Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 36

Chương 36: Chính văn hoàn (Hạ)

 

Về đến nhà, La Thanh Mộng chú ý đến tay nắm cửa, phát hiện hộp quà treo trên đó đã không còn, Thu Thư Tuyết kéo tay áo của mình lên, trên cổ tay đang đeo chiếc lắc vàng mà La Thanh Mộng tặng.

Thu Thư Tuyết mở cửa vào nhà, La Thanh Mộng giấu cánh tay sau lưng, nhẹ giọng nói với cô ấy: “Sợi xích sắt em tặng, chị cũng đeo lên rồi.”

Thu Thư Tuyết quay đầu nhìn về phía cô, nói: “Không phải xích sắt.”

“Huh?” La Thanh Mộng nhìn cổ tay, cô vốn dĩ muốn nói là ‘bạc’, rồi lại cảm thấy Thu Thư Tuyết sẽ không tặng món quà bình thường như vậy.

Cô còn chưa nói xong, Thu Thư Tuyết đã đóng cửa lại, kéo La Thanh Mộng lên sô pha, để cô ngồi trên đùi cô ấy, một lần lại một lần hôn môi, dường như đã nghẹn thật lâu, sau đó mới chăm chú nhìn cô: “Sao lại không tặng nhẫn cho em a.”

La Thanh Mộng hé môi: “Không biết xấu hổ… mới bắt đầu mà thôi, nào có chuyện nhanh như vậy.”

Thu Thư Tuyết biết vì sao cô tặng lắc tay, cũng không phải tặng ‘bạc’ mà là tặng ‘vàng’, bởi vì ngày sinh nhật hôm đó cô ấy muốn mua nhẫn, đã bị La Thanh Mộng chú ý, cô ấy cũng biết dù bản thân tùy hứng cỡ nào đều sẽ được cô bao dung, cũng biết La Thanh Mộng sẽ nhớ đến yêu cầu vô lý của cô ấy, giúp cô ấy thực hiện, bàn tay Thu Thư Tuyết khẽ đặt lên ngực La Thanh Mộng, nói: “Chị động tâm cho em nghe một chút.”

Trái tim La Thanh Mộng quả nhiên nghe lời, đập thình thịch dưới lòng bàn tay của Thu Thư Tuyết.

Thu Thư Tuyết tiếp tục tùy hứng: “Em muốn nhẫn.”

La Thanh Mộng mím môi, bị cô ấy sờ đến không được tự nhiên, rồi lại đột nhiên nghĩ tới: “Căn hộ chị đang ở là của em sao?”

Thu Thư Tuyết gật đầu.

“Vậy chủ nhà nhắn tin với chị…”

“Là em, em có hai tài khoản Wechat.” Thu Thư Tuyết mở điện thoại cho cô xem.

La Thanh Mộng nhíu mày hỏi: “Nhưng cô gái hôm đó dẫn chị vào xem nhà…”

“Em đã tìm một người môi giới.”

La Thanh Mộng mím chặt môi, có chút tức giận, cảm thấy bản thân bị lừa, Thu Thư Tuyết lập tức hạ giọng: “Xin lỗi. Lúc đó em chỉ nhìn trúng căn hộ hiện tại, ba em đến trả tiền, nhưng sau khi mẹ em biết cũng không cam tỏ ra yếu kém nên lập tức mua cả căn hộ đối diện, bọn họ mỗi người đều ngoại tình, không ai thua kém ai.”

La Thanh Mộng không truy cứu nữa, ánh mắt trở nên đau lòng, hỏi: “Vì sao không ly hôn.”

“Bọn họ đều không muốn ly hôn, cho dù chết cũng muốn chiếm lấy vị trí vợ chồng hợp pháp của đối phương, chết cũng muốn dây dưa cùng một chỗ, tuyệt đối sẽ không để đối phương được yên ổn.”

Thu Thư Tuyết ôm lấy thắt lưng của cô, nhẹ giọng nói: “Lúc em vào trung học, ba em dẫn hai tình nhân về ăn cơm, còn mẹ thì dẫn một nam một nữ về, chính là muốn thắng thế so với ba.”

