Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 24

Chương 24: Cơ lão* đều sẽ cảm thấy rất cơ

 

*Cơ/cơ lão: đồng tính/đồng tính trời sinh

 

Nếu là trước đây La Thanh Mộng chỉ cần không quan tâm đến Thu Thư Tuyết là được, nhưng hiện tại không hiểu sao lại nảy sinh cảm giác hổ thẹn, cô nhiều lần nhắc nhở bản thân thanh tỉnh một chút, cô ấy là tiểu tam.

La Thanh Mộng cô bị tiểu tam ngủ đến nghiện rồi sao, còn nấu cơm, sống chung với tiểu tam đến nghiện?

Đáp án chính là: dường như đây là loại quan hệ mẹ con nào đó đi.

Lúc Thu Thư Tuyết bước ra, cửa thang máy đúng lúc đóng lại.

Điện thoại di động của cô nhận được một tin nhắn: [Chị nấu cơm cho quản lý của chị?]

La Thanh Mộng: [Không phải.]

Hai người đến bây giờ còn chưa kết bạn Wechat, mỗi ngày dùng tin đính kèm để trò chuyện, dường như có thể dùng hết số lần bất cứ lúc nào, sau đó không thể tiếp tục trò chuyện được nữa.

La Thanh Mộng chạy nhanh như chớp, trực tiếp chạy tới trạm tàu điện ngầm, cô chưa từng dám quay đầu lại, ánh nắng sớm nâng cao nhiệt độ không khí, nóng đến mức cả người cô phát nhiệt, lên tàu cô lập tức tìm được một vị trí để ngồi xuống thở dốc, đồng thời liếc nhìn qua cửa kính, nhìn thấy tàu điện ngầm đã đi vào đường hầm, trong lòng cô một mực suy nghĩ: nếu như Thu Thư Tuyết đuổi theo thì làm sao bây giờ.

Đi nấu cơm cho Tiểu Đường, sau đó trở về nấu cơm cho cô ấy sao.

La Thanh Mộng tự nhủ bản thân không thể nghĩ nữa. Cô còn đang nhìn ra bên ngoài, một hồi nghĩ nếu cô ấy đuổi theo tàu điện thì thật quá đáng thương, một hồi lại nghĩ vì sao cô phải sợ cô ấy, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình.

Thu Thư Tuyết quả thật không đuổi theo, La Thanh Mộng chạy trốn còn nhanh hơn thỏ, Thu Thư Tuyết đợi tám phút sau để bắt chuyến tàu kế tiếp, đi đến trạm cuối cùng cũng không tìm được cô.

Thu Thư Tuyết bình tĩnh biên tập một tin nhắn muốn gửi cho La Thanh Mộng, dừng lại chốc lát cuối cùng xóa đi.

La Thanh Mộng chạy trốn, chúng tỏ điều gì?

Chứng tỏ cô đã để tâm đến cô ấy rồi, không phải sao.

La Thanh Mộng ngồi tàu điện ngầm bốn mươi phút đến chỗ của Tiểu Đường, xuống xe cô mở điện thoại lên nhưng không nhìn thấy Thu Thư Tuyết gửi tin nhắn. Trong lòng càng khó chịu, điện thoại vẫn yên lặng, điều này giống như Thu Thư Tuyết đang nói: “La Thanh Mộng thật nhẫn tâm, em sẽ tự bỏ đói bản thân.”

Yên tâm lại chẳng phải yên tâm, cô xuống trạm liền gọi điện thoại cho Tiểu Đường, Tiểu Đường bảo cô đi về phía trước, chờ cô đến mọi người sẽ cùng đi siêu thị mua thêm nguyên liệu.

Tiểu Đường mới vừa tốt nghiệp, hai mươi hai tuổi, tương đương với Thần Hân, ở trước cửa khu dân cư cô gặp được bạn cùng phòng của Tiểu Đường và bạn cùng phòng đi mua Coca, Tiểu Đường gặp cô liền chỉ cho cô biết cô ấy đang ở lầu mấy.

