Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 5

 

Chương 5: Chuyển phát nhanh

 

Cửa xe đóng kín, Thu Thư Tuyết nâng khuôn mặt của cô hôn một lần lại một lần, môi lưỡi giao hòa, Thu Thư Tuyết cắn môi La Thanh Mộng, La Thanh Mộng không muốn để đầu lưỡi của cô ấy tiến vào trong, vì thế cô ấy nhiều lần trêu chọc đôi môi mỏng của La Thanh Mộng.

Cho đến lúc La Thanh Mộng vì sợ nhột mà buông lỏng hàm rằng, Thu Thư Tuyết hoàn toàn chiếm lấy đôi môi của cô, khiến cô rơi vào tay giặt.

 

Khóe mắt La Thanh Mộng trở nên ẩm ướt, cánh tay như nhũn ra, suy sụp muốn khóc lớn. Thu Thư Tuyết cũng không dỗ dành cô mà vẫn tiếp tục dùng một tay đỡ sau gáy, một tay ôm chặt thắt lưng của cô, hôn đến gắt gao không một kẽ hở.

Môi cô đã tê dại, lựa chọn không đáp lại nụ hôn này khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, đầu lưỡi của Thu Thư Tuyết vào tiến vào khoang miệng cô liền cắn đầu lưỡi của cô ấy.

Cô cho rằng làm như vậy Thu Thư Tuyết sẽ sợ hãi mà dừng lại nhưng Thu Thư Tuyết chỉ buông ra một chút, sau đó dời tay cởi chiếc cúc thấp nhất trên áo khoác của cô, ngón tay của Thu Thư Tuyết không biết đã đặt trên lưng của cô từ lúc nào, đầu ngón tay còn đặt trên móc áo ngực của cô: “Đừng… đừng tháo ra, đừng tháo ra a.”

La Thanh Mộng hô hấp dồn dập, Thu Thư Tuyết ngậm lấy môi cô ngăn chặn không cho cô nói, cô cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy nước mắt của cô sẽ trực tiếp vỡ đê, cô sắp bị nghẹn chết rồi.

Thu Thư Tuyết cướp đoạt toàn bộ không khí của cô, cô nghẹn đến mức khuôn mặt đỏ bừng, cô cố sức đẩy Thu Thư Tuyết ra, ngực kịch liệt phập phồng, căn bản là hít thở không thông: “Ha a.”

Cô trầm thấp nức nở, Thu Thư Tuyết thoáng ngẩng đầu hôn lên khóe mắt của cô, cô ấy nói: “Đừng đẩy em ra…”

Lời này nói giống như La Thanh Mộng đang bắt nạt cô ấy.

Nhưng, nhưng, rõ ràng người bị bắt nạt chính là cô a.

La Thanh Mộng bị biến thành như vậy, không khỏi tức giận mắng: “Cô… có bệnh!”

Đôi mắt La Thanh Mộng đỏ bừng, cô muốn rên rỉ rồi lại cảm thấy xấu hổ, vừa nói mấy câu đã biến thành nức nở.

La Thanh Mộng nỗ lực nghiêng đầu, trước mắt không cẩn thận bị đèn xe chiếu vào, là một chiếc xe màu đen từ phía sau lái đến, cả người cô căng thẳng không bị phát hiện nên cố sức đẩy Thu Thư Tuyết ra, sau đó vừa xấu hổ vừa giận dữ đánh Thu Thư Tuyết một quyền.

“Buông ra, cô buông ra…”

Thu Thư Tuyết ngồi trên đùi cô, đôi môi rời khỏi khóe mắt của cô, ngồi ngay ngắn nhìn cô, tình tự nơi đáy mắt không thể phân rõ là loại tình cảm gì, dường như còn đang suy nghĩ tiếp tục cùng cô làm việc cẩu thả, Thu Thư Tuyết đặt một ngón tay đè lên môi của La Thanh Mộng: “Đừng lên tiếng, lỡ như người khác cho rằng em đang cưỡng bức chị thì sao.”

La Thanh Mộng muốn nói ‘cô đang làm như vậy’, nhưng cô biết là không phải, thật ra bản thân cô cũng rất muốn được hôn, chỉ là về mặt tinh thần lại không cho phép, dẫn đến thân thể không ngừng phản kháng mà thôi.

“Hôn một lần nữa rồi trở về nhà, có được không?”

Thu Thư Tuyết dịu dàng nói với cô, môi dán trên đuôi mắt của cô.