La Thanh Mộng không hỏi Thu Thư Tuyết ‘vậy còn em’, cô chỉ khẽ chạm môi Thu Thư Tuyết, nói: “Có chị nấu cơm cho em.”

Thu Thư Tuyết nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.

“Sau này chị dọn đến chỗ ở đi.”

La Thanh Mộng trầm mặc vài giây: “Trước đó chị muốn dọn nhà là bởi vì cách chỗ làm quá xa, mà em nhất định sẽ đưa chị đi làm, chạy đi chạy lại, cho nên…”

“Những điều này đều không phải vấn đề, chị có bằng lái không, sau khi chị lên làm quản lý nhất định phải có một chiếc xe, dù sao cũng không thể mỗi ngày đều đi tàu điện ngầm đúng không?” Thu Thư Tuyết khoát lên lên vai cô, tuy rằng không quá đồng tình, nhưng Thu Thư Tuyết vẫn nắm tay cô nhập dấu vân tay vào khóa cửa, cô ấy nói: “Đến lúc đó chúng ta lại cùng nhau mua một căn hộ…”

La Thanh Mộng kinh ngạc, lắc đầu: “Căn hộ quá…”

Thu Thư Tuyết ngắt lời cô: “Lỡ như ngày nào đó ba mẹ em ly hôn, có lẽ em ngay cả một xu cũng không nhận được, nên nhân lúc hiện tại vớt chút tiền của bọn họ, mua nhà mua xe cho người em thích thì đã sao… vì sao phải tiện nghi cho những người khác.”

“Chị luôn nói bản thân tầm thường, nhưng thật ra người nên sợ chính là em, bởi vì em theo chủ nghĩa hưởng lạc, nếu có một ngày em chỉ còn hai bàn tay trắng…”

“Sẽ không….” La Thanh Mộng nói: “Em còn có chị.”

Cô xoa đầu Thu Thư Tuyết: “Sao lại chỉ còn hai bàn tay trắng.”

Thu Thư Tuyết trầm mặc chốc lát, đặt tay của La Thanh Mộng lên ngực mình, nhéo ngón tay rồi lại khẽ hôn lên má cô.

“Hôn chị thật tốt.”

La Thanh Mộng muốn nói gì đó rồi lại xấu hổ, đôi mắt chợt lóe, Thu Thư Tuyết nhìn thấy dáng vẻ này của cô, tâm tư rung động, cố ý gọi tên cô: “La Thanh Mộng.”

Quả nhiên gương mặt La Thanh Mộng thoáng chốc đỏ bừng.

Cô nhẹ nhàng đẩy Thu Thư Tuyết ra, muốn quở trách cô ấy nhưng lại không biết phải nói gì, Thu Thư Tuyết mỉm cười, nâng mặt cô hôn nhẹ lên khóe môi, sau đó câu lấy đầu lưỡi giao triền cùng cô.

Thu Thư Tuyết hôn đến La Thanh Mộng không thở nổi, lúc này mới tách ra, liếm môi, chủ động ôm cổ La Thanh Mộng, nói: “Hôn thêm lần nữa đi.”

Giọng nói rất nhỏ, cũng không phải loại lấy lòng để cô cho cô ấy hôn như trước đây, chẳng qua là muốn chính cô ấy muốn hôn thì hôn, sau đó Thu Thư Tuyết đè cô lên cánh cửa, hôn đủ kiểu, hôn môi, hôn cổ…

La Thanh Mộng tùy tiện cô ấy muốn làm gì thì làm, đến khi hôn mệt mỏi, cô mới nhẹ nhàng nói: “Quần áo mang về còn chưa giặt…”

“Lát nữa em sẽ giặt.”

Hai người quấy lấy nhau, từ cửa hôn đến trong phòng, trên giường hai người dùng một tư thế được hình dung bằng con số*, an ủi lẫn nhau.