Chỉnh thể hoàn cảnh nơi này không tệ, cách chỗ của Tiểu Đường không xa, La Thanh Mộng muốn đi xem căn phòng cho thuê, Tiểu Đường nói: “Em đều chụp lại rồi, ăn xong rồi xem, em đã lưu số điện thoại của chủ nhà.”

“Cảm ơn.” La Thanh Mộng cười nói.

“Vất vả cho chị, phải làm cơm cho bọn em.”

Tiểu Đường thuê chung với bạn, hai người sống cùng nhau, tiền thuê hai ngàn bốn trăm tệ, hai người chia đôi tính ra rất có lợi.

La Thanh Mộng vào nhà thấy hai người họ đã rửa sườn lợn xong, cô thở phào nhẹ nhõm, cũng mai không phải cái gì cũng đến phiên cô trực tiếp làm, thật ra cẩn thận suy nghĩ thì nữ sinh cơ bản đều rất chu đáo nên sẽ giúp đỡ làm việc, các cô ấy cơ bản là tinh tế hơn nam sinh.

Các cô sẽ cảm thấy xấu hổ mà chia sẻ một ít việc vặt vãnh, nhưng có một số đàn ông thật sự chỉ biết nằm thẳng, nói cái gì quân tử nhà bếp nhà bếp, cũng không thấy bọn họ thật sự trở thành quân tử thánh nhân thánh nhân.

La Thanh Mộng vướt sườn lợn ra, thêm gia vị, những nguyên liệu khác thì treo lên cửa sổ để phơi nắng nhằm rã đông nhanh một chút.

Bởi vì các cô chỉ có một cái nồi lớn, nên La Thanh Mộng chỉ có thể thử dùng lửa lớn chiên sơ sườn lợn và phi thơm hương liệu, mùi thơm tỏa ra, hai cô gái nhỏ giơ ngón cái cho cô.

La Thanh Mộng mỉm cười nhìn ra bên ngoài, nhưng vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào không bình thường, đồ ngốc Thu Thư Tuyết sẽ không trực tiếp khiến bản thân chết đói chứ?

“Thực sự là phục cô rồi.” La Thanh Mộng cầm muỗi gỗ đảo nguyên liệu.

“Chị cần thêm thứ gì không?” Hai cô nhóc ở bên ngoài hỏi.

“Không cần.” La Thanh Mộng bắt đầu xào sườn lợn.

“Có thể trực tiếp ăn không?”

La Thanh Mộng nói: “Không thể, thịt cắn không đứt.”

Sau xong đậy nắp tiếp tục hầm.

Lúc này cần thời gian dài, ngồi chờ sẽ lãng phí thời gian, vì vậy Tiểu Đường mang đồ ăn vặt ra chiêu đãi cô, cô ăn vài miệng thì ngồi không yên nữa, nói: “Xuống dưới lầu xem đi, còn phải mất bốn mươi phút nữa.”

“Cũng được.”

Hai người trực tiếp đến chỗ căn phòng cho thuê, ba mẹ của chủ cho thuê còn đang ở nhà, các cô vào thẳng vấn đề nói nhìn thấy thông báo cho thuê nến đến xem phòng, ba mẹ chủ nhà mở cửa cho các cô vào trong, khu vực này an ninh không tệ, chẳng qua leo lên leo xuống quá lao lực.

Các cô cũng không trực tiếp nói là muốn thuê, bởi vì La Thanh Mộng còn phải cân nhắc, nếu xác định ở chỗ này thì cô phải tìm được một người bạn cùng phòng, dù sao một mình thuê căn phòng hơn hai ngàn tệ, cô thật sự gánh vác không nổi.

Vốn nghĩ nhận lương rồi sẽ trả tiền thuê phòng, ai biết giữa đường phải xử lý chuyện thăng chức, tiền lương tháng trước nay chỉ còn lại hơn tám trăm tệ.

La Thanh Mộng khó tránh phiền muộn, nghe Tiểu Đường và bạn cùng phòng nói chuyện, lại nhìn nụ cười tươi tắng của hai người họ, cô ít nhiều nhớ lại chuyện cũ.