La Thanh Mộng thầm nghĩ bản thân điên rồi, tay cô vài lần nâng lên muốn ôm lấy eo của Thu Thư Tuyết, nhưng bởi vì sự phản kháng về mặt tinh thần nên cuối cùng chỉ nắm lấy vạt áo của cô ấy, nhiều lần siết chặt, thầm nghĩ xoa nát chiếc áo khoác đắt tiền của cô ấy coi như trả thù.

Cô bị Thu Thư Tuyết dồn ép vào một không gian chật hẹp, hôn đến miệng không khép lại được.

La Thanh Mộng chỉ biết là các cô đang hôn môi, lúc mở mắt ra cô và Thu Thư Tuyết đã ngồi ở ghế sau, cô… cô còn ngồi trên người Thu Thư Tuyết, được Thu Thư Tuyết nâng khuôn mặt, nói chị thật ngọt.

Thực sự là đủ rồi.

La Thanh Mộng chớp mắt, cô muốn cho bản thân thoát ly khỏi loại khốn cảnh hít thở không thông này, vì thế nỗ lực khiến bản thân trở nên hung ác: “Còn hôn nữa, tôi… tôi sẽ, sẽ không bao giờ ngồi xe của cô nữa.”

Thu Thư Tuyết không lên tiếng.

La Thanh Mộng lại xuống giọng nói: “Cô dừng hôn tôi nữa mà.”

Thu Thư Tuyết nói: “Vậy chị đừng khóc nữa.”

La Thanh Mộng chớp mắt, nước mắt đọng trên hàng mi bị cô dùng sức chớp rơi, đôi mắt hồng hồng, nhìn vô cùng yếu đuối, dường như cô đang nói: “Tôi đang cố nhịn khóc.”

Thu Thư Tuyết chạm vào má cô giúp cô lau nước mắt, rồi lại dỗ dành cô: “Xin lỗi chị, em không nhịn được.” Thu Thư Tuyết cắn môi, còn muốn hôn cô.

Trực giác nói cho La Thanh Mộng biết Thu Thư Tuyết nói không giữ lời, lần này La Thanh Mộng thật sự tức giận, cô muốn xuống xe, vì thế liền đưa tay đẩy cửa xe.

Thu Thư Tuyết bắt lấy tay cô, xin lỗi cô: “Không hôn nữa, nhưng nhìn chị quá đáng yêu, chị vừa khóc em lại muốn nhìn nhiều hơn.”

“Tôi không khóc…” La Thanh Mộng chớp chớp mắt: “Là cô hôn quá nhanh quá dùng sức, cắn vào lưỡi tôi rồi.”

Nói xong, bầu không khí lại trở nên không đúng lắm.

La Thanh Mộng cảm thấy Thu Thư Tuyết nắm xoa mặt cô.

La Thanh Mộng bị nhìn chằm chằm liền xấu hổ, nhưng cô nỗ lực chịu đựng, cuối cùng không chịu được nên dựng thẳng cổ áo khoác, rụt đầu vào bên trong: “Cô còn hôn nữa tôi sẽ từ chỗ này nhảy xuống.”

Thu Thư Tuyết rốt cuộc nhìn đủ rồi, cô ấy đẩy cửa xuống xe, trở lại ghế lái, La Thanh Mộng vẫn ngồi ghế sau không nhích nhích, làm thế nào cũng không chịu ngồi ghế phụ phía trước mà chỉ bất động ở ghế sau.

Cô thề với lòng, nếu cô còn ngồi xe của Thu Thư Tuyết lần nữa, thì cô… là chó.

Cô gái này, thực sự quá vô sỉ rồi, tuổi còn trẻ đã thích hôn người khác, thật háo sắc, trẻ như vậy đã muốn lên giường cùng người khác, nhất định không phải là… học sinh ngoan.

Trong lòng La Thanh Mộng lại không nỡ mắng quá nặng, lúc ở trong thang máy cô nghe Thần Hân và Thu Thư Tuyết trò chuyện vài câu mới biết Thu Thư Tuyết tốt nghiệp trường đại học danh tiếng.

Cô thực sự không cam lòng.

Xe lái khỏi tầng hầm, ngón tay La Thanh Mộng giấu ở phía dưới chậm rãi cài lại chiếc cúc áo bị Thu Thư Tuyết mở ra, ngón tay run rẩy không ra hình dạng.

Thành thị bên ngoài đã chìm vào trong bóng tối, bất đồng chính là những tòa nhà cao tầng vẫn sáng đèn, La Thanh Mộng nghĩ đến rất nhiều việc, đủ loại chua xót khổ sở nảy lên trong lòng.