* tư thế có liên quan đến con số, chắc các nàng cũng hiểu mà, còn ai chưa hiểu thì đó là số 69 nhé =)))

La Thanh Mộng mệt đến thê thảm, nằm sấp ngủ thẳng đến buổi chiều, lúc Thu Thư Tuyết tỉnh lại cô vẫn chưa tỉnh, Thu Thư Tuyết đổi sang nằm bên cạnh, tay khoát lên vai cô, dán sát vào cô mà ngủ tiếp.

Thu Thư Tuyết thực sự quá thích La Thanh Mộng, thích đến mức nếu có người đến tranh giành, cô ấy sẽ có xung động muốn giết chết người đó.

Buổi chiều bốn giờ La Thanh Mộng bị hôn tỉnh, đôi mắt ngủ đến đỏ lên, cô ngẩng đầu nhìn Thu Thư Tuyết, mơ hồ hỏi: “Có đói bụng không?”

Một câu hỏi của Thu Thư Tuyết khiến trái tim La Thanh Mộng tê dại, cô cọ vào gương mặt cô ấy, hừ nhẹ một tiếng rồi lại tiếp tục nằm sấp một hồi lâu.

La Thanh Mộng cũng không dọn dẹp nhà ở, bởi vì đồ đạc vẫn còn ở bên kia, tại giờ phút này, La Thanh Mộng đưa ra một quyết định, cô dự định từ chức để tập trung xử lý chuyện ở Quảng Trường Tinh Châu.

Quản lý rất luyến tiếc cô.

La Thanh Mộng đã ở chỗ này làm việc ba năm, quản lý thật sự không cần bận tâm đến công việc, nếu không phải người quản lý kho hiện tại là nhân viên lâu năm tuổi nghề lớn hơn La Thanh Mộng, nói thế nào cô cũng muốn giữ La Thanh Mộng ở lại.

Rất nhiều trong nhà sách đều là La Thanh Mộng sắp xếp, làm vị trí thu nhân nhưng kiêm luôn công việc của quản lý, xử lý mọi việc rất thoả đáng.

Quản lý vẫn thở dài: “Thực sự phải đi sao?”

“Làm xong mấy tháng này rồi hãy đi.”

La Thanh Mộng khẽ mím môi, rốt cuộc vẫn cự tuyệt: “Bên kia cũng sắp tập huấn rồi, nếu như là trước đây em sẽ ở lại làm, nhưng hiện tại…”

“Phải ở bên cạnh Thu Thư Tuyết?” Quản lý hỏi.

La Thanh Mộng gật đầu, quản lý nhíu mày, cô ấy vẫn luôn cảm thấy hai người này sẽ đến với nhau bởi vì La Thanh Mộng lỗ tai mềm, nhưng không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy.

“Ý chí của em cũng quá không kiên định rồi.” Nhẹ giọng nhẹ giọng nói.

La Thanh Mộng cong cong khóe mắt, cúi đầu mỉm cười, rồi nói: “Em về quê… em ấy đến tìm em.”

Quản lý nghe vậy cảm thấy La Thanh Mộng càng hồ đồ: “Cô ta đi tìm làm gì, trưởng bối nhà em có thể đồng ý sao, lỡ như nảy sinh mâu thuẫn thì sao, chuyện này… không chín chắn, cực kỳ giống những chuyện học sinh trung học mới làm.”

“… Em ở nhà cũng không vui vẻ, em cũng từng nói với chị. Quan hệ giữa em và ba mẹ không tốt, em làm việc gì họ cũng không quá để tâm.” La Thanh Mộng nói tiếp: “Có chín chắn hay không em không biết, nhưng tình yêu của học sinh trung học… rất đơn thuần, yêu chính là yêu, tràn đầy dũng khí. Em rất thích loại ấu trĩ này của em ấy.” Cô nói rất khẽ: “Em cần loại ấu trĩ này, lúc ở cùng em ấy vẫn luôn cảm thấy được yêu sâu đậm, bù đáp tiếc nuối không được ai yêu thương của trước kia.”

Quản lý lời đến bên miệng lại phát hiện La Thanh Mộng hiện tại cười ngọt ngào hơn so với trước đây rất nhiều. Cô ấy nhìn La Thanh Mộng, nói: “Cũng tốt, điều kiện gia đình cô ta cũng không tệ, em ở bên cô ta nhất định sẽ không chịu thiệt thòi, chị chỉ lo lắng em bị lừa mà thôi.”

