Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 33

Chương 33: Vậy chị cũng thích em sao?

 

Thu Thư Tuyết nói chuyện rất khéo léo, cô ấy không nói bản thân một mực dụ dỗ cô gái sắp có chồng. Nhưng thực tế cô ấy dựa vào việc nhỏ tuổi hơn cô, sử dụng đủ loại chiêu trò dụ dỗ, ở bên cạnh cô ăn rất nhiều đường.

Thu Thư Tuyết cắn nhẹ vào tai La Thanh Mộng, nói: “Em lắc lư qua lại bên cạnh chị, ám chỉ chị thế này thế kia, nhưng chị không có biểu hiện gì, có lẽ chị cũng không có bao nhiêu thích em đi.”

“Không phải…” La Thanh Mộng  muốn phản bác nhưng lại không biết nên nói như thế nào, lúc đó cô đối với Thu Thư Tuyết quả thật không có ‘tình yêu’.

“Vậy chị cũng yêu em sao?” Thu Thư Tuyết hỏi cô.

Khi đó, cô làm sao có thể yêu Thu Thư Tuyết.

La Thanh Mộng chưa từng yêu thầm ai, lúc tuổi trẻ cũng từng có rung động tuổi thanh xuân, nhưng thời gian luôn rất ngắn, một ngày hai ngày lại phát hiện thói xấu của đối phương, mà cô cũng rất tỉnh táo, cho dù yêu đương với Lý An nhưng cô biết anh ta không yêu cô, cô cũng không yêu anh ta, hai người chẳng qua chỉ thỏa hiệp vì cuộc sống mà thôi… cô còn tự an ủi bản thân rằng chỉ cần có sự ràng buộc, hai người sẽ lâu ngày sinh tình, sau đó bầu bạn đến già.

Giọng điệu của Thu Thư Tuyết chua lòm, mềm nhẹ rơi vào trong tai cô: “Mỗi lần em đều cẩn trọng xuất hiện trước mặt chị, nhưng chị dường như vẫn luôn cảm thấy em là một người xa lạ… thật ra trong lòng em cũng rất khổ sở.”

La Thanh Mộng nghe vậy đặc biệt chua xót, thời gian đó cô quả thật thường gặp Thu Thư Tuyết trong nhà sách: “Không phải chị không nhận ra em, mà chỉ là không dám nhận người quen.”

Thu Thư Tuyết ‘nha’ một tiếng.

“Không dám nhận người quen… cũng khiến em rất thương tâm, em ở mua nhiều sách ở chỗ chị như vậy, nhìn thế nào cũng thấy được rằng em muốn làm quen với chị.”

Thu Thư Tuyết lại nói một cách rất thương tâm, có một lần lễ Giáng Sinh, cô ấy chuẩn bị lễ vật cho La Thanh Mộng nhưng La Thanh Mộng không nhận mà chỉ để món quà cô độc nằm trên quầy thu ngân, đến hôm sau còn đặc biệt trả lại cho cô ấy.

Thu Thư Tuyết nói: “Đặc biệt khổ sở, chị thậm chí còn chưa từng mở ra xem, đến hiện tại chị cũng không biết đó là thứ gì, đúng không?”

“Không biết… chị tưởng rằng em quên mang đi.” La Thanh Mộng biết là đồ vật của Thu Thư Tuyết, cảm thấy tự ý chạm vào đồ vật của khách hàng là không tốt.

“Khăn quàng cổ.” Thu Thư Tuyết nói.

La Thanh Mộng ừ một tiếng, trong lòng càng hổ thẹn, cô muốn hỏi lại không dám hỏi, sợ sẽ càng làm tổn thương Thu Thư Tuyết, bởi vì dù sao cuối cùng cô vẫn đăng ký kết hôn với Lý An.

Thiếu chút nữa thật sự thành vợ chồng với Lý An.

Nói đến đây, La Thanh Mộng đã nghĩ: “Ngày hôm đó… chị thấy có một số điện thoại lạ gọi đến, cho nên chị mới lục xem điện thoại của Lý An.”

