Vào Nhà Ta Ngồi – Chương 34

Chương 34: Em đi theo chị

 

La Thanh Mộng đặt vé tàu đi rất gấp, đến đến trạm liền vào kiểm vé, sau đó lập tức lên tàu, vô cùng lúng túng, sau khi ngồi xuống mới xem lại thời gian dự kiến sẽ đến nơi.

Bởi vì cách nhà rất xa, một Nam một Bắc, vượt qua hơn một nửa tổ quốc, đi tàu cao tốc cũng phải mất hơn mười tiếng đồng hồ, cô tính toán thời gian, đến thành phố sau đó tiếp tục đi xe lửa thêm một giờ, về đến trấn phải mất thêm một giờ nữa, nếu không tính thời gian chờ xe, qua lại mấy hơn mười mấy tiếng, cộng thêm thời gian chờ đợi, hẳn là tám giờ sáng hôm sau sẽ về đến nhà.

Tàu cao tốc khởi hành, cô nằm sấp trên bàn một hồi, lại nhìn điện thoại di động, lát sau thay đổi lời nhắn đính kém trong ghi chú chuyển khoản: [Đã lên xe rồi, đã lâu chưa trở về, đây là lần đầu tiên chị vội về chịu tang.]

Ông bà nội của cô vẫn còn khỏe mạnh, tuổi tác cũng không lớn, trước đây tham dự tang lễ đều là đi ăn, xem gánh hát biểu diễn, lúc nhỏ tang lễ kéo dài ba ngày, hiện nay hẳn là sẽ giản lược đi rất nhiều rồi.

Thu Thư Tuyết không trả lời, La Thanh Mộng xem nhật ký hoạt động, có người thân bạn bè biểu đạt lòng thương cảm trước sự ra đi của ông ngoại cô, cô nhìn một hồi lâu mới vào tường của em gái, trên đó vẫn hiển thị trạng thái đang chặn cô.

Trước đây La Thanh Mộng vẫn luôn nghĩ đời này sẽ không liên hệ nữa, nhưng cô đã quên còn có cái gọi là tử vong, cái chết của một người có thể tập hợp tất cả những người không quen biết lại với nhau, sau đó bi thương phúng viếng người đã khuất.

Đến trạm thứ hai, sống mũi La Thanh Mộng ê ẩm, cô muốn mượn cơ hội về quê lần này để bình tĩnh suy nghĩ, để bản thân có thể nghiêm túc đối đãi chuyện tình cảm, bất kể đoạn tình cảm này kết cục ra sao, cô sẽ không hối hận, sẽ không bởi vì yêu một người mà nhiều lần rơi lệ.

La Thanh Mộng rất thích Thu Thư Tuyết, chẳng qua cô không muốn sau khi sự nhiệt tình của Thu Thư Tuyết lắng xuống nhưng bản thân vẫn còn đắm chìm, nói ra thật mất mặt, nhưng đây là lần đầu tiên cô chân chính thích một người.

Đoàn tàu nhắc nhở đã đến trạm tiếp theo, cô nhịn không được quay đầu nhìn phía sau, trái tim rầu rĩ đau đớn, lời nhắn trong bưu thiếp cô đã biểu đạt bản thân sẽ suy nghĩ về mối quan hệ của hai người.

Cô không muốn tất cả chỉ là đùa giỡn, sau khi dục vọng rút đi thì đường ai nấy đi. Nếu như có thể, cô muốn kéo dài một năm lại một năm, muốn có thể như vậy cả đời. Cô không sợ chống lại thế tục để ở bên cạnh một cô gái, cô chỉ hy vọng Thu Thư Tuyết nghiêm túc cân nhắc xem có thể bên cô cả đời hay không.

La Thanh Mộng cầm điện thoại lướt tới lướt lui, Thu Thư Tuyết còn không trả lời tin nhắn, mà cô vẫn không đồng ý lời mời kết bạn của Thu Thư Tuyết, vẫn luôn cảm thấy đây là điểm mấu chốt của bản thân, sợ bản thân quá si mê Thu Thư Tuyết, cuối cùng hoàn toàn đánh mất bản thân.