La Thanh Mộng cười nói: “Chị còn quan tâm em hơn so với ba mẹ em.”

Quản lý nói: “Sao chị có thể không quan tâm, có đôi khi em giống như em gái của chị, nhìn em cũng giống như thấy được bản thân trước kia, dĩ nhiên, chị và em không giống nhau, bởi vì chị không tốt tính như em.”

“Cho nên chị mới là quản lý a.” La Thanh Mộng cười nói.

“Em đó…” Quản lý tựa vào quầy thu ngân, sau đó đưa tay ra, La Thanh Mộng nghi hoặc nhìn quản lý, cô ấy nói: “Bắt tay một cái, em đừng quên kế hoạch chúng ta định ra lúc đầu, cũng đừng luôn làm chức quản lý, có cơ hội nhất định phải thử làm cửa hàng trưởng, em nhất định có thể làm được.”

La Thanh Mộng bắt tay cô ấy: “Cảm ơn chị, em biết rồi.”

Bắt tay xong, đôi mắt của quản lý thoáng nhìn ra bên ngoài, nói: “Hermès kia lại đến rồi.”

La Thanh Mộng nhìn ra ngoài, nụ cười càng tươi tắng, nói: “Hermès rất đắt tiền… em rất thích.”

Quản lý lắc đầu, không có cách phát giận với Thu Thư Tuyết nữa, dù sao cô ấy cũng là khách VIP có mức chi tiêu cao nhất trong nhà sách, quản lý bất lực nên chỉ đành tự mình rời đi.

Quản lý vừa đi, Thu Thư Tuyết đã vào xem sách, xem hết quyển này đến quyển kia, lúc tính tiền trong miệng còn nói thầm: “Em gái.”

Buổi tối trên đường về nhà, La Thanh Mộng đi một bước Muội muội lại nói một câu.

“Được rồi,  không được phép nói nữa, em gái.” La Thanh Mộng bất đắc dĩ trừng Thu Thư Tuyết một cái.

Thu Thư Tuyết không cam lòng mà ‘à’ một tiếng: “Em gái.”

Chờ lúc vào thang máy, La Thanh Mộng đánh nhẹ vào cánh tay Thu Thư Tuyết, thang máy không có người, cô không nhịn được nữa nhéo lỗ tai Thu Thư Tuyết.

Thu Thư Tuyết kêu đau một tiếng.

Từ trong thang máy bước ra, La Thanh Mộng nắm tay nàng Thu Thư Tuyết: “Chị có một cô em gái là em…”

Thu Thư Tuyết không nói chuyện, cô lại nói: “Chị cũng không làm em gái của người nào cả, được chưa.”

Thu Thư Tuyết: “Ồ.”

La Thanh Mộng ngẩng đầu, khẽ nhón chân, mỉm cười cắn nhẹ lên vành tai Thu Thư Tuyết: “Quỷ hẹp hòi.”

Thu Thư Tuyết nghiêng người nhìn cô, cô ấy cao hơn không ít, mà La Thanh Mộng đi làm thường mang giày đế bằng, La Thanh Mộng không khỏi nhìn chân của Thu Thư Tuyết, nói: “Vì sao mỗi ngày em đều mang giày cao gót…”

Thu Thư Tuyết nói: “Em ngồi làm việc, không cần đi lại thường xuyên.”

“Thật vậy sao?” La Thanh Mộng đã hiểu được phần nào, cô lại hỏi: “Em sẽ không cảm thấy mang giày cao gót, cao hơn chị thì sẽ đóng vai trò chị gái đó chứ?”

Thu Thư Tuyết nhướng mày: “Nào có.”

“Em có.” Khóe môi La Thanh Mộng ngậm lấy ý cười, Thu Thư Tuyết vẫn nhìn cô, cô không nhịn được vùi mặt vào vai cô ấy mà cười ra tiếng.

Thu Thư Tuyết đặc biệt đắc ý.

