Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 11

Chương 11: Tôi hiện tại là quả phụ

 

La Thanh Mộng vừa mắng vừa lên xe, cô đóng sầm cửa xe, nhiều lần mắng Thu Thư Tuyết bất lịch sự: “Cô mau lái xe, người ta sắp đến mắng cô rồi.”

Cô cảm thấy bản thân trở thành bao cát, hơn nữa còn là loại bị người ta chỉ vào mũi mắng, cô phê bình Thu Thư Tuyết: “Thật quá mất mặt rồi, lần sau có thể đừng làm như vậy nữa hay không, trưởng thành một chút đi.”

Thu Thư Tuyết lái xe, cô ấy nói: “Vậy lần sau chị lên xe nhanh một chút đi.” Theo cánh nói này, dường như tất cả nguồn cơn đều xuất phát từ La Thanh Mộng.

“Cho nên cô đang trách tôi sao?” La Thanh Mộng bất mãn.

Thu Thư Tuyết nói: “Trách em.”

Cô ấy lại nghiêm túc nói: “Thật, em thật sự cảm thấy bản thân đáng trách.”

Nhưng nghe ra không phải như vậy a, La Thanh Mộng cảm thấy rõ ràng cô ấy đang cười, còn cười rất vui vẻ.

La Thanh Mộng ngồi ghế sau, mở bản đồ chỉ đường, chủ yếu là cô lo lắng Thu Thư Tuyết sẽ chở cô đi đường vòng làm hại cô trễ giờ.

Cô thấp giọng nói: “Tôi phiền nhất chính là loại trẻ con xấu xa như cô.”

“Được rồi, chị thích kiểu người chín chắn sao?” Thu Thư Tuyết hỏi: “Lý An tuổi tác tương đối lớn, ba mươi mấy tuổi, với điều kiện của anh ta ở công ty bọn em thật ra rất khó tìm kết hôn đối tượng.”

“…”

La Thanh Mộng nghẹn ứ trong lòng, cô biết Thu Thư Tuyết là cố ý, sau khi dụ dỗ cô lên xe thì bắt đầu vũ nhục cô: “Lớn tuổi thì liên quan gì đến tôi, tôi rất ghé đàn ông lớn tuổi.”

Thu Thư Tuyết cười nói: “Em đã nói mà, chị thích hợp yêu đương với người trẻ tuổi. Vậy tại sao chị lại coi trọng Lý An? Đến hiện tại lại không thích anh ta nữa? Sau này vẫn sẽ thích người lớn tuổi hơn sao?”

La Thanh Mộng không ngờ đó là một cái bẫy, cô hiện tại chỉ muốn rời khỏi Lý An, tránh anh ta càng xa càng tốt, không ý thức được bản thân vô thức muốn chứng minh điều này nên mới nhiều lần giải thích rằng cô không thích đàn ông lớn tuổi.

Nói nửa ngày chỉ đổi lấy một tiếng cười của Thu Thư Tuyết.

Có chút trào phúng, dường như đang thầm nói: “Chị chỉ cứng miệng mà thôi, chờ lúc gặp phải chị sẽ lại thích loại người như vậy, chị là kẻ mê muội trong tình yêu.”

Thu Thư Tuyết chuyển tay lái, xe rẽ vào một con đường khác, sau đó dừng trước đèn đỏ, Thu Thư Tuyết nói: “Chị vì anh ta bỏ ra rất nhiều, nhưng người trong công ty đều cảm thấy là chị bám lấy anh ta không tha, bởi vì anh ta là hình mẫu lý tưởng của chị. Đương nhiên rồi, trong công ty có rất nhiều người hâm mộ anh ta, cảm thấy chị cũng là hình mẫu người vợ lý tưởng trong mắt đại đa số đàn ông, nghe lời, biết nấu cơm, chồng nói một chị không nói hai.”

La Thanh Mộng nói: “Tôi đã không thích đàn ông nữa rồi, ghê tởm.” Phi, còn người vợ lý tưởng, là bảo mẫu trong mộng hoặc máy đẻ thì đúng hơn. Loại đàn ông này nên đi chết đi, thật ghê tởm!