Khởi điểm bất đồng, để sinh tồn, lúc cô bằng tuổi hai em ấy thì đã đi làm công nhân, tăng ca đến tám chín giờ tối, muốn thôi việc thì bị ba mẹ mắng.

Nói cô đầu óc có bệnh, nuôi cô uổng công, cô sống hay chết cũng không liên quan đến bọn họ. Hiện tại quan hệ giữa La Thanh Mộng và gia đình rất kém, cô đã không còn muốn nhớ khuôn mặt của ba mẹ nữa rồi, rời khỏi nhà máy, La Thanh Mộng cảm thấy hô hấp cũng ngọt ngào bởi vì cô đã được tự do, nhưng cô vẫn thường mơ thấy mẹ bóp cổ cô nói: “La Thanh Mộng mày đi chết đi, La Thanh Mộng mày thật thấp hèn, sinh ra mày ngoại trừ khiến tao cực khổ hơn thì không biết còn có lợi ích gì…”

Mà ba cô ngoài mặt ôn hòa nói Mộng Mộng cũng không dễ dàng gì, Mộng Mộng vất vả rồi, nhưng thực tế chỉ là một đao phủ ôn hòa mà thôi.

“Mộng tỷ?”

“Ừ, làm sao vậy?” La Thanh Mộng nghiêng đầu nhìn Tiểu Đường.

“Không phải nói muốn đi siêu thị sao?”

“À, đúng rồi.” La Thanh Mộng muốn đi siêu thị.

Đến trên lầu, Tiểu Đường không tiện bỏ mặc cô, nên hỏi cô có muốn chơi trò chơi hay không, La Thanh Mộng thì cả Vương Giả Vinh Diệu lẫn PUBG đều không chơi, bạn cùng phòng của tiểu đường quan tâm cô nên mời cô chơi trò Kịch Bản Giết Người, cho cô pass wifi để tải app về điện thoại.

Ba người chế độ đơn giản nhất, La Thanh Mộng âm thầm liếc mắt nhìn thông báo trên màn hình. Có một tin nhắn:[Em rất hận chị.]

La Thanh Mộng run rẩy, đứng dậy vào phòng bếp lấy đồ đông lạnh xuống, cho hành lá vào trong nồi, sau đó trở lại phòng khách cùng hai người kia chơi trò chơi, thỉnh thoảng tâm sự cùng bọn họ, biết Tiểu Đường và bạn cùng phòng học trường nào, gia cảnh ra sao.

La Thanh Mộng nói kể về bản thân thì vẫn là những lời cô hay nói với mọi người.

Nồi lẩu được bưng lên bàn, La Thanh Mộng bảo các cô đợi một lát, cô thả hai miếng sườn lợn vào hộp giữ nhiệt, sau đó lại chọn một chút hải sản bỏ vào, đang làm thì có điện thoại gọi đến.

La Thanh Mộng căng thẳng, lập tức đứng lên bắt máy, cô vốn nghĩ rằng là Thu Thư Tuyết, nhưng nhìn màn hình mới phát hiện là quản lý.

Quản lý hỏi: “Thanh Mộng, hiện tại em đang ở đâu? Hôm nay chắc là có thời gian rãnh, sao em không đến tìm chị.”

La Thanh Mộng nghĩ thầm, không phải đâu, ngày nghỉ còn phải ra ngoài ăn cơm sao, mấy ngày nay ngày nào cũng ăn, mỗi lần ba bốn người, một bữa ít nhất cũng bốn trăm tệ, cô thực sự không có nhiều tiền hư vậy, Tiểu Đường còn biết tự mình mua sườn lợn, còn những người đó chỉ biết há miệng ăn.

La Thanh Mộng là loại người thích sự ổn định, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay cũng cảm thấy bất an, trong thời đại hiện nay cô có khả năng bị đánh giá là không chỉ tiến thủ, cô thật sự không chịu nổi sự biến động, bao gồm cả việc lên chức.

La Thanh Mộng nỗ lực nhắc nhở bản thân, đã bước ra bước đầu tiên, thì đừng tự mình phá hỏng tất cả, cô đang muốn nói chuyện, Tiểu Đường lại gọi cô: “Chị, ai vậy, em gắp sườn lợn ra nhé?”

