một cái, nhất thời cũng không cần mặt mũi gì nữa mà nói ra suy nghĩ trong lòng: “Dù sao chỉ cần còn ở trong mộng cảnh, thì hương liệu này chính là thật.”

 

Lạc Thần dường như không lường trước nàng sẽ nói như vậy, nên không giấu được vẻ kinh ngạc trong ánh mắt, cuối cùng chỉ yên lặng nhìn nàng.

 

Sư Thanh Y chỉ đành cúi đầu, nhìn dưới mặt đất: “…”

 

Về tất cả những thứ được tạo ra trong mộng cảnh, nó đến cùng là chân thật hay là hư vô, loại khái niệm này thật ra chỉ là tương đối.

 

Bởi vì loại tiểu thế giới như mộng cảnh là vô cùng đặc biệt, tuy rằng nó được xây dựng dựa vào ký ức và tiềm thức của chủ thể, nhưng nó cũng là một thế giới hiện thực tồn tại trong tiểu thế giới, tiểu thế giới này có không gian thời gian, vốn là một sự tồn tại thực chất xét trên phương diện vật lý. Con người muốn từ hiện thực tiến vào mộng cảnh cũng phải dùng thân thể chân thực bước vào thời không của mộng cảnh, tương đương với tiến vào một không gian khác.

 

Mà tất cả trong mộng cảnh đều tuần hoàn theo quy luật của thực tại. Thật ra ở mặt ý nghĩa nào đó, chỉ cần người ở trong mộng cảnh thì đó chính là chân thực, các nàng sẽ đói, lúc đó phải ăn cơm, mà thức ăn trong mộng cảnh đối với các nàng cũng là chân thực, có thể tiêu trừ cảm giác đói, các cũng sẽ mệt, lúc mệt thì phải nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi dĩ nhiên sẽ không còn mệt mỏi nữa.

 

Tương tự, cho dù là một thi thể, sau khi tiến vào mộng cảnh trở thành hoạt tử nhân*, thì xét cho cùng vẫn sẽ có một phần đặc thù của người sống.

 

*Hoạt tử nhân: xác chết biết đi

 

Nhất là bán chủ thể đặc biệt giống như Trạc Xuyên, sau khi tiến vào mộng cảnh thì giống hệt như người sống. Như vậy trong mộng cảnh thật ra Trạc Xuyên chính là một người sống, tất cả cảm xúc, của nàng, cơ thể của nàng đều là sự tồn tại chân thực.

 

Nhưng mộng cảnh dù sao cũng không phải thế giới hiện thực vốn có, tất cả những thứ được tạo ra ở trong đó đều không thể mang ra bên ngoài, bán chủ thể sau khi rời khỏi đây vẫn sẽ khôi phục trạng thái vốn có, nếu như vậy mộng cảnh lại mang đến một loại cảm giác hư vô. Mọi người cuối cùng đều phải trở lại thế giới của mình, mà một thế giới khác sẽ không còn tồn tại nữa, vì vậy càng tăng thêm loại cảm giác hư vô này.

 

Nếu như một người mất đi ký ức của thế giới hiện thực, tiến vào mộng cảnh trong trạng thái đầu óc trống rỗng thì nhận thức của người đó sẽ được thành lập dựa trên mộng cảnh, từ đó cho rằng thế giới của mộng cảnh mới là chân thực, là thế giới thuộc về bản thân, nên khi trở về thế giới hiện thực ngược lại sẽ làm người đó cảm thấy đây mới là giả tạo.

Nhận thức ban đầu của một người sẽ quyết định cách nhìn nhận thế giới của người đó, vạn sự đều có tính tương đối.

 

Sư Thanh Y trầm mặc nhìn mũi giày của mình một hồi lâu, mới rầu rĩ nói: “… Ngươi đừng đổ hương liệu đi.”

 

“Ta sẽ không đổ đi.” Lạc Thần nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng, nói: “Vừa rồi chẳng qua là viện lý do trước mặt Ngư Thiển và Trạc Xuyên mà thôi.”

 

Sư Thanh Y lúc này mới ngẩng đầu lên.