Sợ tiến tới, rồi lại muốn cùng cô ấy tiến tới.

Tàu cao tốc dừng lại, cô đổi sang đi xe lửa.

Cô quyết định sau khi về nhà sẽ đồng ý lời mời kết bạn của Thu Thư Tuyết.

Nếu như suy nghĩ không rõ, hay là cảm thấy không thích hợp thì cũng không cần phân vân xem có nên xóa bạn hay không.

Sau khi xuống tàu cao tốc, con đường có phần khó đi, cô đến thành phố Vân Hải đã là năm giờ, trời vừa hửng sáng, không có phương tiện giao thông công cộng, chỉ có những chiếc taxi đỗ ven đường.

Cô yên lặng nhìn thành thị cô đã sinh sống một thời gian dài giờ đây đã trở nên xa lạ, cô thở sâu, đồng ý lời mời kết bạn của Thu Thư Tuyết.

Cô đánh chữ gữi đi: [ Thu Thư Tuyết, chị đến trạm tàu rồi, chuẩn bị đổi sang đi xe lửa.]

Thu Thư Tuyết không trả lời tin nhắn của cô.

Cô cùng một bác gái nông dân thuê một chiếc taxi, đến thị trấn đã hơn sáu giờ, sau đó tiếp tục đi vào trấn trên, xuống xe cô bắt đầu nôn khan, đầu óc choáng váng đi dọc theo đường núi về nhà bà ngoại.

Hiện tại đã rất ít người làm ruộng, nên những cánh đồng đã từng xanh tốt nay mọc đầy cỏ dại.

Nhà ở cũ nát, dân cư rất thưa thớt.

Đi đến ngọn đồi đối diện nhà bà ngoại, cô dừng lại đứng nhìn, cửa nhà bà ngoại có rất nhiều người ra vào, nhạc đám tang từ đối diện truyền đến, cô dường như thấy có người đứng trên lầu hai nhìn cô.

La Thanh Mộng cúi đầu tiếp tục đi.

Cô rời khỏi trấn nhỏ này đến thành phố khác làm việc nhiều năm, nhưng chưa từng chính thức nói lời từ biệt.

Từ năm hai đại học mẹ đã không cho cô về nhà, sẽ nói người khác nghỉ đều đều đi làm thêm, vì sao cô không đi, vì thế sau này cô vẫn luôn phiêu bạt làm công ở bên ngoài không trở về nữa.

Cô kéo theo vali xuất hiện, mọi người nhìn thấy cô đều rất kinh ngạc, không ai nhớ cô là ai, cho đến khi bà ngoại bước đến thử gọi một tiếng: “Thanh Mộng?”

“Vâng, bà ngoại.” La Thanh Mộng kéo vali lên bậc thềm, nhìn thấy quan tài cắm đầy nến, mẹ cô ngồi bên cạnh đốt vàng mã, hai mẹ con nhìn nhau nhưng ánh mắt lãnh đạm đến cực điểm, còn không quen thuộc bằng những vị khác đến phúng viếng.

Bà ngoại giọng nói nghẹn ngào nói rằng em gái cô vẫn chưa trở về, em trai thì đang bận việc học.

Trong lòng La Thanh Mộng nói không rõ là cảm giác gì, cô dập đầu trước quan tài, phát hiện chỉ có cô xem cái chết của ông nội là quan trọng, ngàn dặm xa xôi trở về, chỉ có một mình cô quá độ quan tâm đến cái chết mà thôi.

Tất cả mọi người đều bình tĩnh hơn so với cô.

Cô và ông ngoại cũng không thân thiết, đối với cái chết của ông cũng không có quá nhiều khổ sở, cô dập đầu rồi đeo khăn tang lên.

Sau đó mọi người bắt đầu nói nói cười cười, bởi vì biểu đệ còn đang đi học nên chỉ có một đứa cháu là cô có mặt, cho nên cô quỳ dưới đất đốt vàng mã.