“Đã biết.” Thu Thư Tuyết nói.

“Cô biết cái gì, cô không biết gì cả.”

Thu Thư Tuyết đưa La Thanh Mộng đến chỗ làm, cô trực tiếp xuống xe không hề phản ứng Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết nói: “Vậy buổi tối em đến đón chị.”

La Thanh Mộng sửng sốt, cô nhìn Thu Thư Tuyết một cách khó hiểu.

“Cô đến đón tôi làm gì?”

“Tiết kiệm 6.4 tệ, chị à.”

Nhưng La Thanh Mộng không kịp trả lời, bởi vì Thần Hân đã đến, từ rất xa lên tiếng chào hỏi La Thanh Mộng: “Chị Thanh Mộng, buổi sáng tốt lành.”

La Thanh Mộng rất không muốn để Thần Hân biết quan hệ giữa cô và Thu Thư Tuyết, vì thế cúi đầu đi vào trong, Thu Thư Tuyết cũng không ở lâu, nhanh chóng giẫm chân ga lái xe đi.

Thần Hân không kịp chào hỏi Thu Thư Tuyết, nên cô đuổi theo bước tiến của La Thanh Mộng, hỏi: “Mộng tỷ, liên tục nghỉ ngơi ba ngày cảm giác thế nào.”

La Thanh Mộng không cảm thấy có bao nhiêu thoải mái, có thể là lúc ở nhà quá nhàm chán, Thần Hân tiếp tục hỏi: “Có cùng chồng chị ra ngoài chơi không? Đã ăn món gì?”

“…” La Thanh Mộng lại càng không muốn đề cập chuyện này, còn không bằng nói chuyện với Thu Thư Tuyết thêm một lúc, nhắc đến Lý An cô chỉ thấy phiền muốn chết.

“Đi dạo siêu thị.”

“A, vậy cũng quá nhàm chán rồi, đàn ông a…”

Tiêu ba mươi nghìn tệ.

“Trước đây lúc còn là bạn trai, anh ấy có đến vài lần, vì sao hiện tại không thấy đến nữa?” Thần Hân tiếp tục học, thật sự rất hiếu kỳ.

La Thanh Mộng vào trung tâm thương mại, chuẩn bị đi thang cuốn, bởi vì vừa mới xuống xe cô vẫn luôn cảm thấy ngột ngạt, lồng ngực khó chịu.

Thần Hân thấy thế cũng đi theo, lại hỏi cô vài câu về cảm giác tân hôn, La Thanh Mộng rất muốn trả lời một câu, hiện tại chị xem như anh ta đã chết.

Vừa nghĩ như vậy La Thanh Mộng bất chợt có một ý tưởng.

Sau khi đòi được tiền cô sẽ nói Lý An đã chết, gặp tai nạn xe cộ mà chết, bị cán tan xương nát thịt, hiện tại cô là một quả phụ đoạn tình tuyệt ái.

Nghĩ như vậy, trong lòng sảng khoái hơn nhiều.

Cô liếm môi, đến lầu hai cô trực tiếp vào nhà sách.

La Thanh Mộng hỏi: “Quản lý có nói hôm nay những đầu sách nào được chiết khấu hay không?”

“Không có, xem ra là muốn chị đến chọn, cảm thấy sách do chị chọn ra bán tốt hơn so với quản lý chọn, quản lý không tinh tế, thuộc về loại buông tay mặc kệ.”

Thần Hân khen ngợi bởi vì cô cảm thấy La Thanh Mộng rất lợi hại, năng lực tiêu thụ mạnh hơn nửa hiểu biết về sách, trong nhà sách không có quyển sách nào La Thanh Mộng không biết, mặc kệ vị khách nào đến tìm sách La Thanh Mộng đều biết là loại sách gì, trong nhà sách có bán hay không.

La Thanh Mộng nghe vậy rất hài lòng, trong lòng ừ một tiếng, nhưng cũng không trực tiếp đáp lời, bởi vì nếu để quản lý nghe thấy thì sẽ gặp phiền phức.