“Ồ.” Thu Thư Tuyết không nhiều lời.

Vì sao La Thanh Mộng nhận định có tiểu tam, bởi vì trước đó rất nhiều lần, cô và Lý An hẹn hò điện thoại di động của anh ta luôn nhận được cuộc gọi, cũng không thể nói Lý An lịch sự tôn trọng cô, chẳng qua anh ta đặc biệt bận rộn, buổi tối luôn luôn phải làm việc, khi đó cô đã từng hoài nghi có người khác, nhưng anh ta lại phóng khoáng nói là có người theo đuổi nhưng anh ta đã cự tuyệt rồi.

Còn nói anh ta thích con người của cô, những người khác quá trẻ tuổi thiếu nghiêm túc, còn anh ta chỉ muốn cuộc sống yên ổn, bởi vì đã không còn trẻ tuổi nữa, gặp được người tốt như cô nên không muốn bỏ qua.

Trong lòng La Thanh Mộng hoài nghi, nhưng vẫn luôn bị hoa ngôn xảo ngữ của anh ta lừa dối, khi đó còn nghĩ nếu như cũng có người theo đuổi cô thì tốt biết mấy.

Càng nghĩ như vậy càng cảm thấy Thu Thư Tuyết rất đáng thương.

Cô đã xem nhẹ tình cảm đơn phương của cô ấy, còn… không đáp lại cô ấy, thậm chí hiểu lầm, nghĩ vậy trong lòng cô chua xót, muốn xin lỗi về chuyện hiểu lầm cô ấy là tiểu tam, nhưng lời đến bên miệng cuối cùng vẫn không nói ra được, ngón tay cô đặt trên môi Thu Thư Tuyết, nhẹ nhàng ngăn lại, ý muốn Thu Thư Tuyết đừng nói nữa, không ngờ Thu Thư Tuyết lại thuận thế ngậm lấy ngón tay cô.

Mỗi một lần Thu Thư Tuyết đều muốn nuốt cô vào trong bụng.

Ngón tay của La Thanh Mộng bị cắn đau, cô xoay người mặt đối mặt với Thu Thư Tuyết, đè nặng giọng hỏi: “Em còn muốn không?”

“Không phải chị đã không còn sức lực, không chịu nổi nữa rồi sao?” Thu Thư Tuyết hỏi cô, ánh mắt lại lưu luyến quên đường về.

La Thanh Mộng chậm rãi cúi xuống, mời gọi cô ấy: “Mời hưởng dụng.”

Thu Thư Tuyết cúi đầu, chạm vào chóp mũi của cô: “Em đang bắt nạt chị đấy.”

La Thanh Mộng nói: “Dù vậy cũng phải nói cảm ơn.”

Cô nói cảm ơn.

Thu Thư Tuyết hung hăng ngăn chặn đôi môi của La Thanh Mộng, bởi vì sự dung túng vô điều kiện của La Thanh Mộng nên cô ây lấy càng nhiều trái cây, muốn ăn ở nơi nào thì đặt ở nơi đó, La Thanh Mộng thực sự bị bắt nạt đến cùng.

Vì sao phải nói cảm ơn.

Tất cả ngôi sao trên bầu trời đều có đẳng cấp, ngôi sao sáng nhất được gọi là nhất đẳng tinh, nhưng cũng có một loại sao nỗ lực phát ra ánh sáng, dùng hết nhãn lực mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy một chút ánh sáng, loại này gọi là lục đẳng tinh.

Từ thời trung học La Thanh Mộng đã hiểu rõ, bản thân chính là loại lục đẳng tinh này, nỗ lực phát quang cũng sẽ không được người khác chú ý.

Cô vẫn luôn muốn bản thân khác biệt với những ngôi sao kia, nhưng bị bỏ qua hết lần này đến lần khác, ba mẹ không yêu thương cô, bạn bè không thân thiết, cô bình thường không có gì nổi bật, mặc kệ biến mất trong thanh xuân và trí nhớ của ai cũng sẽ không đột ngột.

Cô cảm ơn Thu Thư Tuyết đã chú ý đến cô giữa mùa đông lạnh giá.