Sau đó rất nhiều người đến đều nói cháu là Thanh Mộng sao, là con gái lớn của Lâm Tử a, kết hôn chưa, hai mươi mấy tuổi rồi sao, đang làm gì?

La Thanh Mộng trả lời một lần lại một lần.

Trong quá trình đó mẹ nói với cô một câu, hỏi cô vì sao chỉ trở về một mình, không phải đã nói cô đến thành phố Vân Hải thì đón em gái cùng nhau trở về sao.

La Thanh Mộng không đáp lời, mẹ cô lúc này mới nhận thấy sự lãnh đạm của cô, bồi thêm một câu: “Sau này, để ba con đi đón con, đừng trở về một mình.”

“Vâng.”

Nói một hồi đã đến giờ ăn trưa, La Thanh Mộng ăn một chén cháo sau đó lại nôn ra, một số thân thích đến quan tâm cô, ba cô cũng từ đến hỏi thăm cô: “Dạ dày khó chịu sao, haiz, bình thường đã nói với con rồi, ở bên ngoài phải ăn uống đúng giờ, đừng luôn ăn ở bên ngoài.”

La Thanh Mộng nghiêng người, không thấy mặt ba, cô né tránh bàn tay ông ấy đặt trên vai mình.

Tất cả mọi người cho rằng cô được quan tâm nên cảm động phát khóc.

Thật ra không phải, mấy năm trước căn bản không dám ăn cơm ở bên ngoài, bởi vì cô không có tiền nên vẫn luôn tự nấu cơm, hơn nữa trước đây ở nhà đều là cô nấu cơm cho một nhà năm miệng ăn.

Rất nhỏ rất nhỏ đã bắt đầu nấu cơm.

La Thanh Mộng mỉm cười với bọn họ.

“Ngại quá, đứa trẻ này dễ xấu hổ.”

Mợ cười nói: “Khóc đi khóc đi, khóc cho ông ngoại cháu, những đứa trẻ khác còn chưa đến đâu.”

Bà ngoại thương cảm nói: “Năm kia ông ngoại cháu còn hỏi cháu đang ở đâu…”

Năm kia.

Bọn họ đều không biết một năm này cô đã trải qua những chuyện gì.

Buổi tối, em họ, em trai, em gái đều đến, bà ngoại khóc nức nở ra ngoài, ngẩng đầu gọi bọn họ: “Đều đến rồi a, mau đến lạy ông ngoại các cháu, Viên Viên xin nghỉ phép để trở về sao, Nguyệt Nguyệt ngồi xe lâu như vậy hẳn là rất mệt đi.”

La Thanh Mộng đầu óc trì độn, lồng ngực đè nén đến mức muốn nôn. Cô không nói chuyện với ai, mà chỉ gật đầu, giống như một người ngoài duy nhất trong tang lễ này.

Một tang lễ ngoại trừ mùi đàn hương và mùi khói nhang, còn lại đều náo nhiệt giống như tiệc vui.

Sau đó mọi người lại nói những gì cô đã không nghe thấy, trong đầu chỉ nhớ đến những lời mẹ cô đã nói từ thật lâu trước đây.

“Con tên Thanh Mộng, là bởi vì nằm mơ cũng không nghĩ đến con sẽ là con gái, lúc đó tất cả mọi người đều nghĩ con là một bé trai, về sau sinh xong ông nội con còn nói là bởi vì cầu xin chưa đủ thành tâm, tổ tông không ban ân, cho nên trong lúc tức giận mẹ đã đặt tên con là Thanh Mộng.”

Một giấc mộng dài, nhưng không có vui mừng.

Lúc nhỏ nhũ danh của cô ở nhà là Đại Mộng, em gái cô là Nguyệt Nguyệt, em trai là Viên Viên, chỉ riêng nhũ danh của cô nghe rất kỳ quái.