Chìa khóa cửa nằm trong tay Thần Hân, Thần Hân nói nhiều, vừa mở cửa vừa nói: “Chị Thanh Mộng, chị có thể tự mở hiệu sách rồi.”

La Thanh Mộng là có lý tưởng này, nhưng cô không có tiền.

Thần Hân nói: “Trước mắt thuê một mặt bằng, mở một phòng tự học, tiền thuê một tháng khoảng năm nghìn tệ, chờ hết mùa thi thì chuyển sang bán thức ăn, có tiền rồi lại mua sách mở hiệu sách.”

Nghe cô nói La Thanh Mộng không khỏi động lòng: “Em nghe được ở đâu?”

“Không phải em đang học năm ba sao, đã bắt đầu chuẩn bị việc thi cao học, hiện tại trong thư viện đầy người, ký túc xá lại không có chỗ học bài, cho nên mọi người cơ bản đều ra ngoài tìm phòng tự học, một tháng ba trăm tệ, đủ loại dịch vụ đi kèm hơn nữa rất đắt đỏ, nếu như chị nhắm đến đối tượng sinh viên thì không cần lắp đặt quá nhiều thiết bị, chỉ cần có bàn ghế, hoàn cảnh yên tĩnh một chút, giá rẻ một chút, lại tìm mặt bằng giá thấp một chút, tuyệt đối có thể kiếm lời. Chị bảo chồng chị đầu tư đi, tuyệt đối thoải mái hơn so với hiện tại.”

Lần đầu tiên La Thanh Mộng nghe nói chuyện này.

Thần Hân lại bắt đầu phàn nàn với cô hiện tại thư viện trường người đến người đi tấp nập cỡ nào, La Thanh Mộng lắng nghe, đồng thời ghi tạc trong lòng.

Nhưng cô không gánh nổi tiền thuê mặt bằng, một tháng… năm nghì tệ sao?

Ngẫm lại thành thị này một tháng tiền thuê 5000 tệ, dường như cũng không cao.

Cửa mở, La Thanh Mộng ngửi thấy bên trong có chút mùi lạ cho nên mở cửa thông gió rồi kéo rèm cửa sổ, cuối cùng phát hiện là phòng đọc sách chưa được vệ sinh sạch sẽ, trong góc có mấy cái cùi táo.

La Thanh Mộng nhíu mày, đi lấy chổi đến quét dọn: “Có quy định không được mang đồ ăn vào phòng đọc sách, đồ ăn vặt phải để trên bàn ở bên ngoài, sao lại thành ra thế này, nếu có ruồi sẽ rất phiền.”

Nhà sách này rất lớn, thông thường nhằm đảm bảo vệ sinh, trước cửa sẽ đặt một cái bàn lớn, cùng ngày sẽ có người quan sát khách hàng.

” Hôm qua là Tiểu Đường… có lẽ là không nhìn kỹ.”

La Thanh Mộng không thích Tiểu Đường, làm việc không nghiêm túc, luôn miệng nói tuổi trẻ dựa vào cái gì phải bán mạng cho tư bản, bản thân là một con cá mặn, như vậy cũng không thành vấn đề nhưng cô ấy luôn dùng lý do này làm mọi việc rối tung rối mù, để cho người khác phải thu dọn hậu quả.

La Thanh Mộng nói: “Cá mặn cũng không thể lười biếng như vậy, dù sao cũng phải có chừng mực.”

Thần Hân không lên tiếng, hôm qua cô và Tiểu Đường trực cùng một ca, cô cũng lười biếng, vì vậy cô đi lấy tạp dề cho mình và La Thanh Mộng, nhìn thấy lúc La Thanh Mộng đang đeo tạp dề thì bỗng nhiên ngây người, cô nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy, chị Thanh Mộng?”

La Thanh Mộng nuốt giận, đều do Thu Thư Tuyết khiến cô hiện tại nhìn thấy tạp dề liền cảm thấy kỳ lạ: “Không có việc gì.”

“Bị Tiểu Đường chọc giận sao?” Thần Hân thuận miệng nói: “Lần sau chị nói cô ấy đi, lúc trực cùng chị cô ấy mới chịu yên tĩnh một chút.”