Đặc biệt cảm ơn.

Ngày đó, Thu Thư Tuyết mang sách của La Thanh Mộng đi.

Ban đêm Thu Thư Tuyết mở sách của La Thanh Mộng ra, vẫn không đọc nội dung, bởi vì cô ấy không quá thích loại tình yêu đơn phương lập dị này. Thời niên thiếu Thu Thư Tuyết được không ít người tỏ tình, thư tình sến xẩm nhận được hết bức này đến bức khác.

Người thầm mến Thu Thư Tuyết có thể xếp thành mấy hàng dài.

Nhưng Thu Thư Tuyết cảm thấy rất hứng thú đối với La Thanh Mộng, thích đọc ghi chú của La Thanh Mộng, cô ấy từ ghi chú hiểu rõ nội dung quyển sách, đồng thời cũng hiểu rõ nhân sinh của La Thanh Mộng.

Thu Thư Tuyết chưa bao giờ phát hiện nhìn lén cuộc sống của một người lại thú vị như vậy, cô ấy cảm thán trước sự mờ mịt của La Thanh Mộng, mỗi lần đều sẽ ra sức cổ vũ bản thân, nhưng cô ấy lại cảm thấy La Thanh Mộng đang gửi tín hiệu cầu cứu.

Lý An căn bản không hiểu La Thanh Mộng.

La Thanh Mộng phát hiện mất quyển sách nên đi tìm Lý An, muốn anh ta hỏi xem có phải ai đó đã không cẩn thận mang đi hay không, nhưng Lý An đến công ty lại chưa từng đề cập việc này, La Thanh Mộng cảm thấy rất thất vọng, vài ngày sau đó lúc đi làm đều rầu rĩ không vui.

Thu Thư Tuyết đi vào nhà sách, mang theo quyển sách trả lại cho cô, nói bản thân có một quyển giống y như vậy nên không cẩn thận cầm nhầm, vì bù đắp nên muốn mời La Thanh Mộng ăn cơm. La Thanh Mộng lắc đầu, mỉm cười nói: “Không cần, tìm lại được là tốt rồi.”

Thu Thư Tuyết nói: “Sách chị đề cử đều rất hay.”

La Thanh Mộng ngẩng đầu nhìn Thu Thư Tuyết,  ý cười càng sâu, cô nói: “Cảm ơn.”

Sau đó thì không có sau đó nữa, Thu Thư Tuyết rất muốn trêu chọc cô, nên đã hỏi: “Chị biết em tên gì không?”

“Thu Thư Tuyết a.”

Thu Thư Tuyết đã nhìn thấy La Thanh Mộng, một La Thanh Mộng được viết trên từng trang sách, cô ấy thức đêm đọc hết quyển sách, chính là vì muốn hiểu rõ một người, đọc xong, cô ấy lại đến quấy rầy cô, nhưng vẫn luôn cảm thấy không đủ.

La Thanh Mộng có lẽ không nhớ rõ.

Nhưng Thu Thư Tuyết nhớ rất rõ ràng, sau lần chào hỏi đơn giản đó, hai người xem như quen biết, có đôi khi La Thanh Mộng sẽ nói chuyện với cô.

“Bên ngoài lạnh lắm, em vào đi, có phòng đọc sách.”

“Mùa đông xem văn học Nhật Bản rất có phong vị.”

“Hồng Lâu Mộng quả nhiên là kinh điển trong kinh điển. Em cảm thấy thế nào?”

Thu Thư Tuyết vào trong, đứng trước giá sách đọc những quyển sách cô đề cử, nhưng cô ấy chưa bao giờ vào phòng đọc sách để đọc những quyển sách cũ thường xuyên bị người khác lật qua, La Thanh Mộng sẽ âm thầm liếc xem cô ấy đang xem sách gì, nhìn thấy cô ấy mua những quyển sách mà cô đề cử thì sẽ nhẹ nhàng nở nụ cười.

La Thanh Mộng thỉnh thoảng còn cho kẹo, sticker, dây buộc tóc, có một lần bên trong còn có vòng nhựa mà các bạn nhỏ hay chơi.