Cô vẫn luôn cảm thấy thiếu thứ gì đó.

Hôm nay nghĩ đến, thì ra chính là thiếu tình thương.

Ban đêm, đạo sĩ đến niệm kinh.

La Thanh Mộng thức đêm trông linh cửu, không khỏi ngủ gật một hồi.

Tỉnh lại cô mở Weibo xem những lời thương tiếc của thân thích đăng lên tường, mới biết được ông ngoại bị cao huyết áp, trong lúc tham gia hoạt động khuyến mãi ở siêu thị bị đẩy ngã xuống đất sau đó không tỉnh dậy được nữa.

Siêu thị đúng lúc đưa người đến bệnh viện, nhưng không cứu được, phía siêu thị chủ động bồi thường, cậu cô và các họ hàng không làm lớn chuyện mà im lặng nhận tiền, sau đó đưa ông ngoại về nhà.

Sau nửa đêm cô khuyến bà ngoại đi ngủ còn cô sẽ ngồi trông đèn và đốt vàng mã, trên đường về cô còn lo lắng mọi người sẽ thúc giục cô kết hôn, nhưng rồi lại phát hiện không ai hỏi đến, có lẽ cảm thấy cô lớn tuổi rồi, đã thành gái lỡ thì nên không hỏi thăm nữa, hoặc là có những người khác đáng giá quan tâm hơn.

Ngày thứ hai gia đình mời gánh hát đến, cô đốt nhang phát cho tất cả thân thích, một ngày bận rộn đến chân không chạm đất, cũng không có thời gian xem điện thoại.

Hôm nay thân thích trực hệ đến, cháu ngoại như cô không cần phải giữ linh đường nữa, cô mệt mỏi rót một ly trà rồi đi lên sân thượng ở lầu hai.

Trời rất tối, phía sau nhà là một rừng cây.

Có tiếng côn trùng kêu không dứt.

Lúc nhỏ cô sợ muốn chết, hiện tại chỉ cảm thấy mệt mỏi.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, chỉ thấy những ngôi sao thưa thớt, cô đọc nhiều sách, lý luận rất nhiều nhưng cô nỗ lực phân biệt, cuối cùng phát hiện bản thân không nhận ra đâu là lục đẳng tinh.

La Thanh Mộng uống trà nóng, đầu lưỡi bị nóng, cơ thể tự động phản xạ khiến nước trà đổ lên tay, cô vội vàng đặt chiếc ly lên lan can, luống cuống tay chân lau sạch vết nước, sau đó sờ lấy điện thoại của mình.

Cô nghĩ, nếu như lúc này Thu Thư Tuyết còn đang giận dỗi cô, cô sẽ thực sự rất mệt mỏi trong lòng, sợ cuộc sống sau này cô ấy cũng sẽ không chín chắn như vậy.

La Thanh Mộng thở dài một hơi, rồi lại nghĩ, chờ một chút, chờ một chút, chờ một hai tiếng đồng hồ biết đâu Thu Thư Tuyết sẽ gửi tin nhắn đến? Thu Thư Tuyết cũng không cần đặc biệt chín chắn, hiểu chuyện một chút là đủ rồi, bởi vì cô ấy vẫn còn tương đối trẻ tuổi…

Cô bằng lòng cho cô ấy thời gian.

Chờ rồi lại đợi, cô vẫn một mực cầm điện thoại trong tay.

Ban đên trên núi rất tối, gió thổi lá cây xào xạc, tán cây lay động.

Hồi lâu, điện thoại của cô vang lên.

Lồng ngực bị đè nén đến mức đau nhói.

La Thanh Mộng cầm điện thoại lên, nhìn thấy là một dãy số xa lạ, ngón tay run rẩy nhận cuộc gọi, nhẹ giọng hỏi: “Thu Thư Tuyết?”

Bên kia điện thoại không một âm thanh.

La Thanh Mộng lại hỏi: “Thư Tuyết?”

Vẫn không có âm thanh.