Đến khu chung cư La Thanh Mộng vẫn chưa hoàn hồn, không có cảm giác chân thực, cô ngửa đầu nhìn toàn nhà ba mươi hai tầng trước mặt, đời này cô chưa từng nghĩ bản thân sẽ ở một chỗ như thế này, nếu như không phải sự cố kết hôn, mỗi lần cô đi ngang qua tòa nhà này đều sẽ cúi đầu… nghe nói một căn chung cư nho nhỏ ở đây cũng có giá ba trăm vạn tệ.

Dưới màn đêm, La Thanh Mộng cảm thấy bản thân cũng nên chuộc tội, cô bị hôn có cảm giác, cơ thể gần như quay lưng phản bội lại tinh thần, sao cô có thể hôn môi cùng Thu Thư Tuyết.

Lẽ ra cô nên cảm thấy buồn nôn, làm ra dáng vẻ muốn nôn mới đúng.

Cô cầu khẩn trước thân linh, cô có tội, xin thần linh tha thứ cho cô, lần sau sẽ không để Thu Thư Tuyết hôn cô nữa.

Thu Thư Tuyết chạm vào cô, cô liền giật mình lui lại, Thu Thư Tuyết tháo dây an toàn, nghiêng đầu hôn lên má cô: “Chị, về đến nhà rồi.”

La Thanh Mộng run rẩy cảm thấy thần linh sẽ không quan tâm đến cô nữa.

Cô hừ một tiếng, nghe càng giống như làm nũng hơn là tức giận.

Hiện tại La Thanh Mộng cảm thấy bản thân có tội, cô mắng Thu Thư Tuyết, đồng thời cũng muốn mắng cả bản thân, cô đi ở phía trước Thu Thư Tuyết, sau khi quẹt thẻ mở cổng liền giành trước ấn thang máy, cô muốn bỏ Thu Thư Tuyết lại phía sau.

Nhưng Thu Thư Tuyết tốc độ rất nhanh, đưa tay ngăn cản thang máy rồi đi vào cùng cô.

La Thanh Mộng quen tính rụt đầu vào cổ áo khoác, ánh mắt Thu Thư Tuyết luôn nhìn về phía cô, dường như nhìn thế nào cũng không đủ, thật phiền.

Điều này khiến cô nhớ đến hội diễn văn nghệ thời trung học, những bạn học nữ được gia cảnh hậu đãi cư nhiên dám biểu diễn múa bụng, mà cô ngồi bên dưới mặc bộ đồng phục rộng thùng thình nhằm che giấu cơ thể nở nang của mình, trong lòng thầm nghĩ… có một ngày, cô cũng có thể đứng dưới ánh đèn cất giọng hát làm kinh diễm mọi người thì tốt rồi.

Nhưng cả quãng đời học sinh của cô đều chưa từng ca hát, cô vĩnh viễn cúi đầu nhìn sân khấu, lúc chụp ảnh tốt nghiệp, cô mặc đồng phục đứng vị trí thứ ba từ ngoài điếm vào, hơn nữa cũng là người duy nhất khác màu và mất nét, ngày đó cô là nữ sinh biết cách ăn diện nhất trong lớp, hơn nữa còn thắt tóc, chuẩn bị cho việc chụp ảnh tốt nhiệp. Đáng tiếc, ngày đó ống kính không đặt trọng tâm trên người cô, chụp ảnh cô đặc biệt mờ tối.

Cho dù như vậy, vẫn không người nào chú ý đến cô.

Cô giống như một nụ hoa một mực chờ ngày bung nở, chờ mãi chờ mãi, rốt cuộc cô chỉ nở ra được một đóa hoa nho nhỏ, không được ai chú ý.

Ngay cả bản thân cô cũng chưa từng chú ý, thì thanh xuân đã đi qua.

Cô cũng không phủ nhận, trước đó yêu đương với Lý An cô ít nhiều mang tâm lý ngưỡng mộ, cô rất quý trọng cơ hội được ở bên Lý An, bởi vì khi đó cô cảm thấy bản thân cũng có chút điểm sáng đáng được người khác phát hiện.

Đến tầng hai mươi bốn, La Thanh Mộng mở cửa, sợ Thu Thư Tuyết lại tìm cô nên lập tức đóng lại, cô thay dép, chuông cửa vang lên, quả nhiên là Thu Thư Tuyết đến tìm, cô ấy nói: “Hôm qua dép của chị bỏ quên ở nhà em, lúc nào đến lấy đi.”

“Tôi không cần nữa.”

“Tặng em sao.”

La Thanh Mộng nhíu mày: “Cô để ngoài cửa đi.”

