Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 35

Chương 35: Chính văn hoàn (Thượng)

 

La Thanh Mộng vội vàng xuống cầu thang, bức thiết muốn gặp Thu Thư Tuyết, dưới lầu các chú bác đang nói chuyện, mẹ cô nằm nói chuyện phiếm với em trai, cô xông ra ngoài đối diện với Thu Thư Tuyết, trong lòng chua xót.

Lúc Thu Thư Tuyết muốn nói chuyện, cô lại xoay người đi vào căn phòng gần phòng khách lấy quần áo, cùng một chiếc khăn tắm và chìa khóa xe mẹ cô đặt ở trên bàn.

Thu Thư Tuyết còn đang đứng ở cửa hông chờ cô, tóc mái bị gió thổi phất qua hàng mi dài.

La Thanh Mộng kéo tay cô ấy, dẫn đến phòng tắm bên ngoài, nói: “Em vào tắm rửa, gội đầu đi.”

Thu Thư Tuyết mím môi, vài giây sau liền nắm lấy tay La Thanh Mộng, cô cũng không bởi vì có nhiều người xung quanh mà cấm kỵ không dám tiếp xúc thân mật với cô ấy, cô trực tiếp nắm tay cô ấy đi vào trong, điều chỉnh sẵn nước nóng: “Như vậy có thể thoải mái hơn một chút.”

Sau đó cô đóng cửa lại, ngồi ở ngoài cửa chờ Thu Thư Tuyết.

Cô đưa tay lau mặt mình, mấy ngày nay bận rộn chân không chạm đất, ngoại trừ có thể ăn vài ngụm cơm, những việc khác cô đều mặc kệ.

Thu Thư Tuyết từ trong phòng tắm đi ra, La Thanh Mộng xếp quần áo bẩn của cô ấy vào trong túi hành lý, cô nhìn thấy cô ấy, cũng giống như đang soi gương.

Cô ấy không nên người đẩy bụi bẩn, mà vốn là một người sống ở nơi thành thị sạch sẽ.

La Thanh Mộng cầm máy sấy tóc cho Thu Thư Tuyết, ngón tay mềm nhẹ luồn vào mái tóc, cực kỳ giống như một người chị tốt đang chăm sóc em gái, cô hỏi Thu Thư Tuyết: “Em đói bụng không?”

Thu Thư Tuyết nhìn thoáng qua quan tài trong phòng khách, phía trước đặt ảnh chụp của ông ngoại La Thanh Mộng. Cô ấy đang phân vân, La Thanh Mộng thấy thế liền kéo cô ấy xoay người lại, còn cô thì đi vào phòng bếp, bên trong mới vừa chiên nem, đầu bếp đang nấu canh ngân nhĩ, chuẩn bị cho buổi tiệc ngày mai.

La Thanh Mộng mượn một bếp lò, cho dầu nóng vào nồi, đập hai quả trứng, sau đó cho cơm và một ít nguyên liệu vào, đơn giản làm một phần cơm chiên trứng cho Thu Thư Tuyết.

Đầu bếp nhìn thấy Thu Thư Tuyết sạch sẽ đến kỳ lạ, La Thanh Mộng dùng khăn tay lau chén đũa, sau đó Thu Thư Tuyết ngồi trên chiếc ghế nhỏ ăn cơm, La Thanh Mộng đứng bên cạnh nhìn cô ấy, đầu bếp vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng cũng không nhìn ra manh mối gì, nên chỉ nghĩ Thu Thư Tuyết là thân thích quan trọng nào đó của gia đình.

Thu Thư Tuyết ăn rất chậm rãi, La Thanh Mộng nhẹ giọng nói: “… Không nên đột nhiên đến tìm chị như vậy.”

Thu Thư Tuyết ngẩng đầu nhìn cô, khóe mắt ửng hồng.

Dường như muốn nói: “Chị đừng nói như vậy, em sẽ khổ sở.”

Nhưng cô ấy vẫn từng miếng ăn cơm La Thanh Mộng làm, sau đó La Thanh Mộng lại đi rót một ly nước ấm cho cô ấy uống.

La Thanh Mộng ngồi xổm bên cạnh Thu Thư Tuyết, đôi mắt ngấn lệ, cô chạm vào đầu gối của Thu Thư Tuyết, thầm nghĩ nếu biết trước Thu Thư Tuyết sẽ đến, thì cô đã mang mấy bộ quần áo đẹp nhất của mình theo rồi.