Trước đây Thu Thư Tuyết vẫn luôn cảm thấy lúc La Thanh Mộng và Lý An ở bên nhau, dáng vẻ yên tĩnh dịu dàng của cô làm cô ấy động tâm không ngớt, nhưng khi La Thanh Mộng ở cùng cô ấy lại sẽ sinh động hoạt bát, sẽ cười sẽ xinh đẹp khiến trái tim cô ấy rung động, dường như có thể chết đi bất cứ lúc nào.

La Thanh Mộng không biết cô ấy đang suy nghĩ gì, cười nói: “Thu Thư Tuyết em có chút đáng yêu…”

La Thanh Mộng chính thức nghỉ việc vào thứ năm tuần này, cho nên thứ tư cô quyết định mời Tiểu Đường và Thần Hân cùng đi ăn bữa cơm.

Ba người cũng không quá thân thiết, cùng nhau làm việc nửa năm, sau này Tiểu Đường sẽ vào đơn vị sự nghiệp, còn Thần Hân cũng chuẩn bị tốt nghiệp rồi học lên cao học, mọi người đều sẽ không dừng lại ở nhà sách nho nhỏ này, các cô cũng sẽ không mãi mãi là bạn bè.

La Thanh Mộng luôn không thích sự chia ly, hiện tại lại rất thích loại chia ly để hướng về tương lai tốt đẹp này.

Cô cụng ly với hai người, Thần Hân nhỏ tuổi nhất, cô ấy rất cảm tính, nói: “Chúng ta sau này còn có thể gặp mặt đúng không.”

Tiểu Đường nói: “Gặp mặt cái gì, em tốt nghiệp sẽ vào phòng nghiên cứu, chị vào đơn vị sự nghiệp, chị Thanh Mộng thăng chức quản lý, làm sao gặp mặt.”

Thần Hân là một người có ý chí phấn đấu, trời sinh không thích loại cá mặn như Tiểu Đường, cô ấy đáp ‘phải phải phải’, Tiểu Đường cũng tặng cô ấy một cái trợn trắng.

La Thanh Mộng mỉm cười cụng ly với các cô, nhẹ giọng nói: “Được rồi, cạn, chúc chúng ta tiền đồ như gấm đi.”

Các cô đều uống rượu, gương mặt La Thanh Mộng phiếm hồng, hai người kia chăm chú nhìn hồi lâu, cảm thấy mặt cô ngoại trừ ý cười còn tràn đầy loại cảm giác gì đó, dường như là hạnh phúc, hoặc như là tự tin…

La Thanh Mộng nói: “Chị ở ngay Tinh Châu, bãi biển bên kia cũng rất thú vị, các em có thể đến nhà sách tìm chị bất cứ lúc nào.”

“Chị Thanh Mộng của chúng ta tính cách tốt, nhân duyên cũng sẽ tốt, còn nhớ đến bọn em sao?” Tiểu Đường nói.

Hai người này nhìn ra sự khẩn trương của La Thanh Mộng, lời nói hoặc nhiều hoặc ít thêm một chút cổ vũ, La Thanh Mộng nhẹ giọng nói: “Không… chị sẽ vẫn nhớ kỹ hai người các em, con người của chị… rất chung thủy.”

“Vậy cũng phải…” Thần Hân dán sát vào nhìn cô: “Chị Thanh Mộng, chị rốt cuộc chịu bộc lộ suy nghĩ của bản thân rồi.”

La Thanh Mộng uống từng ngụm rượu.

“Phải.”

Thần Hân uống ít, cô còn phải quay về trường học, La Thanh Mộng uống nhiều, bữa tiệc kết thúc ba người đều rất vui vẻ.

Tiểu Đường kéo tay La Thanh Mộng, ngoài miệng bá bá nói: “Chị không dọn đến ở gần chỗ em thật quá đáng tiếc.”

“Ừm… không đáng tiếc.”

La Thanh Mộng vào thang máy xuống ga ra dưới tầng hầm, Thu Thư Tuyết ở ngay phía dưới.