Thu Thư Tuyết vẫn luôn cảm thấy bản thân mua một quyển sách, lại nhận được một túi quà, cô ấy muốn nhìn xem La Thanh Mộng để ý cô ấy đến mức nào cho nên sẽ cố ý liếc nhìn một loại tặng phẩm nào đó trên quầy, sau khi trở về mở túi giấy ra sẽ thấy nó xuất hiện bên trong.

Thu Thư Tuyết thậm chí cảm thấy các cô đang yêu đương.

Nhưng, không phải.

La Thanh Mộng căn bản không cảm thấy đây là tình yêu.

Thu Thư Tuyết khổ tâm muốn chết.

Nhưng rồi Thu Thư Tuyết lại nghĩ, không yêu đương mà cô đã tốt như vậy rồi, nếu như thật sự yêu đương sẽ còn tốt đến mức nào, sẽ cho cô ấy ôm hôn sao, sẽ luôn dán sát vào nhau sao, sẽ nói: “Thư Tuyết, em thích hôn chị, vậy thì chị cho em hôn.”

La Thanh Mộng có lẽ sẽ không nói những lời quá lộ liễu, bởi vì cô rất nhát gan, rất thẹn thùng.

Nhưng Thu Thư Tuyết không nghĩ tới. La Thanh Mộng còn… quyến rũ hơn so với tưởng tượng của cô ấy.

La Thanh Mộng sẽ rất xấu hổ, gương mặt đỏ bừng, vừa mời gọi vừa dỗ dành cô ấy: “Bảo bối, mẹ cho con bú sữa.”

Quan hệ của hai người tiến triển rất nhanh, La Thanh Mộng không còn mất tự nhiên như lúc đầu, sáng sớm có thời gian cô sẽ làm điểm tâm, còn Thu Thư Tuyết thì hỗ trợ giặt quần áo, quét dọn phòng ngủ, thu dọn rác.

Đôi khi La Thanh Mộng sẽ có một loại cảm giác rằng căn hộ kia của cô là hoàn toàn dư thừa, hai người sống cùng nhau còn thoải mái hơn cô sống một mình trong căn hộ đó.

Sáng sớm La Thanh Mộng đi làm, buổi chiều đến Quảng Trường Tinh Châu ký hợp đồng, bởi vì là chi nhánh mới nên bên kia muốn an bài nhân viên đào tạo tập trung.

La Thanh Mộng đã quen với quy trình làm việc, nhưng không thực sự liên hệ với thủ kho, nên rất nhiều việc cần phải học tập, phải có kinh nghiệm thực tiễn.

Quản lý giới thiệu cho cô một người bạn nhằm dìu dắt cô, chuyện này đã xác định, nên cô cũng không lo lắng bất an nữa.

Nhưng chạy đi chạy lại giữa hai nơi vẫn tương đối mệt mỏi.

Mấy ngày nay hai người như keo như sơn, mỗi ngày Thu Thư Tuyết đều sẽ đến đón La Thanh Mộng, sau đó hai người cùng nhau về nhà.

Loại trạng thái này làm cho người ta vô cùng hưởng thụ.

Rất hưởng thụ.

Giống như bắt đầu một chuyện yêu đương vô cùng nghiêm túc, hai người lấy tương lai làm mục tiêu.

Quản lý đến vài lần, không nhịn được mà hỏi cô: “Quyết định rồi sao? Xác định muốn hẹn hò với cô ta sao? Cô ta nhỏ hơn em, cảm giác không có định tính.”

Trước đó La Thanh Mộng đã nói với chị ấy rằng cô sẽ không theo hẹn hò với Thu Thư Tuyết, nên lúc này cô chỉ nhẹ giọng nói: “Em còn đang suy xét, còn đang suy nghĩ…”

Nhưng câu tiếp theo đã bắt đầu nói giúp cho Thu Thư Tuyết: “Em ấy hai mươi lăm tuổi, cũng không nhỏ nữa.”