Ngón tay cô dùng sức siết chặt góc áo, vải vóc rất thô ráp, cứa vào tay cô.

Thu Thư Tuyết uống nước xong, nói: “Ăn xong rồi.”

La Thanh Mộng lại vào phòng bếp một chuyến.

Cô đi rửa chén, đặt lại vào tủ bát, sau khi đi ra liền đội nón bảo hiểm lên cho Thu Thư Tuyết, rồi cúi đầu cài quai lại cho cô ấy, cô nói: “Chị biết lái xe máy, đường nhỏ rất xóc nảy…”

Thu Thư Tuyết ừ một tiếng: “Không sao.”

Bản thân dẫn xe máy ra ngoài, bản thân ngồi pử phía trước, để Thu Thư Tuyết ngồi phía sau, Thu Thư Tuyết ngồi xuống nhẹ nhàng ôm lấy eo cô.

Có người đi ra hỏi cô: “Thanh Mộng, cháu đi đâu? Trời đã tối rồi.”

Mẹ cô không nói chuyện với em trai nữa mà ngồi dậy nhìn về phía cô, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng, dường như cô chở theo một người, người kia quay đầu nhìn một cái, sau đó hai tay ôm eo La Thanh Mộng, ôm rất chặt, cứ như vậy La Thanh Mộng trực tiếp lái xe đi rất xa.

Xe máy chạy trong đêm, chạy đến nửa đường, La Thanh Mộng hỏi Thu Thư Tuyết làm sao đến được, nhưng vừa mở miệng đã uống một ngụm gió, cổ họng giống như bị ngăn chặn, nói chuyện rất khó khăn.

“Thuê xe đến.” Thu Thư Tuyết nói.

“Sợ sao?”

La Thanh Mộng hỏi xong, trái tim đau nhói, cô đi chỗ nào cũng không ngồi xe thuê, bởi vì lúc nhỏ đến trường vẫn luôn nghe nói có bạn nữ nào đó đi nhờ xe, ngày hôm sau đã mất tích, không cách nào tìm được.

Người lớn khổ sở vài ngày thì đã tự an ủi được bản thân, bọn họ cũng sẽ không gióng trống khua chiêng đi tìm, dù sao cũng chỉ là một đứa con gái, còn có thể tiếp tục sinh đứa khác.

Trước đây La Thanh Mộng cũng rất sợ bản thân bị bắt cóc, cô nói: “Chị rất sợ, Thu Thư Tuyết.”

Giọng mũi của La Thanh Mộng rất nặng, cảm động qua đi, hiện tại nghĩ lại thấy rất sợ hãi, nơi này hoang vắng như vậy, Thu Thư Tuyết vốn không nên đến tìm cô, nhưng cô ấy đến tìm cô, cô có thể làm thế nào đây…

Cô cảm thấy cả đời đều sẽ rất yêu Thu Thư Tuyết.

La Thanh Mộng thấp giọng nói: “Em không cần đến tìm chị, chị cũng sẽ trở lại, nhất định sẽ trở lại.”

Thu Thư Tuyết ôm chặt eo cô, dán sát vào lưng cô: “Em cũng sợ, sợ chị trở về rồi không đi được nữa, chị chưa bao giờ nói cho em biết gia đình chị thế nào, em nghĩ khả năng cao là giống như địa ngục, thật không dễ dàng mới thoát khỏi địa ngục, trở về rồi lại bị nuốt sống làm sao bây giờ…”

“Sẽ không.”

La Thanh Mộng nghẹn ngào nói: “Mặc kệ thế nào chị đều sẽ trở lại, bởi vì chị không thích nơi này, người chị thích cũng không ở nơi này.”

Câu sau cùng gần như cắn đầu lưỡi nói ra, đèn xe chiếu lên con đường nhỏ gồ ghề, La Thanh Mộng giống như ngã vào trong bóng tối, chờ không được ánh bình minh, sắc trời cũng sẽ luôn u tối, nhưng lần này cô đã chở theo ánh trăng sáng nhất của đời mình.

Không đúng.

Cho dù mùa hè đã đến, cô vẫn mang theo một khuông tuyết trắng.

Thu Thư Tuyết nói với cô, cùng ngày cô ấy đến Vân Hải, lúc cô gửi tin nhắn thì cô ấy đang đợi ở nhà ga, nhưng không đợi được cô nên ngồi ở nhà ga một đêm sau đó tiếp tục đuổi đến bên này, cô ấy vốn dĩ muốn thuê một chiếc xe máy tự mình lái vào thôn, nhưng phát hiện nơi này ngay cả xe điện cũng không có, đến khách sạn cũng không, vì thế cô ấy quanh quẩn trong trấn nhỏ, xe vô cùng bẩn, chỗ nào cũng đầy bụi.