Thu Thư Tuyết chủ động nói muốn tiễn hai người kia, nhưng ánh mắt luôn dừng trên người La Thanh Mộng, La Thanh Mộng mỉm cười, Thu Thư Tuyết nhẹ giọng nói: “Sao chị lại uống nhiều như vậy.”

Tay La Thanh Mộng đột nhiên xoa đầu cô ấy, dán sát vào cô ấy, nói: “Bởi vì em sẽ đến đón chị.”

Thu Thư Tuyết sửng sốt vài giây, liếc mắt nhìn hai người bên cạnh, nhưng hai người kia đã lên xe nên không nhìn thấy động tác của các cô.

La Thanh Mộng xoay người lên xe, cô ngồi cạnh ghế lái, Thu Thư Tuyết lên xe cô liền câu cổ cô ấy, nói: “Còn biết đưa bạn của chị về, Tuyết bảo bảo, thật ngoan.”

Thu Thư Tuyết lại liếc mắt nhìn ghế sau, hai người kia đang cúi đầu tìm dây an toàn khắp nơi những không tìm thấy, Thu Thư Tuyết gật đầu: “Đúng vậy.”

Cho đến lúc Thu Thư Tuyết muốn lái xe La Thanh Mộng mới không lộn xộn nữa, mà chỉ mím môi, ngón tay xoắn xuýt cùng một chỗ, nhìn phong cảnh bên ngoài.

Thu Thư Tuyết mở bản đồ chỉ đường để đưa Thần Hân về trước, sau đó liếc nhìn kính chiếu hậu, ngữ điệu tùy ý: “Ngày mai ăn gì đây, ngày mai chị thôi việc đúng không, có muốn đặt bánh kem không?”

“… Đặt một cái đi.” La Thanh Mộng mím môi: “Muốn ăn.”

Đèn đỏ, phía trước cũng tắc đường, Thu Thư Tuyết nói: “Vậy, như trước đó đã nói, em chúc mừng chị, vậy chị cũng phải cảm ơn em đúng không?”

“Ừm.”

La Thanh Mộng gật đầu.

Thu Thư Tuyết dừng xe, ngón tay ma sát tay lái, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía La Thanh Mộng, La Thanh Mộng lập tức hiểu ý, nghiêng người hôn lên môi cô ấy: “Cảm ơn bảo bối… mẹ và chị đều yêu em.”

La Thanh Mộng uống nhiều nên tương đối chủ động, cô lôi kéo Thu Thư Tuyết hôn lần, Tiểu Đường và Thần Hân đều kinh ngạc.

La Thanh Mộng hôn xong, lại dùng ngón tay điểm nhẹ lên môi Thu Thư Tuyết: “Buổi tối về nhà sẽ cho em ăn rất nhiều…” Một chữ cuối cùng còn chưa nói ra, ngón tay Thu Thư Tuyết đã đặt lên môi cô: “Xuỵt, chị ngoan, còn đang ở bên ngoài.”

Thần Hân đoán được hơn phân nửa, nhưng thực sự không chịu nổi tốc độ phát triển của các cô, chỉ hận không thể điếm ngón tay tính toán thời gian.

Lúc này mới bao lâu a.

Tiểu Đường hoàn toàn không hiểu, linh hồn nữ đã chịu đả kích nghiêm trọng, cô cho rằng bản thân hoa mắt, La Thanh Mộng sao lại đột nhiên có quan hệ với một phú bà, đột nhiên trở thành cong.

Thật không thể tin nổi.

Tiễn Thần Hân xong, sau đó là đưa Tiểu Đường về nhà.

Tiểu Đường vẫn chưa hỏi ra miệng, La Thanh Mộng ghé vào cửa sổ vẫy tay với cô ấy, nói: “Chị về đây, tạm biệt… em đến nhà thì gửi tin nhắn cho chị.”

Giọng của Thu Thư Tuyết ôn hòa hỏi cô: “Chị có thoải mái không, có chóng mặt không?”

 

La Thanh Mộng nhìn Thu Thư Tuyết: “Xe của em rất rộng, không chóng mặt.”