La Thanh Mộng trả lời một câu cảm ơn.

Quản lý nghe ra, nói: “Em ở chỗ Tiểu Đường sao, sao lại ở cùng em ấy.”

Tiểu Đường bằng cấp cũng không tính là cao, học trường đại học cấp thấp, nhưng gia đình cô ấy có nhà có xe, dung mạo cũng dễ nhìn, cô ấy chỉ lười xã giao nên mới tìm một công việc nhàn hạ, tiền thuê nhà của cô ấy là ba mẹ cho, mà ba mẹ cô ấy là nhân viên chính thức trong một mỏ dầu, ông bà nội còn từng được nhà nước cử xuất ngoại tu nghiệp. Quản lý đối với Tiểu Đường mắt nhắm mắt mở cũng vì biết rõ gia cảnh của Tiểu Đường, trong nhà Tiểu Đường hiện tại đang sắp xếp cho cô ấy vào một đơn vị sự nghiệp, cuối năm sẽ có thông báo tuyển dụng, một khi cô ấy vượt qua vòng thi viết và phỏng vấn thì sẽ trực tiếp tạm biệt mọi người trong nhà sách.

Việc này đều là vừa nghe Tiểu Đường nói, La Thanh Mộng lúc này mới cảm thấy con người Tiểu Đường không tệ, thái độ cũng nhiệt tình, rất dễ ở chung, thuộc về kiểu người hướng ngoại.

La Thanh Mộng nói: “Nhờ em ấy giúp đỡ tìm phòng thuê, em dự định đổi chỗ ở.”

“Cũng phải, chỗ em ở hiện tại cho dù tìm người thuê chung cũng phải gánh hơn hai nghìn tệ mỗi tháng.” Quản lý nói: “Em còn tiền xoay sở không, mấy ngày nay mỗi ngày gặp các quản lý cùng nhau ăn cơm, tiêu tốn không ít.”

La Thanh Mộng nhất định là không đủ xoay sở, vừa rồi cô còn đang suy nghĩ không thể mù quáng dọn nhà giống như lần trước, lần trước là bởi vì ly hôn với Lý An, không muốn để Lý An chiếm tiện nghi nên cô mới một lần dọn tất cả đồ đạc, trước đó Thu Thư Tuyết đã đổi mới đồ dùng trong nhà cô một lần, rất nhiều thứ không cần mang đi, vì vậy cô tính toán bán lại những thứ đó.

“Em chờ một thời gian rồi hãy dọn đi.” Quản lý nói.

“Không được, đại khái ngày 15 tháng này em phải dọn đi rồi.”

“Gấp như vậy sao, không phải vẫn còn vài ngày sao, chị nghĩ…”

La Thanh Mộng quay đầu nhìn hai người Tiểu Đường, cũng không biết quản lý muốn nói chuyện bao lâu, từ lúc quản lý nói muốn giúp cô thăng chức, rất nhiều thời gian cá nhân của cô đều tiêu hao ở trên người chị ấy.

“Buổi tối em đến chỗ chị một chuyến, chị sẽ nói chi tiết với em.” Quản lý nói.

“Buổi chiều em phải đi xem phòng.” La Thanh Mộng khó xử: “Là có chuyện quan trọng sao?”

“Các em bây giờ còn đang ăn? Em nấu?” Quản lý hỏi.

La Thanh Mộng ừ một tiếng.

“Vậy… vậy chờ lúc đi làm sẽ nói với em, em cách chức vụ kia cũng không còn xa nữa.” Quản lý dừng lại thật lâu mới nói: “Em đừng lo lắng.”

La Thanh Mộng trả lời một câu: “Cảm ơn chị.”

Nói như vậy nhưng cô vẫn lo lắng, vẫn luôn cảm thấy quản lý có chuyện chưa nói rõ, che che giấu giấu, khiến cho cô rất phiền lòng.

La Thanh Mộng cúp máy, tâm thần không yên ngồi trở lại bàn tiếp tục dùng bửa.

“Mộng tỷ nấu ăn siêu ngon.” Tiểu Đường khen cô.