Tìm nhà bà ngoại La Thanh Mộng rất dễ, nơi này nhỏ, nhà ai có người qua đời những người trong trấn đều biết, nhưng bản đồ hướng dẫn không chính xác, khó khăn lắm mới đến nơi thì nhìn thấy La Thanh Mộng bận trong bận ngoài cô ấy mới dám xác định bản thân đã tìm được La Thanh Mộng.

Mà không phải bị người lừa vào trong núi.

Thu Thư Tuyết còn nói: “La Thanh Mộng, em đã quan sát rất lâu, chị tuyệt không là không vui vẻ, khiến người ta cảm thấy bi thương hơn cả ông ngoại đã chết đi.”

La Thanh Mộng nghe vậy rất khó chịu, cô nói: “Em đường gọi tên chị như vậy, nghe sẽ có một chút khó chịu. Vẫn là gọi chị đi…”

Gương mặt Thu Thư Tuyết nhẹ nhàng dán sát lên lưng cô, nhưng không nghe lời cô: “Có đôi khi em cũng nên làm chị của chị, sống ở nơi này rất mệt mỏi phải không, phải dùng hết sức lực mới bay ra được đúng không.”

“Ừ, rất khó.”

La Thanh Mộng không phải người thông minh, thành tích bình thường, làm việc cũng bình thường, bay ra khỏi nơi này cũng sống một cuộc sống bình thường.

La Thanh Mộng khắc chế tâm tình, đến thị trấn tìm một khách sạn tốt nhất để Thu Thư Tuyết vào ở, cô thay ga trải giường bằng chiếc ga tự mình mang đến, Thu Thư Tuyết đứng bên cạnh nhìn cô bận rộn.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cô vươn tay ôm chặt lấy Thu Thư Tuyết rồi kéo người ngồi xuống giường. Cô nhẹ giọng nói: “Ngày mai chị trở về cùng em.”

Thu Thư Tuyết trả lời một tiếng được, sau đó lại nói: “Còn xe thì sao?”

“Mẹ chị sẽ ngồi xe của ba đến thị trấn, sau đó mẹ chị sẽ lái xe về.”

“Lễ tang kết thúc rồi sao?”

Sáng sớm hôm sau sẽ an táng, ngày mai là một buổi lễ quan trọng, La Thanh Mộng nói: “Chị là cháu ngoại, cho dù đưa tang cũng xếp ở sau cùng.”

La Thanh Mộng mím môi, nói: “Mọi người ở đây rất lạnh nhạt, chẳng qua chỉ tổ chức tang lễ cho có hình thức, cảm thấy muốn đến, nên đến thì đến, nếu không sau này sẽ tiếc nuối, cho rằng phải đưa tiễn thì đưa tiễn, thực tế không ai quá bi thương.”

Cô nói: “Quá lạnh lùng, chút nhiệt độ của chị cũng không đủ sưởi ấm.”

Thu Thư Tuyết hiểu rõ cô, cô dịu dàng, tinh tế, rõ ràng biết ông ngoại không thương yêu cô, nhưng vẫn sẽ ngàn dặm xa xôi trở về tiễn đưa. Cô rất dịu dàng, chỉ là người khác quá lạnh lùng với cô mà thôi.

Thu Thư Tuyết nói: “Vậy đưa tiễn đi, đừng để bản thân có tiếc nuối, sau đó trở về nói tạm biệt với quá khứ.” Thu Thư Tuyết lại gọi tên cô: “La Thanh Mộng.”

La Thanh Mộng vẫn cảm thấy tên của mình không hay, nhưng nghe từ trong miệng Thu Thư Tuyết lại có vẻ vô cùng tốt đẹp, vô cùng… mềm mại.

“Muốn làm việc gì thì làm việc đó, em dẫn chị đi, đừng vội, không để lại tiếc nuối, sau này nhớ lại, chỉ cần nhớ là em dẫn chị đi.”

“Được.”