La Thanh Mộng ừ một tiếng.

Cô cũng lười quan tâm chuyện của Tiểu Đường, quan tâm cũng không được thêm lương, cô không ngốc, chỉ cần lúc Tiểu Đường làm chung với cô thành thật một chút là được rồi.

Hôm nay là một bác gái phụ trách đứng trước cửa nhắc nhở khách hàng không được mang thức ăn vào phòng đọc sách, bác gái rất chịu khó, có thể giúp đỡ chia sẻ một số công việc. Hôm nay xảy ra không ít chuyện, gần buổi trưa quản lý đến một chuyến, quản lý là nữ, chỉ mới 35 tuổi, vóc dáng không cao đặc biệt giỏi ăn nói, La Thanh Mộng rất khâm phục cô ấy, đây là một chuỗi nhà sách, có chi nhánh trên toàn quốc, cơ bản đều nằm trong các trung tâm thương mại lớn, quản lý đi vài vòng, kiểm tra trong ngoài một lần, Thần Hân rất muốn phản ánh chuyện của Tiểu Đường nhưng quản lý vẫn luôn trò chuyện với La Thanh Mộng nên cô không có cơ hội xen vào.

La Thanh Mộng rất khó chịu, bởi vì quản lý hỏi đến chuyện cô kết hôn, nói là chúc cô tân hôn vui sướng, còn tặng cô hai thùng trái cây. Hơn nữa còn hỏi cô vì sao không đãi tiệc, đã đăng ký kết hôn chưa, sao không gửi thiệp mời bạn bè, hiện tại sống chung cảm giác thế nào.

Mùa này không phải mùa của các loại trái cây mộng nước, nhưng quản lý nói là tặng cô một thùng dâu tây và một thùng dứa, đều là loại cô thích ăn, La Thanh Mộng cắn môi co quắp mỉm cười nói với quản lý: “Cảm ơn, chúng tôi sẽ hạnh phúc.”

Ha ha, ăn xong trái cây cô sẽ nói Lý An độc phát thân vong rồi.

Lúc quản lý đi, còn lắc lắc điện thoại nói với mọi người: “Có chuyện gì thì nhắn tin cho tôi, hoặc là tìm Thanh Mộng.” Quản lý lại mỉm cười với La Thanh Mộng: “Thanh Mộng, có cô ở đây, tôi cũng cảm thấy yên tâm hơn.”

La Thanh Mộng cũng mỉm cười đáp lại.

Trong lòng cô biết rõ, quản lý nói như vậy là có mục đích, cô làm nhân viên lương bốn ngàn tệ một tháng còn phải kiêm luôn công việc của quán lý, cầm chút tiền lương như vậy thì có lợi ích gì, cô sẽ không làm thay nhiệm vụ của người khác, hết giờ thì về nhà.

Quản lý vừa đi, cô liền thở dài, bình thường cô cũng thường thở dài như vậy, cố ý để mọi người biết, cô cũng là người làm công thôi, có chuyện đừng tìm cô, cô bị ép buộc, cô căn bản không muốn làm thay công việc của quản lý, cô cũng không phải là quản lý.

Đến buổi trưa, La Thanh Mộng có thể thay ca nghỉ ngơi, cô vào phòng nghỉ lấy bữa trưa của mình ra. Nơi này là nhà sách nên những thứ giống như lò vi sóng không được phép sử dụng, vì vậy cô và Thần Hân cùng nhau đến quán cà phê bên cạnh để hôm nhờ.

Lúc ăn cơm cảm thấy khát nước, vốn dĩ muốn mua một chai nước khoáng, nhưng cô nghĩ đến những lời Thu Thư Tuyết nói lúc sáng sớm.

Hôm nay cô có thể tiêu thêm 3.2 tệ.

La Thanh Mộng ứng dụng lên tìm các loại thức uống, thấy 3 tệ có thể chọn vài loại thức uống, cuối cùng cô chọn một ly nước chanh giá 2.5 tệ.

Vẫn còn dư 0.7 tệ.