 

Lạc Thần nhìn thẳng vào nàng: “Ngươi nói muốn ở trong mộng cảnh cùng ta…”

 

Sư Thanh Y cắn môi, trên gương mặt hiện lên sắc đỏ, vừa rồi nàng không nhịn được mà nói ra miệng, hiện tại chỉ cảm thấy bản thân thật không biết xấu hổ.

 

Lạc Thần buông một tay đang nâng hương lô xuống, nhẹ nhàng kéo một lọn tóc xuống che khuất vành tai, dịu dàng nói: “… Thanh Y, nghe ngươi nói như vậy ta rất vui mừng. Nhưng, cho dù mộng cảnh có thể ức chế lệ khí của ngươi, nhưng rốt cuộc vẫn không cách nào hoàn toàn tiêu trừ, sợ rằng ngươi sẽ mất khống chế ngay trong mộng cảnh, như vậy rất nguy hiểm.”

 

Hiện tại Sư Thanh Y cũng có chút hối hận, nàng làm sao đành lòng để Lạc Thần chịu khổ, vì thế thấp giọng nói: “Chỉ trách ta vừa rồi không nhịn được, cho nên mới nói… như vậy. Với trạng thái của ta hiện tại là không có cách nào tự khống chế bản thân, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ rất đau.”

 

Nàng rũ mi: “Ta sai rồi, ta không nên nói như vậy.”

 

Nhưng đôi khi giống như bị sóng triều cuốn đi, có một số ý nghĩ thừa dịp nàng sơ hở mà che mất lý trí.

 

Lạc Thần khẽ vuốt ve gương mặt của nàng, nghiêm túc nói: “Nếu ngươi thật sự muốn như vậy, ta không sợ đau. Ta chỉ sợ đến lúc đó ngươi khó có thể tự khống chế bản thân, tăng thêm lệ khí, sẽ tự làm bản thân bị thương.”

 

“… Không được, không được.” Sư Thanh Y nghe nàng nói như vậy chỉ cảm thấy trái tim đau đớn muốn chết, vì thế lại càng hận bản thân, nàng tiến lên một bước, ôm lấy Lạc Thần.

 

Nàng vùi mặt vào cổ Lạc Thần, đỏ mặt nói ra những lời trong lòng: “Là ta quá xấu rồi. Ta thừa nhận ta có loại suy nghĩ này, đều do A Mai, luôn ở bên tai ta nói hưu nói vượn, ta nghe xong… ta nghe xong, lại nhìn thấy ngươi, ta liền… ta liền nhịn không được.”

 

Lạc Thần ôm lấy thắt lưng nàng, dán chặt vào nàng.

 

“… Ta thực sự rất nhớ ngươi. Ta muốn ôm ngươi, hôn ngươi, còn muốn… muốn ngươi, đặc biệt đặc biệt muốn.” Sư Thanh Y cảm thấy chua xót, nhất thời cũng đã quên mất sự rụt rè, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào: “Ngươi đừng cười ta.”

 

“Ta sao lại cười ngươi.” Lạc Thần nhẹ giọng nói: “Nếu ta cười ngươi, chẳng phải ngươi cũng có thể cười ta sao. Bởi vì ta cũng… giống như ngươi.”

 

Sư Thanh Y lúc này cười ra tiếng, chỉ là khuôn mặt của nàng kề sát da thịt của Lạc Thần nên tiếng cười này có chút trầm thấp.

 

“Ngươi cười ta?” Lạc Thần ôm chặt hơn một chút.

 

“Nghe ngươi nói như thế, ta rất vui vẻ.” Sư Thanh Y khẽ nhón chân, hai tay ôm cổ Lạc Thần, thì thầm khẽ nói, nàng lưu luyến giây phút ấm áp ngắn ngủi này.

 

Lúc tách ra, gương mặt của Sư Thanh Y còn mơ hồ ửng hồng. Hai người mang theo hương lô trở lại trắc điện, Lạc Thần tìm một hương lô khác đưa cho Sư Thanh Y, nói: “Ngươi mang đến bên kia trước, ta sẽ đến sau.”

 

Sư Thanh Y nhận lấy hương lô, còn đặc biệt mở nắp quan sát bên trong, xác nhận quả thật không có bất cứ loại hương liệu nào, lúc này mới yên tâm, nói: “Ngươi không đi cùng ta sao?”