Trong không gian nhỏ hẹp, hai người nhìn nhau, ánh mắt La Thanh Mộng trở nên ấm áp, cô nói: “Thu Thư Tuyết. Em nhìn cho rõ, nhà chị ở chỗ như thế này, nếu có một ngày em không cần chị nữa, có lẽ chị sẽ trở lại nơi đây, thậm chí đến một nơi còn tồi tệ hơn. Chị chưa bao giờ là một người ưu tú, cho nên – em nên suy nghĩ kỹ có muốn ở cùng chị hay không.”

Ngón tay Thu Thư Tuyết chạm vào mi mắt của cô, rõ ràng nói rất lý tính, nhưng đuôi mắt đã ẩm ướt, dường như lại sắp khóc rồi.

Thu Thư Tuyết nói: “Biết rồi, con đường này em cũng đã đi qua, em vừa đi vừa đau lòng chị, em cũng chưa từng phải chịu khổ như vậy.”

Cho nên La Thanh Mộng rất cảm động.

Cô thấp giọng nói: “Thu Thư Tuyết… em đừng làm tổn thương chị.”

Thu Thư Tuyết rất nghiêm túc nói: “Em sẽ không.”

La Thanh Mộng cúi người xuống, chủ động hôn lên môi Thu Thư Tuyết, lúc tách ra cô thoáng nhìn thời gian trên điện thoại di động, nói: “Báo bình an cho người nhà đi.”

Thu Thư Tuyết nói: “Không có người nhà để báo, chú em đã kết hôn, có con của mình.”

La Thanh Mộng sửng sốt, sau đó cô lại hôn lên môi Thu Thư Tuyết một cái: “Chị biết, chị biết em bình an rồi.”

Hai người nằm trên giường, cô chủ động ôm Thu Thư Tuyết, đôi mắt e ẩm, tay cũng không nỡ buông ra. Thu Thư Tuyết nhẹ nhàng đan vào tay cô.

“Em đã nói dối.”

Thu Thư Tuyết nói: “Nếu như chị thực sự dọn đi, em cũng sẽ sống chết bám lấy chị, những lời lúc đó đều là giận dỗi. Xin lỗi.”

La Thanh Mộng ừ một tiếng, cô nói: “Không sao cả, chị không tin, cũng không tức giận. Em bám lấy chị, chị cũng sẽ không tức giận.”

Sống mũi Thu Thư Tuyết ê ẩm, đôi mắt hồng hồng.

Sáng hôm sau La Thanh Mộng mua bữa sáng cho Thu Thư Tuyết, sau đó lau bàn sạch sẽ để Thu Thư Tuyết ngồi ăn.

Cô trở lại tham dự buổi lễ tiễn đưa, cầm nến đúng cạnh quan tài, nghe đạo sĩ đọc điếu văn rồi cho tiền, vì sao phải làm như vậy thì không ai biết. La Thanh Mộng lúc nhỏ đã từng hỏi nhưng người lớn cũng không biết mà còn nói cô cái gì cũng hỏi, chuyện này có gì đáng hỏi.

Nếu như là tiễn biệt, đó chính là tiễn biệt linh hồn của chính mình.

La Thanh Mộng dùng hộp giữ nhiệt mang thức ăn đi tìm Thu Thư Tuyết, sau đó cô và Thu Thư Tuyết cùng nhau ăn, cô còn vãn tay áo cho cô ấy, cô ấy nói mình cũng không ưa sạch sẽ đến biến thái như vậy nhưng La Thanh Mộng chỉ lắc đầu.

Thật ra, cô có thể dẫn Thu Thư Tuyết đến tang lễ, bà ngoại bọn họ sẽ không nói gì, bởi vì người trong nhà cô rất nhiệt tình hiếu khách, chẳng qua cô không muốn dẫn Thu Thư Tuyết về, không muốn để Thu Thư Tuyết thể nghiệm cảm giác lạc lõng khi tất cả mọi người đều là người tốt, chỉ là không thương yêu cô mà thôi.

Cô muốn giấu Thu Thư Tuyết đi.

Hồi lâu, La Thanh Mộng mới mở miệng: “Em là bảo vật của chị.”

“Cho nên không muốn em bị họ nhìn thấy…”

Giọng nói của cô rất thấp: “Em không giống với họ.”

Là ánh trăng, là ngôi sao, là minh châu.

Cho nên cô mới muốn rời đi cùng Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết không thuộc về nơi này, cô ấy là ánh sáng chốn thành thị cô đang phiêu bạt.

Ban đêm cô học theo cách của Thu Thư Tuyết trước đây, thành kính hôn lên đôi mắt của Thu Thư Tuyết.