La Thanh Mộng cúi đầu mỉm cười.

Thần Hân liếc mắt nhìn cô một cái, vừa ăn bánh mì vừa hỏi: “Chị cười cái gì?”

La Thanh Mộng nói: “Cảm giác hôm nay món ăn tương đối ngon miệng.”

Thần Hân mỉm cười: “Vậy chị ngày mai cũng cho em nếm thử đi.”

Sáng sớm không có nhiều thời gian nên cô nấu tương đối đơn giản, dùng những dụng cụ mới mua ngày hôm đó để hấp khoai lang, làm món cơm chiên trứng và cà chua, sau đó nấu chút thịt viên cô mua trên mạng, bữa trưa nhìn không có gì đặc sắc.

La Thanh Mộng rất hài lòng, chuẩn bị xuống lầu lấy nước chanh, nhưng vừa xuống đến tầng trệt thì nhận được tin nhắn của Thần Hân.

Thần Hân: “Chị, thân ái của chị đã gọi sữa chua hoa nhài cho chị rồi, mau hủy đơn hàng đi.”

La Thanh Mộng đọc tin nhắn nhưng không hiểu được: “Cái gì?”

Thần Hân chụp ảnh gửi cho La Thanh Mộng, cô nhìn tờ giấy ghi chú dán trên ly sữa chua: “Làm phiền cho thân ái của tôi ít đường thôi, cô ấy đã rất ngọt rồi.”

Người đặt sữa chua cho cô nhất định không thể nào là Lý An, cô bước xuống khỏi thang cuốn, nhưng bởi vì các cô không được mang đồ ăn vào nhà sách nên Thần Hân đã giúp cô mang ly sữa chua vào phòng nghỉ, trong phòng nghỉ chỉ có một chiếc bàn dài chật hẹp.

Sữa chua đặt trên bàn, bên ngoài ngưng tụ một tầng bọt nước, Thần Hân trêu chọc: “Kết hôn cũng rất tốt, có chồng thương yêu.”

La Thanh Mộng muốn nói không phải chồng cô, nhưng rồi lại không tiện giải thích vì sao sẽ bị người khác gọi là thân ái, ly sữa chua này đặt trên bàn không khỏi gây chướng mắt.

Trương Phần Lan ở bên ngoài cũng cười: “Chồng tặng thì mau uống đi, thanh thiếu niên bên ngoài đều thích uống loại này, một ly mấy chục tệ, không uống rất lãng phí.”

Có thể là bị những lời phía sau kích thích, cô cắm ống hút uống một ngụm, hương vị không tệ.

Buổi trưa, cô có thể nghỉ ngơi một tiếng rưỡi đồng hồ, nên cô ra phía sau phòng nghỉ nằm một chút, trước tiên là xem video giải trí, tiếp theo lại hút một ngụm sữa chua, ghi chú đi kèm lời mời kết bạn lại thay đổi.

Thu Thư Tuyết: “Buổi trưa đói quá.”

“Cô cứ giả vờ đi.”

La Thanh Mộng cũng không ngốc, trước đó Lý An từng nói công ty nước ngoài phúc lợi rất tốt, đầu bếp của căn tin có chứng chỉ chuyên môn, mỗi ngày hơn mười món ăn, muốn ăn món gì thì lấy món đó, mỗi tháng còn được phụ cấp tiền ăn. Lý An còn từng chụp ảnh cho cô xem, hỏi cô có thể nấu những món đó hay không.

La Thanh Mộng không xem điện thoại nữa, nằm xuống ngủ một chút.

Lúc thức dậy vẫn còn một chút sữa chua chưa uống hết, hiện tại đều hòa tan, cô hút một ngụm vào trong miệng, ngọt tận cổ họng, mùi vị không được tốt lắm.

Hai giờ thay ca, buổi chiều nhà sách vắng khách, lúc này người đến tính tiền cũng ít nên cô cầm lấy một quyển sách để đọc.