Cô nghẹn một chút: “Còn có sách… đừng ấn chuông nữa, cô để ngoài cửa là được rồi!”

Sáng hôm sau cô dọn mấy quyển sách vào nhà, nhưng bởi vì cảm thấy bản thân có tội nên cô cũng không mở ra xem, hai ngày sau đó La Thanh Mộng giống như gặp quỷ, hận không thể hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân xuống bằng 0.

La Thanh Mộng đặc biệt tránh né Thu Thư Tuyết, cô xem camera giám sát trên cửa, biết Thu Thư Tuyết mỗi ngày ra cửa trễ hơn cô mười phút, nên chỉ cần cô ra cửa trước mười phút thì sẽ không chạm mặt Thu Thư Tuyết.

Thật tốt.

Buổi tối cô trở về xem lại video giám sát thì giống như gặp quỷ, cô chân trước vừa đi chân sau Thu Thư Tuyết liền ra ngoài.

Thu Thư Tuyết đã canh chuẩn thời gian, rõ ràng là đang chờ cô ra ngoài.

Cô xem video giám sát, cho đến bây giờ chưa từng thấy Lý An đến trước cửa nhà Thu Thư Tuyết, dĩ nhiên những đoạn video giám sát này sớm nhất là từ một tuần trước, chủ nhà nói bởi vì liên quan đến chuyện riêng tư của cô ấy nên trước khi La Thanh Mộng vào ở, cô ấy đã xóa hết.

Đầu óc của La Thanh Mộng lại bắt đầu vận động, liệu có phải hai người bọn họ đã thỏa thuận trước, cố ý không xuất hiện ở căn hộ này.

Thu Thư Tuyết như vậy như vậy đối với cô, có lẽ chính là muốn đe dọa cô.

Hai người này, một kẻ thấp hèn, một kẻ hạ lưu.

Phiền chết đi được, phải thức sớm hơn nữa, vì thế sáu giờ cô đã thức dậy.

Thật sự muốn phát điên rồi, mỗi ngày đi làm đều giống như đi học buổi sáng vậy.

Cứ thế chịu đựng đến tuần thứ ba, công việc của cô làm năm ngày nghỉ hai ngày, cũng chính là ngày nghỉ luân phiên thay đổi, hôm nay La Thanh Mộng làm thay ca cho Thần Hân, sau đó có thể một mạch nghỉ ba ngày.

Buổi tối tuần thứ ba, La Thanh Mộng rời khỏi nhà sách từ rất sớm, chủ yếu là không muốn chạm mặt Thu Thư Tuyết bởi vì cô nghe Thần Hân nói Thu Thư Tuyết lại đặt trước một bộ sách thông qua ứng dụng.

“Thật là có tiền a.” Thần Hân đánh giá như vậy.

Lúc về nhà La Thanh Mộng ghé qua siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, sau đó lại mua túi rác và giấy vệ sinh, mỗi lần dùng tiền cô đều sẽ nghĩ đến Lý An, tiện nhân này dám yên lặng kéo tất cả phương thức liên lạc của cô vào danh sách đen, cô dự định cuối tuần sẽ đi tìm anh ta, nếu như anh ta còn không để ý đến cô, thì cô sẽ đến công ty anh ta làm ầm lên, cô phải đòi cho bằng được số tiền của mình.

La Thanh Mộng xách đồ lên lầu, cô hung hăng ấn tầng 24, vừa bước vào thang máy một bác gái đột nhiên bắt chuyện với cô: “Tự mình nấu cơm a, người trẻ tuổi bây giờ rất ít nấu cơm, thật hiếm thấy.”

La Thanh Mộng lên tiếng trả lời. Sau đó nghiêng đầu nhìn bác gái kia, thầm nghĩ lời bà ấy nói, người trẻ tuổi, cô trẻ tuổi sao, có lẽ đi, dù sao gần đây cô thường xuyên chăm sóc da, đắp mặt nạ, điều chỉnh vẻ ngoài của bản thân, nỗ lực khiến bản thân có thể ngẩng đầu ưỡn ngực.

La Thanh Mộng nói: “Lúc rãnh rỗi thì tự mình nấu, tự nấu ăn cũng ngon hơn.” Thật ra bởi vì tự mình mang cơm tiết kiệm hơn, với mười tệ nguyên liệu nấu ăn cô có thể ăn một ngày ba bữa.

Bác gái nói: “Cháu không phải người ở đây a, xem cháu mua rất nhiều ớt.”

La Thanh Mộng gật đầu: “Không phải, cháu làm việc ở gần đây.”