La Thanh Mộng mím môi, cô suy đoán là gọi lộn số, nhưng rồi lại cảm thấy là Thu Thư Tuyết, vì thế trầm mặc vài giây: “Nhớ chị sao?”

Bên kia vẫn không nói lời nào.

La Thanh Mộng nói: “Chị đang ở nhà bà ngoại, chờ xong tang sự sẽ trở về.”

Cô lại hỏi: “Sinh bệnh rồi sao?”

“Không bệnh.” Thu Thư Tuyết trả lời.

“Chị sẽ trở về.”

“Trở về?”

Giọng nói của Thu Thư Tuyết rất lạnh lẽo.

La Thanh Mộng ừ một tiếng, Thu Thư Tuyết nói: “Chị còn dự định trở về sao?”

La Thanh Mộng cảm thấy bản thân phải giải thích rõ ràng, cô chỉ là vội về chịu tang, bên kia có sự nghiệp cô không thể nào không trở về. Mặc dù hiện tại phát giác vốn không cần vội vã về quê như vậy, hoàn toàn có thể nói rõ với Thu Thư Tuyết rồi mới đi, chẳng qua lúc đó nghe đến tang sự cô quá nóng lòng.

Cho rằng mọi người sẽ rất bi thương, cho rằng mọi người rất lưu ý đến sự ra đi của ông nội.

Giọng nói của Thu Thư Tuyết có vài phần nghiến răng nghiến lợi, lạnh buốt trào phúng: “Trả tiền lại cho em, không thiếu một đồng, hơn nữa còn tặng quà chia tay cho em, là muốn em nói ‘chia tay vui vẻ’ sao?”

“Không phải.” La Thanh Mộng cảm thấy cô ấy đã hiểu lầm, giọng nói trở nên gấp gáp: “Chị chỉ vội về chịu tang, không phải không muốn trở lại nữa: ”

“Không phải nhà cũng muốn dọn rồi sao?” Thu Thư Tuyết chất vấn: “Chị cho rằng em không biết sao, chuyện gì em cũng đều biết.”

La Thanh Mộng trầm mặc chốc lát, muốn nói gì đó thì một bác gái đến bên cạnh gật đầu với cô, La Thanh Mộng cũng yên lặng gật đầu đáp lại, bên kia Thu Thư Tuyết nói: “Dọn nhà, trả tiền lại cho em, nói cái gì hiểu lầm em là tiểu tam, không phải đang muốn phân rõ giới hạn sao, La Thanh Mộng, em cảm thấy chị chán ghét em.”

“Không phải, chị chỉ là…”

“Chỉ là cái gì?” Giọng của Thu Thư Tuyết nghe rất gấp: “Mỗi một chuyện chị làm đều đang nói Thu Thư Tuyết, chúng ta không nên có liên quan gì đến nhau nữa. Nếu như chị không muốn thử ở bên em, vậy thì quên đi, lúc chị dọn đi cũng không cần nói cho em biết, em cũng sẽ không đến quấy rầy chị.”

“Em cũng không đáng bị xem thường như vậy, La Thanh Mộng.”

Lần đầu tiên Thu Thư Tuyết hùng hổ dọa người như vậy, còn gọi cô bằng cả họ lẫn tên.

La Thanh Mộng căn bản không chịu được giọng điệu của cô ấy, trái tim lại càng khó chịu, một lần nữa cảm thấy đau đầu đối với người nhỏ tuổi hơn mình, loại suy nghĩ ‘tôi không thích người nhỏ tuổi hơn’ lại bắt đầu nảy lên trong đầu.

Cô nói: “Chờ chị trở về rồi nói sau, có được không.”

“Trở về rồi sẽ nói như thế nào, cự tuyệt sao, vậy chúng ta không cần thiết phải gặp nhau nữa.”

Thu Thư Tuyết tiếp tục: “Vẫn luôn là em nói, La Thanh Mộng, em làm như thế nào chị vẫn sẽ do dự, chị không có lòng tin đối với em đến vậy sao. Thật ra chị căn bản không yêu em đúng không, căn bản không một chút động lòng, có phải hay không?”