Thu Thư Tuyết cúi người đến gần, nâng khuôn mặt của cô, hôn nhẹ lên môi cô, nói: “Được rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Tiểu Đường gần như bị phong hoá, ngơ ngác nhìn xe của các cô rời đi.

Những việc này La Thanh Mộng không hề biết, đến ngày hôm sau tỉnh lại thân thể cũng không cảm thấy khó chịu, cô chỉnh trang xong thì đến nhà sách bàn giao lại chìa khóa.

La Thanh Mộng làm việc nghiêm túc, cô là người đầu tiên đến nhà sách, sau đó viết bản đề cử sách của hôm nay, xem như tạm biệt.

Nhưng trong lòng có một chút phân vân, là nên đề cử 《Don Quixote 》hay là 《Siddhartha 》.

Thời gian đầu khi La Thanh Mộng phiêu lưu đến thành phố này, mang theo chính là hai quyển 《Don Quixote 》 và 《Tiên Sinh Khám Bác Sĩ Tâm Lý 》, cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng buông quyển 《Don Quixote 》 xuống, bắt đầu nghiêm túc viết đề cử cho quyển 《Siddhartha 》.

La Thanh Mộng cầm phấn viết ra một câu mà bản thân thích nhất, Thần Hân đến, vốn dĩ muốn hỏi về việc hôm qua.

Đôi mắt Thần Hân liếc thấy dấu hôn trên cổ La Thanh Mộng, sau đó cô lại nhìn nội dung vết trên bản đề cử.

La Thanh Mộng viết: [Nhưng thứ tôi quan tâm, chẳng qua là có thể yêu thế giới này, không miệt thị thế giới này, không căm hận thế giới và bản thân tôi, có thể mang sự yêu thích và thưởng thức cùng với lòng kính nể, đến quan sát thế giới, quan sát tôi và vạn vật.]

Viết xong, cô mang ra treo trước cửa.

Sau đó La Thanh Mộng nói với Thần Hân: “Tuy rằng chị đọc không hiểu, nhưng đây là một câu chị thích nhất trong 《Siddhartha 》. Trước đây thích, hiện tại cũng rất thích.”

Phía sau có giọng nói vang lên.

“Tôi nghe theo sự an bài của linh hồn và nhục thể, trải qua tội nghiệt, truy đuổi nhục dục và tài phú, tham mộ hư vinh, từ đó rơi vào ô nhục và tuyệt vọng, từ đó học được cách từ bỏ đấu tranh, học được cách nhiệt tình yêu thương thế giới. Tôi không hề so sánh thế giới này và sự chờ mong của bản thôi với thế giới viên mãn được đắp nặn, mà chỉ chấp nhận thế giới này, yêu nó, thuộc về nó.”

La Thanh Mộng kinh ngạc quay đầu nhìn lại, cô còn tưởng rằng Thu Thư Tuyết đã đi rồi, không ngờ cô ấy lại cúi người đứng phía sau cô, đồng thời còn nhớ kỹ những câu khác trong  《Siddhartha 》, hơn nữa còn đọc ra một cách trôi trải như vậy.

Thu Thư Tuyết nói: “Từ chức vui vẻ.”

Thu Thư Tuyết cầm một chiếc túi xách màu trắng, vẫn là xa xỉ phẩm, La Thanh Mộng đột nhiên cảm thấy cô ấy giống như Siddhartha, người người đều đều cô, nhưng cô lại không yêu ai.

Dĩ nhiên Thu Thư Tuyết không phải Siddhartha, cô ấy không thể là đức phật suốt đời truy cầu chân lý và tín ngưỡng, mà chỉ là một con người phàm tục giữa hồng trần dục vọng. La Thanh Mộng nghĩ, có thể bởi vì cô thích cô ấy nên thấy mỗi một đặc tính nhỏ của nhân vật trong sách đều cảm thấy giống cô ấy.

La Thanh Mộng phải thừa nhận, cô thích loại cảm giác này, cô viết xuống một câu, sẽ có người đến đáp lại cô.