Nếu như tính tỷ lệ, cô có 90% là muốn ở bên Thu Thư Tuyết, 10% còn lại là các loại nhân tố bên ngoài, nhiều nhất chính là không đủ dũng khí.

Quản lý thở dài: “Chị biết rồi.” Ấn tượng của cô ấy đối với Thu Thư Tuyết không tốt: “Cô gái kia chính là một kẻ biến thái, tuổi tác lại nhỏ, đã nắm chắc em rồi, lỡ như sau này cô ta chán rồi thì sao? Em có từng nghĩ đến không. Lần trước cô ta còn nói mình không phải tiểu tam, vậy chính cô ta không cảm nhận được em đang hiểu lầm hay sao?”

La Thanh Mộng cũng từng nghĩ đến điều này, không biết Thu Thư Tuyết có cố ý khiến cô hiểu lầm hay không, nhưng cô xác thực đã hiểu lầm, đây cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Quản lý nghĩ bản thân nên nói cũng đã nói rồi, nói nhiều lại sợ cô không vui, vì thế đành vỗ vai cô: “Xin lỗi….”

La Thanh Mộng chuẩn bị bắt đầu công việc, ánh mắt  liếc nhìn ra bên ngoài, lo lắng Thu Thư Tuyết nhìn thấy lại ăn dấm lung tung, cô nói: “Cũng là em không đủ tự tin.”

“Nhưng chờ đến lúc có công việc mới, em cũng phóng khoáng giống như chị, hẳn là mọi việc sẽ tốt hơn rất nhiều, nếu như thật sự có ngày đó, em sẽ buông tay, em cảm thấy không bỏ xuống được chính là do bản thân không đủ dũng cảm, sợ rời khỏi em ấy rồi sẽ không gặp được người tốt hơn, chờ em có sự nghiệp thành công giống như chị thì sẽ không còn sợ hãi nữa, nếu đã không còn sợ hãi nữa, em sẽ đủ tự tin, có thể yêu bản thân, cũng có thể yêu người khác.”

Quản lý nghe La Thanh Mộng khen cô ấy, vì thế mỉm cười: “Em đó, nói chuyện cũng triết lý như vậy, đầy khí chất thư hương, nhưng lại quá hướng nội, nếu không em đã phát ra hào quang vạn trượng rồi.”

La Thanh Mộng không biết đã nghĩ đến gì mà chợt nở nụ cười, cô cong khóe môi, Thu Thư Tuyết nói cô ấy đang ở trong ánh hào quang vạn trượng của cô.

Quản lý lắc đầu cười: “Cảm ơn em, chị hơn ba mươi tuổi, còn có thể được em coi như thần tượng, chị cũng rất hài lòng.”

La Thanh Mộng cười: “Chị thực sự rất lợi hại.”

Hai người hàn huyên một hồi, La Thanh Mộng nhẹ giọng nói: “Thật ra em ấy không phải biến thái bệnh tâm thần, hôm đó cũng là vì muốn tốt cho em mà thôi, con người em ấy có chút tật xấu, nhưng thật ra rất nghe lời em…”

Quản lý gõ bàn, nói: “La Thanh Mộng, tỉnh táo một chút.”

“Em rất tỉnh táo.”

La Thanh Mộng rất tỉnh táo, chỉ là nghĩ đến Thu Thư Tuyết trong lòng lại ê ẩm, cô cảm thấy bản thân cũng thích Thu Thư Tuyết.

Chuyện trong nhà sách đều đã làm xong, La Thanh Mộng còn phải bận rộn việc trong nhà, bởi vì giữa hai lựa chọn là dọn nhà hoặc không dọn nhà, cô đã lựa chọn dọn đến gần Quảng Trường Tinh Châu, chủ yếu là bởi vì chỗ ở hiện tại cách quá xa, hơn nữa cũng không thuận đường với Thu Thư Tuyết, cô ấy đưa đón cô phải mất một giờ đồng hồ.

Nhưng cô còn chưa biết phải nói với Thu Thư Tuyết như thế nào.