Quyển sách này là quyển đứng đầu bảng xếp hạng doanh thu gần đây, tác giả viết về một vụ án tham ô có thật, nội dung hủy hoại tam quan, cô không tưởng tượng được những phần tử trí thức, nhận được sự giáo dục cao cấp lại làm được những chuyện hủy hoại tam quan như vậy, học tập nhiều tri thức đến cuối cùng lại biến thành súc sinh, cô đọc rất say mê, bắt đầu suy nghĩ cách viết giới thiệu vắn tắt để ngày mai đề cử quyển sách này.

Sau khi đọc được ba chương thì có khách hàng lần lượt vào nhà sách, cô cũng lấy lại tinh thần bắt đầu tính tiền, đến gần tan tầm cô lại bắt đầu thất thần, thầm nghĩ Thu Thư Tuyết sẽ đến đón cô sao, cô có thể tiếp tục tiết kiệm 3.2 tệ nữa hay không, vì 3.2 tệ mà cúi đầu liệu có ổn không.

La Thanh Mộng suy nghĩ, đồng thời nhận lấy quyển sách của khách hàng, cầm máy quét mã, nhưng hệ thống không hiện giá bán, cô cúi đầu nói: “Chờ tôi kiểm tra xem mã hàng của kết quả kiểm tra sức khoẻ này ở đâu, xin quý khách… kết quả kiểm tra sức khỏe? Quý khách lấy sai rồi, mời đổi quyển khác.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn, không phải vấn đề của quyển sách, cũng không phải khách hàng đưa nhầm cho cô, trước mắt chính là Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết cố ý đưa kết quả kiểm tra sức khoẻ cho cô xem.

Thu Thư Tuyết nói: “Hôm qua em đặc biệt đi kiểm tra, hôm nay đã có kết quả… chị không xem thử sao.” Cô ấy nhìn cô, ánh mắt đầy ám chỉ: “Đêm đó đã nói rồi mà.”

La Thanh Mộng ngẩng đầu, khách hàng còn đang chọn sách, ngoài cửa có người buông trà sữa trong tay nhìn sang bên này, mà Thần Hân cũng hiếu kỳ nhìn cô một cái, cô kín đáo đưa kết quả kiểm tra sức khỏe cho Thu Thư Tuyết nhưng cô ấy không nhận mà một mực muốn cô xem.

La Thanh Mộng sợ người khác thấy, đến lúc đó cô không biết nên giải thích thế nào, cô suy nghĩ một chút rồi trực tiếp nhét vào bên dưới quầy thu ngân, đè thấp giọng nói: “Cô muốn làm gì, tôi còn đang trong giờ làm.”

Trong tay Thu Thư Tuyết cũng cầm một quyển sách, chính là quyển hôm nay cô đã xem, nói: “Em mặc kệ, chính là muốn cho chị xem.”

Sau đó có khách đến tính tiền, Thu Thư Tuyết nhường đường không quấy rầy cô làm việc, cô ấy đứng một bên, cánh tay chống trên quầy thu ngân, khách hàng đưa sách cho La Thanh Mộng, cô không khỏi liếc xéo Thu Thư Tuyết một cái, dùng mắt trừng cô ấy, ý tứ rất rõ ràng, chính là bảo cô ấy cút đi.

Thu Thư Tuyết thong thả nói: “Bà chủ, tôi rất sạch sẽ, trên đó đã viết rõ, chị xem một cái đi.”

La Thanh Mộng sắp cắn trúng đầu lưỡi.

“Tôi không phải bà chủ.”

Thu Thư Tuyết nhìn cô nói: “Vậy chị là gì?”

Bản kết quả kiểm tra sức khoẻ vừa rồi La Thanh Mộng nhét không kỹ, hiện tại rơi trên mặt đất, cô dùng chân giẫm lên, không cần suy nghĩ đã trả lời cô ấy.

Cô cao giọng trả lời: “Tôi hiện tại là một quả phụ!”

Sau đó… những người trong nhà đều sách đều ngây người.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Chị Thanh Mộng: tôi là một quả phụ.

Mọi người: a??? Tân hôn mất chồng?

Thu Thư Tuyết: quả phụ? Quả phụ cô đơn em lại càng thích!

 

 

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!