Trước đây cô luôn nghĩ đến những hình ảnh trong truyện tranh Nhật Bản, hiệu sách mở cạnh cửa hàng hoa, xuân hạ thu đông ánh nắng đều ấm áp, đó là không gian nho nhỏ thuộc về cô, về sau lại bị hiện thực đánh bại, nhà sách ở đây nằm gần cửa hàng trang sức, mỗi lần ngẩng đầu chỉ nhìn thấy mái vòm của trung tâm thương mại.

Cô nhìn Thu Thư Tuyết, ừ một tiếng: “Sẽ rất vui vẻ.”

La Thanh Mộng giao chìa khóa cho Thần Hân, cũng không chờ Tiểu Đường đến, cô đã nắm tay Thu Thư Tuyết đi rồi.

Hôm nay đề cử Siddhartha là lựa chọn rất tuyệt, lúc Siddhartha còn là ‘khổ hạnh tăng’, bạn tốt cũng xuất hiện đi cùng với ông ấy một cách vô điều kiện.

Siddhartha cười nói: “Ngươi đã đến rồi.”

Bạn tốt Govinda nói: “Ta đến rồi.”

Hôm nay trong lòng cô rất nhẹ nhàng, nói thầm: Cảm ơn em đã đáp lại chị.

La Thanh Mộng chợt dừng bước, chờ Thu Thư Tuyết đi đến, hai người sóng vai cùng nhau vào thang máy.

La Thanh Mộng nói: “Đầu tháng chị bắt đầu nhận việc.”

“Em nhớ.”

La Thanh Mộng suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn không nói ra câu sau.

Ngày nhận việc, La Thanh Mộng mặc một bộ tây trang màu đen ôm sát eo, mang giày cao gót, cầm một chiếc túi xách màu đen phối với dây xích màu bạc.

Cô vốn dĩ không muốn ăn mặc như vậy, bởi vì quản lý kho trước đây của cô đều ăn mặc rất tùy ý, nhưng Thu Thư Tuyết lại dẫn cô đến rất nhiều trung tâm thương mại, nghiêm túc chọn cho cô một bộ tây trang, nói: “Chị mới hai mươi tám, mặc gì cũng xinh đẹp, vì sao không mặc, thể nghiệm một chút.”

Quản lý xuất hiện, các nhân viên mới được tuyển vào đều yên tĩnh, nói chuyện với cô cũng rất thận trọng, nhưng sau khi nghe cô nói chuyện nhẹ nhàng ôn hòa, mấy cô gái nhỏ đều ngọt ngào gọi cô một tiếng chị Thanh Mộng.

Quản lý kho thì không cần đứng thu ngân, cũng không cần viết bản đề cử, cô đến để đối chiếu sổ sách, cùng với số lượng sách cần nhập kho.

Thậm chí cũng không cần túc trực ở nhà sách.

Buổi tối, Thu Thư Tuyết lái xe đến Quảng Trường Tinh Châu, cô ấy đứng ở bên ngoài cúi đầu nhìn thời gian trên đồng hồ.

Thu Thư Tuyết chán đến chết mà nhìn về phía quầy thu ngân, trong đó không có bóng dáng quen thuộc nên cô ấy lại liếc nhìn bản đề cử sách, chữ viết cũng không phải là nét chữ quen thuộc, thời gian chờ đợi dài đăng đẳng, sự kiên trì cũng sắp hao mòn hết.

Thu Thư Tuyết xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út, tự an ủi bản thân chỉ chốc lát nữa thì có thể nhìn thấy vị quản lý nào đó mặc tây trang rồi. Cô ấy lại nâng ngón tay hôn lên chiếc nhẫn, chiếc nhẫn này là nhân viên thu nhân của nhà sách nào đó dùng một tháng tiền lương âm thầm mua cho cô ấy, hôm nay vừa tặng đến tay.

Quản lý mới hẳn là rất gợi cảm mê người, cô hẳn là… Thu Thư Tuyết trước sau như một, bắt đầu gửi ám hiệu cho cô.

Đôi mắt vô mục đích chuyển đến tấm thẻ gỗ trên tủ kính, trên đó ghi ‘kho sách hôm nay đề cử’.

《Không Còn Đi Ăn Một Mình Nữa 》của Naoko Takagi.

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!