 

Lạc Thần lấy ra một hộp hương liệu, chậm rãi lấy hương liệu trong hương lô trước đó ra: “Ta thu hồi số hương liệu này, để tránh lại lấy sai giống như lần này.”

 

“… Hương liệu này quả thật không thể để lại trong hương lô.” Sư Thanh Y cảm thấy nàng nói rất có lý: “Vậy ta đến đó đốt mộng hoạch trước.”

 

Lạc Thần nhìn nàng, nói: “Được.”

 

Sư Thanh Y mang theo hương lô nhanh chóng trở lại phòng tắm của Ngư Thiển và Trạc Xuyên, lúc trở về chỉ thấy Ngư Thiển ngồi bên bể, chân trần lay động trong nước, bọt nước bắn tung tóe, còn Trạc Xuyên thì ngồi yên lặng bên cạnh nhìn nàng chơi đùa.

 

Sư Thanh Y đặt hương lô lên chiếc bàn cạnh bể tắm, cho mộng hạch vào bên trong sau đó châm lửa, làn khói lượn lờ tỏa ra từ hương lô, mùi hương của mộng hạch khuếch tán rất mạnh, không bao lâu đã tràn ngập phòng tắm.

 

Ngư Thiển quay đầu mỉm cười với Sư Thanh Y.

 

Trạc Xuyên đứng lên, đặc biệt đi đến bên cạnh Sư Thanh Y để nói lời cảm ơn.

 

Sư Thanh Y không muốn trì hoãn thời gian của các nàng nên tận lực căn dặn một cách ngắn gọn, nói: “Ta phải đi rồi, tối nay ta và Lạc Thần không ở hoàng điện.”

 

“Các ngươi muốn đi đâu?” Trạc Xuyên có chút nghi hoặc.

 

Sư Thanh Y còn phải vào những mộng cảnh khác, không có cách nào ở lại hoàng điện, rồi lại sợ lúc Ngư Thiển và Trạc Xuyên đi tìm các nàng sẽ phát hiện các nàng không có ở hoàng điện mà nóng lòng, vì vậy nàng tìm một lý do thích hợp nhất: “Cô cô và Trường Sinh đều đã vào Thiên Hoàng Tuyên Cổ, người trong tế điện có chuyện quan trọng muốn tìm cô cô cho nên bọn ta phải đến đó, hơn nữa cũng thuận tiên mang một số đồ vật cho cô cô.”

Trạc Xuyên gật đầu.

 

Sư Thanh Y ý cười dịu dàng: “Các thần quan cũng đều ngủ rồi, trong điện chỉ còn hai người các ngươi, nếu như có cần thứ gì chỉ có thể phiền các ngươi tự mình làm. Nơi đây cũng xem như nhà của các ngươi, không cần phải câu nệ.”

 

“Biết rồi.” Trạc Xuyên nói. Sư Sư ngươi không cần lo lắng.”

 

Sư Thanh Y nhìn thấy mọi việc đã sắp xếp xong, xác thực cũng yên tâm không ít, nàng nói. Các ngươi tắm rửa đi, ta cùng với Lạc Thần đến tế điện.”

 

Nói xong, nàng xoay người đi ra ngoài, sau đó thay Ngư Thiển và Trạc Xuyên đóng cửa phòng tắm.

 

A Mai còn đứng bên ngoài, nàng vốn dĩ muốn đi vào nhưng Sư Thanh Y sợ nàng lại nhìn bể tắm mà cười khúc khích gì đó, nên chỉ đành để nàng chờ ngoài cửa.

 

“Đừng đứng ở đây nữa, chúng ta phải đi rồi.” Sư Thanh Y vẫy tay gọi A Mai.

 

A Mai ngoan ngoãn theo sau, Sư Thanh Y vừa đi vừa nói với nàng: “Bắt đầu từ bây giờ ngươi phải thu hồi tất cả ‘mắt’ và ‘tai’ trong hoàng điện, nhất là phòng ngủ và phòng tắm của các nàng, biết không?”