“Cảm ơn em đã đến tìm chị.”

La Thanh Mộng sợ hãi tình yêu nhưng cũng chờ mong tình yêu, cô xem tiểu thuyết và những tác phẩm nổi tiếng, ước ao tình yêu oanh oanh liệt liệt của những nhân vật đó, ước ao sự dũng cảm thời niên thiếu của họ, ước ao ai vì ai vượt qua một nghìn kilomet.

Cô đã từng khuyết thiếu cảm xúc đến mức ngay cả thầm mến cũng chỉ trong một cái chớp mắt ngắn ngủi, cô nhẹ nhàng chạm môi Thu Thư Tuyết: “Cảm ơn em đã dẫn chị đi, cảm ơn em.”

Đôi mắt La Thanh Mộng phút chốc ẩm ướt, cô đưa tay lau nước mắt, nhưng lau không sạch, rõ ràng trong tang lễ cô cũng không hề khóc.

Thu Thư Tuyết ôm chặt lấy cô, để cô tựa vào vai mình, cô nhẹ giọng nói: “Em thật sự là bảo vật của chị.”

Cô nghiêm túc nói với Thu Thư Tuyết: “Thu Thư Tuyết, em đến tìm chị, chị sẽ cho em một mái nhà.”

Đây là sự hồi đáp của La Thanh Mộng, từ nhỏ đến lớn cô vẫn biết bản thân có thể sinh tồn trong xã hội này là phải cảm ơn ba mẹ, cảm ơn thầy cô giáo, mà Thu Thư Tuyết đã cho cô tình yêu vượt qua tất cả những người khác, cho nên cô cũng phải báo đáp.

La Thanh Mộng nhẹ nhàng nắm tay Thu Thư Tuyết, rất cẩn trọng nói: “Chị sẽ cho em rất nhiều rất nhiều tình yêu, cho dù một ngày nào đó em từ bỏ, khi chị nhớ đến cũng sẽ không cảm thấy hối hận.”

Thu Thư Tuyết sửa đúng: “Chị, em sẽ không từ bỏ.”

Sáng sớm ngày cuối cùng, phía Đông phiếm ánh nắng, nhạc đám tang rốt cuộc cũng chấm dứt.

Lần này La Thanh Mộng không cùng tiễn đưa với mọi người, mà cô lái xe máy chở Thu Thư Tuyết, theo sau đoàn người bao gồm cả ba mẹ cô, hai người cùng đến nghĩa trang, dự lễ an táng của một người chẳng mấy thân thuộc.

Hạ táng, nhập thổ.

Sau đó rời đi không hề quay đầu lại.

Phía sau Thu Thư Tuyết ôm chặt lấy cô, cô ấy đoán La Thanh Mộng đang khóc, nên nhẹ giọng nói: “Nơi này không xứng với sự nhu tình của chị.”

Lúc nói sống mũi của Thu Thư Tuyết cũng cay cay, đau lòng đến run giọng: “La Thanh Mộng, sống ở một nơi thế này, chị còn có thể dịu dàng như vậy, thật sự… rất, chị rất, rất lợi hại.”

La Thanh Mộng nghe những lời gián đoạn bị gió thổi tan này, nhất thời cảm thấy giống như bản thân đang nói chuyện, là bản thân đang ra sức cổ vũ chính mình, cổ vũ một bản thân luôn giãy dụa, nhưng rồi vẫn luôn cảm thấy mình tầm thường.

Nhưng giọng nói không phải của cô.

Là của Thu Thư Tuyết.

La Thanh Mộng dừng xe, chờ nước mắt chảy xong mới chạy tiếp, trước đây cô luôn sợ phải dừng lại, sợ sơ ý một chút sẽ trở về điểm xuất phát.

Hôm nay, cô không sợ nữa.

Rời đi từ con đường lớn bên cạnh nhà bà ngoại, rời nghĩa trang, rời nhà bà ngoại càng ngày càng xa.

Đến thị trấn, cô đổ đầy xăng cho xe, sau đó đậu ở trước sân của căn nhà mới, căn nhà này là ba mẹ cô mới mua, cô còn giúp đỡ họ trả nợ ba năm, mỗi năm gửi cho hai người họ hai ba mươi ngàn, về sau em gái có phòng riêng, em trai có phòng riêng, còn cô năm ấy hai mươi lăm tuổi, gia đình cảm thấy cô nên được gả đi, vì thế không có phòng của cô.

Cô chưa bao giờ lên lầu xem qua.