Bạn của Tiểu Đường lại rót Coca cho ba người, Tiểu Đường cắn sườn lợn, hỏi: “Chị làm sao vậy, haiz, không phải em muốn nói nhưng quản lý cũng thật tình, chuyện gì cũng bắt chị làm, chị cũng xem như một nửa quản lý rồi, nói thật, chị đừng làm nữa, ai đồng tình tư bản người đó là kẻ ngốc.”

“Không phải, chính là… quản lý muốn chị thay đổi chức vụ, tiền lương sẽ tăng lên một ít.”

“Wow, thật tốt quá.” Tiểu Đường không có định nghĩa gì đối với tiền, là người lãng mạn, cái gì cũng do gia đình sắp xếp, vô ưu vô tư, cô ấy cụng ly với La Thanh Mộng, nhưng vẫn không biết La Thanh Mộng đang buồn rầu chuyện gì.

Trái lại là bạn của Tiểu Đường có thể đồng tình với cô, hỏi: “Không phải quản lý muốn chị làm chuyện gì đó chứ? Chức vị gì, lương thưởng đãi ngộ thế nào?”

La Thanh Mộng nói: “Còn không xác định, mỗi lần đều nói sắp rồi, nhưng cũng không biết sắp là đến khi nào.”

“Chị chờ thêm một thời gian, nếu một tuần vẫn chưa xác định, thì đó chính là lời nói suông mà thôi, đừng để ở trong lòng.”

La Thanh Mộng miễn cưỡng mỉm cười: “Ừ.”

Ăn cơm xong, Tiểu Đường nói muốn dẫn cô tham quan xung quanh, sau đó hai người lại đến xem thử phòng trọ độc thân, Tiểu Đường còn nói muốn dẫn cô ra ngoài chơi nhưng cô cự tuyệt.

Đối với công việc quản lý kho La Thanh Mộng có kinh nghiệm, kho sách hiện tại cũng là cô quản lý.

Buổi chiều ba giờ La Thanh Mộng trở về nhà, lúc đứng ở trạm tàu điện cô vẫn còn nghi thần nghi quỷ, nhìn khắp nơi xem có thấy xe của Thu Thư Tuyết hay không. Đến dưới tòa nhà, cô chậm chạp không dám đi lên, trong lòng rất sợ hãi, tuy rằng cô cũng không hiểu bản thân vì sao phải sợ hãi. Cứ như cô bỏ chồng bỏ con đi làm mẹ kế của người khác, hiện tại đối mặt con mình cô cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

La Thanh Mộng đứng dưới lầu bồi hồi quay lại, hôm nay ánh nắng gay gắt, còn cón người đang dắt chó đi dạo. La Thanh Mộng lách đến thảm cỏ xanh ở bên hông tòa nhà, vốn dĩ muốn phơi nắng một chút nhưng ánh nắng lại bắt đầu chuyển hướng.

Trong lòng La Thanh Mộng chất chứa đủ loại phiền muộn, phiền Thu Thư Tuyết, phiền quản lý, đứng trước cửa sảnh chính toàn nhà nghĩ tới nghĩ lui cô quyết định gọi một cuộc điện thoại cho quản lý.

La Thanh Mộng thực sự nhịn không được, dù sao cũng liên quan đến việc cô có được thăng chức hay không, nếu như không có cách nào thăng chức, vậy chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, như hiện tại cũng rất tốt, cô không muốn bận rộn đến cuối cùng rồi lại công dã tràng.

Công việc và tình cảm sắp ép chết cô rồi.

Quản lý gọi video lại cho cô, cô ấy vừa gội đầu, tóc đã sấy khô, cô ấy bắt đầu quấn lên, La Thanh Mộng yên tĩnh chờ cô ấy chuẩn bị, sau đó trực tiếp nói với cô ấy: “Quản lý, buổi chiều cảm giác dường như chị còn lời chưa nói hết, là về việc thăng chức sao, có gì chị cứ nói thẳng đi. Bất kể kết quả thế nào em cũng có thể chấp nhận.”

Quản lý nghi cô dùng kính ngữ, trầm mặc vài giây, nói: “Em thực sự không nhìn ra ý của chị sao?”