 

“Ta dĩ nhiên biết.” A Mai đặc biệt tự hào: “Không đợi ngươi nói, ta đã sớm thu hồi, cái này gọi là phi lễ chớ nhìn, đây là quyền riêng tư, ta đều hiểu.”

 

Tuy rằng nếu như kẻ tạo mộng muốn không chế mộng cảnh thì phải dùng ‘mắt’ và ‘tai’ để giám sát, nhưng mục đích làm như vậy thật ra chủ yếu là nhằm vào ảo ảnh, mà không phải khung cảnh. Khung cảnh là cố định, cho dù kẻ tạo mộng không dùng ‘mắt’ thì nó vẫn sẽ ổn định, nhưng nhất cử nhất động ảo ảnh biểu hiện ra ngoài phải giống với người thật từ biểu cảm đến động tác, tính cách lẫn tư tưởng, cho nên những ảo ảnh thiên biến vạn hóa này mới là thứ khó duy trì nhất, hơn nữa cũng là điểm mất chốc quyết định mộng cảnh có sống động chân thực hay không, vì thế cần có ‘mắt’ và ‘tai’ để nghe lén và nhìn trộm.

 

Trước đó A Mai không bị phát hiện, mỗi một ảo ảnh trong mỗi một mộng cảnh đều phải cẩn thận duy trì, nhất là các thần quan dưới Triệu Mạch càng không thể qua loa, bằng không sẽ lập tức lộ sơ hở. Vì thế lúc chuông mộng vang lên, ‘mắt’ và ‘tai’ tạm thời mất đi hiệu lực, A Mai phải mạo hiểm tự mình đến gần Sư Thanh Y để theo dõi.

 

Nhưng hiện tại trong hoàng điện đã không cần đến ảo ảnh nữa, chỉ cần để lại khung cảnh xung quanh cho Ngư Thiển và Trạc Xuyên nghỉ ngươi là được rồi, cũng chính vì vậy ‘mắt’ và ‘tai’ ngược lại trở nên dư thừa.

 

“Ngươi hiểu là tốt rồi.” Sư Thanh Y hù dọa nàng: “Đừng nghĩ nhìn lén, nếu như ngươi nhìn lén ta sẽ biết.”

 

“Ta dĩ nhiên sẽ không nhìn lén.” A Mai trả lời vô cùng chân thành: “Đây chính là đạo đức nghề nghiệp, ta nhất định tuân thủ, ngươi cứ yên tâm đi.”

 

Sư Thanh Y hài lòng, không tiếp tục nói nữa.

 

A Mai lại nghiêng đầu nhìn Sư Thanh Y, rồi hưng phấn nói: “Thật ra ngươi có vẻ còn am hiểu hơn ta. Ta cũng biết ngươi sắp xếp rất thỏa đáng, phòng tắm quả thật càng thích hợp với các nàng, bể tắm lớn như vậy, Ngư Thiển lại là Giao Nhân, vào nước có thể biến ra đuôi cá, kích thích biết mấy, tình thú biết mấy, ngươi thật sự quá hiểu biết rồi.”

 

Sư Thanh Y: “…”

 

Sư Thanh Y dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm A Mai: “… Ta không hiểu, đừng nói mò.”

 

A Mai chỉ cười hắc hắc mà không hề hé răng.

 

Các nàng đi được một đoạn đường thì gặp Lạc Thần, xem ra Lạc Thần vừa ra khỏi trắc điện không bao lâu.

 

Ba người cách xa khu vực tắm rửa, đi đến chủ điện, bốn phía đã không có một bóng người, trong lòng Sư Thanh Y đã có kế hoạch, liền nói với A Mai: “Ngươi cho ta mượn mắt một lúc, ta muốn xem mộng cảnh của Vũ Lâm Hanh, Âm Ca, Thiên Thiên các nàng, trước hết nắm khái quát tình hình, như vậy cũng có thể chuẩn bị tâm lý, sau đó chúng ta lập tức tiến vào.”

 

Lạc Thần yên lặng đưa đôi bao tay tơ bạc ra.

 

Mượn mắt phải sờ mặt tiếp xúc, lúc này Sư Thanh Y chủ động đề nghị, A Mai quả thực cầu còn không được, sau khi mang bao tay xong, nàng lập tức đặt tay lên má Sư Thanh Y.