La Thanh Mộng hé môi, đang muốn nói ’em bình tĩnh một chút’ lại nghe bác gái đột nhiên lên tiếng: “A, ai a, sao lại đứng ở chỗ này, hù dọa chết người ta rồi.”

Đến rồi.

La Thanh Mộng vội vàng nói xin lỗi, nói xong cô chợt dừng lại, bởi vì bên cạnh đã không có người, bác gái vừa rồi đã xuống lầu, giọng nói vừa rồi là truyền ra từ trong điện thoại.

Cô sửng sốt, gọi một tiếng: “Thu…”

Cuộc gọi trực tiếp bị cắt đứt, cô vội vàng đến trước lan can nhìn xuống, bên dưới đứng một người, cô ấy hoàn toàn tách biệt với hoàn cảnh xung quanh.

Thu Thư Tuyết cần điện thoại, tóc vấn lên, một lọn tóc rũ bên má, trên người là áo sơmi màu trắng, cô ấy đang dùng sức nhấn tắt màn hình của chiếc điện thoại trong tay.

Nếu như không phải vừa rồi bác gái nói ‘ai a, sao không nhìn ra, là ai vậy’, La Thanh Mộng có lẽ sẽ cảm thấy đây là một giấc mộng.

Vì sao Thu Thư Tuyết lại xuất hiện ở nơi thâm sơn cùng cốc này, ở một nơi ngay cả cô khi trở về cũng oán giận đường núi gồ ghề, xuất hiện ở chỗ mà cô đang liều mạng muốn thoát đi…

La Thanh Mộng lại gọi một cuộc điện thoại, màn hình của Thu Thư Tuyết lập tức sáng lên, chiếu sáng sườn mặt.

Thu Thư Tuyết không bắt máy, điện thoại nhiều lần sáng lên trong bóng tối, vừa tắt thì La Thanh Mộng lại tiếp tục gọi, liên tục gọi ba lần.

Thu Thư Tuyết bắt máy.

La Thanh Mộng nói: “Chị nhìn thấy em rồi.”

Người dưới lầu chậm rãi ngẩng đầu lên, hai người đối diện trong đêm tối, La Thanh Mộng vẫn luôn cảm thấy bản thân rất lạnh nhạt, ông ngoại qua đời, lẽ ra cô nên thương tâm khổ sở, nên khóc vì ông ngoại… nhưng cô chưa từng vì ông ấy rơi một giọt nước mắt nào.

Cô trầm giọng nói: “Sao em lại đến đây?”

“Chị biết em tìm chị khó khăn đến mức nào không, em đến đây trước chị nhưng tìm chị đặc biệt lao lực, khắp nơi đều là đồi núi, bản đồ cũng không có định vị, ngay cả taxi cũng không có, xe rất bẩn, đường xá xóc nảy… ngay cả cơm tối em cũng chưa ăn đã đuổi đến đây… ngay cả khách sạn cũng không có, chị biết không?”

“Biết.”

Cũng không biết Thu Thư Tuyết có nghe thấy lời của cô hay không, cô đặt điện thoại bên môi, nói: “Em lên đây.”

Thu Thư Tuyết mím môi không nói nữa. Cô ấy cầm điện thoại di động nhấc chân chuẩn bị trực tiếp lên sân thượng từ cầu thang bên hông.

Cô ấy sạch sẽ, không phải ngôi sao La Thanh Mộng vẫn luôn tìm kiếm trên bầu trời, không có cái gọi là đẳng cấp, mà chính là ánh trăng. La Thanh Mộng lại nói: “Em đừng lên đây.”

Thu Thư Tuyết ngửa đầu, đôi mắt đỏ bừng, dường như muốn khóc.

La Thanh Mộng thở sâu, gom đủ dũng khí cả đời, dịu giọng nói: “Hãy để chị đi cùng em.”

 

Recommended Articles

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

error: Content is protected !!