La Thanh Mộng thật sự không hiểu, nghi hoặc nhìn cô ấy.

La Thanh Mộng uyển chuyển nói: “Có thể là chị quá thông minh, còn em lại không phải một người thông minh, cho nên chuyện công việc…”

Mấy ngày nay liên tục gặp cấp quản lý, nên đối với quản lý của mình cô cũng có phần hiểu biết, cô ấy cũng là người sớm lăn lộn xã hội, dựa vào thực lực bản thân, nhưng kết hôn quá sớm, vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn, sau đó cùng chồng mở một quán lẩu, nhưng chồng cô ấy lại ngoại tình với một nhân viên của quán.

Quản lý nói: “Chị ly hôn hai năm rồi, hiện tại cũng không tin tưởng vào đàn ông, em cũng vừa ly hôn, nếu như em không ngại thì dọn đến nhà chị ở đi.”

La Thanh Mộng trợn to đôi mắt, trái tim cũng đập thình thịch trong lồng ngực, đều là người trưởng thành rồi, La Thanh Mộng sao lại không hiểu ý của câu này, cô bắt đầu hoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ không hiểu.

Cô hít sâu, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào điện thoại.

Quản lý lại nói càng rõ ràng hơn: “Chị cảm thấy em cũng không quá bài xích đồng tính, vốn nghĩ rằng để em lên làm cửa hàng trưởng, hai người chúng ta đều sẽ phát triển theo hướng tốt nhất, không ngờ giữa đường lại có người được điều chuyển đến, nếu như em không ngại làm chức quản lý, chúng ta có thể cùng nhau phấn đấu, chị rất thích em.”

Thích… cái gì.

Cả người La Thanh Mộng sắp run lên, cô khiếp sợ nhìn về phía quản lý, quản lý mỉm cười với cô cô: “Thanh Mộng, chị không nói đùa, chị đang nghiêm túc, chị có nhà, không cần em phải chia sẻ khoản vay, con trai có bảo mẫu chăm sóc. Em lên làm quản lý cũng có thể mua một căn hộ, tiền lương cũng đủ trả tiền vay, có nhà có động lực. Em có thể cân nhắc việc chúng ta ở chung, nhà chị có thể cho ngươi ở.”

“Cho nên, ngày mai em đến nhà sách rồi chúng ta nói tiếp.”

La Thanh Mộng như bị sét đánh trúng đầu, tay run rẩy cúp điện thoại rồi cũng không biệt phải đặt điện thoại vào đâu, sau đó quản lý còn gửi tin nhắn cho cô: [Ngày mai đi phỏng vấn, phỏng vấn thành công, chỉ chờ trung tâm thương mại xây xong thì sẽ chuyển công tác, em cũng nên làm quen với quy trình làm việc mới, chị nhờ Triệu Ca hướng dẫn em.] La Thanh Mộng đọc xong suy nghĩ có nên trả lời hay không, nhưng mới vừa mở khóa màn hình, quản lý lại nhắn tin: [Chị không nói đùa, chị thật sự rất thích em.]

Cô nhìn rất giống đồng tính sao?

Liên tiếp nhiều chuyện gần đây, người đồng tính có thâm niên đều sẽ cảm thấy cô rất giống đồng tính.

Điện thoại di động của La Thanh Mộng rơi trên mặt đất, cô chậm vài giây mới cúi xuống nhặt, dùng sức kéo bỏ những tin nhắn kia, sau đó cầm điện thoại chuẩn bị vào cổng. Cô rất muốn khóc nhưng không có nước mắt, sao mọi việc lại hỗn loạn như vậy.

Cửa lớn của sảnh chính tòa nhà được mở ra từ bên trong, Thu Thư Tuyết cố sức kéo cửa, sau đó từ bên trong bước ra nhìn về phía cô.

 

Recommended Articles

2 Comments

  1. Thank you for your sharing. I am worried that I lack creative ideas. It is your article that makes me full of hope. Thank you. But, I have a question, can you help me?

  2. Can you be more specific about the content of your article? After reading it, I still have some doubts. Hope you can help me.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!