 

Sư Thanh Y mượn ‘mắt’ của A Mai nhìn lén mộng cảnh của Vũ Lâm Hanh và Âm Ca trước.

 

Bởi vì trước đó A Mai vẫn luôn theo dõi, nên lúc này mượn mắt không giống lúc nhìn lén mộng cảnh của Trường Sinh mà có thể trực tiếp xác định vị trí của Vũ Lâm Hanh và Âm Ca.

 

Thời gian trong rừng thật ra đã sắp tiếp cận buổi sáng, nhưng bởi vì trong rừng cây cối rậm rạp che mất ánh nắng nên tầm nhìn không tốt lắm, trước mắt Sư Thanh Y hiện ra một lớp phủ màu xanh đậm, giống như chế độ nhìn ban đêm.

 

Có lẽ là chạy quá mệt mỏi nên Vũ Lâm Hanh đang nghỉ ngơi dưới tàng cây, cả người tựa vào thân cây, hai mắt nhắm lại, Phong Sanh và Tô Diệc ở bên cạnh cũng chìm vào giấc ngủ, chỉ có Âm Ca còn thức, vẫn một mình ngồi ở một bên.

 

Khung cảnh nhìn vào vô cùng an toàn, ngoại trừ trên người Phong Sanh và Tô Diệc có dấu vết băng bó, nhưng nhìn cũng không quá nghiêm trọng, trên người Vũ Lâm Hanh và Âm Ca cũng không có bất cứ vết thương nào.

 

Sư Thanh Y yên tâm, rồi lại không nhịn được cười. Đây chính là lần đầu tiên nàng nhìn thấy dáng vẻ của Vũ Lâm Hanh lúc mười lăm tuổi, cũng xem như là một việc hiếm có như mặt trời mọc từ hướng Tây, trước đây ngay cả ảnh chụp Vũ Lâm Hanh năm mười lăm nàng cũng chưa từng nhìn thấy, không ngờ ở trong mộng cảnh lại có thể nhìn thấy rõ ràng.

 

Sư Thanh Y vừa nhìn vừa gọi Lạc Thần đến xem thử.

 

A Mai đã dời hai tay đặt nâng mặt Lạc Thần, cho Lạc Thần mượn mắt, sau khi Lạc Thần xem qua, đáy mắt ẩn chứa ý cười.

 

Xem qua Vũ Lâm Hanh và Âm Ca, A Mai lại chuyển hình ảnh đến mộng cảnh của Thiên Thiên.

 

Trước đây Sư Thanh Y vẫn luôn nghe Thiên Thiên và Thiên Mạch nhắc đến A Nguyễn, nhất là Thiên Mạch, bởi vì tưởng niệm A Nguyễn gần như sắp phát điên, do đó Sư Thanh Y dĩ nhiên cũng vô cùng hiếu kỳ đối với người tên A Nguyễn này.

 

Lúc này cuối cùng cũng có thể nhìn thấy A Nguyễn ở trong mộng cảnh, thật ra trong lòng nàng vô cùng kích động, nhưng trong hình ảnh hiện tại lại chỉ xuất hiện Thiên Thiên, tạm thời không thấy bóng dáng của A Nguyễn.

 

Thiên Thiên đang đứng bên ngoài một căn nhà gỗ, cách nhà gỗ không xa không gần, Sư Thanh Y quan sát thì phát hiện sắc mặt của Thiên Thiên không bình thường.

 

Giờ phút này mộng cảnh của Thiên Thiên đang là ban đêm, nàng cũng không cầm đèn lồng, mà chỉ một mình đứng dưới táng cây, vẻ quyến rũ đã biến mất từ lâu, gần như chỉ còn lại cảm giác tuyệt vọng cùng suy sụp.

 

Môi của Thiên Thiên đang mấp máy lẩm bẩm gì đó.

 

Nhưng Sư Thanh Y biết đó không phải là lẩm bẩm, mà chỉ là nàng đang đối thoại với Thiên Mạch.