Mấy ngày nay bán đi không ít đồ đạc, thùng giấy bán đi thu lại hơn ba mươi tệ, cô còn đặc biệt mua gà chiên cùng ăn với Thu Thư Tuyết, nhưng rốt cuộc vẫn không dám nói ra việc muốn dọn nhà.

Cô bên này quấn quýt, cũng không biết phải trả lời chủ nhà hiện tại như thế nào, quấn quýt đến quấn quýt đi.

Sáu giờ ba mươi tối thứ sáu, La Thanh Mộng mới vừa ăn cơm chiều xong chuẩn bị thay ca, đột nhiên nhận được một cuộc gọi, làm mẹ cô gọi đến.

Vừa nghe thấy giọng nói bên kia, cảm giác như cách một thế hệ, cô không nghiền ngẫm trong giọng nói của mẹ có thay đổi gì hay không, chỉ là trái tim đột nhiên ngưng đập, không thể làm ra bất kỳ phản ứng gì.

“Thanh Mộng? Là con đúng không?”

Mẹ cô cũng không biết chắc có phải là cô hay không, sợ gọi nhầm số, La Thanh Mộng đáp lại một câu, sau đó mẹ cô thông báo ông ngoại qua đời, là chuyện xảy ra lúc sáng, hiện tại thi thể đã được đưa về nhà.

Đầu óc La Thanh Mộng kẹt cứng trong chốc lát, nhớ đến ông ngoại, là một ông lão rất cao lớn tính tình nghiêm khắc.

Mẹ cô hiện tại mới báo tin cho cô, có lẽ cũng là mới vừa nhớ đến mình còn có đứa con gái này.

La Thanh Mộng còn đang thất thần, bên kia đột ngột hỏi một câu: “Con sống như thế nào?”

Ngữ điệu của mẹ cô cũng rất lãnh đạm, trong lãnh đạm lại có phần thăm dò, có thể là đã lâu không liên hệ, đột nhiên nảy sinh sự quan tâm.

La Thanh Mộng và gia đình đã gần ba năm không liên lạc, năm mới cũng không thăm hỏi, cô không biết nên trả lời thế nào, trong lòng vừa trầm úc vừa kỳ lạ, cụ thể nói không rõ là cảm giác gì, cô tìm một lý do, có thể là vì sâu trong tâm tâm cô vẫn muốn được người khác nhớ đến, không đến mức phiêu bạt rồi cô độc chết đi cũng không có người nhặt xác.

La Thanh Mộng không đáp lại sự quan tâm bên kia, mà chỉ hỏi: “Bà ngoại thế nào?”

Mẹ cô nói: “Vẫn khóc, nhưng không có gì đáng ngại.”

“Được rồi, vậy con cúp….”

“Thanh Mộng.”

Cô lại bị ngăn lại để nói gì đó, đến lúc lấy lại tinh thần, cô nói mình biết rồi, nhưng thật ra cái gì cũng chưa từng nghe thấy, sau khi cúp máy mới nhớ đến việc bản thân không biết ông ngoại qua đời như thế nào.

Nông thôn tang sự làm rất vội vàng, cùng ngày La Thanh Mộng phải trở về quê.

Cô vốn dĩ dự định gửi một tin nhắn nói bản thân sẽ trở về sớm một chút.

Nhưng suy nghĩ rồi lại không gửi.

Tang sự không thể trì hoãn, bà ngoại đối với cô coi như tốt, hiện tại cô phải thu dọn đồ đạc trở về quê.

La Thanh Mộng gọi cho quản lý, quản lý nói để cô trở về lo liệu trước, chuyện bên này không vội, ca tối sẽ để Tiểu Đường tạm thời làm thay.

La Thanh Mộng bảo Thần Hân ra thu ngân, còn bản thân một bên xuống thang cuốn một bên đặt vé tàu cao tốc, cũng may hiện tại không phải mùa du lịch, xuống đến lầu một cô lại gửi tin nhắn cho Thu Thư Tuyết, muốn gửi đi rồi lại rất phân vân.

Cô đặt vé tàu xong thì trở về nhà đơn giản thu xếp vài bộ quần áo, quê nhà tháng tư nóng hơn thành phố này, cho nên cô tìm vài chiếc áo ngắn tay.