“Vậy hẳn là tay nghề của cháu không tệ đi.”

La Thanh Mộng cười nói: “Không phải đặc biệt tốt.”

Một lát sau, cửa thang máy mở ra, Thu Thư Tuyết đứng ở bên ngoài, cô ấy vốn dĩ đang nhìn điện thoại, ngẩng đầu nhìn thấy cô liền cười nói: “Là rất tốt, chị khiêm tốn rồi.”

La Thanh Mộng lập tức xách đồ ra khỏi thang máy, Thu Thư Tuyết vốn dĩ muốn vào thang máy nhưng sau khi nhìn thấy cô thì lập tức xoay người không vào nữa, bác gái bên trong hô: “Vậy bác đóng cửa thang máy a.”

La Thanh Mộng cúi đầu, điên cuồng bước đi, Thu Thư Tuyết ở phía sau gọi cô, cô lập tức nhấn vân tay mở cửa, Thu Thư Tuyết nghiêng đầu nhìn cô: “Chuyển phát nhanh.”

La Thanh Mộng không để ý đến cô ấy, cô ấy lại bồi thêm một câu: “Của chị đặt.”

Cửa mở ra, La Thanh Mộng đột nhiên ý thức được là chuyển phát nhanh cái gì, cô lập tức dời mắt nhìn chiếc hộp màu đen trong tay Thu Thư Tuyết, cô đưa tay đoạt lấy, Thu Thư Tuyết lập tức lui lại: “Thật sự là chị mua?”

“Cô, cô… liên quan gì đến cô.” Khuôn mặt La Thanh Mộng đỏ bừng.

Thu Thư Tuyết kéo dài giọng nói: “Ồ… nội y vải ren hình bướm, tam giác xẻ cao, trong suốt quyến rũ… chị, thật gợi cảm. Hơn nữa còn có vài loại kiểu dáng… hình như tương tự loại của em.”

“Cô, cô trả lại cho tôi! Cô dám mở chuyển phát nhanh của tôi, có biết xấu hổ hay không!”

Thu Thư Tuyết giải thích: “Em tưởng là của em nên mới mở ra, trên gói hàng cũng không viết tên chị.”

Lúc La Thanh Mộng đặt mua nhất định xấu hổ không dám viết tên mình, nên cô tùy tiện viết một dãy số, không ngờ sẽ…

Cô cũng không mua kiểu dáng dáng hệt Thu Thư Tuyết mà chỉ là tương tự, những cái còn lại đều là hàng đang bán chạy.

Hơn nữa hơn nữa, nào có gợi cảm như vậy, cô chọn loại tiêu chuẩn, mà tiêu chuẩn chính là… có phần lãng mạn mà thôi, là bản thân Thu Thư Tuyết dâm tà nhìn cái gì cũng dâm tà, cho nên mới cảm thấy cô mua nội y quá gợi cảm, không đứng đắn.

La Thanh Mộng không muốn bị hiểu lầm, nói: “Cô đừng ở đó ý dâm, tôi ăn mặc loại gì liên quan gì đến cô, cô, chẳng phải co cũng mặc sao, không ai thanh cao hơn ai.”

Thu Thư Tuyết vẫn chưa vào nhà, cô ấy nhìn La Thanh Mộng cười nói: “Ừ, chị không nên hiểu lầm em, con người em đặc biệt cợt nhã, chỉ là không có cơ hội biểu diễn cho chị xem, nếu như chị muốn xem….”

Phanh.

Cửa nhà đóng lại.

La Thanh Mộng không muốn để ý tới Thu Thư Tuyết nữa, cũng không muốn cùng cô ấy thảo luận những chuyện này.

Nhưng kiện hàng của cô phải làm sao bây giờ!

Từ bỏ sao sao?

Trời ạ, kiện hàng chuyển phát nhanh của cô đã giao đến vài ngày trước, càng trí mạng chính là người giao hàng dường như không biết căn hộ của cô có người ở, cô đã viết rõ ràng số nhà, nhưng người giao hàng luôn giao đến nhà đối diện, một ngày ấn chuông cửa nhà Thu Thư Tuyết vài lần.

La Thanh Mộng tan tầm trễ hơn Thu Thư Tuyết, cô không có ở nhà nên kiện hàng đã bị Thu Thư Tuyết nhận.

Thu Thư Tuyết biết là của cô, nhưng cũng không nói cho cô biết mà âm thầm mang vào nhà mình, quá, quá bất lịch sự rồi!

Đó là nội y của cô a!

Cô mua tốn năm trăm sáu mươi tệ, phải… lấy lại.

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!