 

Nếu như tâm tình của Thiên Thiên và Thiên Mạch đều bình tĩnh, hai bên bình an vô sự thì các nàng hoàn toàn có thể giao lưu với nhau trong không gian ý thức, không cần nói ra tiếng cũng hiểu được tâm tư của đối phương. Cho dù người khác đứng bên cạnh cũng nhìn không ra nửa điểm bất thường.

 

Nhưng nếu như tâm tình của hai người đều rơi vào kích động, thậm chí tan vỡ thì sự cân bằng trong ý thức sẽ bị phá vỡ.

 

Thiên Mạch sẽ bất mãn việc Thiên Thiên nắm quyền chủ đạo, bắt đầu tranh giành quyền kiểm soát cơ thể, vì vậy hai người đều bắt đầu nói chuyện, thoạt nhìn giống như đang tự cãi nhau với bản thân.

 

Chỉ là loại tình huống này là phi thường hiếm thấy.

 

Sư Thanh Y gần như ngừng thở, nàng có thể thông qua ngữ điệu lúc nói chuyện phán đoán được ai là Thiên Thiên, ai là Thiên Mạch.

 

Thiên Thiên khóe mắt đỏ bừng, run giọng nói: “Ngươi còn muốn ta nói bao nhiêu lần? Nơi này căn bản không phải hiện thực! Ngươi không nhìn ra sao? Trong đầu ta hiện tại có hai luồn ký ức, một là cuộc sống chân thật ta từng trải qua, một là ký ức từ khi ta bước vào nơi này, chúng rất hỗn loạn, nhưng ta biết đâu mới là thật! Một khi ta biết thì ngươi cũng sẽ biết, đến cùng ngươi còn muốn lừa mình dối người cho đến khi nào!”

 

Lúc này, phương thức nói chuyện của Thiên Thiên đã trở lại cách nói hiện đại quen thuộc.

 

Sư Thanh Y nhìn về phía Lạc Thần, ánh mắt có chút nặng nề: “… Thiên Thiên đã thức tỉnh rồi, nàng và Thiên Mạch đang cãi nhau, xem ra Thiên Mạch cũng đã tỉnh, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.”

 

Lạc Thần nhíu mày.

 

Sư Thanh Y nhíu mày, tiếp tục quan sát.

 

Nét mặt của Thiên Thiên bắt đầu thay đổi, trở nên lạnh lẽo, thậm chí còn âm trầm, đó là Thiên Mạch đang nói chuyện: “Ta không tin! A Nguyễn nàng còn sống! Nàng ở ngay đây! Ký ức hoang đường của ngươi từ đâu ra, bạn bè nào, tất cả ta đều không biết, ta cũng không muốn biết!”

 

Nước mắt của Thiên Thiên nhất thời rơi xuống: “Ta đã nói với ngươi, A Nguyễn chết rồi, nàng đã chết! Nàng không chỉ đã chết hơn nữa còn bị quỷ cơ ăn thịt, hấp thu vào cơ thể! Ta không biết nơi này là chỗ quỷ quái gì, nhưng nó không bình thường, có lẽ là ảo cảnh nào đó, hoặc có thể chúng ta không cẩn thận trúng huyễn thuật, cũng có thể là trúng mê hồn cổ, tất cả đều có khả năng, Kim và Ngân đã cảm nhận được mùi của người khác ở gần đây, nếu như nơi này thật sự là chỗ năm đó từng sống cùng A Nguyễn, sao lại có mùi của người khác!”

 

“Ngươi câm miệng!” Thiên Mạch phẫn nộ quát lớn: “A Nguyễn không chết!”

 

Giọng nói của Thiên Thiên khàn khàn, có lẽ là sau khi thanh tỉnh đã khóc thật lâu, khiến cổ họng bị thương, nàng ngấn lệ nói: “Chúng ta phải đi ra ngoài, mặc kệ nơi này là ảo cảnh gì, nhất định phải tìm được đường ra! Lẽ nào ngươi muốn đắm chìm trong ảo giác này sao!”

 

Thiên Mạch gầm nhẹ: “A Nguyễn ở đây, ngươi còn muốn đi ra ngoài! Không phải ngươi thích nàng sao, không phải ngươi yêu nàng sao, thích của ngươi, yêu của ngươi đâu! Nếu như là ta, ta sẽ cùng nàng vĩnh viễn ở lại chỗ này!”