Lúc đi, cô dừng lại trước cửa nhà Thu Thư Tuyết, sau đó treo thứ đang cầm trên tay lên nắm cửa, sau đó lại đán tờ giấy note mình đã viết lên trên đó.

Trở về một chuyến cũng rất tốt, cô phải suy ngẫm về 10% còn lại, bởi vì cô có thể cảm nhận được bản thân lún sâu hơn so với cuộc hôn nhân trước rất nhiều, lần trước cô không thích Lý An, nhưng lần này cô rất thích Thu Thư Tuyết, một khi lún sâu vào sẽ trở nên không tỉnh táo, sau này thực sự xa nhau sẽ rất khổ sở, sẽ liên tục tự hỏi vì sao Thu Thư Tuyết không thích cô nữa, khi đó có thể cô sẽ trở nên rất hèn mọn.

La Thanh Mộng cầm túi xách rời đi, đến thang máy, cô lại không bước vào mà quay ngược trở lại.

Về chuyện tiểu tam, La Thanh Mộng vẫn quyết định nói ra, giấu trong lòng cũng không thoải mái, nếu như Thu Thư Tuyết từ trước đến nay luôn bởi vì có lăng kính mà thích cô…

Lăng kính sẽ vỡ nát, phải không.

La Thanh Mộng luôn miệng nói cô không thích người nhỏ tuổi hơn mình, cũng không thích người khác gọi cô là chị, nhưng đối với Thu Thư Tuyết dường như luôn là ngoại lệ.

Cho dù thích, La Thanh Mộng vẫn dựa theo trình tự của bản thân, công việc tương đối quan trọng, chỗ ở của Thu Thư Tuyết cách xa nơi làm việc, Thu Thư Tuyết đưa đón cô cũng rất xa, cô đau lòng Thu Thư Tuyết, đau lòng lâu rồi sẽ cảm thấy hổ thẹn, cứ thế tình yêu lại một lần nữa trở nên bất bình đẳng.

La Thanh Mộng xé tờ giấy note xuống, cầm bút ngồi xổm trước cửa nhà Thu Thư Tuyết, đặt một tấm bưu thiếp trên đùi chăm chú viết từng câu từng chữ, lần này không quyết tuyệt như lần trước, nói cái gì cũng chừa lại đường lui, sau đó dùng sticker trong tiệm dán lên tấm bưu thiếp.

Sau đó cô dùng Wechat Pay chuyển tiền cho Thu Thư Tuyết, đồng thời nhắn rõ nguyên nhân chuyển tiền: [Trước đây tiêu lung tung nhiều tiền của em như vậy, thật xấu hổ. Trong nhà có tang sự, chị phải về quê.]

Hôm nay Thu Thư Tuyết tăng ca, dự định buổi tối tiện đường đi đón La Thanh Mộng, sau đó hai người cùng nhau ăn khuya, cô ấy còn đặc biệt đặt mua nghiêu và tôm, dự định buổi tối ở nhà vừa ăn vừa xem TV.

Thu Thư Tuyết mới vừa nhận lấy tách cà phê đồng nghiệp mua giúp, Wechat Pay báo số dư cộng thêm ba mươi ngàn hai trăm tệ, cô ấy lập tức nghĩ đến La Thanh Mộng.

Thu Thư Tuyết trì độn vài giây, sau đó cầm điện thoại đứng dậy chạy ra ngoài, Tiếu Trữ vội vàng nhìn về phía cô ấy, hỏi: “Cậu đi đâu vậy?”

Thu Thư Tuyết không trả lời, mà trực tiếp lao ra khỏi phòng làm việc.

Thu Thư Tuyết lái xe trở về nhà, về đến nhà thấy căn hộ đối diện đóng cửa, cô ấy liền nhập mật khẩu mở cửa nhà La Thanh Mộng, người ở bên trong đã đi rồi, chỉ còn lại túi quà tặng màu vàng của Lão Phượng Tường treo trên nắm cửa, cùng với tấm bưu thiếp dán trên cánh cửa.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!