Trước đây cô luôn âm thầm nhìn nhật ký Weibo của em gái và mẹ, rất thích nhìn bối cảnh của bọn họ, nhìn xem phòng của họ được bố trí như thế nào.

Hiện tại cô đậu xe xong liền rời đi.

La Thanh Mộng thuê một chiếc xe hơi, trực tiếp lái đến sân bay.

Cô đã làm tất cả những gì có thể làm, sau này sẽ không nhiều lần suy nghĩ bản thân đã sai sót chi tiết nào, cũng sẽ không nhiều lần hối hận bản thân xúc động, càng sẽ không ngày nào đó giật mình tỉnh giấc cảm thấy còn có tiếc nuối.

La Thanh Mộng tạm biệt với bản thân trong quá khứ.

Thành phố này rất khô hanh, rất nóng bức, nhiệt độ cao hơn bên kia vài độ, nơi này không phải nơi người như Thu Thư Tuyết có thể ở được, cô ấy rất trắng, trắng đến mức lên xe xuống xe mọi người đều sẽ nhìn cô ấy.

Chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra cô ấy là người đến từ nơi khác, La Thanh Mộng vẫn muốn nắm tay Thu Thư Tuyết, mười ngón đan vào nhau.

Lúc sắp đến thời gian lên máy bay, La Thanh Mộng nghĩ đến việc bản thân hẳn là nên giới thiệu một chút về thời trung học cô độc của cô, nhưng cô lại cảm thấy không quá quan trọng, bởi vì sau này cô sẽ học rất nhiều thứ mình thích, sẽ tiếp tục luyện thi để học lên, cô sẽ chậm rãi, kiên định tiếp tục tiến tới, nếu như sợ bị vứt bỏ, vậy thì cô phải nỗ lực tiến về phía trước.

La Thanh Mộng ghim tên của Thu Thư Tuyết lên đầu danh sách trò truyện, điện thoại di động có rất nhiều tin nhắn, cô không có Wechat của ba mẹ, là em gái cô gửi.

Em gái: [Chị đi rồi?]

La Thanh Mộng gõ chữ, cuối cùng không gửi tin nhắn đi.

Em gái: [Em thấy chị soạn tin nhắn, vì sao không trả lời? Chị trả lại xe máy cho mẹ chưa?]

[Ba bảo chị về nhà ăn cơm, chị nghỉ mấy ngày a.]

Sau đó lại gửi tin nhắn thoại: “Chị, về nhà chưa?”

Cẩn thận tính toán, từ lúc cô về nhà, cùng người nhà nói chuyện tổng cộng không quá mười câu. Không hiếu kỳ mọi người sống thế nào, chờ mong người khác hỏi tình hình gần đây của cô, rồi lại sợ người khác chỉ trỏ cô.

La Thanh Mộng vốn dĩ muốn trả lời ‘gặp được người mình thích, không trở về nữa’, lúc sắp gửi đi thì chợt dừng một chút, cuối cùng không gửi, cứ để họ muốn nghĩ đi, có lẽ sau này họ sẽ nghĩ ‘vì sao chị ấy đi rồi’, ‘vì sao Thanh Mộng không quay về nữa’.

Vì sao vì sao.

Vì sao đây.

Cô không muốn  Thu Thư Tuyết của cô bôn ba xóc nảy như vậy nữa.

Bởi vì.

Cô đã không quan tâm đến họ nữa rồi.

Lần này các cô chỉ mất hai tiếng để rời khỏi Vân Hải, La Thanh Mộng chỉ dùng bốn tiếng đồng hồ để trở về nhà.

Cô nhẹ nhàng tựa vào Thu Thư Tuyết, Thu Thư Tuyết cũng nắm tay cô.

La Thanh Mộng cười nói: “Đúng không, chị đã nói là sẽ trở về.”

Thu Thư Tuyết gật đầu, La Thanh Mộng lại nắm tay cô ấy bước ra khỏi sân bay, cô suy nghĩ thật lâu: “Có một bí mật muốn nói với em.”

“Huh?” Thu Thư Tuyết hơi cúi đầu.

La Thanh Mộng hít thở sâu, thì thầm bên tai Thu Thư Tuyết: “… Thật ra từ rất sớm chị đã chú ý đến em rồi, không phải không thích em, cũng không phải không để tâm.”

 

Recommended Articles

1 Comment

  1. Thanks for sharing. I read many of your blog posts, cool, your blog is very good.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!