 

Thiên Thiên nghẹn ngào: “… Ngươi tỉnh táo một chút đi, nàng không phải A Nguyễn thực sự. Chúng ta rơi vào cạm bẫy, chúng ta phải nghĩ biện pháp thoát ra.”

 

Sư Thanh Y lập tức thối lui, tạm dừng việc mượn mắt, nàng nói với A Mai: “Ngươi mau giúp ta theo dõi mộng cảnh của Thiên Thiên, trong đầu nàng còn có một ý thức khác, là Thiên Mạch, kế tiếp các nàng nói mỗi một câu ngươi đều phải nhớ kỹ, sau đó thuật lại cho ta và Lạc Thần nghe. Hiện tại bọn ta sẽ vào mộng cảnh của Thiên Thiên, bởi vì nàng sắp chịu không nổi nữa rồi.”

 

“Nga nga.” A Mai vội vàng gật đầu không ngừng.

 

Trong lúc Sư Thanh Y nói chuyện, Lạc Thần đã dùng Gian Khích Trùy rạch một vết rách trong không khí, ba người nhanh chóng tiến vào, chủ điện rộng lớn phút chốc trở nên vắng vẻ, không để lại một chút âm thanh.

 

Ngư Thiển trong phòng tắm đã cởi áo dệt trên người ra, quang lỏa đi đến trước bể tắm.

 

Trạc Xuyên cởi áo ngoài, lúc này đang tháo cây trâm trên tóc xuống, nàng nhìn thấy bóng lưng của Ngư Thiển, động tác nhất thời trở nên cứng đờ.

 

Mái tóc bạc của Ngư Thiển xỏa tung sau lưng, ánh đèn mờ nhạt trong phòng tắm phủ một tầng ánh sáng lên mái tóc, tựa như thác đổ. Mái tóc màu bạc của nàng rất dài, lúc buông xuống lại có phần xoăn nhẹ, tựa như sóng biển nhấp nhô, che phủ bờ vai, đến mông, kéo dài tận bắp chân.

 

Mái tóc bạc che lấp nơi thần bí mê hoặc nhất của nàng, hơn nữa càng tôn lên làn da trắng như tuyết.

 

Có một khoảng thời gian Ngư Thiển lừa gạt Trạc Xuyên nói bản thân không có chân, mà bình thường lúc ở trong nước nàng cũng luôn khỏa thân, chỉ có mái tóc bọc che phủ thân thể. Trạc Xuyên ôm nàng đi khắp nơi, khó tránh nhìn thấy dáng vẻ này của nàng nhưng mỗi một lần nhìn thấy Trạc Xuyên đều cảm thấy cả người máu nóng sôi trào, nàng xấu hổ không dám nhìn rồi lại không nhìn được muốn nhìn, ánh mắt căn bản luyến tiếc rời khỏi người Ngư Thiển.

 

Ngư Thiển quay đầu lại, nhìn thoáng qua Trạc Xuyên rồi nhảy vào bể tắm.

 

Chỉ thấy mặt nước và cánh hoa lay động, đôi chân thon dài của Ngư Thiển hóa thành một chiếc đuôi cá màu bạc, nàng cử động thắt lưng mềm mại, bắt đầu bơi lội trong nước.

 

Trạc Xuyên thấy nàng xuống nước, rời khỏi tầm mắt của mình, liền vội vàng tháo cây trâm trên tóc xuống, sau đó chân trần đi đến trước bể tắm.

 

Bể tắm cực đại, Ngư Thiển đang tự tại ngao du trong nước, từ bên này bơi sang bên kia, rồi quay ngược trở về. Đã lâu nàng không được thích ý bơi lội như vậy, tâm tình vui sướng, thỉnh thoảng còn dùng đuôi cá vỗ mặt nước vài cái.

 

Nàng vẫy đuôi khiến bọt nước bắn lên dính ướt chân Trạc Xuyên, Trạc Xuyên chỉ mặc một chiếc áo trong vô cùng mỏng manh, sau khi bị nước thắm ướt vải vóc dán sát vào da thịt, đường cong như ẩn như hiện.

 

Ánh mắt của nàng bị Ngư Thiển hấp dẫn, hồn nhiên không hề phát giác bản thân bị ướt, mà chỉ mỉm cười nhìn Ngư Thiển.

 

Ngư Thiển bơi lội trong nước, Trạc Xuyên từng bước đến gần, sau đó dọc theo thành bể, đi cạnh Ngư Thiển.

 

Bể tắm này tuy lớn nhưng dù sao cũng không sánh được với sông hồ. Trạc Xuyên nhìn Ngư Thiển chơi đùa trong nước, hồi tưởng đến tình cảnh khi đó nàng nhìn thấy Ngư Thiển bơi dưới sông.

 

Dương liễu rũ xuống hai bên bờ, lả lướt tựa như mây, trên mặt nước phủ một làn sương sớm, ánh sáng lay động theo từng chuyển động của chiếc đuôi.

 

Lúc đó nàng cũng đang đi trên bờ sông giống như lúc này, nhìn Ngư Thiển bơi lội dưới nước.

 

Sở vị y nhân.

 

Tại thủy nhất phương.

 

Tố hồi tòng chi.

 

Đạo trở thả trường.

 

Trạc Xuyên lại không hề cảm thấy dài, chỉ hy vọng bờ sông có thể dài hơn một chút, dài hơn chút nữa, để nàng có thể vĩnh viễn đi cùng nàng ấy.

 

Ngư Thiển dừng lại giữa bể tắm, ngẩng đầu nhìn Trạc Xuyên.

 

Tố du từ chi.

 

Uyển tại thủy trung ương.

 

Trạc Xuyên mỉm cười nhìn Ngư Thiển, Ngư Thiển đong đưa đuôi cá, bơi đến bên cạnh Trạc Xuyên, hai tay bám lấy thành bể, đôi mắt đầy nước nhìn Trạc Xuyên nói: “Hiện nay chỉ có hai người chúng ta, phòng tắm cũng là phòng, chúng ta có thể nói chuyện khuê phòng rồi.”

 

Trạc Xuyên ngồi xổm xuống, gương mặt đỏ bừng, nhưng vẫn phối hợp nàng nói: “Phải, ngươi muốn nói bao nhiêu thì nói bấy nhiêu.”

 

Ngư Thiển chớp mắt: “Còn có thể làm chuyện phòng the.”

 

Trạc Xuyên run giọng nói: “… Dĩ nhiên.”

 

Ngư Thiển nâng tay nhẹ nhàng kéo đai áo của Trạc Xuyên, áo lót của Trạc Xuyên mở rộng để lộ ra da thịt trong suốt. Nàng có chút hoảng loạn, nhưng không hề tránh né mà chỉ mặc cho bộ ngực phập phồng hiển lộ.

 

Ngư Thiển nhìn vào giữa ngực của nàng, đôi mắt nóng lên, vươn tay muốn ôm lấy nàng.

 

Trạc Xuyên lập tức cúi người đến gần hơn, nàng đang ngồi xổm, cúi đầu một chút thì Ngư Thiển trong bể nước đã có thể dùng hai tay nâng mặt của nàng. Đôi tay của Ngư Thiển ướt sũng, khiến tóc hai bên tai của bên tai cũng ướt theo, bể tắm tràn ngập hơi nước, ngưng tụ trên hàng mi dài của Trạc Xuyên.

 

“A Xuyên.” Ngư Thiển ánh mắt như nước: “Nụ hôn giữa trời tuyết lần đó còn chưa hoàn thành, ngươi nói muốn đền bù cho ta.”

 

“Ừ, ta nhớ kỹ.” Trạc Xuyên nhẹ giọng nói.

 

“Hiện nay ta muốn ngươi đền bù.” Tay của Ngư Thiển vuốt ve da thịt của nàng, mang theo mị sắc và giảo hoạt, nhẹ giọng nỉ non: “Đến đây, ta muốn ngươi cho ta.”

 

“Được.” Thân thể Trạc Xuyên khẽ run mà đáp lời nàng, thân thể càng cúi sát, sau đó hôn lên môi Ngư Thiển.

 

 

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!